Chương 10: Kinh Diễm
Vươn vai ngáp dài một cái, Thiên Phong lại là lần thứ hai tỉnh dậy. Sáng nay sau khi xác định tình trạng của Lôi Kình đã ổn, thần kinh cậu rốt cục cũng có thể tùng xuống, liền ngay trước cặp mắt lo lắng của nam nhân mà ngã lăn ra... ngủ, bù lại suốt mấy ngày không hề được an giấc.
Bất quá, ngủ còn chưa được no nê thì Thiên Phong đã bị cơn đói đánh thức, lúc này mới nhớ tới cái bụng rỗng của cậu vài ngày nay cũng chưa có được an ủi mà đang phẫn nộ biểu tình.
Đỏ mặt đè lại nơi không thể kiềm chế cứ phát ra thanh âm đáng xấu hổ, Thiên Phong khẽ len lén liếc nhìn sang nam nhân đang ngồi bế công vận khí bên cạnh, thấy hắn vẫn đóng chặt hai mắt, dường như cũng không có để tâm tới ngoại giới, mới nhẹ nhàng thở ra, rón rén đi ra ngoài sơn động.
Giơ chân trái lên khẽ đá đá, Thiên Phong không khỏi có chút thán phục 'tay nghề' của 'Lôi đại ca'. Cái cổ chân mấy hôm trước còn sưng lớn, đau đến không thể nhúc nhích thế mà giờ đã lại linh hoạt như trước, tựa như chưa từng bị thương vậy.
Cuối cùng cũng có thể vận động, Thiên Phong liền hưng chí bừng bừng mà quyết định đi xung quanh thám thính một phen, tiện thể kiếm chút gì đó có thể nhấm nháp.
Xoa xoa cái bụng đói, cậu tùy tiện chọn đại một hướng phía trước mà vui vẻ rảo bước, biểu tình cứ như nơi này không phải tử vực cậu vừa rớt xuống mà là chốn bồng lai tiên cảnh đang chờ cậu tới du ngoạn vậy.
Trên một cành cây lớn cách đó không xa, một con tuyết điêu uy vũ xinh đẹp mang song đồng màu hổ phách chăm chú dõi theo bóng vị tiểu chủ nhân đang tung tăng như con chim nhỏ, có chút khẽ lắc đầu như bất đắc dĩ (?), liền lặng lẽ giang cánh bay theo.
***
Nga, thì nơi đây cũng có con suối.
Đi chưa được bao lâu, Thiên Phong chợt bắt gặp một dải nhan sắc ánh bạc lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời phía xa xa, vẻ mặt như vừa phát hiện ra thứ gì đó hảo kì, hưng phấn chạy tới. Mấy hôm trước cậu nhờ Tuyết đi lấy nước, luôn rất nhanh đã có thể đem về, chắc có lẽ là lấy ở đây đi.
Thích thú vươn bàn tay trắng nõn xuống đùa nghịch làn nước trong vắt, chứng kiến phía dưới chính đang có rất nhiều cá bơi lội tung tăng, Thiên Phong cặp mắt lập tức mở to, tràn ngập tinh quang sáng rỡ.
Cá a... cá nướng a...
Tựa như đã ngửi thấy được mùi thơm ngọt ngào của cá nướng thoang thoảng đâu đây, Thiên Phong nước miếng chỉ kém chưa có rớt xuống. Bất quá dạ dày của cậu không thể sống bằng tưởng tượng được, bị cái bụng kêu réo lần nữa, Thiên Phong mới khẽ giật mình hồi lại thần, vội vàng chùi chùi khóe miệng, lập tức kéo ống tay, xắn ống quần, nhanh nhẹn bước xuống làn nước. Xúc cảm lạnh lẽo đột ngột khiến cậu hơi rùng mình một chút nhưng rất nhanh đã bị mĩ vị trước mắt dẫn đi chú ý, chăm chăm nhìn theo 'bữa tối' đang 'bơi' quanh mình.
"Ta bắt!"
Tiểu tử, muốn ăn ta? Nằm mơ!
"Ta bắt!"
Tiểu tử, công phu của ngươi không khỏi cũng quá kém a!
"Ta bắt!"
Tiểu tử, về luyện thêm 10 năm nữa đi!
"Ta bắt! Ta bắt! Ta bắt!"
Tiểu tử, lão ngư ta mệt lắm rồi, không có nhiều thời gian rảnh để giỡn với ngươi đâu.
Vật lộn một lúc lâu, Thiên Phong vẫn chưa tóm được con cá nào. Chẳng hiểu sao, lần nào cậu cũng đều chụp hụt, lũ cá đáng ghét luôn nháy mắt có thể vụt thoát khỏi ma trảo của cậu, khiến cậu cả người đã đã muốn thở không ra hơi mà hai tay vẫn chưa chạm được đến dù chỉ là một cái vẩy cá. Đã thế, chúng lại còn cứ nhơn nhởn bơi quanh, như muốn chọc tức cậu vậy.
Không đành lòng nhìn bộ dáng chật vật của chủ nhân, Tuyết mấy lần định tiến lên giúp đỡ, nhưng đều bị Thiên Phong ngăn lại. Lòng tự tôn của cậu thực sự đã bị mấy con cá làm tổn thương rồi.
Thiên Phong cố gắng lấy lại bình tĩnh, lần này cậu không đuổi theo lũ cá nữa mà chỉ đứng yên bất động, vờ nhắm mắt, tựa như không thèm để ý tới chúng nữa. Rất nhanh, lúc sau ti hí liền đã thấy một chích ngư không kìm nổi hiếu kì mà bơi lại gần, Thiên Phong lập tức chớp lấy thời cơ, bất ngờ lao người đến.
"Bắt được ngươi rồi nha!"
Thiên phong ôm chặt lấy đại ngư, bất quá nó vùng vẫy quá mạnh, kéo thân thể nhỏ bé của cậu cũng lảo đảo theo, chân trái vừa mới khỏi thương đứng không vững liền trượt khỏi phiến đá đang trụ, khiến cả người cậu ngã bổ nhào về phía trước.
"A..."
Lôi Kình trái tim nhảy lên, giật mình xoay người lại, vội vàng phi như bay hướng về phía tiếng kêu nho nhỏ vừa vọng từ xa tới.
Sáng nay thấy Thiên Phong vừa xem xét vết thương cho mình xong liền đột nhiên ngã lăn ra, hắn đã suýt bị dọa, may mắn phát hiện thiếu niên chỉ là mệt nhọc quá độ mà thiếu ngủ, hắn mới có chút yên tâm.
Bất quá, trong hoàn cảnh hiện tại, ngắm nhìn ngủ nhan của thiếu niên đối với Lôi Kình không thể nghi ngờ đã trở thành một loại khổ hình, chỉ đành lấy việc bế công vận khí ra giúp bản thân tĩnh tọa, trên danh nghĩa là muốn tiêu trừ lượng nhỏ chất độc còn tàn dư trong cơ thể, thực chất cũng là để tránh đầu óc không nghĩ tới chuyện lung tung.
Dù là như vậy, nhưng nhất cử nhất động của Thiên Phong kể từ khi tỉnh lại đều không thoát khỏi 'con mắt' của Lôi Kình. Vốn tưởng thiếu niên chỉ muốn ra ngoài thư giãn gân cốt, ai ngờ lại nhận thấy tiếng bước chân mềm nhẹ phút chốc liền xa dần rồi mất hẳn, lúc hắn mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng thiếu niên đâu nữa.
Nơi đây địa thế hoàn cảnh còn chưa rõ, tùy tiện đi loạn sẽ rất nguy hiểm. Đang lo lắng đi tìm, lại chợt nghe được tiếng kêu thất thanh của thiếu niên, trái tim Lôi Kình không tránh khỏi giật thót, trong lòng ngàn vạn lần cầu mong thiếu niên đừng xảy ra chuyện gì. Bất quá, lúc xuyên qua tán rừng đuổi đến nơi, bắt gặp từ xa chính là thiếu niên cả người ướt sũng, đang chật vật đứng dậy trên dòng suối.
May mắn chỗ nước này không sâu lắm, Thiên Phong dù đứng hẳn xuống cũng chỉ đến nửa người, bất quá, cú ngã vừa rồi đương nhiên đã khiến trên thân cậu không còn chỗ nào khô.
Thiên Phong đứng quay lưng về phía Lôi Kình nên hắn không thể thấy rõ biểu tình của cậu, nhưng biết được người đang tâm niệm dường như không có tổn hao gì, Lôi Kình cũng khẽ thở phào một hơi, lại chứng kiến bộ dáng ngốc nghếch của thiếu niên mà không nén được phì cười, trong đầu tuy khẽ mắng tiểu tử này nghịch ngợm, nhưng trong mắt... lại hiển lộ vô hạn ôn nhu cùng sủng nịnh mà chính hắn cũng không phát giác.
Lôi Kình đang định tiến lên giúp đỡ, đúng lúc lại bắt gặp thiếu niên hơi xoay người lại đây, giây phút ấy, hô hấp của hắn liền đột ngột đình chỉ, tiếu ý trên khóe miệng cũng theo đó mà trở nên cương cứng, đôi mắt trợn to, ngây ngốc... cùng kinh diễm.
Khoảng cách tuy khá xa nhưng vẫn không thể nào làm mờ đi những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên của người đang đứng đó. Khoảnh khắc khi thiếu niên ngẩng đầu, cảnh vật xung quanh đều như ngừng chuyển động, hoa ngừng rơi, nước ngừng chảy, tất cả đều lưu luyến muốn nán lại đôi chút để ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt diễm mĩ lệ tưởng như không thể nhìn thấy ở chốn phàm gian kia.
Thiên Phong cũng không phát giác được sự xuất hiện của Lôi Kình, loay hoay nghiêng đầu vắt suối tóc đen dài đã ướt sũng, ánh mắt vô tình đối diện với 'mỹ nhân' phản chiếu dưới làn nước trong vắt, lại là một trận than thở.
"Diện cụ của mình! Trôi đi đâu mất rồi aaaaaa!"
Để tránh gương mặt 'yêu nghiệt' này theo như lời sư phụ tiên đoán là sẽ mang đến 'tai họa', kể từ khi trốn ra ngoài, lúc nào cậu cũng phải mang diện cụ. May mắn trước kia cậu từng học được thuật dịch dung từ sư phụ, vốn cũng là một cao thủ ở phương diện này, nên dù là người tinh ý tới cỡ nào cũng rất khó có thể nhận ra. Bất quá, đặc trưng của chúng chính là đều không thể gặp nước.
Mắt thấy 'tấm da mặt' của mình đang trôi lềnh bềnh cách đó không xa, Thiên Phong bất chấp mái tóc vừa mới vắt khô liền vội vàng trầm mình lao đến. Vươn tay bắt lại được diện cụ, Thiên Phong nắm chặt trong lòng khẽ thở ra một hơi. Nếu không có bảo bối này, chắc sau này cậu muốn ra ngoài đi đâu cũng sẽ phải trùm kín người mất.
Nghĩ tới đây, thần sắc nhẹ nhõm của Thiên Phong bỗng đột ngột chuyển đen, gân xanh trên đầu cũng bạo phát.
"Hừ! Tất cả cũng tại lũ cá đáng chết kia! Suýt chút nữa đã hại bản công tử ra đường là phải bịt mặt như ăn trộm. Hôm nay nếu không đem các ngươi phơi thây trên đống lửa, ta tuyệt không làm người!"
Bị khí tức giận đến hôn mê đầu óc, Thiên Phong liền hung hăng vận khởi nội lực, nháy mắt đã làm nên một trận cuồng phong, đem dòng nước quanh mình tạo thành một vòng xoáy, dần dần cuốn lên cao. Những con cá bơi gần đó lập tức không kịp thoát khỏi lực hút của nó, rất nhanh bị cuốn vào, theo cuồng phong tách khỏi làn nước, vô ích quẫy đạp mà 'bay' đến bên người Thiên Phong.
Toàn bộ cảnh tượng đều được Lôi Kình thu hết vào trong đáy mắt, bất quá biểu tình của hắn nãy giờ vẫn là một bộ dáng ngốc lăng. Chỉ có thể cứ như vậy... mê đắm nhìn... say đắm nhìn...
Phong cùng thủy hòa quyện quấn lấy nhau, tạo nên một lớp màng nước trong suốt lấp lánh bao quanh người tinh linh xinh đẹp.
Cảnh tượng này, trong mắt ai đó, đã trở thành mỹ diễm tiên cảnh của thế gian...
Bất quá, trong đầu của tinh linh xinh đẹp kia lại đang quan tâm đến một thứ khác...
Thiếu niên chăm chăm nhìn vòng tròn 'mỹ thực' bao xung quanh mình, hứng chí chọn lấy ba con to nhất, tuyệt không hề suy nghĩ đến nếu một ngày nào đó sư phụ cậu biết được 'đồ đệ cưng' của mình lại dám dùng thứ 'nội công cấm kị' để bắt cá... liệu sẽ có biểu tình như thế nào...?
"Con này của mình, con này của Tuyết, còn con này to nhất, ưm, liền phần cho Lôi đại ca đi, huynh ấy đang bị thương, cần phải hảo hảo tảm bổ..." Thiên Phong đôi mắt cong thành loan nguyệt, nhìn mấy con cá vẫn đang trợn to mắt ngơ ngác ngắm nhìn cậu, mỉm cười ngọt ngào: "Các ngươi cũng đừng nên oán ta nga, bản công tử chính là hảo tâm tới độ kiếp cho các ngươi sớm đầu thai làm người đó."
Đây không phải là ảo giác, thanh âm thanh thúy quen thuộc, song đồng trong suốt ngập sáng tinh quang, còn có nụ cười đẹp tựa xuân phong kia... Tiên nhân này... không, tuyệt mỹ thiếu niên này quả thực đúng là vị tiểu hiền đệ đáng yêu kia của hắn.
Lôi Kình dần dần bình ổn tâm tình, nhưng nhãn quang vẫn không dời khỏi thiên hạ trước mặt, nhớ tới những lời thiếu niên vừa nói, ánh mắt lại tràn ngập ấm áp nhu tình.
"Mau đem về cùng Lôi đại ca nướng thôi."
Thấy Thiên Phong khẽ xoay người về phía này, Lôi Kình theo phản ứng vô thức mà vội vàng đứng nép sau thân cây. Hắn không biết tại sao mình lại phải trốn, chỉ biết rằng lúc này, hắn không hảo để đối mặt với thiếu niên.
Xuyên qua kẽ lá, lén lút trông theo bóng dáng nhỏ bé dần khuất xa, Lôi Kình mới thả lỏng đôi chút, bất quá, giật mình nhớ tới thiếu niên sắp đi đâu, cũng liền vội vàng dụng khinh công hướng sơn động bay trở về.
***
May mắn khi Lôi Kình quay lại thì vẫn chưa thấy Thiên Phong. Đương lúc hắn lo lắng không biết có phải cậu lại vấp phải cục đá ngã sấp ở đâu đó hay không, định bổ đi tìm thì đã thấy thiếu niên từ xa hướng hắn chạy tới. Nhìn tiếu nhan vui vẻ của cậu, Lôi Kình chỉ biết cười khổ trách mình quá mức khẩn trương, từ khi nào hắn đã biến thành lão mẫu thân từng giây từng khắc cứ chăm chăm lo lắng cho tiểu hài tử bé bỏng của mình vậy.
"Lôi đại ca, xem này xem này, đệ bắt được mấy con cá rất to, chúng ta có thể làm một bữa cá nướng a."
Thiên Phong về muộn một chút thực ra là vì mất thời gian sửa sang lại diện cụ. Không phải cậu muốn giấu diếm Lôi Kình, chỉ là... khó khăn lắm mới có thể cùng người khác kết làm bằng hữu, cậu không muốn hắn sẽ giống như bao người khác, lại nhìn cậu bằng ánh mắt 'kì thị'.
Lại được thấy đến gương mặt thanh tú quen thuộc, Lôi Kình không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm mà khẽ thở phào một hơi.
Bất quá, khi tầm mắt rời xuống một thân y sam ướt sũng của thiếu niên, trống ngực hắn lại lần nữa khiêu loạn.
Y phục bạch sắc vì thấm nước mà đã trở lên bán trong suốt, dính chặt vào cơ thể, ôm lấy từng đường nét tinh tế. Làn da trắng nõn phiếm thủy như đóa bách hợp mới đón sương buổi sớm, mơ hồ còn tỏa ra ngào ngạt mùi hương. Trước ngực hai khỏa hồng anh tiên diễm như ẩn như hiện, dẫu có cách một lớp vải mờ, Lôi Kình vẫn có thể mường tượng ra được vị ngọt của nó, chỉ hận không thể một ngụm cắn xuống đi.
Ngăn cản cơn thèm khát đang dần lấn át lí trí, Lôi Kình vội cởi lớp áo bên ngoài của mình, khỏa lên thân thể đang khiến lòng người nhộn nhạo kia, kéo chặt lại hai vạt áo, nháy mắt liền đem thiếu niên bọc lại, bất lưu một tia khe hở.
Lôi Kình nuốt nước bọt, ngữ khí trầm ổn uy nghiêm thường ngày giờ đã biến đâu mất, thay vào đó là giọng điệu lắp bắp như tiểu hài tử đang giấu giếm lỗi sai.
"Khụ, Đệ... đệ... trước nên... nên thay y phục đã."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top