☆ Chương 147: Trò chuyện bên sông (2)

☆ Chương 147: Trò chuyện bên sông (2)

—----Editor: Mèo—----

Ý thức được Tô Chính Lượng không tin vào bản thân, giáo sư Calder trấn an nói, "Có thể em vừa nghe tôi nói nên mới nghi ngờ năng lực của mình. Trong số những học trò giỏi của tôi, Tô à, em là người tài năng nhất. Vì vậy, tôi mới đề cử em."

Tô Chính Lượng nhìn giáo sư Calder với ánh mắt háo hức, mong đợi, "Thật là một cơ hội hiếm có, không biết sẽ có bao nhiêu người hi vọng mình chiến thắng cuộc thi, hoàn thành ước nguyện của mình."

Tô Chính Lượng trầm mặc nhìn về phía bàn phím đen trắng xen kẽ, rồi đưa mắt nhìn về phía lâu đài Heidelberg sừng sững trên ngọn núi cao ở bờ bắc sông Neckar phía xa xa.

Tòa lâu đài uy nghiêm được xây bằng những bức tường gạch đỏ thắm, giống như vị thần hộ mệnh của thành phố, đang âm thầm chờ đợi, dù trải qua hàng trăm năm gió sương, mưa tuyết cũng không đổ.

Tô Chính Lượng, mày còn nhớ mục đích lần này mày đến Đức chứ? Mày còn nhớ giấc mơ này trong lòng mày bao nhiêu năm rồi không? Dù có chuyện gì xảy ra, trái tim mày đều phải gắn bó với niềm tin như lâu đài uy nghiêm và không bao giờ thay đổi.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, trên khuôn mặt trắng nõn dường như đã khôi phục một chút tự tin và bình tĩnh, "Giáo sư, cám ơn thầy đã coi trọng em, đây là một cơ hội tốt, em sẽ cố gắng hết sức có thể."

Giáo sư Calder thỏa mãn gật đầu, "Tốt lắm, ngoài một bài biểu diễn bắt buộc thì vẫn còn một bài tự chọn, em có dự định gì không?"

Tô Chính Lượng trả lời không do dự, "Giấc mơ tình yêu. "

Lần này đổi thành giáo sư Calder kinh ngạc, ông nhướng lên lông mày trắng phơ, có chút không rõ hỏi, "Em chắc chứ?"

"Chắc ạ."

Giáo sư Carl suy tư một hồi, đôi mắt màu nâu sẫm có chút lo lắng nhìn Tô Chính Lượng, "Độ khó của bài này không phải là vấn đề, mà thầy cảm thấy, với trạng thái hiện giờ của em, không thích hợp chọn bài này làm ca khúc thi đấu. "

Tô Chính Lượng cúi đầu, chạm vào đồ trang sức nhỏ trên cổ, đôi mắt đen như hồ nước sâu thẳm của anh thoáng hiện sự trống rỗng.

"Em biết, nhưng mà, bài hát này rất có ý nghĩa với em, nó chứa đựng quá nhiều quá khứ và kỷ niệm của em, đó là lý do em muốn chơi nó trong cuộc thi. Em hy vọng rằng bằng cách chơi nó, em có thể làm cho trái tim mình trở nên mạnh mẽ, để quên đi tất cả những sầu muộn và đau đớn trong quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới."

Giáo sư Calder không bỏ qua động tác nhỏ nào của Tô Chính Lượng, từ lần đầu tiên ông nhìn thấy khuôn mặt hơi u sầu của người này đã biết những gì từng xảy ra trên người cậu.

Mỗi khi tỏ ra bất an và do dự, cậu sẽ chạm vào chiếc vòng cổ kia, có thể, thứ này rất quan trọng đối với cậu, hoặc nó được một người rất quan trọng với cậu tặng...

Đứa nhỏ này, quá ám ảnh với quá khứ, nếu như có thể thông qua lần tỷ thí này tôi luyện tâm trí, để nó quên đi những hồi ức không vui kia, cũng không có gì không tốt.

Nghĩ đến đây, giáo sư Calder thản nhiên gật đầu, "Được rồi. "

Trên khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra nụ cười hiếm hoi, Tô Chính Lượng mỉm cười, "Cám ơn giáo sư."

"Heyson yêu quý, đến giờ cơm tối rồi, mau đi ăn thôi."

"Xin lỗi giáo sư, vì đã làm phiền thầy lâu như vậy, hôm nay tạm đến đây thôi ạ."

Tô Chính Lượng nói xong đứng dậy khỏi băng ghế piano, phân loại cầm phổ, đậy nắp đàn và bước ra ngoài.

Giáo sư Calder thấy Tô Chính Lượng muốn đi, vội vàng gọi cậu lại, "Tô, cũng muộn rồi, sao không ở lại ăn xong rồi về?"

Tô Chính Lượng xoay người, khoát tay từ chối, "Dạ thôi ạ, em đi về đây."

Rời khỏi nhà của Giáo sư Calder, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống dưới đường chân trời.

Sông Neka về đêm bớt êm đềm và tĩnh lặng hơn một chút. Mặt nước xanh thẳm lung linh dưới ánh trăng sáng. Hai bên bờ sông, những công trình kiến ​​trúc mang phong cách cổ điển đặc trưng của Đức tựa lưng vào núi, ánh đèn như những viên ngọc sáng lấp lánh, rất đẹp mắt.

Hít thở không khí lạnh lẽo, nghe tiếng nhạc mơ hồ từ trên mặt sông truyền tới, Tô Chính Lượng thoáng sửng sốt.

Khi cậu bước đến cây cầu cũ đã đi qua trước đó, ông lão kia vẫn ngồi tại đó, vẫn đệm khúc nhạc kia, "Giấc mộng tình yêu" của Lister.

Tuy nhiên, lúc này ông lão không nhắm mắt biểu diễn, con ngươi đục ngầu màu xanh lam, dưới ánh đèn cầu chiếu rọi, mơ hồ lóe ra.

Khi ông lão nhìn thấy Tô Chính Lượng đi tới trước mặt mình, gật đầu với cậu, sau đó lại tiếp tục biểu diễn.

Kết thúc bài hát, ông lão đặt cây đàn violin và cây cung xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Chính Lượng nói một cách bình tĩnh: "Cậu đến rồi."

"Ừm."

"Chàng trai trẻ, cậu thích bài này sao?"

Tô Chính Lượng khẽ gật đầu, mấp máy môi, "Giấc mộng tình yêu của Lister, là bài hát tôi thích nhất từ ​​trước đến nay."

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt đã bị năm tháng ăn mòn của ông lão, "Chàng trai trẻ, chúng ta thật sự rất có duyên với nhau. Đây là bài hát yêu thích của vợ tôi khi bà ấy còn sống."

Tô Chính Lượng còn tưởng mình nghe nhầm, cậu có chút nghi hoặc nâng mi mắt lên, "Thưa ngài, vợ của ngài..."

Ông lão khẳng định, "Ừ, bà ấy mất rồi."

"Tôi rất lấy làm tiếc..."

Trên mặt ông lão không còn lộ ra chút bi thương nào cả, "Hôm nay là sinh nhật bà ấy, trước kia mỗi lần sinh nhật tôi đều kéo bài hát này cho bà ấy. Chàng trai trẻ, cậu có biết tôi và bà ấy quen nhau ở trên chính cây cầu này không. Năm ấy, bà ấy đứng ở vị trí của cậu bây giờ, nhìn tôi dùng cây vĩ cầm kéo bài hát này."

Tô Chính Lượng muốn nói một chút lời an ủi với ông lão này, lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ lẳng lặng nghe ông lão nói giống như đang lẩm bẩm tâm sự.

"Cho dù bây giờ bà ấy đã không còn, nhưng hàng năm cứ đến ngày này tôi sẽ đi đến cầu, đứng ở nơi năm đó tôi từng đứng, chơi bản nhạc này cho bà ấy nghe."

Tô Chính Lượng từ tận đáy lòng nói, "Vợ của ngài, có được một người chồng yêu thương mình như vậy, thật là hạnh phúc."

"Ừm, bọn tôi rất hạnh phúc, chỉ cần tôi kéo bài "Giấc mơ tình yêu", sẽ cảm thấy như thể bà ấy đang ở bên cạnh tôi vậy, không bao giờ rời đi," ông lão nói. Nhẹ nhàng vuốt ve thân đàn bằng gỗ, trong thanh âm u ám mang theo sự hoài niệm, "Chàng trai trẻ, nếu cậu gặp được người mình yêu, nhất định phải biết quý trọng."

Con ngươi màu đen co rụt lại, Tô Chính Lượng vô thức sờ lên mặt dây chuyền trên cổ, giọng nói u sầu như lông vũ khẽ lướt qua, không chút tình cảm, "Cảm ơn ngài, nhưng, có lẽ tôi chẳng yêu được nữa."

Ông lão ngạc nhiên hỏi, "Tại sao? Tình yêu đẹp đẽ như thế, mang đến cho chúng ta biết bao nhiêu hạnh phúc, cậu ..."

Tô Chính Lượng tiêu cực nói, "Thưa ngài, có lẽ ngài nói đúng, có lẽ nó cũng đã từng mang đến niềm vui và sự hạnh phúc cho tôi. Nhưng nếu như ngài đắm chìm trong hạnh phúc ấy rồi đột nhiên phát hiện ra nó chỉ là một giấc mộng hư ảo, ngài sẽ làm gì?"

Ông lão phản bác đáp, "Dù vậy thì cậu cũng đã từng yêu, cũng từng nếm thử vị ngọt của tình yêu và sự hạnh phúc, ngay cả khi nó là hư ảo, thì có sao đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top