Chương 8
Phương Diệc Nhiên cho Tiểu Bát ăn bữa sáng, nhìn nó liếm sạch đĩa mới cười xoa lưng nó, ngẩng đầu thấy Chu Viêm đang cau mày, ôm tay đứng một bên trong bếp, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi bảo, nó bẩn lắm đó, cả người toàn vi khuẩn, thế mà cậu lại còn cùng ăn với nó, này, tôi đang nói cậu đó, còn vuốt nó à!" Chu Viêm thấy Phương Diệc Nhiên không chỉ không buông con chó đó ra, còn mủm mỉm mà ôm cả người nó vào lòng, gãi gãi lông nó, mà cẩu kia lại còn liếm mặt Phương Diệc Nhiên!
"Tiểu Bát nhà chúng ta nào có bẩn, đúng không?" Phương Diệc Nhiên ôm lấy cổ Tiểu Bát chẳng hề e ngại, cười hỏi Tiểu Bát trong lòng.
"Đúng rồi, cậu xem trong tủ còn thiếu nguyên liệu gì, lát nữa tôi đi mua, không nhỡ cậu nấu khong xong lại trách tôi không chuẩn bị đủ đồ." Phương Diệc Nhiên vò rồi tung lông trên cổ Tiểu Bát, lúc này mới thả nó, đứng lên dọn đĩa, lúc ngang qua Chu Viêm tiện thể hỏi.
"Cũng gần đủ rồi, chỉ thiếu nước chanh và rượu vang." Chu Viêm thấy Tiểu Bát theo sát Phương Diệc Nhiên vào bếp như là bảo tiêu, thậm chí lúc đi ngang qua hắn còn nhe răng, Chu Viêm căm tức, cũng nhe răng ra với Tiểu Bát.
"Rượu vang?" Thả hết chén đĩa vào trong bồn rửa, nghe Chu Viêm nói tới rượu vang, lại quay sang tủ rượu, xem một lượt rồi lấy ra một bình: "Ngươi xem loại này được không?"
Chu Viêm nhìn sang, mấy chữ Château Ausone nổi bần bật làm hắn hoa mắt: "Tôi cần dùng để nấu ăn!"
"Tôi biết mà." Phương Diệc Nhiên không hiểu hắn làm gì phải cường điệu như thế, y biết hắn cần rượu vang để nấu mà.
Chu Viêm nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là Château Ausone đó, là rượu nho của trang trại Bordeaux hạng nhất Saint-Émilion sản xuất ra đó!"
"Rồi sao?" Phương Diệc Nhiên mang vẻ mặt tôi-biết-rõ-mà.
Chu Viêm hít sâu, "Dùng nó làm rượu gia vị, cậu không sợ bị sét đánh à! Rất lãng phí." Tuy nói bình này ủ chưa lâu, giá không quá cao, nhưng người có đầu óc bình thường sẽ đem chai rượu nho mấy nghìn đồng ra làm rượu gia vị sao!
"Lãng phí gì, không thì cũng để uống thôi..." Phương Diệc Nhiên không cho là đúng, lại chỉ vào tủ rượu, "Vậy cậu muốn chai nào?"
"Tôi đi siêu thị mua một chai." Chu Viêm bó tay rồi, không nhìn còn đỡ, nhìn một cái liền làm hắn sợ hãi, rượu trong tủ đó lấy bừa một chai cũng là vô giá, hắn liếc mắt đã thấy Romanée-Conti, loại rượu vang này sản lượng cực ít, chất lượng cao, chỉ phân phối ở mức nhất định, mà nghe đâu cực kỳ đắt đỏ, hàng năm số lượng sản xuất không tới một vạn bình, khiến cho giá của nó có thể nói là trên trời, từ năm 1760 Romanée đã được xác nhận là vườn nho đắt giá nhất thế giới.
Thật không biết y lấy từ đâu ra thứ xa xỉ này, chả trách mới muốn đem Ausone đi làm gia vị không cần chớp mắt, đem so với Romanée thì nó đúng là đáng làm rượu gia vị... Chu Viêm chào thua đi mua nguyên liệu, tránh khỏi tiếp tục bị Phương Diệc Nhiên đả kích.
Phương Diệc Nhiên sờ sờ mũi vẻ vô tội, kỳ thực Chu Viêm oan uổng cho Phương Diệc Nhiên rồi, những chai rượu này của y đều của một người bạn tặng, tuy giá trị lớn, nhưng nếu như mỗi năm đều cứ tặng cứ tặng, thì ai cũng trở nên vô cảm, xem y chỉ tùy tiện nhét chúng vào trong tủ rượu là biết cũng chẳng yêu quý gì mấy rồi. Hơn nữa Phương Diệc Nhiên cũng không tính là mê rượu, tuy hiểu rượu, nhưng kỳ thực không thích thứ này, đa phần là khi còn trẻ thích khoe khoang phẩm vị mà thôi. Phương Diệc Nhiên nghĩ tới đây lại không khỏi buồn cười, mình cũng từng có thời gian ấu trĩ như thế. Có điều về sau chơi chán, cũng dần tách ra khỏi vòng xoáy đó... Hơn nữa rượu không phải chỉ để uống thôi sao, dù là rượu vang trị giá trăm vạn, uống vào cũng không thể trường sinh bất lão, chỉ có vị ngon mà thôi, lãng phí gì chứ, làm rượu gia vị thì cũng là vào bụng cả.
Chu Viêm đi mua đồ, trong nhà liền chỉ còn lại Phương Diệc Nhiên và Tiểu Bát. Phương Diệc Nhiên kéo Tiểu Bát lại gần, hai tay giữ đầu nó, hỏi: "Haiz, ngươi thấy Chu Viêm thế nào? Hắn dốc sức theo đuổi lấy lòng ta như thế, ngươi nói có nên cho hắn một cơ hội, để hắn thử xem thế nào không?"
Phương Diệc Nhiên hỏi Tiểu Bát, đương nhiên cũng không mong nó sẽ trả lời, bất quá là tự hỏi bản thân mà thôi, "Mặc dù người này cứ thấy gì đẹp là thích, một kẻ đa tình như thế, nếu như chân thành, còn phải tốn sức để giữ hắn bên mình thật chặt, cũng phiền phức ghê." Tuy Chu Viêm là loại người không quản được nửa thân dưới, nhưng Phương Diệc Diệc nếu thật sự thích hắn, thì tự nhiên sẽ có biện pháp làm cho hắn trở nên ngoan ngoãn, vấn đề hiện tại là có nên thích hắn không, có đáng giá để cho y phải tốn tâm tư làm thế không.
"Người này để tâm ta lâu rồi, nhưng vẫn chưa đạt được tới tay, còn đang mới mẻ, không thì cứ lên giường với hắn một lần, cho hắn toại nguyện, sau khi chiếm được, với tính cách của Chu Viêm sợ rằng hết mới mẻ thì tự nhiên sẽ có mục tiêu mới, cũng sẽ không quấn quít ta nữa, đến lúc đó đôi bên chia tay trong hòa bình. Ngươi nói xem? Tiểu Bát?" Phương Diệc Nhiên câu được câu chăng vuốt lông Tiểu Bát, khổ não vấn đề về Chu Viêm.
"Có điều chuyện mất mặt như thế, ngàn vạn lần đừng để tên kia biết, không thì hắn cười chết mất..." Cũng không biết 'tên kia' trong lời Phương Diệc Nhiên là ai. Như là nghĩ đến vẻ cười nhạo của ai đó, Phương Diệc Nhiên bĩu môi, bày ra gương mặt nhăn như mướp đắng.
"Tiểu Bát, cẩu cẩu các ngươi nếu chọn bạn đời, có phải là trừ khi nó chết thì sẽ không thay lòng đúng không? Aii, thật tốt, vì sao con ngươi phải phức tạp thế này." Phương Diệc Nhiên nằm trên sô pha, mặc cho Tiểu Bát gối đầu lên ngực mình, vuốt đầu nó hỏi. Y chỉ là muốn tìm một người có thể làm bạn bên mình, khó tới vậy sao?
Phương Diệc Nhiên còn chưa suy nghĩ xong, Chu Viêm đã đi mua đồ về, cắt đứt dòng tâm trí miên man của Phương Diệc Nhiên. Cuối cùng buông một tiếng thở dài, quên đi, cứ thuận theo tự nhiên thôi, hứng thú lẫn tính thú của y đối với Chu Viêm không quá lớn, tuy Chu Viêm rất đẹp trai, đẹp thì đẹp thôi, chính là không có cá tính, không khác gì nam lẫn nữ trước đây y từng có quan hệ, có hơn thì là cái vỏ ngoài đẹp hơn thôi...
Phương Diệc Nhiên mở cửa cho Chu Viêm vào bếp, mặc hắn vật lộn một mình trong đó, bản thân thì mở một chai rượu vang san sang dụng cụ rót rượu, xong rồi vị chủ nhân này không còn việc gì để làm nữa, chỉ có thể nhìn khách bận bịu trong bếp, mình thì cùng thú cưng đứng ở cửa xem.
Chu Viêm thấy Phương Diệc Nhiên dựa ở cửa nhìn mình, không khỏi nói mấy câu tự sướng: "Sao thế? Có phải là thấy tôi đặc biệt hiền lương thục đức không a ~ "
Phương Diệc Nhiên ngây người, chưa thấy ai mặt dày như vậy, một củ cải lăng nhăng như hắn tự khen bản thân hiền lương thục đức cũng không biết xấu hổ? Phương Diệc Nhiên cố nín cười, nghiêm mặt nói: "Hiền lương thục đức là để tả phụ nữ, chẳng có tí liên quan nào tới đàn ông con trai như cậu cả, đừng dùng thành ngữ lung tung."
"Hừ." Chu Viêm huơ nồi mấy cái biểu thị bất mãn, rồi tiếp tục chuẩn bị món bít tết và đồ ăn kèm.
Nói thật ra thì dáng vẻ bây giờ của Chu Viêm cũng có thể chạm vào mép cụm từ 'hiền thê lương mẫu', Phương Diệc Nhiên lắc đầu cười, định xoa đầu Tiểu Bát ở bên cạnh, nhưng phát hiện nó đã thờ ơ nằm rạp ra đất.
Tuy Tiểu Bát cũng thường hay nằm sấp bên chân Phương Diệc Nhiên như vậy, có điều Phương Diệc Nhiên vẫn cảm thấy nó đang ủ rũ, không có tinh thần, liền ngồi xổm xuống vuốt đám lông màu đen trên lưng nó, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Còn chưa no à?"
Tiểu Bát hơi nghiêng đầu liếc Phương Diệc Nhiên, rồi lại miễn cưỡng nằm rạp ra như cũ. Phương Diệc Nhiên thấy kỳ quái, rõ ràng vừa rồi còn ổn cả, giờ đã làm sao thế này?
Phương Diệc Nhiên có chút lo lắng, không lẽ sinh bệnh? Sáng sớm ăn trứng tái nên đau bụng? Nhưng mình cũng ăn mà có bị làm sao đâu nhỉ, quả nhiên là nên nghe lời cô gái ở tiệm thú cảnh, không thể cho Tiểu Bát ăn đồ giống mình được. Nhìn Tiểu Bát không quấn quít mình như mọi khi, dáng vẻ như có chút xa cách, Phương Diệc Nhiên liền quỳ xuống đất, dán sát vào Tiểu Bát, lo lắng hỏi: "Thực sự sinh bệnh sao?"
Có nên mang nó đi khám không nhỉ?
Chu Viêm vừa quay đầu lại liền Thấy Phương Diệc Nhiên đang quỳ dưới đất, ghé sát vào con cún chết tiệt kia, bất mãn nói: "Cậu không thấy dưới sàn bẩn à, mau đứng lên đi, mặt sàn lạnh lắm."
Phương Diệc Nhiên nghe vậy đứng lên, vỗ vỗ đầu gối, lại nhìn Tiểu Bát, nói có chút không chắc: "Hình như Tiểu Bát bị ốm."
Chu Viêm tức tối nói: "Nó thì ốm cái gì, không phải vừa rồi dọa nạt tôi còn mười phần đắc ý sao, cậu đừng lo lắng không đâu." Chu Viêm liếc Tiểu Bát bên dưới, hừ, giả chết à, cũng biết làm bộ đáng thương để lôi kéo sự chú ý của Phương Diệc Nhiên cơ đấy.
"Tiểu Bát lại đây." Bị Chu Viêm Nhắc nhở, Phương Diệc Nhiên quả thật thấy dưới sàn hơi lạnh, Tiểu Bát thường hay nằm dưới đất, có khi là bị cảm lạnh cũng nên. Phương Diệc Nhiên gọi Tiểu bát lên sô pha, nhìn nó nhảy lên rồi nặng nề đổ lên người mình, Phương Diệc Nhiên đỡ lấy nó, đưa tay xoa xoa bụng, mềm mại, một lớp lông tơ mịn màng, không cứng như lông trên người.
"Sau này đừng nằm dưới đất nữa, cẩn thận bị lạnh sinh bệnh." Sàn nhà bằng đá, giữa mùa đông quả thật rất lạnh, Phương Diệc Nhiên cũng không quan tâm nó có hiểu không, vừa dặn dò vừa xoa cái bụng mềm mềm của nó, như là làm vậy sẽ ấm lên. Trong lòng thầm tính không biết có nên trải thảm trong nhà không, như vậy Tiểu Bát dù nằm hay lăn dưới đất cũng không bị cảm lạnh, hơn nữa cũng không bẩn lông. Phiền phức duy nhất là lông chó sẽ bám vào mặt thảm, khó mà làm sạch.
Cũng không biết có phải Phương Diệc Nhiên xoa nắn có tác dụng không, Tiểu Bát ngẩng đầu lên liếm Phương Diệc Nhiên, không ủ ê như vừa rồi nữa. Phương Diệc Nhiên bị nó liếm ướt cả mặt, thấy nó còn liếm mình, hẳn là không có việc gì, giận dỗi xoa tai nó: "Tiểu quỷ nghịch ngợm."
Không như là bị bệnh, mà như là đang dỗi mình? Phương Diệc Nhiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ kỳ dị đó, nhưng một chú chó cũng biết giận dỗi sao? Nhưng hình như cũng nghe nói rằng tính chiếm hữu của chó đối với chủ nhân rất mạnh, nếu bị một con chó khác làm phân tán sự quan tâm của chủ nhân, có khi còn hung hãn tấn công. Không lẽ vì Tiểu Bát bị Chu Viêm giành mất sự chú ý nên đang dỗi? Nhưng không phải Chu Viêm là người sao... Phương Diệc Nhiên không khỏi buồn cười trước thái độ không hữu hảo của Tiểu Bát với Chu Viêm.
"Tên nhóc này." Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ gãi cằm nó.
"Dean~ đĩa nhà cậu để đâu?" Chu Viêm gọi với ra từ trong bếp.
"Ở bên dưới tủ bát ý." Phương Diệc Nhiên đáp.
"Không có, cậu vào giúp tôi một chút đi."
Sao lại thế nhỉ? Không phải rất dễ thấy sao, cánh cửa tủ trong suốt, liếc cái là thấy, sao Chu Viêm lại không tìm ra. Tuy nghĩ vậy, Phương Diệc Nhiên vẫn đứng lên, chuẩn bị đi giúp hắn, dù sao người ta cũng là khách lại phải ở trong bếp nhà mình tất bật một mình cũng không hay cho lắm. Nhưng vừa dợm bước thì đã bị Tiểu Bát cắn lấy góc áo.
Phương Diệc Nhiên quay đầu lại, nhìn Tiểu Bát không cho mình đi, "Mau buông ra, cẩn thận rách áo mất." Tức giận vỗ lên đầu Tiểu Bát, ngày hôm nay nó bị làm sao vậy?
Tiểu Bát không chịu, còn dùng đôi mắt to vô tội của nó nhìn chằm chằm Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên sờ sờ mũi, làm vậy trông mình cứ như là đang định vứt bỏ nó không bằng, bất đắc dĩ lại ngồi xuống sô pha, Tiểu Bát vẫn không buông ra, như là sợ nơi lỏng một cái là Phương Diệc Nhiên sẽ biến mất. Tiểu Bát nằm trên sô pha cắn góc áo của y, dáng vẻ đầy đáng thương.
"Dean?" Chu Viêm lại lên tiếng, Phương Diệc Nhiên nhìn Tiểu Bát, quả nhiên là dở khóc dở cười, "Đợi chút."
"Nghe lời, mau buông ra nào, ta đi lấy đĩa giúp Chu Viêm." Phương Diệc Nhiên trấn an vuốt đầu Tiểu Bát, dỗ dành nó, nhưng Tiểu Bát vẫn không hề lay động.
Phương Diệc Nhiên hơi buồn bực, kiểm điểm lại bản thân có phải là quá nuông chiều nó không. Y nắm cằm Tiểu Bát, tách hai hàm ra, giải cứu áo mình ra khỏi miệng nó, quả nhiên bị Tiểu Bát cắn lủng thành lỗ rồi.
Phương Diệc Nhiên đứng dậy giận dữ trừng Tiểu Bát, sau đó đi vào bếp, quay đầu lại thấy Tiểu Bát vẫn nằm trên ghế không đuổi theo. Phương Diệc Nhiên cũng không gọi nó mà đi thẳng vào trong.
"Sao lâu vậy? Đĩa ở đâu?"
Phương Diệc Nhiên nhìn kệ đĩa ngay trước mắt Chu Viêm, mắt trợn trắng, không rõ thế này là làm sao. Nếu nói Tiểu Bát hờn dỗi thì là một nhẽ, Chu Viêm này lớn như vậy rồi còn so đo với một chú chó... Phương Diệc Nhiên thở dài, mở tủ lấy đĩa ra đưa cho Chu Viêm.
Chu Viêm nhận lấy, thỏa mãn nhận ra Phương Diệc Nhiên không ra ngoài tiếp tục bám lấy cẩu ngốc kia, mà ở lại trong bếp giúp mình.
Vì là làm bít tết, phối với đồ Tây, nên làm cũng nhanh. Chu Viêm đặt thịt bò vào đĩa, Phương Diệc Nhiên đem ra ngoài. Liếc mắt nhìn Tiểu Bát còn nằm trên sô pha, dáng vẻ như là đáng thương không ai bằng, có điều Phương Diệc Nhiên hạ quyết tâm không thể cứ chiều nó mãi, đúng là càng lúc càng không có quy củ gì cả.
Sau khi các món đã dọn hết ra bàn, Phương Diệc Nhiên nhìn, hơi có chút bất ngờ nói: "Đồ ăn không tệ, thật là không ngờ đấy."
"Được nhiên, tôi là ai chứ." Chu Viêm đắc ý vênh mặt.
"Phải phải phải, cậu là Chu Viêm đẹp trai tài hoa." Phương Diệc Nhiên buồn cười lắc đầu, "Tôi đi lấy ly."
Chu Viêm bám theo, thấy Phương Diệc Nhiên lấy ra hai chiếc ly chân dài, cầm lấy dụng cụ rót rượu ở một bên, bề mặt rượu vang tiếp xúc với không khí (dụng cụ rót rượu có thể tích và miệng lớn – TG), chất tannin bị oxi hóa, giải phóng ra mùi hương bị phong bế, quả nhiên hương rượu lan tỏa khắp nơi.
(khi vang tiếp xúc với không khí thì một lượng cồn bị khuếch tán sẽ làm lan tỏa mùi hương, tác dụng chính của đồ rót rượu là để làm dậy mùi của vang, đoạn trên mình cố edit sát theo tác giả viết thôi, không chắc lắm về vụ tannin. Tannin là một chất có trong vỏ và cuống nho tạo ra vị chát đặc trưng của rượu vang)
Chu Viêm hít sâu một hơi, tán thưởng, "Rượu ngon." Phương Diệc Nhiên lấy ly ra, rót rượu vào.
Quanh mũi tràn đầy hương vang nho, Phương Diệc Nhiên cũng cười đưa ly cho Chu Viêm, hai người mỗi người cầm một ly, đều là người am hiểu thưởng thức rượu, đương nhiên sẽ không vội uống, thưởng thức rượu nho là phải rất chú ý.
Theo hương rượu lan tỏa, bầu không khí giữa hai người cũng như nóng dần lên, Chu Viêm đang định nói gì đó, bỗng nhiên chỉ ra phía sau Phương Diệc Nhiên, cả giận hét: "Dean, chó nhà cậu!"
Phương Diệc Nhiên thắc mắc quay đầu lại, cũng hoảng hốt cực kỳ, liền quát lớn một tiếng "Tiểu Bát!" Hóa ra Tiểu Bát đang đứng trên ghế, gặm miếng thịt bò trên bàn, những món ăn kèm khác đều bị làm cho vung vãi khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top