Chương 17: Khiêu khích
Tất cả đèn trong hội trường đều được tắt, màn hình lớn phát ra ánh sáng lãnh liệt chói mắt,nếu nói bức họa phiến diện vừa rồi của Đường Dần làm cho người ta tò mò thảo luận đôi lời,thì lần này không khí ồn ào huyên náo đã thể hiện rõ trình độ kinh ngạc của người xem,hoặc có thể nói là kinh hỉ. Trên ảnh chụp là một chiếc trúc tiết lư hương của Ca Diêu* đời Tống, men sắc trong suốt tối màu, vết sắc tơ vàng trải rộng toàn thân,tạo hình vô cùng cân đối mang đến cảm giác lịch sự tao nhã.
Psp hai mắt sáng rực,đang nằm dài trên bài lập tức ngồi thẳng lưng, đây là hàng thật giá thật vật tốt,nếu là đồ thật,chỉ sợ giá cả không chỉ dừng lại ở bảy con số.
Lâm Ngôn cũng nhịn không được trở nên hưng phấn,nhưng Tiêu Úc tựa hồ lại không mấy hứng thú,dán sau lưng Lâm Ngôn dùng tay đẩy đẩy cổ áo,đầu ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh,cuối cùng khom người ôm lấy Lâm Ngôn, không kiêng nể gì hôn lên một bên má. Lâm Ngôn đẩy mãi đẩy không ra,vừa vội vừa tức đành phải ở trong lòng thầm cầu nguyện ,trong số hai ngàn người đang ngồi ở dưới ,trăm ngàn đừng xuất hiện kẻ có con mắt âm dương, nếu bị nhìn thấy...cho dù mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch...
Không biết vì cái gì,hắn cảm thấy con quỷ thích dính người tùy thời tùy chỗ thân thiết này cũng không làm người ta chán ghét như lúc đầu,Lâm Ngôn mặt đỏ lên,hắn biết rõ tính tình Tiêu Úc,chỉ cần phản kháng sẽ không có kết cục tốt,cầu xin cùng trấn an lại có thể làm hắn tỉnh táo lại. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt,Lâm Ngôn nhẹ nhàng lắc lắc tay Tiêu Úc.
Ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua mặt hắn,sau đó trở lại nhẹ nhàng đặt lên vai.
Túi hồ sơ giáo sư đẩy đẩy kính mắt,từ ngăn bàn lấy ta một tủ sắt, chậm rãi vặn vặn ổ khóa, hai tay ôm lấy một chiếc lư hương giống hệt như trong hình, thật cẩn thận đặt lên giá gỗ. Một Luồng ánh sáng trắng lập tức chiếu xuống, thanh âm la hét ầm ĩ trong khán phòng giống như bị tắt tiếng,người người im lặng đưa mắt nhìn về phía giá gỗ, chiếc lư hương thanh tĩnh u nhã, tạo hình trầm ổn mà tinh tế,lãnh quang chói mắt không ngừng lăn lộn, khiến người xem phải nổi da gà.
Đây là mị lực của đồ cổ,thời gian lưu chuyển năm tháng đổi thay,sinh mệnh sớm đã tiêu vong nhưng chúng vẫn mãi trường tồn, dùng tư thái độc lập mà thanh tỉnh xuất hiện thiết lập khế ước với con người, từ nay về sau vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Tuyệt đối có thể xưng mà báu vật,Lâm Ngôn nghĩ. Giáo sư ý bảo hắn cùng nam sinh psp tiến lại gần quan sát,Lâm Ngôn lật nghiêng lư hương, thật cẩn thận xem xét đáy bình,hành gia xem từ thủ pháp,trước phán đoán niên đại sau đó mới nhìn kiểu dáng,nếu chiếc bình không có vấn đề,thì món đồ trên cơ bản có thể xác định thật giả. Nhưng khi ôm chiếc lư quý giá này ên, Lâm Ngôn không khỏi di một tiếng,nam sinh psp cũng sửng sốt,sau một hồi trầm tư chậm rãi lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Phản ứng của nam sinh psp khiến Lâm Ngôn tin tưởng hôm nay chắc chắn bất phân thắng bại, vừa định thả lư hương xuống thì hoa văn trên lớp men lại khiến Lâm Ngôn chú ý,có cái gì đó không đúng, Lâm Ngôn bắt đầu do dự,lại cầm lên quan sát,nhíu mày.
_"Sao lúc nào ngươi cũng chậm chạp như vậy,không thấy lãng phí thời gian sao ?" nam sinh psp viết xong đáp án,lấy một viên kẹo cao su bỏ vào miệng,không chút nào lễ phép vừa ăn vừa đánh giá Lâm Ngôn.
Lâm Ngôn mặc kệ hắn,tự cố ngưng thần trầm tư một hồi,niên đại thì không thành vấn đề,màu men cùng vết rạn cũng không có gì đặc biệt khác thường, mẫu Ca Diêu Tống Triều rất được các thời đại sau ưa chuộng, bản sao chép có rất nhiều...Nhưng nó là do giáo sư tự tay mang đến...Không có khả năng, loại suy đoán này rất hoang đường.
_"Ngươi...Ngươi cảm thấy thế nào ?" Lâm Ngôn nhỏ giọng hỏi ý kiến Tiêu Úc,Tiêu Úc không quá tỏ vẻ,chỉ nhìn Lâm Ngôn ánh mắt ngầm cổ vũ. Không biết vì cái gì,bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú , Lâm Ngôn đối với đáp án trong đầu đều hận không thể lập tức xóa sách lại có chút tự tin,Tiêu Úc nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, khẽ gật đầu.
Cứ như vậy đi, Lâm Ngôn nghĩ.
_"Mời hai bạn sinh viên công bố đáp án." Quần áo đỏ nói
Hai tấm bảng trắng đồng loạt đưa lên,vẫn như trước, kết quả giống nhau như đúc : Bản mô phỏng.
Túi hồ sơ giáo sư tán dương gật đầu,nói "Xem ra mọi người đều đoán được,chính xác, vật này quả thật là bản mô phỏng." Sau đó quay đầu nói với psp "Lần này ta không nói, mà mời bạn sinh viên đây giải thích."
Psp tiếp nhận micro, một trận âm thanh nhóp nhép nhóp nhép vang lên , Lâm Ngôn ghê tởm nhíu mày,tên kia dường như cũng không cảm thấy ngượng ngùng, nhẹ nhàng bâng quơ nói "Đây là bản mô phỏng mẫu Ca Diêu Tống Triều được sản xuất vào thời nhà Minh, phẩm chất khá tốt,định giá từ ba trăm đến năm trăm vạn."
Lâm Ngôn gắt gao cau mày.
Túi hồ sơ giáo sư thật vừa lòng, ngay cả vừa rồi bị psp châm chọc cũng không so đo,gật đầu cười nói "Đúng, hai bạn trên đây chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã có thể nhìn ra ,ánh mắt rất tốt, quả thật có tiền đồ."
Nói xong vỗ vỗ tay, xoay người , dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn mọi người nói " Chiếc lư hương này quả thật không phải là của Ca Diêu Tống Triều,mà là bản mô phỏng thuộc thời nhà Minh, những tác phẩm mô phỏng Ca Diêu Tống Triều được sản xuất vào đời Minh là hoàn mỹ và giống thật nhất, lưu thế rất ít, vật phẩm đang được trưng bày tại viện bảo tàng quốc gia, có giá trị lịch sử vô cùng lớn. Mọi người đều nói quý trường đây năng lực đào tạo cực kì xuất sắc, không uổng công ta đi chuyến này,ha ha, không uổng công ta đi chuyến này."
_Thầy quyết định ưu tiên cho cả hai em,mỗi người đều có phần thưởng.
Lâm Ngôn do dự nhìn Tiêu Úc,người sau đỡ lấy vai hắn nhẹ nhàng đẩy về phía trước, giống như thúc giục. Lâm Ngôn khẽ cắn môi, quay đầu nhìn nam sinh psp nói "Không đúng, ngươi nói không đúng."
Tiếng nhai kẹo cao su lập tức dừng lại,psp trừng mắt hung hăng nói "Ý ngươi là sao ?"
Lâm Ngôn tiếp nhân micro từ MC,gập ghềnh giải thích "Này, này quả thật là bản mô phỏng,không,phải nói là đồ dỏm,là bản mô phỏng ở hiện đại, công nghệ tinh tế,là một món trang sức rẻ tiền chỉ đáng giá hơn hai trăm đồng mà thôi."
Vừa dứt lời toàn trường sửng sốt ồ lên,thậm chí có người đột ngột ngả xuống ghế dường như bị sốc rất nặng, psp hừ hừ tỏ vẻ khinh thường, tà liếc Lâm Ngôn, châm chọc nói "Điên à,Ca Diêu Minh Triều rành rành ra đó mà nhìn không ra,uổng công học nhiều năm như vậy."Nói xong liền ấn nút khởi động psp,bĩu môi "Về học lại mẫu giáo đi."
Nếu không phải Lâm Ngôn đã được giáo dục rất tốt thì nhất định sẽ xông tới nện cho hắn một quyền lên mũi, bị làm nhục trước mặt đám đông khiến Lâm Ngôn vô cùng phẫn nộ, hai tay gắt gao siết chặt, Tiêu Úc dường như đọc được tâm tư của hắn,hai tay giữ lấy vai , không để Lâm Ngôn manh động.
Hội trường truyền đến một trận cười gượng,có người huýt sáo kêu Lâm Ngôn đi xuống,nhịp tim càng ngày càng đập nhanh hơn,rả rít những lời khen chê khác nhau khiến Lâm Ngôn có điểm kinh hoảng,nhìn túi hồ sơ giáo sư như muốn chứng thực.
Túi hồ sơ lộ ra vẻ mặt xấu hổ, thành thật mà nói hắn đã tự mình giám định chiếc lư trúc tiết này trước khi nó được đưa vào viện bảo tàng , thật giả cũng định rõ, mà lần này phải thông qua rất nhiều thủ tục mới có thể mang đến đây, mục đích không phải là để chứng thực lại mà vì muốn dùng nó làm ví dụ điển hình về những tác phẩm được mô phỏng vào thời Minh mà thôi.
_"Xem ra bạn sinh này vẫn chưa quá thông thạo trong việc giám định đồ cổ, để ta giải thích thêm,trước khi tiến hành phán đoán niên đại của một món đồ mỹ nghệ như thế này, đầu tiên phải xem xét tỉ lệ dưới chân bình,chiếc lư này rõ ràng mang nét đặc sắc của đồ sứ thời nhà Minh, nhưng là tác phẩm lại mô phỏng theo phong cách triều Tống, vật phẩm như thế này ở hiện đại được xưng là đồ cổ,nhưng đối với thời đại lúc bấy giờ thì lại là đồ dỏm..." Túi hồ sơ giáo sư nhìn Lâm Ngôn đưa ra kết luận, khẽ nhếch miệng,ý nói người trẻ tuổi như ngươi còn phải rèn luyện nhiều lắm.
Lâm Ngôn luống cuống vịn tay ghế,hắn bị một vị giáo sư nổi tiếng trong giới đồ cổ ép tới không dám nói lời nào,bình tĩnh mà nói hắn cũng không nằm trong đám có thiên phú về lĩnh vực chuyên môn, lần này chỉ bị phản bác một chút đã không còn đường cãi, Lâm Ngôn quét mắt nhìn hội trường đông nghìn nghịt, dạ dày bất giác sôi lên.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên lưng hắn,sau đó nắm lấy tay hắn. Tiêu Úc đứng trước mặt nhìn hắn,phá lệ không có bất cứ xâm phạm nào mà dùng ánh mặt thật chân thành cùng kiên định nhìn hắn. Phảng phất như có một cỗ lực lượng từ lòng bàn tay không ngừng truyền đến,Lâm Ngôn lại cảm thấy có chút buồn cười, hai ngàn người trước mặt ,nhưng chỉ có một con quỷ có thể thấy được sự thật, hai ngàn người đang sống nhưng chỉ có một con quỷ tin lời hắn nói,Tiêu Úc thật nhẹ hôn lên má Lâm Ngôn,ý bảo hắn nhìn về phía chiếc lư hương đặt giữa sân khấu kia, nhẹ nhàng lắc đầu.
Dưới ánh đèn chói lóa, toàn thân băng lãnh trong suốt,đường gân nhẵn nhụi mà tinh tế,thật sự là một tác phẩm xinh đẹp. Lâm Ngôn nghĩ,kẻ dối trá có thể sống sung sướng còn người thẳng thắn lại bị quên lãng một cách tàn khốc, hóa thành bộ xương khô nằm trong quan tài, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
_ "Đi thôi." Tiêu Úc xoa xoa đầu hắn, gian nan phát ra tiếng "....Tin ta."
Lâm Ngôn thở sâu, nhìn Tiêu Úc gật đầu.
Biện pháp phân biệt thật giả trực tiếp nhất chỉ có một, hắn từ bàn đi ra, bước tới chỗ bảo vật được đặt giữa sân khấu,ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lâm Ngôn nhấc lư hương lên, không chút lưu tình ném xuống đất,"Rầm!" một tiếng chói tai vang lên,món đồ sứ trị giá hơn trăm vạn vỡ tan thành từng mảnh,nam sinh psp trợn mắt há mồm,giáo sư nói đến một nửa liền nghẹn trở về, tiếng xì xào bỗng dưng im bặt, toàn trường chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Thư sinh khí phách, huyết khí phương cương, Lâm Ngôn sau khi đập vở chiếc lư liền quật cường đứng tại chỗ,túi hồ sơ giáo sư lập tức mất đi khống chế ,nhào tới nắm lấy bả vai Lâm Ngôn, nghẹn họng nhìn trân trối, miệng năm lần bảy lượt không nói nên lời. Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn,càng ngày càng vang dội, giống như bạo phong sắp ập đến.
Lâm Ngôn tránh khỏi túi hồ sơ,ngồi chồm hỗm giữa đống vỡ nát chọn lấy một mảnh sứ,là chân lư hương,nhìn nhìn mặt nghiêng của mảnh vỡ, sau đó nhét vào tay giáo sư,giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng "Đây là đồ mới, ngài thử nhìn xem."
Túi hồ sơ đau đến chảy cả nước mắt,gương mặt lúc đỏ lúc tím,phàm là người thật sự yêu đồ cổ đều biết,so với giá cả cao ngất ngưỡng thì giá trị lịch sử thực tế không thể phục chế của nó mới là trân bảo, nhưng mà ngay khi mọi người đều đang chờ đợi giáo sư thất thố,thậm chí nổi trận lôi đình thì túi hồ sơ giáo sư đột nhiên quay đầu,dùng sức nhìn chằm chằm mảnh vỡ,ngón tay vì siết qua chặt mà bị rạch một đường,run rẩy mở miệng "Ngươi...Làm sao ngươi thấy được ?"
Giọng nói giáo sư rất nhỏ,nhưng micro lại gắn trên túi áo của hắn, này một câu vang vọng khắp toàn trường.
Nghe thế, nam sinh psp cũng chạy tới nhặt lên một mảnh vỡ,lăn qua lăn lại một hồi,sau đó ngẩng đầu lên, biểu tình giống như vừa ăn *** chó.
_ "À..." Một chuỗi từ ngữ đều bị nghẹn trong cổ họng không nói nên lời,Lâm Ngôn luôn có tật xấu như vậy,vô luận là ở bất kì hoàn cảnh như thế nào chỉ cần là bạn bè thì nói chuyện chưa bao giờ lắp bắp hàm hồ, nhưng khi một mình tranh cãi trước công chúng thì thường xuyên bị nghẹn giữa chừng, là do bản thân khuyết thiếu tự tin gây nên.
Tiêu Úc nắm tay Lâm Ngôn, mười ngón tay giao vào nhau song song đứng trên sân khấu,cả người hắn bị một khối cơ thể lạnh lẽo vây quanh, lâu dần trầm tĩnh trở lại, đôi môi băng lãnh nhẹ nhàng in lên má Lâm Ngôn.
Hắn....Đang đứng bên cạnh mình,ý tưởng này khiến Lâm Ngôn không khỏi thả lỏng,hít sâu vài cái liền làm theo suy nghĩ,giải thích nói "Là dựa theo mối quan hệ của đồ sứ và thời gian,gốm sứ thời Minh được phỏng chế rất tinh chuẩn,nhưng vẫn tồn tại khác biệt rất nhỏ với lớp men rạn của Ca Diêu Tống Triều. Chiếc lư hương này quả sự mang trên mìnnh những nét đặc sắc của thời nhà Tống, nhưng đáy bình lại có đặc điểm của triều nhà Minh. Một món đồ sứ lại đồng thời xuất hiện đặc trưng riêng của hai thời đại khác nhau, chỉ có một loại khả năng,chính là đồ dỏm." Nói xong còn bổ sung "Công nghệ tinh vi như thế này chỉ mới bắt đầu xuất hiện trong hai năm gần đây, ta...ta cũng chỉ là đánh cước một phen,không nghĩ tới lại thành công."
Giáo sư ngốc lăng nhìn hắn,nghiến răng nghiến lợi nói "Này...này mà ngươi có thể đánh cược được sao,nếu sai thì làm sao bây giờ ??? Sai thì làm sao đây!" Oán trách hai tiếng, rốt cuộc cũng chịu dừng,cầm mảnh vỡ đặt lên bàn, nhìn khán phòng, trầm giọng nói "Học sinh của quý trường, thật sự rất tài ba."
Trầm mặc ba mươi giây sau, toàn trường bộc phát một trận sấm rền vỗ tay.
Lâm Ngôn xoa xoa tóc, ngượng ngùng nhìn Tiêu Úc, dùng khẩu hình, nhẹ giọng nói "Chúng ta thắng rồi."
Hắn thề đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy con quỷ lộ ra biểu cảm như người thường, một bộ dáng thực tự hào. Tiêu Úc từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn,cọ cọ mái tóc dài lên má Lâm Ngôn, Lâm Ngôn cũng không trốn,không biết vì sao hắn có chút cảm kích con quỷ này,thậm chí là ỷ lại,lòng bàn tay bị mồ hôi lạnh thấm ướt,Lâm Ngôn nghiêng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Úc,dùng sức chà chà hai bàn tay lên quần.
Túi hồ sơ giáo sư uống một ngụm nước,từ cặp xách lấy ra giấy và bút, hứng thú dào dạt nhìn Lâm Ngôn nói "Bạn sinh viên này, em tên gì ? Sau khi kết thúc nhớ đến tìm thầy, thầy khắc con dấu cho em."
Lâm Ngôn đi tới hai bước,trong lòng âm thầm quyết tâm.
_"Tiêu Úc, Tiêu trong thảo đầu tiêu, Úc trong hữu nhĩ úc." Lâm Ngôn chậm rãi trả lời
Nụ cười trên mặt giáo sư lập tức mạnh mẽ trầm xuống, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi.
Hết chương 17
*Ca Diêu
Diêu ở đây là chỉ lò/ dòng gốm sứ ^^
Ca diêu là 1 trong 5 lò lớn đời tống. Căn cứ các tài liệu ghi lại, lò nằm ở trấn lưu điền dưới chân núi lưu hạ chiết giang( long tuyền hiện nay). Tương truyền thời nam tống có 2 anh em Chương sinh nhất, Chương sinh nhị làm đồ gốm. Lò của người anh gọi là ca diêu, lò của người em gọi là đệ diêu, cũng gọi là long tuyền diêu(đặt theo địa danh). Di chỉ nằm ở đâu , các học giả vẫn chưa xác định. Thời gian làm lò xác định ở giai đoạn từ nam tống, cuối nguyên tiếp tục làm hoặc mô phỏng đồ.
Ca diêu chủ yếu có đặc trưng là các vết rạn to nhỏ không đều, gọi là "rạn mở" hoặc "rạn văn võ". Rạn nhỏ mịn như hình cá gọi là "rạn cá", rạn mở gấp khúc gọi là "rạn móng cua", rạn lớn nhỏ đồng đều gọi là "vụn trăm mảnh". Rạn vết nhỏ lộ màu vàng kim loại, vết lớn lộ ten sắt, nên gọi "vết sắt tơ vàng". Đồ ca diêu truyền lại cốt đa phần là màu đen, xám đen, xám sẫm, xám nhạt, vàng đất, Men quanh miệng mỏng lộ màu nâu, phần chân phết men màu nâu đỏ, màu tía, đen tía, mang đặc trưng miệng tía chân sắt. Màu men chủ yếu là xanh nhạt, nguyệt bạch, vàng hạt thóc các loại. Mặt men sáng tinh trong suốt, đồ chủ yếu là bình, lư, chậu rửa, đĩa, bát, vò.
------------------
Tiểu Minh: *clap clap* vỗ tay cho Úc công, anh đã trở thành người vực dậy tinh thần Lâm thụ ngay trong hoàn cảnh khó khăn nhất! Và tiện nhân qua cơ hội Lâm thụ đang bối rối, anh cũng tranh thủ ăn đậu hủ lia lịa _.__lll
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top