Chương 6 Mộ Dung Thế Tùng

Trúc uyển cư âm u lạnh lẽo đã mấy năm không ai chăm sóc, âm khí ngút trời cộng hưởng với tiếng diệp cầm của tôi khiến không gian xung quanh càng trở nên huyễn hoặc. Tiếng vừa dứt, một bàn tay bất ngờ chạm vào vai, tôi giật mình quay lại, là một nam nhân.

Y vận bộ trang phục trắng ngần, cũng xuất hiện một mình, như tôi hiện tại.

Tôi im lặng không nói, chỉ dùng ánh mắt thương cảm nhìn người trước mặt, y cũng vậy. Sau đó cả hai cùng đưa mắt nhìn sang Trúc uyển cư.

Người đứng cạnh lên tiếng: "Công tử, chẳng hay có phiền muộn gì mà trông ngươi thương tâm đến vậy?"

Tôi cũng chẳng câu nài lễ tiết, hất mặt sang bên kia con suối nhỏ đang róc rách chảy, lớn tiếng đáp: "Ngươi nói xem, đó có phải là tương lai của ta hay không?"

Hắn thắc mắc: "Đây là Trúc uyển cư của Thiên Tương... Hoàng quý quân tiền triều, nghe đâu sắp bị phá bỏ, công tử sẽ không có cơ hội vào đó đâu"

Tôi quay sang, trừng mắt nhìn y: "Ngươi cố tình không hiểu lời ta?"

Y cười: "Dù ta có hiểu thì có thể nói được gì? Nếu đổi lại là ta, ta sẽ không chọn cách tự dày vò bản thân mình như công tử"

"Ngươi biết ta là nam sủng?"

"Nhìn phục trang và túi thơm người đeo là có thể nhận ra"

"Vậy sao ngươi dám đến gần ta?"

"Ta là vì bắt gặp tâm sự của công tử tự trong tiếng diệp cầm, nên muốn đến thỉnh ngộ"

Nghe y nói vậy, tôi chỉ biết cười trừ: "Khiến công tử chê cười rồi, chẳng hay người là ai?" Hắn cười thật to rồi cong miệng đáp: "Tại hạ chính là Mộ Dung Thế Tùng"

Nghe bốn chữ "Mộ Dung Thế Tùng thoát ra hết sức nhẹ nhàng từ đôi môi y, tôi càng thêm phần kinh hãi, chỉ thẳng tay vào người này: "To gan, tên huý của Thiên tử gia há để một người như ngươi có thể gọi"

Người trước mặt vô cùng an nhiên, dùng tay nâng cằm tôi lên. Dù có cố gắng cựa quậy nhưng lực từ cánh tay ấy quả thực rất lớn khiến tôi không thể cử động được: "Nếu ta nói ta chính là đương kim Thiên tử của Nam Hà, Tiêu Canh y có tin?"

Chỉ biết lúc ấy toàn thân tôi tê cứng, khí huyết không được tự do lưu thông nên có lẽ vì vậy mà tôi chẳng thể nói lời nào. Đến khi một đoàn tuỳ tùng hùng hậu từ trong rừng trúc xuất hiện, đứng quanh y, lọng đỏ lọng vàng huy hoàng, tôi mới tin nam nhân trước mặt tôi chính là đương kim Hoàng thượng.

Chính người này đã gây ra cho tôi bao nhiêu sự u uất không thể giải bày hết. Chính người này bắt tôi vào tử cấm thành, sống tù túng như một nữ tử, chính người này là phu quân tôi mà từ lúc vào cung đến nay non một tháng trời tôi vẫn chưa gặp mặt. Chính là người này, người mà tôi thầm ngưỡng mộ từ lâu, nay xuất hiện trước mặt tôi, vô cùng thô bạo.

Không hiểu vì sao, không biết là tôi sợ hãi, là tôi hoảng hốt hay là xúc động, nước mắt cứ trào ra ở khoé mi. Đã rất rất lâu kể từ lúc biết nhận thức, tôi rơi lệ.

Hắn đưa tay lau đi mấy giọt lệ hiếm hoi trên má nam tử, hắn buông cằm tôi ra, nhìn chăm chú vào mắt tôi. Tôi cuối gầm mặt, hay tay nắm chặt, nghe hắn nói: "Trẫm hiểu tâm sự của ngươi, trẫm cũng biết ngươi chịu nhiều uất ức. Nhưng hãy ở lại đây với trẫm, Tử cấm thành khí thiêng tích tụ, không để ngươi hương tiêu ngọc vẫn đâu"

Hay cho câu "Hương tiêu ngọc vẫn", một nam tử lại sợ "Hương tiêu ngọc vẫn"

Tôi ngước thẳng mặt, nhìn thẳng mắt y, dõng dạc: "Nếu thiên tử gia có thể một mực chung tình với thần, thần nguyện ở lại Tử cấm thành, cùng người gánh vác giang sơn Nam Hà"

Nghe tôi nói vậy, nội giám phía sau Mộ Dung Thế Tùng hoảng hốt, vung cây phất trầm múa may mấy vòng rồi thét: "To gan!, to gan!, một Canh y nhỏ bé mà dám dùng lời lẽ phạm thượng như vậy?"

Mộ Dung Thế Tùng đanh giọng: "Ta thấy Tường Thuỵ ngươi càng to gan hơn, dám lớn tiếng với người mà trẫm nhất kiến chung tình"

Là nhất kiến chung tình, hắn nói hắn nhất kiến chung tình với tôi.

"Những lời trẫm nói đều là thật lòng, trẫm thực không muốn nam nhi tuấn tú trước mặt vì trẫm mà thương tâm như vậy"

Trong mơ hồ, tôi hỏi: "Thần dám hỏi Thiên tử gia, nếu thần không có gương mặt tuấn tú này, người nói nhất kiến chung tình với thần, là thật hay là giả đây?"

Lần này đến lượt cả đoàn tuỳ tùng của Mộ Dung Thế Tùng há mồm kinh ngạc nhìn tôi như vừa bắt gặp một con thú hoang nào đó đang nằm gọn trong bàn tay của người thợ săn mà cứ cố sức kháng cự.

"Trẫm quý Canh y, ban cho chữ 'Tiêu' chính vì trẫm quý tấm lòng thẳng thắng của Canh y, quý ước muốn vô cùng thuần khiết của Canh y. Giang sơn Nam hà rộng lớn, hãy để trẫm dẫn đưa quý nhân đi khắp thế gian, nhìn xem thiên hạ phồn thịnh mà trẫm gầy dựng. Nhưng thiên hạ chưa ổn định, hãy cho trẫm thời gian, nhất định trẫm sẽ thực hiện lời hứa ngày hôm nay" Dứt lời, Mộ Dung Thế Tùng chỉ tay về phía Trúc uyển cư: "Có hương hồn của Thiên Tương minh chứng cho tấm lòng của trẫm với khanh"

Tôi vô cùng chấn động khi nghe những gì Mộ Dung Thế Tùng nói, người đứng đầu thiên hạ đang nói sẽ cùng tôi tiêu sái ngao du thiên hạ... Hắn là trang nam tử, là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh... Là tôi đã nghĩ nhiều, hay là tôi không biết nắm bắt cơ hội ở gần y... Hắn biết ước muốn của tôi, hắn ban phong hào 'Tiêu' cho tôi, là 'Tiêu' trong 'Tiêu sái', là hắn tỉ mỉ hiểu lòng tôi...

Tôi đưa ngón tay út ra: "Người Giang Nam của thần bắt buộc phải móc nghéo mới tính là lời hứa này đáng tin"

Mộ Dung Thế Tùng cười ha ha rồi đưa ngón tay út của mình ra, nghéo lấy. Động tác vừa thành, người liền bế bổng tôi lên, mang lên kiệu. Rèm kiệu vừa đóng lại, tiếng Tường công công bên ngoài the thé: "Bãi giá Dưỡng Tâm điện"

Trên loan kiệu, tôi không dám nhìn y, chỉ tựa đầu vào vách, tay vén rèm cửa sổ trông ra bên ngoài. Ngự uyển cư vừa qua khỏi tiết đông, xuân đến đã trở nên xanh tốt, chim chóc hót vang. Mộ Dung Thế Tùng nắm lấy tay tôi, rồi kéo tôi ôm trọn vào lòng y. Hơi ấm của bờ vai vững chãi, mùi dễ chịu của Long diên hương khiến bất cứ người nào bị cuốn vào đều có thể đắm say không biết đường ra.

Nhưng tôi biết, nếu dễ dàng ưng thuận chấp nhận và tin vào tình cảm của y, y có thể sẽ xem nhẹ tôi như những nam nhân nữ nhân khác trong chốn lục viện. Vì bởi trước nay, có ai kháng cự y đâu.

Tôi nhẹ nhàng thoát ra khỏi hơi thở ấy, mặc dù trong lòng có chút luyến tiếc. Mộ Dung Thế Tùng vẫn nắm chặt tay tôi. Tôi nhìn y, khẽ nói: "Thiên tử gia, hãy cho thần thời gian, thần cần bình tĩnh..."

Mộ Dung Thế Tùng vô cùng bất ngờ: "Xưa nay chưa từng có một ai đề nghị trẫm chờ họ" Tôi đáp: "Người nói người với Niên Tuân là nhất kiến chung tình, vậy hãy để thời gian chứng minh điều này. Nhưng vạn lần xin người đừng lầm nghĩ Niên Tuân vì gia thế sinh kiêu, thần thật sự mong có thể ở lại cấm thành bầu bạn cùng Thiên tử gia, hãy cho thần thời gian chuẩn bị, cũng như cho chính bệ hạ thời gian suy nghĩ, rằng người có thật sự cần Niên Tuân như một tri kỷ hay không..." Nói rồi tôi đặt bàn tay còn lại lên tay y lúc ấy đang nắm lấy tôi.

"Những lời này nếu để người khác nghe được, Niên Tuân sẽ mang tội phạm thượng. Nhưng với ta, Mộ Dung Thế Tùng trước mặt Niên Tuân đây, tẫm hy vọng chúng ta có thể bên cạnh nhau, chăm sóc cho nhau, trẫm quý tấm lòng của ngươi, nên xem nó như bảo bối, quyết không từ chối"

Nghe thế, tôi mỉm cười nhìn Mộ Dung Thế Tùng, y không trách tôi, còn cho tôi và cả y thời gian để nghĩ về chính mình. Người như vậy,...

Loan kiệu chưa về đến Dưỡng tâm điện, y đỡ tôi bước xuống, nhẹ nhàng: "Hôm nay khanh cũng mệt rồi, trẫm cho người đưa khánh về cung. Vài hôm nữa đích thân trẫm sẽ đến thăm" Nghe vậy, tôi chỉ yên lặng không đáp, trao cho y ánh mắt ấm áp, quỳ xuống hành lễ tạ ơn.

Tôi được cho trở về Tập Hiền cung bằng loan kiệu của Hoàng đế, dù có từ chối thế nào y vẫn bắt tôi ưng theo. Không còn cách nào khác đành phải đồng ý yêu cầu của y. Dọc đường, âm thanh y phục do người quỳ xuống hành lễ cứ vang lên, tôi không dám vén rèm nhìn ra ngoài như mọi khi, chỉ im thin thít hồi hộp mong sao mau về đến Thanh Long điện.

Tôi vừa bước vào cửa cung, đám hạ nhân lập tức hốt hoảng, đặc biệt là a Tấn. Tôi ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, chỉ lẵng lặng bước vào, không nói lấy một lời. Duy có a Tấn cứ rối rít bên tai: "Chủ nhân, tại sao người lại..." "Chủ nhân, người diện thánh rồi à?" "Chủ nhân, Hoàng thượng không tới cùng người à?" "Chủ nhân, a Tấn nhớ là người một mình vào Ngự lâm uyển mà, sao lại..." Hắn chưa dứt lời, tôi quay sang: "A Tấn, ngươi không nói cũng không có mất lương đâu" Thế đấy, chỉ có như thế tôi mới được an tĩnh.

Chuyện cũng chưa dùng lại ở đó, khi tôi vừa ngồi xuống nhuyễn tháp, a Tấn dâng lên một tách trà chưa kịp dùng thì Trúc ca từ bên ngoài lao vào, miệng la oang: "Tuân nhi, đệ diện thánh rồi sao?"

Tôi cố gắng uống ngụm trà nóng, Trúc ca cố gắng hỏi thêm: "Hoàng thượng cho kiệu vàng đưa đệ về, có phải đệ đã thị tẩm rồi không...?"

Tôi hốt hoảng phun ra toàn bộ những giọt trà ít ỏi dùng được. Mắt trừng trừng. Tay run run.

Trúc ca vẫn cứ lo lắng: "Đệ làm sao vậy, chỗ đó... đau lắm đúng không?"

Lần này thì tôi chỉ biết mếu máo, không thể thốt lên bất cứ điều gì.

Bên ngoài bất chợt vang lên tiếng bước chân, nghe rõ mồm một do bên trong điện, Trúc ca đã im lặng nhìn tôi vô cùng thắc mắc.

Bước vào điện Thanh Long chính là Tường công công bên cạnh Mộ Dung Thế Tùng, công công dõng dạc: "Thánh chỉ đến" Tôi và Trúc ca quỳ xuống lắng nghe: "Niên Tuấn rất được lòng trẫm, ôn thuận hào hoa phong nhã, xứng đáng đứng đầu chúng nam phi, nay đặt cách tấn phong nhất phẩm Quân, cùng Khánh Quân dẫn đầu nam sủng của trẫm, ngày 15 tháng 1 làm lễ sắc phong, khâm thử"

Tôi tiếp chỉ tạ ơn, trong lòng thì cứ như đã lạc vào một cõi mơ hồ. Cũng như lần đầu được gia phong, tôi cũng không biết mình nên vui hay nên buồn.

Đi sau Tường công công là một đoàn tùy tùng, mang theo hàng loạt kỳ trân dị bảo, đặc biệt có một cây sáo bằng ngọc khảm vàng tên "trường tiêu du", nghe nói do Mộ Dung Thế Tùng đích thân chọn và ban thưởng.

Sau khi Tường công công quay về, tôi quay sang kể toàn bộ sự việc cho Trúc ca ca nghe. Huynh ấy có vẻ không tin, nhưng thấy dáng vẻ quả quyết của tôi mà cũng xiêu lòng. Huynh ấy bảo: "Chuyện đến nước này rồi, Tuân nhi à, đệ không thể lẫn tránh được nữa. Hoàng thượng nói cho đệ thời gian suy nghĩ, nhưng liền tấn phong đệ làm Tiêu Quân, cũng đủ thấy người đang tạo sức ép, muốn đệ mau chóng đưa ra lời đáp hồi vừa ý người. Hoàng thượng là... một nam nhân tốt, chính đệ cũng cảm thấy như vậy, có phải không?"

Tôi cầm cây trường tiêu du trên tay, xoay qua xoay lại, vừa xoay vừa đáp: "Vâng, vậy đệ chỉ còn cách ưng theo thôi" Nghe tiếng Trúc ca ca thở phào nhẹ nhõm, tôi hỏi: "Khánh quân là người như thế nào?

Trúc ca đáp: "Khánh quân là người lãnh đạm, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Huynh đến cũng không nói được gì nhiều. Nhưng nghe ngóng bên ngoài thì dường như kể từ khi Lệ Quí phi hiện tại được tấn phong từ Phùng tần lên Lệ phi, được Hoàng thượng sủng ái, Khánh quân tỏ vẻ ghen tuông, một lần bị Hoàng thượng trách phạt nên người tự giam mình trong điện Càn Khôn" Nghe thế, tôi nói: "Hay cho Khánh Quân, tính tình thẳng hắn, yêu ghét rõ ràng. Đệ thật ngưỡng một người này" Phương Trúc lo lắng: "Nhưng đệ không thể làm như Khánh Quân, đệ nên hiểu nguyên nhân nào mà Hoàng thượng phải sủng ái rộng khắp lục cung" Tôi đáp: "Đệ đương nhiên hiểu đạo lý này, hậu cung – triều đình có quan hệ mật thiết, một người không thể chuyên sủng"

Phương Trúc ở lại dùng thiện với tôi rồi hồi cung. Trước khi rời đi, huynh ấy không quên hành lễ. Dù sao bây giờ tôi đã là nhất phẩm Tiêu Quân, phải tuân thủ quy tắc. Mặc dù tôi cảm thấy chúng phiền hà, nhưng dần dần cũng quen, không để tâm đến những thứ mình không thể thay đổi nữa.

Mộ Dung Thế Tùng, Mộ Dung Thế Tùng...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: