☆ Chương 17: Các loại tâm sự

Chương 17: Các loại tâm sự

------------------Editor: Mèo----------------

Lâm Tích Lạc nghe thấy câu hỏi Tô Chính Thanh, thản nhiên trả lời, "Anh cùng cậu ấy không có gì hết."

Tô Chính Thanh không tin tưởng câu trả lời của Lâm Tích Lạc, "Nhưng em thế nào lại em thấy em ấy không thích anh cho lắm, từ lần chúng ta ăn cơm cùng nhau, em liền phát hiện ra thái độ của em ấy với anh không có chút thiện cảm nào. Sau có mấy lần em hẹn em ấy cùng chúng ta đi chơi, cũng đều bị em ấy cự tuyệt . Vừa rồi trong hội trường , em ấy lại lộ vẻ mặt khó chịu, thấy thế nào cũng là em ấy có thành kiến với anh."

Lâm Tích Lạc rũ mắt, "Làm sao có khả năng, có lẽ em ấy quá bận việc, hay hoặc là là bận chuyện gì đó. Lại nói, chúng ta là đi hẹn hò, em ấy tất nhiên sẽ không nguyện ý đi cùng ."

Tô Chính Thanh đối với hoài nghi của mình hoàn toàn tin tưởng, cố chấp lắc đầu, "Không phải, Tiểu Lượng em ấy tuyệt đối không như thế. Trong khoảng thời gian này, em thấy em ấy vẫn luôn rầu rĩ không vui, tuy bên ngoài làm ra vẻ như không có việc gì, nhưng em biết em ấy là cố gắng chống đỡ. Tính em ấy, em hiểu rõ, cái gì cũng thích dấu ở trong lòng, cho dù là người thân cũng không muốn nói ra. Cho nên Tích Lạc, nếu giữa hai người có hiểu lầm gì, anh có thể nói cho em biết, được chứ?"

Đối với yêu cầu của Tô Chính Thanh, Lâm Tích Lạc cũng không muốn giải thích thêm, nhưng cũng không muốn nàng đi sâu tìm hiểu mối quan hệ hai người, chỉ có thể tùy tiện biên lý do, "Có lẽ lúc trước anh đắc tôi với cậu ấy, khiến cậu ấy vẫn luôn ghi hận trong lòng."

"Nếu như vậy thì hai người nên gặp mặt nói roc ràng với nhau, dù sao chuyện cũng đã qua, không cần truy cứu xem ai đúng ai sai. Tiểu Lượng là em trai của em, cho dù anh thật sự không thích em ấy, nhưng em hi vọng anh vì em mà đừng chấp nhặt với em ấy."

Lâm Tích Lạc khóe miệng giật giật, tâm tình có chút phức tạp.

Tô Chính Thanh ngón trỏ để trên môi, tự hỏi một hồi, "Hôm nào em sẽ sắp xếp thời gian, cùng với Tiểu Tuệ, bốn người chúng ta ra ngoại thành chơi, anh thấy thế nào?"

Nghe thấy Tô Chính Thanh nhắc tới cái tenn Chu Tuệ , Lâm Tích Lạc nhíu mày, đối với đề nghị của nàng không đáp lại.

* * * * * * * * * *

Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ sau khi diễn thuyết xong, cùng Trịnh Dục Phong nói chuyện với nhau một lát liền đi đến khách sạn phụ cận Thái Long quốc tế Plaza. Bước vê phía ghế lô đã đặt, nhìn thấy Trịnh giáo sư cùng vài vị chuyên gia khác đang ngồi trước bàn cơm uống nước chè xanh, chuyện trò vui vẻ.

Trịnh giáo sư vừa thấy Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ đến, vội nói, "Thiếu Kỳ, Tiểu Lượng tới rồi hả, mau tới đây ngồi đi!"

Hai người lễ phép chào hỏi qua một lượt, phục vụ lục tục đem đồ ăn bưng lên. Chờ đồ ăn đầy đủ, Trịnh giáo sư bưng chén rượu đứng dậy, "Lần hội thảo này thành công rực rỡ, trước tiên thầy chúc sự nghiệp âm nhạc của em phát triển không ngừng, Thiếu Kì! Sớm ngày tại nước Đức có một thế giới riêng cho mình!"

Cảm nhận được kì vọng cùng hy vọng tha thiết của Trịnh giáo sư, Du Thiếu Kỳ vội vã nâng chén, "Cám ơn thầy ưu ái, em tuyệt sẽ không cô phụ tấm lòng của thầy."

Trên bàn cơm mọi người đều đứng dậy nâng chén, "Cụng ly!"

Du Thiếu Kỳ đem chén rượu một hơi uống cạn, "Kỳ thật lần hội thảo này có thể thành công mĩ mãn, em chân thành cảm ơn các giáo sư đã tính nhiệm em, nếu như không có các thầy kiên trì, cũng không có cơ hội ngàn năm có một cho em, và người hôm nay diễn thuyết cũng không phải là em ."

Lấy chai rượu trên bàn, Du Thiếu Kỳ rót đều cho từng người, "Cho nên, chén rượu này em kính mọi người!"

"Cụng ly!"

Du Thiếu Kỳ lần thứ hai đem chén rượu uống không còn một giọt, sau đó rót đầy ly rượu củaTô Chính Lượng, "Chén thứ, anh mời em, Chính Lượng, cám ơn em đã cổ vũ cho anh. Nếu như không có em ở bên cạnh, không quản ngày đêm giúp anh chuẩn bị, anh cũng không thành công được !"

Tô Chính Lượng đứng lên, hiểu ý cầm chén rượu cười nói, "Thiếu Kỳ anh khách khí rồi, anh đối với em là bạn thân nhất, mà đã là bạn bè thì nên giúp đỡ lần nhau. Huống hồ, thành công của anh ngày hôm nay là do anh nỗ lực cố gắng mà có được, một chút hỗ trợ nhỏ bé này của em thì tính là cái gì."

Du Thiếu Kỳ lắc đầu, nghiêm mặt nói, "Không, Chính Lượng, em không cần khiêm tốn. Anh không chỉ nói đến buổi hội thảo lần này, quen biết em gần 10 năm, tình yêu của em dành cho âm nhạc đã ảnh hưởng tới anh, khiến anh từ một người chỉ theo đuổi kĩ năng hiểu được thế nào mới là âm nhạc chân chính. Chỉ khi dùng cả trái tim mình mà cảm thụ âm nhạc, cảm thụ tình yêu cùng vẻ đẹp, chỉ khi đó bản thân mới làm chủ được âm nhạc. Nếu như không gặp em, cũng sẽ không có Du Thiếu Kỳ của ngày hôm nay. Cho nên, em nhất định phải nhận tấm lòng này của anh."

Tình yêu âm nhạc thật sự đẹp như vậy sao? Vậy người mang đến cho cậu cái cảm giác này giờ đang làm gì?

Một chút u buồn khó phát hiện khẽ lướt qua đáy mắt Tô Chính Lượng, thanh âm ôn nhuận xen chút chua sót, "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, " rũ mi mắt xuống, cậu đem rượu uống cạn.

Trong phòng, không khí bỗng náo nhiệt hẳn lên, vài vị giáo giáo sư có thể là uống quá nhiều, hết nói giỡn liền ca hát, bao trùm ghế lô là giọng hát vui vẻ của họ.

Tô Chính Lượng ngồi trước bàn ăn, tuy mỉm cười trò chuyện với người xung quanh, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ mệt mỏi.

Một lát sau, Tô Chính Lượng đứng dậy hướng Trịnh giáo sư cùng vaif vị giáo sư khác cáo biệt, rời khỏi khách sạn.

Đứng ở cửa khách sạn, Tô Chính Lượng hít một hơi thật sâu, gió đêm lành lạnh khiến cậu thoáng chốc thanh tỉnh. Chậm rãi nâng mí mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng trong suốt, bóng đêm liêu nhân, nhưng tâm tình cậu lúc này lại không có hứng thú thưởng thức.

Vẫn cảm thấy chính mình trải qua 6 năm tôi luyện, có thể thoát khỏi bóng ma tâm lí Lâm Tích Lạc để lại. Nhưng đến khi nhìn thấy Lâm Tích Lạc cùng chị gái xuất hiện trước mặt, bộ dáng ân ái hòa hợp, linh hồn và thị giác lần nữa bị đâm vào một vết, khiến cho thương tích Tô Chính Lượng lại càng sâu hơn.

Để không bị mấy cảm xúc tiêu cực điều khiển, Tô Chính Lượng chỉ có thể liều mạng làm việc, sự bân rộn và mệt mỏi khiến cậu không có thời gian suy nghĩ chuyện khác. Ở trước mặt người nhà, cậu cũng phải giả bộ bản thân sống rất tốt, không muốn để người nhà phải lo lắng.

Về phần chị gái mình, nhìn ra được nàng là thật thực tâm thích Lâm Tích Lạc. Bất quá, nam nhân giống như Lâm Tích Lạc, liệu được bao nhiêu người không bị mị lực của hắn hấp dẫn? Lúc trước chính cậu không phải bị mị lực của hắn hấp dẫn mà lún sâu vào đấy thôi? Trong đầu hiện lên khuôn mặt cao cao tại thượng của Lâm Tích lại càng khiến cậu thêm phiền não.

So với 6 năm trước, Lâm Tích Lạc đã thay đổi rất nhiều. Trước kia hắn tuy rằng tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì, nhưng đối với người khác vẫn rất tôn trọng, nói trắng ra cũng chỉ là một đứa trẻ đơn thuần. Hiện tại, hắn lạnh lùng cao ngạo, cả người tản ra sự uy nghiêm bất khả xâm phạm. Cùng hắn tiếp xúc vài lần ngắn ngủi, tác phong làm việc của hắn khiến Tô Chính Lượng nghĩ, cậu đã không còn hiểu được hắn . Không, là không biết người nam nhân này.

Nếu chị cùng hắn cùng một chỗ, nàng thật sự sẽ thật sự hạnh phúc sao?

Nghĩ đến đây, Tô Chính Lượng lại càng khổ não. Xem ra, cậu phải sắp xếp thời gian hẹn hắn ra nói chuyện.

--------------------Editor: Mèo------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top