Chương 3: Mỹ Nhân
"Ngươi theo ta có ý đồ gì?"
"Hehe! Mỹ nhân, ta là lo lắng mỹ nhân một mình ra ngoài nguy hiểm nha." Bàng Dục hướng hắn đá lông nheo.
"Ngươi lập tức im miệng cho ta!" Nam hình như tức giận vì việc bị gọi là mỹ nhân, nhưng thần sắc vẫn lạnh nhạt như trước.
"Mỹ nhân à!" Bàng Dục đang định tiến tới, cảm giác trên vai có vật gì, lành lạnh, hơi run. Kiếm à! Bây giờ hắn chỉ cần cử động chút xíu bảo đảm cây kiếm này sẽ đụng vào cổ hắn. Nuốt nước bọt, tuy rất thích mỹ nhân nhưng hắn vẫn là yêu mạng hơn, hắn còn chưa muốn chết sớm vậy đâu.
Nam tử nhìn bộ dạng sợ chết của hắn, cười lạnh, khinh thường, dùng khinh công bay đi. Bàng Dục nhìn theo, giậm chân, đột nhiên nghĩ đến, đúng rồi, hắn phải qua phòng của Thúy Như nha đầu xem sao đã. Tức thì, cũng dùng khinh công bay đi.
Bàng Dục đến nơi, thấy nam tử hồi nãy đang ở trên mái hiên. Khóe miệng co rút, có duyên thật. Thấy hắn chăm chú nhìn căn phòng, cũng nghi hoặc, đi lại nghe tiếng động bên trong.
"Nhị công tử, người đừng vội như vậy!" Thanh âm kiều mị của nữ tử vang lên.
"Mỹ nhân à, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng à."
"Công tử ~" Bàng Dục nghe cũng phải nuốt nước miếng, giọng hay thật đấy, biết sớm hắn dùng trước rồi. Dù sao đang ở trong thân thể một thằng con trai, chơi gái là bình thường.
Nam tử trên mái hiên nhìn bộ dạng vểnh tai nghe trộm, còn có ánh mắt thèm thuồng kia, khinh thường triệt để, háo sắc.
"Chát!!"
Bàng Dục ở ngoài cửa đột nhiên xoay người lại, dùng khinh công bay lên mái hiên với nam tử luôn. Cửa phòng mở, một thiếu nữ vận hắc y bước ra, hai tay vỗ vào nhau, hơi mấp máy môi:
"Đúng là làm mất thời gian của ta!" Thiếu nữ khẽ hừ lạnh, dùng khinh công bay đi. Bàng Dục nhìn người này, sắc mặt khẽ biến. Thôi chết rồi, đây chẳng phải là tình tiết của truyện sao!? Đây là xuyên không, Thúy Như trước kia không phải vậy, còn linh hồn trong cơ thể cô, hắn thật không biết có phải Ngọc My không hay là người khác. Nhanh chóng dùng khinh công bay theo. Nam tử nhìn theo hắn, nheo mắt lại, rồi cùng nối bước hai người.
Thiếu nữ bay một hồi, đáp xuống một hậu viện, sau đó đi về phía đông. Bàng Dục nhìn theo, cau mày, đây không phải phủ của Lễ bộ thượng thư sao? Rốt cuộc nàng ta định làm gì. Nam tử cũng đáp xuống mái hiên cùng hắn.
Bàng Dục nhìn y, nghi hoặc, người này đuổi theo nàng ta vì cái gì? Tuy vẻ mặt lạnh chút nhưng đúng là mỹ thật à, Bàng Dục nhất thời bị mê hoặc nhìn y. Nam tử có chút không thích ứng được ánh mắt nỏng bỏng của Bàng Dục, nhíu mày dùng chưởng đánh hắn.Bàng Dục trúng chiêu, ngã xuống đất, oán thầm, xem ra con đường truy mỹ nhân còn dài dài. Thở dài, dùng khinh công bay lên lại mái nhà, thấy nam tử muốn bạo phát, đưa ngón tay đặt lên miệng, tỏ ý im lặng, chỉ về phía dưới.
Thúy Như bước ra khỏi phòng, miệng cười toe toét, trong tay cầm một xấp ngân phiếu:
"Xem ra lần này thu hoạch khá lăm đây."
Sau đó cô nhét lên cửa một cành hoa hồng, rồi dùng khinh công bay đi. Hai người trên mái hiên theo dõi mọi hành động của cô, sau đó cũng nối bước.
Bàng Dục nhăn mày. Đây là vụ án đầu tiên mở màn cho bộ truyện Lam Bạch Song Hành mà. Cái cô Thúy Như đó đúng là đã xuyên không, rồi còn cái gì mà trở thành đạo tặc, mỗi lần gây án đều để lại một cành hoa hồng. Bàng Dục nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh kia, lạnh lùng, theo như Ngọc My tả lại tình tình của cô thì hắn dám chắc 100%, khi cô mạnh lên, khẳng định nơi cô đầu tiên nhắm đến chính là Túy Ngọc Lâu của hắn. Hắn còn nhớ rõ, sau này cô cũng quen được một người trọng sinh, thế lực cũng mạnh lắm. Hừ! Hắn sẽ không để cho cô phá hoại tâm huyết của hắn. Đẩy nhanh tốc độ, đuổi theo cô.
"Các hạ là hồng nương?" Vì mỗi lần gây án, cô đều để lại một cành hoa hồng nên mọi người gọi cô là hồng nương. Bàng Dục và nam tử dừng lại, nhìn người mặc lam y đứng đó. Gió thổi qua, tóc dài tung bay, sắc mặt nghiêm nghị, anh tuấn, Bàng Dục bỗng cảm thấy tự hào. Đây chính là thần tượng của ta: Triển hộ vệ - Triển Chiêu , cũng chính là nam nhân vật chính của truyện.
"Phải! Các hạ là Triển Chiêu?" Thúy Như lên tiếng. Âm thanh như chuông bạc, nếu đổi thành người khác đã sớm gục rồi, may là tiểu miêu nhà ta thần trí kiên định, Bàng Dục khẽ hừ lạnh.
"Vậy thì có thể theo tại hạ một chuyến đến Khai phong phủ?" Triển Chiêu từ tốn nói.
"Tại sao?" Thúy Như nhìn triển chiêu, ánh mắt khao khát. Cô là nữ chính xuyên không, vậy người này nhất định là soái ca dành cho cô.
-----------------
Bàng Dục ở chỗ nấp, nhìn ra ngoài, thấy bọn họ chuyển từ nói chuyện sang đánh nhau, khinh thường, tiểu Miêu của ta sao có thể thua được chứ, cô ta tự đề cao mình quá rồi đó.
Nam tử đứng cạnh hắn, ánh mắt si mê nhìn ra ngoài. Bàng Dục híp mắt lại, theo ánh mắt hắn hướng tới là tiểu Miêu, vậy chẳng lẽ... Đây cũng không thể trách, tiểu Miêu quá ưu tú, ai thấy mà không yêu, chính hắn còn bị đổ nữa mà. Nhưng đây là mỹ nhân hắn chấm rồi, dĩ nhiên không thể để chuyện này kéo dài nếu không sau này ẻm sẽ rất đau lòng, mà tim hắn cũng đau theo.
Rất nhanh, Triển Chiêu đã chế ngự được Thúy Như. Hắn quét mắt nhìn chỗ nấp của hai người, không nói gì, đem cô trở về Khai phong phủ. Bàng Dục lúc này có hơi căng thẳng, lỡ như linh hồn xuyên vào cái cô Thúy Như kia là chị My thì sao. Lo lắng, đang định xông ra cứu cô thì một hắc y nhân đã xuất hiện. Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, tên hắc y nhân kia giao chiến với Triển Chiêu. Dĩ nhiên, là nam chính nhận được sự ưu ái của cả hắn và Ngọc My nên hắc y nhân kia phải yếu thế rồi.
Hắc y nhân cảm thấy tình hình không ổn, thầm thán võ công của Triển Chiêu quả nhiên danh bất hư truyền, sau đó thả phấn trắng. Triển Chiêu bị bất ngờ, sau khi phấn tản đi, nhìn phía trước hắc y nhân lẫn hồng nương đều biến mất, thầm hô không xong. Liếc qua chỗ hai người nấp, nói:
"Các hạ đến rồi, sao không ra!" Nam tử mặc tử y bước ra, ánh mắt ẩn chứa ôn nhu nhìn Triển hộ vệ giờ đã không còn. Còn Bàng Dục thì đã sớm đuổi theo tên hắc y nhân đó để đòi người. Và Bàng Dục cũng không có cơ may biết được thân phận của "mỹ nhân".
"Thuộc hạ bái kiến vương gia!" Triển Chiêu quỳ xuống, nam tử áo tím thấy vậy vội nâng hắn lên, cười cợt.
"Triển hộ vệ cần gì phải khách sáo, đã là bằng hữu không cần câu nệ." Nam tử khắc chế tình cảm trong lòng, nhẹ nhàng nói.
"Đa tạ vương gia."
"Về việc hồng nương..."
"Ngươi không cần phải bận tâm, đã có người đi rồi." Nam tử nghĩ đến cái tên theo mình đó chắc hẳn cũng là đến vì việc này, nếu không tại sao lại đuổi theo họ.
":{"wid�����@6
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top