Chương 6

Bởi vì thời gian không còn nhiều lắm, cho nên hết thảy đều làm đơn giản, cũng có đánh điện báo thiếp cưới cùng tham gia tiệc rượu, chỉ là đơn giản bố trí, chờ đến lúc cuối tháng, bên trong Lam Viên đã chuẩn bị xong cho hôn lễ rất tốt.

Các huynh đệ Lam bang chỉ biết là đại ca bọn họ muốn kết hôn, thậm chí ngay cả đối tượng kết hôn cũng không rõ, tám phần đoán là Mạc Bảo Bảo.

“Bất quá… Luật pháp quốc gia chúng ta cho phép đồng tính kết hôn sao?”

“Mắc cười! Luật pháp quốc gia chúng ta còn không cho phép xã hội đen mà!” A Xương rất có khí thế giáo huấn tiểu huynh đệ đưa ra nghi ngờ, tin Huống Đông Tuần muốn kết hôn Mạc Bảo Bảo chính là hắn đồn ra ngoài.

Đứa nhỏ đều có, không cưới sao được ?

A Xương cảm thán!

Mấy ngày này, lão phu nhân vẫn thúc giục Tiêu Tiểu Nhạc cùng Huống Đông Tuần đi đăng ký, Tiêu Tiểu Nhạc cự tuyệt không có kết quả, liền bắt đầu tìm các loại lý do kéo dài, đến cuối cùng cũng không có… chút đường sống nào để thương lượng, nàng liền quyết định thừa dịp nguyệt hắc phong cao trốn chạy, đến Anh quốc đi tìm vị hôn phu của nàng.

Mà trong khoảng thời gian này, Mạc Bảo Bảo ngay cả tâm tình chế nhạo nàng cũng không có, bị thương liên tiếp làm cho thân thể hắn ăn không tiêu, rốt cuộc ngã bệnh. Tĩnh dưỡng một tuần lễ, mới đem đao thương, quyền thương, nội thương, ngoại thương điều dưỡng không tồi, nhưng cả người vẫn đau nhức, giống như bị xe tải cán qua.

Nằm úp sấp ở trên giường, Mạc Bảo Bảo mắt liếc nhìn Tiêu Tiểu Nhạc đang ôm bản đồ định ra lộ tuyến chạy trốn, khom nửa người năn nỉ nàng giúp mình mát xa mấy cái xương lỏng lẻo một chút.

“Giúp cậu mát xa?” Tiêu Tiểu Nhạc cười lạnh ba tiếng.”Giúp ngươi mát xa là xúc phạm đồng bào thế giới!”

Nói xong nàng liền chuồn ra cửa điều tra địa hình, lưu lại Mạc Bảo Bảo kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay ghé vào chỗ nào đó khóc thét.

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa lại bị mở ra, tưởng Tiêu Tiểu Nhạc trỗi dậy lương tâm quay đầu lại giúp Mạc Bảo Bảo, thế nhưng lại thấy mặt của Huống Đông Tuần không chút thay đổi đứng ở phía sau hắn.

Từ lần tan rã trong không vui trước đó, bọn họ đã một tuần không gặp mặt.

“Này…” Mạc Bảo Bảo bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, sợ y là đến báo thù rửa hận. Trọng lượng nắm đấm của Huống Đông Tuần vượt quá tưởng tượng của hắn, trước mắt, hắn có thể nói hoàn toàn vô lực, mặc người hiếp đáp.

Huống Đông Tuần không tiếng động ngồi bên cạnh hắn, đại chưởng đáp trên bờ vai của hắn, lực đạo vừa phải mà mát xa.

Động tác thình lình xảy ra khiến Mạc Bảo Bảo sửng sốt, theo bản năng liên tưởng đến y đang tính kế mình… Nhưng Huống Đông Tuần mát xa thật sự rất thoải mái, làm cho hắn rất nhanh liền quên đi lo lắng, sau khi trầm tĩnh lại còn không khỏi thở dài ra tiếng.

“A… A… Quá tuyệt vời… Nơi này a…”

Thanh âm rơi vào trong tai A Xương đang canh ngoài cửa, tự nhiên biến chất.

“Đại ca chính là rất cưng chiều lão bà, họ Mạc không tuân thủ nữ tắc, nên coi như bỏ đói hắn ba ngày ba đêm…” Vỗ bay con muỗi tới bay lui, hắn nhỏ giọng nói thầm: “Bất quá cũng kỳ quái… Đại ca thượng đại tẩu, vì cái gì đại tẩu không có thai, đại ca lại mang thai chứ? Họ Mạc này thật đúng là thâm sâu không lường được…”

Tiếng ngâm của Mạc Bảo Bảo càng lúc càng lớn, càng ngày càng đen tối, Huống Đông Tuần rốt cuộc kháng không được, vươn tay che cái miệng của hắn.

“Buổi tối hôm nay, mổ cho tôi!” Y rốt cuộc nói ra mục đích của y.

Chợt nghe lời ấy, trong lòng Mạc Bảo Bảo đột nhiên có một trận buồn rầu, tuy rằng đứa bé này không ở trong kế hoạch của bọn họ, nhưng sao Huống Đông Tuần cứ như vậy gấp gáp muốn hủy bỏ?! Đứa bé kia dù sao cũng là máu mủ của y…

Mạc Bảo Bảo chẳng biết tại sao lại như lâm vào cơn thủy triều mà không lên tiếng trả lời, Huống Đông Tuần cũng không mở miệng thúc giục, hai người liền lặng yên giằng co.

Buổi chiều tĩnh lặng, lại không được bình tĩnh…

“Đại ca…” A Xương nhẹ giọng nói vọng vào, “Bên Nguyên Hi gọi điện lại đây, nói Kình Sát Minh đến quậy phá, đánh người chúng ta … Anh xem...”

“Chuẩn bị xe, tôi đi xem!”

Nghe vậy Huống Đông Tuần đứng lên muốn đi, Mạc Bảo Bảo chịu đựng đau nhức cũng đứng lên nói: “Tôi với cậu cùng đi...” Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Huống Đông Tuần, hắn lại giải thích: “Cậu là người có thai, hành động bất tiện, thân là bác sĩ trưởng của cậu, tôi có trách nhiệm đi theo cậu!”

Sắc mặt Huống Đông Tuần nháy mắt trở nên xanh mét, nhưng chung quy không phản đối, y lấy kính râm ra đeo, ngồi vào trong xe, sau đó liền không nói được một lời.

Mạc Bảo Bảo cũng không rõ tại sao mình lại đi theo, xương sống, thắt lưng của hắn đều đau nhức, theo cá tính chú trọng bảo dưỡng của hắn, lúc này, hẳn là không nên nhúc nhích nằm ở trên giường dưỡng thương mới đúng… Nhưng hắn lại lo lắng cho Huống Đông Tuần.

Tựa như hắn nói, Huống Đông Tuần mang bầu, hắn sợ y có sơ xuất… Nhưng, nếu đứa nhỏ thật sự không còn, chẳng phải đã thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ sao?

Nhìn sườn mặt nghiêm túc của Huống Đông Tuần, dưới đáy lòng Mạc Bảo Bảo thở dài.

Thực là một nam nhân không biết hưởng thụ cuộc sống… Hắn cũng hoài nghi ở trong cuộc đời của y, có từng xuất hiện hai chữ phóng túng hay chưa! Bất quá hắn tựa hồ cũng không có gì tư cách chê cười người khác, chính vì hắn là thuộc loại quá hưởng lạc… Bài học phản diện cho thói phóng túng thành nghiện!

Có lẽ hắn không nên đem ý nguyện của mình áp đặt lên trên thân một người nam nhân nghiêm túc, nhưng cũng vì càng khó thu phục lại càng có tính khiêu chiến ── Hắn cũng khống chế không được mà tự mình đi không khiêu khích y.

Liền tỷ như theo dọc đường đi này, hắn luôn không tự chủ được mà giơ tay đặt lên cặp đùi săn chắc của y, bị y vỗ nhiều lần, mu bàn tay đều bị vỗ sưng lên vẫn là khó có thể khắc chế xúc động đi chiếm tiện nghi, cho dù sắc mặt của Huống Đông Tuần đã khó coi tới cực điểm.

Ba đào mãnh liệt của bọn họ trực tiếp ảnh hưởng đến A Xương đang lái xe, hắn thông qua kính chiếu hậu quan sát hai người, cũng không dám mở miệng nói chuyện, sợ không nghĩ kỹ liền châm thêm vào tâm trạng hết sức căng thẳng của hai người.

Xe rời đi Lam Viên, quẹo ra vùng ngoại thành, lúc đang trên đường cái, đột nhiên ba chiếc xe màu đen xe có rèm che từ hai bên cùng phía bao vây lại.

“Đại ca, không ổn!” A Xương phát hiện tình huống liền tăng tốc, ý đồ chặt đứt sự theo dõi của xe, nhưng ba chiếc xe kia đuổi thật sự nhanh, thậm chí có xu thế va chạm nhau.

“Tăng tốc!” Huống Đông Tuần quay đầu lại nhìn nhìn, lấy điện thoại ra vừa muốn gọi về Lam Viên, thân xe liền gặp va chạm, chấn động mãnh liệt một cái, di động liền văng ra ngoài.

“Mẹ nó!” Một bên mặt Huống Đông Tuần đập cửa kính xe chửi nhỏ một tiếng, rút súng bên hông ra.

Thực rõ ràng, ba chiếc xe này là tới có chuẩn bị mà đến, hơn nữa tốc độ gần sát bọn họ, quả thực là giống liều mạng tập kích. Xe bọn họ bị vây trong sự tấn công của ba chiếc kia, không thể không tách khỏi đường cái, hướng một con đường nhỏ hẻo lánh chạy vào.

“Như vậy không phải biện pháp, phải về đường cái đi, bọn họ khẳng định có bố trí trước mai phục...” Lời Mạc Bảo Bảo còn chưa dứt, liền thấy phía trước có một chiếc xe tải nhỏ xông tới.

“A!” A Xương hô to một tiếng, theo bản năng bỏ tay lái bảo vệ mình, tay lái xoay tới một nửa, mới nhớ tới người ngồi ở đằng sau chính là Huống Đông Tuần, nhưng tay trở về lại không kịp, xe tải đã đâm thẳng hướng phía bên phải xe.

Huống Đông Tuần trợn to mắt, nhìn đầu xe tông tới, lúc hết sức gian nguy, y nghĩ đến cũng là đứa nhỏ trong bụng. Y chỉ có thể xoay người, dùng lưng chống đỡ va chạm ─ Cho dù y biết rõ, làm như vậy cũng phí công!

Y, kể cả đứa nhỏ căn bản là không có hi vọng đi vào trên thế giới này, đều chạy trời không khỏi nắng...

Cơ hồ là cùng lúc đầu xe tông vào, một cỗ lực lượng kéo y ra, sau đó một thân hình bao lấy thân thể y!

“Rầm!”

Xe bọn họ bị gắt gao kẹp chặt giữa bốn chiếc xe có màn chen, mà phía phải của xe cũng móp thật sâu.

Tí tách… Huống Đông Tuần cảm giác được có chất lỏng thấp nóng rơi trên mặt mình.

Y cố gắng mở mắt ra, lại nhìn đến một mảnh màu đỏ tươi…

“Họ Mạc, cậu chết chưa…” Huống Đông Tuần không có phát hiện, thanh âm của mình khẩn trương cỡ nào, tim của y trong nháy mắt đều ngừng đập, hắn sợ bao trùm ở trên người mình, là cỗ thi thể…

“Yên tâm, tôi không sao…”

Cũng may, dù mỏng manh, nhưng là tiếng nỉ non tượng trưng cho sinh mệnh vẫn vang lên bên tai Huống Đông Tuần, mặc kệ Mạc Bảo Bảo có bị trọng thương không, nhưng hắn chung quy còn có một hơi thở… Lúc này tiếng rên rỉ của A Xương cũng vang lên, vạn hạnh, ba người bọn họ đều bảo toàn được mạng sống.

Huống Đông Tuần thật sâu thở hắt ra một hơi, nắm chặt súng trong tay.

Tiếng bước chân vang lên, đồng thời, thanh âm cò súng mở ra ở ban đêm cũng phá lệ rõ ràng, cảm giác người tới tiếp cận xe, tại lúc bọn chúng muốn mở cửa xe, Huống Đông Tuần nhấc chân đá bay cánh cửa, nổ súng tiên phát chế nhân*, đánh trúng hai người.

(*tiên phát chế nhân : đánh đòn phủ đầu.)

Lúc này A Xương cũng rút súng ra, đá văng cánh cửa liền xông ra ngoài, một hồi bắn nhau bắt đầu rồi.

Kỹ thuật bắn súng của Huống Đông Tuần rất chuẩn, A Xương cũng là một cao thủ, cho dù bọn hắn đều bị thương, nhưng cũng không để đối phương chiếm được tiện nghi, ngược lại đã bắn ngục vài người.

“Tuần…” Mạc Bảo Bảo khẽ đẩy Huống Đông Tuần một chút, trên mặt lộ ra mỉm cười bình yên cùng phản thế cục bên ngoài: “Trong xe bên trái không có ai, chúng ta đến chiếc xe kia đi lên!”

Người này, trời sập xuống dưới, đều là bộ dáng không sao cả, chẳng lẽ trên cái thế giới này, sẽ không có làm cho hắn biến sắc sao?

“Che tôi!” Huống Đông Tuần không có thời gian nghĩ nhiều, y hướng A Xương hô một tiếng, nhanh chóng đi vào xe trống bên trái, một khuỷu tay đánh nát cửa kính xe, vừa mở cửa xe, một viên đạn liền xuyên thủng cánh tay phải của hắn.

Súng rụng rơi trên mặt đất, Huống Đông Tuần nghĩ muốn nhặt lên, nhưng công kích mãnh liệt làm cho y không thể thực hiện được…

Lúc này Mạc Bảo Bảo từ trong xe đi ra, nhặt súng trên mặt đất lên, xoay người lại giải quyết hai người, sau đó cùng Huống Đông Tuần cùng nhau tiến vào xe trống, cũng bắt đầu khởi động. A Xương thấy thế cũng hướng xe trống dời đi, trước một khắc xe khởi động liền chui đi vào.

Xe phi ra ngoài như tên rời cung, Huống Đông Tuần còn chưa có ngồi vững vàng cùng A Xương đều bị quăng ngã thật mạnh một chút.

“Tuần, đeo dây an toàn, A Xương, trông cửa xe.” Mạc Bảo Bảo dặn dò, hơn nữa nhấn mạnh ga, rất nhanh xe liền tăng tốc đến mức cao nhất.

Mấy chiếc xe khác đằng sau cũng bắt đầu đuổi theo, nhưng trung thành cùng giữa khoảng cách cùng với bọn họ mười thước, nhưng là thương đạn cũng không đình dừng ở trên thân xe, cửa sổ phía sau xe bị đánh vỡ, A Xương đã nằm sấp vào chỗ ngồi.

Vì phòng ngừa bọn họ đánh tới lốp xe, Mạc Bảo Bảo chỉ có thể lắc lư thân xe trái phải, nhưng bởi vậy tốc độ lại chậm lại, các xe đằng sau có cơ hội tới gần, hơn nữa biểu tượng xăng cũng càng ngày càng thấp!

Huống Đông Tuần ngóng nhìn Mạc Bảo Bảo, nhìn máu dính trên trán cùng mắt hắn, nhìn hắn dùng tay áo chùi lung tung một chút, máu lại tiếp tục chảy xuống…

Huống Đông Tuần ấn miệng vết thương trên cánh tay của mình, cũng như Mạc Bảo Bảo, miệng vết thương cũng đổ máu ồ ồ, lại nhớ tới hơn ba tháng trước, lúc bọn họ từ trà lâu tới bệnh viện.

Bọn họ tựa hồ luôn ở bị thương cùng lúc, lúc kết bạn thì tràn ngập hiểu lầm cùng trùng hợp, như là mệnh vận bắt buộc nhất định bọn họ phải quấn quýt bên nhau ─ Huống hồ, bọn họ lại có được một cái đứa nhỏ mà chẳng biết tại sao!

Y cắn chặt răng, đem suy nghĩ bỏ ra.

“Đại ca, đại tẩu, chúng ta không thể tiếp tục đi tới đằng trước...” Tiếng kêu của A Xương đột nhiên từ sau chỗ ngồi truyền đến: “Ngày hôm qua em đã tới bên này, phía trước là đường cùng!”

Đường cùng?!

Nụ cười Mạc Bảo Bảo cứng một chút, trên thực tế, cho dù không phải đường cùng thì cứ chạy hoài đi thế cũng không phải hành động đúng đắn, nếu trước khi xăng cạn mà bọn họ không thể cắt đuôi được mấy xe sau, cũng một con đường chết!

“Tuần, xe cũ của chúng ta, xăng có bị rò rỉ không?”

“Rò rỉ, tôi ngửi được mùi xăng...” Nghe hắn hỏi như vậy, Huống Đông Tuần dường như nháy mắt liền hiểu được ý nghĩ của hắn, “Cậu.”

“Trong súng còn có mấy viên đạn?”

“Chỉ còn một viên cuối cùng!”

Mạc Bảo Bảo gật gật đầu, cười trấn an y, sau đó bỗng nhiên quay đầu xe, trong tiếng thét chói tai của A Xương, hướng ba chiếc xe đang truy đuổi mình phóng tới.

Ban đêm yên tĩnh trên quốc lộ hẻo lánh, một chiếc màu đen xe có rèm che giống như nổi điên, chạy nghịch hướng cùng hai chiếc xe có rèm che mang theo một chiếc xe tải nhỏ.

Mục tiêu Mạc Bảo Bảo lựa chọn là xe có rèm che dựa vào gần ven đường.

Mười thước, năm thước ─ Rốt cuộc, đối thủ chống không được áp lực, hai xe dẫn đầu luống cuống chuyển hướng, ngay sau đó Mạc Bảo Bảo lập tức chuyển tay lái hướng bên phải, hai chiếc xe ma xát, tia lửa bắn ra bốn phía, sau khi cắt đước cái đuôi, lại đem xe kia dồn xuống quốc lộ, đảo lảo trở thành chất bổ cho sườn núi.

Bọn họ lại hướng trở về đường cái.

Còn lại xe tải nhỏ cùng xe có rèm che cũng nhanh chuyển hướng, tiếp tục truy đuổi.

Đợi tiếp cận gần nơi bọn họ bị công kích khí xe, Mạc Bảo Bảo thả chậm tốc độ, cho xe sau tới gần, đồng thời, Huống Đông Tuần cũng đã nhắm chuẩn, lúc xe cách 5 thước trái phải, nổ súng bắn dòng xăng chạy từ trong xe cũ ra mặt đất. Cơ hồ trong nháy mắt, Mạc Bảo Bảo lại bỗng nhiên gia tốc, thoát đi vụ nổ sẽ phát sinh giây tiếp theo.

“A!” Trong sự chấn động, A Xương bị ngã đến ngầm, phát ra kêu thảm thiết.

“Đại tẩu, tốt nhất kêu một tiếng, để em chuẩn bị một chút a!”

Kêu một tiếng?

Mạc Bảo Bảo cùng Huống Đông Tuần nhìn nhau cười, sự ăn ý của bọn họ không biết khi nào hình thành, nhưng đã nhiều tới nỗi không cần ngôn ngữ nhắc nhở.

Trải qua đánh giáp lá cà cùng truy đuổi trên quốc lộ, bọn họ rốt cuộc thành công thoát khỏi đuổi giết, hướng Lam Viên chạy tới.

Huống Đông Tuần tựa lưng vào ghế ngồi, thật sâu nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên cảm thấy thân xe một trận lay động, y nghĩ đến lại gặp chuyện nguy hiểm, lập tức khẩn trương lên, nghiêng đầu vừa muốn nói cho Mạc Bảo Bảo, lại nhìn thấy máu trên trán của hắn đã muốn chảy tới gương mặt, hắn cũng không có đi lau lau, hơn nữa ánh mắt cũng đóng lại, như là chống đỡ không được.

“Dừng xe!” Huống Đông Tuần đưa chân giẫm lên phanh lại, xe dừng lại kịp lúc, Mạc Bảo Bảo cũng hướng y ngã lại.

Y ôm hắn, tay dán vào phía sau lưng của hắn… Trên áo sơ mi ướt sẫm màu một mảnh ẩm ướt, giơ tay lên, dựa vào đèn trên xe, nhìn đến một mảnh đỏ tươi trên bàn tay…

“Họ Mạc! Mạc Bảo Bảo!”
Huống Đông Tuần mạnh mẽ lay lay hắn, đáng tiếc hắn vẫn không có phát ra tiếng gì, may mắn hô hấp mỏng manh còn biểu hiện tánh mạng của hắn.

“A Xương, cậu tới lái xe, chúng ta lập tức đi bệnh viện!”

Y cùng với A Xương trao đổi vị trí, nhanh chóng đem Mạc Bảo Bảo ôm đến chỗ ngồi phía sau, để hắn gối lên chân của mình, nắm chặt tay hắn, lòng cũng treo lên theo.

Y thực ngu xuẩn, sau khi bị va chạm kịch liệt như vậy, ngay cả xe đều bị hủy hơn phân nửa, thân thể người làm sao có thể không có chuyện! Làm y khó hiểu chính là, Mạc Bảo Bảo vì cái gì phải bảo vệ mình?

Trận tập kích này rõ ràng là hướng về phía y mà tới, Mạc Bảo Bảo chính là bị liên lụy vô tội, hắn không có nghĩa vụ trợ giúp chính mình, càng miễn bàn vì y mạo hiểm như vậy!

Đầu óc y loạn thành một đoàn.

Y không biết, mình đối với người nam nhân này, là càng ngày càng hiểu biết, hay là càng ngày càng xa lạ!

°°°

Xe nhanh chóng đến Kiệt An Tư, Mạc Bảo Bảo bị đẩy mạnh phòng cấp cứu, Huống Đông Tuần cũng bị đưa phòng giải phẫu xử lý súng thương.

Sợ ảnh hưởng thai nhi trong bụng, y cự tuyệt đánh thuốc tê, y nằm ở trên bàn mổ, chịu đựng đau nhìn bác sĩ khâu lại cánh tay y.

Nghĩ đến hiện tại Mạc Bảo Bảo cũng đang phẫu thuật… Bọn họ hình như luôn cùng lúc bị thương, sau đó giải phẫu.

Lần trước, là y thay Mạc Bảo Bảo tiếp nhận cấy trồng phôi thai mà chẳng hề biết, mà lúc này đây, là Mạc Bảo Bảo thay y hứng lấy va chạm thình lình xảy ra.

Hắn thiếu y, có phải đã trả hết rồi hay không?

Giải phẫu của Huống Đông Tuần hơn một giờ liền xong, y đi vào phòng cấp cứu, Mạc Bảo Bảo còn đang được cấp cứu.

“Đại ca, đây nhất định là Kình Sát Minh làm, bọn họ cũng khinh người quá đáng!” A Xương cũng bị quấn băng toàn thân căm giận nói: “Em đây liền mang các huynh đệ đi xốc Kình Sát Minh!”

“Bình tĩnh một chút!” Huống Đông Tuần nhìn ngọn đèn đỏ trên cánh cửa phòng cấp cứu, nhẹ giọng nói: “Chờ Mạc Bảo Bảo giải phẫu xong rồi nói sau, nói cho các huynh đệ bảo vệ tốt nơi của mình, đừng hành động theo cảm tính.”

“Đại ca, tình huống đại tẩu… không quá lạc quan…”

“Hắn không có việc gì!” Huống Đông Tuần xoay người ngồi vào dài ghế, trầm thanh tự an ủi: “Tai họa ngàn năm, người như hắn, có chín cái mạng!”

Trong lúc chờ đợi, huynh đệ Lam bang đã bắt được Tiêu Tiểu Nhạc đang chạy trốn đến lại đây, mọi người ở trong hành lang chửi rủa bàn bạc, một mảnh hỗn loạn. Mà Huống Đông Tuần không nói được một lời, trầm tẩm trong cô tịch của mình, thẳng đến hừng đông, đèn tắt, Mạc Bảo Bảo bị đẩy ra.

Bác sĩ đối với bọn họ giải thích sơ qua tình hình của Mạc Bảo Bảo, Huống Đông Tuần nghe không hiểu, hắn chỉ hiểu được Mạc Bảo Bảo còn chưa vượt qua kỳ nguy hiểm, có thể ngày mai liền tỉnh lại, cũng có thể ngủ say cả đời.

Y nghỉ ở phòng bệnh dành cho người nhà bệnh nhân, nhìn ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt say ngủ của Mạc Bảo Bảo.

Trên đầu Mạc Bảo Bảo quấn đầy băng gạc, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt khác hẳn thần thái hào hứng mọi ngày, thoạt nhìn nhu nhược vô hại… Nhưng một khi hắn tỉnh lại, chính là một tên vô lại, mặt dày, mà nhìn chung những chuyện hắn làm đối với Huống Đông Tuần, có dùng các loại ngôn ngữ ác độc để hình dung đều không đủ!

Cái tên làm cho người ta chán ghét như vậy, nếu chết đi, mọi người cũng không có tổn thất, mà bản thân hắn là kẻ thù của Huống Đông Tuần, càng hẳn là cảm thấy được mau chóng loại bỏ rồi sau đó… Chính là, kỳ quái, y không hy vọng hắn chết, thậm chí e ngại hắn gặp chuyện không may!

Này không liên quan tới việc Mạc Bảo Bảo là bởi vì y mà bị thương, mà là một loại cảm giác bản thân y cũng không cách nào giải thích…

Lúc này, Tiêu Tiểu Nhạc đã đi tới.

“Thực xin lỗi…” Nàng do dự một chút, mở miệng nói xin lỗi: “Tôi nghĩ, có thể thật là tôi quá ngây thơ, cư nhiên nghĩ ra biện pháp tồi tệ như thế để trả thù Bảo Bảo, còn khiến kẻ vô tội như anh… Tôi làm giải phẫu cho anh nha!”

“Chờ cậu ta tỉnh, phải tự cậu ta làm cho tôi!” Huống Đông Tuần không chuyển mắt nhìn chằm chằm người trên giường bệnh.

“Hiện tại Bảo Bảo như vậy, cũng không biết khi nào thì có thể tỉnh, nhưng là chuyện của anh không thể tiếp tục kéo dài, hiện tại đã muốn hơn ba tháng…”

“Hắn lập tức sẽ tỉnh!”

Hai mắt Huống Đông Tuần vo tròn, Tiêu Tiểu Nhạc lập tức im miệng.

Bởi vì khi nàng quen Huống Đông Tuần đều thấy vẻ chật vật cùng bất đắc sĩ của y, cơ hồ làm cho nàng quên nam nhân bị nàng hãm hại mang thai là một lão đại hắc đạo sất sá phong vân, mà một cái liếc mắt sắc bén này, thật sự làm cho lòng nàng run lên.

Huống Đông Tuần không muốn cùng Tiêu Tiểu Nhạc dây dưa tiếp, y lại nhìn Mạc Bảo Bảo, rồi nhanh chóng rời đi.

An bài A Xương ở bệnh viện coi chừng, Huống Đông Tuần một mình trở lại Lam Viên, lập tức bắt tay vào trả thù Kình Sát Minh, phái người đốt vài địa bàn của bọn họ.

Loại ra quân mù quáng này là phi thường không ổn thỏa cùng nguy hiểm, nhưng y cố không được nhiều như vậy, hắc đạo chém giết vốn chính là muốn dùng máu để trả giá, huống hồ y phải tìm cái cách phát tiết tích tụ trong lòng!

°°°

Màn đêm lần thứ hai buông màn xuống, Lâm Di đi vào phòng Huống Đông Tuần, nhìn đến đứa con luôn luôn nghiêm cẩn của mình con râu ria lởm chởm dựa vào ở trên giường uống rượu giải sầu, đột nhiên có một loại cảm giác mê mang. (Đang có thai mà uống rượu là hại lắm đó.)

Huống Đông Tuần từ nhỏ liền quá mức nghiêm túc, lúc những đứa nhỏ khác còn đang vui đùa, y lại trưng khuôn mặt khối băng, vô tình cố ý cùng đồng bạn giữ một khoảng cách, về sau lớn lên lại bất cẩu ngôn tiếu, còn dùng một cái kính râm che đi con mắt biết biểu lộ cảm xúc…

Lâm Di có khi cảm thấy được, mình giáo dục thực thất bại, tuy rằng Huống Đông Tuần trở thành một đại lão xuất sắc, dẫn dắt Lam bang từng chút tẩy trắng, nhưng chính y lại không thể thể nghiệm khoái hoạt trưởng thành, không có thể hưởng thụ đặc sắc ở đời người… Lam bang giống như cái nhà giam, hạn chế tự do của y, gạt bỏ buồn vui của y!

Có lẽ, nàng lúc trước thay y lựa chọn là sai lầm.

“Mẹ… Mẹ đã tới!” Nhìn thấy Lâm Di, Huống Đông Tuần lập tức đứng lên thỉnh nàng đến chỗ ngồi, thái độ rất cung kính không giống đối đãi mẹ mình, mà ngược lại giống đối với cấp trên.

Lâm Di âm thầm thở dài, nhẹ giọng hỏi: “Tình huống của Mạc Bảo Bảo kia thế nào?”

“Con không đi bệnh viện, nên không rõ ràng lắm, bất quá hẳn chưa có tỉnh!” Nếu tỉnh, A Xương đóng tại chỗ nào khẳng định sẽ thông báo y trước tiên.

“Ta nghe A Xương nói, hắn là vì bảo hộ con mới bị thương… Nhưng con cũng không cần quá tự trách, hắn đối với con làm nhiều chuyện quá phận như vậy, đây là hắn bị trừng phạt đúng tội!” Lâm Di lộ ra tươi cười thanh thản: “Nếu hắn thành người thực vật, Lam bang chúng ta tất nhiên sẽ dưỡng hắn cả đời, nếu hắn tỉnh, hắn muốn được thưởng cái gì, phải cho hắn!”

“Hắn nhất định sẽ tỉnh!” Huống Đông Tuần nói chắc chắc, “Hơn nữa hắn không phải dễ dàng bị đánh ngục như vậy!”

“Con nếu xác định hắn tỉnh, vì cái gì còn lo lắng thành như vậy?” Lâm Di nhìn thẳng vào con mắt tràn ngập tơ máu của y, ngữ khí bén nhọn: “Hay là con không hy vọng hắn tỉnh?”

“Con...”

“Tốt lắm lo liệu, chúng ta phái người đi giết hắn...” Lâm Di làm bộ phải bấm điện thoại.

“Khoan! Con muốn hắn còn sống!”

Huống Đông Tuần chưa bao giờ giống như bây giờ, xác định một việc như thế!

Hắn muốn Mạc Bảo Bảo còn sống, còn sống như trước đây, vừa vô lại vừa đáng ghét!

Nhìn biểu tình kiên định của đứa con, Lâm Di bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khuyên giải an ủi nói: “Đông Tuần, ta không phải là người bảo thủ, chuyện con cùng Mạc Bảo Bảo ta thoáng có nghe thấy, cũng nhìn thấy hắn cùng với con thân thiết…”

“Không phải...” Huống Đông Tuần mặt đỏ tai hồng, rồi lại không biết nên giải thích thế nào.

“Có lẽ vậy trong đó có hiểu lầm gì đó, nhưng đó là vấn đề tình cảm của hai người, ta không tiện hỏi đến…” Lâm Di ngăn Huống Đông Tuần, lời nói thấm thía: “Nhưng con phải nhớ kỹ, con phải vì Lam bang lưu lại một người thừa kế! Nếu com muốn cùng Mạc Bảo Bảo ở chung, nhất định phải đem đứa nhỏ sinh ra, vì che dậy miệng đời, cũng vì để đứa nhỏ danh chính ngôn thuận, con phải lấy nữ nhân, ta cảm thấy Tiêu Tiểu Nhạc là một lựa chọn rất tốt!”

Trong đầu Huống Đông Tuần một mảnh hỗn loạn, y cúi đầu, nói muốn yên lặng một chút, Lâm Di liền biết điều mà ly khai.

Trên thực tế, hắn chưa từng có tính toán kết hôn, chính là mẫu mệnh làm khó, hơn nữa Lâm Di trong lời nói tự có đạo lý, hắn nếu không để cho Lam bang lưu lại huyết thống của người thừa kế, Huống gia chẳng khác nào vi lam giúp mai phục một quả thuốc nổ, một ngày nào đó sẽ khiến cho một hồi huyết vũ tinh phong đích tranh đấu!

Trong đêm khuya, y nhận được điện thoại Tiêu Tiểu Nhạc, tình huống của Mạc Bảo Bảo không ổn, hỏi y muốn lại đây xem một lần cuối cùng hay không.

Huống Đông Tuần cầm điện thoại sửng sốt ba giây, sau đó giầy cũng không mặc liền xông ra ngoài, lái xe điên cuồng lướt gió đến bệnh viện, nhanh chân chạy đến trước phòng bệnh, lại nhìn đến Tiêu Tiểu Nhạc rúc vào trong lòng người nam tử tóc vàng nức nở.

Lúc này, đầu Mạc Bảo Bảo bịt kín vải trắng bị đẩy đi ra, y run rẩy đưa tay xốc lên, không hề tức giận, Mạc Bảo Bảo giống như tượng sáp nằm ở trên giường, y sờ sờ mặt của hắn, lạnh như băng…

Hắn đã chết?

Không! Không có khả năng!

Huống Đông Tuần bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi lạnh từ trán của y chảy xuống… Là mơ?! May mắn… Đây là mơ!

Y xoay người xuống giường, như trong mộng, mặc áo ngủ bỏ chạy đi ra ngoài, lái xe vọt tới Kiệt An Tư, thở hồng hộc lên lầu, thế nhưng thật sự nhìn đến ── Tiêu Tiểu Nhạc tựa vào trong lòng một nam nhân ngoại quốc!

Chẳng lẽ… Ác mộng trở thành sự thật?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top