Chương 4: Mộng đẹp

Đây là bữa cơm đầu tiên của Tống Tụng và Lệ Tiêu.

Trước đây y nghe nói Lệ Tiêu người này rất khùng, lúc nhìn người cho dù là cười cũng sẽ làm người ta sợ hãi, bởi vì không ai biết hắn một giây sau có thể cầm kiếm giết người không. Dù cho bệ hạ hiện nay, lúc đối mặt nhi tử này cũng hầu như sai thị vệ thiếp thân bên cạnh, dù sao hắn trong mắt tất cả mọi người đều là kẻ bệnh.

Vào lúc này, tất cả mọi người không ai biết cái tên Tống Tụng là mấu chốt nắm giữ tâm tình hắn, cho dù là Tống Tụng, cũng không chắc kiếp này tên của mình còn có thể tiếp tục nắm giữ ma lực như vậy hay không.

Chuyện này phải đi một bước xem một bước.

Người hầu kẻ hạ bên người Phong Vương luôn nơm nớp lo sợ, động tác nhỏ tùy tiện của Phong Vương cũng có thể làm cho họ như thể chim sợ cành cong. Mà ngày hôm nay, tất cả người hầu hạ trước bàn đều bị hắn đuổi xuống.

Đũa Tống Tụng rơi xuống bàn, được Lệ Tiêu nhặt lên. Hắn ngồi rất gần Tống Tụng, nếu để những người đọc sách kia nói, chắc chắn chỉ biết mắng thiếp hoặc là nam sủng mới không hiểu quy củ như vậy, ngồi gần chủ nhân đến vậy.

Tống Tụng cũng bởi vậy nên có hơi bất an. Bây giờ bệ hạ vẫn còn tại thế, cho dù là Thái tử cũng không dám nói sau này nhất định mình có thể đăng đế, cũng chỉ có người điên như Lệ Tiêu mới dám nói lời vọng ngôn này. Mà lời này đến tai Tống Tụng, vừa có thể có nghĩa là Lệ Tiêu coi trọng y, thân mật với y, một mặt cũng có thể có thể là hắn đang thăm dò thứ gì đó.

Tống Tụng cầm lấy đũa, nhanh chóng phân tích lợi hại rõ ràng trong đó, bởi vì lo chọc giận hắn, nói rất nhẹ rất nhẹ: "Điện hạ nói năng cẩn thận."

Lệ Tiêu cũng không giận, hắn nói: "Tụng nhi nói rất có lý, sau này bản vương nhất định chú ý."

Tống Tụng nhấc đũa gắp đồ ăn cho Lệ Tiêu, có thể cảm giác được tâm tình của hắn rất tốt. Đang ăn, Lệ Tiêu bỗng nhiên nói: "Tụng nhi biết rõ khẩu vị của bản vương đấy."

Đó là đương nhiên, năm đó y đi theo người tiểu Hoàng tử, nhìn Lệ Tiêu ăn cơm rất nhiều lần. Tuy nói vì phòng ngừa có người hạ độc Hoàng đế nên hắn không ăn quá nhiều, nhưng y làm u linh không có gì để làm, cũng vì tinh mắt và trí nhớ tương đối tốt nên trong lúc lơ đãng cũng nhớ kỹ.

Mà chuyện này lại không thể nói với Lệ Tiêu, y cười nói: "Có thể là trùng hợp, món này cũng là món thảo dân thích."

Kỳ thực khẩu vị Lệ Tiêu có chút thiên mặn, Tống Tụng thì lại bởi vì dạ dày không tốt càng thiên hướng thanh đạm một ít. Nhưng y chịu khổ nhiều, kỳ thực ăn hợp ý hay không cũng không quan trọng.

Lệ Tiêu nhìn y chằm chằm, không biết có nhìn ra y nói dối không, nói chung là cũng không vạch trần, ngữ khí cũng rất ôn hòa: "Sau này Tụng nhi muốn ăn gì, cứ dặn dò trù phòng đi làm. Nuôi mập chút, bản vương ôm cũng thoải mái."

Quả nhiên là ghét bỏ y.

Tống Tụng khẽ gật đầu, dạ dày y bởi vì đói bụng trường kỳ nhất thời không ăn được nhiều lắm, mà y vẫn đợi đến khi Lệ Tiêu ăn xong mới thả đũa xuống.

Bây giờ đã đến tháng mười, khí trời bắt đầu trở nên lạnh giá, mà trong chính phòng Vương phủ lại hết sức ấm áp, hiển nhiên là đã đốt sẵn địa long. Tống Tụng vào cùng hắn, chóp mũi ngửi được một luồng huân hương thanh đạm, ánh mắt không khỏi dời đến lư hương nhỏ tinh xảo. Lệ Tiêu thấy thế, nói: "Hương này có hiệu quả an thần, Tụng nhi có lẽ đã nghe nói về bệnh tình của bản vương."

"Có nghe một ít."

Ánh mắt Lệ Tiêu thâm trầm, nói: "Bản vương thường xuyên nửa đêm tỉnh giấc, cầm kiếm chém người, việc này từng nghe chưa?"

Tống Tụng lại một lần nữa gật đầu, khuôn mặt của y gầy gò, chỉ có một đôi mắt lớn mà hữu thần, trong suốt long lanh. Nhìn ra hắn mơ hồ có mấy phần tâm tình tiêu cực, y tiến lên hai bước, vừa nâng tay để cởi áo cho nam nhân, vừa ôn hòa nói: "Lời đàm tiếu, điện hạ không cần để ở trong lòng."

Hầu kết Lệ Tiêu nhúc nhích một chút, rũ mắt xuống nhìn y, giọng nói khàn khàn: "Ngươi có sợ không?"

"Không sợ." Tống Tụng giương mắt, mỉm cười, nói: "Thảo dân không sợ gì cả."

Tâm tình trong mắt Lệ Tiêu dần dần rút đi, hắn vòng lấy eo Tống Tụng, kề trán hôn lên đôi môi y. Tống Tụng lóng ngóng đáp lại, vốn tưởng rằng đêm nay nhất định là đêm không ngủ, lại ngoài ý muốn, Lệ Tiêu không tiếp tục nữa.

Y nằm trên giường rộng lớn, được nam nhân ôm vào trong lòng như gối ôm. Đối phương nhắm mắt lại, còn thấp giọng ghét bỏ: "Quá gầy, cộm người."

Tống Tụng nghĩ thầm, kiếp trước sao ngươi không cảm thấy cộm hả?

Y không thể chờ con được nữa, mà Lệ Tiêu giống như thể căn bản không có ý kia —— nói như vậy cũng không đúng, hắn có lẽ muốn, chỉ là dường như đang kiêng kỵ gì đó.

Tống Tụng nghĩ mãi mà không ra, mơ màng ngủ thiếp đi. Y ngủ không yên ổn lắm, suốt đêm ác mộng không ngừng, một lúc mơ thấy mình máu me đầy người ngã xuống đất, một lúc lại mơ thấy Tống Ca giơ dao găm đâm về phía mình, một lúc lại mơ thấy con oa oa khóc lớn trong lửa... Đột nhiên mở mắt ra, y đang được Lệ Tiêu ôm, trán dày đặc mồ hôi lạnh theo gò má lướt xuống đến cổ. Đôi mắt y ngắn ngủi xẹt qua một vệt hoảng sợ, lại rất nhanh chuyển thành bình tĩnh.

Ngón tay Lệ Tiêu lau qua thái dương của y, nói: "Mơ ác mộng?"

Lông mi Tống Tụng chớp chớp, nói chuyện cười: "Dọa sợ điện hạ rồi?"

"Bị ngươi đoán trúng."

Tống Tụng: "..."

Lệ Tiêu thế mà bất ngờ chân tình, hắn ôm chặt y vào trong ngực, cằm cọ mái tóc dài của Tống Tụng, nói: "Bản vương rất nhát gan, nếu ngươi không muốn ngày nào đó dọa sợ bản vương bị đem đi xử trảm, phải mơ nhiều mộng đẹp."

Tống Tụng nghe ra hắn đùa mình, lòng hơi như nhũn ra, nói: "Thảo dân không hiểu mơ mộng đẹp lắm."

Lệ Tiêu suy nghĩ một chút, nói: "Đợi bản vương đăng cơ, phong ngươi làm hậu, vậy cũng là đẹp..."

Tống Tụng lại một lần nữa che miệng hắn, ông trời ơi, vị Vương gia này đến cùng là làm sao thế này. Hắn không cần đầu, mình còn cần mà.

Khóe miệng Lệ Tiêu cong cong, thuận thế đè ngón tay của y, hôn lên lòng bàn tay của y.

Tống Tụng quyết định không tám nhảm với hắn nữa, tựa đầu vào ngực hắn, chỉ chốc lát sau lại ngủ thiếp đi.

Đây đại khái là một đêm y ngủ thoải mái nhất trong cả hai đời, không cần lo lắng có con chuột chạy qua người, cũng không cần bởi vì người bị nẻ do lạnh mà trắng đêm khó ngủ, càng không cần lo có người lại đột nhiên đá văng cửa phòng chứa củi bắt y làm bao trút giận.

Hết thảy tốt đẹp khó mà tin nổi. Chờ Tống Tụng tỉnh lại, bên cạnh đã không có một bóng người. Y vén màn giường, giơ tay che bớt ánh sáng chói mắt, mới phát giác giờ khắc này mặt trời đã lên cao.

Y vội xuống giường, bên ngoài có hai nha hoàn đứng chờ, khom người hành lễ với y: "Công tử tỉnh rồi, cần rửa mặt trước không?"

Y đáp một tiếng, rất nhanh đã có người bưng nước nóng tới. Tống Tụng rửa mặt xong, lại có người dâng khăn mặt mềm. Sau khi rửa mặt, trù phòng đưa đồ ăn tới rất nhanh: "Vương gia dặn dò ngài uống canh gà, ngài mau ăn nhân lúc còn nóng, bồi bổ thân thể."

Y như nằm mơ bưng canh gà lên, nghĩ thầm Lệ Tiêu quả nhiên là định nuôi y béo rồi mới ăn... Kén chọn đến thế cơ à?

Ngoài cửa, Tề quản gia dò đầu liếc mắt nhìn vào trong phòng, vừa liếc nhìn, một mặt lại không chắc lắm. Bên người lão có một thiếu niên liếc y một cái, lại liếc y một cái, cuối cùng lại không nhẫn nại được nói: "Y đúng là thứ tử của Tống quốc công gia, sáng sớm nay truyền khắp kinh thành, nói là Vương gia nhà ta tới cửa cưỡng chế đoạt người."

"Vương gia làm việc là càng ngày càng điên rồ." Tề quản gia lẩm bẩm nói: "Đây là một kẻ đáng thương."

Tiểu thiếu niên kia nói: "Vương gia tự mình ôm y về, nghe nói nha hoàn trong phủ ước ao muốn chết."

"Ngươi biết cái gì." Tề quản gia dùng ánh mắt xem người chết liếc mắt nhìn Tống Tụng lần cuối, xoay người nói: "Chờ xem, Vương gia lần sau phát bệnh, chính là ngày y bị mất mạng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top