Chương 42 (2): Hắn là thê tử của ta

   Chương 42 (2): Hắn là thê tử của ta

Bạch Cảnh Sách một bộ bạch y, bên trên thêu vân văn, trên lưng đeo một bộ cung tiễn bạch ngọc. Hắn ngày thường rất trắng, giống như dương chi bạch ngọc, dung mạo không tuyệt thế tuấn mỹ bao nhiêu, lại có cảm giác mấy phần tiêu sái tài tử phong lưu, đôi mắt như ngọc, khi nhìn người khác, thời khắc khiến người có cảm giác bị sói hoang ẩn núp.

Hắn có danh xưng là đệ nhất thần xạ thủ, ở Cửu Châu uy vọng cực cao.

Cung tiễn bên trên khắc có chữ "Bạch", đủ để chứng minh thân phận Bạch Cảnh Sách.

Thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ.

Lý Thanh Vân tự dưng thần sắc căng cứng.

Người này là nguyên kịch bản bên trong công n hào, cũng là thiếu chút một tiễn bắn chết Lý Thanh Vân, ngoan tuyệt lạnh lùng đệ nhất cung tiễn, thiện xạ, không chệch một tên.

Hắn nhớ kỹ người này cũng tham dự trận Vân Hồ Sơn ám sát lần này.

Bạch Cảnh Sách ở bên người Lý Túc luôn ý đồ giết hắn.

May mắn trước đó Bạch Cảnh Sách cũng chưa từng gặp qua hắn, đêm hôm ấy cũng là vô cùng u ám, nên sẽ không bị Bạch Cảnh Sách nhận ra. Nghĩ như thế, Lý Thanh Vân liền thả lỏng một chút.

Bạch Cảnh Sách chằm chằm nhìn Lý Thanh Vân, vươn tay ra nâng cái cằm của hắn, giễu giễu nói: "Đây chính là Cửu Nhi a? Xinh đẹp thế này, để người không dời nổi mắt, khi tỉnh lại càng là hoạt sắc sinh hương. . . A Ly, ngươi đột nhiên thông suốt yêu thích nam nhân ta đã rất kinh ngạc, đột nhiên tìm được tiểu hồ ly tinh như thế, ta càng kinh ngạc hơn."

"Cửu Nhi thực sự là quá đẹp, không bằng nhường cho ta?"

Độc Cô Ly tinh chuẩn đánh tay Bạch Cảnh Sách, hai mắt mặc dù không thể thấy vật, nhưng hắn có thể thông qua hô hấp cùng tiếng nói đối phương phán đoán vị trí của hắn. Cho nên hắn lạnh lùng "Nhìn" lấy Bạch Cảnh Sách, "Bạch Nhị Gia, hắn là người của ta."

Đoạn Sơ Liễu cũng cảnh giác nhìn qua Bạch Cảnh Sách.

Bạch Cảnh Sách bất đắc dĩ: "Bạn tốt, ngươi biến đi. Ngươi trước kia thanh tâm quả dục rất nhiều, làm sao hiện tại độc chiếm mạnh như thế?"

"Cửu Nhi là thê tử của ta." Độc Cô Ly ngữ khí đã trở nên rất lạnh, lại có ý cảnh cáo "Bạch Cảnh Sách, chú ý hành xử của ngươi một chút."

"Được a." Bạch Cảnh Sách bất đắc dĩ.

Nhưng hắn vẫn không tự chủ được nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân. Người này ánh mắt xuân sắc dập dờn, đuôi mắt hiện ra chút hồng, khuôn mặt lại xinh đẹp như thế, đều là câu dẫn nam nhân, nháy mắt hắn d*c vọng phóng đại.

Bạch Cảnh Sách tâm thần đại loạn.

Trên đời này làm sao lại có người câu dẫn nam nhân như thế?

Độc Cô Ly đây là nhặt được bảo bối gì a?

"Bạch Nhị Gia, ngươi xem đủ chưa!" Đoạn Sơ Liễu ngăn trước mặt Bạch Cảnh Sách, ngữ khí không tốt, "Ngươi như vậy nhìn chằm chằm Cửu Nhi, thật để người ta khó chịu!"

Bạch Cảnh Sách vỗ vỗ đầu, nhịn không được cười lên: "Ta thực sự là. . . Bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc."

Hắn nhìn về phía Độc Cô Ly, thần sắc nghiêm túc lên: "A Ly, ta có chính sự muốn cùng ngươi nói, liên quan tới. . ."

Độc Cô Ly thần sắc cũng lạnh.

Đoạn Sơ Liễu tâm tư nhạy cảm, nàng nhìn về phía Độc Cô Ly cùng Bạch Cảnh Sách, lôi kéo Lý Thanh Vân, cười nói: "Vừa vặn, ta cũng có việc muốn hỏi ngươi, chúng ta đi thôi."

Lý Thanh Vân gật đầu, đi theo Đoạn Sơ Liễu đi ra.

Bạch Cảnh Sách ngửi được mùi hương trên người Lý Thanh Vân, tâm lại khẽ động. Lúc quay đầu lại, người kia đã đi xa, hắn đi qua đóng cửa lại, lung lay trong lòng khẽ định tinh thần, đầu tiên là trêu đùa: "A Ly, ta thật bội phục ngươi, tìm ra được thê tử như thế. Ngươi cũng không sợ hắn cho ngươi đội nón xanh? Dáng dấp hắn. . ."

Bạch Cảnh Sách liếm liếm môi, "Rất không đứng đắn."

Độc Cô Ly trầm lãnh, tiếng nói từ phía sau lưng truyền đến, để Bạch Cảnh Sách sinh rùng mình một cái, "Ngươi muốn lãnh phạt?"

Bạch Cảnh Sách cười cười: "Nói đùa. A Ly chớ có coi là thật."

Hắn quay đầu, nhìn Độc Cô Ly mắt bịt kín vải trắng, ngữ khí không tốt, "Ách. Lý Thanh Vân thật hung ác, thả độc làm mù mắt của ngươi, ngày đó ta thật hận ta không có một tiễn bắn chết bạo quân kia."

"Lý Hoằng cùng Lục Hoa đều là phái của hoàng đế. Bọn hắn đều là chó săn thân cận bên người Lý Thanh Vân, vì Lý Thanh Vân, giết hại trung lương, việc ác bất tận." Độc Cô Ly thản nhiên nói.

"Lý Túc cùng Lý Huyền cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Trong ba vị vương gia, thì hai người, một làm bộ điên, một làm bộ ngu dại. Năm đó Lý Thanh Vân buộc bọn hắn ăn phân đều có thể nuốt trôi, có thể thấy được bọn hắn có bao nhiêu hận Lý Thanh Vân."

"Mà phần hận này, chính là con cờ hoàn mỹ nhất."

Bạch Cảnh Sách vuốt ve cung tiễn sau lưng: "Chỉ tiếc, lần này trận săn bắn Vân Hồ Sơn, vẫn như cũ không tiêu diệt được thế lực bên người Lý Thanh Vân. Nếu ta có thể một tiễn bắn chết hắn, Ung Quốc vô chủ, để Ung Quốc liền Tam vương chia cắt?"

"A Ly, ngươi lần này có chút mềm lòng, không giống tác phong ngươi trước kia." Bạch Cảnh Sách không bình thường lý giải nhìn Độc Cô Ly.

Hắn tiễn thuật cao siêu. Hoàn toàn có thể một mũi tên bắn chết Lý Thanh Vân.

Như thế chẳng phải tất cả đều vui vẻ?

"Sự tình không có đơn giản như vậy." Độc Cô Ly nói.

Hắn nói tiếp: "Không có Lý Thanh Vân này, thì sẽ có Lý Thanh Vân tiếp."

"Lý Thanh Vân, Lý Hoằng, Lý Túc, Lý Huyền, Hoàng tộc Lý gia, không có một ai là đèn đã cạn dầu."

"Tăng thêm Thái tử Tấn Quốc Hách Liên Thần, người này dã tâm so Lý Thanh Vân còn muốn lớn hơn."

" Hoàng đế Chu Quốc."

"Cùng các quốc gia Cửu Châu các nơi thế lực."

"Bọn hắn đều ngo ngoe muốn động. Ý đồ chiếm đoạt quốc gia khác."

"Việc này khi Lý Thanh Vân chết rồi, thì sẽ mãi có bạo quân đếm không hết, chẳng bằng dùng hắn để ức chế hành tung—— khiến Hách Liên Thần không thể trở mình. Chỉ có Lý Thanh Vân mới có khả năng chế ép Hách Liên Thần cùng với các thế lực khác."

"Đây cũng chính là lý do Lý Thanh Vân tạm thời không thể chết."

Độc Cô Ly suy tư nói: "Nếu Ung Quốc tình thế nguy nan, các quốc gia khác liền sẽ không để yên, trước tiên chế hành Ung Quốc. Lý Thanh Vân bản thân trúng độc, cộng thêm trận vây quét Vân Hồ Sơn lần này, hắn trong cung dưỡng thương, tất nhiên không có khí lực trở tay."

Bạch Cảnh Sách vỗ tay một cái: "A Ly, năm đó Cửu Châu chung chủ, cũng may có ngươi mưu lược tâm cơ. Qua trận chiến này, Ung Quốc ít nhất phải hai ba năm mới có thể tiếp tục chinh chiến."

"Loạn thế tránh, đây là phép tắc Tinh Thần Lâu." Độc Cô Ly nhạt nói.

"Vâng vâng vâng, ngài là chân lý. Ai bảo ngài chấp chưởng đại quyền đâu." Bạch Cảnh Sách thấy Độc Cô Ly bộ dáng hai mắt mù, chế nhạo nói: "Bạo quân kia còn muốn lấy cùng ngươi cùng chung đêm xuân a? Không biết khi hắn biết được việc này, sau đó còn dám đụng ngươi hay không?"

Độc Cô Ly nhớ tới Lý Thanh Vân, không hiểu sao cảm thấy tâm phiền ý loạn. Hắn buộc lòng mình thanh minh, "Hắn liên tục chinh chiến các quốc gia, thủ đoạn quá tàn bạo, dã tâm quá lớn, thuyết phục hắn lại không nghe. Hết lần này tới lần khác yêu thích đắm chìm trong nam. . . Lần này ở Vân Hồ Sơn, chính là bẻ gãy một phần bè cánh của hắn."

"Hắn biết được việc này lại có thể thế nào?" Độc Cô Ly tiếng nói lạnh lùng, "Lạc tử vô hối. Hắn mang đến chinh chiến, ta ngăn lại chinh chiến, đây là thủ đoạn cân bằng thiên hạ."

Bạch Cảnh Sách thở dài: "Bây giờ ngươi phải cẩn thận một chút, mỹ kiều thê của ngươi thế nhưng là nam nhân mà ai thấy cũng đều mê luyến. Ngươi giấu kỹ một chút, nếu để Lý Thanh Vân phát hiện, ách. . . Cửu Nhi của ngươi sợ là mất mạng."

Độc Cô Ly nhẹ chau lại lông mày: "Chuyện của Cửu Nhi, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài."

Bạch Cảnh Sách cười cười lắc đầu, nhớ tới người thiếu niên kia, toàn thân tản ra mùi hương thật ngọt, thực sự là. . . Để người khác muốn cùng hắn lăn lộn một phen.

Đáng tiếc Cửu Nhi đã là người của Độc Cô Ly.

Mà hắn cũng không muốn vì một nam nhân mà bạn hữu chiến liệt.

"Bây giờ Lý Thanh Vân trong cung bệnh nặng dưỡng thương, trong cung phái người đi tìm ngươi, ngươi định làm như thế nào?" Bạch Cảnh Sách hỏi.

"Nói cho ta một chút thế cục trong cung." Độc Cô Ly nói.

. . .

Đoạn Sơ Liễu lôi kéo Lý Thanh Vân, thấp giọng hỏi: "Cửu Nhi, ngươi nói chuyện được rồi?"

Lý Thanh Vân gật đầu, khàn giọng: "Liễu Nhi cô nương, ngươi giúp ta che giấu chuyện này."

"Tại sao phải gạt?" Đoạn Sơ Liễu không hiểu, "Để Độc Cô Ly biết ngươi nói được, hắn không phải sẽ thật cao hứng sao?"

"Cao hứng?" Lý Thanh Vân tự hỏi, "Hắn có thể sẽ chán ghét ta đi."

Đoạn Sơ Liễu không đồng ý: "Làm sao lại thế? Ngươi có biết hay không, khi ngươi phát bệnh, đều là Độc Cô Ly chiếu cố ngươi. Biết ngươi bệnh sắp mất mạng, hắn so với chúng ta bất luận kẻ nào cũng đều lo lắng không thôi."

"Thì ra hắn có lúc cũng sẽ lo lắng." Lý Thanh Vân lắc đầu "Tóm lại, việc ta có thể nói, Liễu Nhi tỷ tỷ ngươi giúp ta giấu đi, ta không muốn nói cho bất luận kẻ nào, nhất là A Ly."

"Được rồi." Đoạn Sơ Liễu bất đắc dĩ thở dài.

Lý Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Đoạn Sơ Liễu, "Liễu Nhi tỷ tỷ, nếu như ta không phải Cửu Nhi, các người sẽ còn đối đãi với ta như thế không?"

"Ngươi không phải Cửu Nhi. . ." Đoạn Sơ Liễu ở một giây lát, sau đó nghiêm túc nói, " chẳng cần biết ngươi là ai, tên gì, từ đâu tới đây, chỉ cần ngươi là ngươi, là chúng ta Mỹ Nhân tộc một nhà, chúng ta chính là hậu thuẫn kiên cố cho ngươi."

"Nếu ta muốn biết chuyện về mẹ ta, ta có thể tới hỏi các ngươi không?" Lý Thanh Vân hỏi.

"Ngươi nói là Thánh nữ?" Đoạn Sơ Liễu cười nói, " Nàng tên gọi Đoạn Yến Nghi."

Đoạn. . . Yến. . . Nghi.

Thà ra đây chính là tên mẫu phi trước kia.

Lý Thanh Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phảng phất có thể nhìn thấy mẫu phi dùng tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, Đoạn Quý Phi cẩn thận từng li từng tí hống hắn, "Bảo bối Vân Vân, bảo bối Tiểu Cửu, không khóc không khóc, mẫu thân ôm một cái."

Thì ra người là Mỹ Nhân tộc Thánh nữ, trách không được a. . . Nhưng "Thanh quân trắc, chém yêu phi", đây chính là kết cục của người, đến cuối cùng, vẫn là bị người trong thiên hạ nhục mạ họa quốc yêu phi chết không yên lành, chết có ý nghĩa.

"Cửu Nhi, ngươi làm sao lại khóc?" Đoạn Sơ Liễu khẩn trương hỏi.

Lý Thanh Vân lấy lại tinh thần mới biết mình rơi lệ, thật sự là không có tiền đồ, nam nhi không dễ rơi lệ, hắn lại ngay ban ngày khóc nhiều lần như vậy. Hắn lau nước mắt, ra vẻ buông lỏng nói: "Chỉ là nhớ tới mẫu thân."

Đoạn Sơ Liễu lại đau lòng vừa bất đắc dĩ: "Thánh nữ nếu là vẫn còn, nhất định không nỡ nhìn Cửu Nhi khóc. Nàng nhất định hi vọng ngươi vui vẻ vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc."

"Chỉ mong vậy." Lý Thanh Vân từ chối cho ý kiến, nhưng cho đến trước mắt, cũng chỉ có nhìn Ung Quốc giang sơn thuộc về hắn, cảm giác nắm giữ lấy quyền thế, mới có thể để cho hắn bắt đầu vui vẻ.

Đoạn Sơ Liễu nhịn không được vuốt tóc Lý Thanh Vân, nàng thấy người hắn hơi sững sờ, lại có chút xấu hổ: "Thật xin lỗi, trông thấy ngươi, liền. . . Không hiểu sao cảm thấy ngươi rất cần những điều này, bình thường. . . Không có người thương ngươi sao?"

"Có a." Lý Thanh Vân đầu tiên liền nhớ tới Lục Hoa.

Đã qua bao nhiêu năm, lão thái giám đã có chút mập ra, người trong thiên hạ phỉ nhổ hắn hoạn quan. Lục Hoa là thiếp thân hầu hạ hắn, mặc dù là cái hoạn quan, lại so cha ruột còn giống hơn.

Khi còn bé, mẫu phi hắn bi bô tập nói hô Lục Hoa Lục Công Công.

Hắn liền vươn tay, tỉnh tỉnh mê mê hô: "Lục. . . Lục. . . Lục Tiểu Tiểu Hoa. . ."

Một tiếng xưng hô này, trực tiếp gây cười cho Đoạn Quý Phi cùng Lục Hoa.

Đoạn Quý Phi cười mắng: "Vân nhi, ngươi thật là, là Lục Hoa, lục —— hoa! Không phải Lục Tiểu Hoa!"

Lục Hoa cũng không giận xưng hô thế này, ôm lấy hắn, khi ấy hắn còn trẻ tuổi trên khuôn mặt tuấn mỹ hiển hiện một cỗ cưng chiều cười, ánh mắt hắn có chút chọn, cầm lấy trống lúc lắc đùa hắn nhi: "Cửu điện hạ thật giỏi, tiểu hoa thì liền kêu tiểu hoa đi, để Cửu điện hạ vui mới là quan trọng nhất."

Hồi tưởng lại những điều này, Lý Thanh Vân liền muốn hồi cung, chẳng qua hắn còn cần chờ Diệu Linh Thanh Dương tiếp ứng một phen , đợi Lục Tiểu Hoa tới đón hắn về nhà.

Chỉ là không biết bọn hắn lúc nào mới có khả năng đón hắn.

Trong cung không ai biết được hắn lưu lạc bên ngoài, nếu là có người biết, với hắn mà nói rất đỗi bất lợi.

Độc Cô Ly. . . Không, tuyệt đối không thể nói cho hắn.

A Ly chỉ muốn hắn chết.

Nếu nói cho hắn Lý Thanh Vân một mực luôn ở bên cạnh hắn, Độc Cô Ly nhất định sẽ giết hắn.

Nhất định phải giấu.

Lý Thanh Vân nắm chặt nắm đấm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy#nguoc