- Phần 2 -


Lúc Duẫn Hạo thức giấc, vị trí của người bên cạnh từ lâu đã không còn hơi ấm.

Người tối hôm qua còn thút thít dưới thân mình, giờ đã không còn bên cạnh nữa.

Hơi ấm đã biến mất trở nên lạnh lẽo, chỉ còn Duẫn Hạo cùng mùi vị của chính mình. Mùi của dầu gội cả hai dùng chung, mùi sữa tắm cả hai tắm chung, Duẫn Hạo căn bản không thể phân biệt được là mùi vị của chính mình hay mùi vị mà Tại Trung lưu lại. Nhưng vẫn là Duẫn Hạo cố chấp, một mực nhích sang phía chỗ Tại Trung nằm, áp mặt lên gối để hít vào thật sâu mùi hương mà ai đó đã lưu lại.Tại Trung đi nơi nao? Duẫn Hạo không biết, nhưng cũng không muốn tìm kiếm. Bởi vì trong lòng Duẫn Hạo từ lâu vẫn chắc chắn Tại Trung sẽ quay về. Nơi đây, còn rất nhiều thứ mà Tại Trung lưu luyến. Khát khao, sự nghiệp, niềm đam mê ca hát, đám bạn thân cùng những thương tổn mà chính mình gây nên cho cậu.

Bản thân đích thị là nam nhân vừa độc tài vừa ích kỉ khiến cho Tại Trung ở chung một chỗ với mình thật sự là khổ sở. Loại ham muốn độc chiếm cậu của bản thân, ý nghĩ đem Tại Trung giữ chặt không cho người khác tìm cách nhìn thấy, cũng đã từng nảy sinh khiến chính mình càng hoảng sợ.Từ từ khép chặt hai mắt, Duẫn Hạo trở mình, hai tay đưa lên đặt trên mắt.Cho dù mắt đã nhắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nước mắt của Tại Trung. Bởi vì ham muốn dục vọng mà khiến cho đôi mắt to tròn đó rơi lệ. Lồng ngực Duẫn Hạo cũng vẽ nên một vết thương lòng.

Rõ ràng là nước mắt kia khiến chính mình đau đớn, nhưng Duẫn Hạo lại không thể hiểu được xung động của bản thân.

Đây là bản tính của nam nhân sao? Đây là sự chinh phục dục vọng theo như cách của nam nhân sao?

Cho dù là người mình yêu nhất, cuối cùng lại làm cho người ấy khóc, làm cho người mình thương yêu ở trước mặt mình rơi lệ?

Nam nhân kém cỏi như vậy, đích thị là Trịnh Duẫn Hạo hắn.

"Hỗn đản, hỗn đản…" Duẫn Hạo lớn tiếng chửi rủa, bất mãn với chính bản thân mình.

"Anh cũng biết mình là hỗn đản sao?"

Lời nói của người nào đó khiến Duẫn Hạo giật mình mở mắt, toàn thân ngồi thẳng dậy, nhìn con người đang ở trước mặt mình – Kim Tại Trung.

Áo khoác màu xanh lam nhạt, quần jean xám đậm, vốn chỉ là loại y phục bình thường nhưng cũng không thể che giấu được vẻ xinh đẹp của Tại Trung. Đưa thân thể nhẹ nhàng dựa vào phía bên phải cửa phòng ngủ, Tại Trung tựa đầu lên phía phải cánh cửa. Vốn là đôi mắt hắc bạch phân minh, nhưng giờ lại vương chút ít tơ máu. Thanh âm cũng vì đêm qua sử dụng quá mức mà hơi khàn khàn.

"Anh cũng biết chính mình là hỗn đản a!" Từ bên cạnh cửa bước vào phía trong, Tại Trung đi đến chỗ giường ngủ, nhìn xuống Duẫn Hạo đang ngồi trên giường.

"Không sai, anh chính là hỗn đản, đại hỗn đản, trên thế giới này là đại hỗn đản có một không hai"

Tại Trung đưa mắt nhìn chằm chằm vào Duẫn Hạo "Thế nhưng, vì sao em lại yêu một đại hỗn đản hay tức giận lại độc tài như vậy chứ?"

"Duẫn Hạo, anh là không tin em hay là không tin chính bản thân mình? Lẽ nào, em không đáng cho anh tin tưởng sao?"

Duẫn Hạo không thể trốn tránh ánh mắt của Tại Trung nên quay sang nhìn cậu. Nghe lời cậu nói, anh chỉ trầm mặc.

"Em không phải làđồng tính luyếnái, lại càng không phải là loại người dễ dàng trao thân cho kẻ khác."

"Nhưng bởi vì đó là anh, là Trịnh Duẫn Hạo nên em đã và chỉ đem bản thân giao cho anh. Từ nay về sau, thân thể này sẽ không chỉ thuộc về một mình em, cả trái tim cũng sẽ chứa đựng một mình anh.

"Anh biết, Tại Trung. Anh so với bất kì ai khác đều biết em không phải là đồng tính luyến ái." Duẫn Hạo ngắt lời Tại Trung.

"Trong lòng em chỉ có một mình anh, trong lòng anh làm sao lại không có một mình em.” ( chỗ này tác giả ghi là nói thầm nhưng mình thấy nên nói ra thì hơn nên đã để giống như lời thoại bình thường)

"Anh biết trong lòng em có anh, thế nhưng không biết vì sao, nhìn em cùng người khác thân mật, anh cảm thấy tức giận, nhìn em đối với người khác dịu dàng, anh cảm thấy chán ghét. Anh chỉ muốn em thuộc về một mình anh, chỉ muốn anh là người duy nhất được cởi áo khoác cho Hero Tại Trung, chỉ muốn Kim Tại Trung thuộc về một mình Trịnh Duẫn Hạo. Muốn em chỉ nhìn một mình anh, chỉ cười với một mình anh và dịu dàng với một mình anh."

"Anh ghét người khác nhìn em. Anh chỉ muốn dùng xiềng chân khóa em lại nhốt vào trong phòng, không cho em rời khỏi cửa, chỉ muốn vẻ đẹp của em thuộc về một mình anh."

Vì sao những lời Duẫn Hạo nói ra tàn khốc như vậy, nhưng trong mắt lại mang theo bi thương?

"Tại Trung a, anh thật không bình thường. Vì sao lại trở thành bộ dạng như thế này? Anh từ trước đến giờ đều không phải bộ dạng này a... "

Duẫn Hạo hỏi Tại Trung câu hỏi mà ngay cả bản thân anh cũng không thể giải thích nổi, anh cũng không quá chờ đợi đáp án của Tại Trung.

"Anh có đúng hay không từ lúc yêu em đã mắc phải kịch độc?" Có lẽ loại độc này đã khiến bản thân mất phương hướng, cũng khiến cho bản thân trở thành một kẻ tàn nhẫn làm tổn thương cả hai.

"Tại Trung, em sợ sao? Việc anh nói muốn đem em nhốt lại khiến cho em sợ sao?" Duẫn Hạo cúi đầu, trong mắt tràn ngập đau đớn nhức nhối.

"Có lẽ, sau khi anh chết, em sẽ được giải thoát." Từ trong mắt Duẫn Hạo có cái gì đó trượt dài theo khuôn mặt rồi rơi xuống chăn.

Giải thoát sao? Nếu như trên đời này không có một người là Trịnh Duẫn Hạo, không có linh hồn đó, thế giới này còn có thể có người tên Kim Tại Trung sao? Chuyện như vậy Tại Trung chưa hề nghĩ qua. Bởi vì cậu không thể biết được tương lai, càng không thể kết luận bất kì điều gì với anh cả.

"Anh là đồ ngốc sao? Anh nói anh trúng kịch độc của em? Em cũng trúng độc của anh vậy."

"Em thích anh nên không giống như việc anh thích phân lượng ít nhiều."

"Trịnh Duẫn Hạo, anh nghe cho rõ đây, những lời sau em chỉ nói một lần" 
Ngồi ở bên giường, Tại Trung đưa tay gõ nhẹ vào đầu Duẫn Hạo, chăm chú nhìn vào dòng lệ trong đôi mắt anh, bắt đầu nói rõ từng câu từng chữ.

"Em yêu thích Trịnh Duẫn Hạo nên cho dù em có nhìn người khác, cho dù em có cười với ai khác, có ôn nhu với bất kì ai, nhưng trong lòng em, trong mắt em chỉ có một mình Trịnh Duẫn Hạo. Người em yêu là Duẫn Hạo, dù cho Duẫn Hạo có làm em đau lòng, có làm tổn thương em, em cũng không bao giờ buông bỏ tình yêu với người đó."

Lời nói như vậy có thể được xem như lời thề chứ? Tại Trung bình thường sẽ không nói ra mấy lời kiểu này, nhưng cậu vẫn muốn nói ra cũng vì muốn cho nam nhân trước mặt một lời cam đoan.

"Cho nên, xin anh hãy tin tưởng em. Con đường chúng ta phải đi ở phía trước còn quá dài, cũng quá lầy lội. Hơn nữa, ở phía sau lại còn là tình yêu của em và anh. Càng có nhiều ngờ vực vô căn cứ cùng việc không tin tưởng nhau sẽ chỉ là cho gánh nặng của cả hai tăng lên."

Rõ ràng cậu là yêu đối phương, cho nên nếu lời nói minh bạch này đó khiến đối phương bị thương tổn, bản thân mình nhất định cũng sẽ chịu thương tổn tương tự.

Tại Trung chuyển mắt từ khuôn mặt Duẫn Hạo về bả vai anh, bóng loáng lại mang theo màu nâu đồng vạm vỡ. Tại Trung khẽ giữ lấy anh, đôi môi chỉ trong một giây đồng hồ bao phủ lấy bờ vai, hung hăng cố sức cắn vào, thưởng thức vị máu của Duẫn Hạo.

Tại Trung ngẩng đầu, khóe miệng tuy mang theo máu của Duẫn Hao nhưng vẫn nở nụ cười.

Nhìn lông mày Duẫn Hạo hơi nhíu nhíu lại, Tại Trung nhẹ giọng nói nhỏ vào tai anh

"Hiện tại, anh thuộc về em, cho nên cũng sẽ cho anh lưu lại kí hiệu của mình." Tại Trung đưa tay cởi bỏ y phục xuống, bả vai trắng nõn lộ ra, nhích gần đến trước miệng Duẫn Hạo.

Nụ cười của người trước mặt tuy là yêu mị, nhưng trong mắt vẫn luôn tràn ngập kiên định. Đầu vai truyền đến cảm giác nhức nhối nóng rát, nhưng đau nhức này lại là kí ức cùng vết tích Tại Trung dành cho chính mình. Duẫn Hạo cũng muốn cậu hoàn toàn thuộc về chính mình.

Mở miệng, hàm răng gắng sức cắn vào, xuyên thấu làn da cậu, khoang miệng ngay lập tức cũng nếm được vị máu của cậu. Đây là máu của Tại Trung, là minh chứng chứng tỏ cậu vẫn tồn tại. Bả vai vẫn còn rớm chút máu, nhưng Tại Trung liền kéo đầu Duẫn Hạo lại mà hôn thật sâu, trong miệng không phân biệt rõ là máu của mình hay của đối phương, chỉ biết mình bị lạc trong mùi vị này, mệng liền nuốt xuống hỗn hợp nước bọt hòa máu của cả hai.

Rõ ràng trong nụ hôn này cậu là người chủ động, nhưng không hiểu sao trong phút chốc lại đảo ngược tình thế. Tại Trung mạnh mẽ đẩy đầu Duẫn Hạo ra, thở nhẹ hổn hển nhìn anh.

" Xác thực rõ ràng như vậy rồi, anh tin chưa?"

"Em đã vì anh mà hứa rồi đó, anh muốn tin hay là không tin a?"

"Anh tin, bởi vì là lời Tại Trung nói nên anh tin. "

Thái độ của cậu đã cho Duẫn Hạo thấy rất nhiều khẳng định. Ở trên sân khấu, Trịnh Duẫn Hạo có thể là người luôn tràn đầy tự tin, nhưng chỉ cần cậu xuất hiện liền trở nên mất tự tin. Và cũng chỉ có Tại Trung mới khiến cho mình nguyện ý tin tưởng tương lai phía trước.

Lời Duẫn Hạo nói khiến Tại Trung mỉm cười. Đưa tay đẩy người ngồi ngay trước mặt mình ra, Tại Trung lên tiếng.

"Thế nhưng làm sao bây giờ đây? Em không thể tha thứ cho hành động của anh ngày hôm qua."

"Tại Trung?"

Duẫn Hạo không rõ hàm ý trong lời nói của Tại Trung. Rõ ràng là cười cười nói nói nhưng lại khiến cho sau lưng Duẫn Hạo cảm thấy ớn lạnh.

"Duẫn Hạo, anh nói bây giờ nên làm sao đây a?" Tại Trung đem hai tay đặt trên đầu Duẫn Hạo, nghiêng đầu suy nghĩ nhìn khuôn mặt không biết phải làm sao của anh, khỏe miệng liền nở một nụ cười nhẹ.

"Em đã nói rồi, em ghét việc anh không mang mũ, vậy mà anh vẫn đem đông tây của mình chơi đùa trong thân thể em."

Cái miệng nhỏ nhắn dán sâu vào một bên tai Duẫn Hạo mang theo thanh âm khàn khàn mà nói.

"Hơn nữa…Anh còn làm em đau…."

Chỉ một câu nói như vậy khiến cho toàn thân Duẫn Hạo run lên. Hơi thở của Tại Trung cứ phả lên mặt, khiến mặt hắn một lúc sau liền đỏ lên.

"Cho nên…Ngày hôm nay… Anh không được chạm vào em."

Ném quần áo của Duẫn Hạo sang một bên, Tại Trung đem hai tay anh cột vào thanh vịn trên đầu giường.

"Ngày hôm qua anh trói em lại, em hôm nay cũng cho anh nếm thử mùi vị bị trói là như thế nào" Tại Trung cúi đầu, vừa trói Duẫn Hạo, vừa thì thầm vào một bên tai anh.

Khẽ cắn vành tai Duẫn Hạo, Tại Trung đưa lưỡi nhỏ khiêu khích chiếc hoa tai anh đeo rồi cứ như thế mà lặp đi lặp lại, sau đó tiếp tục đưa lưỡi liếm theo đường viền tai. Tại Trung thở nhẹ ra, cũng cảm nhận được Duẫn Hạo đang run rẩy.

Thấy phản ứng của Duẫn Hạo khiến Tại Trung cười thành tiếng. Cậu ngẩng mặt lên, từ trên cao nhìn xuống nửa thân dưới của Duẫn Hạo.

"Anh lạnh sao? Hình như mới rùng mình một cái nha!"

"Tại Trung, đừng ồn ào nữa, mau cởi trói cho anh."

Duẫn Hạo cau mày, khẽ gằn nhẹ với Tại Trung. Nhưng mà cậu không thèm để ý, cứ gia tăng biểu cảm gợi tình, làm cho anh xung động. Mà cái loại biểu cảm này đích thị là khiêu khích, lại càng làm mình chịu không nổi.

"Cởi ra? Anh cũng ghét bị trói sao?" Tại Trung đưa cổ tay của cậu để trước mắt anh, để Duẫn Hạo thấy rõ khổ sở mà hôm qua anh tàn bạo gây ra cho cậu, khiến trên cổ tay trắng nõn này có mấy vết hồng hồng.

"Anh thấy rõ chưa? Em ngày hôm qua bị anh trói nên thành ra thế này a! Cho nên, em cũng muốn anh phải cảm nhận được, muốn anh phải nếm thử mùi vị bị trói là như thế nào."

Tại Trung cúi đầu, đưa môi cắn nhẹ vào cổ Duẫn Hạo, rồi từ vai trượt xuống một đường đến chỗ lúc nãy bị mình cắn qua. Cậu đưa đầu lưỡi liếm liếm vào bả vai vẫn còn rơm rớm máu, giống như đang thưởng thức mỹ vị. Động tác như thế càng khiếm cho Duẫn Hạo thở dốc nặng nề.

"Đây là vết tích em làm a! Là chứng minh anh chỉ thuộc về Kim Tại Trung a!" Tại Trung tiếp tục liếm láp vết thương trên vai Duẫn Hạo, tựa hồ rất thỏa mãn với kiệt tác mà chính mình gây ra, môi cùng lưỡi cứ lưu luyến không muốn rời xa. Tay phải của cậu trượt đến bờ ngực rộng lớn của Duẫn Hạo, cố sức nắm bắt điểm đỏ sậm trước ngực anh. Tay trái lại từ ngực trượt một đường xuống phía dưới, vuốt ve lấy bụng dưới của anh.

Ngón tay đụng phải phân thân từ lâu đã cứng lên của Duẫn Hạo, Tại Trung liền nở nụ cười yêu mị. Môi liền ly khai vết tích trên vai Duẫn Hạo, Tại Trung đối mặt nhìn chằm chằm đối phương mà lên tiếng

"Duẫn Hạo a, anh muốn đến vậy sao?"
Phân thân phía dưới vẫn còn đang bị ngón tay Tại Trung liên tục đùa giỡn, hơn nữa tiểu mỹ nhân ngay trước mặt đây lại cười yêu mị, Duẫn Hạo ngẩng đầu, chỉ muốn hôn thật sâu vào đôi môi phấn hồng mềm mại của Tại Trung, thưởng thức hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi cậu. Cho nên, Duẫn Hạo liền nhướng người về phía trước, nhưng lại bị Tại Trung ở phía sau ngăn cản.

"Không được nga, em đã nói ngày hôm nay anh không thể chạm vào em."

Ly khai đến khoảng cách thích hợp, Tại Trung liền cười thật tươi.

"Chỉ có em mới có thể chạm vào anh, anh không thể chạm vào em…"

Duẫn Hạo từ trước đến giờ vẫn luôn ở thế chủ động, nhưng lúc này lại cưỡng ép trở thành bị động, khiến cho anh không thích ứng được. Muốn ôm Tại Trung vào lòng, đè chặt cậu xuống, hung hăng chiếm giữ lấy cậu một lần nữa, nhưng mà không được. Hiện tại, Duẫn Hạo chỉ có thể ngắm nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt, vô pháp hành động.

Duẫn Hạo đưa mắt nhìn Tại Trung đang dừng lại ở phân thân đang ngẩng  cao chót vót của mình, hai tay vỗ về nghịch ngợm.

"Tại Trung?"

Duẫn Hạo thở hổn hển kêu tên Tại Trung, không thể tin được tiểu mỹ nhân ghét khẩu giao này cư nhiên lại hầu hạ phân thân giương cung bạt kiếm của mình.

Khoang miệng ấm áp bao vây lấy phân thân đã sớm ngóc đầu. Nhưng vì kích cỡ quá lớn mà khoang miệng lại quá bé, khiến cho Tại Trung có chút nghẹn. Cậu đưa cái miệng nhỏ không thuần thục của mình cử động lên xuống, đùa giỡn với phân thân của Duẫn Hạo vài cái sau đó lại nuốt vào. Cái lưỡi linh xảo cứ đảo qua đảo lại, hai tay cũng không quên xoa nắn hai quả cầu bên dưới. Nhưng hơn thế nữa, trong khi lưỡi nhỏ lởn vởn đùa nghịch ở phân thân, Tại Trung lại hướng đôi mắt quyến rũ của mình ngắm nhìn vẻ mặt của Duẫn Hạo.

Vẻ mặt đó của cậu, quá quyến rũ cũng quá mê người. Bất luận là ai nhìn thấy biểu tình này hai mắt cũng sẽ bị mê hoặc.

"Ngô…ân…Tại Trung…" Vùng mẫn cảm trực tiếp bị kích thích khiến cho Duẫn Hạo rên rỉ, gọi đích tên Tại Trung, muốn cậu tiếp tục dùng lực mà khẩu giao.

"Ân? " Đầu lưỡi của Tại Trung không có ý định dừng lại, trong mắt mang theo ý đồ xấu xa, quay sang Duẫn Hạo khẽ nhướng mắt lên hỏi.

"Anh muốn ra…Buông…A…" Tại Trung dùng tay nắm lấy đỉnh đầu phân thân của Duẫn Hạo khiến anh gầm nhẹ lên. Nhưng cảm giác đau nhức như vậy lại càng làm cho Duẫn Hạo thêm hưng phấn.

"Buông ra? Nhìn bộ dạng thoải mái của anh như vậy giống như không muốn em buông ra a."

"Tại Trung…" cậu ấy là cố ý hiểu sai hay là chính cậu căn bản không biết rằng hai tay anh muốn được tự do đến ôm cậu? Trong đầu Duẫn Hạo bỗng nhiên trở thành một mảnh hỗn loạn, không thể suy nghĩ rõ ràng.

Môi cùng lưỡi tiếp tục 'đấu tranh' với vật cực đại của Duẫn Hạo, Tại Trung không để ý việc anh thở dốc càng ngày càng nặng nề. Cho đến khi cảm thấy thỏa mãn, cậu mới buông tha cho phân thân căng to không thể to hơn được nữa của anh. Đưa tay cầm lấy cái túi nhỏ hình vuông đặt ở đầu giường, Tại Trung ngồi trên thân hình trần trụi của Duẫn Hạo, vỗ vỗ vào khuôn mặt nóng ấm của anh rồi đưa một góc chiếc túi đến, để cho anh thấy rõ cái gì ở bên trong đó.

"Anh phải nhớ kĩ, thứ này là thật sự rất cần thiết, anh cũng đâu muốn em bị nhiễm bệnh đúng không? Lần sau anh mà còn không mang mũ, thì từ nay trở đi đừng có mơ mà nói chuyện với em."

Xé cái túi, Tại Trung lấy thứ bên trong ra mang giúp vào cho Duẫn Hạo. Tiếp đến, đưa tay cởi quần lớn cùng quần nhỏ phía dưới hạ thân, đem phân thân của Duẫn Hạo thâm nhập vào huyệt nhỏ bí mật chưa được bôi trơn.

Tại Trung khẽ cắn môi, những tưởng sẽ cố chịu đựng một chút để tiến vào sau nhưng cảm giác đau nhức nhói lên, khiến cậu kêu to một tiếng.

"Em…" Duẫn Hạo ngạc nhiên trước hành động của Tại Trung. Anh muốn nói với cậu điều gì đó, nhưng lại chìm ngập trong khoái cảm mà không nói nên lời.

Tại Trung thong thả một chút để cho đông tây kia tiến vào trong cơ thể mình. Khi toàn bộ vật lớn kia đã hoàn toàn vào sâu bên trong, cả Tại Trung và Duẫn Hạo liền thở hổn hển. Cậu dừng động tác của mình lại một chút, để cho thân thể thật sự quen với vật lớn phía bên trong.

Bên trong thông đạo chật hẹp, Tại Trung có thể cảm nhận được Duẫn Hạo đang di chuyển, liền nhịn không được mà hừ nhẹ. Hai tay đặt trên ngực anh, cúi đầu lên tiếng

"Đâu phải gọi anh chủ động a? Anh không được cử động."

Mệnh lệnh như vậy, thật sự là nhỏ nhặt không đáng kể. Khi Tại Trung chậm rãi đứng dậy, lại hung hăng ngồi xuống, rõ ràng cảm nhận được Duẫn Hạo lần thứ hai đưa phân thân hướng về trước mà nghênh đón động tác của cậu.

Một lần nâng lên rồi một lần lại hạ xuống, khoái cảm cứ thế mà tấn công thần kinh của cả hai. Tại Trung khẽ cắn môi, đầu ngửa về phía sau, hai mắt khép hờ hưởng thụ. Quần áo phía thân trên vẫn còn chỉnh tề, nhưng hạ thân lại cùng một nam nhân khác tương liên chặt chẽ cùng một chỗ. Nếu như có ai đó thấy Kim Tại Trung như vậy không biết sẽ khinh bỉ cậu như thế nào. Nhưng mà, là cậu yêu anh, yêu nam nhân có tên gọi là Trịnh Duẫn Hạo này. Cho nên dù có bị ai sỉ nhục là đồng tính luyến ái, có bị ai xem như quái vật, cậu cũng sẽ không tranh luận.

Nghĩ đến điều đó, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nhỏ giọt lên lồng ngực trơn nhẵn của Duẫn Hạo, khiến cho động tác đang hướng về huyệt nhỏ của anh liền dừng lại. Duẫn Hạo thanh âm khàn khàn, ôn nhu hỏi Tại Trung

"Em làm sao vậy?"

Tại Trung dừng động tác lại, cúi đầu xuống đến gần mặt Duẫn Hạo rồi nói

"Anh lúc nãy có nói nếu như anh chết, em sẽ được giải thoát sao? Không phải đâu Duẫn Hạo à, em là một người nhát gan, cho nên không biết cách nào đi tự sát. Nhưng em sẽ vì anh sẽ mà chịu thống khổ, như vậy anh cả đời sẽ luôn nhớ đến em."

Nước mắt liên tục rơi xuống mặt Duẫn Hạo. Anh muốn đưa tay lau khô nước mắt cho cậu, nhưng bất đắc dĩ hai tay lại bị trói ở đầu giường. Muốn an ủi Tại Trung nhưng lại phát hiện giọng nói của mình bởi vì nước mắt của cậu mà không nói nên lời.

"Duẫn Hạo, nếu như anh yêu em, đừng khiến em đau khổ như vậy.Đừng để em một mình, trước khi anh chết hãy giết em đầu tiên. Đừng để em phải cô đơn một mình…"

Sợ cô đơn, không chỉ riêng Tại Trung, mà chính Duẫn Hạo cũng vậy.

Anh yêu cậu, muốn cậu hạnh phúc, muốn thế giới của cậu chỉ có hạnh phúc mà không có bi thương.

"Trả lời em…Trả lời em đi, Duẫn Hạo…" nước mắt liên tục rơi xuống, chờ đợi đáp án của Duẫn Hạo.

"Ân…" Duẫn Hạo nhẹ giọng trả lời Tại Trung, nhưng trong ngực thầm mắng chính mình bất lực, không thể cho người mình yêu cảm giác an toàn cùng hạnh phúc.

Nhưng mà, Tại Trung, em lúc này có biết không, anh từ lâu đã đem tay em nắm chặt vào tay anh rồi. Em cùng anh, hai người chúng ta sẽ không có ai cô đơn cả.

Tại Trung hôn mạnh vào môi Duẫn Hạo, lưỡi cùng lưỡi kịch liệt giao triền, nước mắt lăn dài trên mặt Duẫn Hạo. Hạ thân cũng mãnh liệt di chuyển, giống như muốnđem đối phương hút sạch vào bên trong.

Động tác mãnh liệt như vậy khiến phần eo Tại Trung nhũn ra, trong lúc này hoàn toàn không còn chút sức lực.

"Tại Trung, cởi trói cho anh…" Tiểu mỹ nhân trước mắt đã mất đi khí lực, bí huyệt lại càng ngày càng co rút, hút chặt lấy phân thân Duẫn Hạo, khiến anh khó có thể chịu đựng được.

Rõ ràng là vừa rồi còn nói không cho Duẫn Hạo chủ động, thế như lúc này phần thân thể không còn chút sức lực lại ham muốn càng nhiều. Tại Trung duỗi dài cơ thể, khó khăn đem y phục cột trên tay Duẫn Hạo mà cởi ra, nhưng thế nào cũng không cởi được.

Hạ thân của Duẫn Hạo căng to đến khó chịu, trong khi phân thân không ngừng đưa đẩy về phía trước, tay liền cố sức tháo mở y phục đang trói tay mình ra. Rốt cuộc khi tháo được trói, cổ tay cũng đã sưng đỏ một vùng.

Hai tay được tự do, Duẫn Hạo đưa tay ôm lấy thân thể Tại Trung. Với phân thân vẫn còn ở trong cơ thể cậu, anh đem cậu đặt dưới thân mình, hạ thân mãnh liệt vận động ra vào.

" Duẫn…" Thân thể chống đỡ từng đợt sóng đột kích dữ dội từ Duẫn Hạo, Tại Trung đưa hai chân kẹp chặt lấy thân thể anh, muốn anh tiến vào trong sâu hơn.

Duẫn Hạo cúi đầu hôn môi Tại Trung. Với tư thế chủ động này, anh nút lấy lưỡi cậu, giống như muốn đem cả linh hồn cậu hút đi ra, vô pháp dừng lại.

Thở dốc, chính là âm thanh duy nhất vọng lại của cả hai lúc đó.

Tình ái quá mức kịch liệt, khiến cho hai người đều không thể nói ra một câu nào hoàn chỉnh, chỉ có thể nói đơn âm ân, a.

Hai tay nâng chân Tại Trung lên, Duẫn Hạo đâm thẳng phân thân vào bên trong. Càng vào sâu, càng khiến Tại Trung tiếp nhận càng nhiều.

Yêu cậu.

Mỗi động tác cùng biểu cảm của anh đều là yêu cậu.

Bất kể là cậu khả ái hay yêu mị.

Trong mắt Duẫn Hạo cậu đều là người đẹp nhất. Hạ thân mãnh liệt tiến tới, khiến Duẫn Hạo gầm nhẹ một tiếng.

Cả Duẫn Hạo và Tại Trung dần dần dịu xuống.

Bên tai Tại Trung, một giọng nói trầm ấm vang lên

"Anh yêu em, Tại Trung."

Lời nói đó bỗng khiến khóe mắt cậu đỏ lên.

Lồng ngực Tại Trung run rẩy, thân thể này đã mỏi rã rời, nhưng chỉ vì một câu nói này của Duẫn Hạo mà cậu chỉ muốn cùng anh vẫn như thế mà ở cùng một chỗ.

Im lặng, nước mắt lần nữa lại chảy xuống.

Một lúc sau.

Thanh âm trong căn phòng nhỏ, lại là tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên.

" Em cũng vậy, em cũng yêu anh, Duẫn Hạo."

Nếu không nói rõ, đối phương có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được ý nghĩ của người kia là gì.

Hai người vĩnh viễn chỉ là hai cá thể riêng biệt.

Cho dù có yêu nhau lần nữa.

Cũng vĩnh viễn không thể trở thành một.

Ái tình, vốn là một thứ không xác định.

Yêu anh, nói như vậy.....

E rằng, chỉ là cho đối phương một sự thoải mái tốt nhất.

Tin tưởng...

Cũng giống như chiếc khóa an toàn của tình yêu.

Yêu anh..

Em yêu anh…

_______________ HOÀN _______________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top