Ngoại truyện

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày diễn ra lễ đám cưới hoành tráng của Vân Cẩm và Trang Phụng Hạc, lúc chồng chồng họ mới cưới vẫn còn đắm chìm trong mật ngọt, dù Trang Tư lệnh đi tới đâu cũng nóng lòng muốn dắt phu nhân theo.

Phóng viên báo lá cải rất thích đưa tin về hai người này, đây chẳng phải là chuyện tình trong tiểu thuyết, cái gọi là anh hùng hạ mình trước mỹ nhân, từ đó trở thành cặp đôi thần tiên quyến lữ đó sao?

Thế nhưng cũng có những ánh mắt thâm độc của nhiều người, luôn nhìn chằm chằm hai người họ tay trong tay, như thể muốn một phát đốt cháy Vân Cẩm. Vân Cẩm không thèm quan tâm, Trang Phụng Hạc cái tên yêu nghiệt này, bị người ta thèm muốn cũng là chuyện bình thường, Hắn cũng xem như là một hôn quân tốt, ai mà dám tới gần, giết không nhiều lời.

Nhưng lại có người chán sống cứ khăng khăng giở trò muốn sáp lại gần Trang Phụng Hạc, sau khi bị ăn quả đắng, lại tìm đến Vân Cẩm móc mỉa nói:" Vân thiếu gia đúng thật là một người to gan, thế mà không sợ mình bị khắc chết cơ đấy."

Cô tiểu thư này cũng rất xinh đẹp, có điều bên trong lại là một con điên hay ghen ăn tức ở với người khác chẳng dễ thương tẹo nào, cô ả vung quạt diễu võ dương oai, mắt ả trợn sắp đụng tới nóc nhà, rõ ràng là không ưa gì Vân Cẩm.

Có chết thì là tôi chết mới đúng, chứ cô lo làm gì? Trong lòng của Vân Cẩm cực kỳ thoải mái, bọn họ không có gan làm phu nhân Trang, bây giờ nhìn thấy cậu đã trở thành phu nhân rồi, trong lòng lại cay chịu không nổi, cho nên mới tới muốn làm cậu gặp xui xẻo.

Vân Cẩm chả thèm cãi lộn với ả làm gì, chỉ cười, rồi nói: "Tôi mắc gì phải sợ? Thầy bói nói tên của tôi tựa như hoa thêu cài gấm đại phúc đại quý, nếu mà tôi có chuyện gì mà gánh không nổi, thì tôi sẽ chia nửa cái mạng này cho anh ấy, chứ không phải như mấy cái người phúc còn chẳng có như ai kia."

Cô tiểu thư kia sửng sốt một lúc mới nhận ra người mà Vân Cẩm đang nói xéo chính là ả, tức tới nỗi ngón tay run bần bật, định mắng lại, thế nhưng Vân Cẩm đã biến mất không thấy bóng dáng.

Trang Phụng Hạc không biết nổi điên cái gì, buổi tiệc chỉ vừa mới bắt đầu được một nửa, tự nhiên lôi cậu đi mất, đã vậy còn nghiêng đầu liếc cậu một cái, chẳng ừ hử gì.

Vân Cẩm ngớ người, cái mặt này là đang giận à? Ủa mà cậu có nói gì đâu...

Xe lái về dinh thự của Tư lệnh, Trang Phụng Hạc dứt khoát khiêng người lên vai, vài hai ba bước đã ném tới trên giường, tóm lấy cổ tay Vân Cẩm bắt đầu cởi quần áo.

"Ui da, anh chậm chút đã!" Trang Phụng Hạc ngậm lấy núm vú Vân Cẩm hút lấy hút để, chả biết hắn đang giận cái gì, cắn đầu vú muốn rách da, Vân Cẩm bị đau chịu không nổi bèn đẩy hắn ra, tư lệnh vậy mà cứ bất chấp mút lấy môi cậu trông như đang cắn miệng cậu thì đúng hơn.

Chết tiệt, sao tối nay Trang Phụng Hạc giống như bị khùng, nhìn cái xu thế này, chắc cậu sẽ bị gặm đến xương cốt cũng không còn quá?

Trang Phụng Hạc đang gặm cắn trên cổ cậu, núc ra mấy dấu đỏ đỏ trên làn da trắng như tuyết, Vân Cẩm không nhịn được: "Anh bị điên hả, sao tự nhiên cắn em?"

"Hư... đừng, đừng cắn... anh nói cho rõ coi...Ui, tôi tức anh quá mà!" Trang Phụng Hạc không chịu nói, Vân Cẩm tức muốn hộc máu, đột nhiên lại thô bạo quá chừng cảm thấy rất kích thích không giống như trước, nhưng Vân Cẩm vẫn muốn so đo với Trang Phụng Hạc, mặc kệ hắn có âu yếm như thế nào cũng không chịu rên rỉ thành tiếng, bướng bỉnh cắn chặt miệng, hai mắt đỏ hoe, vừa tức vừa tủi thân.

Một lúc sau, đôi môi đã bị cậu cắn cho trắng bệch, Trang Phụng Hạc chịu không nổi nhất là khi thấy Vân Cẩm như thế, đau đầu đành phải nói: "Lớn gan thật chứ."

"Cái gì cơ..." Giọng thật đáng thương, nghe như sắp khóc tới nơi.

"Anh nói em to gan lắm, luôn biết cách khiến anh đau lòng."

Vân Cẩm bị oan, lần này là khóc thật, rầu rĩ mắng: "Rõ ràng là anh ăn hiếp em, vậy mà anh không biết xấu hổ còn mắng em."

Trang Phụng Hạc bá đạo véo eo cậu, tát hai bên má mông non mềm mỗi bên một cái bép, hung dữ nói: "Đúng là gan trời, ai nói muốn chia nửa cái mạng, chán sống rồi phải không!"

Trong lòng Vân Cẩm ủy khuất muốn chết, vừa định giải thích, mông mụp đã bị bàn tay to lớn bóp lấy tách ra, hai ngón tay của Trang Phụng Hạc xoay tròn trên lỗ đít, bợ cặc bự nổi giận đùng đùng đút vào cái miệng phía sau, đầu nấm khổng lồ dứt khoát biến lời giải thích thành những tiếng rên mềm mại.

Con cặc quá khổ vừa dài vừa to, địt cái lỗ phía sau ban đầu chen vào có hơi gian nan, thật may lỗ đít của Vân Cẩm cũng được mơn trớn hết một tháng nay, nên từ lâu đã cực kỳ nhạy cảm, hơn nữa nó còn tự tiết ra chất nhầy để làm mềm lối vào chỉ sau vài cú dập hông.

"Hư, quá...quá sâu rồi, nhấp nhẹ thôi." Đây là lần đầu tiên Vân Cẩm bị đụ lỗ đít, nằm ở tư thế này bị chịch sâu vào cái nơi chưa từng bị đâm tới, đã vậy lực thúc hông của Trang Phụng Hạc rất mạnh, kích thích khoái cảm vừa phê vừa đau. Cái lỗ ở phía sau bị đụ quá mãnh liệt lan đến lỗ lồn đằng trước, dâm dịch như thủy triều nhiễu xuống miệng lồn làm nó ướt sũng dầm dề, nhiệt tình co giật liên hồi.

"Phu nhân, em dâm quá." Trang Phụng Hạc sờ soạng lỗ bướm trơn mềm bấy nhầy ở bên trong, vừa cắn lỗ tai Vân Cẩm thì thầm, vừa hung hăng thúc hông giã nát quả mông mập múp thịt.

Vân Cẩm vừa xấu hổ vừa phấn khích, lỗ lồn tham lam đòi hỏi càng nhiều hơn nữa, vì vậy đành mềm giọng làm nũng, cầu xin Trang Phụng Hạc vuốt ve khe bướm của mình.

Trang Phụng Hạc thò tay vạch mở hai mép lồn ướt nước, nhìn ngắm một phen, nói: "Nơi này của phu nhân toàn là nước, có thể cắm hoa vào đây." Vân Cẩm đỏ mặt, thầm nghĩ lý lẽ của cái tên Trang Phụng Hạc này thật chả ra làm sao, nào ngờ một giây sau lại cảm giác được lỗ lồn của mình bị một vật dị thường thọt vào trong, chống thân trên lên để nhìn thử, cái tên khốn này coi cậu là lọ hoa thật, lấy nhành hoa hồng vàng buổi trưa mới hái xong đem cắm vào trong lồn cậu!

"Lấy, lấy ra nhanh! Anh làm cái gì vậy..." Cái đồ mất nết, Vân Cẩm muốn vươn tay chộp lấy, thế nhưng Trang Phụng Hạc đột ngột thẳng eo, đúng lúc thúc mạnh vào chỗ mẫn cảm sâu bên trong đường ruột của cậu, eo mềm oặt ngã xuống, bỏ lỡ cơ hội phản kháng tốt nhất, chỉ đành trơ mắt nhìn Trang Phụng Hạc đút cành hoa kia càng lúc càng sâu vào trong.

Năm, sau cánh hoa hồng được cắm vào trong lỗ lồn, đóa hoa kiều diễm chen chút bên trong lồn non hồng nhuận, rực rỡ gấm hoa, Vân Cẩm mắc cỡ không chịu nổi, Trang Phụng Hạc lại cố tình thì thầm vào tai Vân Cẩm: "Cành vàng lá ngọc, danh xứng với thực, bên trong em."

Vân Cẩm cong khuỷu tay muốn thụi hắn, lại bị Trang Phụng Hạc bắt lấy cổ tay, bị các ngón tay siết chặt.

"Nâng cái mông lên." Hắn tát cái bép một phát lên mông Vân Cẩm, cặp mông trắng mịn bị tát nảy lên như sóng nhũ, những cánh hoa hồng bị kẹp trong lỗ lồn nhẹ nhàng lung lay theo.

Vân Cẩm mất cảnh giác bất ngờ rên lên một tiếng đầy quyến rũ, ửng hồng cả mặt, trong lòng thì nghĩ tên sát tinh đáng chết này, đúng là cái đồ không biết xấu hổ. Cơ thể vừa thẹn thùng lại vừa thành thật, nghe lời nhổng mông lên, thậm chí còn có chút mong đợi, mông đào nhẹ lắc lư.

Trang Phụng Hạc bị cảnh đẹp trước mắt kích thích chịu không nổi, đè lên người Vân Cẩm hùng hục nắc mạnh về phía trước liên tục mấy trăm cái như mưa rền sóng dữ, hắn giống như cắn phải thuốc, tiếng va chạm dập mông không ngừng vang bên tai.

"Ha...ưm!" Vân Cẩm bị con cu bự địt lỗ đít vừa xót vừa tê, hai cái lỗ trước sau siết càng lúc càng chặt, chưa được bao lâu con ciu nhỏ và lỗ lồn thế mà cùng nhau đạt cực khoái, bắn phụt ra ngoài.

Nước dâm bên trong miệng bướm bắn tung tóe, còn đọng lại bên trên những cánh hoa hồng vàng, từng giọt nước óng ánh khiến đóa hoa thêm xinh đẹp ướt át. Trang Phụng Hạc rút mấy nhánh hoa nhỏ kia ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó bó thành cây roi mây quất lên mông mụp của Vân Cẩm.

"Ưm!" Vân Cẩm rấm rức hừ nhẹ một tiếng, trên cánh mông hằn lên một đường đỏ hồng, cánh hoa rơi rụng, tung bay dịu dàng đáp xuống làn da.

Trang Phụng Hạc ngậm lấy đôi môi Vân Cẩm đang khóc nháo trước mặt, vừa nhẹ vừa sâu duyện hôn mút mát, hắn nói: "Anh không cần em phải chia một nửa mạng sống cho anh, chỉ cần em giống như hoa thêu cài gấm đại phúc đại quý, cùng anh mãi mãi ở bên nhau."

___________________________________________________

< Mé nó chớ, có nhỏ cmt trong page đmmh ngộ hé. Tui có để tag thô tục mà mấy cka, dô đọc gòi chửi tui :) huhu chứ kon đó gọi là con gì con cặk mè 🤡>
End truyện gòi. Cảm mơn các bẹn đã đọc truyện tui lèm (⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥>

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top