Ba
Trần Dụ mỉm cười gương mặt chất chứa lời muốn nói nhưng không tài nào nói lên, thấy vậy Dụ Minh như nhìn thấu được lòng của cậu nhỏ bèn nói: "Tháng này nếu không kịp tiền trả thì dời lại mấy ngày cũng được, có thì đưa anh."
Gương mặt của Trần Dụ có chút ngại ngùng mà đỏ lên.
"Không sao cả em cứ làm việc nhà bù cho khoản tiền thuê." Dụ Minh nói tiếp.
Trần Dụ dừng lại việc dọn chén dĩa vô thức nhìn sang Dụ Minh, cậu nghĩ không ra tại sao lại có thể thay đổi nhanh đến thế nếu đối phương cứ tốt thế này thì cậu sẽ động lòng mất, Trần Dụ không khỏi kêu bản thân mình ngừng suy nghĩ tốt về đối phương một chút.
Dụ Minh không nói gì nữa, sau khi phụ Trần Dụ gom chén đĩa lại thì cũng đi vào trong phòng. Từ khi du học đến khi về nước đúng là Dụ Minh chỉ sống lẻ loi một mình nên khi Trần Dụ dọn vào sống cùng cậu cảm thấy có chút gì đó rất mới mẻ và khác lạ, dường như là sự ấm áp mà cậu không thể giải thích được.
Tôi quá cô đơn nên khi cậu đến tôi bỗng cảm thấy ấm áp.
Chắc hẳn đây là một việc làm mang ý nghĩa rất lớn vừa giúp được bản thân vừa giúp được người khác, Dụ Minh đối với việc làm này của bản thân hoàn toàn có lợi chứ không có hại chẳng qua thứ mất đi đối với cậu chỉ là vài đồng bạc lẻ.
Ban đầu Trần Dụ không nghĩ ngợi gì nhiều chỉ thoáng qua là người ta tốt vậy thôi nhưng về sau bản thân cậu lại có chút do dự về vấn đề này, bản thân cậu được nhiều hơn mất, cứ như người giúp việc có chỗ ăn chỗ ở mà chi phí lại không quá cao, không biết bản thân có chọn sai hay không nữa?
Tối hôm đó Trần Dụ chần chừ suy nghĩ một chút rồi mới đưa ra quyết định của bản thân, Trần Dụ gõ cửa phòng của Dụ Minh hai lần, bên trong không chút động tĩnh Trần Dụ tưởng rằng đối phương đã ra khỏi nhà nên chân cậu bắt đầu lùi lại về sau, khi Trần Dụ vừa quay người rời đi thì cánh cửa phía sau bỗng chốc mở ra, Dụ Minh choàng khăn tắm bước ra tóc ướt rũ rượi hỏi: "Anh vừa tắm xong, em tìm anh có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy body của Dụ Minh bỗng Trần Dụ có chút ngượng ngùng không nói nên lời, cậu ấp a ấp úng nói: "Em định hỏi..." Chưa nói dứt câu thì điện thoại Dụ Minh vang lên, "Đợi anh một xíu." Vừa nói Dụ Minh vừa quay vào nghe điện thoại.
Hôm nay Dụ Minh không trở về nhà, đã khuya rồi cơm canh vẫn còn yên đó Trần Dụ nhoài người ra bàn nằm chờ người, không biết từ bao giờ trên vai cậu đã có thêm một lớp áo khoác màu xám nhạt.
Ánh mắt đối phương nhìn Trần Dụ ân ái vô cùng, bàn tay anh ta bắt lấy và kéo cằm cậu lại gần hơn rồi khẽ hôn lên đôi môi một cái, Trần Dụ không phản ứng chỉ biết đơ người mặc cho đối phương từ từ hành động cho đến khi tiếng mở cửa vang lên Trần Dụ mới hoàn hồn tỉnh giấc gương mặt cậu ửng đỏ vì giấc mơ vừa rồi, thoáng chốc Trần Dụ lại cảm thấy mơ hồ và sợ hãi bởi bản thân cứ mãi suy nghĩ đến Dụ Minh không có cách nào ngăn cản.
Dụ Minh bước vào nhà với gương mặt uể oải lúc treo cái áo khoác lên giá đỡ ở góc tường gần đó cậu ta thoáng đi qua và thấy Trần Dụ cùng một vài món ăn, gương mặt hắn cố tỏ ra tội lỗi cười nói: "Anh quê dặn em đừng làm cơm." Nói xong Dụ Minh hướng về phòng ngủ, "Em dọn dẹp đi anh không ăn nữa."
Không ăn thì bỏ.
Bỏ thì phí.
Thôi cố ăn vậy!
Thành phố H bắt đầu đón nắng trở lại, có thể cảm nhận được sự lạnh lùng mờ mịt những ngày mưa đã qua đi thay vào đó là dịu dàng là ấm áp của nắng tháng 8. Không biết là sự trùng hợp hay được sắp xếp mà Trần Dụ cảm thấy nắng đến với thành phố cũng giống như lòng cậu trở nên ấm áp hẳn sao những ngày mịt mờ không đáng trông mong.
Chỉ là khi nghĩ đến một chút màu hồng tình yêu thì bản thân cậu lại nghĩ đến Dụ Minh.
Nắng lên xuyên qua khung cửa kính Trần Dụ kéo lê chậu nước lau nhà, cậu lau qua từng cửa sổ từng góc nhỏ trong căn nhà rồi sau đó mang hết chăn gối đi giặc một thể, những thứ không thuận mắt cũng được Trần Dụ thay đi hết thảy. Về mảng làm việc nhà đối với Trần Dụ mà nói là một chuyện vô cùng đơn giản có thể nói là làm rất tốt nữa ấy chứ, khoảng thời gian sống cùng bạn trai cũ cũng vậy, hầu như mọi việc trong nhà đều do một tay cậu làm hết, cũng giống như khi cậu còn ở quê, bà Trần thường hay để cậu làm việc nhà đến làm nương rẫy, làm riết cũng dần quen luôn.
Dụ Minh mở cửa bước vào, xộc ngay vào mũi cậu là hương thơm thoang thoảng của vị tranh từ khắp căn phòng, cậu hít vào một hơi nhẹ rồi cười khoan khoái ánh mắt hướng tìm Trần Dụ.
Trần Dụ đang mải mê lau chùi cái bàn trà nhỏ mà không hề để ý rằng Dụ Minh đã trở về, cho đến khi cậu nghe thấy: "Trần Dụ, ngừng tay ăn bánh bao đi, tôi có mua về cho em mấy cái." Dụ Minh đặt bánh lên bàn rồi vào bếp rót một cốc nước.
Trần Dụ ngước nhìn phía Dụ Minh cười nhẹ nói cảm ơn.
Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người gần đây rất tốt nên khi ăn bánh bao mà Dụ Minh mang về Trần Dụ cũng không cảm thấy ngại ngùng mà ăn một cách rất tự nhiên, nếu là trước đây có bắt ép đi chăng nữa thì cậu cũng làm ngơ mà không nhận. Giờ thì khác rồi, bởi vì chuyện vừa rồi đã giúp hai người dần không còn khoảng cách như lúc Trần Dụ mới dọn đến cùng với việc cứ liên tục mơ thấy Dụ Minh khiến Trần Dụ cảm thấy đối phương không thật thà như lúc đầu bản thân đã từng nhận xét.
Trần Dụ nhìn cốc nước được đặt trên bàn: "Hôm nay có về không?" Tay cậu lia chuột mở một bài hát nhẹ nhàng, "để em biết mà làm cơm tối."
"Có 8 giờ anh về." Dụ Minh cắn một phần bánh.
Trần Dụ vui vẻ trả lời Dạ.
Tuy rằng nói với Trần Dụ 8 giờ về nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nói cho có, tận 9 giờ mà Dụ Minh vẫn còn tiệc tùng cùng đám bạn của mình, trong số đó có hai cô gái đến chơi nhà hôm vừa rồi, hai cô gái không ngừng hỏi về Trần Dụ nhưng đều bị Dụ Minh bơ đẹp.
Da phần đều nghĩ Dụ Minh chán quen gái rồi nên bắt đầu nuôi em trai lấy thịt, một cô bạn hỏi thẳng cậu như thế làm cho cậu cười một tràng dữ dội: "Tao đâu có thiếu thốn như mấy bọn mày nghĩ."
"Tôi trai thẳng! Không có chuyện đó đâu!" Dụ Minh cười khẳng định với cô gái trước mặt.
Vấn đề này Dụ Minh từng nhấn mạnh rằng bản thân và cậu nhóc ở nhà chỉ là "người thuê và chủ nhà" nhưng không hiểu sao mọi người cứ trêu kiểu thế khiến bản thân Dụ Minh cảm thấy rất khó chịu huống chi chính cậu là người rất ghét như thế..
Buồn cười thật.
Dụ Minh chán nuôi gái chuyển sang nuôi em trai lấy thịt.
Chậc chậc chậc chậc. Hot à nha.
Thật sự tôi rất thích, em trai kia trông rất dễ thương nha.
Chậc, hai người rất đẹp đôi.
Mọi người bày nhau chơi trò gieo xúc xắc, ai nhỏ điểm sẽ phải nhận một hình phạt mà người thắng đưa ra, trong số những người ở đó có một cô gái thích thầm Dụ Minh nhưng không dám bày tỏ nhờ vào trò chơi mà tiếp cận Dụ Minh mấy lần.
Cô bạn Lam Nghi bắt đầu gieo xúc xắc: "Hai con năm, mười nút tài." Mọi người hò hét phấn khích, không biết Dụ Minh sẽ được bao nhiêu nút, cậu bắt đầu gieo, kết quả là một còn hai và một con ba, "xỉu," thanh niên phía sau Lam Nghi hét lên.
Lam Nghi nhìn về phía cô gái thích thầm Dụ Minh: "Yến, cậu qua đây." Sau đó Lam Nghi cười gian xảo, "Dụ Minh cậu hôn Yến đi." Lời đề nghị này khiến cô bạn tên Yến đỏ hết cả mặt vì ngại ngùng nhưng trong ánh mắt của cô ta toả ra rất hài lòng trước thử thách này.
Dụ Minh liền tiến đến hôn chặt cô gái tên Yến, đối với thử thách này Dụ Minh cảm thấy rất có hứng thú thậm chí cậu có thể làm hơn như thế nữa.
Đã gieo không biết bao nhiêu lần nhưng chỉ biết là cả hai người họ đã ngồi cạnh nhau, cô gái ấy ngồi vào lòng Dụ Minh như người yêu của nhau.
Gieo xúc xắc thua liên tiếp thì Dụ Minh biết chắc mình không hợp với bộ môn này chút nào, nhận thử thách và từ chối nhiều lần cuối cùng thì Dụ Minh cũng đã say đến nỗi không thể về nhà, thế là lại một đêm ngủ bên ngoài, một đêm thật trăng hoa mát mẻ.
Khi Dụ Minh tỉnh giấc mới phát hiện ra bên cạnh mình có một người phụ nữ, cả hai dường như không một mảnh vải che thân, cô gái ôm lấy Dụ Minh không buông: "Tỉnh sớm vậy?"
"Chuyện tối qua, Mình say quá, chúng ta..." Dụ Minh hơi khó nói.
"Tớ tình nguyện." Cô gái lập tức trả lời.
Dụ Minh chợt nhớ ra gì đó bèn nhanh chóng mặc quần áo vào: "Mình có việc, chiều nay gặp lại cậu ở quán cũ."
Lần trước cậu kêu Trần Dụ làm cơm cho mình, kết quả bận công việc nên không về ăn được, lần này lại không về dùng cơm chắc Trần Dụ giận lắm, thế là cậu lập tức lái xe trở về.
Dụ Minh về đến nhà thấy thức ăn được Trần Dụ bày lên bàn rất nhiều nhưng không thấy người đâu, cậu đi đến trước phòng gõ cửa mấy cái còn kêu tên Trần Dụ nhưng không thấy phản hồi.
Những món ăn nguội lạnh qua đêm ở trên bàn kia khiến người ta có chút tiếc hùi hụi, cậu hâm nóng một hai món rồi bắt đầu ăn, tuy nhiên trong lòng cậu vẫn cảm thấy có lỗi với Trần Dụ vô cùng.
Rõ ràng cơm canh rất ngon nhưng vẫn cứ nghèn nghẹn.
Đối với Trần Dụ vấn đề Dụ Minh về nhà dùng cơm hay không cũng không quan trọng, chỉ là hơi phí, với cậu mà nói đó cũng chỉ là công việc nấu cơm không quá mất nhiều thời gian, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của cậu là tất cả đều không quan trọng nhưng thỉnh thoảng lại suy nghĩ không biết Dụ Minh đang làm gì.
Tháng này Trần Dụ trông buồn bã vô cùng, Dụ Minh ngồi trên sô pha nhìn gương mặt rầu rĩ của cậu mà cũng sầu theo.
"Sạch lắm rồi." Trầm Dụ lau mãi cái kệ giày mà không có ý định đổi sang nơi khác Dụ Minh tiến lại gần giật lấy giẻ lau: "Đủ rồi, chuyện gì thế?."
Lúc này Trần Dụ mới hoàn hồn trở lại: "Không có gì ạ." Rồi cậu lấy lại giẻ lau từ tay Dụ Minh đi sang chỗ khác lau tiếp.
Dụ Minh nhìn cậu ta lắc đầu thở dài.
Tháng này lương lại không về đúng hạn khiến Trần Dụ gặp rất nhiều khó khăn, vấn đề khiến cậu điên đầu nhất đó chính là bà Trần, bà ấy đã gọi đòi tiền ba lần một ngày làm cho Trần Dụ vô cùng tức giận và bực bội không thôi.
Bà Trần nói bệnh tình của bà lại tái phát cần tiền để tái khám và thuốc men nhưng Trần Dụ biết số tiền cậu gửi về đều bị Bà Trần mang đi đánh đề chứ không hề chăm lo gì cho sức khỏe, từ trước đến nay tiền đối với bà Trần là quan trọng nhất.
Nhất là dùng để chơi đề và cược bạc.
Quan trọng hơn cả Trần Dụ.
Cậu đã cố gắng từng ngày để có thể chu toàn cho mẹ của mình, hơn nửa số tiền tiết kiệm cũng đã dùng hết vào việc chữa trị bệnh tháng trước, bây giờ cũng gần đến ngày tái khám và mua thêm một số loại thuốc bổ. Đôi vai nhỏ chập chờn làm sao có thể một mình gánh vác nhiều đến thế, đi đến được ngày hôm nay cậu đã không ngừng nghỉ cố gắng từng ngày một.
Nhưng bà Trần thì sao? Không hề suy nghĩ đến cảm nhận của cậu, tuy nhiên Trần Dụ vẫn cố tin rằng bà Trần sẽ dùng số tiền mà cậu giày công làm lụng vất vã từng đồng để chăm lo bệnh tình.
Mặc cho bà Trần có lừa dối Trần Dụ thì cậu vẫn phải làm như thế vì cậu sinh ra đã là con của bà ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chấp hành.
Trần Dụ nhìn những tờ biên lai thu tiền các loại phí mà bà Trần gửi cho cậu thở dài một hơi, chắc đã đến lúc tìm thêm công việc mới để tăng thêm thu nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top