Chương 11
Xuống máy bay là có người của tổng công ty tới đón, Phương Diệc Nhiên hàn huyên mấy câu với người phụ trách rồi liền lên xe. Ngồi máy bay mười mấy tiếng, tuy là khoang hạng nhất nhưng vẫn rất mệt mỏi, cộng thêm ở trên máy bay lại gặp người kỳ quái, khiến Phương Diệc Nhiên cũng không thể yên tâm ngủ. Phương Diệc Nhiên mệt mỏi kéo hành lý lên xe.
Nói tới hành lý, còn phải nhắc đến sự kiện lúc lấy nó nữa. Không biết máy bay xảy ra chuyện gì, trong khoang hành lý bị bới tung hết cả lên, đương nhiên khiến cho hành khách cực kỳ bất mãn, đòi sân bay phải nói chuyện rõ ràng, Người của sân bay giải thích có lẽ là do đi đường xa bị xóc nảy. Đối với hành khách có tổn thất thì lại phải xin lỗi thêm một lần nữa. Hơn nữa không chỉ có khoang hành lý, ngay cả thú nuôi gửi vận chuyển cũng gặp hại, có con còn bị mất tích chỉ còn lại lồng rỗng...
Cũng may hành lý của Phương Diệc Nhiên chỉ là một túi nhỏ, không bị lộn xộn cũng không thiếu đồ. Phương Diệc Nhiên không quan tâm tới nhóm người ồn ào này nữa, lấy hành lý của mình rồi chuẩn bị đi. Chợt thấy cái người nhìn chằm chằm mình trên máy bay đang bám theo, hơn nữa hai tay còn trống không, Phương Diệc Nhiên đành hỏi: "Hành lý của cậu đâu?"
Người nọ sửng sốt một lát mới trả lời: "Em không tìm thấy."
Phương Diệc Nhiên không nói gì, cái sân bay này thật là, ài, lại nhìn đám người còn đang ầm ĩ kia, trong chốc lát phỏng chừng sẽ chẳng có kết quả gì, "Nếu không quan trọng thì thôi, đồ dụng cá nhân mua lại sau cũng được."
"A, cũng không có gì, chỉ là mấy bộ quần áo." Nói rồi người nọ định xách hành lý của Phương Diệc Nhiên lên, "Để em mang giúp."
"Không cần, cảm ơn cậu." Phương Diệc Nhiên thầm nghĩ mình cũng chẳng phải là con gái yếu đuối, chút hành lý thế này cũng cần người khác mang hộ sao, lại nhìn cách ăn mặc của người nọ, yên lặng quay đầu đi chỗ khác, thầm nghĩ, hành lý của cậu ta biến mất cũng chưa chắc là không hay, phong cách ăn mặc kiểu này thật chẳng dám khen tặng, đã đủ kinh sợ rồi, không biết trong hành lý còn có quần áo ngoài sức tưởng tượng như thế nào nữa.
Phương Diệc Nhiên ngồi xuống vị trí cạnh cửa kính, bên cạnh lập tức có người ngồi xuống theo, Phương Diệc Nhiên nhìn sang, hay rồi, lại là cái tên kỳ quái đó. Dù sao người ta cũng đã nhìn mình suốt đường đi, không để tâm bị nhìn thêm vài cái nữa, mặc kệ cậu ta ngồi bên cạnh tiếp tục ngó mình chằm chằm.
Sau đó lên xe là Chu Viêm, thấy Phương Diệc Nhiên đại khái là muốn chào hỏi, nhưng rồi thấy người bên cạnh thì lại cau mày, quay đầu đi lướt qua.
Phương Diệc Nhiên lắc đầu, không biết người này định dỗi tới khi nào, lười quan tâm hắn. Phương Diệc Nhiên lấy điện thoại ra khởi động máy, vừa bật lên đợi có tín hiệu một cái là điện thoại liền kêu liên tục, Phương Diệc Nhiên đếm được vừa tròn ba mươi cuộc gọi nhỡ, báo tin nhắn hết cái này đến cái khác.
Phương Diệc Nhiên hoảng sợ, không biết xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn số thì là trong nước, hơn nữa là số lạ, chẳng lẽ là người kia đã xảy ra chuyện? Liền gọi lại.
Phương Diệc Nhiên còn chưa kịp nói, đầu bên kia đã vang lên tiếng khóc nức nở, Phương Diệc Nhiên vội an ủi cô chậm rãi nói, đừng khóc nữa. Thật vất vả mới nghe rõ cô nói gì, hóa ra là Tiểu Bát biến mất, làm cho cô gái ở cửa hàng sốt ruột đến phát khóc. Ý nghĩ đầu tiên của Phương Diệc Nhiên là quay về ngay lập tức, nhưng rồi lại bác bỏ ngay suy nghĩ nông nổi này. Y tới Paris là để làm người phụ trách mảng Châu Á, nếu vì một chú chó mà vứt bỏ trọng trách chạy về nước, trang phục lần này xảy ra sự cố, thì y cũng đừng nghĩ còn được tiếp tục ở lại trong giới...
Phương Diệc Nhiên vội vàng an ủi cô gái, để cô ngừng khóc, Tiểu Bát nói không chừng là lén chuồn về nhà, nhờ cô giúp đỡ đăng thông tin lạc mất chó rồi hỏi ở lân cận xem, nếu tìm được Tiểu Bát khi trở về y sẽ hậu tạ. Cô gái nghĩ khả năng này vô cùng lớn, có một số thú nuôi rất tình cảm với chủ, khi đi gửi nuôi nhà khác quả thực sẽ lén trốn đi tìm chủ nhân. Mức độ Tiểu Bát quất quít với Phương Diệc Nhiên như thế nào cô cũng đã từng được chứng kiến rồi.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Người bên cạnh hỏi.
"Chú chó nhà tôi mất tích." Phương Diệc Nhiên đáp.
"Đừng lo, có lẽ nó tự về nhà đấy, đợi tới khi anh quay về lại thấy nó đang đợi ở cửa không biết chừng." Người kia cười an ủi.
"Hy vọng là vậy" Phương Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn kẻ kỳ quái bên cạnh một chút, cậu ta nói rất chắc chắn, hơn nữa còn cười rạng rỡ. Phương Diệc Nhiên cảm thấy hình như cũng bớt chút lo lắng, gật đầu mỉm cười với cậu một cái. Có điều y vẫn gọi điện thoại cho người kia, không còn cách nào khác, loại chuyện này, không quấy rầy hắn thì chẳng còn ai để nhờ, hơn nữa nếu không phải hắn từ chối trông coi Tiểu Bát thì sao Tiểu Bát lại lạc được, có thể nói là hắn có một nửa trách nhiệm.
"Ừm, vừa xuống máy bay. Đang bận à?"
"Anh có đang ở nhà tôi không? ... Ừm, vậy để ý gần đó xem có thấy Tiểu Bát không, chính là chú chó hôm trước nhờ anh làm chứng nhận ý, đúng, anh xem ảnh chụp rồi tìm giúp tôi, nó trốn khỏi chỗ gửi nuôi."
"Cái gì? Anh nói không có việc gì, nó đang ở chỗ anh à?" Phương Diệc Nhiên nghe thế thở phào "Vậy thì tốt rồi, chăm sóc nó hộ tôi vài ngày, tôi xong việc ở đây sẽ quay về ngay."
"Này, sao anh lại ngược đãi động vật thế được? Tiểu Bát đáng yêu như thế... Được được, về rồi nói, ừm, anh cũng bảo trọng." Phương Diệc Nhiên cúp máy, tâm tình rõ ràng tốt hơn, lập tức gọi điện thoại nói cho cô bé là không cần tìm nữa, Tiểu Bát đang ở chỗ bạn mình. Cô gái biết được cũng thở phào nhẹ nhõm, làm lạc mất Tiểu Bát trong lòng cô cũng áy náy mà.
"Tìm được rồi à?"
"Ừm, đang ở chỗ bạn tôi." Phương Diệc Nhiên mỉm cười, cũng may là tìm được, bằng không không biết y có thể chuyên tâm làm việc không. Không ngờ người bên cạnh nghe xong lại lộ ra vẻ kỳ quái, Phương Diệc Nhiên không khỏi thắc mắc: "Sao thế?"
Đối phương lắc đầu, Phương Diệc Nhiên cũng không truy hỏi, dù sao cậu ta vốn đã kỳ quái, nhích vào trong một chút, không muốn tiếp tục nói chuyện, y nhắm mắt nghỉ ngơi.
Họ được đưa thẳng đến cửa khách sạn, Phương Diệc Nhiên nhận lấy chìa khóa phòng mình xong liền vào thang máy. Dù sao mọi người đều chưa quen múi giờ, tổng công ty cũng rất quan tâm nên không chuẩn bị mấy thứ phiền phức như là tiệc đón tiếp. Phương Diệc Nhiên cũng mừng vì được yên tĩnh, ngủ một giấc sảng khoái dậy mới có thể làm việc được.
Trong thang máy, Phương Diệc Nhiên thấy tên kia đi theo bên mình, càng nhìn càng khó chịu, hỏi một người đang chuẩn bị ra khỏi thang máy: "Tiểu Triệu, có phải đồ mẫu đang ở chỗ cậu không, lấy một bộ S1201 cỡ XL tới cho tôi nhé, à còn tất cả phụ kiện đi kèm nữa."
Người bị Phương Diệc Nhiên gọi là Tiểu Triệu kia lập tức vâng dạ. Phương Diệc Nhiên đi tiếp, đến tầng của mình liền bước ra khỏi thang máy, tìm đúng phòng. Vừa mở cửa thì phát hiện tên kia vẫn đứng ở phía sau mình, Phương Diệc Nhiên quay đầu lại hỏi: "Cậu cùng phòng với tôi à?"
Lần này đi có khá nhiều nhân viên, sắp xếp hai người ở một phòng đôi cũng không có gì lạ, dù sao Phương Diệc Nhiên cũng không định làm cao để đòi hỏi được ở phòng đơn, ở phòng đôi là do tổng công ty không được chu đáo mà thôi.
Người nọ gật đầu, Phương Diệc Nhiên không quan tâm, gật đầu tức là đã hiểu, dù sao y cũng không để ý là ở cùng phòng với ai, đều như nhau cả, đương nhiên đẹp trai như người trước mắt là tốt nhất, tuy tính cách có chút kỳ quái. Đúng rồi, vẫn chưa hỏi tên cậu ta.
"Phương Diệc Nhiên, Dean." Nói rồi đưa tay ra.
Người nọ bắt tay Phương Diệc Nhiên, cười nói: "Phương Mặc, anh có thể gọi em là Tiểu Bát."
"Tiểu Bát?" Cùng tên với cún nhà mình, Phương Diệc Nhiên ngây người, sao trùng hợp quá vậy...
"Ừm, ở nhà là thứ tám, vậy nên đều gọi là Tiểu Bát." Phương Mặc cười giải thích.
Phương Diệc Nhiên cười có chút xấu hổ, đồng thời hạ quyết tâm không thể gọi Tiểu Bát được, bằng không cảm giác như là gọi cún vậy, rất kỳ quái, à, cũng không thể nói với cậu ta là cùng tên với chú chó ở nhà, rất bi kịch.
Phương Diệc Nhiên mở cửa phòng, nhưng bị bố trí bên trong làm cho ngây người. Chỉ có một chiếc giường lớn, không lẽ không phải là phòng đôi sao? Trông có vẻ giống phòng đơn cao cấp hơn. Phương Diệc Nhiên nhìn lại số phòng, không nhầm, bằng không đã không mở được cửa... Chẳng lẽ là người phụ trách lầm lẫn sao? Phương Diệc Nhiên thắc mắc.
Có điều thắc mắc thì thắc mắc, Phương Diệc Nhiên vẫn đi vào. Đêm hôm khuya khoắt rồi, không thể chỉ vì một gian phòng mà đi quấy rầy người ta, mà có khi người phụ trách cũng về mất rồi, cứ cố gắng một đêm, ngày mai rồi tính.
"Cậu muốn tắm trước không?" Phương Diệc Nhiên buông hành lý chỉ vào phòng tắm hỏi Phương Mặc.
"Không cần, anh tắm trước đi."
Phương Diệc Nhiên cũng không khách khí, cầm áo ngủ đi vào, đợi tới khi lau tóc đi ra thì thấy Phương Mặc đang đứng ở cửa như là nói chuyện với ai.
"Ai vậy?"
Phương Mặc tránh đường, Phương Diệc Nhiên nhìn qua, thì ra là Tiểu Triệu tới đưa đồ, làm việc rất nhanh chóng.
"Cứ để bên đấy." Phương Diệc Nhiên chỉ lên giường, Tiểu Triệu vội vội vàng vàng đem một đống quần áo đổ lên đó, sau đó chạy biến đi như là có lửa đốt mông, đến liếc cũng không dám liếc Phương Diệc Nhiên lấy một cái.
Phương Diệc Nhiên không khỏi kỳ quái, như vậy là sao? Lẽ nào Phương Mặc đùa giỡn người ta? Nhìn mặt Tiểu Triệu đều đỏ hết cả lên... Lại nhìn Phương Mặc, đang nghiêng người đứng cạnh cửa, thấy Tiểu Triệu chạy mất liền đóng cửa lại, sau đó đi tới, rất thản nhiên đón lấy khăn tắm trên tay Phương Diệc Nhiên lau tóc giúp y.
Động tác của Phương Mặc quá mức tự nhiên, Phương Diệc Nhiên không khỏi sửng sốt, đợi tới khi phản ứng lại thì cậu đã lấy khăn mặt đang lau tóc cho y rồi, lúc này Phương Diệc Nhiên cũng không nỡ lên tiếng phản đối, đành phải yên lặng để cậu tùy ý xoa tóc cho mình —— động tác này có vẻ thân mật lại có chút ám muội.
"Cậu thay đồ đi." Phương Diệc Nhiên thấy tóc cũng đã gần khô hẳn, chỉ vào quần áo Tiểu Triệu vừa đưa tới bảo cậu thay. Y thực sự không chịu nổi cái phong cách phối đồ đó tiếp tục làm ô nhiễm hai mắt mình nữa.
Phương Mặc chỉ vào mũi mình, nói: "Cho em?"
Chứ không lẽ là cho tôi? Phương Diệc Nhiên im lặng, đâu thể nói vì tôi nhìn quần áo cậu chẳng ra đâu vào đâu nên mới muốn cậu đổi, đành phải đáp: "Không phải cậu bị mất hành lý sao? Thay bộ này đi."
"À." Phương Mặc ngoan ngoãn đáp ứng, bắt đầu cởi cúc áo, Phương Diệc Nhiên ngây người, người này chẳng lẽ định thay quần áo ngay trước mặt mình sao? Tuy rằng sau cánh gà quả thực có chuyện nam nữ thay quần áo tự nhiên không e dè gì cả, nhưng bây giờ thì chỉ có hai người thôi... Cậu ta không để bụng, cũng phải nghĩ xem y có muốn xem thoát y vũ không chứ, dù rằng Phương Mặc cũng được tính là một mỹ nam.
"Cậu..." Phương Diệc Nhiên đành lên tiếng, muốn nhắc nhở Phương Mặc là ở đây còn một người sống sờ sờ, chú ý chút hình tượng đi, tuy là cùng giới.
Phương Mặc quay đầu nhìn Phương Diệc Nhiên vẻ thắc mắc, lúc này cậu vừa cởi áo khoác ra, làm cho Phương Diệc Nhiên có thể nhìn rõ cái áo cậu mặc bên trong, cũng bởi vậy sắc mặt Phương Diệc Nhiên càng tối sầm lại. Bộ đồ đó có lẽ không phải của nữ, vì đồ nữ không có size lớn như thế để vừa với Phương Mặc, đây rõ ràng là một bộ đồ diễn kịch... Không biết là trang phục kiểu quý tộc Châu Âu của thời nào, không chỉ cổ áo, ngay cả tay áo cũng là bèo rúm rất khoa trương, không biết cậu ta lấy đâu ra.
"Đi tắm trước đã..." Phương Diệc Nhiên lấy tay che mắt, mệt mỏi nói, thực sự là vô cùng thê thảm.
"Dạ." Phương Mặc nghe lời đi vào phòng tắm, không hề có chút phản cảm với ngữ khí ra lệnh của Phương Diệc Nhiên mà ngược lại như là đã quen rồi.
Phương Diệc Nhiên thở dài, hôm nay không biết y đã phải thở dài mấy lần rồi, Phương Mặc này quả là kẻ kỳ quái, rất chi là... chập mạch.
Phương Diệc Nhiên lười biếng nằm lên giường xem TV. Hiện tại đã quá nửa đêm, rất nhiều kênh đang chiếu một số tiết mục người lớn, tiếng rên rỉ ám muội đó, Phương Diệc Nhiên xem mà câm nín, thật vất vả mới chọn được một kênh chiếu thời sự tối để xem.
Đang khi Phương Diệc Nhiên thiu thiu buồn ngủ thì truyền đến tiếng gõ cửa.
Ai vậy ta, giờ này rồi còn quấy rối người khác... Đoán là nhân viên phục vụ tới quảng cáo, Phương Diệc Nhiền bò xuống giường ra đi mở cửa, không ngờ đứng ngoài là Chu Viêm.
Phương Diệc Nhiên nhìn Chu Viêm vẻ kỳ quái, trễ thế này rồi còn có việc? Chu Viêm hình như cũng thấy ngại vì làm phiền muộn thế này, nên ấp úng mãi mới được một câu, "...Vẫn chưa nghỉ ngơi à?"
Phương Diệc Nhiên nghe xong quả thực muốn ngất luôn, nghĩ thầm: Tôi có đi ngủ rồi cũng bị cậu đánh thức... Thế nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã chủ động tìm đến mình, có lẽ là đã hết giận. Tuy Phương Diệc Nhiên không phải là chiến tranh lạnh với Chu Viêm, không có ý muốn thi xem ai phải cúi đầu trước, có điều cũng không thể làm hắn mất mặt mũi. Không làm được tình nhân thì vẫn có thể làm bạn, dù sao hai người cũng chưa lên giường, chưa đi tới bước cuối cùng, không có gì phải xấu hổ cả.
Phương Diệc Nhiên "Ừm" một tiếng, đang định nói gì đó, Chu Viêm lại nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động, hiển nhiên là trong phòng Phương Diệc Nhiên còn có người khác, lại nhìn dáng vẻ Phương Diệc Nhiên tắm rửa xong mặc áo khoác mà còn chưa đi ngủ, hai người này chuẩn bị làm gì tiếp theo không cần phải nói cũng biết... Sắc mặt Chu Viêm thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi.
"Không có việc gì, cậu nghỉ sớm đi, quấy rầy rồi." Nói xong quay đầu bỏ đi.
Phương Diệc Nhiên không hiểu gì cả, thế này là sao? Hắn đến tìm mình chỉ để nói thế thôi à? Không phải là tới tìm mình làm chuyện đó chứ —— Phương Diệc Nhiên bỗng nghĩ tới một khả năng khác, nhưng mà mọi người đều là hai người ở một phòng, lẽ nào Chu Viêm không biết? Sao lại tới phòng tìm mình, đâu thể nào đang nửa đêm lại bảo bạn cùng phòng của mình đi ra ngoài, nói hai người có việc cần làm, nhờ cậu ta ra ngoài tản bộ một chút... Hơn nữa việc gì vừa nghe tới trong phòng y có người khác nữa thì sắc mặt Chu Viêm phải khó coi như thế... Đây không phải là chuyện đương nhiên sao.
Phương Diệc Nhiên tràn ngập nghi ngờ đóng cửa lại, vừa bước mấy bước liền đụng phải Phương Mặc vừa tắm xong đi ra.
"Cậu..." Phương Diệc Nhiên nhìn rõ bộ dáng Phương Mặc xong liền quay mặt đi, tên này cứ để thế mà đi ra à! Không mặc cái gì cả! Cứ trần như nhộng không thèm lau khô người liền khỏa thân đi ra!!!
Phương Diệc Nhiên vội vã lấy cái khăn tắm mình vứt một bên ra vây quanh người Phương Mặc. Người này ắt là người Sao Hỏa rồi! Y đã từng công khai là đồng tính luyến ái đó, người trong ngành này ai cũng biết Phương Diệc Nhiên là Bi nam nữ đều tiếp nhận, thậm chí gần đây trên tạp chí còn đăng một chuyên mục liệt kê những nhà thiết kế từng có người yêu đồng giới, làm một nhà thiết kế nổi tiếng, lại là người Châu Á hiếm thấy, danh tiếng của Phương Diệc Nhiên y bỗng nổi như cồn. Khỏa thân trước mặt y như thế, có khác gì một cô gái khoe ngực ở trước mặt một người đàn ông.
"Bên trong hết khăn tắm rồi..." Phương Mặc nói có vẻ rất tủi thân.
Phương Diệc Nhiên lườm cậu, sau đó mới phát hiện, vì đang quấn khăn tắm giúp cậu mà mình phải dùng một tư thế rất ám muội ôm lấy eo cậu ta, hơn nữa thân thể hai người dán sát vào nhau, gần tới mức Phương Diệc Nhiên còn có thể cảm nhận được thứ bên dưới kia của Phương Mặc.
Tay sờ lên vòng eo dẻo dai của Phương Mặc, cảnh xuân vô hạn thu hết vào đáy mắt, trên làn da óng ả thỉnh thoảng có vài giọt nước trượt xuống, trên hai khối cơ ngực xinh đẹp là núm hồng ướt át, như đang mời gọi Phương Diệc Nhiên cắn lấy chúng nó. (Chỉ là anh tưởng tượng mà thôi = . =) Phương Diệc Nhiên ho khan một tiếng, cuống quít buông Phương Mặc ra, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc.
"Lau khô một chút đi."
Phương Mặc đón lấy chiếc khăn tắm đang tuột xuống, cứ thế thản nhiên lau người trước mặt Phương Diệc Nhiên, khiến Phương Diệc Nhiên hoàn toàn không dám nhìn về phía cậu đang đứng. Người này đúng là dây thần kinh quá thô rồi, cậu ta không sợ mình nhào tới sao...
Lén lút liếc qua một cái liền khiến Phương Diệc Nhiên nhíu mày, "Dừng lại!" Người này không mặt quần lót cứ thế là mặc quần dài vào luôn... Mặc dù có một vài người mẫu không thể lưu lại vết nội y trên người để phòng khi lúc quay chụp yêu cầu, nên sẽ không mặc đồ lót, nhưng đại đa số sẽ chọn những loại không để lại vết hằn. Cứ mặc trực tiếp như thế cậu ta không khó chịu sao.
Phương Diệc Nhiên bó tay, lấy một cái quần lót từ trong hành lý của mình ra ném cho Phương Mặc, "Nếu không ngại thì mặc cái này đi, tôi cũng mới mặc có một đôi lần."
"Ừm." Phương Mặc vẫn là ngoan ngoãn đồng ý, nhận lấy quần lót của Phương Diệc Nhiên mặc vào.
Lúc này Phương Diệc Nhiên lại được thoải mái nhìn Phương Mặc mặc quần áo rồi, y rất sợ cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đó khác người. Hơn nữa người ta đã không ngại bị nhìn, người khỏa thân còn chẳng xấu hổ, y ngại ngùng làm gì.
Chỉ nhìn một cái, Phương Diệc Nhiên không khỏi nhướn mày cảm thán, thật không hổ là người mẫu mà, không tính gương mặt kia thì vóc người cũng đã hạng nhất, eo thon, mông căng, chân dài, dáng người tam giác tiêu chuẩn nhất, hoàn mỹ như là chế tạo ra từ tỉ lệ mỹ học, đặc biệt là đôi chân đó, thon dài xinh đẹp tới vô lý. Không bị quần áo che đậy, vẻ đẹp đó mang phương thức không cần trải chuốt đánh mạnh vào thị giác của Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên chống đầu nằm nghiêng trên giường nhìn Phương Mặc mặc quần áo, thấy cậu đánh vật với cái cà vạt không khỏi cười cười ngoắc tay ý bảo cậu lại gần.
Phương Mặc đi tới bên giường, Phương Diệc Nhiên nhổm dậy thắt cà vạt giúp cậu, sau đó lui về phía sau một chút quan sát Phương Mặc. Quả nhiên là người mẫu mà, giá treo quần áo trời sinh, bộ đồ này mặc trên người làm nổi bật ra khí chất của cậu ta, thân thể cao ráo cường tráng, tràn ngập vẻ nam tính, không như bộ quần áo nực cười mà cậu mặc lúc trước, hiệu quả khôi hài hoàn toàn phá hủy khí chất anh tuấn của Phương Mặc, làm sụt giảm nghiêm trọng vẻ đẹp trai.
"Được rồi, trai đẹp à, mai cậu sẽ mặc bộ này nhé, giờ cởi ra đi ngủ thôi." Phương Diệc Nhiên huýt sao, rất thỏa mãn với trang phục của Phương Mặc, đồng thời cũng thỏa mãn ánh mắt của mình. Biết ngay bộ này cậu ta mặc sẽ đẹp mà, như vậy mới giống người chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top