Chương 256-260
Chương 256: Liên thủ
Nghe nói có việc gấp, An Tử Nhiên buông việc trong tay đi vào phòng nghỉ. Vừa vào đã thấy Phó Vô Thiên cầm tin hàm Phó Nguyên Phàm đưa tới, trên bàn có một hộp gỗ. Hộp gỗ dùng gỗ không mục chế tác thành, bên ngoài điêu khắc hoa văn cổ xưa, có cảm giác trang nghiêm thần thánh.
Giờ phút này, hộp gỗ đang mở, bên trong là một khối thẻ bài ánh vàng rực rỡ, chính là binh phù từng bị Sùng Minh Đế thu hồi. Phó Nguyên Phàm biết đường ca điều động hắc giáp quân không cần binh phù, nhưng vẫn đưa binh phù tới, cho đủ hình thức.
"Sắp phải đánh giặc?" An Tử Nhiên tháo bao tay ngồi xuống, tùy tay cầm tin hàm nhìn một lần, đại khái minh bạch, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ tấn công không phải là tin tốt.
Tân hoàng đăng cơ chưa đến nửa năm, Đại Á vừa mới ổn định. Phó Nguyên Phàm vẫn chỉ là gà mờ, chưa đủ để thần tử chịu phục. Nội hoạn còn chưa giải quyết, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc đã gấp gáp tấn công Đại Á, hiển nhiên đã thu được tin tức.
"Muốn đánh thì đánh."
Phó Vô Thiên đã hơn hai năm không đánh giặc. Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhẫn lâu như vậy, hiện tại đúng là lúc nên quay lại. Hắn chưa từng giao thủ với tướng lãnh Tử Vi Quốc, từng nghe nói không ít chiến tích dũng mãnh phi thường của đối phương.
Việt Thất và Cung Vân cũng thấy phấn chấn, lâu lắm không lên chiến trường chém giết, hiện tại hồi tưởng, tay đã bắt đầu hưng phấn run rẩy.
"Nghe nói lão tướng Yến Bắc của Tử Vi Quốc là nhân vật rất lợi hại, đánh mấy trăm trận mà chỉ thua hơn mười trận, danh vọng ở Tử Vi Quốc không kém Vương gia ở Đại Á, không biết tướng lãnh mang binh xuất chinh lần này có phải hắn? Nếu đúng thì thật muốn cùng hắn đánh một lần." Việt Thất có chút kích động nói. Hắn cũng là phần tử hiếu chiến, nếu không phải vì Vương gia, hắn tình nguyện lưu lại biên quan đánh giặc, chiến trường mới là nơi hắn thuộc về.
"Ta thấy chưa chắc đâu." Cung Vân trầm giọng nói.
Việt Thất quay đầu xem hắn, "Có ý gì?"
Cung Vân giải thích: "Tử Vi Quốc là quốc gia mạnh nhất trong ngũ đại quốc. Quân chủ của họ nghe nói rất lợi hại, từ khi đăng cơ đã không ngừng xâm chiếm tiểu quốc chung quanh, mở rộng lãnh thổ, gia tăng quốc lực. Đến bây giờ đã không quốc gia nào có thể địch nổi Tử Vi Quốc. Ta từng nghe nói, quan viên của Tử Vi Quốc đều dám lên mặt với sứ giả Cao Trạch. Cường quốc ngạo khí như vậy, sao có thể phái ra đại tướng!"
Tử Vi Quốc hiện tại sợ là đã cho rằng Đại Á từng cùng độ cao với họ đã không thể đánh đồng, huống chi là cùng Dung Quốc liên thủ.
"Cung Vân nói không sai." Ánh mắt Phó Vô Thiên sáng quắc nhìn chằm chằm binh phù, như có thể xuyên thấu binh phù thấy được biên quan Đại Á, "Nếu bổn vương không đoán sai, Tử Vi Quốc lần này phái ra tướng lãnh có địa vị không cao, tướng lãnh trẻ vô danh hoặc lão tướng."
Việt Thất cười, "Nói ngắn gọn chính là Tử Vi Quốc khinh thường Đại Á, cho rằng cùng Dung Quốc liên thủ, Đại Á không phải là đối thủ, cho nên không tính toán xuất ra toàn lực. Thật là, nếu Tử Vi Quốc để mắt chúng ta như vậy, nếu không cho họ một phần 'hậu lễ' thì thật xin lỗi 'dụng tâm' của Tử Vi Quốc."
"Vì sao lần này mang binh xuất chinh là Triệu Nghị?" An Tử Nhiên chen vào, ba người lập tức nhìn qua.
Phó Vô Thiên bắt chéo chân giải thích: "Triệu Nghị còn trẻ, năng lực cũng không tồi, Hoàng Thượng đại khái muốn cho hắn một cơ hội." Triệu Nghị xác thật không tồi, chỉ khuyết thiếu rèn luyện, chưa bao giờ mang binh xuất chinh, cũng chưa từng tòng quân, cho nên từ nhỏ đến lớn đều chưa trải nghiệm sinh hoạt ở biên quan.
An Tử Nhiên gật gật đầu, "Như vậy Vương gia chuẩn bị khi nào đi?"
"Ngày kia sẽ xuất phát."
Có Triệu Nghị mang binh, Phó Vô Thiên không cần về Quân Tử Thành. Phó Nguyên Phàm đã minh xác biểu đạt ý nghênh chiến, Phó Vô Thiên chỉ cần mang theo cấp dưới trực tiếp chạy tới biên quan.
Cung Vân cùng Việt Thất ăn ý rời đi. Vương gia xuất chinh, Vương phi khẳng định không thể đi cùng, xưởng công binh ở Tĩnh Sơn Châu cần hắn, phía Quản Túc khả năng cũng phải tìm người thay thế. Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ, họ cần cẩn thận hơn.
An Tử Nhiên đứng dậy ngồi vào bên cạnh Phó Vô Thiên, "Vương gia đừng đại ý, phải đánh cho Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc hoa rơi nước chảy. Ta bên này cũng sẽ nỗ lực." Hắn tưởng rằng có đủ thời gian, không ngờ chiến sự tới đột nhiên.
Phó Vô Thiên khoác tay ôm vai hắn, cười nhạt nói: "Vương phi tận lực là được, không cần sốt ruột, cứ thuận theo tự nhiên. Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ thì sao, một đám binh tôm tướng cua, giải quyết họ chỉ là thời gian vấn đề."
"Vương gia thật tự tin a." An Tử Nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ý cười trêu chọc.
Phó Vô Thiên tiến đến gần mặt hắn, chóp mũi thân mật cọ mặt hắn, "Bổn vương nói thật, lại nói, không tự tin thì không phải bổn vương. Vương phi không phải cũng rất tự tin."
"Không sai." An Tử Nhiên cười nhẹ một tiếng, chủ động hôn lên.
Ngoài phòng, Việt Thất nhìn cánh cửa đóng chặt. Chưa gặp Vương phi, hắn cảm thấy tám phần là một nam nhân nhu nhược tựa nữ nhân nên không chờ mong gì, gặp rồi thì cảm thấy cũng được. Đến khi hiểu ra chân tướng, hắn mới cảm thấy Vương gia nhặt được bảo.
"Cung Vân, ngươi nói Vương phi tại sao biết nhiều thứ như vậy, hắn thật là con nhà địa chủ sao?" Việt Thất dùng khuỷu tay đẩy đẩy người bên cạnh.
Cung Vân mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái.
Việt Thất sớm quen thái độ lạnh nhạt của hắn, không từ bỏ, "Nói một câu đi, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ?"
"Có gì mà hiếu kỳ, dù phải hay không, ta chỉ biết Vương phi là của Vương gia." Cung Vân rốt cuộc mở miệng.
Việt Thất cứng họng, cuối cùng mới giơ ngón cái lên, "Câu cuối cùng đủ hăng hái, nhận thức ngươi lâu như vậy, đây là câu dễ nghe nhất ta từng nghe."
Cung Vân trừng hắn một cái.
Ngày xuất chinh đã đến. An Tử Nhiên không làm ra vẻ, tiễn Phó Vô Thiên đến cổng vào Sơn Trấn liền dứt khoát lưu loát trở về.
Trên đường, hắn ở trên phố gặp được một người không tính quen, chính là bà chủ quán sủi cảo ở Vong Thạch trấn. Không đợi hắn phản ứng, bà chủ quán đã chạy thật xa, không dám lại khoe khoang tư sắc. Từ khi biết thân phận của họ, bà chủ quán sợ hãi, vẫn luôn hối hận chuyện ngày đó, lo lắng họ sẽ trả thù nên đã đề phòng rất nhiều ngày.
An Tử Nhiên căn bản không thèm để ý đến nàng, sau khi trở về liền dành toàn bộ tinh thần cho phối chế hỏa dược. Hắn tuy không nghiên cứu sâu nhưng có tri thức lý luận, chỉ mất nửa ngày đã thành công phối chế ra hỏa dược bạo phá.
Nhưng hỏa dược bạo phá thích hợp dùng cho đào núi phá đá, nếu muốn dùng cho súng thì còn cần vật phụ trợ. Tỷ như súng hỏa mai thời Minh triều, hỏa dược dùng để phóng viên đạn ra, uy lực kỳ thật không tính lớn, cho nên so với thuốc nổ thì hỏa dược có uy lực kém hơn.
An Tử Nhiên quen với thuốc nổ nhiều hơn hỏa dược. Hắn đã nghĩ cứ từ từ tới, không cần sốt ruột, xuống tay từ hỏa dược trước cũng không sao, nhưng chiến sự ở biên quan quấy rầy kế hoạch của hắn, không thể không thay đổi phương án.
Hỏa dược kỳ thật là một loại thuốc nổ, tỉ lệ bất đồng có thể tạo ra uy lực bất đồng, nếu vận dụng thích đáng để chế tác thành bom, đến lúc đó ném vào quân địch là có thể nổ tung một đóa mây nấm.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ buồn rầu muốn thử nghiệm thật lâu, nhưng đối với An Tử Nhiên thường xuyên tiếp xúc với thứ này lại không phải nan đề, khó chính là thời đại này tương đối lạc hậu, quá trình chế tác sẽ phiền toái chút.
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
An Tử Nhiên sau khi suy nghĩ cẩn thận, lập tức triệu tập một nhóm thợ rèn. Bom dùng nguyên lí hỏa dược cháy nhanh trong không gian kín, tạo ra khí nén khổng lồ rồi bộc phát sinh ra uy lực cường đại, cho nên hắn cần một lớp vỏ kim loại.
Cửa bị gõ vang, một sĩ binh hắc giáp đi vào. Phó Vô Thiên rời đi mang theo một nửa số hắc giáp quân, còn lại thì ở đây trấn thủ Tĩnh Sơn Châu, trực tiếp nghe lệnh An Tử Nhiên.
"Vương phi có gì phân phó?"
An Tử Nhiên không quay đầu lại, nói: "Ta cần một người hiểu nhiều dược lý, tốt nhất là phi thường am hiểu, mau chóng tìm được người như vậy."
"Rõ!"
Xương Châu
Quản Túc cũng bắt đầu hành động. Hắn cùng Thiệu Phi phải đến biên quan trợ giúp Phó Vô Thiên, còn có một nhiệm vụ quan trọng khác, chính là vận chuyển miên giáp.
Xưởng công binh đã sản xuất ra khá nhiều miên giáp, đương nhiên chưa thể đủ cho tất cả binh lính ở biên quan, nhưng tạm thời có thể thưởng cho các binh lính đấu tranh anh dũng, đương nhiên, miên giáp không phải là cho không.
An Tử Nhiên đã sớm giao nhiệm vụ cho Quản Túc, khi có tin biên quan khả năng sẽ đánh giặc liền tiến cung giao dịch với Phó Nguyên Phàm. Phó Nguyên Phàm chính mắt kiến thức cái gọi là miên giáp, không nói hai lời liền đồng ý, hơn nữa yêu cầu giao dịch dài hạn, còn da mặt dày hỏi có thể giảm giá hay không, nhưng bị từ chối.
Chương 257: Cường quốc Tử Vi Quốc
Phương Bắc lạnh hơn phương Nam, mùa đông cũng tương đối dài. Đã tháng hai, biên quan vẫn thực rét lạnh, binh lính mặc giáp sắt lạnh đến cơ hồ có thể kết băng. Nhưng vì thắng lợi, vì bảo vệ biên quan, họ chỉ có thể chịu đựng giá lạnh đấu tranh anh dũng.
Dưới tình huống như vậy, thường thường sẽ có binh lính chết rét, đây là bi kịch vô pháp nghịch chuyển. Khi miên giáp chưa xuất hiện thì không có cách nào, mặc dù có, chi phí dành cho chế tạo chiến giáp sẽ tăng lên ba bốn lần. Nếu đánh mấy năm trận, quốc khố thực mau sẽ hư không.
Vừa không lợi quốc, cũng bất lợi dân.
Khi Quản Túc cùng Thiệu Phi mang theo rất nhiều miên giáp tới biên quan, Phó Vô Thiên cùng Việt Thất đã tới nơi. Bước chân của hắc giáp quân giơ lên từng trận bụi đất.
Biên quan là một tiểu thành, bên trong có mấy vạn bá tánh, không ai không biết Phó Vô Thiên. Khi họ thấy thân ảnh uy nghiêm cao lớn đi trước hắc giáp quân, sôi nổi chạy ra hoan nghênh. Hơn hai năm, chiến thần đại nhân rốt cuộc trở về.
"Tướng quân, hoan nghênh ngài trở về!" Một tiểu cô nương trẻ bưng một chén nước trong đi đến trước mặt Phó Vô Thiên, mang theo kính ý cùng tôn trọng, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Phó Vô Thiên.
Bá tánh trong Vạn Dặm thành cơ hồ đều lớn lên cùng những câu chuyện về Phó Vô Thiên. Sự tôn kính của họ với Phó Vô Thiên là thứ mà bá tánh sinh hoạt trong an nhàn sẽ không hiểu được.
Phó Vô Thiên khom lưng tiếp nhận chén, một ngụm uống hết, "Đa tạ." Nói rồi trả lại chén cho tiểu cô nương, nhẹ nhàng kẹp chân thúc ngựa tiếp tục đi về phía trước, phía sau lần thứ hai vang lên tiếng bước chân chỉnh tề của hắc giáp quân.
Tiểu cô nương ôm chén, nhìn tướng quân và hắc giáp quân đi qua trước mặt, trong mắt có ái mộ thật sâu, nhưng chỉ là ái mộ mà thôi. Vạn Dặm thành không có nữ nhân nào không thích tướng quân, người đã có gia đình cũng không chút nào che dấu tình cảm với tướng quân. Nhưng trong lòng các nàng đều biết mình không xứng với tướng quân.
Tề tướng quân sớm đã nhận được tin tức, nghe nói họ đã tới Vạn Dặm thành, lập tức tự mình ra nghênh đón. Triệu Nghị cùng Quản Túc tốc độ tương đối chậm, cho nên họ là nhóm đầu tiên tới. Xa xa thấy Phó Vô Thiên thân ảnh, Tề tướng quân nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tề tướng quân khi còn trẻ là tâm phúc của Phó Khiếu, vẫn luôn trấn thủ biên quan. Phó Khiếu qua đời, ông lại đi theo Phó Vô Thiên, chưa bao giờ có hai lòng. Luận bối phận, Phó Vô Thiên nên gọi ông một tiếng 'Tề thúc'.
"Tề thúc, hơn hai năm không gặp, biệt lai vô dạng!" Phó Vô Thiên lưu loát nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Tề Trường Giang có chút kích động, khuôn mặt trước sau như một cương nghị.
Tề Trường Giang kích động vỗ vỗ vai hắn, "Tiểu tử ngươi, mấy năm nay cưới tức phụ liền vui quên cả trời đất, rốt cuộc chịu quay lại." Lực đạo của ông rất lớn, người thường khả năng sẽ bị vỗ đến lùn mất một đoạn, Phó Vô Thiên lại không chút sứt mẻ. Ông vốn tưởng Phó Vô Thiên sẽ không trả lời, kết quả lại ra ngoài dự kiến.
"Nếu không phải biên quan phát sinh chiến sự, bổn vương xác thật muốn vui đến quên cả trời đất."
Phó Vô Thiên nghiêm trang nói vậy tức khắc hù Tề Trường Giang. Ông phản ứng giống hệt Việt Thất khi lần đầu tiên thấy Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên ở bên nhau rất ăn ý lại ấm áp, vẻ mặt ngốc bức nói không nên lời.
Làm một lão tướng cơ hồ nhìn Phó Vô Thiên lớn lên, Tề Trường Giang cảm thấy hắn sau hơn hai năm thay đổi không ít, trước kia lời này tuyệt đối không thể xuất ra từ miệng Phó Vô Thiên, hắn không phải bị tức phục chinh phục rồi chứ?
Việt Thất biết sẽ như vậy, "Tề tướng quân, tức phụ bảo bối của Vương gia, về sau gặp được ngươi liền biết vì cái gì."
Ôn chuyện để sau có thời gian lại nói. Hắc giáp quân về đơn vị, Phó Vô Thiên dẫn người đi lên tường thành.
Nơi xa núi non liên miên, địa thế hiểm yếu. Phía sau dãy núi là đại quân của Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc. Nếu Đại Á muốn chủ động tiến công, thế tất phải đi qua những địa thế hiểm yếu đó, rất bất lợi.
Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc đã sớm phái binh gác các quan khẩu hiểm yếu. Họ có vách tường thiên nhiên che chắn làm ưu thế, chính là địa lợi. Đại Á không thể tiến công, chỉ có thể bị động thủ thành.
"Thám tử có truyền tin tức về?" Phó Vô Thiên nhìn phương xa, khu rừng rậm rạp cùng dãy núi chạy dài cản trở tầm mắt, chỉ có thể luôn luôn phái binh trông coi, nếu không sẽ bị đánh trở tay không kịp.
Tề Trường Giang sắc mặt ngưng trọng trả lời: "Chưa có, lần này khác trước kia, Tử Vi Quốc cũng tham dự, không thể không tiểu tâm hành sự."
"Đại quân của Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc đến khi nào?"
"Ba ngày trước, không biết họ kế hoạch cái gì, đến bây giờ cũng không phát động tiến công." Tề Trường Giang tương đối lo lắng họ sẽ chơi âm mưu quỷ kế, đặc biệt là Tử Vi Quốc, thủ đoạn của quốc gia cường đại này đúng như mọi người bình luận, có tiếng ti tiện.
Tử Vi quốc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chỉ cần có thể thắng lợi, bất cứ thủ đoạn âm hiểm gì họ đều sẽ không chút do dự.
Tám năm trước đã xảy ra một sự kiện làm các quốc gia khiếp sợ. Tử Vi Quốc vì gồm thâu một tiểu quốc tên Sa Bạch quốc mà phái người bí mật ẩn vào. Sa Bạch Quốc tuy là một tiểu quốc nhưng khá phát triển, có xu hướng bắt kịp ngũ đại quốc, nhưng tiểu quốc này lại bị một nữ nhân huỷ hoại.
Nữ nhân kia chính là thám tử của Tử Vi Quốc, có được dung nhan khuynh thế khuynh thành, thanh âm nhu mĩ như có thể mê hoặc nhân, làm quốc vương Sa Bạch Quốc thần hồn điên đảo, không chỉ hoang phế quốc sự, thậm chí còn vì nữ nhân kia mà phế bỏ Thái Tử rất xuất sắc lúc ấy. Triều thần cực lực phản đối không thành công, nhưng từ đó về sau, quốc vương Sa Bạch Quốc lại coi Thái Tử như cái đinh trong mắt, nơi chốn ngáng chân Thái Tử.
Triều đình giằng co hơn nửa năm, rốt cuộc có triều thần đứng ra cổ động Thái Tử mưu phản, Thái tử cũng không muốn nhìn Sa Bạch Quốc từ đây chôn vùi trong tay phụ hoàng, rốt cuộc đồng ý mưu phản soán vị.
Nhưng kế hoạch của họ lại bị tiết lộ. Cái tên đã cổ động Thái Tử mưu phản kỳ thật là người của yêu phi. Kế hoạch truyền tới tai quốc vương Sa Bạch Quốc, tiên hạ thủ vi cường, Thái Tử cùng những người liên can đều bị bắt lại, thậm chí bị phán tử hình.
Nhưng có lẽ trời không muốn Thái Tử tuyệt mệnh, có người cứu hắn ra, nhưng vẫn bị phát hiện. Có người nói Thái Tử rơi xuống vực mà chết, có người nói Thái Tử mai danh ẩn tích, mọi thuyết xôn xao, sự thật đến tột cùng là thế nào không ai biết. Nhưng đa số đều cho rằng Thái Tử đã chết, mà Thái Tử chết, Sa Bạch quốc cũng luân hãm.
Thật đáng buồn, quốc vương Sa Bạch Quốc ở khắc cuối cùng mới tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn. Con của hắn, quốc gia của hắn đã bị chính hắn chôn vùi.
Sự kiện ở Sa Bạch Quốc truyền ra, cơ hồ tất cả các quốc gia đều chấn kinh. Không phải bởi vì thủ đoạn đê tiện của đối phương, mỹ nhân kế rất nhiều người đều đã từng dùng, nhưng trong hai năm ngắn ngủn làm một quốc gia thực lực không hề yếu bị luân hãm rồi bị cắn nuốt đến không xương cũng không thừa, tốc độ khủng bố làm người kinh hãi.
Sau đó lại liên tục truyền ra tin tức Tử Vi Quốc gồm các tiểu quốc xung quanh. Các loại thủ đoạn ùn ùn không dứt, có bạo lực, có tàn sát, có đốt trụi giết hết cướp sạch, nhiều không kể xiết. Tuy rằng Tử Vi Quốc là quốc gia đắp nặn từ máu tươi cùng thi thể, nhưng cũng bởi những việc này, Tử Vi Quốc là sự tồn tại mà rất nhiều quốc gia không muốn nhắc tới.
Hiện tại, mục tiêu của Tử Vi Quốc tựa hồ chính là Đại Á. Dựa theo thủ đoạn trước kia của quân chủ Tử Vi Quốc, hắn rất có thể đã sớm phái người ẩn vào Đại Á. Tề Trường Giang lo lắng không phải không có lý do.
Phó Vô Thiên nhớ tới người đặt hàng bí ẩn ở xưởng của Vương phi, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía trước, "Có lẽ đã ẩn vào rồi."
"Phải làm sao bây giờ? Nếu Tử Vi Quốc cũng gài một phi tử mỹ diễm bên Hoàng Thượng, chế tạo nội loạn, chẳng phải sẽ bất lợi cho chúng ta?" Tề Trường Giang cả kinh.
"Lo lắng cái gì, Đại Á lại không phải Sa Bạch Quốc." Phó Vô Thiên có vẻ không để bụng.
Đúng là Phó Nguyên Phàm vừa kế vị, nhưng có đường ca áp chế, yêu phi hoàn toàn không có tác dụng, cho nên xuống tay từ Phó Nguyên Phàm là hành vi ngu xuẩn. Quân chủ Tử Vi Quốc thông minh như vậy, khẳng định sẽ không đi nước cờ kém này.
"Đại Á vừa trải qua nội loạn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện nội loạn thứ hai. Hiện tại nên ngẫm xem làm thế nào đối phó năm mươi vạn đại quân của địch." Cung Vân bình tĩnh nói, hiện tại hắn đã không phải Phó thống lĩnh cấm vệ quân.
Dung Quốc có bốn mươi vạn đại quân, Tử Vi Quốc lại chỉ có mười vạn đại quân, khác biệt rất lớn. Không phải Tử Vi Quốc không có binh, tương phản, họ có rất nhiều binh, phái ra ít như vậy hoàn toàn là coi khinh Đại Á, cực kỳ tự tin vào bản thân.
Đối với cường quốc như Tử Vi Quốc, có suy nghĩ này là bình thường, nhưng họ sẽ chứng minh Đại Á là một khối sắt cứng cỡ nào.
Chương 258: Thí nghiệm
Tin Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ tấn công Đại Á nhanh chóng truyền khắp các địa phương. Rất nhiều bá tánh đều biết những lời đồn xung quanh quốc gia này.
Tuy rằng họ tin tưởng chiến thần nhất định sẽ không thua, nhưng Tử Vi Quốc chính là quốc gia mạnh nhất, lại liên thủ với Dung Quốc, Đại Á còn đường sống sao?
Nhất thời, càng nhiều bá tánh bắt đầu quan tâm đến biên quan chiến sự.
Tĩnh Sơn Châu gần biên quan nên thảo luận đặc biệt kịch liệt, An Tử Nhiên thường thường cũng có thể nghe thấy người khác nói đến những việc này, nhưng hắn cũng không cùng người ta thảo luận mà chuyên tâm thí nghiệm bom của hắn.
Các thợ rèn dựa theo yêu cầu chế ra mấy chục cái vỏ sắt. Vỏ càng cứng rắn, bom nổ sẽ có uy lực càng lớn.
An Tử Nhiên nhét hỏa dược vào, lại chế ra ngòi nổ, bom thành phẩm không thể kín và chắc chắn như đời trước, nhưng có thể làm đến trình độ này đã rất không tồi. Hắn lại tiếp tục chế ra mấy chục quả bom.
Chiều hôm nay, Quản Túc cùng Thiệu Phi rốt cuộc tới. Họ cần vận chuyển miên giáp cho nên tốc độ tương đối chậm. Đường đến biên quan nhất định phải qua Tĩnh Sơn Châu, hai người cũng thuận đường ghé qua xem, không tính toán ở lại lâu.
Không chờ thông truyền, Thiệu Phi đã hấp tấp vọt vào, thấy An Tử Nhiên đang đùa nghịch mấy thứ tròn tròn màu đen, nhào qua muốn ôm.
"Vương phi, ta rất nhớ ngài."
An Tử Nhiên lắc mình tránh, Thiệu Phi tức khắc vồ hụt. Hắn vừa định oán giận một câu, Vương phi khinh phiêu phiêu lườm một cái, uy hiếp nhàn nhạt ẩn hàm vậy mà cùng Vương gia có vài phần tương tự, tức khắc không dám lỗ mãng.
"Vương phi, đây là cái gì?" Thiệu Phi cầm lấy một viên, tò mò nhìn.
"Bom." An Tử Nhiên bình tĩnh trả lời, xoay người xếp bom vào một cái thùng.
Quản Túc đi vào trùng hợp nghe thấy, hai chữ thực xa lạ, chưa từng nghe nói, nhưng xuất phát từ miệng Vương phi thì nhất định không bình thường.
Thiệu Phi lại truy vấn một câu, "Bom này dùng để làm gì?"
An Tử Nhiên đột nhiên lộ ra vẻ mặt quỷ dị, "Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Các ngươi tới vừa lúc, giúp ta khiêng hai cái thùng này ra, cùng ta ra ngoài một chuyến."
Ngoài ba người họ còn có hai lính hắc giáp. Năm người vận chuyển bốn cái thùng lớn trực tiếp đi vào núi sâu. Không phải ngọn núi nào ở Tĩnh Sơn Châu cũng có chủ, càng đi sâu càng nguy hiểm. Nghe nói bên trong có mãnh thú, từng có người bị tấn công cho nên trừ phi kết bè kết đội, nếu không bá tánh sẽ không vô duyên vô cớ tiến vào.
Thiệu Phi tê cả da đầu nhìn bốn phía im ắng, cây cối rậm rạp cùng đỉnh núi cao ngất che hết ánh mặt trời. Rõ ràng là ban ngày, thái dương đang treo cao, nơi này lại âm phong từng trận, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy dã thú rít gào vọng lại từ nơi xa. Họ đã đi sắp nửa canh giờ, đã rất xa Sơn Trấn, đừng nói bóng người, ngay cả bóng ma cũng không thấy.
Đúng lúc này, An Tử Nhiên đột nhiên dừng lại, đứng trước một ngọn núi thấp, chỉ cao hơn mười mét.
"Tới rồi, ở chỗ này đi."
Quản Túc không chờ An Tử Nhiên phân phó liền dỡ bốn cái thùng lớn xuống, hai cái thùng đựng bom, hai cái còn lại đựng đầy hỏa dược.
An Tử Nhiên điều hai lính hắc giáp ra phía sau trông coi, sau đó mới lấy ra một quả bom. Các quả bom chứa hỏa dược có thành phần khác nhau, thủ pháp chế tác cũng có chút bất đồng, vì thí nghiệm ra loại nào có uy lực mạnh nhất, hắn đã chế ra hai mươi quả.
"Chôn bom xuống dưới chân núi, không cần quá sâu, nhớ kỹ ngòi nổ hướng lên mặt đất." An Tử Nhiên giao bom cho Quản Túc. Quản Túc lập tức làm theo.
Thiệu Phi thò qua, "Vương phi, ta thì sao?"
An Tử Nhiên bảo hắn khiêng thùng hỏa dược đi theo. Quản Túc đã chôn bom, Thiệu Phi rắc hỏa dược lên ngòi nổ, vừa rắc vừa lui lại, cách bom khoảng 30m mới dừng.
An Tử Nhiên móc ra một cây bật lửa*, đốt cháy hỏa dược. Lửa cháy 'xì xì' không ngừng chạy về chỗ chôn bom, tốc độ không chậm, nhanh chóng chạm vào ngòi nổ. Khi Thiệu Phi không hề phòng bị, bom nổ 'bùm' một tiếng, mặt đất hơi lắc lư, Thiệu Phi cả người đều dọa choáng váng. (Himeko: 火折子, không hẳn là bật lửa, tui cũng không biết dịch thế nào.)
Quản Túc hơi chút tốt hơn một chút, nhưng trên mặt hắn cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ. Tuy đã sớm đoán được không phải thứ tầm thường, nhưng khi được kiến thức thì vẫn cảm thấy bị chấn động.
Cái gọi là bom này có thể sinh ra uy lực cường đại như vậy?
Quả bom trong mắt hai người đã rất cường đại, An Tử Nhiên lại thấy không đạt tới hiệu quả hắn muốn. Hắn đi đến chân núi kiểm tra, nơi chôn bom đã bị nổ thành một cái hố rộng một thước, sâu không đủ nửa thước. Đất nơi này còn tương đối mềm xốp, nếu gặp tường thành hoặc nham thạch, hiệu quả chỉ sợ còn không bằng một phần ba bây giờ.
An Tử Nhiên lại tiếp tục thí nghiệm quả bom thứ hai. Quản Túc cùng Thiệu Phi rốt cuộc hoàn hồn, lần này không đợi phân phó, hai người đã tự giác cầm bom cùng hỏa dược đi chôn. Quản Túc hiểu ra An Tử Nhiên muốn thí nghiệm cái gì, cho nên chọn một nơi khác, chôn ở độ sâu giống quả bom đầu, như vậy có thể nhìn ra uy lực khác biệt.
Một lát sau, quả bom nổ, uy lực kém hơn quả thứ nhất, hố chỉ rộng nửa thước. An Tử Nhiên ghi lại kết quả, Quản Túc cùng Thiệu Phi lại tiếp tục chôn bom và hỏa dược. Hai thùng bom nhanh chóng dùng hết.
Số liệu không được như mong muốn, hố bom rộng nhất chỉ hơn 4m, sâu nhất chỉ có 2m, còn lâu mới đạt được yêu cầu, nhưng lần đầu tiên thí nghiệm đã có thành tích này đã thực không tồi, trong mắt Quản Túc cùng Thiệu Phi là như vậy.
Hai lính hắc giáp tuy rất hiếu kì tiếng nổ không ngừng vang lên là cái gì, nhưng cũng biết không thể hỏi, nhanh chóng quay về Sơn Trấn.
An Tử Nhiên tiếp tục chui vào xưởng. Quản Túc cùng Thiệu Phi theo sát sau đó.
"Vương phi, ta cùng Thiệu Phi đã thương lượng, Thiệu Phi muốn lưu lại giúp ngài."
Quản Túc đã có thể nhìn thấy tiền cảnh quang minh mà bom mang lại, hắn tuy trầm ổn cũng nhịn không được kích động. Dưới tình huống này, cần có người được Vương phi toàn tâm toàn ý tín nhiệm ở lại hỗ trợ, mà người này chỉ có thể là Thiệu Phi. Biên quan đã có Việt Thất cùng Cung Vân ở bên Vương gia hỗ trợ, Thiệu Phi đi cũng không thể đấu tranh anh dũng, cho nên lưu lại là thích hợp nhất.
"Vương phi cho ta ở lại đi." Thiệu Phi chờ mong nói. Được chứng kiến uy lực của bom, hắn đã không muốn tới biên quan nữa. Khi bom hoàn thành, hắn lại vận chuyển đến biên quan, ngẫm thôi đã thấy kích động.
An Tử Nhiên xoay người liếc họ một cái, "Các ngươi đang lo lắng cái gì, ta vốn muốn Thiệu Phi lưu lại." Phó Vô Thiên mang theo Việt Thất cùng Cung Vân đi rồi, hắn xác thật cảm thấy nhân thủ không đủ không tiện, rất nhiều chuyện đều không thể giao cho những người khác đi làm, hắn chỉ có thể tự tay làm lấy.
"Quá tuyệt vời!" Thiệu Phi lập tức cao hứng nhảy dựng lên, có thể chính mắt chứng kiến sự cải cách mang tính lịch sử tuyệt đối sẽ là ký ức khó quên nhất cuộc đời hắn.
Quản Túc không ở lâu, nhanh chóng quyết định rời đi. Thiệu Phi nói một tiếng với An Tử Nhiên rồi chạy đi tiễn Quản Túc. Hai người đứng ở cổng lớn của Sơn Trấn. Đi cùng Quản Túc là binh lính đang chờ xuất phát cùng hơn mười xe hàng, đứng ở cổng vào khiến cho rất nhiều người quan sát.
"Đến biên quan, nhất định phải đánh lên tinh thần. Nếu như bị sơn phỉ đánh cướp thì mặt mũi ngươi mất hết, đi ra ngoài cũng đừng nói ta quen ngươi a......"
Thiệu Phi đang lải nhải đột nhiên bị lấp kín miệng. Mặt Quản Túc và hắn gần gũi thân mật tiếp xúc, hô hấp hòa vào nhau làm mặt đỏ tim đập.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, nơi này là cổng lớn người đến người đi a!!
Thiệu Phi hỗn độn. Chờ hắn hoàn hồn, Quản Túc đã buông ra, quệt ngón cái lên môi hắn rồi mới xoay người đi, một lát sau, phía sau mới truyền đến Thiệu Phi phẫn nộ quát tháo, Quản Túc lại cười càng vui vẻ.
"Đáng giận Quản Túc!" Thiệu Phi ngửa mặt lên trời gầm một tiếng rồi chạy về xưởng. Bị nhiều người dùng ánh mắt khiếp sợ cùng ái muội nhìn chằm chằm, da mặt hắn mỏng rốt cuộc không chịu được.
"Trở về đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không lão tử nhất định sẽ đá mông ngươi."
"Ngươi muốn đá mông ai?"
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh, Thiệu Phi hoảng sợ, xoay người mới phát hiện là Vương phi, tùng một hơi đồng thời lại lắc đầu, nói sang chuyện khác: "Vương phi có gì cần ta hỗ trợ?"
An Tử Nhiên nhìn hắn thật sâu, có thể làm hắn tức như vậy cũng chỉ có Quản Túc, vợ chồng son chính là ở bên nhau mà vẫn làm ầm ĩ.
"Tiến vào giúp ta phối chế hỏa dược, ta dạy ngươi."
Thiệu Phi lập tức xoa tay hầm hè.
Chương 259: Kẻ phản quốc
Thiên Thọ ngày 24 tháng 2, chiến tranh cơ hồ chạm vào là nổ.
Ở thời khắc quan trọng này, Quản Túc cùng các xe hàng rốt cuộc tới biên quan. Gió lạnh mang theo cát vàng bay đầy trời quất ở trên mặt có cảm giác đau đớn, đây là thời tiết ác liệt ở biên quan. Khi bá tánh phía Nam bắt đầu đổi sang quần áo hơi mỏng, ở biên quan vẫn lạnh thấu xương, bá tánh hay binh lính vẫn mặc áo khoác dày hoặc giáp sắt nặng trịch.
Thu được tin tức, Việt Thất lập tức phái người ra nghênh đón Quản Túc. Hơn mười xe hàng đi trên đường, đa số người đều cho rằng bên trong là lương thảo.
"Đây là thứ gì?"
Tề Trường Giang nhìn thấy Việt Thất cùng Quản Túc đang chỉ huy binh lính dỡ hàng, một rương một rương, có cảm giác khá nặng. Ông thấy đây không phải lương thảo, lương thảo đựng trong bao là được, còn nhét vào rương chẳng phải là làm điều thừa.
"Đây chính là thứ tốt, Tề tướng quân đến hội đèn lồng sẽ biết." Việt Thất bán cái nút.
Chờ họ dỡ hàng xong, sân viện khá rộng đã bị chật ních, cơ hồ không có chỗ đặt chân. Tề tướng quân đã gấp không chờ nổi mở một cái rương ra, ông đã đoán có thể là binh khí, cũng có thể là giáp sắt mới, duy độc không nghĩ sẽ là một đống quần áo.
Quần áo khác giáp sắt, giáp sắt là chiến giáp, trong ngoài cơ hồ đều là thiết phiến, cực kỳ nặng, cũng rất tốn diện tích, một cái rương lớn nhiều nhất chỉ có thể chứa tầm mười lăm bộ, quần áo lại có thể nhét mấy chục hoặc cả trăm bộ.
"Này..."
Phó Vô Thiên đi đến, nhìn cái rương lập tức hiểu ra, "Đây là áo bông giữ ấm, có thể mặc bên trong chiến giáp."
Tề Trường Giang khẳng định mình chưa từng nghe nói qua áo bông, lập tức khom lưng lấy ra một kiện, xúc cảm mềm mại dị thường, còn mang cả cảm giác ấm áp. Nhưng càng làm ông khiếp sợ còn ở phía sau.
Quản Túc mở ra một cái rương khác, lấy ra một bộ miên giáp, "Đây là miên giáp thay cho giáp sắt, Hoàng Thượng mua tới khao huynh đệ ở biên quan. Tạm thời chỉ có ba vạn bộ, mặt khác còn ở trên đường, xưởng cũng đang chế tạo gấp gáp. Lấy thời gian, các huynh đệ ở biên quan nhất định mỗi người có hai ba bộ."
"Cất kỹ, không được để lộ. Tối lại thảo luận phân chia thế nào." Phó Vô Thiên lên tiếng.
Tề Trường Giang đã ngu si.
Chạng vạng, Triệu Nghị phụng mệnh Thiên Thọ Đế đi chi viện Phó Vô Thiên cũng mang theo mười vạn đại quân tới biên quan. Toàn bộ gộp lại là hơn bốn mươi vạn đại quân, vẫn còn đang tiếp túc điều động binh mã.
Triệu Nghị thay đổi rất nhiều, trải qua sự kiện của Phó Nguyên Thành, hắn đã trở nên càng thành thục càng ổn trọng. Tính cách hắn vốn đã không tồi, không nóng nảy bồng bột như người trẻ tuổi, hiện tại lại càng phát triển theo hướng tốt.
Đêm đó, một đám người bao gồm cả Triệu Nghị đúng hẹn đi vào sảnh ngoài mở họp. Đa số tướng lãnh chỉ biết là Quản Túc tới mang theo hàng hóa, lại không biết là thứ gì, nghĩ rằng tướng quân chuẩn bị thương lượng đối sách chống lại Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc.
Trước đó, quân đội Dung Quốc đã mấy lần phái binh thử Đại Á, bởi vì là có mục đích, cho nên vẫn chưa gây chiến. Nhưng mỗi lần họ chuẩn bị xuất binh, đối phương liền vội vàng lui lại. Lửa giận ngập đầu lại không chỗ phát tiết làm không ít tướng lãnh đều hận không thể đánh cho họ tơi bời khói lửa.
"Đêm nay triệu tập mọi người tới không phải vì thảo luận việc đối phó Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc, bổn vương hai ngày nữa sẽ nói ra đáp án, cho nên đêm nay sẽ thảo luận một sự kiện khác." Phó Vô Thiên chống tay lên bàn, đôi mắt đen như có cảm giác áp bách quét qua những tướng lãnh đang ngồi.
Trừ mấy người Quản Túc, tất cả còn lại đều nhịn không được châu đầu ghé tai.
"Không biết tướng quân muốn thảo luận chuyện gì?" Một lão tướng đứng ra hỏi.
Đại Á vẫn luôn vào thế bị động, tuy địa thế bất lợi nhưng họ nghĩ Phó Vô Thiên hẳn sẽ có biện pháp, chứ cứ bị động như vậy thì sĩ khí sớm muộn gì sẽ bị chà sáng. Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc chỉ sợ cũng đánh chủ ý này cho nên vẫn luôn thử chứ không đánh.
Mấy ngày hôm trước, có tướng lãnh đã đưa ra vấn đề này nhưng bị Phó Vô Thiên phản bác, bởi vậy sớm có người cảm thấy bất mãn.
Phó Vô Thiên dừng ánh mắt lên một tướng lãnh trung niên ngồi cuối hơi rũ đầu, từ đầu đến giờ đối phương đều không lên tiếng, giống như đang nỗ lực giảm cảm giác tồn tại.
"Đới phó tướng."
Không ngờ mình sẽ bị điểm danh, tướng lãnh kia sửng sốt một chút mới phản ứng lại, ngẩng đầu thì thấy tất cả mọi người đang nhìn mình.
"Đới phó tướng, tướng quân gọi ngươi." Một lão tướng bên cạnh dùng khuỷu tay đẩy đẩy.
Đới Nhất Minh lập tức đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Phó Vô Thiên hơi lập loè, "Tướng quân có gì phân phó?"
Phó Vô Thiên ngồi trở lại vị trí, đôi tay đan vào nhau, bình tĩnh nhìn hắn, "Đới phó tướng cho rằng kẻ phản quốc nên xử trí thế nào?"
Đới Nhất Minh không dấu vết run lên một chút. Đề tài không ngọn nguồn cũng làm mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết tướng quân hỏi vậy là có ý gì. Có mấy người như nghĩ đến cái gì, sắc mặt mịt mờ thay đổi.
"Đới phó tướng, trả lời bổn vương."
Thanh âm của Phó Vô Thiên tựa như quỷ gọi hồn áp bách thần kinh hắn. Đới Nhất Minh nuốt nước miếng, "Kẻ phản quốc, dù vì... vì lý do gì, đều không thể tha thứ."
"Nếu Đới phó tướng minh bạch, vì sao còn muốn phản bội Đại Á?"
Tiếng nói vừa dứt, lập tức có người nhịn không được hô lên thanh, "Cái gì?"
"Đới phó tướng phản bội Đại Á? Sao có thể?"
"Đới phó tướng đảm nhiệm chức vị quan trọng ở biên quan đã năm sáu năm nay, vẫn luôn biểu hiện rất đáng giá thưởng thức, chưa bao giờ làm ra quyết định gì nguy hại đến Đại Á, sao có thể là kẻ phản quốc, có phải có sai lầm gì?"
Mấy tướng lãnh quan hệ không tồi với Đới Nhất Minh lập tức biện hộ, có người quen biết Đới Nhất Minh từ ban đầu, họ đều không tin Đới Nhất Minh sẽ phản bội.
Phó Vô Thiên ra hiệu cho Cung Vân trực tiếp lấy chứng cứ ra. Đó là hai ba phiến lá cây xanh, bởi vì thời gian quá dài cho nên rìa lá có chút ố vàng.
Nhìn thấy lá cây, Đới Nhất Minh biến sắc. Khi các lão tướng chuẩn bị cầm lên xem xét, hắn nhanh chóng lao ra ngoài.
Nhưng nhanh mấy cũng không thoát khỏi Cung Vân và Việt Thất đã sớm có chuẩn bị. Hai người một trước một sau giáp công, Việt Thất đá người bay trở về, lại bị Cung Vân nện vỏ kiếm nện lên đầu đánh ngất.
Những lão tướng biện giải vì Đới Nhất Minh xấu hổ cúi đầu, hành vi chạy trốn đã sớm chứng minh tất cả, lá cây có phải chứng cứ hay không đã không trọng yếu.
"Không ngờ Đới phó tướng sẽ cấu kết cùng Dung Quốc, uổng hắn là người Đại Á, thật là mất hết mặt mũi."
"Tướng quân làm thế nào biết hắn là gian tế?"
Mọi người nhìn về phía Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên bắt chéo chân, thần sắc cười như không cười, "Kiểm tra ra, cho nên chư vị tướng quân cũng phải cẩn thận, không để bị người khác lợi dụng, nếu không kết cục sẽ chỉ thảm hại hơn Đới phó tướng."
Đây là trần trụi cảnh cáo!
"Tướng quân yên tâm, lão phu sinh là người Đại Á, chết là quỷ Đại Á, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại Đại Á, nếu không thiên lôi sẽ đánh xuống!" Một lão tướng vỗ ngực cam đoan.
Tuy rằng bị hoài nghi làm trong lòng có điểm không cao hứng, nhưng lần này nếu không có Phó Vô Thiên, họ sẽ không biết Đới Nhất Minh sẽ phản bội Đại Á. Khó trách tướng quân không chịu mở họp thương thảo sách lược đối phó Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc, thì ra là sợ bị Đới Nhất Minh tiết lộ.
Các tướng lãnh khác cũng không dám nói gì.
"Kế tiếp là chính sự." Phó Vô Thiên sấm rền gió cuốn kết thúc đề tài.
Mọi người ngây ngẩn, gian tế không phải chính sự thì cái gì mới tính là chính sự?
Đúng lúc này, Quản Túc đặt một cái rương lên bàn, từ bên trong lấy ra năm bộ áo bông cùng năm bộ miên giáp.
Phản ứng của các tướng lĩnh cũng giống Tề Trường Giang, nửa ngày mới tìm về thanh âm, nếu miên giáp cùng áo bông được phân phát đến tay binh lính, năm nay họ sẽ không cần chịu lạnh. Từng đôi mắt trừng lớn nhìn Phó Vô Thiên, bức thiết hy vọng hắn có thể cho họ một đáp án.
Phó Vô Thiên nói: "Đây là đợt áo bông cùng miên giáp đầu tiên, chỉ có ba vạn bộ, mỗi vị tướng lãnh đến chỗ Quản Túc lãnh ba ngàn bộ, chia cho các thuộc hạ binh lính có biểu hiện tốt, mấy ngày nữa sẽ có đợt tiếp theo."
"Mỗi người đều có một bộ?" Một lão tướng run rẩy hỏi.
"Không sai."
Nơi này tổng cộng có bảy vị tướng tính cả Tề Trường Giang, chia cho mỗi người ba ngàn thì còn dư lại chín ngàn bộ, dành cho hắc giáp quân của Phó Vô Thiên.
Hắc giáp quân ban đầu là đội quân riêng của Phó Vô Thiên. Khi Phó Khiếu còn sống, vì tôi luyện con trai, ông đã giao cho Phó Vô Thiên một đội quân năm trăm người. Phó Vô Thiên bằng năng lực của hắn phát triển đội quân lên đến mười vạn người.
Đội quân này chỉ nghe lệnh mình Phó Vô Thiên, cho dù Thống soái cầm binh phù ra ra lệnh, họ cũng sẽ không nghe.
Sau khi Phó Vô Thiên rời biên quan về Quân Tử Thành, đội quân này đã bị Tam hoàng tử giải tán phân chia đến chỗ các tướng lãnh. Phó Vô Thiên hạ mệnh lệnh mới lần nữa tụ lại.
Chương 260: Nam nhân
Quân đội Dung Quốc biết kế hoạch thất bại là sau ba ngày mất liên lạc với nội ứng mà họ sắp xếp ở Vạn Dặm thành.
Phó Vô Thiên có thể bắt được nội gian cũng nhờ nội ứng của Dung Quốc, đối phương ẩn núp ở Vạn Dặm thành được một thời gian. Phó Vô Thiên đến, đối phương nóng lòng có được tin tức, liên tục đi đến vùng ngoại ô.
Đi đi lại lại nhiều khó tránh khỏi bị một vài người chú ý. Bá tánh ở Vạn Dặm thành không vô tri, họ đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến chiến tranh như thám tử, nội gian linh tinh, thấy khả nghi liền lập tức đăng báo.
Người nọ quá nóng vội, đi đến vùng ngoại ô đưa tin thì bị Cung Vân bắt quả tang, nhưng tin tức ghi trên lá cây không viết tên Đới Nhất Minh.
Vì tìm ra nội gian, Phó Vô Thiên không để lộ tin bắt được nội ứng của Dung Quốc. Quản Túc bắt chước nét chữ của nội ứng để làm giả tin hàm, kiên nhẫn thủ một ngày, Đới Nhất Minh xuất hiện. Vì cho các tướng lãnh một lời cảnh báo, họ lựa chọn tố giác hắn trước mọi người.
Dung Quốc, hội nghị các
"Ba ngày đều không có tin tức, tám phần là lòi."
Một tướng lãnh trẻ mặc màu áo giáp đen, ngồi ở vị trí đầu tiên của dãy bàn bên phải đột nhiên đánh vỡ không khí trầm mặc, ngữ khí trào phúng cùng khinh miệt ai cũng có thể nghe ra.
Mọi người lập tức lộ vẻ phẫn nộ. Họ đều là tướng lãnh của Dung Quốc, mà người trẻ tuổi kia là tướng lãnh của Tử Vi Quốc, cũng là Thống soái mười vạn đại quân Tử Vi Quốc, tuổi còn trẻ đã có ngạo khí, luôn là cao cao tại thượng, một bộ khinh thường họ.
Nếu sau lưng hắn không có Tử Vi Quốc, họ hà tất phải nhẫn nhục. Chỉ phái mười vạn đại quân tới đã kiêu ngạo thế này, nếu phái thêm mười vạn đại quân nữa thì phỏng chừng có thể đạp Dung Quốc dưới lòng bàn chân.
Tuy rất không cam lòng, nhưng muốn đánh bại Đại Á, họ chỉ có thể nén giận. Huống chi Tử Vi Quốc xác thật mạnh hơn họ. Lần này Thập hoàng tử có thể thuận lợi lên ngôi ít nhiều cũng nhờ mượn binh từ Tử Vi Quốc.
Vị tướng trẻ nhìn họ giận mà không dám nói, trong lòng lạnh lùng cười, thật là một đám ăn hại, hắn biết sẽ như vậy, trong lòng càng thêm khinh thường.
Đúng lúc này, một tiếng gõ nhẹ vang lên. Mọi người quay đầu nhìn qua.
Người phát ra âm thanh là tướng lãnh trẻ xuất sắc nhất Dung Quốc Địch Giải Dương. Hắn không giống những người khác bảy hết hỉ nộ trên mặt, từ đầu tới cuối đều tỏ ra không liên quan đến mình, chỉ là thần sắc hơi ngưng trọng. Hắn cùng Phó Vô Thiên đã nhiều lần giao thủ, cho nên càng để ý đối phương sẽ ra chiêu số gì.
"Không biết Địch tướng quân có ý kiến gì không?"
Trâu Ngọc Thanh, cũng chính là tướng lãnh trẻ của Tử Vi Quốc, đột nhiên mở miệng hỏi, thanh âm có chút vui sướng khi người gặp họa.
Hắn khinh thường Địch Giải Dương, tuy rất nhiều người đều nói người này là thiên tài khó gặp, thua nhiều lần dưới tay Phó Vô Thiên như vậy mà cũng không biết xấu hổ nói mình là thiên tài? Trong mắt hắn cũng chỉ là bại tướng, không hơn.
Địch Giải Dương nhìn hắn một cái, không để ý lời nói khiêu khích cùng trào phúng, chỉ nhàn nhạt nói: "Thám tử không có thì thôi, bản tướng quân vốn không hy vọng xa vời thám tử có thể nghe được tin tức hữu dụng gì."
"Địch tướng quân thật rộng rãi, không có thám tử, các ngươi muốn thắng thế nào?" Trâu Ngọc Thanh trào phúng.
"Đánh giặc quan trọng là hành binh bố trận, bày mưu lập kế, nắm chắc thiên thời địa lợi nhân hoà, mà không phải dựa vào một thám tử nho nhỏ để quyết định thắng thua." Địch Giải Dương cũng đã nghe rất nhiều lời đồn về Tử Vi Quốc, Trâu Ngọc Thanh có suy nghĩ này hắn cũng không bất ngờ.
Trâu Ngọc Thanh cười nhạo một tiếng, "Chỉ nhược quốc mới cần như vậy." Chân chính cường quốc có thể bỏ qua tất cả, tựa như Tử Vi Quốc, có sức mạnh quân sự tuyệt đối, có thể đàn áp hết thảy chiến lược của đối phương, đây mới là chân chính cường quốc!
"Trâu tướng quân thực tự tin, một khi đã vậy, sao ngươi không đánh thử một hồi với chiến thần Đại Á, để Đại Á kiến thức sức mạnh cường đại của Tử Vi Quốc các người?" Đỗ tướng quân vẫn nhịn không được khiêu khích một câu.
Trâu Ngọc Thanh không bực cũng không giận, lộ ra vẻ khinh thường, "Cho nên Dung Quốc mới liên tiếp thua Đại Á, mệt các ngươi còn không biết xấu hổ nói ra, có biện pháp đơn giản lại tốt hơn để đạt được thắng lợi, vì sao không dùng?"
"Ngươi......" Đỗ tướng quân đang muốn phát tác, lại bị Địch Giải Dương giữ chặt.
Địch Giải Dương nhìn Trâu Ngọc Thanh, nhíu mày nói: "Ý ngươi là, Tử Vi Quốc đã phái người xâm nhập vào Đại Á?" Với thủ đoạn của Tử Vi Quốc, họ càng thích làm một quốc gia tan rã từ nội bộ, rất nhiều tiểu quốc đã luân hãm như vậy.
Các tướng lãnh khác cũng lộ vẻ mặt không thực tán đồng, tuy đây cũng coi là một loại chiến thuật, nhưng thủ đoạn của Tử Vi Quốc đôi khi quá bỉ ổi, họ cũng có lúc lo lắng Tử Vi Quốc sẽ xuống tay với nước mình thì sẽ khó lòng phòng bị.
Trâu Ngọc Thanh nở nụ cười, tùy tiện gác hai chân lên bàn: "Cái này không thể nói được."
Lời tuy là thế, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói ra đáp án. Tử Vi Quốc mưu định rồi sau đó hành động, nếu họ chủ động đưa ra lời mời liên thủ với Dung Quốc tấn công Đại Á thì không thể có chuyện chưa chuẩn bị trước. Nói không chừng họ đã phái người lẻn vào Đại Á, lúc nào cũng có thể cho Đại Á một đòn trí mạng.
Cùng lúc đó, vùng núi sâu ở Tĩnh Sơn Châu lần thứ hai vang lên tiếng ầm ầm, đó là tiếng núi đá bị nổ tung. Ngay từ đầu, thanh âm bình thường, lúc sau thì càng lúc càng lớn. Có bá tánh nghe thấy tiếng vang còn tưởng rằng sơn thần tức giận, sợ hãi vội vàng chạy về. Không bao lâu thì truyền ra mấy câu chuyện về sơn thần, có người lớn mật thậm chí còn chuẩn bị tổ đội để thăm dò thực hư.
An Tử Nhiên cùng Thiệu Phi không thể không liên tiếp thay đổi địa điểm, ngoài không muốn bị phát hiện ra thì cũng là vì nơi thí nghiệm đều bị nổ đến gồ ghề lồi lõm, nếu tiếp tục thí nghiệm ở cùng một nơi, rất có thể núi sẽ lở.
Hiện tại, uy lực của bom đã gần với mong muốn của An Tử Nhiên, đất đá cứng rắn cũng có thể nổ tung. Thiệu Phi rất hưng phấn, lập tức ồn ào muốn sản xuất thêm thật nhiều, sau đó vận chuyển đến biên quan, đến lúc đó địa thế hiểm trở làm khó quân đội Đại Á sẽ không còn là vấn đề, hắn đã gấp không chờ nổi muốn nhìn ngày đó đến.
An Tử Nhiên lại dội cho hắn một chậu nước lạnh.
"Vì sao?" Thiệu Phi lập tức hỏi, tại sao còn phải đợi chờ nữa.
An Tử Nhiên ôm hai tay nghiêm trang nói: "Có hai nguyên nhân, một là nhân thủ, chỉ có hai người chúng ta thì tốc độ sẽ rất chậm, tiếp theo, ta còn muốn thêm mấy thứ khác vào bom."
Thiệu Phi gãi gãi đầu, "Nhân thủ thì ta cho rằng có thể dùng hắc giáp quân, họ đều là thân binh của Vương gia, chỉ nghe lệnh Vương gia, tuyệt đối sẽ không phản bội, nếu không Vương gia cũng sẽ không lưu họ lại. Khi bom được sản xuất đồng loạt, còn phải phái càng nhiều binh tới gác tại Tĩnh Sơn Châu."
An Tử Nhiên gật gật đầu, nếu là thân binh của Vương gia thì không sao.
"Cái kia, Vương phi muốn thêm thứ gì vào bom?" Thiệu Phi không hiểu, hắn cảm thấy bom bây giờ đã rất cường đại.
"Ngươi cho rằng bom chỉ có một loại?" An Tử Nhiên cười hỏi ngược lại.
Thiệu Phi sáng mắt lên, "Chẳng lẽ còn có rất nhiều loại? Uy lực càng cường đại?"
"Vậy phải xem bên trong có thêm thứ gì? Nếu có thể thêm một ít mảnh sắt bén nhọn linh tinh, khi bom nổ, mảnh sắt sẽ bay ra bốn phía, phạm vi sát thương sẽ lớn hơn nữa."
"Cao kế a!" Thiệu Phi giơ ngón tay cái lên, hắn không nghĩ đến còn có thể làm như vậy. Nếu ném bom có thêm thiết phiến tới quân địch, bom nổ tuyệt đối có thể tạo thành càng nhiều thương vong.
Đang nói, một người lính đột nhiên đi vào, "Vương phi, đã tìm được người."
"Tìm ai cơ?"
An Tử Nhiên không trả lời Thiệu Phi, lính hắc giap lúc trước đã tìm đến vài người nhưng đều là đại phu bình thường, không quá tinh thông phối dược.
Hai người lập tức đi ra, còn chưa vào phòng đã nghe thấy từ bên trong truyền ra giọng nam có vẻ lưu manh.
"Thật là trà ngon, nhưng có thịt không, ta rất đói bụng, không có thịt thì cho ta mấy cái bánh bao thịt cũng được, ta tốt xấu cũng là khách các ngươi mời đến đúng không, không thể đối xử với khách thế được, đi nhanh a!"
"Dân chạy nạn từ đâu ra đây?"
Thiệu Phi lập tức đẩy cửa đi vào, thấy một nam nhân bắt chéo chân không hề hình tượng ngồi trên ghế, tầm ba mươi tuổi, ngồi thôi cũng làm người khác cảm thấy hành vi cử chỉ của hắn có chút cà lơ phất phơ. Ngũ quan không tồi, chỉ là cằm cùng nửa bên mặt mọc đầy râu ria, giống kẻ lưu lạc, một chút cũng không nhìn ra hắn sẽ là người An Tử Nhiên muốn tìm.
Nam nhân nghe được tiếng nói cũng nhìn lại, ánh mắt dừng trên Thiệu Phi một chút rồi chuyển sang An Tử Nhiên, giống như biết An Tử Nhiên chính là người tìm người hắn, nhếch miệng cười, "Các ngươi đãi khách quá kém."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top