Chương 13: Biến cố
Edit: Nananiwe
Sau khi rời khỏi biệt viện của Tam hoàng tử, Tề Tĩnh An hùng hồn bước trở về, cả người đều phấn chấn hẳn lên, tâm tình cũng tích cực trở lại. Thậm chí lúc đi qua chợ đêm y còn cố ý dừng bước, ngồi xổm trước sạp hàng náo nhiệt chọn đồ, muốn mua một ít đồ trang sức nhỏ, đồ chơi nhỏ tặng công chúa, lấy đó biểu đạt thái độ xin lỗi vì trước đó y đã giận dỗi vô cớ...
Tề Tĩnh An có thể "giác ngộ" được điều này không thể không nhắc tới công lao của Kỷ Ngạn Bình.
Bị tình địch kích động, Tề Tĩnh An vốn còn đang biệt nữu đã hoàn toàn nghĩ thông. Tuy là nói Hạ Hầu Tuyên lừa y gần ba tháng, tạo cho y mộng đẹp được gặp minh chủ rồi tự mình phá nát nó làm tâm trạng y lên xuống lo âu cả một ngày, trái tim nhỏ bé suýt nữa không chấp nhận được; nhưng nếu tính từ đầu thì cũng không thể nói rõ ràng được ai đúng ai sai, đơn giản chỉ là một mối "duyên phận kỳ diệu" thôi.
Hồi tưởng lại, ngay từ khi mới bắt đầu là do y vừa nhìn thấy Hạ Hầu Tuyên đã túm lấy người ta gọi một tiếng "Tam điện hạ" chứ không phải Hạ Hầu Tuyên cố tình lừa y. Mà sở dĩ Trưởng công chúa điện hạ không giải thích rõ ràng ngay có lẽ cũng vì quan điểm bất đồng. Tề Tĩnh An coi cuộc gặp gỡ của bọn họ là phong hổ vân long, quân thần sơ ngộ(1), nhưng chưa chắc Hạ Hầu Tuyên đã nghĩ như vậy. Là một vị công chúa "nữ phẫn nam trang xuất cung đi chơi", không chừng người ta còn coi là "kim phong ngọc lộ nhất tương phùng(2)" cũng nên.
Nghĩ như vậy, Tề Tĩnh An vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, trong lòng vẫn có chút băn khoăn: Trước đó công chúa nói thẳng ra là muốn gả cho y, này cũng coi như là... thổ lộ nhỉ? Thế mà y lại kinh ngạc và xấu hổ rồi phản ứng vô cùng lạnh nhạt, thật sự là không nên.
Tuy rằng ngoài mặt công chúa biểu hiện nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng chắc chắn để ý, không chừng còn cảm thấy khổ sở... Nghĩ tới đây, Tề Tĩnh An ngày càng cảm thấy áy náy hơn, nhưng đồng thời lại không nhịn được cảm thấy ngọt ngào đến lạ: "Công chúa là con gái thế mà lại giành quyền thổ lộ trước, nhất định là rất thích y, vừa vặn y cũng vô cùng thích công chúa, vậy cần gì phải băn khoăn do dự nữa? Ông trời đối xử với y như vậy đã rất không tệ rồi, chẳng lẽ chờ sau khi công chúa gả cho tên biểu ca không ra gì kia thì y mới hối tiếc muộn màng sao? Hà tất phải như vậy? Tính tình Tề Tĩnh An y vốn rộng rãi phóng khoáng, còn về phần người trong lòng đột nhiên bị đổi giới tính, có câu "Yêu là phải bao dung", chỉ cần quen một thời gian y sẽ không cảm thấy mất tự nhiên nữa... nhỉ?
Quan trọng hơn là, dù chủ công biến thành công chúa thì việc phụ tá minh chủ, mở ra một thời thái bình thịnh thế cũng chưa chắc sẽ không thực hiện được. Cũng như Hạ Hầu Tuyên đã nói, phò mã của Trưởng công chúa là một thân phận rất tốt, địa vị cao như vậy y có thể cố gắng mà trèo lên, nỗ lực ngồi vững vị trí này, sau đó hãy nghĩ đến vấn đề bay cao hơn.
Trong lịch sử Đại Ngụy thực sự từng có chuyện Công chúa nhiếp chính, Phò mã nắm quyền, suy cho cùng thì tranh giành quyền lực vẫn là dựa vào bản lĩnh.
Cứ như vậy, Tề Tĩnh An nghĩ thoáng hơn rất nhiều, quyết định đón nhận mối duyên phận kỳ diệu này bằng một tâm trạng tích cực, trước tiên loại bỏ hết sạch tình địch, hòa hợp ở bên cạnh công chúa, sau đó phu thê liên thủ thực hiện lý tưởng cao xa hơn...
"Này cậu kia, nhìn gì mà lâu vậy, rốt cuộc có định mua không?"
Chủ sạp hàng bán đồ trang sức không nhịn nổi đẩy đẩy Tề Tĩnh An, cuối cùng y cũng hồi thần lại ngồi xổm trước sạp hàng, cầm một cây trâm lên cười ngây ngô như một tên ngốc. Tề Tĩnh An chớp mắt hoàn hồn, nhìn đi nhìn lại đồ vật trong tay, cuối cùng vẫn lắc đầu. Tuy là Lư tú tài từng vỗ ngực đảm bảo với y rằng con gái rất thích những món trang sức nhỏ, nhưng y lại mơ hồ có dự cảm, nếu mình dám cầm đồ bán rong trên đường thế này đến dỗ công chúa vui vẻ thì nhất định sẽ trở thành trò cười, không chừng còn gây hiệu quả ngược lại...
Đặt cây trâm trên tay về vị trí cũ, Tề Tĩnh An vừa đứng dậy bước đi thì nghe thấy giọng điệu mỉa mai của chủ sạp hàng ở phía sau: "Đúng là đồ nghèo, chút tiền như thế cũng không nỡ bỏ ra, giữ đó đi rồi cả đời này cũng chẳng lấy được vợ đâu!"
Đột nhiên cảm thấy buồn cười, Tề Tĩnh An không quay đầu lại mà đi thẳng. Chủ quán này ấy à, tuy rằng ngôn từ thô lỗ nhưng phép khích tướng lại dùng rất thuần thục. Cơ mà tiếc quá, đối phương không phải tình địch của Tề Tĩnh An y, vì vậy phép khích tướng này cũng không có hiệu quả...
Huống chi y đã có Trưởng công chúa điện hạ để lấy làm vợ, mua nhiều quà cũng không có tác dụng, việc cấp bách hiện giờ là nghĩ cách để ở lại kinh thành, ở lại bên cạnh công chúa, không thể để tình địch nhân lúc này chen vào được, sau đó còn phải phòng thủ nghiêm ngặt... Trở về khách điếm, Tề Tĩnh An lập tức đi tìm Lư tú tài "đốt đèn thương lượng đêm khuya": Một người nghĩ được ít, hai người nghĩ được nhiều. Đầu óc Lư tú tài rất tốt, có lẽ là có thể gợi ý vài cách tốt cho y.
Bên này Tề Tĩnh An rất không phúc hậu mà "chia sẻ" cho Lư tú tài tất cả kinh ngạc lẫn phiền não của mình, khiến Lư tú tài bị chấn động đến đầu óc quay cuồng rồi vẫn còn phải vắt óc nghĩ cách giúp y.
Mà ở bên kia, xuất phát từ cảnh giác nên lần đầu qua đêm ở biệt viện của Hạ Hầu Trác nên Hạ Hầu Tuyên không sao ngủ được, hắn cũng đang tự hỏi phải làm sao để thuyết phục Hoàng đế cho Tề Tĩnh An ở lại. Trằn trọc suy nghĩ một đêm cuối cùng cũng nghĩ ra được vài kế hoạch có vẻ khá ổn, sau đó hồi cung với hai viền mắt đen thui.
May mắn là hôm nay không thượng triều, Thụy phi cũng không tìm hắn gây phiền toái, Hạ Hầu Tuyên cứ vậy trở về Phượng Nghi cung ngủ bù một giấc, định ngủ thẳng tới trưa, đợi đến buổi chiều lại đến gặp Hoàng đế nói chuyện về Tề Tĩnh An.
Vừa ngủ một giấc sâu tỉnh lại đã nghe được một tin tức động trời không hề đoán trước được, đến nỗi làm Hạ Hầu Tuyên đầu choáng mắt hoa, vừa kinh vừa giận. Ngay buổi sáng hôm nay, Hoàng đế nhận được tấu chương khẩn cấp của tướng quân trấn thủ biên cương: Người Tây Man bất ngờ tấn công biên quan Đại Ngụy, giao quốc thư đòi ngân lượng và lương thực, thuận tiện còn chỉ rõ muốn Trưởng công chúa gả cho Quốc chủ của bọn họ để hoà thân.
Hòa thân em gái mấy người á! Hạ Hầu Tuyên bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng hỏi: "Thái độ của phụ hoàng thế nào? Của Từ thừa tướng thế nào?"
Lão thái giám tiến vào bẩm báo giọng nói cao vút, tốc độ cũng rất nhanh: "Bệ hạ và các vị đại thần vẫn đang thương nghị chuyện này, kết quả cụ thể thế nào vẫn chưa rõ ràng. Nhưng mà trước khi lão nô tới đây thấy bệ hạ có vẻ tức giận, hẳn là cực kỳ không muốn gả Điện hạ qua đó. Từ thừa tướng chưa tỏ thái độ gì, chỉ ra vẻ lo lắng khi nói tới việc cung ứng lương thảo cho binh sĩ biên quan... Điện hạ, lão nô phải cáo lui rồi, thời gian dâng trà quá lâu sẽ khiến bệ hạ sinh nghi."
"Làm phiền rồi, tin tức này tới đúng lúc như vậy, tâm ý của ngươi bổn cung nhớ mãi trong lòng." Hạ Hầu Tuyên sờ cằm, nói: "Nhược Nghiên, thay ta tiễn Vương tổng quản."
Nhược Nghiên hiểu ý đi tới, lúc tiễn lão thái giám tới cửa hông của Phượng Nghi cung mới nhét một phần "tâm ý" vừa dày vừa nặng vào tay đối phương, sau đó xoay người trở lại chính điện. Sau khi bước vào cửa, sắc mặt của nàng thoáng hiện chút lo âu khó có thể che giấu, một bộ muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng Nhược Nghiên vẫn cắn răng không mở miệng, sóng vai cùng Tú Di đứng ở phía sau Hạ Hầu Tuyên, yên lặng đợi Điện hạ nhà mình quyết định chuyện này.
Giữa trưa cảnh sắc tươi đẹp, mặt trời chiếu rọi, ngoài sân Phượng Nghi cung hòa thuận vui vẻ, mà không khí trong chính điện lại lạnh lẽo như băng.
Hạ Hầu Tuyên thong thả bước đến, chậm rãi ngồi xuống ghế, tinh thần ổn định tức thì. Tin tức này đến vô cùng đột ngột, nhưng còn khuya mới làm hắn hoảng hốt kinh hãi, hoang mang lo sợ được. Hạ Hầu Tuyên chỉ trầm mặc một lúc rồi phân phó: "Tú Di, ngươi xuất cung một chuyến, nói tin tức này cho Tề Tĩnh An, còn cả vị kia nhà ngươi nữa..."
Tú Di dùng sức giậm chân liên tục, gấp tới phát khóc: "Đã là lúc nào rồi mà Điện hạ còn đùa như vậy... Điện hạ, hai người bọn họ không quan không chức, thực sự có thể giúp được ngài sao?"
Hạ Hầu Tuyên cười động viên, từ chối cho ý kiến: "Vừa lúc để ta nhìn xem bản lĩnh của bọn họ đến đâu." Đôi mắt xinh đẹp của Tú Di trừng một cái, lau nước mắt gật gật đầu, vội vã xuất cung. Nhìn bộ dáng này của Tú Di, nếu hai vị kia thật sự không có bản lĩnh thì chỉ sợ sẽ bị nàng hóa thành cọp mẹ ăn sống nuốt tươi.
Nhìn theo bóng Tú Di rời khỏi cung, Hạ Hầu Tuyên xoa cằm yên lặng một lát, khôi phục lại tư thái bình tĩnh thường ngày, nói: "Ta cũng phải xuất cung một chuyến. Nhược Nghiên, ngươi ở lại trông nhà."
"Nhược Nghiên tất sẽ không làm nhục mệnh." Nhược Nghiên ổn trọng đáp một tiếng, quan tâm hỏi: "Điện hạ cũng đi tìm Tề công tử sao?"
"Đi tìm y làm gì?" Hạ Hầu Tuyên nhíu mày cười nhạt: "Ta muốn đi tìm Thục Dao chơi mã cầu, nếu mẫu phi phái người đến hỏi ta đi đâu thì ngươi cứ nói thật là được." Nói xong nhanh chóng bước ra khỏi cửa điện. Trong ánh nắng chiều ấm áp, bóng lưng vẫn cao ngất không thay đổi, phảng phất như vị công chúa có thể sẽ bị gả đi hòa thân kia chẳng có liên quan gì đến mình cả.
Hạ Hầu Tuyên thật sự không căng thẳng chút nào sao? Tất nhiên là không rồi, hòa thân đâu phải chuyện đùa, nếu chuyện này cuối cùng định xuống như thế, ngày Trưởng công chúa điện hạ phải "anh dũng hi sinh" cũng không còn xa nữa rồi.
Cho dù giả chết để thoát thân trên đường hòa thân, hoặc là vào đêm động phòng giết chết tân lang rồi đồng quy vu tận thì kết cục nào cũng không tốt.
Nhưng Hạ Hầu Tuyên cũng không quá mức lo lắng, bởi vì chuyện Trưởng công chúa Đại Ngụy gả cho Quốc chủ Tây Man... nói thế nào cũng thấy vô cùng hoang đường. Theo tính toán của Hạ Hầu Tuyên, khả năng việc này có thể xảy ra thậm chí còn chưa tới mười phần trăm.
Phải biết là, người Tây Man chẳng qua cũng chỉ là một đám mã tặc ở vùng sa mạc và thảo nguyên Tây Bắc thôi, cho dù là Quốc chủ cũng chỉ là tên đầu sỏ cầm đầu đám cướp. Tuy rằng bọn họ đã lập quốc được hơn trăm năm, cả nước cũng có khoảng năm trăm vạn người, nhưng tập tục sống vẫn là du mục như trước, bất luận là hệ thống chính trị hay văn hóa kinh tế đều vô cùng lạc hậu, vốn không thể xem là một quốc gia phong kiến thật sự. Nếu đặt Tây Man với Đại Ngụy hơn bảy ngàn vạn dân, hệ thống chính quyền hoàn thiện, văn hóa kinh tế trình độ cao cạnh nhau... Cái này cũng cần so sánh à? Căn bản là chẳng có gì để so cả!
Cho dù mấy chục năm gần đây triều đình Đại Ngụy ngày càng phát sinh nhiều tệ nạn, thuế má liên miên, trình độ binh sĩ biên quan ngày càng thấp, nhưng còn lâu mới tới tình trạng phải cúi đầu trước người Tây Man. Thực tế thì người Tây Man xâm phạm biên cương mấy năm nhưng cũng chỉ là đánh nhau nhỏ lẻ, nhiều nhất là càn quét vài tòa thành gần biên giới, cướp ngân lượng về sống qua mùa đông. Nay giao quốc thư như vậy cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên, năm trước và năm trước nữa cũng có, đều là thư đòi tiền bạc đòi lương thực.
Nếu để Hạ Hầu Tuyên quyết định chuyện này, nhất định hắn sẽ xé hết cái gọi là quốc thư kia đi, sau đó truy đuổi đến cùng, sẽ xâm lược từ quân sự đến kinh tế văn hóa; không đồng hóa, chiếm lấy, diệt tộc Tây Man thì sẽ không bỏ qua. Nhưng tiếc là Hoàng đế, Thừa tướng và đa số đại thần trong triều không có tinh thần tiến thủ như vậy, bọn họ chỉ không muốn gây chiến với đám cường đạo này cho nên quyết định cuối cùng đa số là lấy việc trấn an làm chủ, cho bọn chúng ít tiền rồi đuổi đi. Theo những gì Hạ Hầu Tuyên thấy, thái độ của bọn họ giống như nhà giàu bố thí ít tiền cho mấy tên ăn mày đến cửa nhà làm loạn mấy năm liền. Nghĩ thôi cũng biết, nếu những tên ăn mày này làm ầm ĩ la hét "Chỉ cho tiền thôi chưa đủ, gả Đại tiểu thư nhà các người cho Lão đại của chúng ta đi"... Hoàng đế thèm để ý bọn chúng mới là lạ đó!
Vì thế Hạ Hầu Tuyên cũng không lo mình sẽ rơi vào kết cục phải gả cho đầu lĩnh cường đạo, ngay từ đầu vấn đề hắn lo lắng vốn không phải cái này.
Lúc trước, sở dĩ Hạ Hầu Tuyên vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ thật ra là vì trong nháy mắt ấy hắn nhạy cảm phát hiện ra... Chuyện này rõ ràng có người cố ý làm loạn, cố ý nhắm tới hắn!
Người Tây Man tuy là cướp nhưng cũng sẽ không ngu ngốc, giao một phong thư yêu cầu quá phận đến đây ngoài việc chọc giận Hoàng đế thì có chỗ nào tốt? Đã không có chỗ tốt ngược lại còn có thể mất cả chì lẫn chài, ngay cả ngân lượng "vốn được nhận" cũng sẽ không có.
Bởi vậy Hạ Hầu Tuyên to gan phỏng đoán, chắc chắn có người đã động tay động chân vào phong thư này!
Do tạm thời vẫn chưa biết đối thủ, hoặc là nói đúng ra độc thủ rốt cuộc là ai, Hạ Hầu Tuyên quyết định yên lặng để xem xét tình hình, trước hết để "Phò mã mà mình đã chọn" thay hắn ra mặt "xử lý cục diện này"... Tin rằng Tề Tĩnh An sẽ không làm hắn thất vọng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Tiểu An: Biểu ca phong lưu hay Quốc chủ rách nát gì đó mau biến hết đi! (╰_╯)#
Công chúa cười dịu dàng: Ừ ừ, mau đuổi hết tình địch đi, sau đó ta sẽ gả cho ngươi ~
Tề Tiểu An vẻ mặt si mê + mắt sáng như sao...
----------
(1) Cụm gốc là 风虎云龙, 君臣初遇: ẩn dụ cho cuộc gặp gỡ của minh chủ và hiền thần
(2) Mình nghĩ ý cả câu là, Tề Tĩnh An vốn cho rằng đây là cuộc gặp gỡ giữa minh chủ và hiền thần, nhưng sợ là Hạ Hầu Tuyên không cho là thế, mà nghĩ theo hướng tình yêu trai gái. Mình tra ra nó là câu thơ trong bài Thước kiều tiên (鵲橋仙) của Tần Quan (秦觀)
鵲橋仙 -秦觀
纖雲弄巧,
飛星傳恨,
銀漢迢迢暗度。
今風玉露一相逢,
便勝卻人間無數。
柔情似水,
佳期如夢,
忍顧鵲橋歸路!
兩情若是久長時,
又豈在朝朝暮暮?
+ Phiên âm:
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
+ Dịch nghĩa:
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Tình mềm tự nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
Nguồn mình lấy ở Thi Viện, ai muốn đọc bản dịch thơ thì lên đó có rất nhiều nha. https://www.thivien.net/T%E1%BA%A7n-Qu%C3%A1n/Th%C6%B0%E1%BB%9Bc-ki%E1%BB%81u-ti%C3%AAn/poem-5KCzlagvYPeU3NMMKhCYug
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top