Chương 416-420

Chương 416: Dự báo thời tiết

"A Tùng giang nước siết, thế tất sẽ có ảnh hưởng với binh lính. Thuỷ quân Đại Á quy mô không lớn, trước kia cũng không có huấn luyện chuyên nghiệp, số lính có thể thích ứng chỉ sợ sẽ không quá nhiều." Cát Khiêm An lập tức phân tích.

Vốn Quản Túc và Thiệu Phi muốn tới, nhưng Thiệu Phi không thể ngồi thuyền, cho nên chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ. Là bạn lữ của hắn, Quản Túc cũng ở lại. Phó Vô Thiên vì vậy dứt khoát gọi Cát Khiêm An và Chung Nguyệt. Hai người đã ở Hồng Châu một thời gian, lúc lên đường cũng lênh đênh trên biển cả nửa tháng.

Đường Nham Tùng nói: "Cái này thì không cần lo lắng, tình huống của Dung Quốc hẳn cũng giống chúng ta. Dòng nước A Tùng giang vẫn siết hơn đa số sông, dù thủy quân Dung Quốc đã trải qua huấn luyện thì cũng không thể lập tức thích ứng."

"Nhưng Dung Quốc vẫn có ưu thế hơn chúng ta, hiện tại Dung Quốc lại chuẩn bị liều bằng bất cứ giá nào, không có ứng đối thích hợp thì chúng ta sẽ bất lợi." Chung Nguyệt mặt vô biểu tình nói.

Cho dù Đường Nham Tùng điều cả thuỷ quân chuyên nghiệp từ Ninh Thủy hải vực đến A Tùng giang, số lượng cũng sẽ không quá nhiều. Họ đã chiếm Ninh Thủy hải vực nhưng Dung Quốc vẫn không từ bỏ, ngẫu nhiên sẽ phái chiến hạm đi thử. Nếu họ phát hiện thủy quân Đại Á đóng ở Ninh Thủy hải vực giảm bớt, khẳng định sẽ phát động công kích, đến lúc đó liền mất nhiều hơn được.

"Hiện tại chúng ta cần nghĩ một biện pháp để binh lính an ổn đứng trên thuyền chiến đấu, nếu không thì trận này khả năng sẽ không thể thành." Đường Nham Tùng vẻ mặt nghiêm túc. Vấn đề này kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tới, khi đó cũng đã bắt đầu bồi dưỡng thuỷ binh, đáng tiếc thời gian không đủ.

Ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, cuối cùng mọi người chuyển hết tầm mắt sang An Tử Nhiên. Trận chiến kế tiếp rất quan trọng, nếu không thể thắng thì sẽ nghiêm trọng đả kích đến sĩ khí. Ngược lại, Đại Á đột phá A Tùng giang là có thể hình thành hai mặt bọc đánh, đánh hạ Dung Quốc.

An Tử Nhiên thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, nhướn mày: "Nhìn ta làm gì?"

Phó Vô Thiên buồn cười.

Chỉ có Đường Nham Tùng và Liễu Hữu Vi không nhìn An Tử Nhiên. Hai người tiếp xúc không nhiều với An Tử Nhiên, không biết tư duy của hắn có thể lan ra rất rộng.

Mọi người đều đã lên tiếng, cũng chỉ còn lại Vương gia Vương phi không nói gì. Trong ấn tượng của mấy người đã quen với lối suy nghĩ An Tử Nhiên, Vương phi thông thường đều có thể đưa ra đề nghị không giống ai.

An Tử Nhiên ho nhẹ một tiếng, "Biện pháp không phải không có......"

Hắn còn chưa nói xong, mọi người đã lộ ra vẻ 'chúng ta đã đoán được', Cát Khiêm An ngày thường ít khi nói cười cũng vậy.

An Tử Nhiên quay đầu nhìn Phó Vô Thiên, có cảm giác rất bất đắc dĩ.

Phó Vô Thiên nhịn cười, nói: "Tiếp tục."

An Tử Nhiên nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy buồn cười, hắn kỳ thật là chiếm chút tiện nghi từ ký ức đời trước. Nhưng hắn không cảm thấy không có cái này thì hắn sẽ không bằng người khác. Lại nói, ưu thế này là vận mệnh mang đến cho hắn, vốn thuộc về bản thân hắn không phải sao.

"Ta kiến nghị dùng xích sắt giữ đội thuyền cùng nhau, đảo đảm sẽ không có thuyền bị dòng nước hay sương mù làm lạc đội, cũng có thể mang lại tác dụng củng cố. Nhưng biện pháp này có một khuyết điểm trí mạng."

Mọi người nghe thấy câu đầu tức khắc mắt sáng ngời, kể cả Đường Nham Tùng am hiểu đánh hải chiến cũng không nghĩ tới biện pháp đơn giản này. Nhưng câu cuối cùng lại dội cho họ một chậu nước lạnh.

Có khuyết điểm trí mạng thì không thể thực hiện, chiến tranh không phải là trò đùa.

"Khuyết điểm trí mạng đó là gì?" Phó Vô Thiên là người duy nhất không biến sắc.

An Tử Nhiên nhìn hắn, nói: "Là thời tiết, nếu đi ngược gió thì thuỷ quân Dung Quốc chỉ cần dùng hỏa công là có thể làm ta tự chịu diệt vong, cho nên cần chọn ngày thời tiết thuận lợi để xuất binh."

"Dung Quốc chuẩn bị tử chiến với Đại Á, không bao lâu sẽ phát động tiến công với Đại Á. Không thể để họ nắm quyền chủ động, cho nên chỉ có thể là chúng ta xuất binh trước, lại còn cần suy xét đến thời tiết biến hóa." Phó Vô Thiên nói. Thứ khó lường nhất trên biển không gì hơn thời tiết, đặc biệt là cửa sông lớn như A Tùng giang, thời tiết vốn hay thay đổi thất thường.

Đường Nham Tùng đứng ra nói: "Ta biết có một người có kinh nghiệm với thời tiết ở A Tùng giang."

Mọi người lập tức nhìn về phía hắn.

Từ khi chiến trường chuyển dời đến A Tùng giang, họ bắt đầu chưng binh là những thanh niên trai tráng biết bơi, trong đó có một thiếu niên tên A Lỗ

Mấy đời nhà A Lỗ đều là ngư dân, A Lỗ từ nhỏ đã theo cha ra biển đánh cá, tới giờ đã được bảy, tám năm, rất có kinh nghiệm nắm giữ thời tiết ở A Tùng giang. Hơn nữa, nghe nói trực giác của hắn cũng rất chuẩn, hắn và cha mỗi lần ra biển, cho dù gặp được phải thời tiết ác liệt cũng có thể bình yên vô sự trở về.

Phát hiện ra hắn, Đường Nham Tùng chiêu hắn vào quân đội, đương nhiên là đã trưng cầu ý nguyện của A Lỗ.

Đừng nhìn A Lỗ xuất thân là ngư dân, trên thực tế, tổ tiên nhà hắn đã từng là võ tướng, chuyện này có thể ngược dòng đến thời kỳ hoàng đế đầu tiên của Đại Á. A Lỗ lớn lên trong những câu chuyện, cho nên phi thường hướng tới cuộc sống quân ngũ. Lần này chiêu binh, hắn cơ hồ là không chút do dự tham gia.

A Lỗ được đưa tới chỗ họ, vẻ mặt có chút khẩn trương, ngày thường sẽ có không đâu, lần đầu tiên hắn gặp Đường Nham Tùng cũng không bồn chồn như vậy, lần này là bởi vì hắn nghe nói chiến thần tới.

A Lỗ ngước nhìn Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên ngồi trên chủ vị, rồi quyết đoán chuyển tầm mắt qua Phó Vô Thiên. Bề ngoài Phó Vô Thiên rất phù hợp với hình tượng chiến thần cao lớn uy vũ mà hắn tưởng tượng, không thể trách hắn lập tức xác định ra ai là Phó Vô Thiên.

"Ngươi là A Lỗ phải không?" Phó Vô Thiên nhìn thiếu niên gầy gầy tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Ở những thành lớn phồn vinh, tuổi này đã không còn nhỏ, nhưng ở thôn trang hẻo lánh thì vẫn có thể sống vô ưu vô lự.

A Lỗ co quắp, lập tức nói lắp, "Dạ......"

Phó Vô Thiên gật gật đầu, "Nghe nói ngươi có thể dự đoán thời tiết ở A Tùng giang?"

A Lỗ mở to mắt. Người gọi hắn tới đã giải thích qua, hắn ngây ra rồi lập tức trả lời: "Hồi, hồi tướng quân, cần phải ra biển nhìn xem mới biết được......"

"Vậy đi xem."

Đoàn người lập tức chạy tới bờ sông. Thời gian không có nhiều, muốn nắm chắc ưu thế trong tay thì nhất định phải nhanh chóng xác định, chờ Dung Quốc xuất binh rồi sẽ không kịp.

A Lỗ dự đoán thời tiết không hoàn toàn bằng vào trực giác, kinh nghiệm cũng là yếu tố quan trọng. Ngư dân sống dựa vào sông nước như họ tuyệt đối rõ ràng thời tiết biến hóa hơn người thường. Thông qua một ít chi tiết nhỏ, họ có thể phán đoán ra thời tiết trong ngày. Trực giác của A Lỗ rất chuẩn cho nên có thể đoán càng chuẩn xác.

Đường Nham Tùng sai người chuẩn bị một con thuyền đưa A Lỗ ra biển, những người khác ở lại chờ.

A Tùng giang hai ngày nay dòng nước chảy yếu hơn một chút, dựa vào cách nói của ngư dân, loại tình huống này rất có thể sẽ liên tục hai đến ba tháng, bởi vì 5 năm trước cũng từng xuất hiện loại tình huống này. Nhiệt độ không khí lúc đó cũng giống thế này, cho nên đây là lúc ngư dân thu hoạch phong phú nhất.

Ngư dân mỗi năm đều chờ mong hiện tượng này, nhưng có vẻ cách 5 năm mới xuất hiện một lần.

Nếu ngư dân nói đúng, như vậy thời gian đã qua hơn một tháng, lại quá một tháng nữa là A Tùng giang sẽ khôi phục như trước kia, đến lúc đó cần thiết rút lui, nếu không kết quả sẽ khó mà dự đoán.

Nửa canh giờ sau, Đường Nham Tùng và A Lỗ trở về. Họ đã xác định được thời tiết hai, ba ngày kế tiếp, đáng tiếc là không có gió Tây Nam mà họ muốn, bởi vậy chỉ có thể chờ.

Vì dự phòng vạn nhất, họ không chấp nhất với kế hoạch này, lại suy nghĩ biện pháp khác, tỷ như gió thổi hướng Đông Bắc thì làm thế nào.

Nửa tháng sau, cơ hội rốt cuộc tới.

A Lỗ biết họ chuẩn bị ra biển đánh giặc, hơn nữa cần thiết chọn vào ngày có gió Tây Nam, vì thế, hắn mỗi ngày sớm muộn đòi người đưa hắn ra biển, ngẫu nhiên còn sẽ chạy xa, có một lần thiếu chút nữa bị quân đội Dung Quốc phát hiện. Đường Nham Tùng giáo huấn một trận, dù muốn hỗ trợ cũng không thể tự đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, mất mạng thì tất cả nỗ lực liền uổng phí.

Ngày 16 tháng 2, thời tiết sáng sủa. Thời tiết rét lạnh mà hiếm khi có ngày gió ôn hòa, quan trọng nhất là, gió lại thổi hướng Tây Nam, cơn gió mà họ vẫn luôn chờ đợi.

Thời tiết có gió từ sáng đến chiều, ấm áp, làm toàn thân đều tràn ngập sức sống, loại thời tiết nhất thích hợp để đánh giặc.

A Lỗ ra biển trở về khó nén được hưng phấn kích động, vượt trước mọi người thịch thịch thịch chạy xuống boong tàu, một lát sau mới thở hổn hển chạy tới chỗ Phó Vô Thiên, làn da ngăm đen vẫn có thể nhìn ra một chút đỏ ửng.

"Tướng quân, cơ hội tới, ngày mai và ngày kia gió Tây Nam sẽ luôn thổi. Vào buổi tối, sức gió khả năng sẽ lớn hơn một chút......"

Chương 417: Kèn vang lên

Ngày 17 tháng 2, trận chiến trên A Tùng giang nhanh chóng khai hỏa.

Điều đáng kinh ngạc là Đại Á khơi mào lần đại chiến này. Tất cả đều biết thuỷ quân của Đại Á không bằng lục quân, bất luận là binh lực hay là chiến thuyền đều không kịp Dung Quốc. Đại Á hiện tại xác thật rất lợi hại, nhưng thuỷ chiến vẫn không được xem trọng. Binh lính sức chiến đấu cường hãn mấy mà không thể đứng trên boong tàu thì cũng không làm được gì.

Bất ngờ nhất không ngoài Dung Quốc. Tướng lãnh chỉ huy đại quân Dung Quốc lần này là Đào Trường Chí, cũng chính là hắn quyết định phát động cuộc công kích quy mô lớn. Từ hai tháng trước hắn đã phải bắt đầu khó dễ cho Đại Á, lại không ngờ đối phương sẽ chủ động tấn công.

Vì sao vậy? Đào Trường Chí phái người đi tìm hiểu lại không có kết quả, chỉ biết là phía Đại Á luôn phái một con thuyền nơi nơi du đãng trên A Tùng giang, giống như không có mục tiêu.

"Tướng quân, chúng ta nghênh chiến sao?" Một phó tướng lập tức hỏi.

Đào Trường Chí nhắm mắt: "Đương nhiên là nghênh chiến. Tuy rằng sớm hơn kế hoạch ba ngày, nhưng không sao, chúng ta vốn đã chuẩn bị thỏa đáng."

Một võ tướng trung niên nói: "Tướng quân nói đúng. Bom của Đại Á tuy rằng lợi hại, nhưng chiến đấu trên biển thì không thể nói trước, không ai có thể nói trước kết quả. Huống chi, Đại Á chỉ có 60 chiếc chiến thuyền, chúng ta bên này có những 100, chúng ta chiếm ưu thế rất lớn."

Đào Trường Chí gật đầu, sắc mặt đột nhiên có chút ngưng trọng nói: "Nói thì nói vậy, nhưng vẫn cần chú ý."

"Tướng quân nói tới chiến hạm Noah phải không?" Võ tướng lập tức đoán được ý hắn.

Chiến hạm Noah, nghe tên là biết do xưởng tàu Noah của An Tử Nhiên chế tạo. Tên này không phải An Tử Nhiên đặt, là kết quả thương lượng giữa Hình Hà và Cung Vân.

Chiến hạm Noah tỏa sáng rực rỡ ở Ninh Thủy hải vực. Bởi vì nó mà thủy quân Dung Quốc mới bại nhanh như vậy, đã sớm truyền tới tai quân chủ các quốc gia.

Đào Trường Chí cũng được nghe nói. Nghe nói chiến hạm này giống một con quái vật, nổ mà không nát, đâm cũng không thủng, cứng rắn tựa bàn thạch. Thuyền của họ va chạm vào giống như trứng chọi đá, thuần túy là tự tìm đường chết.

Đào Trường Chí không tin, nhưng từ hơn một tháng trước, hắn đã nguyên vẹn chứng kiến sự lợi hại của chiến hạm Noah. Năm chiến thuyền của họ đối phó với một chiến hạm Noah, kết quả chỉ trở lại một con thuyền, hơn nữa mức độ hư hao trên 50%, cơ hồ sắp chìm. Từ đó về sau, họ không bao giờ dám xem thường nữa.

Phó tướng nói: "Chiến hạm Noah cố nhiên lợi hại, nhưng nghe nói cũng rất khó chế tạo, Đại Á chỉ điều một số ít tới A Tùng giang, lợi hại mấy cũng không có khả năng là đối thủ của chúng ta."

Hắn đại khái là người duy nhất chưa từng được thấy chiến hạm Noah đại phát thần uy.

Đào Trường Chí và võ tướng trung niên sắc mặt có chút trầm trọng. Loại chuyện này phải tự mình thể hội mới biết được.

"Dù nói thế nào, chúng ta vẫn có ưu thế rất lớn. Chiến hạm của đối phương mạnh hơn, số chiến hạm và thuỷ quân của chúng ta cũng không thể khinh thường, chỉ cần kiên định, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể thắng, quyết không thể để Đại Á bước vào lãnh thổ nửa bước!"

"Rõ, tướng quân!"

Trăm chiếc chiến thuyền mênh mông xuất cảng. Tiếng kèn báo hiệu kế tiếp sẽ có một hồi chiến đấu kịch liệt bi thảm.

Mặt sông A Tùng giang mênh mông vô bờ. Đẩy ra màn sương trắng xoá, từng chiếc thuyền giống từng con quái thú giương nanh múa vuốt, khí thế hung mãnh bàng bạc.

Đứng trên boong tàu, Phó Vô Thiên ngắm nhìn nơi xa, An Tử Nhiên đứng bên cạnh hắn. Tuy gió không lớn, còn là gió Tây Nam, nhưng mặt biển vẫn có chút sương mù, vượt qua một khoảng cách nhất định liền không còn nhìn thấy cảnh vật.

Có tiếng bước chân truyền đến, là Đường Nham Tùng.

Phó Vô Thiên xoay người hỏi: "Thế nào?"

Đường Nham Tùng đáp: "Hồi Vương gia, đội quân Dung Quốc đã xuất phát, trước mắt đã xuất cảng, nửa canh giờ nữa hẳn là có thể gặp."

"Bọc đánh thì thế nào?" An Tử Nhiên đề nghị nói.

Đường Nham Tùng nhìn hắn, nhíu mày nói: "Trước mắt, trừ chiến hạm Noah không nối xích sắt, các chiến thuyền đều đã nối lại với nhau, bọc đánh thì chẳng phải là muốn mấy chiến hạm đơn độc đi đối phó với nhiều địch nhân." Đương nhiên, hắn không lo lắng vấn đề thắng thua, mà là kỹ thuật bị Dung Quốc tìm ra, sau đó Tử Vi Quốc cũng sẽ biết, Đại Á đánh mất ưu thế thì nguy hiểm rất lớn.

An Tử Nhiên cười nhạt nói: "Đường tổng trưởng không cần lo lắng, dù biết thì họ trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng lập tức làm ra nhiều chiến hạm. Huống chi, chúng ta sẽ không thua, nhất định sẽ thắng!"

Đường Nham Tùng ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc... chợt cảm thấy có hàn ý đánh úp lại, làm hắn đánh cái rùng mình. Hắn nghiêng đầu thấy Vương gia mày cơ hồ nhăn thành chữ xuyên (川), mồ hôi lạnh chảy xuống. Hắn lại dám nhìn Vương phi đến xuất thần. Ông trời chứng giám, hắn tuyệt đối không có ý tưởng gì, hy vọng Vương gia không hiểu lầm.

Kéo Phó Vô Thiên đi, An Tử Nhiên giúp hắn giải vây.

Lần này Phó Vô Thiên là chủ soái, tiếp theo mới là Đường Nham Tùng. Đường Nham Tùng không cảm thấy có cái gì không tốt. Tuy rằng chưa được thấy thực lực của Vương gia, nhưng khẳng định sẽ không hề kém, nếu không cũng sẽ không được tung hô nhiều như vậy.

Các chiến thuyền do Đường Nham Tùng chỉ huy. Sáu chiến hạm Noah cùng một phần nhỏ chiến thuyền thường do Phó Vô Thiên phụ trách.

Nếu quyết định bọc đánh, Đường Nham Tùng sẽ dẫn đoàn chiến thuyền chính diện nghênh địch, còn họ từ hai bên tiến hành đánh bất ngờ. Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên phụ trách một bên, còn bên kia giao cho Cát Khiêm An, Liễu Hữu Vi, Chung Nguyệt phụ trách.

Sau nửa canh giờ, quả nhiên thấy được bóng thuyền của Dung Quốc. Bóng thuyền rậm rạp xuất hiện trong tầm mắt, trên đỉnh cột buồm là cờ xí Dung Quốc, mênh mông đi tới.

Cả trăm chiếc chiến thuyền khí thế quả nhiên không giống bình thường, lính mới mà thấy một màn như vậy sợ là sẽ sợ tới mức hai chân run lên.

Đại quân Dung Quốc cũng sớm bị đoàn chiến thuyền của Đại Á làm cho thiếu chút nữa nói không ra lời.

Họ cho rằng binh lính Đại Á sẽ khó thích ứng, kết quả họ lại có thể nghĩ ra phương thức này. Mấy chục chiếc thuyền nối lại, tuy không đến mức yên ả như đi trên đất bằng, nhưng cũng làm rất nhiều binh lính cảm thấy dễ chịu hơn.

"Tướng quân, làm sao bây giờ?" Võ tướng trung niên trầm mặt, ưu thế của họ tựa hồ đã giảm bớt.

Đào Trường Chí sắc mặt khó coi, " Mặc họ muốn chơi quỷ kế, tên đã lên dây không thể không bắt. Lại nói, chúng ta không phải không có ưu thế, đoàn thuyền của họ như vậy sẽ làm giảm độ linh hoạt. Truyền lệnh, chúng ta tìm ra khe hở đánh tan họ."

"Rõ, tướng quân!"

Tiếng kèn lần thứ hai vang lên, hai quân giao chiến lửa sém lông mày.

Nhóm thuyền của Phó Vô Thiên bởi vì số lượng quá ít nên dễ bị bỏ qua, tiến vào trong phạm vi mới bị phát hiện. Nhưng bởi vì bề ngoài chiến hạm không mấy khác chiến thuyền thường, cho nên một vài võ tướng thấy vậy thì có chút không để vào mắt.

"Giáo úy, cần báo cáo tướng quân sao?" Một phụ tá hỏi. Giáo úy họ Lâm, phụ trách chi viện.

"Chỉ là mấy chiến thuyền đi lẻ, ta giải quyết là được, không cần phiền toái đến tướng quân. Triệu phó quan, ngươi lập tức suất lĩnh mười chiến thuyền giải quyết họ." Lâm giáo úy không để bụng nói.

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Hắn không thể biết, mười chiếc chiến thuyền cuối cùng một chiếc cũng không thể trở về.

Mười chiếc chiến thuyền hùng hổ chạy tới ba chiến hạm Noah. Từ mặt ngoài, mười chiến thuyền tuyệt đối có thể áp đảo ba chiến thuyền, nhưng chỉ chân chính giao thủ mới biết được, ba chiến hạm có thể so với mười lăm chiến thuyền.

Một quả bom chợt nổ vang, Triệu phó quan lập tức chỉ huy tiến hành phản kích. Trải qua mấy tháng đối chiến, họ đã nghĩ ra vài cách đối phó với bom, có một phần là dựa vào vận khí.

Mấy binh lính dùng sức vung cánh tay, mấy hòn đá bay vụt đi. Một viên đá va phải bom đang bay làm nó giảm bớt động năng. Bom lệch khỏi quỹ đạo, khi sắp rơi xuống biển thì nổ mạnh. Thấy vậy, thuỷ binh Dung Quốc hoan hô, một đám tức khắc tin tưởng mười phần.

Loại tình huống này chỉ giằng co một hồi, bởi vì đối diện bắn sang càng nhiều bom, nhiều đến họ căn bản không thể ngăn cản, kết quả có mấy quả nổ tung trên boong tàu. Thuyền kịch liệt lay động làm không ít binh lính ngã xuống nước.

"Đáng chết, chuyển sang kế hoạch hai, chúng ta bao vây diệt trừ họ." Triệu phó quan lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến. Tuy rằng cận chiến cũng bất lợi với họ, nhưng viễn công càng thêm bất lợi. Bom của họ uy lực nhỏ hơn đối phương, không đợi thuyền của đối phương chìm thì có khi thuyền họ đã chìm trước.

Hơn nữa hắn còn có một phương pháp giành chiến thắng càng nham hiểm.

Chương 418: Săn giết

Vì khoảng cách khá xa, Triệu Phó Quan không nhìn thấy Phó Vô Thiên, dù thấy thì chỉ sợ cũng không nhận ra. Đây là lần đầu tiên Phó Vô Thiên xuất hiện trên chiến trường A Tùng giang, không quen cũng thực bình thường.

"Vương gia, Dung Quốc tựa hồ chuẩn bị phái người xuống nước." Không có gì bất ngờ thì hẳn là binh lính giỏi bơi lội, vùng này dòng nước hơi xiết ít, nhưng có bảo hộ thích đáng thì vẫn có thể xuống nước.

Biện pháp âm hiểm của Triệu Phó Quan chính là đục đáy thuyền. Đây là thủ đọan họ quen dùng, trước kia Đại Á cũng từng thua vì cái này.

Nhưng mà......

"Không cần để ý."

Đáy của chiến hạm Noah là đặc thì, dù họ đục muốn gãy tay cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ. Thủy quân Dung Quốc sợ chiến hạm Noah cũng vì nguyên nhân này. Một con thuyền đâm mà không vỡ, đục mà không chìm có thể đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.

Triệu Phó Quan cho động tác của họ không bị phát hiện, lập tức tâm tình rất tốt chỉ huy binh lính tiến công.

Dung Quốc tuy không được cung cấp lượng bom dồi dào, nhưng Tử Vi Quốc vì giữ được Dung Quốc nên cuối cùng vẫn giao ra cách chế tạo bom. Có được thứ này, Dung Quốc không còn túng quẫn như trước. Tuy rằng uy lực kém hơn bom của Đại Á, nhưng cũng có thể phát huy tác dụng lớn.

"Đại nhân, ba chiến thuyền kia tách ra, có thể là họ muốn chạy trốn?" Một binh lính hỏi.

"Ta đã thấy được." Triệu Phó Quan cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng ngu xuẩn, chỉ ba chiến thuyền mà cũng muốn đối kháng với mười chiến thuyền của hắn, mơ mộng hão huyền, "Dù muốn chạy trốn hay muốn bọc đánh, một con thuyền cũng không thể buông tha. Ngươi lập tức đi truyền lệnh, phân ra sáu chiến thuyền đuổi bắt hai chiếc kia, còn lại đều đi theo ta."

"Rõ!"

Mười chiến thuyền tách ra. Đại Á cũng phát hiện tình huống, nhưng họ không để ý đến.

Phó Vô Thiên một chân dẫm lên rương bom, nhìn chiến thuyền Dung Quốc cách thuyền của họ chỉ hơn 200m, đột nhiên nói với võ tướng phía sau: "Lấy cung của bổn vương tới."

Võ tướng lập tức nhớ tới Hắc Vân cung, lúc trước hai binh lính mang cánh cung này lên thuyền đã phí không ít sức lực.

Một lát sau, trường cung được mang lên. Phó Vô Thiên một tay tiếp nhận, động tác rõ ràng rất nhẹ nhàng, làm hai binh lính nhìn thấy rồi yên lặng lui xuống.

An Tử Nhiên ăn ý đưa hỏa tiễn cho hắn.

Nguyên lý của hỏa tiễn không khác thần hỏa phi quạ là bao, hơn nữa đây không phải hỏa tiễn bình thường. Hỏa tiễn bình thường chỉ vì gia tăng sức bật mà thôi, nói cách khác, nếu Phó Vô Thiên kết hợp nó với mũi tên bình thường, bất luận là uy lực hay khoảng cách đều sẽ tăng lên.

Hỏa tiễn mà An Tử Nhiên đưa cho Phó Vô Thiên còn là loại đã được cải tiến thêm, lại là kiệt tác của Khúc Mộc. Hắn cải tạo thần hỏa phi quạ thành một loại vũ khí khác, không chỉ có sức bật, còn có lực nổ. Nhưng loại hỏa tiễn này không dễ chế tạo, cho nên số lượng không nhiều.

Khi chiến thuyền Dung Quốc tiến vào phạm vi 200m, Phó Vô Thiên rốt cuộc giơ cung, đặt mũi tên lên giá cung. Tư thế tiêu chuẩn vững chãi, tựa bàn thạch kiên định bất di. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, mũi tên nhọn 'vèo' một tiếng vút bay.

Triệu Phó Quan đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ 'bùm'. Tiếng nổ không lớn nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Phó Quan nhíu mày hỏi.

Tiếng nói vừa dứt, một binh lính chạy tới, hô to, "Đại nhân, không tốt, có một con thuyền trên thân thuyền bị phá, hiện tại đang bị nước vào."

Mọi người tức khắc biến sắc.

Triệu Phó Quan sắc mặt khó coi quát: "Còn không mau lập tức vá nó lại."

Binh lính lắc đầu, "Quá lớn, dù vá rồi cũng sẽ không giữ được bao lâu."

Nơi mũi tên bắn trúng nằm trên mép nước tầm nửa thước, sao đó bom nổ làm nước biển tràn vào, không thể ngăn cản. Chế tạo thuyền có thể rất mất công sức, nhưng chìm thuyền thì hơn một ngàn binh lính trên thuyền có thể sẽ vứt bỏ tánh mạng, tổn thất cũng không nhỏ.

"Đại nhân, hiện tại phải làm sao bây giờ?" Tướng lãnh vội vàng hỏi. Còn chưa đối mặt mà họ đã bị đối phương huỷ mất một con thuyền, trong lòng không cấm có chút lo lắng.

Triệu Phó Quan cắn răng hạ quyết tâm: "Một khi đã như vậy, trước dời một phần binh lính sang thuyền khác, để lại một phần điều khiển chiến thuyền. Bảo họ đẩy nhanh tốc độ tiến lên. Phải va chạm thật mạnh, dù phải chết cũng phải kéo thuyền của đối phương xuống chôn cùng!"

Mọi người đều cả kinh. Nhưng nghĩ lại, cũng chỉ có biện pháp này, nếu không họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến thuyền chìm. Còn binh lính trên thuyền, đâm xong rồi cứu họ cũng không muộn. Mỗi binh lính xuất hiện trên chiến trường, từ lúc bắt đầu đã phải có tinh thần hy sinh.

Hạ đạt mệnh lệnh, một phần binh lính trên thuyền bắt đầu dời đi. Sau đó, chiến thuyền bắt đầu gia tốc chạy nhanh về phía chiến hạm của Phó Vô Thiên, khoảng cách hơn 100m không quá một hồi đã bị kéo gần chỉ còn 30, 40m. Thấy chiến thuyền sắp va chạm, các binh lính còn lại trên thuyền trở nên kinh hoảng.

Phó Vô Thiên liếc nhìn chiến thuyền sắp đâm tới, bình tĩnh ra lệnh cho khoang lái điều chỉnh góc độ. Tuy rằng chiến hạm bị đâm cũng sẽ không có gì, nhưng có thể tránh thì không cần thiết đi thử độ cứng.

Chiến hạm có trọng lượng nhiều hơn chiến thuyền, di chuyển chậm hơn chút nên không thể hoàn toàn tránh. Chiến hạm đang rẽ sang bên trái, chiến thuyền liền đâm tới. Tác động lớn làm một vài binh lính mất thăng bằng. Chiến hạm nghiêng sang bên trái một chút. Tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt kịch liệt vang lên, như thể hai chiến thuyền có thể vỡ vụn ra.

Tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Binh lính Đại Á đã nâng cung tiễn bắn sang chiến thuyền Dung Quốc. Mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể binh lính, chết ngay tại chỗ. Binh lính ngồi khoang lái cũng không thoát khỏi. Mấy chục binh lính Dung Quốc từ khoang thuyền chạy lên, múa đao muốn nhảy sang thuyền của họ, không ngoại lệ đều bị bắn chết.

Người trên chiến thuyền không bao lâu liền chết sạch. Lỗ hổng dưới đáy tàu không có ai tới vá, nước biển dũng mãnh tràn vào, chiến thuyền chìm xuống.

Va chạm khiến chiến hạm đong đưa một hồi, rồi chậm rãi khôi phục bình thường. Ngoài thân thuyền có dấu vết để lại thì chỉnh thể không mấy hư hao.

"Sao có thể?"

Triệu Phó Quan chờ mong thắng lợi, lại bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người. Có thuyền chìm, nhưng lại là thuyền của họ.

Đây là vì cái gì?

Vì sao chiến thuyền của Đại Á cơ hồ lông tóc vô thương?

"Là chiến hạm Noah, tuyệt đối là nó!"

Lúc này, một võ tướng đứng cạnh Triệu Phó Quan đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ.

Những người khác nghe thấy vậy, đồng loạt lộ vẻ khó có thể tin. Mấy chữ chiến hạm Noah có thể nói như sấm bên tai, cũng chỉ lý do này mới có thể giải thích vì sao nó gần như không gặp hư hại gì.

"Sao có thể? Chiến hạm Noah không phải đang ở tiền tuyến sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Triệu Phó Quan chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, trừng lớn đôi mắt hoảng sợ.

Đúng lúc này, một tiếng vang gọi họ lại từ trong khiếp sợ. Hiện thực cho họ một kích thật mạnh.

Triệu Phó Quan còn chưa ôm được tâm lý may mắn đã phát hiện họ lại có thuyền bị chìm trầm, chính là do hai chiến hạm của Đại Á. Họ cho rằng đối phương muốn chạy trốn nên muốn vây quanh, không chỉ không thể phá thuyền đối phương, còn bị thiệt hại càng nhiều.

Có nghĩa, hai chiến thuyền kia rất có khả năng cũng là chiến hạm Noah. Chiến hạm cường hãn như vậy xuất hiện trước mặt họ, những ba chiếc, Triệu Phó Quan khiếp sợ đến không nói được gì.

Tin dữ lại không chỉ có một.

Những thuỷ binh Dung Quốc lặn xuống nước đã bị bắn chết, thi thể nổi trên mặt nước, dòng nước bị máu nhuộn hồng. Vùng này không có cá mập, nếu không đã sớm gọi tới cá mập.

Triệu Phó Quan nhìn quần áo trên người họ, có thể xác định những người này chính là những binh lính bơi giỏi nhất, đôi mắt trừng lớn khó có thể che dấu sợ hãi. Chiến hạm cường hãn như vậy, họ còn có đường sống sao?

"Quay đầu, lập tức lui lại!" Triệu Phó Quan hít sâu một hơi rồi rống lớn. Mấy chiến thuyền còn lại của họ đã không thể làm nên trò trống gì, nếu đánh bừa thì kết quả cuối cùng chỉ có thể cùng chiến thuyền chìm xuống. Phán đoán sai lầm mang lại hậu quả thực nghiêm trọng.

Võ tướng loạng choạng đứng, phải đỡ lan can mới không ngã ra. Hắn trừng lớn đôi mắt nhìn phía sau, ấp úng nói: "Không còn kịp rồi......"

Một chiến hạm không biết khi nào đã chắn kín đường lui của họ.

Chương 419: Đại sát tứ phương

Lâm giáo úy còn tưởng rằng đối phó với ba chiến thuyền Đại Á căn bản không cần tốn sức, nhưng ước chừng ba mươi phút sau vẫn không thấy bóng con thuyền nào trở về, trong lòng bắt đầu oán trách tác phong và năng lực của Triệu Phó Quan. Khi hắn sắp không kiên nhẫn, phía bên phải rốt cuộc có động tĩnh.

"Không đúng, kia giống như không phải thuyền của chúng ta." Một võ tướng thoáng nhìn cột cờ của con thuyền, lá cờ xanh trắng đan xen rõ ràng không phải cờ của họ.

Khi con thuyền gần hơn chút nữa, mọi người rốt cuộc nhìn thấy hai chữ thực rõ ràng phía trên.

Đại Á!

Lời hắn nói hấp dẫn lực chú ý của mọi người, ngay sau đó họ thấy ba chiến thuyền Đại Á xuất hiện trong tầm mắt.

Lâm giáo úy rốt cuộc biến sắc, đỡ lan can, bàn tay siết chặt.

"Sao có thể, sao lại là chiến hạm Noah?"

Những người khác sắc mặt đại biến. Chỉ cần là binh lính Dung Quốc thì đều biết sự lợi hại của chiến hạm Noah, ba chiến thuyền có vẻ cực kỳ bình thường, chưa từng nghĩ sẽ là một quái vật.

Võ tướng gian nan nuốt nước miếng, nói ra một tin tức mà mọi người đều đã biết rõ ràng, "Xem ra Triệu Đông...... Rất có thể...... Đã chết trận."

Tin tức này thực sự rất đả kích, cho dù là không tận mắt chứng kiến, cũng có thể cảm nhận được sức chiến đấu của quái vật Noah, chỉ cần là người thì đều không muốn gặp phải trên biển.

"Giáo úy, làm sao bây giờ?"

Mọi người chờ mong nhìn về phía Lâm giáo úy, hy vọng hắn có thể nghĩ ra biện pháp ứng đối, nếu không thì họ rất có thể sẽ chết ở A Tùng giang. Họ là chi viện, sức chiến đấu không mấy cường hãn, nếu tiền tuyến còn không phải đối thủ thì họ càng thêm không có khả năng.

"Hoảng cái gì, còn chưa đánh mà các ngươi đã cho rằng chúng ta sẽ thua sao? Dung Quốc sẽ không thua, lợi hại mấy cũng chỉ là ba chiến hạm, chúng ta có những hai mươi, viễn công cũng đủ tiêu diệt họ." Lâm giáo úy rống đến mức trán tuôn gân xanh, vẻ mặt đặc biệt dữ tợn.

Đúng lúc này, một binh lính đột nhiên ngã ngồi trên boong tàu, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm phía sau, chỉ chỉ tay, vẻ mặt hoảng sợ, "Chiến hạm Noah...... Lại, lại tới nữa, thật nhiều!"

Mọi người lập tức xoay người. Bóng dáng tử thần thoáng chốc bao phủ, sắc mặt binh lính đều mất đi huyết sắc.

Lâm giáo úy đập tay thật mạnh lên lan can. Đại Á có bị mà đến. Tướng quân đang chiến đấu tại tiền tuyến, Đại Á vì cắt đứt đường lui của họ nên tách ra chiến hạm Noah, muốn tướng quân tứ cố vô thân. Việc cấp bách bây giờ là vực lại sĩ khí.

"Đừng hoảng hốt, chỉ có sáu chiến hạm Noah, còn lại đều là chiến thuyền thường, không để thuyền va chạm vào chiến hạm là sẽ không có việc gì. Quân số của ta chiếm thượng phong, lấy hết can đảm, giết họ, giành lại mảnh đất thuộc về chúng ta, đoạt lấy chiến hạm của họ."

Lời nói này quả nhiên có thể khích lệ binh lính, đặc biệt là câu cuối cùng. Đúng vậy, đoạt lấy chiến hạm, họ cũng có thể lợi hại như Đại Á.

Lâm giáo úy nói không sai, phần thân của chiến hạm Noah tương đối chắc chắn, đáy thuyền tương đối cứng rắn mà thôi, chỉ cần họ không cho chiến thuyền đi va chạm thì thuyền của họ sẽ không chìm.

"Giết họ, đoạt lấy tất cả mọi thứ!"

Sĩ khí tăng trở lại cũng không cho họ hình ảnh mà họ khát khao. Hiện thực tàn khốc dập nát từng tia hy vọng.

Phó Vô Thiên cho họ nếm thử tư vị mà Triệu phó quan từng phải cảm nhận. Chiến thuyền bị bắn trúng nhanh chóng bị nước vào, binh lính Dung Quốc liều mạng bổ cứu, nhưng những đợt hỏa tiễn liên tiếp lập tức làm nỗ lực của họ hóa thành hư ảo.

Hết thảy mới chỉ là bắt đầu.

Lâm giáo úy luống cuống chỉ huy phản kích. Tuy rằng hỏa lực của đối phương mạnh hơn, nhưng họ thắng ở người nhiều, uy lực bom không bằng đối phương thì cũng sẽ không lập tức rơi xuống hạ phong.

Chỉ là họ đang tự an ủi mình mà thôi. Có thần hỏa phi quạ, súng etpigôn và bom, Đại Á chỉ cần cẩn thận tránh né bom của đối phương liền không có vấn đề lớn.

Ngược lại, Dung Quốc lại cực kỳ chật vật.

Không chỉ Dung Quốc mới biết đục thuyền, Đại Á cũng có binh lính bơi giỏi. Họ xuống nước rồi liên tiếp đục thủng mấy chiến thuyền Dung Quốc, binh lính trên thuyền phát hiện ra thì đã không kịp bổ cứu. Thuyền không bao lâu liền chìm đến một nửa. Binh lính vùng vẫy trong nước, không có dư thừa thời gian đi cứu đồng đội.

Tình hình ở hậu phương cơ hồ nghiêng về một phía, tiền tuyến lại đánh đến hừng hực khí thế.

Đào Trường Chí đã phát hiện Đường Nham Tùng chỉ suất lĩnh một chiến hạm Noah, chính là chiến hạm mà hắn đang đứng. Phía sau truyền đến dị động, hắn đã đại khái đoán được.

Cách đánh này khá mạo hiểm, nếu chỉ huy không tốt thì Đại Á tuyệt đối sẽ lâm vào bị động. Họ có lẽ có thể lợi dụng cơ hội này chiếm đoạt chiến hạm Noah. Ý tưởng này chợt lóe qua, hắn không bởi vậy mà cảm thấy cao hứng.

Đào Trường Chí ngày càng cảm thấy bất an, tổng cảm thấy có thứ gì đã bị hắn bỏ qua, thứ này rất quan trọng.

"Tướng quân, không tốt, chi viện của chúng ta sắp không chống đỡ được."

Động tĩnh lớn như vậy, họ không thể không biết. Họ cho rằng phía sau hẳn là không có vấn đề, rốt cuộc căn cứ vào tính toán, đội tàu đánh lén đó cũng không nhiều, mà họ lại có hơn ba mươi chiến thuyền, kết quả thế nhưng tính sai.

Đào Trường Chí biến sắc, rốt cuộc hiểu ra mình xem nhẹ cái gì.

"Đáng chết, ta lại bỏ qua hắn."

Thần hỏa phi quạ đã xuất hiện trên chiến trường ở A Tùng giang, trận chiến trên A Tùng giang cũng quan trọng nhất, người kia sao có thể không tới.

Hắn một lòng chỉ muốn thắng Đường Nham Tùng, lấy lại mặt mũi cho Dung Quốc, đánh đuổi thuỷ quân Đại Á, đoạt lại lãnh thổ đã mất, lại quên mất một nhân vật mấu chốt. Còn nữa, Đường Nham Tùng yên tâm tách ra năm chiến hạm Noah, an tâm đánh trận, chỉ sợ cũng vì chiến thần của họ đã tới – Phó Vô Thiên!

"Tôn Lâm, ngươi lập tức điều ba mươi chiến thuyền chi viện." Đào Trường Chí quyết đoán hạ lệnh.

Tôn Lâm đó là võ tướng trung niên, nghe được mệnh lệnh tức khắc kinh ngạc: "Tướng quân, chỉ sợ không ổn đi, nếu điều ba mươi chiến thuyền đi, bên này sẽ chỉ dư lại hơn hai mươi, sao đánh thắng được Đường Nham Tùng?"

Đào Trường Chí lạnh mặt, "Hơn hai mươi thì thế nào, trong lịch sử lấy ít thắng nhiều còn thiếu sao, bản tướng quân vẫn có tự tin, ngươi không cần nhiều lời. Hiện tại quan trọng nhất chính là trận chiến trước mắt, này không phải trò đùa, nếu phía sau thất thủ, chúng ta sẽ bị vây quanh, hậu quả không phải ngươi ta muốn nhìn đến."

"Đã rõ, tướng quân!" Tôn Lâm hít sâu một hơi, họ hiện tại đã không có đường lui, sống hay chết đành phải liều một phen.

Đường Nham Tùng nhanh chóng phát hiện ra động tĩnh của họ, thấy một lượng lớn chiến thuyền quay đầu liền biết chiến thuật thành công. Hắn không hoài nghi năng lực của Vương gia, nhưng tốc độ này nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hai quân giao chiến tới hiện tại, thái dương cũng đã sắp xuống núi. Hai bên đều có tổn hại, Dung Quốc bị hủy hơn mười chiến thuyền, số lượng không ít, nhưng Đại Á cũng không khá hơn là bao, cũng tổn thất không ít. Hắn trông cậy vào Vương gia có thể mau chóng tới chi viện, nhưng Dung Quốc lại điều đi ba mươi chiến thuyền, hắn lập tức nhẹ nhàng không ít.

Nghĩ vậy, Đường Nham Tùng cười ha ha rống lên, "Các huynh đệ, tận tình giết, quân địch đã là cá trong chậu, trận chiến tranh này chúng ta nhất định sẽ thắng lợi!"

"Thắng lợi!"

Binh lính được khích lệ, hai chữ thắng lợi văng vẳng bên tai. Đánh tới hiện tại, khí thế vẫn cường thịnh, rực rỡ như ánh nắng chiếu xạ trên mặt nước phản xạ hào quanh, hơi chói mắt, làm nhân tâm kinh sợ.

Khí thế kia khiến cho tướng lãnh Dung Quốc sắc mặt trầm trầm, đối phương khí thế càng thịnh thì họ càng gặp bất lợi. Hiện giờ nhiều binh lính đã hiện vẻ mệt mỏi, chờ thái dương xuống núi thì tình huống sẽ càng tệ hơn, nhưng đã đi đến nước này, ngoài sự kiên trì ra, chiến thuật đã không có tác dụng quá lớn.

Phía sau, Tôn Lâm suất lĩnh ba mươi chiến thuyền vây quanh năm chiến hạm. Họ cho rằng có thể bao vây tiêu diệt quân địch, nhưng không bao lâu đã bị mở ra một chỗ hổng, để chiến hạm thừa cơ xông lên.

Phó Vô Thiên đã dùng hết hỏa tiễn, hắn lại tiếp tục chuyển sang mũi tên thường, ngẫu nhiên thậm chí có thể nhất tiễn song điêu. Mùi máu tươi nồng đậm, nhuộm đỏ mặt nước, trong mắt hắn mỹ lệ đến cực điểm.

An Tử Nhiên đứng cạnh hắn, súng etpigôn trong tay đoạt đi tánh mạng không biết bao nhiêu người, khi cận chiến thì sử dụng chủy thủy. Khoái cảm giết chóc này, hắn đã thật lâu không được thể hội.

Binh lính Dung Quốc cơ hồ không dám tới gần họ. Tôn Lâm nhanh chóng hiểu được dụng ý của Đào Trường Chí.

Chương 420: Thay đổi triều đại

Một đêm chìm nổi. Được dòng nước A Tùng giang quét đi, trên mặt nước chỉ còn lại có một chút vật chìm nổi. Vải vụn dơ loạn cơ hồ nhìn không ra màu sắc, xác chiến thuyền, mảnh gỗ vụn, và cả bị thi thể trôi nổi...

Dòng nước đã cọ rửa rất nhiều dấu vết, nhưng vẫn có thể nhìn ra nơi đây trước đó đã từng xảy ra một trấn chiến kịch liệt. Cảnh tượng chém giết như vẫn còn tiếp diễn, bên tai thậm chí vẫn văng vẳng tiếng binh lính rít gào thanh âm.

Tất cả đều đã kết thúc.

Trận chiến giằng co, cuối cùng khép lại với thắng lợi thuộc về Đại Á.

Bá tánh Dung Quốc có thể nghe được tiếng hoan hô ăn mừng vang vọng từ bờ bên kia sông, mà họ bên này lại trạng thảm không nỡ nhìn. Họ cho rằng quân mình có thể thắng, nhưng dưới sức oanh tạc của Đại Á, đến cuối cùng vẫn không thể thắng đối phương.

Đào Trường Chí không ngờ Đại Á sẽ lựa chọn để năm chiến hạm Noah vòng ra phía sau họ, càng thêm không nghĩ tới Phó Vô Thiên sẽ tự thân xuất mã, sơ sẩy trí mạng.

Tôn Lâm chi viện nhưng không thể vãn hồi được gì. Triệu phó quan vì hành vi khinh địch mà phải trả giá.

Kỳ thật, nếu chỉ là năm chiến hạm thì Đào Trường Chí không cho rằng phòng tuyến phía sau sẽ sụp đổ nhanh chóng, vấn đề mấu chốt vẫn là người chỉ huy. Nếu chỉ là một tướng lãnh tư chất thường thường thì tuyệt đối sẽ không thể nhanh như vậy, thậm chí không có khả năng đột phá phòng tuyến của họ.

Thất sách!

Mấu chốt thắng bại không chỉ thể hiện ở binh lực và trang bị, một người chỉ huy có năng lực cũng rất quan trọng. Bài binh bố trận có thể tạo được tác dụng xoay chuyển tình thế, Đào Trường Chí rất hiểu đạo lý này.

Binh lính Dung Quốc hai mắt vô thần quỳ trên mặt đất. Một trăm chiến thuyền, cuối cùng chỉ có hơn hai mươi trở lại, tướng quân của họ thậm chí chết trận.

Không sai, Đào Trường Chí không chấp nhận được kết cục, lao ra quyết đấu với địch nhân thì bị Phó Vô Thiên một mũi tên xuyên tim, cuối cùng rơi xuống. Thi thể đã được binh lính Dung Quốc trục với, nhưng tánh mạng đã vứt bỏ thì không thể tìm về.

Mây đen áp lực bao trùm tất cả. Đây là ban đêm tệ nhất họ từng vượt qua, ngày sau có lẽ sẽ còn càng không xong.

Tin tức chưa truyền tới tai hoàng đế Dung Quốc, nhưng cũng nhanh thôi.

Ngày 24 tháng 2, đại chiến trên A Tùng giang mới qua được năm ngày, quân đội Đại Á lướt qua A Tùng giang đổ bộ lên mảnh đất đối diện, hơn nữa nhanh chóng xâm chiếm.

Hoàng đế Dung Quốc tất nhiên là nổi trận lôi đình. Dung Quốc hiện tại có thể nói là hai mặt thụ địch, một mặt phải đối phó với tử địch Đại Á, một mặt lại phải đề phòng Cao Trạch bất cứ lúc nào sẽ thọc họ một đao.

Vạn Thanh hiện tại loạn thành một đoàn. Cao Trạch ngoài phân một phần quân đội thường thường đi quấy rối, tinh lực phần lớn đặt ở Dung Quốc, cho nên Dung Quốc dù có Tử Vi Quốc hỗ trợ nhưng cũng lâm vào bị động. Hiện tại Đại Á công phá A Tùng giang, bước lên mảnh đất phồn vinh của Dung Quốc, hoàng đế Dung Quốc sốt ruột cũng là đương nhiên.

Ngày 15 tháng 3, một tháng trôi qua thật sự mau.

Dung Quốc bị Đại Á và Cao Trạch liên thủ đánh cho liên tiếp bại lui, đại quân Tử Vi Quốc xuất hiện mới hơi chút hòa hoãn khốn cảnh.

Cùng lúc đó, Vạn Thanh Quốc rốt cuộc phát sinh biến hóa mang tính lịch sử, làm khiếp sợ các quốc gia. Ổ Khải Thành bị đuổi khỏi ngôi vị hoàng đế.

Hoàng thất Vạn Thanh Quốc mấy tháng nay vẫn luôn đối kháng với quân khởi nghĩa. Trước đó, Vạn Thanh tiêu hao không ít binh lực để đối đầu với Cao Trạch, binh lực lại không được bổ sung bởi vì lúc ấy bá tánh đã bắt đầu bất mãn với Ổ Khải Thành, cho nên không có bao nhiêu người chịu đầu quân, kết quả không bao lâu liền bạo phát khởi nghĩa.

Vạn Thanh Quốc có ba đoàn nghĩa quân lớn, ở các địa phương cũng có rải rác các đoàn nghĩa quân nhỏ, dần dần bị ba đoàn nghĩa quân hợp nhất.

Nếu là người thường thì không mấy có khả năng trong khoảng thời gian ngắn làm được đến bước này, cho nên thủ lĩnh của các nghĩa quân không phải tất cả là bình dân. Trong đó có một người nghe nói là con cháu hoàng tộc, không quen nhìn Ổ Khải Thành vô năng lại tàn ác tàn sát huynh đệ nên khởi nghĩa, nhưng rất nhiều người đều cho rằng đó chỉ là lấy cớ.

Một thủ lĩnh khác là bình dân. Người này là võ giả, đã từng mở võ quán, có vẻ rất có thanh danh nên có thể nhanh chóng triệu tập nhân mã.

Thủ lĩnh của đoàn nghĩa quân thứ ba được rất nhiều người biết đến, đoàn nghĩa quân của hắn cũng có thực lực mạnh nhất. Hắn là Chu Tường, từng là cấp dưới của Ổ Khánh Minh. Chu Tường khởi nghĩa vì báo thù cho Ổ Khánh Minh cùng ba vị hoàng tử.

Bản thân hắn là một vị tướng. Tụ tập quân đội mà Ổ Khánh Minh để lại sau khi chết, cộng thêm tiền tài của Ổ Khánh Minh, đoàn nghĩa quân của Chu Tường nhanh chóng lớn mạnh quật khởi.

Bản thân Chu Tường tinh thông đánh giặc. Biết chim đầu đàn dễ gặp nguy hiểm, hắn không lập tức đối đầu với quân đội Vạn Thanh Quốc, mà thật cẩn thận ẩn núp, dành thời gian chiêu binh mãi mã huấn luyện quân khởi nghĩa.

Sự thật chứng minh quyết định của hắn là đúng. Ổ Khải Thành muốn giết gà dọa khỉ, ngay từ đầu đã bất kể hậu quả tiêu diệt mấy toán quân khởi nghĩa phát triển nhanh và nổi bật nhất khởi.

Nhưng hiệu quả chỉ là tạm thời. Ba đoàn nghĩa quân vẫn phát triển lớn mạnh ngay dưới mí mắt Ổ Khải Thành.

Lúc này, quân đội của Ổ Khải Thành đã nhanh chóng co lại, kết cục có thể nghĩ. Nhưng hắn không phải bị nghĩa quân xử lý, cũng trách hắn vô năng mà để xảy ra một chuyện khá uất ức.

Khởi nghĩa quân của Chu Tường cùng khởi nghĩa quân của hoàng tộc Ổ Sơn đấu với nhau.

Khởi nghĩa quân có nghĩa là gì, chính là vì lật đổ hoàng đế vô năng. Họ giơ khẩu hiệu suy nghĩ vì bá tánh, trên thực tế có khi lại là muốn mình được lên làm hoàng đế mà thôi. Võ giả kia có lẽ không có ý tưởng này, nhưng Chu Tường và Ổ Sơn rõ ràng là có, cho nên hai người mới đấu lên.

Tình huống của Ổ Sơn không giống Chu Tường. Hắn trước khi quật khởi không hề có dấu hiệu gì báo trước. Hắn đã bị phát đất phong từ lâu, lại không có thế lực, không có tài lực, cũng chẳng có nhân mạch, nhưng tốc độ hắn quật khởi lại mau đến có thể so với Chu Tường.

Người sáng suốt vừa thấy liền biết Ổ Sơn có vấn đề. Chu Tường phái người điều tra, quả nhiên phát hiện một ít vấn đề.

Muốn khởi nghĩa thì không thể thiếu được tiền tài, khởi nghĩa quân quy mô lớn như của Ổ Sơn thì càng cần khoản phí dụng không nhỏ, vậy hắn lấy ra quân phí từ đâu? Kết quả điều tra là, quân phí của Ổ Sơn lai lịch không rõ ràng, hình như là có người đứng đằng sau duy trì hắn.

Phú thương thì khẳng định không có khả năng, mấy phú thương có thực lực ở Vạn Thanh đã sớm bị Chu Tường mượn sức đến trận doanh của hắn. Một cơ hội ngẫu nhiên, có người phát hiện khởi nghĩa quân của Ổ Sơn thế nhưng xuất hiện binh lính Tử Vi Quốc. Đối phương tuy rằng đã cải trang, nhưng vẫn bị nhận ra.

Tin tức bị Chu Tường tìm người cố ý tung ra ngoài, kết quả bá tánh Vạn Thanh Quốc phẫn nộ. Tử Vi Quốc hiệp trợ hoàng đế Ổ Khải Thành ổn định Vạn Thanh Quốc thì còn có thể chấp nhận, nhưng cố tình trà trộn vào khởi nghĩa quân là có ý đồ gì?

Lòng Tư Mã Chiêu, nhưng không phải người qua đường đều biết sao.

Cuối cùng căn bản không cần Chu Tường động thủ, khởi nghĩa quân của Ổ Sơn chẳng mấy chốc liền biến mất.

Khởi nghĩa quân của Ổ Sơn có binh lính Tử Vi Quốc nhưng cũng chỉ một phần nhỏ, còn lại đều là người địa phương. Họ hồ đồ cũng sẽ không giúp Tử Vi Quốc nhăm nhe quốc gia của họ.

Ổ Sơn cuối cùng bị bá tánh giết chết trong phủ đệ, mà binh lính Tử Vi Quốc suốt đêm đào tẩu.

Không đánh mà thắng, Chu Tường dựa vào mưu kế xử lý được Ổ Sơn có sức uy hiếp nhất, sau đó lại mất mấy ngày thời gian thuyết phục được võ giả đầu quân cho hắn, khiến cho khởi nghĩa quân trong khoảng thời gian ngắn đã lớn mạnh đến quân đội Vạn Thanh Quốc không thể chống cự.

Ổ Khải Thành uất ức xuống đài.

Hoàng thất Vạn Thanh Quốc chết chết trốn trốn. Không có người kế vị, Chu Tường bị thủ hạ của hắn đưa lên làm tân hoàng đế của Vạn Thanh Quốc, đăng cơ xưng đế vào ngày 17 tháng 3.

Náo động mấy tháng, Vạn Thanh Quốc lại có thể nhanh chóng ổn định, có thể nói là lần khởi nghĩa nhanh nhất và thành công nhất trong lịch sử các quốc gia, thần tốc đến không thể tin được.

Vạn Thanh Quốc thay đổi triều đại, rời khỏi sân khấu lịch sử.

Tin tức truyền đi, tất cả quốc gia đều chấn kinh, đặc biệt là Dung Quốc, cơ hồ cũng bắt đầu phòng bị Tử Vi Quốc. Tuy rằng họ là minh hữu, nhưng có một minh hữu thời khắc nhìn chằm chằm mình, mưu đoạt quốc gia của mình, cho dù có minh ước thì họ cũng không thể không cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top