Chương 47: Quy phục
Điên rồi, lại điên rồi.
Tiêu Thanh Dương mặt đầy lo lắng và Thôi Trịnh vừa mới rời giường cùng ngồi xổm hút thuốc với nhau.
"Nó thế này bao lâu rồi?" Thôi Trịnh phun ra một vòng khói, gãi gãi mái tóc vàng cứng như rơm của mình.
"Đêm qua từ lúc về, liên tục chưa dừng."
Tiêu Thanh Dương cũng hít một hơi thuốc lá.
Cùng với một tiếng "rầm", số lượng cây trong trại ngựa của Tiêu Thanh Dương lại giảm đi một.
"Chặt cây thì chặt cây, còn hơn là chặt người." Thôi Trịnh an ủi nói.
Tiêu Thanh Dương liếc cậu ta một cái, buồn bã nói: "Cái cây đó giá 300 ngàn." (~1.050.000.000 vnđ)
Thôi Trịnh sặc thuốc, "300 ngàn, cũng vẫn ổn."
"Cả đêm," Tiêu Thanh Dương lấy hai ngón tay tính toán, "Mười cây đi đời rồi."
Thôi Trịnh trợn mắt há hốc mồm, "Nó không mệt à?"
Tiêu Thanh Dương: "Mày nhìn nó có giống mệt không?"
Nửa đêm hôm qua, Tiêu Thanh Dương bị tiếng động cơ gầm rú đánh thức, vừa ra ngoài thì thấy Kỷ Dao đã quay lại, chiếc xe quanh co đỗ lại, rồi hùng hổ vọt vào trong phòng. Sau đó hắn vô cảm xách một cái rìu ra ngoài, Tiêu Thanh Dương cả kinh còn tưởng mình đang gặp ác mộng.
Đây chả phải phim kinh dị thì gì.
"Nó......" Thôi Trịnh nghẹn lời, "Sao nó lại thế này?"
Tiêu Thanh Dương hút hết một điếu thuốc cuối cùng, "Mày nói xem?"
Thôi Trịnh cạn lời: "Nhóc trà xanh kia đỉnh vậy cơ à?"
"Không đỉnh mà có thể bám được Tần Vũ Bạch à?"
Thôi Trịnh không còn lời nào để nói, trực tiếp nói: "Gọi điện thoại cho chú mày đi, vớ vẩn thêm chút nữa khéo tay nó phế mất."
"Gọi rồi," Tiêu Thanh Dương tang thương hút thuốc, "Người hầu nói chú tao đang nghỉ ngơi."
"Con trai không quan trọng bằng nghỉ ngơi à?"
"Người hầu không dám gọi ông ấy dậy."
Thôi Trịnh lại cạn lời, nghĩ đến tác phong của Kỷ Văn Tung thì có thể hiểu, nhưng vẫn không nhịn được, "Mày chắc chắn chú mày sẽ không để Kỷ Dao xảy ra chuyện à?"
Tiêu Thanh Dương: "...... Tao chắc chắn!"
Thôi Trịnh lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía trước, đột nhiên đứng dậy, "Mọe, nó ngất rồi!"
Niềm vui và nỗi buồn của con người không liên kết với nhau.
Một giấc này Yến Song ngủ rất thỏa mãn.
Tuyến tình cảm của Tiểu Kỷ thật sự quá dễ tăng.
Đêm qua cuối cùng Kỷ Dao vẫn cãi nhau một trận lớn với y.
Tài ăn nói của Tiểu Kỷ không tốt lắm.
Nói qua nói lại vẫn chỉ được mỗi "Chia tay" rồi "Cậu không hiểu", gấp lên còn không nói nên lời, chỉ biết trưng một cái mặt lạnh.
Nào cãi được đóa hoa trắng Yến Song này.
Cái miệng nhỏ của Yến Song vừa mở thì đều là "Chúng tớ yêu nhau thật lòng, tớ coi cậu là bạn thân, vậy mà cậu không thể chúc phúc cho tớ sao Kỷ Dao, cậu thật sự thay đổi rồi, tớ cứ ngỡ cậu sẽ vui vẻ thay tớ".
Rốt cuộc chính thức hạ gục Kỷ Dao.
Khi người ta rời đi Yến Song cũng không cản hắn như trước kia nữa, còn hét một câu về phía bóng lưng Kỷ Dao, "Chúng tớ sẽ không chia tay đâu!"
Kỷ Dao tức giận đến run người, trực tiếp nghiêng mình ra khỏi cửa.
Trong lòng Yến Song cho Tiểu Kỷ một like, nếu đổi thành Tần Thú, có khi cửa ký túc xá bị sập hỏng luôn.
Mà Tiểu Kỷ ở thời khắc mất kiểm soát vẫn cứ duy trì phong độ!
Respect!
Sau khi Yến Song rời giường, thuận tay kéo số Kỷ Dao vào sổ đen.
Từ giờ trở đi, y chính là kẻ yêu đương không não vô tình.
Không chúc phúc cho y đúng không, hừ, thế thì khỏi bạn bè gì sất.
Yến Song thần thanh khí sảng học xong một môn, điện thoại liền nhận được tin nhắn chất vấn của Tiêu Thanh Dương.
"Mày làm gì với Kỷ Dao thế?! Anh đã cảnh cáo mày rồi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nếu Kỷ Dao xảy ra chuyện gì thì mày cứ liệu hồn."
Ừ ừ ừ, nói đúng lắm.
Yến Song bình tĩnh block Tiêu Thanh Dương.
Chẳng được bao lâu thì lại nhận được tin nhắn từ một số lạ.
"Tôi là Thôi Trịnh."
Yến Song suy nghĩ một chút, nhớ tới một cái đầu tóc ngắn vàng chóe, ầu, nhân vật ngoài cốt truyện, block, block hết.
Ngón tay nhấc lên vừa định nhấn nút.
Đối phương đã gửi một bức ảnh qua.
Trong ảnh chụp là Kỷ Dao đang nằm trên giường, hình như là ngủ rồi, lông mày vẫn còn hơi nhíu, góc chụp vừa bình thường vừa lệch lẹo, có vẻ là chụp lén, nhưng vẫn rất đẹp trai.
"Chặt cây cả đêm, mệt ngất rồi."
Yến Song suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Tiểu Kỷ tức giận không đi đua xe nữa mà sửa thành chặt cây? Cách thức phát tiết này rất không thân thiện với môi trường, vi phạm nghiêm trọng mục đích cốt lõi của cuốn sách.
"Con mẹ nó đỉnh vãi, ha ha ha."
Đối phương đã gửi tin nhắn tới, còn vui sướng khi người gặp họa.
"Bro ngầu quá, tôi phục cậu, làm bạn không?"
Yến Song suy tư một lát, cuối cùng vẫn đáp.
"Có thể quyên chút tiền cho cô nhi viện ngôi sao không? Lấy danh nghĩa của tôi."
Vị trí bạn tốt, bỏ tiền ra mà mua.
Thôi Trịnh cầm điện thoại ở một bên mừng đến phát run, Tiêu Thanh Dương đi vào, thấy cậu ta cười đến tóc cũng rung rung, "Nó trả lời mày rồi à?"
"Không, nó cũng block tao rồi." Thôi Trịnh cười xán lạn, thản nhiên nói dối một câu, cậu ta chính là xem chuyện này của Kỷ Dao như trò vui, không có ý gì, nhưng nhìn Kỷ Dao như vậy cậu ta thực sự cảm thấy rất thú vị
"Vị kia có trả lời điện thoại không?"
"Không luôn."
Ngữ khí Tiêu Thanh Dương uể oải.
Thôi Trịnh lại vui vẻ, "Không sao đâu, ông ấy sẽ không để độc đinh của mình xảy ra chuyện gì, à đúng rồi, để ngừa vạn nhất tao hỏi chút, vị kia có con riêng ở ngoài không?"
Tiêu Thanh Dương trừng mắt liếc cậu ta một cái, "Từ lúc dì đi thì bên cạnh chú tao còn chưa từng có người nào."
Thôi Trịnh: "Mày nói vậy thì biết vậy."
Tiêu Thanh Dương: "Câm mẹ mồm đi, cả cái họ Thôi có mày là phiền phức nhất, mày cẩn thận chút, ông cụ sắp trở về rồi đấy, xem cái đầu lông vàng của mày kìa, đến lúc đó tự đi mà chịu."
Thôi Trịnh sờ soạng mái tóc ngắn trên đầu một phen, nhe răng cười, "Này thì làm sao, đẹp thế cơ mà, tối hôm qua mày có thấy không? Tóc tao còn phát sáng đấy."
Tiêu Thanh Dương: "......"
"Mày trông nó, tao đi trước đây."
"Đi đâu?"
Thôi Trịnh quay đầu lại phất phất tay, "Đi từ thiện."
Vào buổi chiều, Yến Song nhận được 100 ngàn trong hậu trường cùng lúc với tin nhắn gửi đến.
"Quyên."
Còn tặng kèm tấm ảnh bắt tay với viện trưởng.
Tóc vàng, áo sơ mi đen phong phanh, hàm răng trắng, cười rộ lên thành vẻ mặt vô tâm vô phế.
"Có hình làm chứng."
Yến Song đáp lại một câu "Cảm ơn".
Đối phương bắt đầu xả một tràng dài.
"Bro, cậu với Kỷ Dao là đùa thật à?"
"Sao cậu có thể kích thích nó đến mức này vậy?"
"Tôi nghe nói cậu cũng có một chân với Tần Vũ Bạch, thiệt hay giả thế?"
......
Đối với người hóng drama thích lảm nhảm, Yến Song: Không thèm để ý.
Đối phương thấy y không trả lời, chắc cũng ý thức được Yến Song không muốn để ý để cậu ta, rốt cuộc cũng ngừng.
Nhưng được một chốc lại nhắn tới.
"Cậu nói xem Tết thì người ta thường ăn gì?"
"Ăn Tết đó*! Ha ha ha ha ha!"
Yến Song: "......" Ờm, thôi vẫn block đi.
Khi lại có một số lạ gọi tới, Yến Song còn tưởng Thôi Trịnh đổi số để quấy rầy, nhưng xuất phát từ cẩn thận nên vẫn bấm nghe.
"Yến tiên sinh."
"Có thể ra ngoài một chút không? Tiên sinh có thứ nhờ tôi giao cho ngài."
Cửa sau trường học, người hầu trong nhà ôm một cái hộp đứng chờ bên cạnh xe.
"Của ngài đây."
Yến Song nhận cái hộp, liếc mắt một cái đã nhìn thấy logo trên bao bì.
"Máy tính sao?"
"Đúng vậy," người hầu cười, "Tiên sinh nói vốn dĩ muốn đưa cho ngài từ cuối tuần trước, đáng tiếc cửa hàng hết hàng, nên hôm nay hàng vừa về đã vội để tôi đưa tới."
Khuôn mặt Yến Song lộ vẻ hơi ngượng ngùng, "Phiền chị cảm ơn anh ấy giúp em."
"Ngài vẫn nên tự mình cảm ơn thì hơn."
Người hầu cười hì hì lên xe.
Chờ sau khi xe đi khỏi, sắc mặt Yến Song lại lạnh xuống.
Đáng ghét, bây giờ đang "mập mờ" với Tần Thú, không thể bán quà của người ta được.
Chẳng những không thể bán.
Y còn phải đáp lễ!
Đợi chiều nay đi làm ở cửa hàng tiện lợi, để xem có gì tặng được không, viết bừa thêm tờ ghi chú là được rồi.
Mang đồ quay về, Yến Song còn chưa đi được hai bước đã dừng lại, lạnh lùng nói: "Đi theo tôi làm gì?"
Trong góc tối, một bóng người thon dài hiện thân, vẫn là dáng vẻ cũ, mắt kính gọng mạ vàng, âu phục chỉn chu.
"Tới tặng quà."
Hai hộp quà giống nhau như đúc.
Rốt cuộc Yến Song cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Y nghĩ thầm: Cũng được, bán được cái nào hay cái đó!
Của Tần Thú thì cất đi trước, rốt cuộc giờ hắn vẫn là diễn viên chính.
"Đổi thành tiền đi." Yến Song nói thẳng.
Ngụy Dịch Trần đi về phía y, đứng yên trước mặt y, Yến Song vẫn trưng vẻ lạnh nhạt như cũ.
Hộp quà đang ôm trên tay bị lấy đi, Yến Song còn chưa kịp cáu thì lại bị nhét hộp quà khác vào.
Hai hộp quà chẳng khác gì nhau, chỉ khác người tặng.
Yến Song liếc nhẹ Ngụy Dịch Trần một cái.
Đây hình như là lần đầu tiên quản gia biểu đạt giống như dục vọng chiếm hữu với đồ vật.
Đây coi như là bồi thường à?
Yến Song mỉm cười, trước tiên ném hộp quà trên tay xuống đất, sau đó lấy hộp quà của Tần Vũ Bạch trên tay quản gia.
"Đổi tiền xong thì cứ quyên cho cô nhi viện, cảm ơn."
Yến Song xoay người đi luôn, ném lại cả hộp quà lẫn quản gia.
Cổ tay bị nắm lấy.
"Đừng giày vò Kỷ Dao quá, Kỷ Văn Tung thật sự không dễ chọc đâu."
Giọng nói trầm thấp lại ôn hòa, cố tình mang theo sự mềm mại.
Hắn từng nghĩ, nếu y rơi xuống vực sâu thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Nhưng hiện tại, hắn đang nhắc nhở y.
Hắn tin Yến Song có thể hiểu ý hắn.
Yến Song trầm ngâm một lát rồi quay đầu lại, nét mặt tươi cười, "Tôi thì rất dễ chọc, cho nên anh mới nhiều chuyện, đúng không?"
Đôi mắt sau thấu kính bình tĩnh không gợn sóng, hiếm khi có ý tốt lại bị từ chối, nhưng cũng không lộ ra dấu hiệu tổn thương.
Dáng vẻ bình tĩnh tự chủ như vậy chỉ càng khiến người khác muốn ra sức chơi hỏng hắn.
Có thể nói, chính bản thân hắn cũng biết sẽ nhận lấy hậu quả như vậy.
Mà hắn, đang vô cùng mong đợi những chuyện đó xảy ra.
"Tôi ghét nhất là loại chó không nghe lời."
Giọng điệu dịu dàng, biểu cảm cũng như đang làm nũng, Ngụy Dịch Trần bình thản tiếp thu loại nhục nhã này.
Chuyện này căn bản không nhằm nhò gì đối với hắn, tựa như một cái tát tối hôm đó, tát lên mặt, cảm xúc còn rõ ràng hơn đau đớn nhiều.
Chẳng qua lại là một lần giằng co tán tỉnh qua lại mà thôi.
Trong lòng Ngụy Dịch Trần không có một gợn sóng.
Nhưng ngay sau đó, hắn biết mình nghĩ sai rồi.
Người trước mặt cười tươi chân thành đến không có chút giả dối nào, tiếp tục chậm rãi nói: "Có lẽ anh hiểu lầm tôi có vài phần hảo cảm với anh, vậy để tôi nói anh hay, anh nghĩ sai rồi, tôi không thích anh một chút nào hết."
Y chân thành tha thiết như vậy, không phải trả thù, cũng không phải cố ý muốn tổn thương hắn, biểu cảm và ngữ khí đều nghiêm túc hiếm có, là sự nghiêm túc mà Ngụy Dịch Trần chưa bao giờ thấy.
Đôi môi đỏ ngọt ngào như ngâm mật độc, nhếch lên một độ cong rõ ràng, mỗi chữ đều mang ý cười, rồi thành câu lại mang dao.
"Tần Vũ Bạch là đồ dùng trên giường, Kỷ Dao là vật trang trí, còn anh, cùng lắm là gia vị thôi."
"Lúc nào tôi cảm thấy cuộc sống không đủ kích thích thì có lẽ thỉnh thoảng sẽ dùng anh một chút, nhưng anh cứ tự xem mình như một bàn đồ ăn ấy, thì tôi sẽ thấy phiền lắm."
"Một khi đàn ông tự cho mình là đúng, thì hoàn toàn không đáng yêu chút nào đâu."
Môi đỏ dần dần tới gần, khoảng cách giữa hai người gần như hôn môi, Ngụy Dịch Trần lại không ngửi được bất cứ mùi hương gì trên người Yến Song.
Không phải Yến Song thật sự không có mùi gì, mà là hắn đã nín thở trong vô thức.
"Người bên cạnh tôi nhiều như vậy, ưu thế duy nhất của anh là đủ thức thời, hứa với tôi......" Đầu ngón tay lướt qua chiếc cà vạt, khóe mắt hướng lên, hiện lên tính công kích không hợp với gương mặt thanh thuần, chớp mắt một cái, lại hoàn toàn biến thành vô tội, "Ngoan ngoãn kẹp chặt cái đuôi nhỏ của anh nhé, được không?"
Một lượng không khí lớn đột ngột được hít vào trong lồng ngực, lá ngô đồng, bùn đất, hơi nước...... còn có hương cam hết sức nồng đậm.
Ập vào mặt, không thèm che giấu ác ý.
Rốt cuộc Ngụy Dịch Trần đã hiểu -- y chưa từng muốn thuần hóa bất cứ ai.
Mọi người đều chỉ món đồ chơi của y, chơi xong thì chán, chán thì vứt đi, tủ kính của y cũng không trưng bày đồ chơi lỗi thời.
Ai đủ bản lĩnh tổn thương y? Ai có khả năng thương tổn y?
Hắn không thể, cũng chẳng ai có thể.
Ngụy Dịch Trần từng có rất nhiều chủ nhân, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự trở thành người hầu của ai.
Trong nháy mắt này, hắn lại có xúc động cúi đầu quy phục.
Nếu Yến Song có thể vĩnh viễn không đổ như lúc này, hắn nguyện ý xem y như tín ngưỡng chân chính của mình.
"Với lại......"
Môi đỏ nghiêng qua, kề sát tai hắn, hơi thở ấm áp như có như không thổi qua màng nhĩ.
"Anh không phải người đầu tiên nhìn thấy tôi mặc chiếc váy kia đâu."
-- "Là Kỷ Văn Tung cơ."
______________________________________________
*Đoạn hỏi xàm của Thôi Trịnh nguyên văn là thế này:
"Kim mộc thủy hỏa thổ, cậu đoán xem chân ai dài nhất?"
"Đáp án là hỏa."
"Bởi vì xúc xích giăm bông*! Ha ha ha ha ha!"
giải thích: 金木水火土- Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Hỏa là 火
火腿肠: xúc xích giăm bông, huǒ tuǐ cháng, đọc hiểu kiểu a đuồi thì thành Hỏa chân dài.
_Tui thấy dịch sang tiếng Việt nó trớt quớt hà, xong lại giải thích ngay dưới đọc hog mượt. Như kiểu joke xong phải giải thích xem cười chỗ nào ấy. Mà cũng chỉ là câu đố xà lơ thôi nên tui thế một câu khác vào, nhân tiện sắp Tết nên lấy về Tết luôn :>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top