Phiên ngoại 5

Bắt đầu từ hôm Mộ Vũ cản không cho tôi xem trận bóng trực tiếp lúc một giờ sáng mà tôi không nghe, hắn đã không vui rồi.

Lúc đầu tôi bảo không xem nữa, sau khi hắn ngủ, lại lén chạy ra phòng khách xem. Không bật đèn, tiếng tivi cũng được chỉnh đến mức rất rất nhỏ, bản thân tôi cũng chẳng dám la hét, xem đến đoạn phấn khích chỉ đành bịt miệng lại. Đang xem đến đoạn cao trào thì trên vai nằng nặng, tôi quay đầu lại, Mộ Vũ đang khoác chăn bông cho tôi. Vì ánh đèn quá tối, tôi cũng không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhất thời ấp a ấp úng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng hắn cũng chẳng nói gì đã quay đầu bỏ về phòng ngủ.

Bị bỏ lại trơ trọi trên sofa, tôi đã phân vân một lúc lâu giữa lập tức tắt tivi hay kiên trì xem hết chương trình trực tiếp. Lúc này trận đấu đã tiến hành được hơn một nửa, đang trong giây phút mấu chốt. Cuối cùng tôi vẫn quyết định xem cho hết.

Biết hắn muốn tốt cho mình, chỉ là...ai mà không có dăm ba sở thích? Tôi chỉ xem bóng thôi mà? Tôi chỉ muốn xem ghi hình trực tiếp cho có cảm giác đang ở hiện trường thôi mà? Tuy là có phát lại, nhưng dù sao cảm giác vẫn khác!

Tìm hết lý do này đến lý do khác, tôi chỉ muốn để bản thân sống thật một chút, tuy vẫn thấp tha thấp thỏm đến giây phút cuối cùng.

Quấn chăn rón ra rón rén đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, tôi mới phát hiện đèn bàn đang bật, trên giường không có ai cả. Đảo mắt một vòng chỉ thấy ngoài ban công tối hù có một đốm sáng đỏ lập lòe.

Tim bỗng thắt lại, tôi vội chạy ra.

Không khí ngoài trời lạnh đến mức như đang đóng băng, tên đó chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng bông mỏng, tựa lên lan can hút thuốc.

Hắn đang hút thuốc.

Tôi biết hắn hút thuốc, nhưng không nhớ mình đã nhìn thấy hắn hút thuốc bao giờ. Trong thứ ánh sáng lờ mờ, hắn hơi cau mày, từ từ nhả ra làn khói màu xám bạc. Đốm sáng đỏ như ánh sao trên đầu ngón tay hắn bỗng nhiên làm bỏng mắt tôi. Tôi lôi hắn vào nhà: "Nửa đêm nửa hôm làm gì đấy cậu? Trời lạnh như vậy không sợ bị bệnh à! Không ngủ làm trò con bò, còn hút thuốc nữa? Cậu...cậu..." -Nào ngờ kéo tận mấy cái hắn cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi một cái rất hờ hững rồi lại quay đầu đi, lẳng lặng dập thuốc lên lan can.

Hắn giận rồi, giận thật rồi.

Thực ra tôi cũng không phạm lỗi gì lớn. Ở tuổi chúng tôi, mấy ai chưa từng trải qua vài đêm thức khuya xem bóng? Tuy biết hắn lo cho sức khỏe của mình nhưng dù cơ thể tôi có hơi khiếm khuyết thì cũng đâu yếu đến mức đó?

Đấy chỉ là trong suy nghĩ. Hắn lơ tôi, tôi chỉ biết mặt dày xáp đến.

Rờ tay hắn, lạnh ngắt. Mặt cũng thế, tai cũng thế, cánh tay cũng cứng đờ...Tôi liếc xuống chân, một bãi đầu lọc. Tim bỗng như bị ai đó bóp chặt... Thằng nhóc chết tiệt này đã đứng ngoài này bao lâu rồi?

Tôi lập tức tỉnh ngộ. Tôi sai rồi, sai thật rồi, chắc chắn sai rồi, nhất định sai rồi, không sai mới lạ. Tôi nhanh chóng lấy chăn bông trên người xuống khoác cho hắn. Vai và cánh tay đều được bọc lại, bọc lại rất kĩ. Cuối cùng, tôi đưa tay ôm hắn lại: "Mộ Vũ, Mộ Vũ, hôm nay là ngày cuối cùng. Từ nay về sau tôi sẽ không xem bóng lúc nửa đêm nữa."

Hắn lặng lẽ nhìn tôi, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Tôi ôm hắn một cách chật vật, hối hận muốn chết.

Vì một trận bóng vớ vẩn mà làm hắn buồn, tôi quá đáng ghê.

Sau một lúc, Mộ Vũ thở dài một tiếng, giãy nhẹ mấy cái. Thế tôi buông tay được chưa? Tất nhiền là chưa rồi.

Sau đó, cuối cùng hắn cũng không nhịn được, mở miệng nói: "An Nhiên, anh buông tôi ra trước đi."

Ngữ khí đặc biệt nghiêm túc. Trái tim vốn đã nguội ngắt của tôi bỗng chốc lạnh băng. Ôm một cái cũng không được ư? Cậu đã giận đến mức nào?

Trước giờ tôi vốn không ngại giở thói vô lại này nọ, đặc biệt là với Mộ Vũ, nhưng cũng phải chia trường hợp đúng không!

Miễn cưỡng buông tay ra, cách duy nhất bây giờ là phải bày tỏ thái độ nhận lỗi chân thành và quyết tâm sửa đổi trong tương lai để được xử lý khoan hồng. Có điều, tôi còn chưa kịp trưng bộ mặt giả vờ đáng thương ra thì cơ thể đã bị Mộ Vũ kéo vào lòng hắn. Tấm chăn bông vừa dài vừa dày bọc hai chúng tôi lại. Hắn ôm tôi, tựa đầu lên vai tôi, nói với giọng rất thấp: "Anh đừng để bị nhiễm lạnh."

Tôi nghe thấy tiếng nứt giòn vang khi lớp băng trong lòng được rã đông. Không khí xung quanh cũng mềm mại hẳn đi.

Không sao rồi, không sao rồi. Tôi ôm lại hắn, thở phào một tiếng.

Thực sự không nỡ làm hắn buồn, vì khi tôi làm hắn buồn, hắn còn không biết nổi nóng hay phản kháng, thậm chí chẳng nói gì. Lúc nào hắn cũng rất dễ bắt nạt. Thế là tôi đã có chút được nước làm tới.

"Chỉ biết nói tôi...Còn cậu thì sao...Có phải tôi loay hoay tới sáng thì cậu sẽ đứng đây tới sáng không? Cậu đang hơn thua với tôi đấy à?" -Tôi nửa đùa nửa thật buông lời trách móc bên tai hắn, chỉ đơn thuần là mấy câu vớ vẩn chứ không có đạo lý gì để nói với hắn. Với lại đạo lý là gì, có ăn được không?

Mộ Vũ không tiếp lời tôi, từ từ mở miệng nói: "An Nhiên, Ngô Việt bảo mấy năm tôi không ở đây anh hay vào viện lắm..."

Phao tin thất thiệt đây mà?

"Nó nói bậy đấy..." -Tôi kích động giãy lên một cái rồi lại nhanh chóng bị hắn ôm chặt.

"Tôi cũng có hỏi chị Tào. Chị bảo quả thật có tận mấy lần... Thậm chí có lần anh còn ngất trong phòng làm việc của chị. Chị sợ đến nỗi không bấm nổi số điện thoại."

Chỉ có một lần thôi mà? Tại cậu hết ấy? Tôi nghĩ vậy nhưng không thể nói vậy, chỉ lầu bầu: "Đấy là trường hợp đặc biệt."

"An Nhiên, tôi không muốn giới hạn sự tự do của anh, anh muốn làm gì đều tùy anh, chỉ là đừng ảnh hưởng đến sức khỏe. Nghe họ nhắc đến chuyện anh bị bệnh nằm viện là tôi đặc biệt sốt ruột... Nếu có một ngày anh ngã xuống trước mặt tôi...tôi sẽ không biết phải làm sao... Chúng ta còn trẻ như vậy, ngày tháng sau này còn dài, chúng ta phải khỏe mạnh để ở bên nhau... Thế nên...anh hãy xem như vì tôi..."

Đêm hôm vắng vẻ tĩnh mịch, tiếng suối róc rách bên tai, tôi vừa được nghe những lời tình tự chân thật nhất, đẹp đẽ nhất.

Sương bốc lên từ nơi hư không, làm ẩm ướt mỗi một tấc của tầm nhìn.

Tội gì cậu phải chiều tôi như thế, cậu chỉ yêu tôi chứ không nợ tôi.

Không biết phải nói thế nào, tôi chỉ đành im lặng gật đầu.

Lắm lúc chúng ta có thể hết mình vì sự sảng khoái, vì muốn hả hê. Có điều, sinh mệnh vẫn quá mỏng manh, không ai biết bản thân có thể chịu được mấy lần thoát hơi, lúc nào cũng muốn thỏa chí, thiêu đốt bản thân để đổi lấy những trải nghiệm chói chang rực rỡ hơn, nhưng lại không biết lúc nhiên liệu hao sạch thì sẽ mãi mãi tắt ngấm. Tôi không phải là một người vô âu vô lo, mà một đống bạn bè người thân: lời dạy dỗ của trưởng bối, câu móc mỉa của bạn cùng trang lứa và lời dụ dỗ của tiểu bối. Cuộc sống chợ búa tầm thường đó vẫn khiến tôi sống một cách thích thú. Tất nhiên còn có Mộ Vũ của tôi, tôi cũng quan trọng với hắn như hắn quan trọng với tôi. Tôi phải chừa lại chút năng lượng này để ở bên hắn mãi mãi, làm hắn rầu rĩ, làm hắn lo lắng, cũng cho hắn ấm áp, cho hắn chỗ dựa.

"Muốn làm gì thì làm" tất nhiên là một dạng tự do, nhưng nếu thấu chi sức khỏe để đổi lấy niềm vui nhất thời thì hình như thành ra phóng túng rồi, mà tôi có một người cần phải trân trọng và một cuộc sống cần phải trân trọng, không có lý do gì để làm như vậy cả.

"Mộ vũ, tôi sai rồi tôi sai rồi tôi sai rồi tôi sai rồi..." -Tôi vùi đầu vào cổ hắn cọ loạn xạ xin lỗi hắn.

Hắn bị tôi cọ đến không chịu được, hơi tránh né sự quấy rối của tôi, thoáng nới lỏng vòng tay ra: "Rồi rồi, An Nhiên, đừng quấy nữa."

Tôi nhìn hắn với vẻ mặt chân thành hối lỗi: "Tình yêu ơi, cậu đi ngủ đi, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ đứng phạt ở ban công này đến khi trời sáng!" -Sau đó tôi nhìn ngọn đèn đường xa xăm với khuôn mặt quyết tâm...

Có lẽ biểu cảm của tôi oanh liệt quá, Mộ Vũ không nhịn được bật cười. Tiếng cười rất nhẹ, nhưng lại khiến tâm thần tôi chao đảo không thôi. Hắn thơm lên trán tôi, cực kỳ dịu dàng bảo tôi "ngoan nào".

"Không được, chắc chắn phải đứng phạt. Tôi phải khẩn cầu sự tha thứ của cậu." -Tôi nói một cách nghiêm túc.

Mộ Vũ nhẫn nại đối phó với trò con bò của tôi: "Tôi tha thứ cho anh rồi...Tôi có trách anh đâu."

Tôi miễn cưỡng giữ vẻ nghiêm túc, cố gắng hỏi một cách ít ngả ngớn nhất: "Vậy hả? Thế cậu chứng minh thế nào là cậu đã tha thứ cho tôi?" -Hắn ngơ ra đúng như dự đoán, tôi áp sát đến ôm chặt eo hắn, mặt dày đưa ra một yêu cầu vô lại: "Hay là...cho tôi thơm cái?"

Hắn chớp chớp mắt, khóe miệng từ từ cong lên, thậm chí còn suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Thôi được."

Tôi sướng rơn ngẩng đầu lên hôn hắn. Trong phút chốc, tâm trí tôi đã lạc lối trên bờ môi mềm mại mát lạnh, khoang miệng ấm áp và mùi thuốc lá quyến rũ nhàn nhạt của hắn. Hắn cúi đầu đáp lại tôi một cách tinh tế. Mỗi khi tôi muốn lui ra, hắn lại không chịu buông tha mà hôn đuổi theo. Chăn bông bọc hai chúng tôi lại, lúc đầu vốn đã hết lạnh, sự quyến luyến không buồn che giấu và hơi thở dần dần trở nên nặng nề của hắn lại càng khiến tôi cảm thấy trong người nóng lên.

Mộ Vũ cuối cùng cũng nửa ôm nửa kéo, lôi tôi vào nhà.

Lên giường, tắt đèn.

Ba giờ đã quá giờ ngủ rồi, tôi trằn trọc mấy bận, cuối cùng lăn đến bên tay Mộ Vũ: "Mộ Vũ, cậu thực sự tha thứ cho tôi rồi à?"

"Thật mà." -Mộ Vũ ôm lấy tôi, câu trả lời còn mang theo ý cười: "Chẳng phải đã chứng minh rồi à?"

Tôi vùi đầu vào trong lòng hắn, khẽ đề nghị: "Thế cậu có muốn chứng minh sâu sắc hơn không?"

Mộ Vũ không phải là người chậm hiểu, hắn chưa bao giờ chậm hiểu cả.

Thế nên một giây sau khi nghe thấy đề nghị này của tôi, hắn đã mau chóng trở người đè lên người tôi. Tôi bất giác cảm thán: không gì có thể ngăn cho da mặt mình ngày càng dày.

Nhưng Mộ Vũ không làm gì cả, hắn chỉ thơm lên mặt tôi, nói: "Tối mai đi, tối mai chứng minh cho anh xem... Anh đã loay hoay cả đêm rồi, sáng tôi xin nghỉ cho anh, anh ngủ thêm đi."

"...Thôi được." -Không chỉ tôi mà hắn cũng phải đi làm, còn phải đi làm đúng giờ nữa. Rất nhiều chuyện đang chờ hắn xử lý. Nếu thực sự thức trắng như vậy, không ai chịu nổi cả.

Tôi vừa tựa lên người Mộ Vũ vừa nhắm mắt lại. Qua một lúc, tôi cảm nhận được ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua sóng mũi mình. Giọng nói cực kỳ êm dịu ấy cảm thán rằng: "E là lại bị chị Tào phê bình rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top