Chương 8

Đệ bát chương

Tác giả: Kica Tâm Lệ

Editor: Hạ Vũ


Ngày thứ hai chính là sinh nhật của anh em bọn họ. Tất cả mọi người thấy không có chuyện gì xảy ra nữa nên tổ chức buổi tiệc vô cùng náo nhiệt. Bạch Nặc không nói gì thêm, làm bộ dường như không để việc kia trong lòng, lẳng lặng nhìn đại gia đình trước sau như một sủng ái Nhất Khả, thế nhưng cậu đã không còn dáng vẻ tươi cười trước kia. Không biết vì sao, tối hôm qua lúc tiệc bắt đầu, cậu làm thế nào cũng không thể nặn ra nụ cười ngây thơ, tựa hồ phát hiện không ai quan tâm mình, dù có mỉm cười cũng chẳng ai để ý.

Mãi cho đến buổi tối, bà ngoại Bạch Vũ ở xa bên ngoài cũng trở về. Sau khi ngoại công qua đời, bà ngoại chỉ sống một mình, rất ít khi trở về.

Sinh nhật bắt đầu rồi, tất cả mọi người chìm đắm vào bầu không khí náo nhiệt ngay từ đầu, không ai phát hiện thiếu một tiểu diễn viên. Riêng Thiên Phàm chú ý tới, hắn vẫn luôn lo lắng về tình tự của Bạch Nặc. Thế nhưng Bạch Nặc dường như không để ý việc đó, đại gia đình cũng đã quen rồi, bọn họ biết Bạch Nặc sẽ không tính toán điều gì.

"Tiểu thiếu gia đâu?" Thiên Phàm nắm lấy một người hầu hỏi, thế nhưng tất cả đều không biết.

Bà ngoại Bạch Vũ cũng chú ý tới việc Bạch Nặc biến mất, thế nhưng gia đình cũng không biết lần gần đây nhất nhìn thấy Bạch Nặc là vào lúc nào. Trải qua một phen tìm kiếm, lại nghe thấy tiếng thét chói tai. Đại gia đình bây giờ mới biết, Bạch Nặc lúc này đang ngồi ở gian phòng trên ban công, hai chân nhẹ nhàng đung đưa.

"Bạch Nặc..." Bạch Vũ trong nháy mắt sợ đến sắc mặt tái nhợt. Thiên Phàm xông lên lầu trước tiên.

Nhưng khi đại gia đình biết Bạch Nặc đang ở trong phòng, đã thấy Bạch Nặc yên lặng trở về, trong miệng nhẹ giọng ngâm nga cái gì đó. "Ta nghe ca ca nói nhanh chóng xuống dưới!" Thần tình của cậu dường như rất lạnh lùng, một khắc kia trở nên kinh hách. Thiên Phàm phảng phất như không biết khía cạnh này của cậu, bởi vì trong mắt hắn, Bạch Nặc tựa như một tiểu thiên sứ, mỗi thời mỗi khắc đều cười thiên chân vô tà, nhưng lúc này lại buông lỏng thân thể ngồi ở nơi nguy hiểm như vậy.

Lạc Bội Bội sợ đến muốn ngất "Mau xuống dưới!"

Bạch Nặc không hề không để ý đến họ, thân thể nho nhỏ ngồi trên lan can, nhẹ giọng buông một câu "Nếu ta và Nhất Khả như nhau, thì thật tốt..." Không ai rỗi rãi tự hỏi như vậy, chắc chắn cậu có ý tứ.

Mọi người còn chưa hoàn hồn, đã thấy truyền đến rung trời một trận thét chói tai. Bạch Nặc nhảy bừa xuống, nhắm nghiền hai mắt lẳng lặng nằm trên bãi cỏ.

Lúc Bạch Nặc tỉnh lại, đã thấy cả người không nhúc nhích nổi nằm trong bệnh viện. Bên cạnh cậu là bà ngoại Bạch Vũ đang chờ cùng tất cả người hầu. Thế nhưng Bạch Nặc không hề để ý tới "Ngươi đã tỉnh." Thiên Phàm là người đầu tiên phát hiện Bạch Nặc đang trợn tròn mắt, vội vàng tiến lên hô.

"Bà ngoại..." Bạch Nặc phát ra thanh âm yếu ớt. Bạch Vũ vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu "Bảo bối, bà ngoại đây rồi, người có đau lắm không?"

Sau khi kiểm tra, bác sĩ xác định Bạch Nặc không có chuyện gì, chỉ là gãy xương chân, cần một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, thế nhưng tuổi còn nhỏ, khôi phục sức khoẻ dễ dàng hơn bình thường rất nhiều. Nghe vậy, đại gia đình mới hoàn toàn yên tâm, thở dài một hơi.

Bạch Nặc chỉ gọi một tiếng bà ngoại, những người khác cậu cũng không liếc mắt nhìn một lần, ánh mắt cố chấp không rơi vào người ba mẹ dù chỉ một chút.

Bạch Vũ rất yêu thương đứa cháu ngoại này, không biết tại sao lúc cậu vừa sinh ra, người chỉ liếc mắt một cái đã đặc biệt thích Bạch Nặc. Người biết gia nhân đều sủng ái Nhất Khả, nên càng thêm yêu thương Bạch Nặc. Hôm nay Bạch Nặc nhảy lầu, người cũng đoán ra nguyên nhân bởi vì cái gì. Gần gũi cậu một thời gian, Bạch Nặc luôn khóc trong tay người. Những khi ấy, lòng người tựa hồ bị nhéo một cái thật đau đớn.

Bạch Nặc khóc nói bà ngoại đừng rời bỏ cậu, cậu không muốn ở nhà nữa. Bạch Vũ không thể nói thêm gì nữa, chỉ đem Bạch Nặc ôm vào lòng, nhẹ giọng đáp ứng cậu, "Bảo bối đừng khóc, sau đó theo bà ngoại, ngươi chính là tiểu bảo bối bà ngoại yêu nhất mà."

Bạch Nặc không biết bà ngoại và phụ mẫu nói chuyện gì, chỉ là sau khi cậu xuất viện, bà ngoại đem đi tất cả mọi thứ ở nhà của cậu, nhưng không đưa Bạch Nặc về nhà, mà là đi sân bay.

Sau khi ngoại công qua đời, bà ngoại Bạch Vũ liền bắt đầu quãng đời còn lại của mình là định cư ở nước ngoài để xây dựng sự nghiệp. Hôm nay người quyết định sẽ mang Bạch Nặc đi cùng.

Bạch Nặc không biết bọn họ nói gì, chỉ là từ đó về sau cậu không còn gặp những người trong nhà nữa, đương nhiên cũng không có nguyện ý gặp nhau.

Lúc Thiên Phàm biết tin Bạch Nặc sẽ rời đi sau khi xuất viện một ngày đêm, hắn liền muốn đi gặp cậu. Thế nhưng Bạch Nặc đã ngủ say. Hắn xin bà ngoại đừng mang Bạch Nặc đi, thế nhưng người lại nói cho hắn biết, Bạch Nặc chưa từng có một phút giây vui vẻ, nếu thật sự yêu Bạch Nặc, hãy để cậu ly khai.

Lúc ở sân bay, Bạch Nặc nhãn thần trong trẻo nhưng lạnh lùng, không còn ánh lên vẻ nhiệt tình như trước, cũng không thèm quay đầu liếc nhìn bọn họ, hảo không lưu luyến theo bà ngoại đi Anh quốc.

Ai ngờ từ lúc chia tay hôm ấy đến giờ đã tròn bảy năm.

Sau khi Bạch Nặc rời đi, Lạc Bội Bội cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, muốn mang Bạch Nặc về. Thế nhưng nàng và mẫu thân cũng đã ra ước định, trừ phi Bạch Nặc muốn gặp mặt, bằng không không nên quấy rối cậu. Nhượng bộ Bạch Nặc một lần nữa để bù đắp quãng thời gian lúc còn nhỏ của cậu.

Tới lúc Bạch Nặc ly khai, Âu Thiên Phàm chợt phát hiện cái bóng của cậu trong tim hắn càng ngày càng lớn. Hắn hồi tưởng lại mình và Bạch Nặc đã từng bên nhau, nhưng hắn đối với Bạch Nặc thương yêu vẫn rất mịt mờ, không rõ ràng và nhiệt tình như đối với Nhất Khả. Hắn thực sự muốn nói với Bạch Nặc một điều rằng, vị trí của ngươi trong lòng ca ca rất quan trọng, đáng tiếc cậu đã không nghe được.

Thiên Phàm thường ngồi trong phòng Bạch Nặc, một mình hồi tưởng lại nụ cười của cậu. Hắn biết mình chết tiệt, không làm tốt trách nhiệm của người ca ca. Thậm chí không ai còn nhớ, Bạch Nặc có cần thời gian của bọn họ hay không. Nhưng nếu như có thể làm lại, giá như cậu nói cho hắn biết "Ca ca sai rồi."

Tất cả khiến Thiên Phàm một đêm chưa chợp mắt. Âu gia thua thiệt đứa bé này nhiều lắm. Thiên Phàm tưởng họ có thể hảo hảo làm bạn, thế nhưng tiểu thiên sứ này hôm nay động vào một chút là trở thành răng nanh tiểu lão hổ, nói không chừng một ngày kia liền răng rắc cắn cho hắn một cái đi đời. Thế nhưng Thiên Phàm sẽ không buông tay cậu. Cho dù khó khăn thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không bỏ Bạch Nặc một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top