Chương 5
Đệ ngũ chương
Tác giả: Kica Tâm Lệ
Editor: Hạ Vũ
Thiên Phàm nghe xong không nói được lời nào. Sau khi thốt ra những lời này, Bạch Nặc khó khăn hít từng ngụm không khí, đầu trở nên có chút choáng váng, tựa hồ vì cảm xúc của cậu quá mức kích động. Hắn buông ống quần Bạch Nặc xuống, rửa qua tay rồi lại tới bên Bạch Nặc. Hắn ngồi cạnh Bạch Nặc, ngón tay lồng vào tay cậu, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương của Bạch Nặc "Còn đau đầu sao?"
Ngón tay Bạch Nặc nhất thời không thể nhúc nhích. Thiên Phàm nhìn thấy ngón tay cậu cứng ngắc. Hắn ôm Bạch Nặc cho cậu tựa đầu vào ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương. Tay cậu tuy được hắn xoa bóp nhưng ngón tay vẫn lạnh lẽo, không thể nhúc nhích. Thoạt nhìn tựa hồ chỉ cần cảm xúc quá mức kích động, Bạch Nặc sẽ có hiện tượng như vậy. Thiên Phàm không nói, chỉ nhẹ nhàng mát xa cho cậu.
"Tiết trời ở Luân Đôn không thích hợp với ngươi." Tiếng nói trầm thấp của hắn truyền đến tai Bạch Nặc. Bạch Nặc giờ phút này bỗng trở nên vô lực, không muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì, cả người nhất thời sụp xuống, tùy ý mặc Thiên Phàm muốn làm gì thì làm. Cậu chậm rãi dựa toàn bộ thân mình vào lòng Thiên Phàm. Thiên Phàm nhẹ nhàng nói "Chúng ta sẽ không về nhà, chỉ là về nước thôi, như vậy có được không?"
Bạch Nặc tâm tình hỗn loạn, bị Thiên Phàm ôm trong lòng thì đã ngủ từ bao giờ. Hắn phát hiện thể lực của Bạch Nặc thực sự không tốt, có lẽ do nhiều năm qua lười vận động. Thần sắc cậu cũng không hề giống người hay tiếp xúc với ánh mặt trời, tựa như một loại tái nhợt của sự đơn độc. Vừa rồi lúc kích động Bạch Nặc có nói, vì chân bị thương nên cậu không vận động mạnh được, thậm chí còn không thể bước ra đường. Càng nghĩ lại càng đau lòng, Thiên Phàm nhớ tới hình ảnh Bạch Nặc lăn lộn trên giường vì chân đau đêm qua. Hắn chỉ hận rằng không thể cho mình hai cái tát.
Hắn đã thật lâu không nhìn vào cặp mắt trong veo như thiên thần của cậu. Ngày xưa Tiểu Bạch Nặc ôm lấy chính mình mà khóc, kịch liệt muốn dùng chính bản thân mình để an ủi người ca ca khổ sở. Khi đó Bạch Nặc tuy vô lực nhưng cũng thực mạnh mẽ. Rõ ràng cậu biết bản thân không đủ sức, nhưng vẫn muốn liều mạng tới gần, biết rõ mọi người chẳng chút lưu tâm, nhưng vẫn muốn chạm tới bọn họ.
Thiên Phàm tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Bạch Nặc năm đó, nhưng hiện tại cậu sớm đã rời bỏ bọn họ. Chính là Thiên Phàm vẫn muốn liều mạng bước đến bên cậu, muốn một lần nữa bắt đầu lại tất cả. Hắn thấy phương hướng của chính mình thực hỗn độn, không biết nên bắt đầu từ đâu, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến Bạch Nặc mỉm cười.
Thiên Phàm đắp chăn cẩn thận cho Bạch Nặc, sau đó vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi lập tức đi ra nằm vật xuống bên cạnh Bạch Nặc, tuy rằng lúc này chưa đến tám giờ.
Ngón tay hắn luồn vào mái tóc Bạch Nặc, những sợi tơ ấy thật mềm mại. Làn da Bạch Nặc thường xuyên hiển hiện nét lạnh lẽo, nhưng khi cậu ngủ lại trở nên ấm áp lạ kỳ, hai má hơi hơi ửng hồng, đôi môi nhẹ nhàng mím lại.
Đầu ngón tay Thiên Phàm cạ nhẹ qua vành tai cậu, không kìm được lại nhẹ nhàng nhéo nhéo. Đột nhiên trong lúc mơ hồ, hắn nhớ lại trước đây lúc ngủ, Bạch Nặc cũng không có gì khác biệt. Bất quá đó là lúc cậu còn rất nhỏ, ước chừng mới lên ba bốn tuổi. Bạch Nặc cư nhiên không dám ngủ một mình, thân thể lại không tốt nên ba mẹ phải đặc biệt chăm sóc cậu. Bạch Nặc liền một mình một phòng, nhưng tuổi còn nhỏ quá nên chỉ dám đứng bên cửa gọi ca ca. Cậu ngồi bó gối ôm chặt chính mình, thu chân sợ hãi, rụt rè mở miệng "Ca ca, ta sợ, muốn đi ngủ cùng ca ca."
Sau đó hắn quên bẵng đi mất vì Bạch nặc không hề gõ cửa, nếu không chắc lúc ấy cũng cùng Bạch Nặc đi ngủ quá. Lúc này nhớ lại, có lẽ khi xưa Bạch Nặc đã không biết bao lần trùm chăn khóc một mình. Chợt hắn nghĩ tới một chuyện, Bạch Nặc từ trước tới nay đã bao giờ cảm nhận được niềm hạnh phúc thật sự chưa?
Chính là hiện tại hắn không có tâm trạng suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ sợ mình không rõ ràng tâm tình của Bạch Nặc, đầu óc hắn một mảnh hỗn loạn. Thiên Phàm càng nhìn Bạch Nặc lại càng thêm đau lòng, theo bản năng dịu dàng vuốt ve mái đầu Bạch Nặc, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, rồi ôm Bạch Nặc vào trong lồng ngực "Chỉ là ca ca quên mất, nếu không đã hảo hảo tới với ngươi."
Hồi tưởng lại quãng thời gian mười lăm năm trước, Âu Thiên Phàm nhớ mang máng, phụ thân hắn từng kiên quyết mang về nhà một nữ nhân đang mang thai. Nữ nhân kia phi thường ôn nhu xinh đẹp, đối với Thiên Phàm cũng chưa bao giờ keo kiệt mà trái lại rất dịu dàng. Vẫn nhớ rõ phụ thân đã bắt lấy tay Thiên Phàm, xoa xoa đầu hắn rồi chỉ vào bụng nữ nhân nói "Thiên Phàm, đứa nhỏ này là đệ đệ ngươi, về sau ngươi chính là ca ca của nó."
Thiên Phàm mới năm tuổi tỉnh tỉnh mê mê, cũng chưa từng nghĩ tới nữ nhân này tốt hay xấu, chỉ biết sau này bà trở thành mẹ kế của mình. Tiểu sinh mệnh trong cái bụng tròn trịa kia sau này gọi hắn hai tiếng ca ca. Một khắc kia hắn đã sớm chuẩn bị để làm tròn phận sự của một người 'ca ca tốt'. Nhưng đâu thể ngờ, dù vậy nhưng vẫn không làm được...
Mãi cho đến khi đứa nhỏ được sinh ra, Thiên Phàm mới phát hiện mình có đến hai đệ đệ, một người tên Âu Nhất Khả, một người tên Âu Bạch Nặc. Nghe nói hai cái tên này là do phụ thân của cha đặt, Thiên Phàm gọi ông là "ngoại công". Hai người con trai bộ dáng đều xinh xắn đáng yêu, nhưng không hề có nét giống nhau. Phụ thân nói cho hắn biết hai người đệ đệ này là dị trứng song sinh, cho nên diện mạo bất đồng.
Thời gian dần trôi qua, Nhất Khả cùng Bạch Nặc cũng dần lớn lên. Bạch Nặc hoạt bát vui vẻ, nhưng Nhất Khả lại hay vì nhiều loại nguyên nhân mà sinh bệnh, sắc mặt luôn mang theo vẻ tái nhợt yếu ớt. Người một nhà thập phần khẩn trương, nỗi sợ hãi nghẹn lại trong miệng, đều nói rằng số mệnh của thiếu gia đã được trời định, cho nên Nhất Khả rất được cưng chiều.
Thiên Phàm vẫn luôn mang sứ mệnh của người làm anh. Hắn thập phần yêu thương đệ đệ, đối với người đệ đệ ốm yếu này lại càng thêm vài phần khẩn trương. Tuy nhiên loại sủng ái vô hạn này lại dẫn tới một ít tùy hứng cùng khủng hoảng, nhưng chỉ cần cậu thích thì người trong nhà sẽ luôn luôn thỏa mãn.
Kỳ thực khi hai người con trai được sinh ra, nếu tĩnh tâm mà đem bọn họ ra so sánh, có thể thấy rằng vô luận thế nào thì diện mạo Bạch Nặc vẫn thông minh hơn, còn Nhất Khả lại kém cậu một bậc về mặt thể chất. Từ nhỏ cậu đã thanh tú xinh đẹp tựa búp bê, đi tới chỗ nào cũng có nữ sinh muốn chơi đùa cùng. Một cặp huynh đệ như vậy, nếu sinh ra trong gia đình bình thường, có lẽ Bạch Nặc mới là kẻ được sủng ái nhất, hoặc cậu cũng sẽ không thua kém Nhất Khả dù chỉ một chút.
Từ nhỏ, cha mẹ cùng những người khác, thậm chí cả quản gia trong nhà đều căn dặn cậu rằng, phải hảo hảo quan tâm ca ca, bởi vì Âu ca ca thân thể không tốt, cho nên phải yêu thương ca ca, không được khi dễ hắn.
Tuổi thơ của Bạch Nặc giống như một tờ giấy trắng. Cậu ghi nhớ từng lời dạy bảo, biết rằng ca ca mình sức khoẻ không tốt nên chỉ một mực yên lặng.
Bạch Nặc không giống những kẻ kém được sủng ái thì gây sự bất hoà, cậu luôn mang theo nụ cười hồn nhiên với tất cả mọi người. Cho dù có ngã sấp xuống, cậu cũng mạnh mẽ mỉm cười, tự mình đứng dậy phủi phủi bụi đất trên trang phục rồi nói với người khác "Không có việc gì, ta vẫn ổn."
Âu Thiên Phàm cũng rất thương yêu người đệ đệ nhỏ nhất tên Bạch Nặc này. Chính là cậu so với Âu Nhất Khả lại luôn bị lơ đãng xem nhẹ. Nhất Khả một tiếng ho khan liền có thể khiến tất cả mọi người cuống quýt. Còn Bạch Nặc cho dù có rơi máu tươi đầm đìa đi chăng nữa, nhưng nếu cậu không nói, cũng không xuất hiện cảnh tượng một đám người vây quanh hỏi han ân cần như vậy.
Bạch Nặc chưa từng quá oán hận người khác, ngay cả bản thân cũng luôn cho rằng điều đó là theo lẽ thường, tuy nhiên trong lòng không tránh khỏi thoáng qua một tia chua xót. Nhưng tia đau thương ấy rất nhanh lại biến thành một nụ cười nhảy múa trước mặt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top