Chương 38 (1): Diệu Linh vương tử tìm tới (Hợp Hoan Cổ)
Chương 38: Diệu Linh Vương Tử tìm tới (Hợp Hoan Cổ)
Đoạn Hằng thôn trưởng cùng những người khác nhao nhao đến khuyên nhủ, lại thêm Độc Cô Ly nắm chặt tay Lý Thanh Vân, điều này mới khiến Lý Thanh Vân vốn là đang nổi giận liền tiêu mất.
Chỉ là khó tránh khỏi khí bốc lên đỉnh đầu.
Hắn tùy ý bị Độc Cô Ly kéo trở về. Các thôn dân ấn lấy hắn ngồi xuống, từng người bắt đầu nhiệt tình tha thiết an ủi khuyên nhủ. Ở Đoạn Gia Thôn mà nói, "Cửu Nhi" mới là quan trọng nhất. Trước kia, Thánh nữ Thánh tử đều là trân bảo trong tộc, nâng trong lòng bàn tay che chở sợ bị thương tổn. Nhất là trăm ngàn năm hiếm có gặp Thánh tử, vết bớt Mỹ Nhân tộc hình phượng hoàng kia cũng không phải tùy tiện một người liền có thể truyền thừa.
Độc Cô Ly như cũ vững vàng nắm lấy tay Lý Thanh Vân. Lực của hắn rất lớn, sợ Cửu Nhi trong cơn tức giận lại chạy đi. Chỉ dựa vào một chút tình cảm, Độc Cô Ly tiếng nói hơi trầm xuống: "Cửu Nhi công tử, nếu tại hạ có làm gì đường đột, xin ngươi thứ lỗi."
Ngữ khí ôn hòa, ung dung không vội. Chỉ có hắn mới biết được, Độc Cô Ly có thể chủ động quan tâm người ngoài, đó mới là điều không thích hợp.
Lý Thanh Vân đuôi mắt phiếm hồng, hắn nhìn qua Độc Cô Ly, nhìn hắn một thân áo vải, vải trắng quấn mắt, tóc đen rủ xuống, khó nén đầy người lưu tâm tư, vô song tuyệt thế. Hắn tính tình lại lần nữa tiêu giảm một chút, ánh mắt phiếm hồng rủ xuống.
Hắn nắm chặt tay Độc Cô Ly.
Khi "Cửu Nhi" nắm lấy tay hắn, Độc Cô Ly có thể cảm giác được đầu ngón tay mềm mại của hắn, xúc cảm khiến người trận trận run lên, dị hương lần nữa xông vào mũi, rõ ràng chỉ là một cái chạm, lại lần nữa khiến toàn thân bắt lửa. Một cảnh mộng sắc quen thuộc lần nữa ập tới.
Độc Cô Ly nghĩ thầm: Hắn thật dễ dụ, tuy là có chút ngang ngược, nhưng vẫn rất nhiều chỗ đáng yêu.
Mọi người phát giác giữa hai người có bầu không khí không bình thường.
Thần sắc Đoạn Hằng lạnh lùng: "Độc Cô công tử, ta hiện tại là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi cùng Cửu Nhi công tử có quan hệ như thế nào?"
Độc Cô Ly thần sắc hơi ngừng lại, nói: "Cửu Nhi đối ta, có ân cứu mạng."
Hắn đem chuyện chính biến ở bãi săn Vân Hồ Sơn, việc mình bị Lý Hoằng cùng Lục Hoa truy sát nói cho các thôn dân nghe, việc cùng "Cửu Nhi" gặp nhau ra sao, từng chút từng chút một kể ra rõ ràng.
Đoạn Hằng thôn trưởng sắc mặt nghiêm túc: "Thật sự là như thế?"
"Thiên chân vạn xác." Độc Cô Ly thần sắc đoan chính, giống như tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo khiêm tốn.
Đoạn Sơ Liễu là nữ tử, tâm tư mẫn cảm linh hoạt, sức quan sát cực mạnh, nàng liền nói: "Cửu Nhi thích ngươi, rất thích ngươi. Độc Cô công tử, ngươi có phát giác được không?"
Lý Thanh Vân có chút kinh ngạc, lại nghe Đoạn Sơ Liễu nói tiếp, "Khi yêu một người, hành vi, cử chỉ, ánh mắt của hắn, đều là đặt trên người mình yêu."
"Nghe Độc Cô công tử nói, Cửu Nhi có ân cứu mạng ngươi như thế, ngươi đây? Ngươi dự định báo đáp Cửu Nhi phần ân này như thế nào?"
Gió lẳng lặng quét qua, mang theo một trận khí hài hòa nhưng không bình thường chút nào.
Độc Cô Ly trầm mặc thật lâu, nói: "Ta hiểu rõ ý tứ của Liễu Nhi cô nương. Chỉ là trước đó, ta không cách nào xác nhận được ta có yêu thích nam tử không."
Lý Thanh Vân không ngạc nhiên chút nào khi Độc Cô Ly trả lời như vậy. Ngược lại, hắn thậm chí còn thở dài một hơi.
Đoạn Sơ Liễu nói tiếp: "Độc Cô công tử không rõ ràng, có lẽ là không có gặp được người kia thôi. Ung Quốc bạo quân Lý Thanh Vân thủ đoạn quá cao cường, hắn là người dã tâm cực mạnh, thủ đoạn độc ác. Đối với Độc Cô công tử là hai người một trời một vực. Cho nên ngươi không phải chán ghét nam nhân, chỉ là chán ghét Lý Thanh Vân mà thôi."
". . ." Lý Thanh Vân nộ trừng lấy Đoạn Sơ Liễu.
"Nhưng Cửu Nhi ngày thường mỹ mạo, tính cách thiện lương, dù không thể nói chuyện, lại luôn đợi ngươi không rời không bỏ, dù là ngươi mắt mù, chân què, hắn cũng chưa từng bỏ rơi ngươi. Hắn còn là thánh tử Mỹ Nhân tộc ta. . . Là người của Mỹ Nhân tộc, trời sinh mị cốt. Bao nhiêu nam nhân muốn cùng tộc ta giao hoan? Cửu Nhi nào có thể bạc đãi ngươi?"
Đoạn Sơ Liễu kể vô số chỗ tốt của Lý Thanh Vân ra. Không, tinh tế mà nói, hẳn là nói ra những ưu điểm của Cửu Nhi thì đúng hơn.Bởi lúc này, nàng căn bản không biết Cửu Nhi cùng Lý Thanh Vân là một.
Mỹ Nhân tộc từng cái bao che khuyết điểm, nhất là đối đãi Thánh tử, càng tâng bốc hắn lên đến tận trời. Dù là Cửu Nhi tính tình kém, dù là Cửu Nhi có biết bao khuyết điểm, chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, Cửu Nhi chính là làm trời làm bọn họ ngưỡng mộ.
Lý Thanh Vân không biết nên nói gì cho phải. Hắn nhìn về phía Độc Cô Ly, thấy hắn thần sắc nhàn nhạt, lông mi khẽ động, không biết có bị Đoạn Sơ Liễu nói động không.
Sau một lúc lâu, Độc Cô Ly mới nói: "Liễu Nhi cô nương nói đúng lắm."
"!"
Lý Thanh Vân bỗng nhiên nhìn qua Độc Cô Ly.
Đoạn Sơ Liễu ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Lý Thanh Vân, dán vào tai hắn nói: "Cửu Nhi phải cẩn thận, ta biết ngươi thích người ta, tỷ tỷ nhất định giúp ngươi."
". . ." Nói xấu trẫm xong, còn nói ba hoa về trẫm. Trẫm nên cám ơn ngươi?
Đoạn Hằng khục một tiếng, nhìn chằm chằm Đoạn Sơ Liễu ý cảnh cáo nàng.
Đoạn Sơ Liễu liền vội vàng đứng lên, lui đến một bên.
Cuối cùng, Độc Cô Ly cũng là thản nhiên nói: "Ta sẽ cân nhắc."
Lý Thanh Vân: ". . ."
Độc Cô Ly nói: "Hành tung của ta, hi vọng mọi người không tiết lộ ra ra ngoài, thuận tiện giúp ta tìm một người, nói cho bọn hắn ta ở đây."
"Không thành vấn đề. Không biết Độc Cô công tử muốn chúng ta tìm ai?" Đoạn Hằng hỏi.
"Bạch Cảnh Sách."
Độc Cô Ly thản nhiên nói.
Đoạn Khanh Khanh đột nhiên mở to hai mắt: "Ai? ?"
Chư vị Mỹ Nhân trong mắt đều đỏ lên.
Đoạn Hằng sắc mặt không vui: "Nhị gia Bạch Gia, thiên hạ đệ nhất xạ thủ —— Bạch Cảnh Sách?"
"Chính hắn."
Đoạn Hằng âm thanh lạnh lùng nói: "Diệt toàn tộc ta, chính là gia chủ Bạch Gia đương thời- Bạch Mục Nguyên. Hắn đau khổ yêu thương một vị Mỹ Nhân tộc không thành, liền vì yêu sinh hận, làm ra loại sự tình này. . ."
"Bạch Cảnh Sách, chính là thứ tử của Bạch Mục Nguyên."
Đoạn Khanh Khanh tức giận nói: "Chúng ta không chào đón người Bạch gia!"
"Ta hiểu rõ. Nên không bắt buộc các vị, kia ta có thể nhờ đem phong thư đưa ra ngoài tìm là được." Độc Cô Ly nói.
Đoạn Hằng thần sắc hòa hoãn một chút: "Chút chuyện nhỏ này vẫn là có thể giúp."
Lý Thanh Vân vịn Độc Cô Ly trở về phòng thu thập, còn đang suy nghĩ tới chuyện Bạch Cảnh Sách.
Bên trong nguyên văn kịch bản, Bạch Cảnh Sách cũng là công thứ n, là thiên hạ đệ nhất xạ thủ, đối nhân vật chính thụ yêu mà không được. Hắn tham dự sau khi Ung Quốc qua hai lần chính biến,với một bộ cung tên, kém chút muốn mạng Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân sắc mặt vẫn như cũ không vui.
Độc Cô Ly tất nhiên là phát hiện.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, cũng có thể nói một chút chuyện không tiện cùng người bên ngoài nói.
"Bọn họ nói là thật sao?" Độc Cô Ly vững vàng nắm tay Lý Thanh Vân, hai mắt mù nhìn người trước mắt chỉ có một vùng tăm tối không cách nào thấy vật, chỉ có hô hấp là ấm áp, trên tay truyền đến xúc cảm cùng mạch đập, là sự tồn tại chân thực nhất.
"?" Lý Thanh Vân đỡ Độc Cô Ly ngồi lên giường.
Hắn mang tới nước, cầm thuốc cùng băng gạc Sơ Liễu cô nương đưa tới, ở trước người Độc Cô Ly, ôn nhu tỉ mỉ giúp hắn thay băng.
"Liễu Nhi cô nương nói, ngươi thích ta." Độc Cô Ly khẽ nhắm đôi mắt.
Chìm sâu trong bóng tối, chỉ có dị hương là lan tỏa quanh mũi, hắn thậm chí phác hoạ ra hình ảnh thiếu niên kia mảnh khảnh chuyên chú thay thuốc cho hắn.
Độc Cô Ly tự biết điều này quá nguy hiểm, cũng không chính xác. Hắn từ trước đến nay chỉ làm chuyện chính xác. Nhưng Cửu Nhi chỉ là một thiếu niên bình thường, hắn không phải quan to hiển quý, không phải vương công quý tộc, không có bất kỳ cái gì tâm cơ cùng đọ sức.
Còn bản thân hắn là Nhị hoàng tử Tuyết Quốc, lại chỉ có thể biết đến phân tranh, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, đại thần lục đục với nhau. . . Nó dơ bẩn, nó ô uế, chính là bởi vì thấy nhiều, cho nên càng có thể rõ ràng minh bạch rằng hắn chán ghét những thứ này.
Do vậy, mới có thể lấy thân phận một người ngoài cuộc cao cao nhìn xuống thế gian tranh đoạt.
Loạn thế xuất hiện, giữa các nước cuồn cuộn sóng ngầm.
Độc Cô Ly vĩnh viễn chỉ một thân một mình, bản thân ngồi xem sơn hổ đấu, thời điểm thích hợp thiết hạ trí kế, loay hoay quân cờ thiên hạ, đem Cửu Châu cân bằng, thế này cũng không tính là bôi nhọ ân tình ân sư.
Độc Cô Ly không màng danh lợi, chưa hề vào cuộc, cũng sẽ không vào cuộc.
Nhưng hắn thật sự có nghĩ qua việc ẩn thế sống thanh nhàn, chẳng tham hỏi thế sự, không tham dự chiến tranh. Làm một người nhàn vân dã hạc (sinh hoạt nhàn tản, thoát ly thế sự), nhàn làm phong nguyệt, đánh đàn uống rượu.
Như Đoạn Gia Thôn vậy.
Cùng Cửu Nhi ở chung, lai lịch Cửu Nhi lại bình thường, khiến cho Độc Cô Ly càng chờ mong vào việc ẩn cư sống thanh nhàn hơn.
Trong nháy mắt đó, Độc Cô Ly tư duy rất nhiều; sao lại không phải Lý Thanh Vân?
Hắn thay thuốc cho Độc Cô Ly xong, yên lặng nhìn qua Độc Cô Ly, há mồm muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra một câu khàn khàn: "A. . ."
Lý Thanh Vân chấp tay lên tay Độc Cô Ly, trong lòng bàn tay của hắn viết ——
【 thích ngươi. 】
Nơi lòng bàn tay truyền đến ngứa ý, khiến Độc Cô Ly tâm thần khẽ động.
Như Trang Chu mộng bướm, như phù du sáng sinh chiều chết. . . Như hoa trong gương trăng dưới nước. . . Giờ khắc này tình ý nồng đậm, cùng ảo mộng vụt qua trong chốc lát. Hai người trong một căn phòng, không vẻn vẹn chỉ có Lý Thanh Vân, Độc Cô Ly cũng có đáp lại, chỉ có một chút. . . Độc Cô Ly cầm tay hắn kéo qua, vươn tay tìm lấy đôi môi mềm mại của người kia, chậm rãi hôn lên.
Hắn cướp lấy khí tức của Cửu Nhi, ngửi được hương thơm trên cơ thể Cửu Nhi, cảm thụ được chiếc eo thon của hắn.
Lý Thanh Vân đem mặt tựa trên vai Độc Cô Ly, tóc có chút xõa, môi đỏ khẽ nhếch, hô hấp hơi gấp rút.
Hắn cảm nhận được chút đáp lại của Độc Cô Ly, chính là một chút đáp lại, đã khiến hắn ý loạn tình mê, trầm mê bên trong đó.
Trang Chu Mộng Điệp là hư ảo, phù du sáng sinh chiều chết là ngắn ngủi.
Thiếu niên lang câm điếc Cửu Nhi, mặc dù mỹ hảo, cũng như trăng trong nước hoa trong gương ...là hư giả.
Độc Cô Ly ôm lấy Cửu Nhi, từng chút từng chút phác hoạ ra tương lai thần tiên quyến lữ, mây bay dã hạc, nhàn nhạt ẩn cư có cuộc sống bình thường.
Còn Lý Thanh Vân vẻn vẹn chỉ là trầm mê một nháy mắt.
Vẻn vẹn qua một nén hương, hắn liền thanh tỉnh.
Ánh mắt hắn ướt át, một giọt nước mắt thuận mặt trượt xuống.
Cửu Nhi là giả, không tồn tại.
Chỉ có Lý Thanh Vân là chân thật.
Nhưng. . . Độc Cô Ly vĩnh viễn sẽ chỉ thích "Cửu Nhi", giống như bọt nước vậy, dễ tan biến như mộng ảo, một người căn bản không tồn tại. Những điều này thật sự là mộng đẹp.
Lý Thanh Vân là người kiêu ngạo, dạng mạnh hơn người, dạng người có dã tâm. . . Những gì Độc Cô Ly muốn, hắn toàn diện đều không làm được.
"Cửu Nhi, ngươi lại khóc." Độc Cô Ly vươn tay, lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Lý Thanh Vân, hắn trầm mặc, nghi hoặc nói, " ta không hiểu tình cảm, cũng không nhìn thấy ngươi, đoán không ra tâm tư của ngươi. Đúng như Đoạn cô nương lời nói, ngươi đang ăn dấm sao?"
Lý Thanh Vân ở trong lòng bàn tay Độc Cô Ly viết lên ba chữ: Lý Thanh Vân.
Hắn hai con ngươi hiện ra thủy quang, chờ mong nhìn qua Độc Cô Ly.
"Ta đối với Lý Thanh Vân chỉ có hai chữ duy nhất là lợi dụng."
Lý Thanh Vân đuôi mắt phiếm hồng, ánh mắt trở nên phức tạp lại đau khổ thêm.
Độc Cô Ly cầm tay Cửu Nhi, tiếp tục thản nhiên nói: "Lý Thanh Vân dã tâm lớn, nghĩ chiếm đoạt nước khác, thủ đoạn tương đối cao cường, là kẻ hiếu chiến —— đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ta không có khả năng yêu hắn."
"Chính biến tại bãi săn Vân Hồ Sơn, ta dù không tham dự, nhưng cũng chỉ lo cho thân mình. Ta có chỉ nghĩ cho thế lực của Ung Quốc. Cửu Nhi, cầu ngươi tin ta, ta đối với hắn không có tình cảm."
Dứt lời, Độc Cô Ly trong lòng không thể ức chế được cảm giác có một chút khó chịu trong lòng. Hắn không rõ đó là cảm xúc gì. Lại rất nhanh bị hắn đè xuống.
Như lời hắn nói, hắn là một người cố chấp, nói sẽ không thích một người, thì tuyệt đối có thể khắc chế tình cảm của mình.
Cố chấp đến đáng sợ. . .
Lý Thanh Vân khẽ nhắm đôi mắt, bình phục tâm tình.
Lúc mở mắt ra lần nữa, ánh mắt hắn nhẹ nhàng, cúi đầu hôn chóp mũi Độc Cô Ly, sau đó đứng lên cười khẽ.
Nếu ngươi chỉ có thể yêu Cửu Nhi, như vậy thì mời ngươi yêu đi. Cửu Nhi chỉ là giả, ngươi yêu cũng là giả. Đợi hết thảy kết thúc, về sau hồi cung ngày làm lại Lý Thanh Vân, hắn liền có thể chặt đứt hết thảy tơ tình. Hết sức chuyên tâm đi mở rộng lãnh thổ Ung Quốc.
Hắn là Lý Thanh Vân, vĩnh viễn sẽ không cúi đầu vì bất luận kẻ nào mà trở thành Cửu Nhi.
Thôn dân Đoạn Gia Thôn thân thiện, Lý Thanh Vân cùng Độc Cô Ly dưới sự nhiệt tình của mọi người, dưỡng thương tốt một đoạn thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top