Chương 1

Thừa Phong năm thứ mười ba, thất vương gia bị gán tội danh tạo phản, treo cáo thị truy đuổi khắp nơi. Hoàng thượng ban chỉ, chỉ cần bắt gặp lập tức giết, ai mang thủ cấp hắn về sẽ được trọng thưởng vạn lượng hoàng kim.

Trên đỉnh núi Phong Vân, nơi được cho là tiên cảnh của nhân gian. Giờ phút này đây Cao Vân Phàm vẫn một thân hắc y, trên tay ôm lấy một người vận y phục trắng nhưng lại bị nhiễm đỏ huyết tươi. Hắn quan sát xung quanh, sắc mặt không chút thay đổi. Thế cờ đi đến nước này cũng do hắn ngu dốt, tâm mê muội tin lời mỹ nhân đầu ấp tay gối mà bị phản bội một khắc bất ngờ không hay biết. Cả đời này việc Cao Vân Phàm làm đúng đắn nhất có lẽ là chấp nhận lấy Lưu Tuyên, nhưng việc sai trái nhất hắn làm cũng chính là cô phụ một tấm chân tình của Y.

Nhắm lại đôi mắt nghiêm nghị, thả người rơi xuống vực sâu vạn trượng. Trong tiếng gió rít gào, hắn nhớ lại khoảng khắc y đứng ra chặn đầu kiếm trước ngực hắn, máu từ tim thấm đỏ trường bào. Y nói "Đời này kiếp này, nguyện một lần vì người mà rơi vào lưới tình không hối tiếc. Chỉ mong kiếp sau đừng lại gặp nhau, đừng dây dưa."

Mỉm cười trào phúng, máu từ khoé miệng chảy ra, do sức ép của gió. Dùng chút hơi tàn còn lại, hắn khẽ thì thầm bên tai y, như thể thân thể lạnh ngắt trong tay chỉ là ngủ say và vẫn nghe thấy hắn. "Lưu Tuyên ơi Lưu Tuyên, Chắn giúp ta một nhát dao, lại đòi cắt đứt cả đoạn tơ tình. Ngươi mơ cũng đừng tưởng. Ta, Cao Vân Phàm, đời này phụ lòng người, thì kiếp sau và vạn kiếp sau nữa, hãy để ta thấy ngươi, và yêu ngươi, thương ngươi để bù đắp."

Tay hắn nắm chặt bàn tay lạnh băng của người trong ngực trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.

* * *

"Vương gia, đã qua giờ sửu, ngài cũng nên rời giường đi thôi." Tiếng của tiểu thái giám vang lên khiến hắn giật mình bừng tỉnh.

Hai tay ôm đầu đau đớn, chuyện gì xảy ra với ta. Là cứu viện tới kịp thời, hay là.. Đưa hai bàn tay trống trơn lên nhìn ngắm, hắn đột nhiên hốt hoảng, Lưu Tuyên đâu?

"Vương gia." Trong lúc hắn vẫn còn đang bần thần, tiếng gọi của tiểu thái giám bên ngoài đánh vỡ suy tư của hắn. Thanh âm này, là tiếng của tiểu Thuận tử. Nhưng hắn nhớ rõ là tiểu Thuận tử đã bị ngũ đệ một đao chém mất đầu trước mặt hắn. Làm sao có thể?

"Vương gia, ngài có trong đấy không?" Tiểu Thuận tử sốt ruột gọi, hôm nay là lễ thành thân của Vương gia ngài đó nha, sao giờ này vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?

Lúc này Cao Vân Phàm mới bình tĩnh nhìn xung quanh gian phòng, một màu đỏ rực, trước cửa còn treo hai chữ hỷ. Hắn xuống giường, bước tới bức tranh sơn thủy treo trên tường, nhìn vào bút tích phía dưới. Thừa Phong năm thứ sáu, hít sâu một hơi, hắn trọng sinh. Trên đời này chuyện khó hiểu không ít, nhưng xảy ra trên bản thân mình thì đúng thật bất ngờ. Tay chân bủn rủn không đứng vững, hắn phải chống tay lên bàn mới có thể trụ lại. Thừa Phong năm thứ sáu, phòng treo chữ hỷ, không phải là..

"Vương gia!" Tiểu Thuận tử lúc này đã như đứng trên đống lửa.

"Vào đi." Lấy lại sắc mặt bình tĩnh, hắn đi đến ngồi bên giường, nhìn cửa phòng từ từ mở ra.

"Vương gia, đã qua giờ sửu, hiện tại cũng nên rời giường chuẩn bị đón vương phi." Tiểu thuận tử cung kính.

"Ừm, chuẩn bị nước nóng cho ta." Hắn bình thản trả lời, tuy nhiên trong tâm trí vẫn đang một mảnh rối bời. NHững chuyện đã xảy ra cứ như là một giấc mơ, một giấc mơ chân thực đến từng cảm giác khi bị tên xuyên qua da thịt, đến cảm giác lạnh lẽo khi ôm thấy thân thể người kia.

"Lưu Tuyên." Hắn thì thầm.

Nếu đây thật sự là cơ hội ông trời bày ra cho ta, vậy thì ta phải biết trân quý nó. Vương quyền danh vọng, tất cả rồi cũng hóa thành tro tàn, chỉ có cùng người quan trọng nhất cuộc đời, an an ổn ổn sinh sống mới là đáng quý.

Sống lại một đời, Cao Vân Phàm không cầu gì hơn, chỉ cầu Lưu Tuyên vẫn một lòng yêu thương hắn.

Ra đến tiền sảnh, hắn ngẩng người nhìn người vận hoàng phục trước mặt. Bước thật nhanh đến gần, hai chân như muốn quỳ xuống.

"Phụ hoàng." Hắn khẽ gọi.

"Tiểu thất." Hoàng thường khẽ giật mình nhìn đứa con trước mắt, đứa nhỏ từ lúc năm tuổi đã không còn bám theo hắn. Lên mười đã bắt đầu trầm tính không gần người.

"Nhi thần, tham kiến phụ hoàng." Cao Vân Phàm khụy gối xuống. Trong tâm suy nghĩ, may mắn người vẫn còn. May mắn con sống lại khi còn kịp lúc.

"Thất nhi hôm nay làm sao thế? Có phải sắp thành thân nên đặt biệt đổi tính." Hoàng hậu được tiểu thái giám từ phía sau đỡ lên, vừa đi vừa cười.

"Mẫu hậu." Cao Vân Phàm hơi đỏ vành mắt. May mắn, may mắn hai người vẫn chưa bị ngũ hoàng tử độc chết trên giường bệnh, may mắn mọi thứ vẫn còn cứu vãn được.

"Tiểu thất hôm nay lại ngoan ngoãn thế, nếu tiểu tam và thập nhị thấy được sẽ chọc ghẹo cho xem." Hoàng hậu lấy khăn che miệng cười, đứa con này, nàng hiểu nhất. Tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong tâm vẫn là một hài nhi hiếu thảo.

"Thôi nào, chuẩn đi đi, giờ lành sắp đến rồi." Hoàng hậu lên tiếng. Tiến lên đỡ hắn dậy.

Cao Vân Phàm đứng lên, nhìn ra ngoài cổng chính, xa xa bắt đầu loáng thoáng nghe được tiếng kèn trống ồn ào náo nhiệt.

"Lưu Tuyên."

* * *

Nhìn cỗ kiệu đỏ thẫm hạ xuống trước mặt mình mà lòng Cao Vân Phàm hỗn loạn biết bao. Gương mặt lạnh lẽo không thể hiện bất cứ biểu tình gì, nhưng trời biết trái tim hắn đang rộn ràng biết bao nhiêu. Chỉ trong chớp mắt sống lại, chỉ trong chớp mắt mà như trải qua một kiếp người.

Màn kiệu được bà mối vén lên, hắn nhìn thấy thân ảnh đỏ rực bên trong. Mắt phượng mày ngài, đôi mắt vẫn tinh anh như trong trí nhớ của hắn.

"Lưu Tuyên." Hắn mỉm cười. Cuối cùng ta cũng bắt được ngươi, đời này kiếp này nguyện cùng người nắm tay đi đến bạc đầu giai lão.

Người trong kiệu thoáng ngẩn người khi nghe hắn gọi tên, nhưng vội hoàn hồn khi thấy bàn tay chìa ra trước mặt. Hai má hơi ửng đỏ, y vươn tay đặt lên bàn tay hắn, lòng bàn tay có những nốt chai sần do luyện kiếm trong thời gian dài.

"A!" Bất ngờ hắn kéo mạnh, lôi y ra khỏi kiệu vào trong lòng mình.

"Từ nay về sau, ta sẽ không để ai bắt nạt ngươi." Hắn nỉ non, sau đó vòng tay bế y lên, đi thẳng vào trong tiền viện. Mỗi bước đi như trân trọng biết bao khoảnh khắc này.

Bước thứ nhất: Nguyện bình yên vui vẻ

Bước thứ hai: Nguyện quấn quít yêu thương

Bước thứ ba: Nguyện bách niên hảo hợp

"Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường."

"Phu thê giao bái."

"Đưa vào động phòng."

...Hết chương 1..

cmt và like để sớm có chương mới  ^^!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top