Phiên ngoại 2
Ngày đầu tiên được trả tự do, An Nhiên về nhà mới của cậu và Mộ Vũ, vừa mở cửa xe ra đã đóng băng trước giọng trẻ con lảnh lót. Một đứa trẻ tròn trịa chạy từ trong nhà ra, vừa gọi "ba" vừa chạy về chiếc Subaru của Mộ Vũ. An Nhiên lùi vào trong xe như bị điện giật, đóng cửa lại cái rầm.
Như vừa rơi mấy trăm mét từ trên không trung thẳng xuống mặt đất, An Nhiên ngơ ra trước cú đập.
Kịch tính ghê, cậu nghĩ, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Trước giờ không ai nói với mình là con của Hàn Mộ Vũ đã biết đi rồi... Thế mình còn quay về làm gì nữa? Tất cả hạnh phúc mong đợi bỗng chốc khô héo trong lòng, An Nhiên chỉ còn mỗi hối hận: Mình không nên ra tù, sống cả đời trong cửa sắt, song sắt, dây xích sắt còn dễ chịu hơn tình huống này.
Động tác xuống xe của Hàn Mộ Vũ khựng lại trước tiếng đóng cửa đột ngột của An Nhiên. Hắn quay đầu lại nhìn vẻ mặt tưởng như sắp chết trên khuôn mặt trắng bệch của người đó và lập tức hiểu ra chuyện gì... Đưa tay ôm lấy cơ thể cứng đờ của An Nhiên, xoay đầu của ảnh đối diện với mình. Ánh mắt của người đó ẩn dưới bóng của vành mũ, không hề nhúc nhích, mà nhìn chằm chằm vào hư không. Thứ tâm trạng khó lòng kìm nén trên đường đi bất chợt lấn át mọi sự nhẫn nại và khắc chế. Hàn Mộ Vũ nâng cằm của An Nhiên lên cao, nghiêng đầu hôn nhẹ một cái, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ lung tung." -An Nhiên nhắm mắt lại theo bản năng, hàng mi khẽ run lên, nhưng không hề đáp lại. Hàn Mộ Vũ tiếp tục nói: "Đấy là con của Tiểu Hy."
Cái người đang chìm đắm trong tuyệt vọng bỗng nhiên mở to mắt, một tia sáng lóe lên, thế là cả người đều được thắp sáng.
Con của em gái à? Sao không nói sớm, An Nhiên nghĩ, làm tôi suýt lên cơn đau tim... Thằng bé kia cũng thế, khi không gọi "ba" làm gì... Khớp răng đóng chặt từ từ mở ra, câu oán trách còn chưa ra khỏi miệng, hơi thở của người kia đã ập đến. Bỗng chốc, ngôn ngữ và thậm chí ý thức đều bị đánh cho tan tác. Đầu lưỡi trơn mịn của người yêu thuận lợi chui tọt vào trong miệng, mang theo hương vị sạch sẽ hơi mát đã lâu không nghe và cả sự gần gũi khó tả.
Đẩy đỡ dịu dàng, nhẹ nhàng giao thoa, có những nỗi nhớ không thể nói ra thành lời, chỉ có thể thể hiện bằng phương thức trực tiếp hơn... Muốn làm vậy từ lâu rồi, cả hắn và cậu cũng thế.
Nếu không có rất nhiều người đang chờ bên ngoài... Hàn Mộ Vũ quyến luyến buông An Nhiên ra. Nụ hôn đó chỉ duy trì cùng lắm năm giây, nhưng như cơn lốc nhỏ ẩn náu dưới cánh bướm, lặng lẽ khuếch tán ra ngoài, khó chắc lúc nào sẽ trở thành sóng to gió lớn không thể kiểm soát.
Dù gì người cũng về rồi... Hàn Mộ Vũ nghĩ, vừa dùng phần trong ngón tay nhẹ nhàng lau đi ánh nước ẩm ướt trên môi An Nhiên, vừa để mặc mình đắm chìm vô tận trong sóng mắt dần dần trở nên dịu dàng ướt át của ảnh.
Hàn Thần Hy chạy từ trong nhà ra, cản con trai nhà mình lại: "Dương Dương, chạy chậm thôi. Đấy không phải là ba, mà là cậu. Chiều ba mới đến cơ!"
Nhiều năm không gặp, giờ em Hàn đã làm mẹ, vẫn là một đại mỹ nhân, nhưng thướt tha trưởng thành hơn. Nhìn em gái bế con bước đến, An Nhiên muốn xuống xe, kết quả là bị Hàn Mộ Vũ chặn lại. Đường xe trong sân nhà hắn được trải đá sợi xanh. Tuy bây giờ đã gần vào hè, nhưng chỉ mang tất đứng trên mặt đường thì hơi lạnh quá.
Câu đầu tiên của em Hàn khi gặp An Nhiên là: "Anh An Nhiên, anh em cuối cùng cũng mong được anh về rồi..."
"Ừa, làm mọi người nhọc lòng vì anh rồi..." -An Nhiên ngại ngùng mỉm cười, kéo vành mũ xuống thấp hơn.
Hàn Mộ Vũ xuống xe đi vòng qua phải, tự nhiên bế đứa bé trong lòng em gái sang. Đứa bé chu mỏ gọi "cậu ơi", phát âm rõ ràng mà non nớt.
Không thể không thừa nhận thằng bé trông rất xinh xắn, hai mắt đen láy, da dẻ hồng hào, như một đứa trẻ được tạc bằng ngọc. Thoạt nhìn mày mắt còn hơi giống Mộ Vũ. An Nhiên nghĩ nếu không biết đây là cháu của Hàn Mộ Vũ, bảo là con trai thì mình cũng tin.
Chiếc BMW phía sau đã đậu xong ngay ngắn. Chị Tào dìu ba của An Nhiên vào trong nhà. Dương Hiểu Phi và Ngô Việt chạy đến nựng thằng bé. Dương Dương rất phối hợp, gọi hai người là "chú".
Em Hàn chỉ vào An Nhiên nói: "Dương Dương, đây cũng là chú nha." -Bé Dương Dương nhìn người "chú" mới gặp lần đầu mà ngơ ra một lúc, mắt đảo liên hồi, cuối cùng tựa đầu lên vai Mộ Vũ không nói gì.
"Trẻ con sợ người lạ ấy mà..." -Vì bạn Trương Dương không nể nang ai, em Hàn vội chuyển chủ đề: "À, lúc đầu Trương Lỗi bảo sáng lên rồi cùng đi đón anh. Nào ngờ trong xưởng có tí chuyện làm chậm trễ... Chắc phải chiều mới đến được..."
Thực ra An Nhiên cũng không quá bận tâm, trái lại Dương Dương tiếp lời: "Ba và cậu cháu lái xe giống nhau."
Thế nên thảo nào lại nhận nhầm người.
Ấy mà, có vẻ như khoe "học thức" của con mọi lúc mọi nơi là thiên tính của mẹ, em Hàn tiếp tục hỏi con trai: "Dương Dương nói cho chú biết xe của cậu hiệu gì đi con?"
Dương Dương đáp: "Subaru, xe của ba cũng thế."
"Thế số xe của cậu bao nhiêu hả con?"
"0414."
"Thế số xe của ba bao nhiêu hả con?"
"1818."
"Thế cậu đã lái xe dẫn Dương Dương đi đâu chơi?"
"..." -Bé Dương Dương im lặng, thế là mẹ nhắc: "Đi khu vui chơi thiếu nhi chưa nè? Đi công viên tự nhiên chưa nè? Đi sân vận động..."
Thằng bé sa sầm mặt xuống, tủi thân nói: "Hôm nay cậu không dẫn con đi chơi."
Hàn Mộ Vũ véo mũi nó, giải thích rằng: "Hôm nay cậu có việc, trẻ con không được đi theo."
"Con biết." -Dương Dương tỏ ra thấu hiểu: "Cậu đi đón mợ."
Tất cả mọi người: "...⊙﹏⊙b"
An Nhiên suýt bị sặc, lại kéo vành mũ xuống thấp hơn.
Hàn Mộ Vũ bình tĩnh hỏi thằng bé: "Ai bảo con thế?"
Bạn Dương Dương chỉ vào Dương Hiểu Phi, bán đứng gã không chút do dự: "Chú Mập."
Dưới ánh nhìn của mọi người, Dương Hiểu Phi gãi cổ cười ngượng: "Em...em chỉ nói chơi thôi...Em đâu biết nó nhớ dai như vậy..."
Trong sự khôi hài khó hiểu pha với đôi chút gượng gạo, em Hàn bẻ lái: "Mọi người đừng đứng đây nữa...mau vào trong nhà đi..."
An Nhiên gọi Dương Hiểu Phi một cách hung dữ: "Ra xe cậu lấy giày của tôi qua đây..."
Dương Hiểu Phi vội móc chìa khóa ra, định đi lấy thì Ngô Việt kéo gã lại, nói một cách hờ hững: "Có mấy bước thôi, mang giày làm gì..." -Bổn ý của nó là để An Nhiên tự nhảy lò cò vào là được... Nào ngờ Hàn Mộ Vũ gật đầu một cách nghiêm túc: "Đúng." -Hắn giao Trương Dương lại cho em gái, sau đó đi đến trước cửa xe khom lưng xuống, một tay ôm lưng An Nhiên, tay còn lại xốc chân cậu lên. Khi An Nhiên nhận ra hắn đang định bế cậu thì lập tức không chịu, vừa giãy giụa vừa phản kháng: "Hàn Mộ Vũ, cậu...cậu làm gì thế...cậu buông tay..." -Thế này mất mặt quá đi mất. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, còn bế kiểu công chúa, dù gì ông đây cũng là đàn ông mà... Như thể bâng quơ, Hàn Mộ Vũ ghé tai cậu, hạ giọng nói một câu: "An Nhiên, cho tôi ôm tí đi mà..." -Dưới âm điệu bình lặng thâm tình là thứ cảm xúc dao động như núi thét biển gầm. Nỗi khát khao miên man bao trùm xuống như thiên la địa võng, khiến người ta không lối thoát, không sức kháng cự.
An Nhiên đầu hàng triệt để. Chỉ cần một câu nói của Hàn Mộ Vũ, hắn muốn sao thì mặc hắn, còn đặc biệt cam tâm tình nguyện nữa... Mặt mũi là gì, mất mặt thì mất mặt thôi, dù gì cũng là trước mặt gia đình mình. Cuối cùng, An Nhiên quyết định kéo mũ xuống che cả mặt lại. Cậu nghĩ: Tôi chỉ muốn làm một con đà điểu thì sao nào, tôi chỉ muốn ở lì trong vòng tay có thể khiến năm tháng yên ổn này thì sao nào... Một vốc cát phù sinh lại diễn dịch nên thanh sắc khói lửa, tham si chấp đoán, hoa niên như nước.
Động tác của Hàn Mộ Vũ cẩn thận và dịu dàng. Ngô Việt đứng nhìn bên cạnh mà mệt thay hắn: "Vừa cõng nó đi tận mấy dặm đường mới thả xuống, chẳng lẽ cậu vẫn chưa đã à?"
Tiếc là em dâu nó có vẻ không nghe thấy gì.
Tiết trời đầu hạ, ánh nắng sáng sủa trong veo, trong gió thoảng mùi thơm của thảo mộc, cả thế giới lâng lâng nửa say nửa tỉnh. Hàn Mộ Vũ bế An Nhiên mà chính hắn cũng không biết biểu cảm trên mặt mình dịu dàng thỏa mãn đến mức nào. Người trong vòng tay, con đường dưới chân, cứ đi một bước, nụ cười của hắn lại rõ nét hơn một tí.
Trời sáng bóng mây, cỏ mọc oanh bay... Trong sự vắng lặng im lìm vẫn có trăm mối luân chuyển, nhưng đến tận bây giờ mọi người vẫn tin thực sự có một thứ tình yêu có thể nguyên vẹn trước năm tháng.
"Mấy năm rồi chưa thấy ảnh vui như vậy." -Nhìn bóng lưng của Hàn Mộ Vũ, Dương Hiểu Phi ngơ ngác nói.
Hàn Thần Hy ôm đứa con không hiểu đầu đuôi, thở dài: "Lớn từng này rồi mà tôi chưa thấy ảnh vui như vậy bao giờ."
Đây là ngày náo nhiệt nhất trong lịch sử nhà Hàn Mộ Vũ. Chị Tào và em Hàn tất bật làm cơm trưa trong bếp. Dương Hiểu Phi cậy tay nghề không tệ cũng chen chân vào hàng bếp chính. Hàn Mộ Vũ, Ngô Việt và cô bảo mẫu mà họ cố tình thuê để hầu hạ ông An chỉ có thể làm chân chạy vặt. An Nhiên bị ba giữ lại bên cạnh nói chuyện. Thực ra ba năm sống tù đày không mang lại bao nhiêu u ám cho tính cách của An Nhiên. Trái lại, sau khi để cậu nhìn thấy nhiều tội ác và trừng phạt, bất hạnh và hối hận; ở trong chấn song sắt trộn lẫn và ấp ủ những đè nén, lạnh lùng, hy vọng và tuyệt vọng đã làm lắng sự xốc nổi và dập tắt những phẫn hận. Sự cởi mở bẩm sinh vẫn ở đấy, chỉ là một phần trong đó đã chuyển hóa thành một sự thông suốt sâu sắc hơn và cũng bền bỉ hơn. Thậm chí bây giờ cậu đã có thể kể lại mọi trải nghiệm một cách vô thưởng vô phạt như Hàn Mộ Vũ, không phải để giấu diếm, chỉ là đã hiểu có những nỗi đau một mình mình biết là đủ, không cần phải để nó làm đau trái tim của người thân và người yêu. Tuổi ba đã lớn, An Nhiên cũng có ý an ủi ông, mọi tháng ngày gian khổ đều được đúc kết bằng một nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ, trong tiếng cười đùa giòn giã của cậu.
Với tính cách cởi mở bẩm sinh, bé Trương Dương nhanh chóng làm thân với chú An Nhiên vừa mới quen biết, thỉnh thoảng còn hăm hở chạy đến cắt đứt buổi tâm sự của hai cha con. An Nhiên nhìn Dương Dương mà tưởng tượng hình ảnh của Mộ Vũ lúc nhỏ, rồi bế người ta vào lòng nựng tới nựng lui, thích không chịu được.
Dương Dương chỉ vào mũ của An Nhiên, tò mò hỏi: "Chú ơi, chú đội mũ trong nhà không nóng ạ?"
"Không nóng." -An Nhiên nhanh nhẹn túm lấy bàn tay ú nù của thằng bé. Cậu hơi hờn oán kiểu tóc của mình bây giờ, may mà nuôi tóc dài cũng không mất quá lâu. An Nhiên mỉm cười, vì cậu nhớ đến chuyện trên đường về nhà, Mộ Vũ đang lái xe thì bỗng nhiên nói: "Tôi thấy đầu trọc cũng đẹp phết..." -An Nhiên nghe xong, ngẩn ra một giây rồi hung hăng ném lại hai chữ cho hắn: "Cậu dám!" -Sau đó, quay mặt đi cực ngầu. Lúc đó, cửa sổ xe hé ra một kẽ nhỏ, ánh mặt trời hong ấm không khí, nhẹ nhàng ủ hương hoa thành đường mật.
Trương Dương kéo An Nhiên lại bắt cậu gọt xoài cho nó. Thằng bé nhanh chóng vung vãi đầy mặt đầy người.
"Mộ Vũ, khăn ở đâu thế?" -Vì nhà quá to, An Nhiên bèn gào lên từ trong phòng khách.
Bảo mẫu đang lặt rau, nghe thấy thì định đứng dậy đi tìm, nhưng bị Ngô Việt cản lại.
"Em dâu, An Nhiên tìm khăn kìa?"
Hàn Mộ Vũ phẩy nước trong tay, nhanh chân đi qua đó.
Không lâu sau, An Nhiên lại gọi: "Mộ Vũ, bình nước của Dương dương đâu?"
Em gái kéo anh cổ lại: "Anh, anh đi tìm cho ảnh đi."
Hàn Mộ Vũ bỏ củ cải xuống, quay người đi ra.
Lại một lúc sau: "Mộ Vũ, sao tivi mất tín hiệu rồi?"
Dương Hiểu Phi đón lấy con cá trắm đã sơ chế được một nửa: "Anh Hàn, anh ra chỉnh đi."
...
Lại một lúc sau: "Mộ Vũ, trà nhà mình để ở đâu thế?"
Chị Tào nhớ ra điều gì: "Phải rồi, Mộ Vũ, chị nhớ mấy hôm trước giám đốc Thẩm của Lạc Thế vừa tặng mình một hộp Long Tỉnh Tây Hồ. Chị để trong xe em. Cái đó thanh nhiệt khử hanh, vừa hay cho An Nhiên uống..."
...
Lại một lúc, trong phòng khách lại vang lên tiếng gọi của An Nhiên: "Hàn Mộ Vũ, điện thoại của cậu reo này."
Dương Hiểu Phi: "Anh Hàn..."
Chị Tào: "Mộ Vũ..."
Em Hàn: "Anh.."
Ngô Việt: "Em dâu..."
Ai đó bỏ tép tỏi xuống: "...Được rồi, tôi biết rồi."
...
Sau khi Hàn Mộ Vũ đi ra, Ngô Việt liền xuýt xoa: "Nó ở luôn trong phòng khách cho rồi, thằng An Nhiên đỡ phải gọi hết lần này đến lần khác."
Chị Tào hiểu chuyện hơn: "Hai cha con người ta xa nhau lâu như vậy, chắc chắn có chuyện riêng cần tâm sự. Dù cậu ấy không phải người ngoài, nhưng cũng phải cho cha con người ta một chút không gian riêng chứ..."
Em gái cũng tán thành: "Vâng ạ, ảnh muốn ở bên cạnh anh An Nhiên lắm, nhưng đâu thể tranh với chú An được."
"Anh Hàn biết điều nên mới như vậy." -Dương Hiểu Phi đưa ra kết luận của một fan-não-tàn.
An Nhiên đưa điện thoại cho Hàn Mộ Vũ, tinh nghịch nháy mắt với hắn ở góc ba không nhìn thấy. Hàn Mộ Vũ nhìn An Nhiên, tay bấm nút nghe, vừa trả lời điện thoại, ánh mắt vừa lướt ngang lướt dọc trên người ai đó.
Điện thoại của Hàn Mộ Vũ không biết đã đổi mấy lần, từ cái mộc mạc đến kém sang lúc đầu đến cái tốt nhất sang chảnh nhất hiện tại, dù là mẫu nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn rất hợp để treo con dấu tên bị mất góc của An Nhiên.
Lúc đầu đã hợp, từ đó đến giờ, đều hợp như vậy.
Lúc ăn trưa cực kỳ vui, ông An vui mừng bảo bọn trẻ uống vài chén với mình. Dù gì cũng là người cao tuổi rồi, không còn nhiều tinh lực để thi uống với những người đang trong độ tuổi khỏe mạnh nữa, giữa chừng ba An Nhiên đã rời bàn đi nghỉ. Bạn Dương Dương cũng được bảo mẫu dắt đi ngủ. Sau khi một già một trẻ rời khỏi, những người còn lại trên bàn cũng không đứng đắn được nữa, đủ lời trêu ghẹo lần lượt vào sân. Em Hàn nghịch ngợm với ảnh cổ một cách hiếm hoi, chị Tào không tỏ vẻ chị đại nữa, Ngô Việt và Dương Hiểu Phi thì càng không kiêng dè gì, kính rượu hết li này đến li khác. Bản thân An Nhiên cũng uống thả ga, nhưng vẫn không quên đỡ rượu cho Hàn Mộ Vũ theo bản năng. Tất nhiên không đỡ cũng không sao, vì đều là anh em với nhau, có lòng là được. Chỉ là trong ấn tượng của An Nhiên, Mộ Vũ không thể uống nhiều.
Hàn Mộ Vũ nhìn người đó hét lên đùng đùng: "Không được không được, không được bắt Mộ Vũ uống nữa..." -và dặn dò Dương Hiểu Phi như thật: "Sau này lên bàn nhậu, phải đỡ cho anh Hàn cậu một tí...Tửu lượng của nó kém lắm..." bỗng nhiên hắn thấy mình hơi say thật.
Đúng là tửu lượng của hắn không tốt. Vì làm ăn, hắn đã trải qua vô số lần say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng đấy đã là quá khứ rồi. Bây giờ lắm người muốn đỡ rượu cho hắn.
Nhưng cái đó khác. Chỉ có một người từng cho hắn thứ cảm giác khắc cốt ghi tâm: được thương, được trân trọng, được bất chấp tất cả để bảo vệ. Hàn Mộ Vũ biết thứ An Nhiên muốn đỡ cho hắn không chỉ là rượu. Ảnh muốn chắn trước thân hắn, giúp hắn cản hết tất cả tai bay vạ gió, dốc hết toàn lực, không màng hậu quả. Người này thật là...! Sao có thể không thương ảnh được!
Sau đó, Hàn Mộ Vũ đổi trà cho cả đám. An Nhiên nhận ra Mộ Vũ nhà cậu vẫn đang dùng cốc nước mà ba mua mấy năm trước. Cậu cầm cốc nước qua, nhìn với vẻ khinh thường: "Biết sống quá ha cậu?" -Quay đầu lại hỏi chị Tào: "Chị, chị quản lý tài vụ đúng không? Bộ không thể duyệt chút tiền cho Mộ Vũ mua cốc mới à?" -Chị Tào hờ hững nói: "Tiền của giám đốc Hàn nhà chị đều dành dụm để cưới vợ cả rồi, không có rảnh tiền để mua cốc." -Mọi người cười phá lên. Nhưng An Nhiên đâu có ngu. Mười năm tai ương tù ngục thành ra ba năm, chuyện đó phải tốn bao nhiêu là tiền để trải bao nhiêu là đường. Không ai nói, nhưng sự tình vẫn ở đó. Tất nhiên, nói Mộ Vũ không đổi nổi một cái cốc cũng vớ vẩn. Hắn chỉ tiếc nuối hơi ấm mà cái cốc đó từng mang lại cho hắn.
"Thôi, xài đỡ đi!" -An Nhiên ngang nhiên cầm cốc của người ta lên tu ừng ực mấy ngụm, rồi đưa lại cho Mộ Vũ. Thế là trong tiếng giễu cợt của mọi người và trong ánh mắt lấp lánh rung rinh của ai đó, Hàn Mộ Vũ tự nhiên hớp lấy một ngụm, An Nhiên cười ha hả ngả đầu lên vai Mộ Vũ.
Cánh tay được ôm lấy một cách tự nhiên, trên mặt cũng có một lớp ửng hồng, An Nhiên híp mắt lại cảm nhận lực ôm dễ chịu trên tay Mộ Vũ, như một chú mèo lười biếng.
Hàn Mộ Vũ khẽ hỏi: "Say hả?"
An Nhiên ghé tai hắn, thủ thỉ nói: "Tôi có định tỉnh lại đâu."
Có bao nhiêu người sẽ khiến bạn sẵn sàng đem hết tất cả niềm vui nỗi khổ của cuộc đời để đến dự cơn say của người đó? Nếu gặp được, dĩ nhiên là phải đắm say không tỉnh.
"Ê, hai đứa kia, thì thầm gì đó?" -Ngô Việt nhao nhao.
"Khoe khoang hạnh phúc này nọ là không nhân đạo!" -Dương Hiểu Phi phản đối.
Chị Tào bày tỏ ý kiến: "An Nhiên đâu phải là người nhân đạo gì."
Em Hàn chạy đến ôm lấy một cánh tay của anh cổ, lắc tay làm nũng: "Anh, người ta ghen tị ghê..."
Mọi người đều cười phá lên, kể cả Mộ Vũ.
Lúc rửa chén, em Hàn nói chuyện với chị Tào.
Hàn Thần Hy biết chị Tào, người chị lớn hơn họ mấy tuổi này, không chỉ là một giám đốc tài vụ bình thường của công ty anh cổ. Sự kính trọng của Hàn Mộ Vũ đối với chị và sự giúp đỡ của chị đối với Hàn Mộ Vũ không chỉ vỏn vẹn là tình cảm giữa ông chủ và nhân viên. Trong khoảng thời gian cô sống ở nhà anh, chị Tào nghiễm nhiên chăm lo mọi thứ như một người nhà, nhỏ như chuyện xử lý rác thải trong nhà và chuyện phát lương cho bảo mẫu của ông An, không có chuyện gì là chị không lo cả. Đôi khi Hàn Mộ Vũ đặc biệt bận rộn, mấy ngày cũng không về nhà, chị Tào còn dẫn con mình sang làm bài tập, tiện thể hỏi thăm ba An Nhiên cần gì, tiện thể chuyện trò với em gái. Nếu người phụ nữ này không hở tí là nhắc đến chồng mình, em gái thậm chí nghi ngờ chị Tào đang chấm anh cổ.
Em gái vừa chà đĩa vừa nói: "Vụ án ngân hàng năm xưa...sao em thấy anh An Nhiên không giống người sẽ làm loại chuyện đó?"
Chị Tào thở dài: "Nó ấy hả? Nó bị ép quá hóa liều. Lúc đầu chị không hiểu nó nghĩ gì, cảm thấy nó làm vậy là sai hoàn toàn. Bây giờ, chị vẫn thấy nó không đúng nhưng có thể hiểu cho nó. Một năm nay, thường xuyên nhìn thấy Mộ Vũ bận bất chấp ngày đêm, nhờ vả quan hệ tìm đường tìm cửa cho An Nhiên, khó khăn thế nào cũng không từ bỏ, chị cũng thấy xót. Ngày xưa, anh em chẳng có gì, xung quanh cũng ít cám dỗ. Bây giờ, cái gì nó cũng có, những người tranh nhau thích nó nhiều đến không đếm xuể, không chỉ phụ nữ, mà đàn ông cũng có, nhưng nó hoàn toàn không thèm ngó ngàng. Hình nền và màn hình khóa của An Nhiên năm xưa là ảnh của Mộ Vũ, em nhìn điện thoại của Mộ Vũ bây giờ xem... Dương Hiểu Phi người còn thường xuyên đổi bạn gái này nọ. Mộ Vũ đừng nói là quen bạn gái, đến chuyên mục giải trí bình thường cũng hoàn toàn không có. Chị khuyên nó, nó chỉ bảo An Nhiên sống thế nào thì nó sống thế nấy. Chị còn nói gì được nữa? Mấy năm nay, nó vui nhất là khi nghe Dương Hiểu Phi hoặc Ngô Việt nói với nó về tình trạng của An Nhiên sau khi đi thăm tù về. Chị không hiểu tại sao An Nhiên không chịu gặp Mộ Vũ. Mộ Vũ bảo vì cuộc sống khổ sở, mà hễ gặp rồi thì những ngày không gặp được nhau lại còn khổ sở hơn... Một năm gần đây, trước khi Dương Hiểu Phi đi thăm An Nhiên, nó đều tự tay làm bánh bao, cảo hấp này nọ mang đi. Chỉ lúc đó, nó mới bớt đè nén, thảo luận nghiêm túc với chị cả buổi trời xem có nên bỏ thêm chút hạt nêm hay dầu mè không..."
Em gái nói: "Thực ra tính cách anh em vốn đã không quá cởi mở. Lần này em sang, thấy ảnh...thực ra cũng tạm."
Chị Tào gật đầu: "Ừa, em mới đến chưa đầy một tháng, hơn nữa còn đúng tháng An Nhiên sắp quay lại, nên nó cũng vui phết. Chị và Mộ Vũ biết nhau cũng lâu rồi, nhưng chỉ thực sự tiếp xúc với nó chưa tới hai năm. Theo như Dương Hiểu Phi bảo, trước đó nữa, khi vụ án nhà đất ở khu giải phóng Tường Đông hạ màn, họ vừa quay lại Thịnh An, cái kiểu bạt mạng của Mộ Vũ lúc đó trông thôi đã thấy rợn người rồi. Sau đó về lại thành phố L, đặc biệt là sau khi chuyện của An Nhiên có tí manh mối, nó mới đỡ hơn nhiều."
"Anh em là vậy đó, trông có vẻ rất khó gần, nhưng một khi trong lòng đã có ai rồi thì sẽ một mực tốt với với người đó, không tính toán cũng không sợ bị phụ lòng. Ngày xưa vì An Nhiên mà ảnh cãi nhau đến trở mặt với mẹ em, đấy là lần đầu tiên em thấy ảnh cứng rắn như vậy. Trước giờ mẹ em bảo ảnh làm gì, anh không thích cũng sẽ nghe theo, chỉ duy có chuyện đó... Đến bây giờ mẹ em vẫn chưa chịu chấp nhận. Anh em tháng nào cũng gửi tiền về nhà, chỉ là không chịu khuất phục... Mãi đến khi em biết chuyện anh An Nhiên đi tù, em mới hiểu tại sao anh em lại kiên quyết như vậy. Anh An Nhiên, ảnh đáng để anh em làm thế."
Chị Tào cười: "Ừa, chị cũng hiểu rồi. Hành động của An Nhiên năm xưa đã hại rất nhiều người. Hồi đó, cả ngân hàng đều chửi nó, oán nó, thậm chí đến bây giờ sự oán hận đó vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai. Nó sai là cái chắc, nhưng, anh em đáng để nó làm vậy."
Nhiều khi ta chẳng quan tâm bỏ ra bao nhiêu, có được bao nhiêu, chỉ cần thấy đáng là được rồi.
Sau bữa cơm, An Nhiên vốn định viện cớ quá chén để về phòng đánh một giấc (chắc chắn không đơn giản vậy rồi...), tiếc là cậu còn chưa mở miệng thì Trương Lỗi đến. Em rể lái xe từ dưới quê chạy lên, nên không thể thờ ơ với người ta được. Dù biết người ta không đến vì mình mà vì vợ con đã xa gần một tháng, thì cũng phải lấy phong thái chủ nhà ra tiếp đãi niềm nở.
Tuy An Nhiên vẫn chưa xem kĩ phòng to vườn nhỏ của nhà mình, vì nhà to quá nên đến đường đi vệ sinh cậu cũng không nhớ, thậm chí không tìm được cửa phòng ngủ của mình, nhưng không sao, cậu có cảm giác "trực thuộc" theo bản năng. Sự thật là cậu không cần biết rõ ngôi nhà này. Đối với cậu mà nói, cái chỗ nhỏ nằm bên ngực trái của Mộ Vũ chính là ngôi "nhà" thực sự của cậu. Trước giờ cậu luôn ở trong đó và biết rõ tất cả mọi thứ, đau và vui sướng, yêu và ưu thương. Cậu la lối lăn lộn, hống hách lộng hành, thậm chí nói một là một trong "nhà". Và bây giờ, ngôi "nhà" đó đã được sự vật hóa thành ngôi nhà to này.
Trương Lỗi vừa vào là xin lỗi An Nhiên đầu tiên, bảo trong xưởng có chuyện gấp nên mới lỡ mất thời gian đón cậu về nhà. An Nhiên nom cậu em rể đã chín chắn trưởng thành hơn rất nhiều, nên dĩ nhiên cũng liên tục nói "không sao". Sau khi hàn huyên vài câu với mọi người, Trương Lỗi vội kéo em gái đi xem cậu con trai quý báu đang ngủ của nhà mình.
Trương Lỗi chưa ăn cơm trưa, lại vừa lỡ mất giờ cơm. Còn chị Tào, người trước giờ luôn lo liệu mọi thứ, đã về công ty vì bên tài vụ có chút chuyện. Thế là An Nhiên lấy phong thái chủ nhà ra, dặn bảo mẫu nấu thêm đồ ăn, hâm nóng lại cơm, và chỉ huy Dương Hiểu Phi đi mua thêm bia. Lần đầu em rể đến chơi, không thể tiếp đãi chậm trễ được. Hàn Mộ Vũ thấy An Nhiên lo liệu rất gì và này nọ, thỉnh thoảng còn sang hỏi ý kiến hắn, bỗng nhiên cảm thấy nhà mình sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng chứa chan, như một ngôi nhà thực thụ.
Chờ hai vợ chồng xem con xong đi xuống, một mâm cơm khác đã được chuẩn bị xong. Em gái ngoài miệng bảo không cần phiền phức như vậy đâu, nấu mì là được rồi, nhưng trên mặt tươi cười rạng rỡ.
Trương Lỗi ăn cơm, mọi người tụ lại nói chuyện với y. Về chuyện của Hàn Mộ Vũ và An Nhiên, Trương Lỗi đã biết đại khái từ chỗ em gái. Y không có ý kiến gì, chủ yếu là y cũng không dám có ý kiến gì, vì em gái chắc chắn sẽ không cho phép y nói một chữ không tốt nào về anh trai cổ. Hơn nữa, suy cho cùng thì cũng không liên quan đến y. Chỉ là lúc Mộ Vũ rót rượu cho y, y đã để ý thấy tay của Mộ Vũ. Nghe nói là một chuyện, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy sự khiếm khuyết không tròn đầy đó thì vẫn hơi ngạc nhiên. Đó không phải là cảm xúc rõ nét gì, chỉ là thoáng ngơ ngác, cùng lắm là lúc ăn cơm sẽ nhìn bâng quơ thêm mấy cái. Hàn Mộ Vũ quen rồi, nhưng An Nhiên không quen. Cậu điềm nhiên kéo tay phải của Mộ Vũ vào trong tay mình, hai tay đan lại vào nhau, trong lòng nghĩ nhìn gì mà nhìn, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
Đôi khi, tình yêu chính là những tâm tư nhỏ như vậy. Cậu để tâm đến mọi cảm nhận của hắn và quan tâm từng li từng tí một.
Sau bữa cơm, An Nhiên viện cớ em rể vừa đi từ xa đến, chắc chắn cần phải nghỉ ngơi, và định bảo mọi người giải tán (chắc chắn là có nguyên nhân khác), nào ngờ trong sân lại có một chiếc xe chạy đến.
Đồng chí lão Trịnh.
Sau khi lễ cảm ơn của Lạc Thế kết thúc, Trịnh Hướng Viễn lái xe đến thẳng nhà của Hàn Mộ Vũ, chỉ là để gặp An Nhiên trong truyền thuyết, người khiến anh em của gã ngày nhớ đêm mong.
An Nhiên đoán không sai, tuy sự quen biết giữa họ chỉ dừng lại ở cú điện thoại đó. Lão Trịnh là một người theo trường phái phóng khoáng, giống như tướng mạo của gã, đoan chính mà cục mịch. Gã vừa vào nhà là tìm An Nhiên trước, vừa gặp là làm ngay một câu: "Gỡ mũ xuống cho anh xem nào." -An Nhiên cũng không luống cuống, giữ chặt đầu: "Đừng, em sợ làm anh sợ." -Lão Trịnh bật cười: "Nhóc con thú vị phết." -Hàn Mộ Vũ giới thiệu sơ sơ với An Nhiên. Lão Trịnh, Trịnh Hướng Viễn, phó giám đốc công ty của Hàn Mộ Vũ, bạn sinh tử của hắn. Lúc đầu người này đi theo anh gã làm xã hội đen, sau đó thấy chán, muốn tự mình xông pha gầy dựng sự nghiệp nên đến Thịnh An, quen biết Hàn Mộ Vũ tại công ty vật liệu xây dựng, là bạn đã cùng hoạn nạn. Ấn tượng của Lão Trịnh về An Nhiên cực kỳ tốt. Chỉ xét chuyện An Nhiên đi tù thay Mộ Vũ, gã đã thấy An Nhiên là một người đáng tin, không uổng công anh em gã yêu cậu ta. Lão Trịnh nói chuyện sặc mùi giang hồ, vì thích An Nhiên nên cũng thân thiết theo kiểu bắt quàng làm họ. Lão Trịnh kể cho An Nhiên nghe năm xưa gã và Mộ Vũ đã cùng nhau phấn đấu ra sao, nói đến đoạn phấn khích còn đưa tay vỗ vai An Nhiên theo thói quen. Lực vỗ đó... An Nhiên muốn né nhưng lại thấy õng ẹo, nhưng Lão Trịnh cũng không có cơ hội vỗ cái thứ hai, vì gã vừa đưa tay lên đã bị Hàn Mộ Vũ cản lại.
"Mày nhìn mày kìa, có cần phải như vậy không? Tao thích Tiểu An Tử thôi? Lẽ nào lại vỗ hư của mày?" -Lão Trịnh trách móc.
Hàn Mộ Vũ kéo An Nhiên về bên cạnh mình: "Tôi thích là được rồi... Nhỡ như vỗ hư, anh cũng đền không nổi..."
Lão Trịnh ngơ ra tại chỗ, mắt trợn trừng lên. Đây là Hàn Mộ Vũ thật à? Trước đây, người anh em của gã không bao giờ đùa như vậy, hôm nay đúng là cây sắt nở hoa... Những người khác đều ngơ ra, sau khi ngơ xong, tập thể cười muốn tắt hơi.
An Nhiên tựa lên người Hàn Mộ Vũ cười đến chảy cả nước mắt. Hàn Mộ Vũ cũng có chút không chịu được nữa, bẹo má An Nhiên, nói cực nhỏ: "Cười nữa là tôi..."
Hình như hôm nay đặc biệt đặc biệt dài...
Buổi tối mọi người lại nhậu nhẹt một bữa, cộng thêm lão Trịnh và em rể còn náo nhiệt hơn. Đám người thiếu tự giác này bày trò đến tận mười giờ mới tan. Kết quả là trưa bạn Dương Dương ngủ nhiều quá, sau khi làm nũng với ba mẹ xong thì nhất quyết đòi An Nhiên chơi với nó, thế là chơi đến tận mười một giờ hơn. Nếu em gái không kiên quyết kéo Dương Dương đi ngủ, không biết thằng bé định chơi đến bao giờ. Thằng bé vừa đi nghỉ, ông An lại kéo An Nhiên lại nói chuyện. Sáng có mấy câu chưa hỏi, buổi tối mới nhớ ra, đặc biệt là bệnh của An Nhiên. An Nhiên bảo trong đó sinh hoạt rất điều độ, tâm trạng ổn định, nên gần như chưa phát bệnh bao giờ, uống thuốc cũng đúng giờ...thực ra cậu không uống mấy...cộng thêm những chuyện vặt vãnh lộn xộn khác, khi An Nhiên rời khỏi phòng ba đã mười hai giờ hơn...
Bảo mẫu đã dọn dẹp cho cậu một căn phòng từ trước (dư thừa ghê) nhưng An Nhiên rón rén đẩy cửa phòng ngủ bên cạnh.
Trong phòng không bật đèn, An Nhiên mò mẫm trong bóng tối đi vào: "Hế lô..."
Không ai trả lời.
"Thật hả? Dám không chờ mình." -An Nhiên lẩm bẩm, nhưng kết luận đó nhanh chóng bị lật đổ. Cửa đóng lại cái cạch, cơ thể bị ôm chặt lấy.
Sự yên tĩnh của đêm khuya khiến cho tiếng thở của con người phía sau càng rõ nét và nặng nề hơn: "An Nhiên..." -Tiếng gọi chân thành nồng nàn, An Nhiên cảm thấy sức lực từ đầu đến chân mình đều bị trút sạch. Gỡ chiếc mũ vướng víu xuống, An Nhiên nói: "Không được bật đèn!"
Hàn Mộ Vũ cười một cái, nâng cằm cậu lên, hôn chuẩn xác lên môi, không lệch một tí nào.
Từ cạn đến sâu, mãi đến khi điên cuồng như mất kiểm soát.
Quá nhiều nỗi nhớ đè nén bỗng nhiên dâng lên, khiến trái tim căng đầy đau như sắp nứt. "An Nhiên...An Nhiên..." -Mỗi một chữ đều mang cơn run nhè nhẹ, lăn tròn trên hai đầu lưỡi quấn quýt. Vui mừng, chua xót làm thấm đẫm cơn quấn quýt nặng tình đến tận xương tủy. An Nhiên ngẩng đầu lên, bám vào vai của người thương, đáp lại sôi nổi. Khi chiếc hôn ẩm ướt đè lên cổ, Hàn Mộ Vũ bế An Nhiên lên như bế một đứa trẻ, nâng lên đặt xuống đều nhẹ. Hắn đặt cậu lên giường, kéo áo cậu xuống, gieo xuống vô vàn chiếc hôn. Ẩm ướt dịu dàng, như thứ dục vọng tươi đẹp đầm đìa.
An Nhiên ngọ nguậy vì không chịu được khêu gợi, còn Mộ Vũ thì hôn khắp người cậu một cách trang trọng thành kính. Mỗi một ngón tay đều không bỏ sót. Đấy là một sự trân trọng, vì vừa tìm lại được sau khi đánh mất nên thương yêu, quý trọng. Vậy nên hãy để tôi dùng tất cả tâm sức để viết cho anh lá bùa, in lên người anh, từ nay nó sẽ phù hộ anh bình an vui vẻ.
Rốt cuộc là thời gian đã làm nhạt nhòa ký ức ức hay sự chờ đợi đã nhân đôi tươi đẹp, Hàn Mộ Vũ đã không phân biệt được nữa. Hắn chỉ biết cái người dưới thân đang bám lấy mình mới nóng bỏng làm sao, cơ thể dẻo dai phối hợp để hắn thỏa sức đòi hỏi. Trong tiếng thở gấp hỗn loạn, giữa những tiếng rên rỉ ngọt ngào quyến rũ, cậu ngắc ngứ gọi tên hắn. Sau mỗi chữ "Mộ Vũ" là một câu "Tôi nhớ cậu" bộc trực sôi nổi lại muôn phần uất ức, hết câu này đến câu khác, sắc hơn cả dao, đau hơn cả bị thương, ngọt hơn cả ngọt ngào.
-Chắc chắn cậu biết tôi nhớ cậu như thế nào.
-Thế nên tôi đã về rồi. Cho dù chính giữa bị cách trở bởi bao núi cao sông dài đằng dẵng, có bao quỹ tích vận mệnh, lồng giam pháp lý có kiên cố đến đâu, không sao cả, cuối cùng tôi vẫn sẽ về bên cậu, ở lại bên cậu, không đi đâu nữa!
Đây là buổi sáng bình yên nhất trong hồng trần tục thế.
Hàn Mộ Vũ tỉnh dậy mở mắt ra, An Nhiên đang tựa đầu lên vai hắn ngủ rất sâu. Một tia nắng rọi vào trong nhà, bị khúc xạ thành bảy màu rực rỡ bởi khung ảnh thủy tinh trên tủ đầu giường. Trong ảnh, ai đó đang hôn ai đó, thời gian cứ thế đóng băng hạnh phúc trong giây phút này.
GV: Xin đính chính những phần bình luận trong ngoặc kép là của tác giả nha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top