Chương 8

Khuất Hàn đến Loạn Sắc hát không phải vì anh thiếu tiền, anh chỉ thuần túy muốn giết thời gian.

Lúc đàm phán tiền công với ông chủ, anh nói tiền nhiều hay ít không quan trọng, anh chỉ có một yêu cầu, anh muốn hát gì thì hát, những người khác không được có ý kiến, cũng không được đánh anh.

Bởi vì ông chủ quán bar quen biết tiểu thư Khang Tương Ngữ của tập đoàn Tinh Tế, trong bar thường đón tiếp những người nổi tiếng. Anh ta cũng xem như hiểu biết rộng rãi, lần đầu tiên thấy Khuất Hàn đã nghĩ anh có tố chất làm ngôi sao. Sau khi để anh biểu diễn trên sân khấu một lần thì anh ta bị giọng ca tuyệt vời của anh chinh phục, lập tức quyết định mời anh hát ở bar.

Lúc Du Vụ và Lê Tử Tịnh thấy Khuất Hàn thì anh đã hát ở Loạn Sắc ngày thứ hai.

Hát xong, anh không nhìn những cô gái chàng trai đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi dưới khán đài, cũng không chú ý đến Du Vụ và Lê Tử Tịnh. Khuất Hàn thu hồi đàn guitar và xoay người quay về hậu trường. Theo giao ước với chủ quán, tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu và chủ nhật hàng tuần, mỗi đêm anh sẽ hát ba bài. Anh định nghỉ ngơi một lát mới hát tiếp hai bài còn lại.

Tiếng nhạc nhảy đinh tai nhức óc lại vang trên trong quán bar, bên trong phòng nghỉ cũng rất lộn xộn, phòng thay quần áo chật ních người, mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi mặt trang điểm diêm lúa bất chấp phòng nghỉ còn có người khác, nhanh chóng đổi quần áo.

Khuất Hàn nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt bình tĩnh ngồi uống nước ở một góc.

Ông chủ dẫn Du Vụ bước vào, ”Giới thiệu với mọi người, đây là vũ công mới đến… Đúng rồi, cậu tên là gì?”

”Du Vụ.”

Nghe được giọng nói quen thuộc và cái tên quen thuộc, Khuất Hàn bỗng ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Du Vụ, không tự chủ được mà cau mày, sao người này giống âm hồn không tiêu tan vậy.

Du Vụ cười thỏa mãn, cậu cũng không biết tại sao lại vui nhưng thấy biểu cảm trên mặt của Khuất Hàn, cậu không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Hôm nay lên khán đài là do cậu chủ động đưa ra với ông chủ. Không phải vì muốn kiếm tiền mà cậu bị màn trình diễn vừa rồi của Khuất Hàn kích thích, tay chân trở nên ngứa ngáy, nóng lòng muốn đứng trên sân khấu để mọi người thấy chính mình.

Không phải nhân viên quán bar nên không thể vào hậu trường, Lê Tử Tịnh tìm một băng ghế dài ngồi chờ cậu.

”Wow, một cậu trai đẹp nữa lại đến…” Một người phụ nữ trẻ cao gầy trang điểm mắt khói đến gần cậu, ánh mắt tùy tiện ngả ngớn quan sát từ đầu xuống chân cậu, tấm tắc khen ngợi, ”Thật đúng là một báu vật (Vưu vật, phát âm là youwu đồng âm với Du Vụ).”

Vẻ mặt Du Vụ đột nhiên sa sầm xuống, cậu ghét nhất là bị người khác nói như vậy, cậu chẳng quan tâm đối phương là nam hay nữ, chỉ cần trêu chọc cậu, cậu sẽ không để người đó sống dễ chịu. Tuy nhiên, tất cả mọi người mới lần đầu gặp nhau, sau này còn phải hợp tác, cậu không muốn gây ấn tượng xấu với mọi người, đành nghĩ thầm là người đàn ông tốt không tranh luận với phụ nữ, im lặng nuốt cơn giận vào trong bụng.

Không biết có phải cậu bị ảo giác không, cậu cảm thấy khi người phụ nữ đó nói cậu là báu vật thì khuôn mặt Khuất Hàn hình như gợi lên một nụ cười vui tươi.

Không có thời gian nhận định cậu ta có thật sự cười hay không, ông chủ đã thúc giục cậu, ”Nhanh đi thay quần áo, lát nữa Lisa hát thì cậu và A Luân, Tiểu Vu làm vũ công phụ họa.”

Cậu trai gọi là A Luân đã làm vũ công ở Loạn Sắc hơn một năm, có chút xem thường liếc mắt nhìn Du Vụ, ”Chưa từng tập luyện mà để cậu ta lên sân khấu, có được không hả ông chủ?”

Ông chủ không đáp, chỉ hất mắt nhìn về phía Du Vụ, xem cậu trả lời thế nào.

Cảm giác được Khuất Hàn đang nhìn mình, Du Vụ đứng thẳng người, đối mặt khiêu khích, cười mơ hồ, mập mờ nói, ”Thật sự tôi vẫn ổn, cậu không cần quan tâm quá nhiều về chuyện này.”

Ngoại trừ Khuất Hàn, tất cả mọi người trong phòng đều bật cười. Khuôn mặt A Luân tái nhợt một lát, cậu ta cũng nhịn không được mà cười, vỗ vỗ vai Du Vụ, ”Người anh em, mồm miệng sắc bén quá, đi thay quần áo thôi.”

Lisa chính là người phụ nữ đến gần Du Vụ lúc cậu mới vào phòng. Cô mặc một bộ jumpsuit màu tím và một chiếc váy da màu đen lên sân khấu, phô bày dáng người thon gọn, nhìn sexy quyến rũ mà không quá hở hang.

Theo lời ông chủ, cô là nữ ca sĩ nổi tiếng nhất ở Loạn Sắc. Ở hậu trường nghe cô hát vài câu, Du Vụ nghĩ cô thật sự xứng đáng với hai chữ nổi tiếng, thực lực của cô không kém những ngôi sao ca nhạc tiếng tăm khác, mà A Vũ, A Luân tuy còn ít tuổi nhưng trình độ vũ đạo không thua kém nhiều vũ công chuyên nghiệp.

Loạn Sắc quả nhiên là nơi ẩn chứa nhân tài.

”Lên sân khấu!” A Luân khe khẽ nhắc nhở một câu.

Du Vụ thu lại tâm trạng, sửa sang quần áo lưu loát bước lên sân khấu, đèn màu gai mắt từ các góc quét đến, trước mắt lúc sáng lúc tối, cậu cảm thấy khó chịu, phải hơi nheo mắt lại, theo nhịp điệu của âm nhạc tự do chuyển động cơ thể.

Bài hát của Lisa kể về một câu chuyện tình yêu diễn ra ở quán bar, A Luân và Tiểu Vu sắp xếp vũ đạo không theo động tác đồng nhất, đều tự ý nhảy, ý muốn biểu diễn tình duyên ngẫu nhiên. Âm nhạc rất sống động, Du Vụ ngay lập tức tìm được cảm giác, tốc độ và kỹ thuật dần dần phối hợp với A Luân và Tiểu Vu.

Nhiều nam nữ dưới khán đài vặn vẹo cơ thể theo điệu nhạc, phát ra từng đợt cổ vũ và la hét. Điều này khiến Du Vụ có cảm giác hài lòng và thỏa mãn như thể cậu đã là một ngôi sao lớn. Cậu càng nhảy càng hưng phấn, khi bài hát kết thúc, cậu nhịn không được biểu diễn một động tác lộn người ra sau tuyệt đẹp.

Dưới khán đài lập tức phát ra nhiều tiếng thét chói tai.

“Wow -”

“Ah ah -”

“Quá đẹp trai -”

“Đẹp trai quá đẹp trai quá – ah -”

“Người kia mới tới đấy -”

Du Vụ mồ hôi nhễ nhại trở lại hậu trường. Lisa uống một ngụm nước khoáng lớn, quyến rũ liếc mắt nhìn cậu, tức giận mỉm cười, ”Cậu nhóc cậu ngày đầu tiên đã cướp sạch danh tiếng của chị.”

Du Vụ cũng uống một hớp nước lớn, lau miệng vui đùa nói, ”Hì hì, xin lỗi, lần đầu tiên lên khán đài nên hơi phấn khích, trong chốc lát không kiềm lại được, lần sau em sẽ chú ý.”

A Luân thay đổi con mắt nhìn cậu, hỏi, ”Cậu nhảy không tồi, học bao nhiêu lâu rồi?”

Du Vụ trả lời, ”Chỉ học tập nghiêm chỉnh trong trường hai năm, sau đó xem video, cùng bạn bè học hỏi lẫn nhau.”

A Luân hiển nhiên cũng đang phấn chấn, ”Lát nữa A Hàn biểu diễn, chờ cậu ấy hát xong chúng ta thi nhảy, cậu có dám không?”

Du Vụ rất tự tin vào bản thân, đương nhiên không sợ hãi, ”Người thua sẽ mời người thắng ăn khuya?”

”Không thành vấn đề.”

Khuất Hàn cầm đàn guitar, lần thứ hai bước lên sân khấu.

Lần này anh hát một bản ballad buồn. Ánh sáng xanh biến mơ mộng, nhẹ nhàng rơi xuống từ đỉnh đầu, giống như mưa rơi, lại giống như sao rơi.

Trên sàn nhảy, đàn ông và phụ nữ thân mật ôm nhau khiêu vũ, bầu không khí rất tuyệt vời.

Du Vụ vén rèm che nhìn bóng lưng Khuất Hàn, A Luân dường như nhận ra được chút gì đó, ném vài hạt đậu phộng vào trong miệng, tò mò hỏi, ”Cậu và A Hàn quen nhau?”

Du Vụ suy nghĩ một chút, không cần phải giả vờ không quen biết, ”Ừ.”

”Vậy sao các cậu không chào hỏi nhau, thậm chí không thèm nói chuyện?” Lisa đang tẩy trang cũng chen miệng vào.

Du Vụ buông tay nói, ”Mặc dù biết nhưng không quen.”

”Thật sự không quen? Chị thấy không giống vậy đâu nha.” Lisa cười đen tối, ”Ánh mắt cậu ấy nhìn cậu có chút kì lạ nha ~~”

Mặc dù Du Vụ cũng cảm thấy thế, nhưng cậu làm bộ mờ mịt và vô tội, ”Không có đâu, chị nghĩ nhiều quá.”

”Chị có một cặp mắt X-quang đấy, cho nên gian tình đều không thoát được mắt chị đâu!” Lisa nháy mắt, cuối cùng mạnh mẽ bồi thêm một câu, ”Nhất là gian tình của đồng tính!”

Du Vụ dở khóc dở cười, chị ta không phải là chị em mất liên lạc nhiều năm của Mạch Tử đấy chứ? Chẳng lẽ phụ nữ trên thế giới đều là hủ ngầm?

Cậu và Khuất Hàn? Em xin chị, em và cậu ta còn chưa nói với nhau được mấy câu, có gian tình cái rắm.

Nói cậu và Lê Tử Tịnh còn đáng tin hơn ấy.

Bởi vì muốn thi nhảy với A Luân, lúc màn trình diễn của Khuất Hàn kết thúc thì Du Vụ lại đi thay quần áo. Trong lúc đó Mạch Tử gọi điện thoại điện, bàng hoàng kể lại cô nửa đêm mơ thấy cậu bị người cường bạo.

Du Vụ chửi thề vài câu, ”Thực tế ngược lại với mộng ảo, em là 1, đời này cũng không bị người đè! Ai dám cường bạo em, em thiến!”

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cậu nghĩ, Mạch Tử mơ thấy kiểu giấc mơ này, có phải là điềm báo nào đó? Lẽ nào có liên quan đến chuyện đêm sinh nhật cậu hôm đó?

Hừ, ngày đó không biết người kia là ai, không chừng cả đời này cũng không gặp lại. Không biết hắn bị bất lực hay vì lý do gì khác mà không làm tiếp. Nói chung, may quá là may.

Du Vụ thề, sau này sẽ không uống rượu lung tung khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Cúp điện thoại, cậu hùng hổ vừa kéo dây thắt lưng vừa từ phòng thay đồ đi ra, không ngờ Khuất Hàn vừa rời khỏi sân khấu vừa vặn kéo cửa chuẩn bị đi vào, Du Vụ ngẩng đầu đúng lúc môi cậu chạm vào môi anh.

Hai đôi môi ấm áp dán vào nhau.

Trong chớp mắt hai người giống như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ.

Khuất Hàn phản ứng đầu tiên, không đến ba giây liền nhanh chóng lùi ra sau.

Du Vụ cũng phục hồi lại tinh thần, thấy vẻ mặt đen xuống của anh, trong lòng bỗng nhiên đau đớn. Tình yêu đồng tính, hầu hết vẫn là điều cấm kỵ trong suy nghĩ của mọi người. Thử nghĩ, nếu người vô tình hôn môi cậu ta là phụ nữ, chưa chắc Khuất Hàn sẽ tỏ vẻ như gặp quỷ.

Trong nháy mắt Du Vụ theo thói quen đeo mặt nạ, hung ác trừng mắt với Khuất Hàn, giả vờ ghê tởm lau môi mình, không nói gì mà ra khỏi phòng thay đồ.

Khuất Hàn nhận ra sự đau đớn thoáng qua trong đáy mắt Du Vụ. Bởi vì chuyện xảy ra đêm hôm đó ở thành phố D, anh biết rõ tính hướng của Du Vụ, cũng biết bản thân làm thế khiến cậu bị tổn thương nặng nề. Tuy nhiên, anh không cố ý, đó hoàn toàn chỉ là phản ứng vô thức.

Khuất Hàn muốn xin lỗi, nhưng cảm thấy khó xử, nếu Du Vụ nhạy cảm hỏi tại sao xin lỗi, anh sẽ không biết phải trả lời thế nào, dù sao cũng không thể nói anh biết cậu là gay, nói không chừng còn kể ra chuyện dây dưa mơ hồ tối hôm đó, cuối cùng sẽ gây lúng túng xấu hổ.

Môi giật giật, Khuất Hàn không nói gì, mặc kệ Du Vụ, mang theo khuôn mặt lạnh lùng bước đi.

Cơn tức giận bị đèn nén của Du Vụ triệt để bùng nổ tại màn thi đấu vũ đạo với A Luân. Cậu nhảy rất điên cuồng mãnh liệt giống như toàn thân biến thành máy nhảy. Khuôn mặt và xương đòn đẫm mồ hôi của cậu tỏa sáng dưới ánh đèn lấp lánh. Đôi mắt dài xinh đẹp tràn đầy giận giữ và ý chí chiến đấu mà dấy lên ngọn lửa hừng hực. A Luân nhảy cũng không thua kém, một màn ngoạn mục đặc sắc, khách khứa la hét, nhiệt tình đến mức gần như thổi bay nóc quán bar.

Khuất Hàn ngồi ở quầy rượu, đốt một điếu thuốc, cách những làn khói trắng mỏng manh hờ hững nhìn Du Vụ trên sân khấu. Trong ấn tượng của anh, Du Vụ là một người có tính khí liều lĩnh táo bạo, ầm ĩ nhảy múa, dáng vẻ gợi cảm khiêu khích như thế… ngoại trừ hôm nay, dường như anh chỉ thấy vào buổi tối hôm đó… Xinh đẹp quyến rũ giống như yêu quái gian ác mê hoặc hút lấy linh hồn anh. Nếu không phải anh không có kinh nghiệm làm với đàn ông mà đột nhiên thức tỉnh, có lẽ vì tình dục nổi lên, anh thật sự đã làm chuyện đó với cậu. Nghĩ lại, thật là quá hoang đường rồi.

Dập tắt điếu thuốc, ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi của mình, cảm thấy nhiệt độ của người nọ dường như vẫn còn sót lại, Khuất Hàn không hiểu sao lại thấy có chút nóng, uống hai ly rượu đá cũng không tốt hơn. Anh không muốn tiếp tục miên man suy nghĩ, nói với ông chủ ca khúc thứ ba ngày mai anh sẽ hát, anh không xem hết màn biểu diễn của Du Vụ mà rời đi.

Buổi chiều hôm sau, khi Khuất Hàn quay về khách sạn thì tình cờ gặp Du Vụ trong thang máy.

Lê Tử Tịnh không đi cùng Du Vụ, trong thang máy không có ai khác, Khuất Hàn nhìn khuôn mặt bình thản của Du Vụ, do dự giây lát rồi cũng nhấc chân bước vào.

Khuất Hàn khó gần, không có thói quen chủ động bắt chuyện với người khác. Du Vụ không thích bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng của anh, hơn nữa do chuyện tối hôm qua nên không muốn kết bạn với anh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.

Không ai nói chuyện, trong thang máy yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ. Bầu không khí lạnh lẽo tột độ.

Mãi cho đến khi vòng đấu loại trực tiếp bắt đầu, Du Vụ và Khuất Hàn mỗi ngày đều có thể ngẫu nhiên gặp gỡ ở khách sạn và Loạn Sắc, nhưng cả hai đều xem đối phương như người vô hình.

Lê Tử Tịnh thật sự có ấn tượng tốt với Khuất Hàn, cảm thấy Khuất Hàn là người thẳng tính, không có chút dối trá. Vài lần anh và Du Vụ ra ngoài ăn cơm, anh đều nói, ”Hay là chúng ta gọi Khuất Hàn đi cùng? Chúng ta đều là người nơi khác đến đây thi đấu, ở cùng một khách sạn cũng xem như có duyên phận, thêm một người bạn chăm sóc lẫn nhau.”

Nếu là người khác, Du Vụ chắc chắn không nói hai lời mà gật đầu, bạn bè có càng nhiều thì càng tốt, nhưng đối phương là Khuất Hàn, cậu sẽ không đồng ý. Lần đầu tiên thấy Khuất Hàn trên tàu hỏa, Du Vụ đã bị khuôn mặt và khí chất của anh thu hút, có chút hảo cảm với anh, nhưng sau đó liên tiếp gặp anh ở thành phố Y, ấn tượng của cậu với anh ngày càng tồi tệ hơn.

Du Vụ phát hiện ánh mắt Khuất Hàn nhìn mình luôn có chút kì lạ khiến cậu rất khó chịu. Một lần thì còn có thể nói là ảo giác, nhưng mỗi lần đều như vậy thì chắc chắn là có vấn đề. Du Vụ nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi bản thân đã chọc gì đến cậu ta, cuối cùng còn nghĩ đến một khả năng, có lẽ cậu ta từng nhìn thấy mình ở thành phố D, biết mình là gay?

Không có thời gian để Du Vụ suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vòng đấu loại của ‘Ngôi sao tương lai’ đã bắt đầu. Trò chơi cực kì tàn khốc, trận đầu, một trăm người đã loại còn năm mươi người.

Du Vụ không dám lơ là, bắt đầu chăm chú luyện tập.

Lê Tử Tịnh cũng ôm đàn guitar cả ngày.

Trạm Tuyền thường xuyên đến quảng trường biểu diễn, tám giờ rưỡi bắt đầu, mười giờ kết thúc.

Khuất Hàn vẫn đi hát ở Loạn Sắc.

Cả bốn người đều vượt qua vòng đấu loại.

Du Vụ, Lê Tử Tịnh, Trạm Tuyền biểu hiện không tệ, nhưng cũng không có gì quá đặc biệt, Du Vụ và Trạm Tuyền bởi vì có khuôn mặt xuất sắc nên có một vài cơ hội lên truyền hình. Mạch Tử vì thế còn gọi điện thoại nói cho Du Vụ, ”Chị thấy cậu trên TV rồi!”

Về phần Khuất Hàn, các bài hát do anh sáng tác nhận được sự khen ngợi của ban giám khảo, người đại diện độc quyền của Qua Duệ, Jully mạnh dạn dự đoán dù anh có xếp thứ hạng gì trong cuộc thi này, chỉ cần anh muốn vào làng giải trí, anh chắc chắn sẽ trở thành tân binh hot nhất.

Sau một đêm, Khuất Hàn nổi tiếng.

Đối mặt với sự chú ý của các phương tiện truyền thông, sự khát khao ghen tị của các thí sinh khác, cùng nhóm fan hâm mộ đầu tiên hò hét yêu anh, ủng hộ anh, Khuất Hàn vẫn rất bình tĩnh và lạnh lùng. Anh thích âm nhạc, nhưng không muốn làm ngôi sao, mọi người yêu thích anh hay không, anh không quan tâm cũng không để ý.

Anh đang bận thay Trạm Tuyền đề phòng Phương Bách Sam, lặng lẽ loại trừ một vài mối nguy cho cậu mới có thể thư giãn một chút. Nhưng anh không ngờ được, Trạm Tuyền bởi vì bóng bàn mà trở thành bạn bè tốt với Du Vụ.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top