Ch. 12: Ta biết sai rồi!
Thanh Quân nhét miếng kẹp ngực vào trước áo, hưng phấn lấy đồ chơi hình dạng như cây đèn cầy của Thái tử nhét vào hậu huyệt bên trong mới vừa lòng rời đi. Hắn vừa mới đi khỏi, Phùng Dịch liền bước nhanh vào đến nội điện.
"Ngươi..sao lại tới đây?"
Chất dịch ẩm ướt trên người Thái tử chưa kịp xử lý, bây giờ Phùng Dịch bất ngờ đến khiến hắn trở tay không kịp.
"Đã vài ngày điện hạ không gặp thần, chẳng lẽ người không nhớ sao?"
Phùng Dịch thản nhiên nói
"Nhớ a, dĩ nhiên nhớ"
Thái tử qua loa khép lại áo bào trên người, đáp lại:
"Sao ngươi lại đột nhiên lại rảnh rỗi đến đây?"
"Đương nhiên là vì nhớ điện ha, thật vất vả mới tranh thủ đến thăm người"
Phùng Dịch áp chế lửa giận, hắn thấy đôi môi thiếu niên bị người ta mút vào trở nên sưng đỏ, tức giận không có chỗ phát tiết. Hận không thể dùng hàm răng chà đạp, dày xé cho đến khi ra máu thì thôi.
"Điện hạ nếu muốn thần, vây tới hôn thần một chút đi"
Thái tử mới làm chuyện xấu nên tâm đang rất chột dạ, liền nhón chân ngưỡng đầu nhỏ hôn lên cổ đến dái tai của nam nhân.
"Điện hạ" Phùng Dịch bình tĩnh chỉ chỉ môi của mình "Hôn nơi này"
Trong miệng tiểu Thái tử còn vương một tia tình dục, hắn run rẩy dịch chuyển hôn lên môi Phùng Dịch, trong lòng sợ hãi Phùng Dịch sẽ phạt tội bất trinh của mình.
Nhưng sao chỉ trách mỗi mình hắn, nếu Phùng Dịch cho hắn ăn no, thì hắn sao có thể bị mĩ nhân hồ ly tinh Thanh Quân dụ dỗ.
Khi bờ môi mềm mại áp sát vào, trong nháy mắt, tâm lý Phùng Dịch như ngọn núi lớn đổ nát, hắn một tay nắm chặt cằm Thái tử, một nâng lên bờ mông tròn lẳng của thiếu niên.
Có mùi bị của người khác! Ngọc nhi của hắn có mùi của nam nhân khác!
Phùng Dịch mãnh mẽ cắn bờ môi của Thái tử, đem miệng nhỏ ngậm vào. Dùng hàm răng cắn đôi môi mềm mại của thiếu niên, đến cả mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng hai người hắn cũng không ngừng lại.
"Ân, đau..."
Thái tử nhíu chặt mày lại, chảy máu----hai tay Thái tử quơ loạn muốn tránh thoát Phùng Dịch đang phát điên, đôi cánh tay nhỏ nhắn liền bị một tay Phùng Dịch siết lại.
Đầu lưỡi đầu vị huyết của Phùng Dịch tiến quân thần tốc, luồn đến khoang miệng nơi sâu nhất, cuốn lên cái lưỡi nhỏ của thiếu niên. Bị phùng Dịch đè áp gốc lưỡi so với ngậm dương vật của hắn còn khó chịu hơn.
Trong cổ họng Thái tử không nhịn được muốn nôn mửa, ánh mắt hướng Phùng Dịch như muốn xin tha, nhưng dù vậy Phùng Dịch vẫn không có dấu hiệu buông tha.
Đem mùi vị của nam nhân khác dọn sạch sẽ, Phùng Dịch tiếp tục dùng sức liếm lợi trong miệng thiếu niên
"Ân---"
Lợi là nơi mẫn cảm mềm mại, Thái tử bị liếm không nhịn được run rẩy.
Phùng Dịch ôm thái tử trong lòng hướng nội điện đi đến, một mặt không ngừng liếm qua hàm răng của Thái tử, ngay cả cằm nhỏ và gốc lưỡi cũng không buông tha.
Nước bọt thuận thế chảy vào xiêm y của thiếu niên, lan đến hai tiểu đậu đỏ trước ngực của Thái tử, làm hai tiểu đậu run đứng lên, từ trong quần áo nhô ra làm bộ dáng càng thêm dâm mĩ.
Phùng Dịch đem Thái tử đặt tại trên giường nhỏ, thật vất vả mơi có được thời gian thở dốc một cái.
"Aha---ha-----"
Thái tử bị Phùng Dịch hôn đến trống rỗng đầu, tay chân đều tê dại, trong hốc mắt mang theo nước mắt, chỉ lo thở hổn hển.
"Điện hạ"
Phùng Dịch kéo Thái tử lại dưới thân, hắn thật muốn làm tên tiểu tử này bị ép đến chết dưới thân hắn, như vậy mới tiểu tử này mới thành thật lại.
"Nói cho thần biết, hôm này ngoài nhớ đến thần còn làm chuyện gì nữa?"
"Không, không có"
Thái tử nhắm hai mắt dùng sức lắc đầu, hắn thật muốn chui rúc xuống gầm giường trốn, nhưng lại bị Phùng Dịch gắt gao kẹp lại không thể động đậy.
"Quân tử không thể nói dối, điện hạ"
Phùng Dịch nhìn nhìn bộ dáng Thái tử càng đáng thương, trong lòng lửa giận càng bùng cháy mạnh
"Nếu nói dối, thì sẽ bị trừng phạt"
"Không có, ân-----"
Thái tử cảm nhận được cự vật đã sưng đến mức cực đại đang đè ép trước bụng mình, đâm đến như muốn chọc thủng cái rốn nhỏ của hắn
"Không có"
"Thật không?"
Vừa dứt lời, Phùng Dịch liền xé xiêm y mới mặc của thiếu niên, dấu vết màu hồng ám muội trên ngực nhất thời lộ ra, vết tích hồng ngân còn rất mới, mang theo nhiệt độ và mùi vị của người lạ.
Bị phát hiện rồi!
Ánh mắt Phùng Dịch nhìn hắn như muốn đào ra một cái lỗ, không biết là xuất phát từ sợ sệt hay là xuất phát từ xấu hổ, Thái tử bị dọa đến cả người trở nên ửng hồng.
"Phùng Dịch..."
Thái tử kêu lên một tiếng mềm nhẹ như tiếng mèo gọi, phảng phất như đang cầu xin.
"Vệ Ngọc Nhi"
Khí tức nóng bỏng phun vào bên tai thiếu niên, hô lên tên hắn
"Có phải ai cũng đều có thể thượng ngươi, hửm?
Hắn sinh khí....đôi mắt Thái tử đỏ hoe nhìn ánh mắt hằn tia máu của Phùng Dịch, có chút sợ muốn khóc nhưng không biết sao lại có chút mong đợi Phùng Dịch càng thô bạo với hắn.
"Phùng Dịch..Ta sai rồi"
"Ngọc nhi, ta đào tâm can đem cho ngươi, nên ngươi chỉ có thể để ta làm"
Phùng Dịch hôn lên Thái tử lỗ tai, lè lưỡi liếm từng chút, hàm răng đến gặm cắn Thái tử da dẻ, như không ngừng đang tiến hành tuyên cáo lãnh địa.
"Ân a —— ngươi nhẹ chút, đau... A!"
Phùng Dịch cắn quá tàn nhẫn, Thái tử đau đến mức không khỏi phải kêu lên.
Môi Phùng Dịch gặm từ trên đỉnh đầu xuống ngón chân khong chừa một khe hở. Cả người Thái tử đều lưu lại vết bầm xang tím và nước bọt của Phùng Dịch, tại ánh đèn mờ ảo càng có vẻ trở nên dâm mĩ hơn.
"Ngọc nhi"
phùng Dịch vuốt ve thân thể Thái tử, từ gầy yếu vai đến đẹp đẽ eo tuyến, lại tới giữa hai chân không ngừng chảy ra dâm dịch, Ngọc nhi của hắn càng ngày càng xinh đẹp, hoàn mĩ đên mức từ trong tranh bước ra.
"Ngươi là người của ta, có hiểu hay không?"
"Ân, Phùng Dịch..."
Thái tử nhỏ giọng hừ hừ, hắn thật đã nghĩ nhiều, nghĩ Phùng Dịch sẽ tàn nhẫn mà thao hắn một hồi hay đanh hắn một trận.
"Ngươi đừng như vậy"
Phùng Dịch đây ra hai chân thiếu niên, một luồng mùi hương thoang thoảng không biết từ nơi nào tỏa ra. Còn đang nghi hoặc lại nhìn thấy một dòng nước không giống dâm thủy chảy ra từ lỗ huyệt.
Mùi hương này dường như đã ngửi qua ở từ nơi nào rồi thì phải, Thái tử dùng sức hít ngửi một hơi, là nơi nào ta? Hắn thật không nhớ ra được.
"Đây là cái gì?" Phùng Dịch vươn ngón tay chen vào bên trong tiểu huyệt, đem toàn bộ vật lạ lôi ra. Hắn đem vật lạ đến trước mũi ngửi, lây khăn từ trong vạt áo lau sạch, trầm giọng nói:
"Ngươi thích dùng cái này sao?"
"Không, không thích
Thái tử lắc đầu lia lịa như trống tỏi, hắn không hy vọng khơi dậy sự tức giận của Phùng Dịch.
"Hừ"
Một tiếng này của Phùng Dịch mang theo tia tà vọng, hắn vươn người mở hòm thuốc đem ra một cái bình sứ nhỏ.
"Nếu sớm biết điện hạ yêu thích, thần sẽ dùng toàn bộ dùng trên người điện hạ"
Phùng Dịch mở ra bình nhỏ, một mùi hương lạ kéo tới, không khỏi làn người ta ý loạn tình mê.
"Phùng Dịch, đó là cái gì?"
"Là đồ vật điện hạ rất yêu thích"
Phùng Dịch nắm lấy cằm Thái tử, đem bình sứ rót vào miệng thiếu niên.
"khụ, khụ..."
Thái tử ho khan, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, Phùng Dịch lại nhấc lên một chân của hắn lên, đem miệng bình sứ cắm vào hắn tiểu huyệt bên trong, hết mức nhét tiến vào.
Tiểu huyệt thật là lạnh-----chất lỏng trong bình không bị vơi ra chút nào, chảy vào bên trong kích thích mị thịt cùng điểm tử cung không thể chạm vào.
"phùng Dịch, ngươi muốn làm gì?"
Thái tử lùi về phía sau trốn.
Phùng Dịch lôi kéo cánh tay Thái tử đến bên màn đỉnh giường, trói chặt tứ chi của thiếu niên. Tiểu thái tử ngồi xổm trên giường nhỏ, giữa hai chân tiểu huyệt phun ra thủy.
"Phùng Dịch, ta cầu người.."
Thái tử thật muốn chà xát hai chân để giảm cơn khát giữa hai chân.
"Ngọc nhi, ngươi đã biết sai chưa?"
Phùng Dịch đùa bỡn núm vú đã căng phồng.
"Ân a, ta biết rồi.."
Tay vuốt ve Thái tử ngọc hành, âm thanh Phùng Dịch trầm thấp mê hoặc :
"Thái y viện còn chút việc, ta đi một chút liền trở lại, chỉ cần ngươi nhịn không bắn ra thì ta liền tha thứ cho người, được chứ?"
"A,a..ân"
Thái tử vội vàng gật đầu
"Hoa huyệt cũng không được bắn nha"
Dứt lời, tay Phùng Dịch xấu xa liền đâm vào vách tường thịt tiểu huyệt, làm Thái tử chỉ co thể co rút vai lại, nhẫn nhịn co giật thân thể.
Tác giả: Dục vọng độc chiếm của Phùng Dịch đại thúc thật mãnh liệt. Ta quyết định Thái tử 1v1, biểu ca tiểu Thanh np *-*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top