Chương 73~ (Chương cuối á ~)

Một tháng sau.

Chuyện cứ như vậy mà kết thúc,nếu nhất định cần một cái hậu,cũng chỉ có thể nói là A Nhan được chôn trong một nghĩa trang công cộng ở ngoại ô Bắc Kinh, Doãn Chu về nhà,nghe nói thừa dịp kì nghỉ hè còn chưa chấm dứt, quyết định cùng ba mẹ đi du lịch ở phía Nam,còn A Triệt cùng bầy hồ ly thì mang thi thể của Tiêu Úc về nơi bồng lai tiên cảnh, tràn đầy hoa thơm cỏ lạ mà nó từng kể,bọn họ đi rất vội,Lâm Ngôn khi đó còn đang hôn mê trong bệnh viện, lúc tỉnh lại liền không thấy Tiêu Úc.

Những kẻ liên quan đến sự kiện này đều được mời đến sở cảnh sát, mỗi ngày bị nhốt trong phòng giam để lấy khẩu cung. Lúc cảnh sát đến nhà A Nhan lục soát tìm được một bức di chúc mà hắn để lại trước khi khởi hành đi Tây Sơn,kể về toàn bộ những chuyện đã trải qua,nhưng không hề nhắc gì đến đạo pháp hay tà thuật giả thần giả quỷ,chỉ miêu tả bởi vì một lần trộm mộ bất thành mà nảy sinh ý định mưu sát,cùng lúc đó lực lượng điều tra cũng tìm thấy ba chiếc bình lớn dưới tầng hầm nhà hắn, vừa mở nắp ra,thì ngay cả bác sĩ pháp y đã nhìn quen với xác chết cũng không khỏi chống tay lên khung cửa, liên tục nôn mửa.

Trong chiếc bình đầu tiên là thi thể của một bé gái đã chết nhiều năm,toàn thân bị chặt thành nhiều khúc,dùng muối yêm lại,nửa khuôn mặt sưng phồng trồi lên khỏi mặt nước, con mắt trừng lớn nhìn chằm chằm nắp bình. Bình thứ hai là xác của một con mèo,còn chiếc bình thứ ba được dùng để đựng miếu chủ,đang ở trọng tình trạng hư thối vô cùng nghiêm trọng,nhìn không ra bộ dáng vốn có,mùi thi thối bốc lên ngút trời, thậm chí ngay cả chó đặc vụ cũng không nguyện ý tiến vào.

Qua quá trình điều tra,được biết miếu chủ không chỉ tham gia vào hoạt động trộm mộ Tiêu Úc của hai mươi năm trước, mà còn liên quan đến rất nhiều đường dây đầu cơ trục lợi, buôn bán cổ vật trái phép. Trong suốt hai mươi năm,văn vật bị tổn hại nhiều vô số kể. Tên này cũng tham gia vào vụ bê bối khét tiếng trong nước, đánh cắp chiếc quách ( là áo quan bọc ngoài quan tài cho người chết ) của Võ Huệ Phi bán cho một thương nhân người Mĩ. ( )

Rất khó nói A Nhan cùng cha mẹ của mình có nhúng tay vào trong đó hay không,nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa,người sớm chết rời, có muốn cũng không thể làm gì được.

Lâm Ngôn cùng Doãn Chu được chứng minh là phòng vệ chính đáng,vô tội phóng thích.

Sự ra đi của Tiêu Úc khiến Lâm Ngôn rơi vào trầm mặc,mãi cho đến khi ngày nghỉ chấm dứt, hắn cũng chưa từng bước chân ra khỏi cửa,toàn bộ đều dựa vào thực phẩm ăn liền và đồ ăn bán bên ngoài,không hề thay quần áo,chiếc áo thun lớn dính đầy mùi mồ hôi cùng khói thuốc,râu mọc lung phúng, dài ra cả đoạn, một bộ lôi thôi lếch thếch. Không giống như lúc Tiêu Úc bỏ nhà trốn đi,con quỷ không ở làm cho sự chia ly trở nên hư ảo và tràn ngập cảm giác không chân thật,vì thế thật lâu sau Lâm Ngôn vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

Đêm xuống thường có thói quen sờ soạng vị trí bên cạnh, nhưng khi mở mắt ra lại chỉ còn chiếc giường trống rỗng.

Mỗi lần nấu ăn luôn cảm thấy sẽ có ai đó ôm mình từ phía sau,những lúc ấy hắn thường ôn nhu quay đầu lại, nói ngoan,ngồi chờ một lát.

Quần áo, phục sức cùng phần cá nấu tỏi vẫn còn nguyên trong tủ lạnh,nhưng người lại biệt vô âm tín.

Sáng sớm khi đánh răng, Lâm Ngôn thường không dám nhìn vào gương,cúi đầu hồi lâu lại kìm lòng không đậu mà trộm liếc mắt một cái,hy vọng có thể thấy được Tiêu Úc,chẳng sợ chính là bộ dáng âm trầm đáng sợ như lúc mới gặp,nhưng nhìn đi nhìn lại trong gương cũng chỉ có mỗi mình hắn,hé ra gương mặt tiều tụy,tròng mắt phủ đầy tơ máu. Lâm Ngôn hất một vốc nước lạnh, chôn đầu trong bồn rửa mặt, chà lau một hồi liền khóc nức nở.

Hắn nhốt mình trong nhà đúng một tháng,không chịu mở cửa gặp ai mãi đến khi Doãn Chu đi du lịch về. Sau khi gọi hơn sáu mươi cuộc điện thoại mà vẫn không có người bắt máy, Doãn Chu lập tức dẫn thợ sửa khóa vọt vào nhà hắn. Vừa mở cửa ra liền nghe thấy mùi mì gói nồng nặc,Lâm Ngôn giống như cương thi,cuộn tròn trên sôpha xem TV, trên màn hình đang chiếu một đoạn quảng cáo,phỏng vấn bệnh nhân bị viêm gan,xong lại đổi thành chữa khỏi bệnh lang ben không còn là giấc mơ nữa,cuối cùng chỉ cần cửu cửu bát , bạn đã có thể mang chiếc điện thoại di động bằng vàng này về nhà.

Lâm Ngôn rốt cuộc quay đầu lại, gặp Doãn Chu đứng ở cửa,nói một câu đi ra ngoài liền tiếp tục cuộn mình bất động.

Doãn Chu thay hắn dọn dẹp nhà cửa,gọt táo đưa qua "Ngươi xem ngươi bây giờ,nếu hắn biết sẽ rất đau lòng."

_"Nói đi liền đi, một lời từ biệt cũng không có." Lâm Ngôn mệt mỏi ôm gối "Ta không sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi,nghỉ ngơi thêm vài ngày thì tốt rồi."

_Hút thuốc không ? Bật lửa ở trên bàn tự mình lấy.

Doãn Chu lúc này liền mất hết kiên nhẫn, giựt lấy gối, hung hăng nện vào đầu hắn,Lâm Ngôn không hề phản ứng,chỉ nhìn chằm chằm vào cái TV vạn năng ngẩn người.

_Ngày mai là bốn mươi chín ngày của A Nhan,bốn giờ chiều mai ta chờ ngươi ở nghĩa trang,đừng quên đó.

_"Tắm rửa cho sạch sẽ, đừng để nhếch nhác như ăn mày vậy." Doãn Chu bỏ lại lời này liền đi.

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp,chiều hè, nhiệt độ không quá cao,ánh nắng tươi sáng,từng ngọn cỏ đều được khoát trên mình một tầng dương quang màu vàng chanh ấm áp. Buổi chiều,mộ viên khá vắng vẻ,trong không khí thoang thoảng mùi lá thông cùng hương hoa bách hợp thơm ngát.

Đã lâu không ra cửa, chợt tiếp xúc với không khí mới mẻ cùng ánh mặt trời nóng hừng hực làm cho Lâm Ngôn không khỏi cảm thấy hoảng hốt,tất cả phía sau tựa như một giấc mơ.

Một chiếc Audi màu đen đậu trước cửa,Doãn Chu đến rất đúng hẹn,hóa ra là cha Doãn Chu tự mình lái xe,kéo cửa kính xuống gật đầu chào Lâm Ngôn, nói câu người đã chết rồi, nén bi thương đi.

Doãn Chu thay đổi quá nhanh, ngay cả Lâm Ngôn cũng suýt không nhận ra,tóc tai ngay ngắn chỉnh tề, chiếc áo sơ mi sạch sẽ phẳng phiu, không hề có một nếp nhăn,hắn cài một đóa hoa trắng trước ngực, đeo một chiếc vòng hạt tròn hoa lê trên tay,là sợi mà cha hắn hay mang theo bên người,Lâm Ngôn từng nói đem cầm cái vòng kia có thể đổi được một con ô tô,nhưng hắn vẫn không tin.

Dáng người Doãn Chu vốn đã cao dầy,lưng rộng chân dài,sửa đi tật lưng còng, quay đầu nhìn lại chính là một vị công tử nhà giàu nho nhã.

Tàn tro bay lên, ngọn lửa bùm bùm nhấm nuốt giấy tiền vàng bạc.

Doãn Chu ghét bỏ liếc mắt nhìn Lâm Ngôn "Cuối cùng cũng chịu tắm rửa cạo râu."

Lâm Ngôn không trả lời,trầm mặc tiếp nhận bó cúc trắng từ tay Doãn Chu đặt cạnh mộ bia.

_Đây là lần thứ ba chúng ta đến nghĩa trang này,đã trải qua nhiều chuyện như vậy ngươi còn chưa thông suốt sao,nhân sinh khổ đoản,ai biết được người ngươi yêu hôm nay còn nói chuyện ngày mai liền biến mất,cho nên càng phải hảo hảo mà sống,để không cảm thấy tiếc nuối." Doãn Chu nói "Đối xử tốt với người ngươi yêu cùng người yêu ngươi."

Lâm Ngôn cầm nhánh cây lật qua lật lại xấp giấy tiền đang cháy,cách rất gần, trên lông mi đều phủ một tầng tro bụi.

_Nếu còn không chịu mở miệng, ta sẽ tống ngươi vào bệnh viện tâm thần đó.

_"Có thuốc sao, cho ta một điếu." Lâm Ngôn nói.

Doãn Chu hung hăng đẩy hắn một cái "Ta thao, tiền đồ của ngươi đâu ?"

Lâm Ngôn bất vi động sở,lẳng lặng nhìn đống lửa trước mặt.

_"...Ta đều biết,A Chu,ta cứ tưởng ta sẽ sẽ hận Đoàn Trạch,hận A Nhan, hận chính bản thân mình,đến tận bây giờ ta đều chưa nói với Tiêu Úc một câu ta thương hắn." Lâm Ngôn thản nhiên nói "Nhưng hiện tại trong lòng ta ngược lại rất bình tĩnh, cuộc đời ngắn ngủi như vậy,làm sao có thời gian đi trách móc nặng nề cùng oán hận,lúc sống hẳn phải quý trọng những gì đang có được,đợi khi mất đi rồi thì có hối hận cũng không còn kịp."

_Thương tổn đến đâu,chỉ cần lấy danh nghĩa tình yêu cùng lòng chân thành, thì đã là cao quý,Đoàn Trạch thề độc vĩnh viễn không gặp lại Tiêu Úc,nhưng chuyển thế luân hồi,lại tiếp tục đi tìm hắn,Tiêu Úc hóa thành lệ quỷ phẫn hận trăm năm,cho đến thời khắc cuối cùng vẫn liều chết bảo vệ ta một mạng,A Nhan một đường bày mưu tính kế,chẳng phải cũng chọn cách tự kết liễu đó sao ? Trên đời, chuyện khoái hoạt nhất chính là trả thù , thứ khó khăn nhất chính là tha thứ,nhưng không phải chúng ta đều xuất phát từ khoát hoạt,kết thúc trong khó khăn ?

_Còn nhớ di thư của A Nhan sao ? Hắn nói chúng ta vĩnh viễn đều là bạn của hắn,cho dù hắn phạm sai lầm vẫn hy vọng chúng ta biết hắn an táng ở đâu,thỉnh thoảng lại đến thăm hắn,cả đời sống trong bóng tối,chỉ cần nhìn thấy một chút ấm áp liền theo bản năng mà liều mạng bắt lấy,chẳng sợ giết người, bất chấp thủ đoạn cũng không thấy tiếc,ta không hề trách A Nhan, hắn chỉ là quá cô độc.

Doãn Chu ngẩn người "Thằng nhóc nhà ngươi đè nén cả tháng,ta còn tưởng ngươi tự mình hại mình,thì ra là đang ngồi thiền nhập định,hại ta còn lo lắng vô cớ."

Lâm Ngôn không nói gì,ném giấy tiền vào đống lửa,ôn nhu nói "A Nhan ngủ đi,tôi nhất định sẽ đến thăm cậu."

Hai người đốt giấy xong,liền lặng lẽ tảng bộ trong mộ viện.

_"Về sau định làm gì ?" Lâm Ngôn hỏi.

_"Trả phòng, dọn về nhà ở,tính ra thì lâu lắm rồi chưa sống cùng cha mẹ." Doãn Chu xoa xoa ngón tay,trên người tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt "Nói vậy thôi,chứ sắp tới còn phải đi xa một chuyện."

_Lại muốn đi đâu ? Không phải mới vừa về sao ?

_"Đó là nghỉ phép với cha mẹ, còn lần này là đi với người khác." Doãn Chu giảo hoạt cười.

_"Người khác ?" Lâm Ngôn mất nửa ngày mới kịp phản ứng lại "Yêu rồi ?"

Doãn Chu có điểm ngượng ngùng,nhìn nhìn mũi chân của mình "Còn chưa đâu, ta định đi đảo Bali,mùa này bãi biển rất đẹp,nắng chiều nhiễm đỏ cả bờ cát,buổi tối còn có thể nướng thịt,mặt trăng vừa lớn lại vừa tròn, hành trình dự kiến khoảng một tuần,cùng đi đi,thuận tiện làm quân sư cho ta,ta còn chưa có kinh nghiệm yêu đương cùng theo đuổi người khác."

Lâm Ngôn lắc đầu "Không đi,hắn thi cốt chưa hàn, ta không có lòng dạ nào."

_Không có tâm tình mới đi ngoài giải sầu,nếu ngươi còn tiếp tục nhốt mình trong nhà thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

Lâm Ngôn đánh gãy hắn "Không đi, không muốn đi."

Doãn Chu trầm mặc trong chốc lát,dường như hạ quyết tâm mà mở miệng "Nếu...nếu cùng đi với hắn thì sao ? Vừa lúc dẫn hắn đi tham quan xã hội hiện đại,ta đã thay các ngươi đặt vé máy bay cùng khách sạn,passport cũng đã có,nhưng A Triệt nói nó chỉ nghe lời ngươi, nên ta đành phải hỏi ý kiến của ngươi."

Lâm Ngôn nghe không hiểu, lăng lăng nhìn hắn.

Doãn Chu cười hì hì chỉ sau lưng Lâm Ngôn "Ngươi tự mình hỏi đi,lúc đó hồ tộc mang thi thể Tiêu Úc đi thử hoàn dương thuật,nhưng A Triệt không chắc là sẽ thành công, nên chúng ta không dám nói trước với ngươi,đúng rồi, phải cảm ơn A Nhan,là A Nhan cho hắn sáu mươi năm dương thọ."

Lâm Ngôn thất kinh quay đầu lại,một khắc kia bản thân giống như đang rơi vào xứ sở thần tiên của Alice,trong mộ viên, trời chiều đã ngã về Tây,ánh nắng đỏ tươi như một cô gái kiều diễm,tắm rửa cho từng cành cây ngọn cỏ.Lâm Ngôn quay đầu che mắt lại,dư quang len lỏi qua các khe hở,phản chiếu dưới mí mắt, một mảnh chanh hồng sáng lạn.

Người yêu của hắn từ xa xa tiến tới,tóc đen như mây,khoan nhu tay áo,nụ cười ấm áp như nắng tháng ba. Lâm Ngôn ngây ngốc đứng đó,thẳng đến khi Tiêu Úc đi đến trước mặt,mạnh mẽ ôm lấy hắn, ôn nhu hôn lên hai má.

_Có nhớ ta không ?

Lâm Ngôn vẫn thẫn thờ nhìn Tiêu Úc,chậm rãi nâng tay lên sờ vào gương mặt ấm áp của hắn,ngón tay bất giác chuyển xuống ngực, cảm nhận nhịp tim đều đều hữu lực,là một người thật sự còn sống. Lâm Ngôn nghẹn ngào không nói nên lời,sau một lúc lâu mới lui về phía sau hai bước, ngồi chồm hổm trên mặt đất, oa oa khóc lớn.

Từ lúc chào đời đến nay, hắn chưa từng khóc tức tưởi như vậy,khóc khàn cả cổ họng, ruột gan lộn tùng phèo,hai vai kịch liệt nhấp nhô,không ngừng thở hổn hển. Tiêu Úc vội vàng kéo hắn dậy,cơ hồ bị dính một thân nước mắt nước mũi. Lâm Ngôn hung hăng cắn lên vai Tiêu Úc,cố gắng sử dụng hết sức lực toàn thân,Tiêu Úc một bên vừa chịu đau vừa an ủi ,mắt thấy không thể dỗ dành được,mới dùng sức đẩy Lâm Ngôn ra, nói "Khóc cái gì mà khóc,về nhà phải xuống bếp, mỗi ngày đều chôn mình trong đống mì gói, ngán muốn chết."

Lâm Ngôn khóc khóc cười cười,hai tay ôm lấy cổ Tiêu Úc, tựa đầu vào ngực, như thế nào cũng không chịu buông ra.

_Được rồi được rồi, sống cả hai đời người rồi mà còn làm ầm ĩ.

Lâm Ngôn dụi dụi khóe mắt "Ngươi chết bỏ ta."

_"Nào dám, trong đầu ngươi không biết chứa đựng thứ gì, lại giết ta ,để ta biến thành quỷ thì làm sao bây giờ." Tiêu Úc thấy sắc mặt Lâm Ngôn không tốt,liền hôn hôn lên trán hắn "Ngươi là ta dùng hai cái mạng đổi lấy, thương còn không kịp."

Lâm Ngôn xì một tiếng nở nụ cười.

_Lâm Ngôn ca ca, ta trả ông xã lại cho ngươi, ngươi không mời khách sao ?

Phía sau thình lình vang lên giọng nói sạch sẽ của một chàng trai,nhìn lại, trước mắt xuất hiện là một thiếu niên xinh đẹp khoảng mười bảy mười tám tuổi,làn da trắng nõn, hai chân thon dài thẳng tắp,đôi mắt hẹp dài lúc cười tựa như hai vầng trăng khuyết, bộ dáng trông rất quen mắt,nhưng nhất thời không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Lâm Ngôn tìm tòi một phen cũng không có kết quả,xin lỗi nói "Ngươi là ?"

Thiếu niên xoa xoa tóc, lộ ra đôi tai lông xù,trẻ con mà cắn cắn móng tay "Hồ tộc đến hai trăm tuổi sẽ thay đổi hình hài,này, lỗ tai cho ngươi xem,cái đuôi thì không được,hiện tại có tới chín cái,lập tức bung ra sẽ rất dọa người."

_"A Triệt!" Lâm Ngôn thất thanh kêu lên.

Thiếu niên trước mắt không phải tiểu hồ ly sau khi trưởng thành sao,đôi mắt hoa đào cùng chiếc cằm nhọn nhọn tương tự,mái tóc được cắt ngắn,xõa xõa trên trán,nhất cử nhất động đều toát ra mị thái của hồ tộc.

_"Mỗi ngày ta đều trộm đến nhà ngươi,nhìn qua cửa sổ luôn thấy ngươi ăn mì ăn liền, Úc ca ca vừa nghe liền tức giận." A Triệt đảo đảo tròng mắt, liếc nhìn Doãn Chu "Đều tại con lừa ngu ngốc này không cho ta nói với ngươi,sợ thuật hoàn dương không có tác dụng."

_"Ngươi mau đánh hắn đi..." A Triệt còn chưa nói xong đã bị Doãn Chu vác lên vai,hướng Lâm Ngôn ngoắc ngoắc ngón tay "Đi, hôm nay không cần nấu cơm,bạn ngươi mời khách, chúng ta ăn ở nhà hàng,hải sâm, vi cá,trứng muối, tổ yến, mỗi loại đều lấy thứ đắt nhất,chúng ta phải hảo hảo, còn sống vạn tuế!"

_"Không ăn vỏ sò thối, thịt đâu ?" A Triệt đấm đấm Doãn Chu.

Doãn Chu cười ha ha "Từ hôm nay trở đi, hồ ly chỉ có thể ăn rau chận vịt!"

Gió tháng tám mang trong mình hơi nước trong trẻo,đoàn người nói nói cười cười chạy vào nội thành. Đã lâu lắm rồi, trong chiếc xe nhỏ của Lâm Ngôn chưa từng tràn ngập không khí vui vẻ như vậy,Doãn Chu lái xe, A Triệt ngồi bên ghế phụ lái quấy rối,Lâm Ngôn cùng Tiêu Úc thì ngồi phía sau,cùng nhau nhắc lại khoảng thời gian hạnh phúc lúc trước, thỉnh thoảng lại không kiêng nể gì mà hôn môi,Doãn Chu hô to dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm hai người, sau đó đóng kính chiếu hậu lại.

Lâm Ngôn vụng trộm cười,hắn cứ tưởng tình cảm giữa hắn và Tiêu Úc từ nay về sau sẽ trở thành một đoạn tình yêu cấm kị trong mắt bạn bè,nhưng tựa hồ vừa rồi,lúc dừng đèn đỏ, hắn chợt bắt gặp Doãn Chu phác đi qua ôm eo A Triệt,A Triệt cũng không cam lòng yếu thế, vui cười đùa giỡn nháo thành một đoàn.

_"Này, lái xe cẩn thận chứ!" Lâm Ngôn sợ tới mức hét to.

_Các ngươi cứ hôn của các ngươi, để ý bọn ta làm gì!

Khách sạn được trang hoàng rất cổ kính,nhân viên phục vụ ăn mặc theo phong cách Thanh triều, bận một thân sườn xám cúi đầu hành lễ,Doãn Chu kéo A Triệt đến quầy tiếp tân đặt phòng,Lâm Ngôn cùng Tiêu Úc thì ngồi đợi trên sôpha.

Tiêu Úc có chút không yên lòng,Lâm Ngôn nhéo nhéo tay hắn hỏi làm sao vậy, Tiêu Úc lắc đầu,nhìn chằm chằm bức bình phong hoa điểu nói "Trông có chút giống thời của ta, nhưng lại không giống ."

Lâm Ngôn hiểu ý hắn,bắt lấy cằm khiến hắn mặt đối mặt với mình, nghiêm túc nói "Không phải chỉ có mình ngươi, mà là chúng ta, bất quá thời đại có thay đổi như thế nào thì ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi."

_Ngươi còn rất nhiều thứ phải học,nào là Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhập quan ( là một vị thủ lĩnh của bộ tộc vào cuối . Ông là người đã xây nền móng mà sau đó con trai ông, đã phát triển và trở thành vị hoàng đế đầu tiên của nhà Thanh. Về sau, con cháu ông tôn xưng miếu hiệu của ông là Thanh Thái Tổ, dù ông không giữ ngôi vị hoàng đế nhà Thanh một ngày nào. Ông được truy thụy hiệu là Cao Hoàng đế),chiến tranh thuốc phiện,Trung Hoa dân quốc,tám năm kháng chiến,chủ nghĩa khoa học xã hội,cải cách mở cửa,tin nóng, thẻ tín dụng,giấy phép lái xe,máy tính, laptop...Điều ngươi không biết còn nhiều lắm, nhưng may mắn ta là một thầy giáo giỏi,có thể chậm rãi dạy ngươi.

Tiêu Úc nở nụ cười, kéo hắn vào trong lòng "Tốt, ta học theo ngươi,bất quá có một chuyện đời trước ta còn chưa dạy ngươi,đời này chúng ta tiếp tục."

_Là gì vậy ?

Tiêu Úc kề sát bên tai hắn thì thầm "Ta không thích phụ nữ, chỉ nhớ nhung nam nhân,không cần tiểu quan trên đường,chỉ cần một người mỗi ngày đều khoe ra chính mình nơi đó vừa chặt vừa nóng, thì không còn lòng dạ nào đọc sách, thầm nghĩ ở trong thư phòng...Ân, ngươi nói làm thế vào mới có thể vào sâu thêm một ít ?"

Lâm Ngôn lập tức đỏ mặt.

Hai người khe khẽ nói nhỏ,Doãn Chu đi đến tiếp bọn họ lên lầu, gương mặt ửng đỏ của Lâm Ngôn còn chưa kịp rút đi,cùng Tiêu Úc mười ngón tay đan vào nhau đi lên thang máy. Thừa dịp Doãn Chu không chú ý,liền trộm ngẩng đầu hôn mặt Tiêu Úc,thành khẩn nói "Sai lầm của kiếp trước, đời này ta sẽ bù đắp lại cho ngươi,chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ tách ra nữa."

Tiêu Úc hôn lên mu bàn tay của hắn "Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão."

Một người đàn ông trung niên sắc mặt đỏ bừng, uống đến lảo đảo đi ngang qua, kinh ngạc nhìn hai người nắm tay nhau,Lâm Ngôn không chút nào sợ hãi mà đón nhận ánh mắt của hắn,dường như muốn thị uy mà ôm lấy eo Tiêu Úc, tự dưng hi vọng con đường này sẽ kéo dài mãi mãi.

Ngươi có từng thật sự tin tưởng một người ? Ngươi có từng tràn ngập kiên định mà nói với người yêu của mình rằng vĩnh viễn sẽ không phản bội ?

Lâm Ngôn nghĩ hắn từng biến tình yêu suốt mười năm thành lòng thù hận, mà người hắn yêu lại dùng năm trăm năm phẫn hận hóa thành nhu tình,đổi cho hắn một mạng,vận mệnh quỷ quyệt vô thường,hắn chân chính có được một người,vô luận giàu có hay bần cùng,khỏe mạnh hay đau ốm đều bất ly bất khí,thậm chí âm mưu, sát tâm, tử vong,cùng thời gian đều không thể chia lìa bọn họ.

Mãi mãi không bao giờ cô độc.

Bữa cơm cực kì phong phú,một bàn đều là những món ăn truyền thống của Bắc Kinh,lại thêm vài đĩa rau xanh cùng hải sản,mở một chai Ngũ Lương Dịch,giữa bàn là bình hoa tươi màu lam, tất cả sắc đỏ đều bị lấy đi,bên cạnh bàn là năm chiếc ghế dựa,năm phần bát đũa, Lâm Ngôn nhìn hoa, lại nhìn Tiêu Úc, bỗng dưng trầm mặc.

Mọi người rót đầy ly rượu,Lâm Ngôn nâng cốc chúc mừng,suy nghĩ thật lâu, nhẹ giọng nói "Kính mọi người,mặc kệ là đi vẫn là ở lại,cầu cho tất cả đều buông tha khúc mắc,biết quý trọng người bên cạnh mình,kiếp trước khổ đoản,kiếp sau mờ mịt,không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt,vì hạnh phúc cùng tha thứ, cụng ly!"

Bốn ly thủy tinh chạm vào nhau, dừng giữa không trung trong chốc lát,rồi lại đồng loạt rót xuống đất.

Trong phòng ăn uống linh đình, tiếu ngữ thanh thanh,mọi người vừa chơi đoán số vừa uống rượu,bất diệc nhạc hồ.

Bên ngoài, chiếc đèn lồng Thanh triều treo trên cửa sổ không ngừng lắc lư trong gió,tiếng đàn hồ cầm nhã nhặn loáng thoáng giữa không trung , một khúc rồi lại một khúc,nhưng giấc mộng từ năm trăm năm trước vẫn cứ tiếp tục, chưa bao giờ dứt.

Ai biết trên đời này có bao nhiêu truyền kỳ ? Ai biết bên kia ngọn núi có bồng lại tiên cảnh hay không ? Ai biết đời này có thể gặp lại người yêu kiếp trước ? Không người nào biết được những bí ẩn đó,nhưng hồ tiên nói chỉ cần tin tưởng,thì tất cả sẽ tồn tại,chỉ cần thật lòng yêu nhau,thì nhất định sẽ đến được với nhau.

Không biết là ai đã thả một quyển "Mẫu Đơn Đình" lên bàn,trang giấy ố vàng bị gió lật tung,vừa vặn dừng lại ngay chương đó,tựa như một vị trí giả cổ lão cười khẽ lướt nhìn những hàng chữ, thân thủ tìm tìm kiếm ,mùi gỗ trầm hương,khắc hoa lương,chuyện xưa đã sớm u u sống lại,suy diễn thành một lời tiên tri thần bí "Tình bất tri sở khởi,cố nhất vãng như thâm,sinh tức là tử, tử tức thể sinh,sinh mà không thể tử,tử mà không thể sinh,giai phi tình chi chí."

Tình chung tình thủy,tình chân tình si, tình chi chí.

~~Hoàn~~

P/s : Có đôi khi một cái kết quá có hậu để lại cho người ta nhiều tiếc nuối, không nói nên lời. Ta cũng như vậy, đọc đến hết dù Lâm Ngôn và Tiêu Úc đã viên mãn, kết thúc trong tốt đẹp nhưng nó lại không làm ta cảm thấy vui sướng. Có gì đó trong ta mách bảo bản thân rằng đây không phải là kết thúc mà ta mong muốn, có lẽ ta mong A Nhan sẽ sống lại, mong A Nhan tìm được người thật sự yêu mình, mong Lâm Tiêu lại là một đôi quỷ phu thê, còn Doãn Chu và A Triệt thì sao sẽ lại bắt đầu một câu chuyện về người và yêu ? TT ^ TT

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1x1#danmei