Định mệnh se duyên Chương 52

Chương 52

Công cuộc chèo kéo vợ ngoan tới công ty làm cuối cùng cũng được cả Trịnh gia thông qua. Nhưng Trịnh mama vẫn muốn sửa sang thêm lại một số nơi trong phòng làm việc của hắn nên tính toán tầm một tuần nữa mới chịu thả người. Trịnh Tuấn Phong đương nhiên không còn cách nào khác là phải đồng ý. Còn dây dưa phản kháng nữa có khi cậu sinh con xong rồi hắn vẫn chưa rước được bà xã tới làm chung quá.

Đám nhân viên kiêm bạn bè chí cốt trên công ty của hắn sau khi hay tin Trịnh thiếu phu nhân sắp tới sẽ đến công ty vào mỗi hai tư sáu hàng tuần thì trên mặt ai nấy đều loan loan ý cười. Cũng không phải minh tinh màn bạc gì, thân là Tổng tài nhưng Trịnh Tuấn Phong sắp không hiểu nỗi nhân viên của mình nữa.

Mấy ngày đi làm gần đây lúc nào cũng nghe câu hỏi lặp đi lặp lại “Thế khi nào thì bà xã anh tới?” Đặc biệt hai cô thư ký, háo hức cứ như là mình sắp lên xe hoa tới nơi.

Mà đồng dạng háo hức như vậy cũng có Bình An đây. Chẳng là Phó baba hay tin cậu muốn ngồi xe mỗi ngày đi làm với Trịnh Tuấn Phong, ông đề nghị đến bệnh viện để cho Phó Đức Vũ siêu âm 4D xem thai nhi thế nào. Đây cũng là lần đầu tiên ông cho phép siêu âm 4D vì bảo rằng thai ba không nên lạm dụng hình ảnh rõ nét quá, không tốt.

Hôm nay thai kì cũng đã bước sang tuần thứ hai mươi ba rồi. Cả nhà Trịnh gia lại khăn gói rồng rắn kéo nhau tới bệnh viện K. Trịnh Tuấn Phong đương nhiên cũng đi theo sau khi phải hứa gửi ảnh siêu âm của các bảo bảo cho đám trợ thủ trên công ty.

——–

Lần này làm siêu âm cho cậu là Phó Đức Vũ. Cũng hơn một tháng không gặp, Phó bác sĩ trông phờ phạc hẳn ra. Bình An quan tâm hỏi “Dạo này anh lại đâm đầu vào nghiên cứu cái gì mà trông te tua dữ vậy ạ?”

“Thôi em đừng nhắc cho thêm đau lòng. Chỉ còn một tháng nữa là anh đã phải bảo vệ công trình nghiên cứu cho luận văn tiến sĩ của mình rồi. Đang gấp muốn chết đây này” Phó Đức Vũ ngáp một cái rồi đáp.

Bình An nghe vậy đưa ánh mắt ái ngại nhìn y. Phó Đức Vũ đương nhiên nhận ra thay đổi của cậu, cười nói.

“Dựng phu đừng mẫn cảm thế chứ.” Chính anh xin cha được làm siêu âm cho em lần này đấy. Dù sao thì trong đấy cũng là con con nuôi của anh mà. Phải hảo hảo quan sát một lần chứ”

Bình An vui vẻ nói cảm ơn Phó Đức Vũ rồi thuận theo hướng dẫn của y mà thành công nằm ngay ngắn trên giường bệnh. Bên cạnh đương nhiên vây quanh cả tập đoàn Trịnh gia rồi.

Khỏi phải nói cả ba thế hệ trong căn phòng siêu âm nhỏ ấy đã phải kiềm chế cảm xúc như thế nào khi nhìn thấy hình dáng ba nhóc con bé tẹo teo hiện lên trên màn hình. Phó Đức Vũ lần đầu tiên siêu âm cho một thai phụ cũng kích động không thôi, vì thường ngày y cũng chẳng phải bác sĩ phụ khoa để mà đảm nhiệm những việc này.

“Thai nhi phát triển cực kì khỏe mạnh. Không phát hiện thấy bất cứ dị tật nào. Thật sự là quá thần kỳ”

Trong lúc Phó Đức Vũ thao thao bất tuyệt thì nhóc con bên trái bỗng nhiên động đậy tay một chút chạm vào nhóc con bên phải làm cậu nhóc cũng khẽ co chân lên, trông đáng yêu không bỏ đâu cho hết. Bình An nằm ngửa trên giường bỗng nhiên cảm thấy bụng nảy lên một cái. Cậu giật mình hét lên “Con đạp em, con đạp em anh ơi, có khi nào muốn ra rồi không?”

Trịnh Tuấn Phong đương nhiên trên phương diện này cũng dốt đặc cán mai. Hắn gấp gáp xoay qua hỏi Phó Đức Vũ. “Con tôi nó đạp vợ tôi rồi, giờ sao đây??”

Thấy thằng bạn lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng quyết đoán giờ lại xoắn lên như gà mắc tóc, Phó Đức Vũ cười nói.

“Do các bé đã phát triển đủ lớn để cảm nhận được thay đổi bên ngoài cơ thể dựng phu, động đậy là chuyện bình thường. Ngược lại không động mới là vấn đề. Có người thai máy từ tuần thứ mười sáu cơ, Bình An vậy là chậm rồi. Sau này sẽ xuất hiện thường xuyên hơn. Những lúc như vậy hai vợ chồng nên xoa nhẹ bụng cho bé cảm nhận được hơi ấm của cha mẹ, rất tốt cho phát triển của con đấy”

Trịnh lão phu nhân đứng một bên lau nước mắt “Vậy là tốt quá rồi. Gần đây bà phải chăm lên chùa cầu phước hơn mới được. Ông trời quá ưu ái Trịnh gia rồi, đời này sao trả cho hết đây”

Trịnh gia mọi người đương nhiên đều cùng một cảm nhận, hận không thể mau mau được đón ba nhóc con ra đời.

Bình An sau khi biết không có vấn đề gì xấu liền thở phào nhẹ nhõm. Nằm hơi lâu nên lưng bắt đầu mỏi dần, cậu kéo tay Trịnh Tuấn Phong nói nhỏ “Em lạnh bụng quá, siêu âm chừng nào mới xong anh ơi?”

Phó Đức Vũ ngồi bên cạnh hiểu ý nhanh chóng kết thúc kiểm tra. Cả buổi siêu âm đều được Trịnh gia quay lại để làm kỉ niệm nên Bình An dự định về nhà sẽ xem đi xem lại cho đến khi nào chán thì thôi.

“Thế mọi người có muốn biết luôn giới tính của ba bảo bảo không? Hay là giữ bí mật cho tới lúc sinh nở cho nó bất ngờ. ” Phó Đức Vũ thẳng thắn đặt câu hỏi.

Cả Trịnh gia ấp úng không biết quyết định làm sao, cái này thì phải hỏi vợ chồng Trịnh Tuấn Phong rồi.

“Em có muốn không chồng nhỏ?” Trịnh Tuấn Phong âu yếm hỏi.

“Có ạ. Mặc dù con nào em cũng thích nhưng biết trước có gì lúc trò chuyện với con dễ xưng hô hơn. Với cả sắm sửa đồ đạc rồi quần áo các kiểu cũng quan trọng mà. Đến khi sinh ra mới biết thì muộn rồi” Bình An hưng phấn đáp.

Nếu Bình An nói vậy đương nhiên không ai có ý kiến gì rồi.

Được sự đồng ý của đương sự, Phó Đức Vũ hướng Trịnh lão gia trịnh trọng thông báo “Ban đầu ba và cháu đều dự đoán tất cả đều là nam, vì dù sao cũng là thân con trai mang thai. Nhưng hôm nay siêu âm 4D thì cho ra kết quả không thể tin được, là hai nam, một nữ ạ. Cháu cũng thật sự bất ngờ”

“Cháu..cháu nói thật chứ? Có..có nhầm lẫn gì không vậy?” Trịnh lão gia không còn giữ được bình tĩnh lắp bắp hỏi.

“Chắc chắn đến chín mươi phần trăm ạ. Dù sao thì hình ảnh 4D cũng có thể xem như là giống ngoài đời đến chín mươi chín phần trăm rồi ạ” Phó Đức Vũ khẳng định lại một lần nữa.

Tạm thời bỏ qua Trịnh gia một nhà đang đứng hình vì không tin vào sự thật trước mắt. Bây giờ phải ghé qua một chút với nhân vật chính Bình An. Cậu sau khi nghe tin mình sẽ có cả nếp lẫn tẻ thì đã tự động nhéo thật mạnh tay vào đùi chồng lớn bên cạnh cho đến khi hắn chịu hết nỗi phải mất mặt hét lên mới biết mình không phải nằm mơ. Cậu vừa xoa bụng vừa ngồi cười ngây ngô.

“Chồng lớn à, anh nói xem nên đặt tên con thế nào? Tên chính thức thì em không dám đặt, để cho người lớn trong gia đình quyết định đi, nhưng em muốn đặt tên ở nhà cho các con. Anh nghĩ ra được cái nào dễ thương chưa?” Bình An hướng Trịnh Tuấn Phong đòi hỏi nhưng chưa kịp để hắn trả lời cậu lại quay sang Trịnh mama thảo luận chuyện khác.

“Mẹ với Vương quản gia sắp xếp phòng cho ba bé trai, giờ mình đổi thành phòng cho hai bé trai một bé gái được không ạ? Mà nếu làm lại hai phòng thì có phiền quá không ạ? Rồi thì quần áo nữa, con chưa sắm đồ cho bé gái bao giờ, có khi nào bạn bè nhóc sẽ chê cười gu ăn mặc của nó không? Còn nữa….” Bình An cứ thao thao bất tuyệt những điều cậu lo lắng mặc kệ nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình.

“Bình An, em bình tĩnh. Những chuyện đó sau khi các bé chào đời hoặc là lúc rảnh rỗi em hãy suy nghĩ. Việc em cần làm bây giờ là ăn ngoan, ngủ ngoan để mấy nhóc được khỏe mạnh sinh ra, có biết không?” Phó Đức Vũ với khả năng của một lương y như từ mẫu thành công dỗ dành Bình An.

“Dạ vâng” Vốn dĩ là đứa trẻ ngoan nên Bình An nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình.

“Vì là đa thai nên từ tuần hai mươi tư trở đi có thể xem như là giai đoạn cuối của thai nhi. Mặc dù bây giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu xấu nào xảy ra, nhưng mọi người cũng chuẩn bị tâm lý rằng Bình An có thể sinh non bất cứ lúc nào nhé. Sức ăn của em ấy cũng sẽ tiếp tục tăng lên. Bụng to ra sẽ gây khó thở và dễ bị chuột rút, cháu khuyến cáo nên nằm nghiêng để tránh tạo áp lực lên bụng hoặc tốt nhất mua gối chuyên dụng cho dựng phu cũng là ý kiến không tồi.” Phó Đức Vũ dừng lại một chút để lấy hơi.

“Dù sao thì em ấy cũng sẽ phải mổ, nên không cần thiết phải di chuyển nhiều cho dễ sinh đâu. Nếu em ấy không muốn vận động, chỉ cần xoa bóp cơ tay, cơ chân đều đặn là được rồi”

Tiếng giảng bài của Phó Đức Vũ vẫn đều đặn vang lên, mọi người đều chăm chú lắng nghe, chỉ có duy nhất một người bắt đầu lim dim tựa vào ngực Trịnh Tuấn Phong ngủ mất.

Phó Đức Vũ dở khóc dở cười khi thấy thằng bạn thân cẩn thận bế vợ hắn đặt lên giường bệnh, chẳng có nhẽ lời nói của mình có tác dụng ru ngủ hay sao mà đám thực tập sinh nào khi nghe mình hướng dẫn cũng ngáp ngắn ngáp dài. Sau này có cơ hội phải hỏi Bình An mới được.

Mà càng nghĩ Phó Đức Vũ càng thấy thần kỳ, rõ ràng là sinh ba, thế mà mang thai xem ra còn dễ dàng hơn cả phụ nữ bình thường nữa. Không biết ba tháng cuối sẽ thay đổi thế nào đây, lo lắng muốn chết đi được ấy.

Nhắc đến vụ sinh nở, Phó Đức Vũ lại như nhớ đến điều gì liền quay sang hỏi Trịnh lão gia “Cháu cũng có chút tò mò là mọi người sẽ thông báo thế nào về lai lịch của ba nhóc con này ạ? Dù sao cũng không thể nói là Bình An sinh đúng không ạ?”

Toàn bộ Trịnh gia lúc này đều quay sang nhìn Phó Đức Vũ sau khi nghe y đặt câu hỏi trực diện như vậy. Trịnh baba thở dài, đây cũng là khúc mắc lớn nhất mà ông đã suy nghĩ từ cái ngày hay tin Bình An mang thai.

Vợ chồng ông đã đưa ra ba phương án, nhưng tính thế nào cũng không thể vẹn toàn được.

Nếu nói là con nuôi, đương nhiên không thích hợp rồi. Sinh ba, ở đâu ra trùng hợp thế, thêm nữa chắc chắn ba nhóc sẽ giống hai người, thể nào cũng bị nói ra nói vào. Nếu nói là cho người mang thai hộ, cái này thì chấp nhận được. Chỉ khó ở phía bên tập đoàn Lý Thịnh, bọn cổ đông chắc chắn sẽ thừa nước đục thả câu hoặc gây khó dễ cho việc thừa kế của mấy nhóc sau này. Còn nếu thông báo là con của vợ chồng ông thì sau này ba nhóc sẽ gọi Trịnh Tuấn Phong và Bình An là gì. Đau hết cả đầu.

Trịnh baba lúc này vẫn chưa tìm được cách giải quyết vẹn toàn nên cũng không dám trả lời câu hỏi của Phó Đức Vũ. Nhưng trong lúc ông do dự, Trịnh lão gia đã đáp thay rồi.

“Đương nhiên công bố là con của cả Trịnh Tuấn Phong lẫn Bình An rồi.”

“Nhưng Bình An là nam, nếu nói vậy thì có chút…” Phó Đức Vũ cảm thấy Trịnh lão gia đang không chung suy nghĩ với mình.

Trịnh lão gia cười lớn giải thích cho y hiểu “Ta biết cháu đang lo lắng điều gì. Nhưng chúng ta không nhất thiết phải giải thích chuyện riêng của mình cho người khác. Chỉ cần nói như vậy, còn họ suy diễn theo chiều hướng nào, điều tra như thế nào đó là chuyện của họ. Với tài lực của Trịnh gia, ta không tin là có người ngu ngốc muốn soi xét đến cùng. Tất nhiên, đấy là ý kiến của ta…” Nói đến đây ông dừng lại một chút nhìn sang Trịnh Tuấn Phong đang loay hoay quanh chỗ nằm của chồng nhỏ. “Còn xử lý thế nào đó là chuyện của vợ chồng Bình An, ta sẽ không can dự vào”

Phó Đức Vũ nghe đến đây thì không còn thắc mắc gì nữa rồi. Chẳng qua Trịnh baba và Trịnh mama đang ngồi bên cạnh thì đã đứng hình từ lúc nào. Hóa ra còn có cách giải quyết như thế này nữa à? Tại sao họ lại không nghĩ ra nhỉ. Mất công hai người mấy tháng liền vắt não suy tính. Quả nhiên tính cáo già của Trịnh Tuấn Phong là thừa hưởng trọn vẹn từ Trịnh lão gia mà.

Cứ thế buổi kiểm tra kết thúc tốt đẹp, ai nấy đều mang tâm trạng hứng khởi về nhà. Phó Đức Vũ cũng kịp gửi một bản báo cáo cho cha của y, chắc ông lúc này cũng đã hóng đến sốt hết cả ruột lên rồi.

—–

Buổi tối hôm đó ở Trịnh gia, Trịnh Tuấn Phong chân chính đạt thành hiệp nghị mà hắn đã mất gần bốn tháng để xúc tiến. Thế là bắt đầu từ thứ hai tuần sau hắn sẽ có thể đường đường chính chính mang chồng nhỏ đi làm rồi.

Nhưng Trịnh tổng đâu biết rằng, gian truân chăm chồng bầu của hắn vì quyết định này mà chính thức bắt đầu.

Trịnh mama từ lúc xác định được giới tính của bảo bảo đã có kế hoạch tu bổ lại phòng ốc. Trẻ sơ sinh đứa nào cũng giống nhau, cứ nhét nó vào chung phòng vẫn không thành vấn đề. Nhưng lớn thêm chút nữa, phát sinh thêm nhiều thứ nên tốt nhất chuẩn bị ngay từ bây giờ vẫn hơn.

Bà dự định những ngày Bình An không ở nhà sẽ cùng Vương quản gia đi sắm sửa đồ đạc, quần áo và nhiều vật dụng cần thiết khác. Trịnh lão gia cũng đồng ý cho mở rộng thêm không gian phía sau phòng ngủ hiện giờ của vợ chồng bà để sửa thành tổ ấm nhỏ cho Trịnh Tuấn Phong và Bình An.

Kéo sơ đồ biệt thự trải đều trước thảm xem tivi ngoài phòng khách, Trịnh gia mọi người cả ngày bận rộn ở bệnh viện nhưng vẫn hưng phấn bừng bừng thảo luận thiết kế lại cấu trúc phòng. Còn nhân vật chính Bình An, tất nhiên là được sắp xếp để ngồi chỉnh tề trên chiếc ghế sofa chuyên dụng cho ông bầu nhấm nháp tráng miệng sau bữa ăn tối rồi.

“Dứt khoát sửa lại phòng ngủ của ba mẹ cho hai đứa rồi nới rộng ra phía sau xây thêm ba phòng riêng nho nhỏ cho ba bảo bảo luôn đi. Dù sao Bình An bụng lớn, những tháng cuối không nên leo cầu thang quá nhiều, không tốt đâu” Trịnh mama mở đầu câu chuyện.

“Nếu vậy mẹ để lầu hai cho Vương quản gia ở, có gì còn tiện nhờ vả. Ba mẹ cũng lớn tuổi, đi lên đi xuống con thấy không yên tâm.” Trịnh Tuấn Phong đáp.

Trịnh baba không đồng ý, ông hỏi ngay “Vậy thì hai đứa sẽ ở đâu. Bây giờ có xây thêm nữa cũng không kịp, với cả Bình An đang bầu bí, nếu xây thêm sẽ ồn ào, ảnh hưởng tới các bảo bảo trong bụng”

Trịnh mama chưa nghĩ đến sửa sang sẽ ồn ào tới Bình An nên cũng tỏ vẻ lúng túng. Nhất thời sáu mắt nhìn nhau không biết tiếp theo phải làm thế nào. Trịnh lão phu nhân ngồi bên cạnh thấy một màn này nhịn cười không được vỗ nhẹ vào vai Trịnh lão gia “Đấy, cũng tại ông ban đầu muốn ở nơi giản dị, chỉ cần đủ phòng, không thích xa hoa làm gì. Đất thì rõ là rộng mà hết chín mươi phần trăm là vườn tược và khu tiện ích. Giờ thì vui rồi, để người ta biết Trịnh gia nổi tiếng giàu có lại không đủ phòng cho cháu chắt nó ở”

“Chứ không phải ai đó ngày xưa nói không thích cảm giác trống trải lạnh lẽo, tuyệt đối không được để không căn phòng nào hay sao?” Trịnh lão gia không thua kém đáp trả. Cộng tuổi hai người cũng đã hơn một trăm năm mươi nhưng lúc này đấu khẩu không khác gì đám con nít mè nheo từng chút một.

Bình An lần đầu tiên chứng kiến một màn này, há hốc miệng mồm đến quên cả ăn. Cậu lấy chân đạp nhẹ vào lưng chồng lớn cho đến khi hắn quay lại thì ghé sát vào tai hắn hỏi. “Anh làm gì đi chứ. Sao đang là chuyện vui lại thành ra ông bà cãi nhau là thế nào?”

Trịnh Tuấn Phong lúc này haha cười lớn, nhảy lên sofa ngồi chung với cậu rồi hướng Trịnh lão gia nói “Ông nội, bà nội, cháu dâu bảo là hai người già rồi mà còn cãi nhau không ra thể thống gì kìa”

Bình An nghe thấy chồng lớn tự ý bẻ cong sự thật thì gấp đến độ nói lắp luôn “Không…không phải như thế đâu. Ý con không.. không phải như vậy” Rồi quay sang tra khảo Trịnh Tuấn Phong.

“Anh không được bôi đen em trước mặt mọi người chứ. Lỡ ông bà tưởng thật rồi tủi thân thì làm thế nào? Người già tâm lý dễ tổn thương lắm biết không?”

Trịnh lão phu nhân thấy cháu dâu phản ứng đáng yêu như vậy thì không nỡ chọc thêm nữa “Ông bà vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã dùng cách nói bóng nói gió này để trò chuyện với nhau rồi. Lớn lên về chung một nhà thói quen cũ không bỏ được. Cháu không cần phải lo lắng đến vậy đâu”.

“Ai bảo người nào đó đang bàn chuyện nghiêm túc lại nổi hứng chen vào làm gì.” Trịnh lão gia vẫn chưa chịu thôi.

Trịnh lão phu nhân nhẹ giọng đáp “Thì cũng tại tôi vui quá mà. Nghe tin Bình An và ba bảo bảo đều khỏe mạnh, tôi thật không chờ được đến ngày đón mấy nhóc về nhà nữa rồi”.

“Mà nhắc đến việc sửa nhà, không phải tiểu Phong có một căn biệt thự gần Lý Thịnh đấy sao? Hai đứa có muốn sau này ra ở riêng không?” Trịnh lão gia bẻ lái câu chuyện.

“Dạ không. Con muốn ở đây với mọi người cơ” Chưa kịp để Trịnh tổng trả lời, Bình An đã không chờ lấy nửa giây đã đưa ta đáp án.

Trịnh mama đang ngồi ngâm cứu xem phương án nào khả thi nghe cha mình bảo cho con ra ở riêng, bà giật mình tính phản đối nhưng xem ra vẫn chậm hơn Bình An. Nhìn con dâu nhẹ nhàng từ chối, bà vui như mở cờ trong bụng.

Trịnh lão gia cũng đương nhiên hài lòng với kết quả này. Ông chỉ muốn hỏi thử xem ý kiến hai cháu mình thế nào.

“Tại sao lại không muốn ra ở riêng? Ở chung với đám lão già chúng ta phải chú ý nhiều thứ, cháu không thấy bất tiện sao?”

“Cháu không biết phải trả lời ông thế nào. Cháu chỉ đơn giản là muốn sống cùng với mọi người như thế này cả đời thôi ạ” Bình An ngây thơ đáp mà không hề biết rằng câu trả lời này đã thành công làm cảm động trên dưới Trịnh gia rồi.

Trịnh lão gia gật gật đầu. “Nếu đã vậy thì ta quyết thế này, các con xem có được hay không nhé. Tầng hai sẽ chuyển sang cho Vương quản gia và trưởng ban bảo vệ của biệt thự. Tầng một sẽ nới rộng ra phía sau, xây đủ phòng cho cả một nhà năm người tiểu Phong luôn. Còn trong quá trình kiến tạo, Bình An cùng con dâu sẽ ở tạm tại biệt thự trong nội thành của tiểu Phong. Dù sao nơi đó cũng gần cả Lý Thịnh lẫn bệnh viện K, đi lại cũng dễ, tiện cả đôi đường”

Mọi người nghe xong cũng nhất trí tán thành với ý kiến của Trịnh lão gia. Xây mới lại hoàn toàn mất khá nhiều thời gian nhưng đương nhiên nó sẽ được rút ngắn lại bằng rất nhiều tiền, căn bản không cần phải lo vấn đề đấy. Trịnh gia tin tưởng chỉ cần chưa đầy hai tháng, công trình sẽ hoàn thành.

Trịnh Tuấn Phong cũng cảm thấy vô cùng hợp tình hợp lý nên mỹ mãn ôm Bình An đã tăng hơn chục ký chào mọi người rồi lên lầu đi ngủ, trực tiếp nghiêm cấm luôn niềm đam mê leo cầu thang bộ của cậu.

Không biết mấy ngày nay xem sách gì với Trịnh mama mà cứ suốt ngày đòi vận động đi lại, bảo như thế thì mới tốt cho sinh nở sau này. Hắn không quan tâm nhiều đến thế, bầu sắp vượt mặt rồi còn leo cái gì mà leo.

Hết chương 52

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top