Chương 11
_Cùng quỷ đi tìm chết quả thật rất hoang đường,có cách nào khác khiến hắn cam tâm tình nguyện ra đi không ?
A Nhan đột nhiên nở nụ cười,không biết vì cái gì Lâm Ngôn cảm thấy nụ cười kia nói không nên lời quỷ dị, làm cho lòng người sợ hãi, hắn nhẹ giọng nói "Nếu không có thì sao?"
Lâm Ngôn ngây ngẩn cả người, nếu thật sự không có, cuộc sống của hắn rồi sẽ biến thành cái dạng gì đây ? Không lúc nào là không bị theo dõi,ăn, ngủ, lên lớp, lái xe,đi WC,thậm chí ngay cả tự an ủi cũng bị một đôi mắt nhìn chằm chằm,mỗi sáng lại xem lịch đếm ngược từng ngày, chỉ sợ không được vài ngày hắn liền phát điên. Lâm Ngôn thả tượng gỗ trở lại khay,lẳng lặng sửa sang cảm xúc,nếu bị buộc bắt đắc dĩ, hắn sợ là sẽ phải tìm đến ngôi miếu nhỏ kia một lần nữa.
Dựa vào cái gì hắn phải thỏa mãn dục vọng của một con quỷ chứ ?
_"Ta không chối bỏ việc con người còn ti tiện hơn cả quỷ, nhưng cầu sinh là bản năng tự nhiên , mỗi người đều muốn được sống sót không phải sao ?" Lâm Ngôn bất đắc dĩ nói.
_"Ta hiểu." A Nhan nhẹ nhàng trả lời
_Tâm nguyện chưa xong mới có thể thành quỷ,không thể đầu thai cũng không thể luân hồi,thời gian lâu liền thành yêu thành quái,không có cách nào siêu độ,kì thật trước khi chết cũng là một kẻ đáng thương mà thôi. Nếu giúp hắn đạt thành tâm nguyện,không chừng có thể tiêu tán lệ khí,một lần nữa đầu thai.
_Tâm nguyện ?
A Nhan suy yếu cười cười "Có, có kẻ vì muốn báo thù, có người lại muốn báo ân,một phần thì không thể bỏ lại vợ con,mỗi một người đều có tâm nguyện riêng nên không thể rời đi nhân gian, ta đã thấy nhiều loại như vậy,nhưng con quỷ đi theo ngươi là kẻ có chấp niệm sâu nhất."
Đang nói chuyện bỗng dưng một cỗ âm hàn vô thanh vô tức áp tới,dọc theo cổ chân Lâm Ngôn mà du tẩu,cả người giống như rơi vào hầm băng lạnh buốt. Lâm Ngôn run rẩy một chút,hắn không nghĩ tới con quỷ kia sẽ xuất hiện vào ban ngày, tuy rằng trong tầng hầm thì ngày và đêm cũng không có gì khác biệt. Đối diện,A Nhan lập tức biến sắc,nhìn chằm chằm sau lưng quát to một tiếng "Nghiệt súc!", sau đó liền nhanh chóng chạy tới ngăn tủ quơ lấy kiếm gỗ đào. Nhưng dù sao cũng đã chậm một bước,khí tức băng lãnh kia lập tức biến thành một cỗ lực lượng mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Lâm Ngôn,cứng rắn tha hắn đứng lên,lảo đảo vài bước sau hắn cơ hồ chân không chạm đất bị lôi xềnh xệch qua phòng khách, đi vào buồng trong,"cạch!"một tiếng, khóa trái cửa lại. Doãn Chu cùng A Nhan đuổi theo, liều mạng đập cửa,Lâm Ngôn run run sờ soạng cánh cửa, nhưng trong tầng hầm không có cửa sổ,đóng cửa lại, căn phòng liền tối đen như mực,nhất thời tìm không thấy lối ra.
Bất mãn với hành động phản kháng của Lâm Ngôn,lực lượng quái dị kia mạnh mẽ nắm lấy mắt cá chân của hắn lôi về sau,Lâm Ngôn đứng không vững, "Bùm!"một tiếng, ngã nhào trên mặt đất,lực lượng kia gắt gao giữ chặt cổ chân hắn kéo lê đến giữa căn phòng,da mặt ma sát với sàn đất khô ráp phá nát một tầng da, cực kì đau rát.
_"Mẹ nó! Ngươi điên rồi! Đây là nhà người khác a!" Lâm Ngôn dùng lực giãy dụa, muốn thoát khỏi chế buộc nhưng giây tiếp theo toàn bộ thân thể lạnh lẽo đã đè lên người hắn,tóc dài cọ cọ lên cổ Lâm Ngôn,đôi môi dừng trên mặt,đầu lưỡi liếm láp chỗ vết thương vừa bị trầy xước,cuối cùng còn hôn lên môi hắn. Tuy nói rằng hôn nhưng thật ra là cắn nuốt, cảm xúc vô cùng táo bạo cùng cường liệt độc chiếm,dùng sức bẻ gãy nghiền nát, không ngừng đoạt lấy,căn bản cùng với kẻ nhu nhuận tối hôm qua là hai người hoàn toàn khác biệt,tiếng kêu cứu bị đổ lại vào trong cổ họng,Lâm Ngôn chỉ có thể lắc đầu ô ô kêu rên,điểm mẫn cảm trên người được âu yếm, kích thích khiến hắn hận không thể cuộn người thành một đoàn,nhưng hai chân cùng cánh tay đều bị con quỷ giữ chặt không cho động đậy,Lâm Ngôn tuyệt vọng xoay người nhìn ra cửa,trong bóng tối hắn chỉ cảm thấy mình giống như một chiếc lá mỏng manh,bị cưỡng chế hái xuống , đem nướng trên ngọn lửa đỏ rực.
_Bang! Bang!Bang!!!!
_Mở cửa! Lâm Ngôn! Ngươi không sao chứ ???
_"Ô..." Cỗ lực lượng trên người căn bản không cho hắn cơ hội kêu cứu,tiếp tục hôn thật sâu, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng hơn,không ngừng cắn mút đầu lưỡi, hung hăng rách một tầng da. Lâm Ngôn đau đến mức nức nở ra tiếng,mùi máu rỉ sắt tràn ngập khoang miệng,con quỷ giống như bị kích thích càng dùng sức hút sâu hơn, gượng ép bức bách hắn đáp lại mình, hệt như một cuộc đi săn, kẻ truy người trốn,trong bóng đêm, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng nước tràn ngập ái muội quanh quẩn bên tai.
_Bang Bang Bang! Bang Bang!!!!
_Nói chuyện Lâm Tử!!!
_Lâm Ngôn ca ca!!
Giằng co hồi lâu khiến Lâm Ngôn đổ một thân mồ hôi lạnh,hai đầu gối đều đang đỉnh lên người con quỷ,nhưng hắn hoàn toàn không thể cử động,khi cảm thấy đã chà đạp đủ môi môi của Lâm Ngôn, hắn liền chuyển mục tiêu sang vành tai ,thanh âm ái muội cùng xúc giác mẫn cảm làm cho Lâm Ngôn khẽ run rẩy như bị điện giật,nhịn không được nổi cả da gà. Chẳng chịu phân biệt thời gian địa điểm cùng luôn bị bao vây trong hoàn cảnh xấu khiến Lâm Ngôn vô cùng nóng nảy, trong lòng tự nhủ là phải kiên nhẫn,nhưng mẹ nói thứ này giống như con sói nhỏ ủ không ấm đút không quen,nhịn không được liều mạng giãy dụa hai chân,hung hăng mắng ra tiếng "Cút ngay!!!"
_Nhân quỷ thù đồ,ngươi cứ tiếp tục như thế này cũng vô ích thôi,ta còn sống sờ sờ ra đấy làm sao có thể chết với ngươi hả!!!???
Con quỷ lập tức dừng lại, Lâm Ngôn có cảm giác như hắn đang run rẩy, sức nặng trên người chậm rãi dời đi,trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dài nặng nề,ma xui quỷ khiến, bộ dạng liều mạng của hắn lại hiện ra trước mắt, Lâm Ngôn có chút không đành lòng,hạ thấp giọng nói với bóng đen trước mặt "Nghe lời, đi đi."
_Ta không làm khó dễ ngươi, ngươi cũng buông tha cho ta, chúng ta không ai nợ ai được không ?
Không đáp lại, Lâm Ngôn vươn người chụp tới, cũng không có gì cả.
Đi rồi ? Lâm Ngôn xoay người ngồi dậy,xoa xoa thắt lưng,trong miệng tràn ngập mùi máu tươi,thè lưỡi lấy ngón tay sờ sờ, đau "rít!" một tiếng. Cùng lúc đó trong phòng truyền đến những tiếng động kì dị,tựa hồ như là có ai đó đang đánh lên mặt nước,một cách có quy luật trầm đục ong ong vang lên "Bạch, bạch, bạch, bạch..."
Trong phòng cơ hồ hoàn toàn không có một tia sáng,Lâm Ngôn cố gắng mở to hai mắt, nhưng vẫn không thấy gì...
_"Là ngươi sao ?"
_"Bạch bạch bạch..." tiếng động kia ngày càng trở nên nóng nảy, tựa hồ như đã mất hết kiên nhẫn,lại có chút vội vàng.
_Ngươi muốn nói cái gì ???
Hết chương 11
--------------------
Tiểu Minh: T.T vậy mà ta cứ tưởng tượng đến cảnh anh công ăn ngay em Tiểu Thụ trong khi chỉ cách một cách cửa, mà bên ngoài là Doãn Chu với A Nhan đang kêu gào, *phụt máu mũi* nhiều kích thích a =v= *mơ màng*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top