Chương 15
Phương Diệc Nhiên xoa thái dương không nói lời nào, đương nhiên Phương Mặc cũng không lên tiếng, hai người trầm mặc cho đến tận cửa khách sạn, tận khi Phương Diệc Nhiên đi vào phòng vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm gì với người này? Nếu nói cậu là người tốt, thì làm gì có người tốt nào xuất hiện khó hiểu như thế, hơn nữa Phương Diệc Nhiên có thể khẳng định trước đây hai người không quen nhau, mà nếu nói cậu là người xấu, thì làm gì có người xấu nào theo mình nhiều ngày như thế mà chưa có ý đồ gì, lại vẫn chăm sóc cho người thần kinh thô như mình chứ.
Phương Diệc Nhiên vào phòng, Phương Mặc cũng vào theo, sau đó tự giác đóng cửa. Phương Diệc Nhiên vừa quay đầu lại, thấy cậu vào phòng sao mà thản nhiên, lại cảm thấy đầu đau nhức, người này sao thần kinh còn thô hơn cả mình vậy nhỉ, cậu ta hẳn phải cảm nhận được là mình đã biết cậu không phải người công ty chứ, vì sao vẫn theo mình một cách đương nhiên như thế, cứ như là cậu nên ở bên mình vậy.
Phương Diệc Nhiên thở dài, trước tiên cởi bộ quần áo vướng víu này ra rồi tính. Vừa thấy Phương Diệc Nhiên cởi quần áo, Phương Mặc rất tự giác mở hệ thống sưởi, lấy đồ trong hành lý ra cho Phương Diệc Nhiên thay, rồi lại vào phòng tắm mở nước nóng trước.
Đi ra thấy Phương Diệc Nhiên đang kéo khóa váy, liền tới gần giúp, nắm lấy tay y. Phương Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn cậu một cái, buông tay để cậu kéo giúp mình, cái khóa chết tiệt đó ở sau lưng làm y kéo mãi không được.
Phương Mặc kéo khóa giúp Phương Diệc Nhiên tới tận cùng, chiếc váy đỏ rực rơi xuống đất, lộ ra tấm lưng gầy duyên dáng cùng đôi chân dài thẳng tắp của Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên cũng không ngại phô bày cảnh xuân, lấy đồ Phương Mặc đặt trên giường để mặc vào, sau khi sắp xếp gọn gàng rồi mới chậm rãi ngồi xuống giường, nhìn Phương Mặc đứng một bên.
"Anh còn lạnh không? Có đi tắm không?" Phương Mặc ngồi xổm xuống trước mặt Phương Diệc Nhiên, kéo tay y lại để thử thân nhiệt, cũng may, không lạnh như trước nữa.
"Không vội." Phương Diệc Nhiên nhìn người trước mặt, sao cậu ta chẳng có chút lo lắng nào vậy? "Trước tiên cậu nói cho tôi biết rốt cuộc cậu là ai?"
Phương Mặc nghe câu hỏi của Phương Diệc Nhiên xong, có chút chưa hiểu, nghiêng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, "Em là Phương Mặc."
"Cậu là người mẫu? Công ty quản lý của cậu là gì?"
Phương Mặc chớp mắt như có chút kỳ quái, lắc đầu nói: "Em không phải là người mẫu."
Quả nhiên... Phương Diệc Nhiên thấy cậu thẳng thắn thú nhận, hỏi tiếp: "Vậy vì sao cậu lại đi theo tôi?"
Lần này Phương Mặc lại trả lời rất dứt khoát, "Anh là của em..." xong rồi lại chần chờ một chút, như đang cân nhắc lời tiếp theo.
Của cậu ta? Nghe xong câu này Phương Diệc Nhiên nhếch miệng, lời đó, y sống bấy nhiêu năm, thật đúng chưa từng gặp qua người dám nghênh ngang tuyên bố quyền sở hữu như thế, được lắm, gương mặt vốn đang căng ra lại nở nụ cười, vắt hai chân, dựa nghiêng vào giường, nhìn Phương Mặc ngồi xổm dưới đất, hỏi với giọng dịu dàng: "Nói vậy là cậu không định nói rõ ràng với tôi đúng không?"
Phương Diệc Nhiên nắm cằm Phương Mặc, để cậu ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt điển trai của cậu, ý cười trong sáng.
Phương Mặc cũng không phản kháng, để cho Phương Diệc Nhiên dùng tư thế lả lơi đó nắm cằm mình, nhưng cũng không trả lời.
Phương Diệc Nhiên không hỏi nhiều nữa, lấy di động ra hướng về phía mặt Phương Mặc, nói: "Cười nào." tách một tiếng, đã dùng di động chụp một tấm, sau đó đóng điện thoại đứng dậy, Phương Mặc đương nhiên cũng đứng dậy theo.
Phương Diệc Nhiên đi tới bên cửa, mở ra, mình thì lui sang một bên, ý tứ cực kỳ rõ ràng, mời Phương Mặc đi ra ngoài. Y cũng không có thói quen ở chung với loại người lai lịch bất minh, dù Phương Mặc nói là vừa gặp Phương Diệc Nhiên trên máy bay đã trúng tiếng sét ái tình nên mới bám theo, Phương Diệc Nhiên cũng có thể chấp nhận, sẽ không đuổi cậu đi. Nhưng người này lại không chịu nói một cái gì, còn làm ra vẻ đối xử tốt với y chân thành từ tận đáy lòng, khiến Phương Diệc Nhiên thấy chán ghét không chịu được.
Phương Mặc theo Phương Diệc Nhiên tới cửa, thấy y mở cửa nhưng không bước ra, liền đứng đó nhìn y vẻ thắc mắc.
Rốt cuộc Phương Diệc Nhiên không nhịn được nữa nói: "Đi ra ngoài!"
Phương Mặc như là giật mình, định hỏi Phương Diệc Nhiên vì sao, nhưng nhìn đôi mày đẹp nhíu chặt vẻ giận dữ, Phương Mặc gãi đầu, không hiểu sao tự dưng lại giận, ai làm y giận chứ? Mình sao... Phương Mặc ngoan ngoãn ra ngoài, đứng ở cửa nhìn Phương Diệc Nhiên vẻ đầy tội nghiệp, vẻ mặt mang theo sự nghi hoặc lại có chút tủi thân, giống y đúc lúc Tiểu Bát bị Phương Diệc Nhiên ép ăn thức ăn cho chó.
Có điều lúc này Phương Diệc Nhiên cố tình không để ý đến vẻ mặt của Phương Mặc, cũng không nhìn cậu lấy một cái, 'Rầm' một tiếng đóng cửa lại, rồi dựa vào cửa hít sâu một hơi, như là muốn ép cơn tức trong lồng ngực ra. Không thể phủ nhận, y có cảm tình với Phương Mặc, thậm chí sau một thời gian thuận tiện sẽ thuận tiện ăn luôn vào bụng cũng là chuyện thuận tiện mà thôi, sau đó thuận tiện trở thành người yêu, nhưng tất cả lại bởi vì Phương Mặc...
Phương Diệc Nhiên không hiểu, dù Phương Mặc có là sát nhân đang bỏ trốn, cũng không có gì phải giấu cả, nói không chừng y còn giúp cậu tạo thân phận giả để trốn ý chứ, có cái gì không thể nói được. Huống hồ Phương Mặc cũng không giống là loại người như thế, người này ngây thơ tới độ hiếm có. Phương Diệc Nhiên có thể không quan tâm gì hết, đều có thể bỏ qua hết, chỉ có điểm ấy là không chịu được, đến bạn bè còn quan trọng sự chân thành, huống chi...
Phương Diệc Nhiên thở dài, lại ngồi xuống giường, gọi điện thoại: "Giúp tôi điều tra một người, tôi sẽ gửi ảnh qua cho anh." Rồi gửi ảnh vừa chụp Phương Mặc đi, nghe được đầu kia có âm thanh, liền nói tiếp: "Đang bận à?"
"Ừm, cũng sắp về rồi, còn một show nữa của tổng công ty phải hỗ trợ."
"Biết rồi, tôi sẽ lấy lòng giúp anh, lớn bằng đó còn có người thích ăn chocolate, đúng là... Phải rồi, Tiểu Bát nhà tôi ở chỗ anh có bị ngược đãi không đấy? Anh có cho nó ăn uống tử tế không." Nhắc tới Tiểu Bát, nhớ tới cún bự luôn thích kề cận mình, tâm tình Phương Diệc Nhiên liền tốt hẳn lên. Rời khỏi y lâu vậy không biết nó có nhớ y không, gặp lại khéo còn làm nũng cũng nên.
"Ừ, ừm, đợi tôi về sẽ bớt phần chocolate của anh cho Tiểu Bát ăn."
"Hử? Chuyện kia anh có manh mối rồi à? Được, đợi tôi về rồi nói."
"Không cần đâu, dù sao cũng có xe của công ty đi đón, ừ, gặp ở chỗ cũ." Phương Diệc Nhiên ngắt điện thoại, ngã ra giường, tiếp tục ngắm nghía điện thoại di động, khuôn mặt của Phương Mặc chiếm toàn bộ màn hình, Phương Diệc Nhiên cứ thế vừa xoay xoay điện thoại, vừa thờ ơ xem ảnh, trong đầu hoàn toàn rối loạn.
"Hả?" Bỗng Phương Diệc Nhiên thấy một thứ cực kỳ quen mắt trên ảnh, liền bật người dậy, nhìn chằm chằm vào một vật ở góc ảnh, trọng miệng thì thào nói "Thứ này... sao có thể?"
Tuy khả năng không lớn, nhưng Phương Diệc Nhiên vẫn nhảy xuống giường ngay lập tức, mở tung cửa. Y cần phải tìm Phương Mặc để xác nhận, chuyện này quá trùng hợp, một ý niệm vô cùng hoang đường thoáng hiện lên trong đầu Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên mở tung cửa, vừa đi ra một bước liền liếc thấy bóng đen cực lớn bên chân... Hóa ra Phương Mặc cứ ôm gối ngồi ở cửa như thế, dọa cho Phương Diệc Nhiên giật mình một trận.
Thấy Phương Diệc Nhiên đi ra, Phương Mặc ngẩng đầu lên khỏi đầu gối. Rõ là một người lớn đùng rồi, lại ngồi thu nhỏ lại một đống bên cạnh cửa, khỏi nói dáng vẻ tội nghiệp tới nhường nào. Lại thêm ánh mắt đáng thương của Phương Mặc, chỉ kém túm lấy ống quần Phương Diệc Nhiên gọi chủ nhân nữa, là hoàn toàn thành phiên bản người của Tiểu Bát bộ dạng tội nghiệp.
Phương Diệc Nhiên nhìn dáng vẻ đó của cậu, đặc biệt là cậu đang ngồi xổm dưới đất tủi thân nhìn ngước lên, ánh mắt đó... bóp trán. Đưa tay ra, Phương Mặc liền đặt tay lên tay y.
Rõ ràng là một người đàn ông còn cao hơn mình chút đỉnh, mà lại làm bộ đáng thương... Phương Diệc Nhiên kéo Phương Mặc đứng dậy, không nói hai lời, nắm cổ áo cậu giằng mạnh, hai chiếc cúc liền bật tung, lộ ra cái cổ và một mảng ngực lớn của Phương Mặc, đồng thời cũng làm thứ đó bại lộ một cách rõ ràng trước mặt Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên nắm lấy vòng cổ của Phương Mặc nhìn kỹ, quả nhiên giống y như thẻ tên của Tiểu Bát, một cái thẻ làm từ gỗ, bên trên có chữ 'Bát', dùng vòng da đeo lên cổ... Mình quả nhiên không hoa mắt, trước đây cũng không chú ý trên cổ cậu ta có đeo đồ vật, chỉ cho là đồ trang sức bình thường, cho tới giờ chưa từng nhìn kỹ. Khi cậu không mặc quần áo, y cũng không thể mặt dày mà nhìn, khi cậu có mặc đồ thì cổ áo lại che mất. Nếu không có bức ảnh ngày hôm nay, có lẽ cho tới giờ y vẫn không phát hiện ra thứ Phương Mặc đeo trên cổ là vòng cổ của chó.
Thực sự quá trùng hợp... Phương Mặc không chỉ được gọi là Tiểu Bát, lại còn đeo thẻ tên giống y như Tiểu Bát nữa, dù tên ở nhà của Phương Mặc có là Tiểu Bát nên đeo đồ trang sức có chữ bát cũng không kỳ quái, nhưng vấn đề là, không có người bình thường nào lại đeo vòng cổ của chó cả, như vậy không phải tự coi bản thân là cẩu sao, đâu phải đang chơi SM.
Phương Diệc Nhiên lật thẻ tên lại, nhất thời như bị sét đánh, đứng như trời trồng, phía sau thẻ tên khắc rõ một một vòng chữ có địa chỉ nhà Phương Diệc Nhiên, chính giữa là ba chữ 'Phương Diệc Nhiên' mềm mại, phía dưới là dãy số di động của y. Nếu nói Phương Mặc đeo vòng cổ cho cún là vì có sở thích kỳ quái hay phong cách riêng biệt, việc thẻ tên giống y như của Tiểu Bát chỉ là trùng hợp, thì tại sao phía sau lại có tên của Phương Diệc Nhiên, chỉ có một khả năng, đây vốn là vòng cổ của Tiểu Bát!
Không phải tên kia nói Tiểu Bát đang ở chỗ hắn sao? Sao vòng cổ của Tiểu Bát lại trên người Phương Mặc?
Hành động kéo vòng cổ của Phương Diệc Nhiên khiến Phương Mặc hơi khó thở, nắm lấy tay Phương Diệc Nhiên muốn y buông ra một chút.
"Cái này cậu lấy ở đâu? Tiểu Bát sao rồi?" Phương Diệc Nhiên quát.
"Cái này là của em... khụ khụ, anh mau buông."
Phương Diệc Nhiên định nói tiếp thì bị sự xuất hiện của nhân viên phục vụ khách sạn cắt ngang. Người nọ ngạc nhiên nhìn Phương Mặc và Phương Diệc Nhiên, bởi tư thế của hai người hiện tại quả thực hơi...
Phương Diệc Nhiên đang áp Phương Mặc lên tường, hơn nữa cổ áo Phương Mặc mở rộng, tình cảnh này nhìn thế nào cũng giống đang định trình diễn tiết mục nhi đồng không nên xem. Nhân viên đó lễ phép chào hỏi "Không có việc gì chứ ạ?", đôi mắt cũng không dám liếc về phía hai người họ, sợ thấy gì đó không nên thấy.
Phương Diệc Nhiên dùng tiếng Pháp nói không việc gì, rồi thả Phương Mặc ra, đi về phòng trước. Phương Mặc vỗ vỗ cái cổ được trả tự do, không biết có nên vào theo không.
"Còn chưa vào đi."
Phương Diệc Nhiên tỉnh táo lại, vừa nghĩ là biết Phương Mặc không thể làm gì Tiểu Bát được, bởi cậu lên máy bay cùng với mình, còn mình sau khi gửi Tiểu Bát xong liền ra sân bay, mặc dù còn một khoảng thời gian chờ trong sân bay, nhưng chỉ có một hai tiếng, Phương Mặc không có khả năng tìm thấy Tiểu Bát làm gì đó, rồi lại lên cùng một máy bay với mình. Hơn nữa Tiểu Bát chỉ là một chú chó, ai lại cố tình đi gây thương tổn cho nó chứ.
Phương Diệc Nhiên nhìn Phương Mặc đi vào cửa, cầm điện thoại gọi lại số vừa nói chuyện cách đó không lâu, vừa nhấc máy liền hỏi: "Có đúng Tiểu Bát đang ở chỗ anh không?"
"Anh có lầm không? Xem xem thẻ tên của nó có một cái lục lạc không, bên trên có tên tôi không?"
"Lục Nhân!" Nghe hắn nói thẻ bài ở đó thì y liền biết căn bản là Tiểu Bát không hề ở chỗ hắn.
Chỉ một tiếng đó của Phương Diệc Nhiên thôi, Lục Nhân đầu bên kia liền nhận ra Phương Diệc Nhiên đã biết. Bình thường Phương Diệc Nhiên cực kỳ nhẹ nhàng, không có chuyện gọi cả họ tên ra như thế, có điều một khi nổi giận thì...
"Bây giờ, ngay lập tức, tôi muốn biết Tiểu Bát đang ở đâu!" Phương Diệc Nhiên bắt đầu bực mình.
Cũng không biết Lục Nhân nói gì, Phương Diệc Nhiên sửng sốt, lập tức ngắt lời: "Nếu anh đang kể chuyện cười thì không buồn cười chút nào đâu."
"...Sao thể thế được!" Phương Diệc Nhiên cúp điện thoại, nhìn Phương Mặc với ánh mắt phức tạp.
"Phương..."
"Cậu dừng lại!" Phương Mặc còn chưa nói xong đã bị Phương Diệc Nhiên cắt đứt, ngón tay giơ lên chỉ thẳng vào cậu.
Phương Mặc nhất thời lộ ra vẻ tổn thương, đứng lại bất động, có chút không biết làm sao, lẩm bẩm: "Em... em sẽ không... hại anh."
"Rốt cuộc cậu là... cái gì, Tiểu Bát?" Lục Nhân nói ra suy đoán của mình khiến Phương Diệc Nhiên quả thực không thể tưởng tượng nổi. Phương Mặc trước mắt có thể là Tiểu Bát sao? Vậy tức là sao? Cẩu yêu ư? Tuy vậy nếu đây là sự thực, thì tất cả những điều xảy ra đều có lời giải hợp lý, vì sao lại có người dọn nhà mà thần không biết quỷ không hay, vì sao Tiểu Bát có thể ra khỏi nhà khi cửa đã bị khóa, vì sao Tiểu Bát lại hiểu tính người như vậy... Thế nhưng một chú chó biến thành người? Thật sự là ly kỳ như truyện Ngàn lẻ một đêm.
"Em... em cũng không biết." Phương Mặc có chút sốt ruột, tiến tới muốn giải thích với Phương Diệc Nhiên.
"Đứng lại, đừng tới gần tôi." Phương Diệc Nhiên lùi về sau một bước, dáng vẻ đầy phòng bị.
Vừa nghĩ tới Tiểu Bát mà mình sớm chiều ở chung lại là một con người, có thể nghe hiểu mình, lại là người, không, hẳn là yêu quái, hiểu lời nói của mình, Phương Diệc Nhiên bỗng thấy rợn tóc gáy. Sở dĩ y có thể thân mật không kiêng dè Tiểu Bát như vậy, bởi vì nó là thú nuôi, mình chỉ cần chiều chuộng nó, nó sẽ ở bên mình, và có một số lời không thể nói với người khác cũng có thể tâm sự với Tiểu Bát, đó là bởi vì y biết nó không hiểu, vô luận là nói gì nó chỉ biết liếm tay, cọ cọ người, ra vẻ lấy lòng mà thôi.
Nhưng đối tượng của tất cả những chuyện đó bỗng biến thành một sinh vật cao cấp trí tuệ ngang với mình, Phương Diệc Nhiên nhất thời có loại cảm giác khó nói thành lời, như là chuyện đời tư bí ẩn nhất bị bại lộ trước mặt người khác, cảm thấy tức giận khôn xiết. Hơn nữa vừa nghĩ tới Tiểu Bát tiếp cận mình không chừng là có mục đích, cỗ lửa giận trong lòng liền thiêu đốt bừng bừng, như là tất cả những điều Tiểu Bát làm đều mang theo âm mưu, ngay cả một cái ôm bình thường cũng thay đổi cảm giác, tất cả sự thân thiết trước giờ đều biến chất.
Phương Mặc thấy Phương Diệc Nhiên tức giận như vậy thì hơi sợ, cậu chưa từng thấy một người luôn luôn dịu dàng như Phương Diệc Nhiên lại dùng ngữ khí nghiêm khắc như thế để nói với mình, bất kể cậu làm chuyện xấu gì, y sẽ vẫn nhẹ nhàng như cũ; trái tim bị tổn thương, đâu phải cậu cố ý muốn lừa y... Cậu chỉ là không biết nên giải thích với Phương Diệc Nhiên thế nào, cậu sợ nói ra sự thật sẽ làm y sợ, cũng lo rằng y sẽ sợ hãi mình, sẽ đuổi mình đi...
Nhưng thấy Phương Diệc Nhiên bây giờ đề phòng mình như thế, Phương Mặc vẫn đau lòng. Cho tới giờ cậu chưa từng nghĩ tới muốn hại y, chỉ vì y là người đầu tiên đối xử với cậu tốt như thế, lại rất mực dịu dàng, nên cậu muốn theo y mà thôi. Thật sự là đã cô đơn lưu lạc rất lâu rồi, bắt đầu khát vọng hơi ấm của người khác, quả nhiên cậu không nên quyến luyến thân nhiệt của con người... Quả nhiên cậu không nên trái lời của các tiền bối, tiếp cận con người.
"Xin lỗi..." Phương Mặc buồn bã nói, "Em... cảm ơn anh chiếu cố bấy lâu."
Phương Diệc Nhiên không trả lời, cuối cùng Phương Mặc nhìn Phương Diệc Nhiên một cái, xoay người mở cửa bước ra.
Đợi khi Phương Mặc rời khỏi, Phương Diệc Nhiên thoáng cái chán nản ngã ra giường. Phương Mặc thực sự là Tiểu Bát sao? Bây giờ y vẫn cảm thấy có chút không chân thật, nhưng Phương Mặc lại không phủ nhận. Vắt tay che mắt, nói thật ra, vừa rồi khi Phương Mặc đi, bóng lưng cô đơn hiu quạnh đó, thiếu chút nữa y thốt lên một tiếng 'Tiểu Bát', nhưng cuối cùng vẫn không rời khỏi miệng.
Tốt lắm, bây giờ yêu quái đi rồi, không phải là mình nên vui vẻ sao? Nhưng Phương Diệc Nhiên một chút cũng không vui nổi, Tiểu Bát đi mất rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa, sau này sẽ không có một chú cún to lớn trung thành mỗi ngày ngồi trước cửa công ty kiên trì chờ mình tan ca nữa, cũng sẽ không có một chú cún ấm áp làm thảm cho mình sưởi ấm chân, đương nhiên cũng không có ai tranh đồ ăn, tranh gối đầu với mình, sau này chẳng phải là sẽ chỉ còn một mình ăn cơm sao, hình như có chút cô đơn.
Nghĩ tới đây Phương Diệc Nhiên kỳ thực bắt đầu hơi hối hận, thấy mình nghe được một tin tức không tưởng như thế, phản ứng hơi quá khích, có cảm giác như bị Tiểu Bát lừa, sau đó thẹn quá hóa giận? Từ sau khi Tiểu Bát đi theo y, tỉ mỉ ngẫm lại thì kỳ thực chưa từng làm bất cứ chuyện gì bất lợi với y, trái lại mỗi ngày có người đúng giờ gọi y rời giường, đến giờ thì giục mình ăn cơm, còn có một cẩu ngốc len lén đi dọn phòng, quét tước vệ sinh, giặt đồ nấu cơm cho mình, làm y tưởng trong nhà có chuyện ma quái chứ...
Nghĩ vậy, Phương Diệc Nhiên lại không khỏi muốn mỉm cười, nhưng nụ cười này thế nào cũng không thể thành hình trên gương mặt, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài. Nhìn dáng vẻ tủi thân của Tiểu Bát, ắt là đã làm cậu tổn thương rồi...
Nhưng một... sinh vật như Tiểu Bát, tạm thời cứ gọi vậy đi, rõ ràng là một quả bom không biết ở đâu ra, thần kinh của Phương Diệc Nhiên có vững cũng chịu không nổi, đặc biệt là một người thân mật với mình như thế, cứ coi là người đi... Chí ít cũng là con người, không thể nào cứ vô tư mà sống tiếp cuộc sống hai người được.
Phương Diệc Nhiên cứ mang đầu óc hỗn loạn các loại ý niệm như thế rơi vào giấc ngủ, hôm sau tỉnh lại cảm thấy hơi cảm lạnh, tuy trong phòng mở điều hòa, nhưng y lại mặc nguyên đồ cả đêm, với thể chất kị lạnh của y thì vẫn bị ảnh hưởng.
Phương Diệc Nhiên đem theo đôi mắt thâm quầng rời giường, đầu hơi đau nhức, nhưng trong đầu y vẫn nghĩ tới chuyện Tiểu Bát, khi mở cửa ra ngoài thậm chí còn hy vọng sẽ thấy một bóng dáng to lớn chắn ở cửa, Phương Mặc sẽ vẫn như hôm qua mang theo chút tội nghiệp ôm đầu gối co cụm lại bên cửa, dùng ánh mắt đầy đáng thương nhìn mình.
Nhưng ngoài cửa không có gì cả, Phương Diệc Nhiên nhìn chằm chằm một hồi lâu, trong lòng không biết là mất mát thứ gì, thở dài.
Tối hôm nay là show của tổng công ty, vẫn phải đi hỗ trợ. Ừm, trước tiên đi gặp Marc một chút, Phương Diệc Nhiên tự nhủ đừng nghĩ tới chuyện Tiểu Bát nữa, càng nghĩ sẽ càng hối hận, rằng mình không nên phản ứng thái quá như thế, không nên để cậu đi như thế, sau đó có khi sẽ chạy đi tìm cậu, vậy nên mới ép buộc tâm tư tập trung vào công việc.
Thế nhưng ngày hôm nay đã định là Phương Diệc Nhiên không thể tập trung tinh thần được, quả thực là sai lầm chồng chất, hoàn toàn không còn hoàn mỹ như nhà thiết kế mang tới sự chấn động của hôm qua, không hề ở trạng thái công tác, mất hồn mất vía. Tới khi Phương Diệc Nhiên lại lần nữa thất thần khi Marc đang hỏi ý kiến, hỏi một đằng đáp một nẻo, thì Marc rốt cuộc không nhịn được đuổi Phương Diệc Nhiên về nghỉ ngơi.
Phương Diệc Nhiên cười khổ nói xin lỗi, quyết định đi tìm một chỗ để bình tâm lại. Như thế này thực sự không giống y, vỡ thì cũng đã vỡ, người cũng đã đi hết, còn muốn y làm gì đây.
Nhưng càng như vậy lại càng không thể khống chế suy nghĩ của mình, sẽ nghĩ tới Phương Mặc không thân không thế lưu lạc ở Paris thì phải làm thế nào, người không biết tiếng Anh lẫn tiếng Pháp như cậu một thân một mình, có khi nào ngay cả một nơi để tránh mưa tránh gió cũng không tìm được. Hơn nữa có lẽ cậu còn không thể quay về Trung Quốc được, không lẽ phải lang thang ở Paris suốt đời?
Hay là cậu sẽ biến trở lại thành chó? Có gì để ăn không, có khi nào đói bụng nhưng ở nơi không quen nhân sinh địa như Paris nên không tìm được gì để ăn, trời lại lạnh như thế, buổi tối không biết có chỗ nào để dung thân không? Nếu bị người ta bắt nạt như lần đầu y gặp thì sao, Tiểu Bát vừa ngoan vừa lương thiện như thế, rõ ràng có thể dễ dàng xé nát một người, nhưng lại mặc cho những đứa bé đó ném đá mà không phản kháng.
Phương Diệc Nhiên cười khổ xoa bóp thái dương hơi đau đau. Mình mới nuôi Tiểu Bát không bao lâu mà tình cảm đã sâu đậm như vậy, bây giờ lo lắng hoàn toàn là Tiểu Bát, chứ không phải là người xa lạ Phương Mặc, như là hình ảnh Phương Mặc đã hoàn toàn dung nhập vào Tiểu Bát, trong tâm tưởng mình Phương Mặc đã chính là Tiểu Bát rồi, là chú chó to lớn mà mình yêu mình chiều.
Bản thân quả nhiên là kỳ quái, Phương Diệc Nhiên tự giễu, mới chỉ một buổi tối mà hình như chuyện Tiểu Bát chính là Phương Mặc, Phương Mặc là Tiểu Bát đã không còn kinh sợ ly kỳ nữa, trong đầu chỉ toàn là Tiểu Bát thật tốt, Tiểu Bát đáng yêu, cùng với Phương Mặc lúc chăm sóc mình.
Phương Diệc Nhiên chậm rãi chuyển trang phục vào kho, muốn tìm một chỗ an tĩnh để sắp xếp mọi chuyện, hoàn toàn không chú ý tới xung quanh, cứ bước tới, thậm chí vào kho rồi cũng không để ý, máy móc mở cửa, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, dọc đường va ngã bao nhiêu người cũng không biết.
Đỉnh đầu là giá để giàn giáo, bởi vì Phương Diệc Nhiên không cẩn thận đụng phải một người mà chạm vào nó làm nó lung lay, rốt cuộc toàn bộ rơi xuống, hướng thẳng về vị trí của Phương Diệc Nhiên.
"Cẩn thận!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top