4 - 5

4.
Mặc dù quá trình điều trị kéo dài một cách bất ngờ, nhưng cuối cùng nó cũng kết thúc, và Jello vẫn đến phòng của Keike như thường lệ.

Đèn được bật sáng và Keike đang xuất thần với một cuốn tạp chí trên tay. Sự xuất hiện của Jello không làm cậu quá sợ hãi nữa. Hai người yên lặng nhìn nhau, làn gió nhẹ thổi qua trong không khí mát mẻ.

Keike phá vỡ sự im lặng trước: "Tôi hy vọng từ nay cậu sẽ ngừng chọc phá tôi bằng một số thủ đoạn đê ​​hèn đó."

"Anh thật là can đảm", Jello  mỉm cười, "không luyện tập trong thời gian dài như vậy, sức lực của anh có thể không chống lại được tôi."

"Tôi tin rằng cậu sẽ không muốn biết tôi đã hồi phục được bao nhiêu. Tại sao cậu lại làm những điều này với tôi?"

"Không tại sao cả. Điều tôi muốn nói với anh là, đừng cố gắng chống cự vô ích, anh hiện tại đã hoàn toàn ở trong tay tôi."

"Cuối cùng cái đuôi hồ ly cũng lộ ra. Không biết bao nhiêu người xung quanh bị cậu điều khiển. Một ngày nào đó tôi sẽ làm cậu hối hận."

"Tin tôi đi, đừng tự hoang tưởng sâu xa, sự thật nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của anh. Ngày mai anh sẽ được kiểm tra trước khi xuất viện, và tôi sẽ để lại cho anh một món quà khó quên."

Jello tắt đèn và rời đi, để lại Thiếu tá Keike ngồi đờ đẫn trong bóng tối.

Ngày hôm sau, Keike đến phòng chụp X-quang, cởi áo và nằm trên giường, một bác sĩ điều chỉnh ống kính chỉa vào lòng ngực cậu sau đó quay người bước vào căn phòng bên cạnh, ống kính từ từ được hạ xuống, và căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm. Trường hợp này không giống với những lần kiểm tra trước , Keike cảm thấy lo lắng, cậu định đứng dậy thì bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào đùi. Keike trong bóng tối sợ hãi đến mức lăn ra khỏi giường, đứng sau lưng người vừa chạm vào mình.

Keike cố gắng hết sức để mở to mắt, bóng tối không có không có một chút ánh sáng khiến cậu cảm thấy một sự tuyệt vọng  không thể giải thích được. Keike xoay người chạm vào phía trước, chỉ thấy bóng tối vô hạn. Một bàn tay đột ngột nhéo lên mông Keike, cậu hoảng sợ nhảy lên và đập một cái thật mạnh vào đầu người đó. Keike vô thức xoa xoa bờ mông đau nhức của mình. Cơn đau dữ dội và hoảng sợ làm mắt cậu rơm rớm. Một bàn tay to nhẹ nhàng xoa cái trán sưng tấy , còn một bàn tay thiếu chút nữa sờ ngực của cậu, Keike kinh ngạc mà đấm hắn một cái, người nọ bay đi như bóng ma, làm cậu không khỏi có chút kinh ngạc.

"Hắn có thể nhìn thấy mình! ” Bất lợi rõ rệt khiến Keike lạnh cả sống lưng, cậu điên cuồng chạy về phía trước, định tìm cửa rời khỏi đây.

Dưới chân vấp phải thứ gì đó, Keike nặng nề ngã xuống, thắt lưng lại bị vật cứng va vào, đau đến mức không thể đứng lên. Một đôi bàn tay to bế cậu lên ôm vào lòng, Keike vùng vẫy, nhưng hơi thở quen thuộc xoa dịu khiến cậu nằm yên lại.

“Lẽ ra tôi phải sớm biết nó là cậu” Keike thấp giọng nức nở.

"Ngày hôm không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sau? Thật là ngu ngốc."

"Trời tối như vậy, tôi làm sao có thể biết đó là ai ..." Lời nói kiêu ngạo che đậy sự lo sợ của Keike.

"Vậy, nếu biết là tôi, anh sẽ không trốn ..." Có một chút ngạc nhiên trong giọng nói của Jello.

“Không, buông tôi ra.” Keike nóng bừng cả mặt.

“Không được, tôi còn chưa làm cho thân thể của anh cảm nhận đau đơn. Đừng tưởng rằng lần này tôi sẽ tha cho anh.” Jello thô lỗ hôn một cái.

"Ahhh..."

Hai đôi môi ẩm ướt nóng bỏng gặm nhấm lẫn nhau một cách nóng bỏng, Jello đưa lưỡi liếm láp như xoa bóp, rồi cuộn lấy đầu lưỡi của Keike như không thể chờ đợi để được xem phản ứng của cậu, hai thứ trơn tuột quấn lấy nhau cùng với sự hưng phấn khó tả khiến Keike bị ám ảnh bởi một nụ hôn sâu như muốn đâm sâu vào nội tạng, và cũng không thể chống lại kỹ thuật điêu luyện  của Jello.

“Thoải mái không?” Jero xoa thân thể khó chịu cương cứng của Keike, khàn khàn cười nói, “anh thật nhạy cảm...”

“Bốp!”  Một cái tát vào mặt cắt ngang lời nói tục tĩu của Jello.

"Ừm ..." Đầu ngực mẫn cảm bị jello ác ý nắm lấy, Keike không đề phòng kêu ra tiếng

"không công bằng……"

"Sao?"

"Cậu có thể thấy tôi..."

“Thật là thông minh, anh đúng thật đồ ngốc.” Sau khi Jello đưa ra một lời ngưỡng mộ không liên quan , anh bắt đầu chuyên tâm vào bữa ăn của mình.

Thiếu tá ậm ừ một cách không muốn và hỏi, "Kính áp tròng... màu đỏ?"

"Không có"

Keike chạm vào mặt bác sĩ với vẻ không tin tưởng. Đôi mắt, khuôn mặt đẹp trai và gian ác của vị bác sĩ như nổi lên trong bóng tối, khiến ngực vị thiếu tá nóng bừng.

"Tôi không đeo kính, nó khá cản trở ..."

"Trông cậu đẹp trai quá ..." Keike mơ màng nói, những ngón tay lướt trên đôi môi ẩm ướt và quai hàm mịn màng.

“Anh chỉ thấy tôi đẹp trong bóng tối? ” Jello nhướn mày cười cười.

"Hừ ..." Keike rõ ràng đang không tỉnh táo, hơi giẫy giụa.

Sự phản kháng của Keike dễ dàng bị dập tắt, trong bóng tối tuyệt đối khiến Jello cảm thấy đây là nơi trú ẩn an toàn duy nhất. Keike cảm thấy chua xót khi nhớ lại trải nghiệm kỳ lạ và bi thảm của mình gần đây. Cậu bất lực ôm lấy bờ vai rộng rãi và mạnh mẽ của jello. Làn da ấm áp và mịn màng có sức kích thích tình dục đáng kinh ngạc. Vị thiếu tá đã ôm ấp vô số phụ nữ trong cuộc đời 29 tuổi của mình, và anh chưa bao giờ lại nằm trong vòng tay của một người đàn ông nhỏ hơn mình 4 tuổi, mà còn ở thế bị động như thế này.

Keike mở to đôi mắt hoàn toàn vô dụng trong bóng tối , trong lòng mơ hồ dâng lên một tia sợ hãi, hoàn cảnh cùng cảnh tượng quá quen thuộc, Keike áp mạnh vào lồng ngực rắn chắc của jello, không kìm chế được run rẩy kịch liệt.

Jello đã tìm thấy chính xác đôi môi run rẩy của Keike trong bóng tối, và nụ hôn nhẹ nhàng mang lại cảm giác thoải mái không thể giải thích được cho thiếu tá.

Thứ gì đó trong ký ức muốn xuyên ra ngoài, mơ hồ và khó đoán.

Keike chưa bao giờ khao khát được ôm Jello như lúc này, cậu lắng nghe nhịp tim rắn chắc và mạnh mẽ của Jello, cảm nhận những ngón tay di chuyển ra vào trong cơ thể của mình. Khi ngón tay ấn vào điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu, Keike đau đớn rên rỉ, cương cứng đột ngột đánh thức nỗi xấu hổ do sợ hãi đè nén.

Keike cắn mạnh vào môi dưới của Jello, mùi máu tanh nồng nặc trong miệng hai người họ, Jello lùi lại nhanh chóng. Nới lỏng vòng tay buông Keike ra.

Nỗi sợ hãi không biết tên giống như những chiếc gai hoang dã, bành trướng dữ dội trên ngực Keike, và anh gần như nghẹt thở.

Keike cầu cứu “Jello cậu đâu rồi?”.

Không có giọng nói nào đáp lại lời tiếng của cậu, Keike gần như gục ngã trong tuyệt vọng cho đến khi giọng cậu khàn đi, cậu được sinh ra để bị mọi người ruồng bỏ và giờ chỉ còn một người để dựa vào.

"Jello" Keike khàn khàn nói, "Hãy ôm tôi, hãy ôm tôi, làm ơn ..."

Trong tiếng lẩm bẩm đau đớn của Keike  giọng nói gợi cảm đều đều của vị bác sĩ cuối cùng cũng vang lên trong bóng tối: "Keike, anh có hứa rằng anh sẽ hoàn toàn nghe theo lời tôi không?"

"Tôi hứa! Tôi thề ..." tên thiếu tá nhát gan nói.

"Tốt lắm, vậy anh hãy nghe cho kỹ. Tiếp theo, tôi nói gì với anh, anh cũng phải làm theo . Anh không được phép dừng lại cho đến khi tôi nói cái tiếp theo. Nếu không làm kịp thời, anh sẽ bị trừng phạt. Cũng đừng làm như vậy nữa. Anh có hét ầm lên, cũng sẽ không có ai tới cứu anh, thế giới của anh chỉ có mình tôi. Anh có hiểu không? "

Thiếu tá kinh hãi nức nở: "Ừ."

"Tốt lắm, nằm trên mặt đất."

Dù đã suy nghĩ và biết trước số phận bi thảm mà mình sắp phải đối mặt nhưng Keike vẫn ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, đầu gối run rẩy gần như không thể chống đỡ được cơ thể.

“Tiến về phía trước.” Một bàn tay nặng nề xoa xoa hông Keike một cách nặng nề.

Keike ngập ngừng.

Bốp! Một chiếc roi da quất mạnh vào cặp mông trần của Keike, làm cậu giật bắn người lên.

“Tiến lên!” Thiếu tá vội vàng đứng dậy.

'Cậu ta có thể nhìn thấy mình!' Keike tuyệt vọng nghĩ, và chiếc roi quất lên mông cậy xác nhận đều đó.

“Dừng lại!” Cảm giác được đôi mắt u ám của Jello đang nhìn chằm chằm và cơ thể đang hoàn toàn phơi bày trước mặt anh ta, Keike chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát và mông co rút vì căng thẳng.

“Bò sang trái!” Có một nụ cười xấu xa trong giọng nói của Jello.

Chát! Roi đánh vào thắt lưng Keike, Jello đem roi đánh tới trên đầu vú của Keike, cậu rốt cục không nhịn được mà kêu lên, roi đập xuống không thương tiếc, Keike cảm thấy mình như một con chó.

“Đứng dậy, làm lại.” Keike còn không dám nghĩ tiếp, lại bò.

“Lật về phía trước và lộn nhào.” Đều là những hành động rất đơn giản, nhưng trần truồng trước mặt người đàn ông đó là một sự tra tấn tinh thần nghiêm trọng, nhưng Keike không dám cứng đầu nữa.

"Đứng dậy, quay phải 45 độ, bò lùi về phía sau, không dừng lại."

"Dừng lại! Ngồi xổm. Lùi một bước, nâng hông, bước sang phải, ngồi xuống!"

A!”  Keike hét lên, có một vật cứng lạnh xuyên qua cơ thể cậu.

Keike chật vật đứng lên, đau đớn kịch liệt ở hạ thể khiến đôi chân gần như hoàn toàn mất đi sức lực, người co giật  như bị đóng đinh trên mặt đất.

“Đừng nhúc nhích!” Roi gảy trong không khí, Keike co lại giảm bớt sự đau đớn của mình.

Một ngón tay tinh xảo vặn trên đầu vú sưng tấy vì roi quất, đôi môi lạnh lẽo mà áp lên mút chặt lấy. Mong muốn thoát khỏi cơn đau đớn hèn nhát khiến Keike giang hai tay ra, vùi mặt vào ngực kẻ đã gây ra khổ sở cho mình và hoàn toàn khuất phục.

Jello giữ chặt hong Keike và kéo nó lên.

Keike nhấc chân lên khi người đàn ông ra lệnh, và ngoan ngoãn mở thân  mình ra để chào đón anh ta vào.

Keike dần dần nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nghiện tình dục mãnh liệt trước mặt, Jello đẹp trai như trong tưởng tượng trong bóng tối. Một sự phấn khích trỗi dậy. Sự quyến rũ của vị bác sĩ khiến Keike không thể không yêu anh ta. Người thiếu tá rơi nước mắt vì xấu hổ.

Jello  im lặng khoác tay Keike: "em đưa anh đến một nơi."

5.
Sau 4 giờ lái xe, Keike cuối cùng cũng đến được viện nghiên cứu nằm ở ngoại ô thành phố, pháo đài khổng lồ, kiên cố này do Tiến sĩ Jello phụ trách. Thật kỳ lạ là không ai phản đối điều này. Tiến sĩ Jello là một người độc nhất vô nhị .Đây là sự đồng thuận của tất cả mọi người.

"Anh có biết tại sau tôi được đồng thuận không?"

"Làm sao tôi biết được!"

"Nguyên nhân là do anh! Keike thân mến."

"Tôi không thích pha trò ngớ ngẩn."

"Anh không tin tôi, tôi cảm thấy thật đau lòng."

Sau khi hai người xuống xe, đến một tòa nhà hình trụ khổng lồ, Jello  đặt lòng bàn tay vào khóa điều khiển, và cửa kính chống đạn dày mười phân được nâng lên.

Keike đi theo sau Jello , nhưng anh lại lưỡng lự đứng trước cửa thang máy, Jello kéo Keike vào và áp đầu cậu vào ngực mình, Keike cảm thấy nhẹ nhõm và tự hỏi làm thế nào mà anh ta biết rõ những điểm yếu của mình như vậy.

Thang máy đi xuống tầng mười hai dưới lòng đất, sau khi hai người đi ra thì đi xuống một cầu thang khác, cuối cùng thì Keike cũng nhìn thấy được một người khác.

Đó là một nhà nghiên cứu với khuôn mặt nhợt nhạt và áo khoác trắng, sau cái gật đầu nhẹ với Jello, người đó lướt nhanh đi, Keike chỉ cảm thấy lạnh cả tóc gáy.

Trải qua một loạt các thủ tục xác nhận phức tạp, trước mắt Keike là một cánh cửa kim loại giống như cánh cửa két sắt, được điều khiển bằng cách quét đồng tử. Sự quản lý chặt chẽ khiến Thiếu tá Keike đầy tò mò, đây là nơi bí mật gì, và tại sao Jello lại đưa mình đến đây, Keike tin rằng mình sắp có câu trả lời.

Bên trong cánh cửa là một hành lang dài, và bên trong hành lang là ánh sáng màu xanh lam nhạt huyền bí, đến từ chất lỏng màu xanh nhạt trong thủy tinh trong suốt, trông giống như một thế giới dưới nước khổng lồ trên đỉnh và hai bên đầu, và bóng đen mờ ảo. bóng đen bơi trong chất lỏng. Nó giống như một loại cá khổng lồ và nguy hiểm.

Keike thẫn thờ nhìn cảnh tượng kỳ bí và kỳ dị trước mặt, một bóng đen dần tiến lại gần, khi Keike nhìn rõ thì hét lên một tiếng kinh hoàng.

Nó đáng sợ.

Đó không phải là một xác chết, đó là một người sống!

Mặc dù cơ thể cứng đờ, bất động, nhưng có thể thấy lồng ngực phồng lên, xẹp xuống nhưng không thở ra được, vài chiếc vòi mảnh khảnh nhô ra không biết từ đâu có thể điều khiển cử động và hoạt động sống của nó.

Khuôn mặt của người này cứng đờ, không có bất kỳ biểu cảm nào, đồng tử trong mở to và đôi mắt của nó hoàn toàn phân liệt, điều này gợi nhớ đến một tên ngốc.

Keike sợ hãi lùi lại và đụng phải  tấm kính lạnh lẽo, cậu quay đầu lại, đằng sau cậu là một thân hình gầy gò như một bộ xương, có nội tạng và một số cơ bắp, không có da. Một nhãn cầu tròn hõm trong hốc mắt đang nhìn chằm chằm vào Keike. Các cơ quan nội tạng không được bao phủ bởi da thịt dễ dàng được nhìn thấy . Tim đập chậm lại, phổi nở ra và co lại một chút, ruột chậm rãi chuyển động. Một ống được đưa từ lỗ niệu đạo vào bàng quang để phát triển.

Keike ngã ngồi trên mặt đất, những bóng đen xung quanh dần dần tụ lại, trước sau đều là những thân ảnh giống như thây ma.

Keike sợ hãi chạy đến chỗ Jello, bám chặt vào người anh, giọng nói của cậu nghẹn ngào đứt quãng như không còn nói được.

“Anh nghĩ ai là kẻ thống trị thực sự của thế giới này?” Jello nhìn xuống Keike và hỏi với một nụ cười:

"Tôi không biết! "

"Người thống trị, kiểm soát thế giới này chỉ có thể là thần"

Keike ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai của Jello lúc này đang điên cuồng khó tả.

"Những người này là những người có ảnh hưởng nhất hoặc giàu có nhất trên thế giới, nhưng tất cả họ đều sẽ chết. Nỗi sợ hãi cái chết đã khiến những người đó xây dựng nên pháo đài này, và tôi là chủ nhân xứng đáng ở đây! Giống như những người vô tính và những công nghệ cấp thấp chẳng hạn như sự phát triển nhanh chóng của con người chỉ có thể đảm bảo kéo dài tuổi thọ của họ. Những gì tôi đã nắm được lại là bản sao ba chiều của trí nhớ và ý thức chủ thể! "

Keike tá nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt, cậu lùi lại vì sợ hãi.

"Keike, lý do tôi muốn đạt được những thành tựu này, tất cả đều là vì anh ..." Jello nhấn vào nút màu đỏ trên bàn điều khiển.

"Điều mà tôi không bao giờ muốn làm ..."

Những thân ảnh xung quanh dần dần chìm vào trong chất lỏng màu xanh lam, vài thân ảnh lơ lửng dần dần tụ lại trước mặt bọn họ. Jello nâng cằm Keike lên.

Keike buộc phải nhìn chằm chằm vào họ.

Rất giống cậu.

Một số 'Keike'  nhìn chằm chằm vào những bản thể khác của nó, khỏa thân, với các ống giống nhau trong miệng, lỗ mũi, hậu môn và dương vật, và các điện cực nối với núm vú và rốn của bọn nó.

"Lần đầu tiên mất đi anh, tôi thích nhất thủ dâm trên thi thể của anh."

Keike nhìn một cơ thể ghê tởm chưa được phát triển hoàn thiện, và thực sự không thể nhìn thấy chút gợi cảm nào trong đó.

“Tôi đã tìm ra một cách tốt hơn” Jello mỉm cười, ra hiệu một cách tượng trưng, ​​cơ thể của 'Keike' trượt ra khỏi khe thoát bên dưới, và từ từ đứng dậy.

"Tôi dùng ý thức của chính mình khống chế anh, chẳng hạn, ta muốn..."

Jello còn chưa nói hết lời, cơ thể cậu đã làm ra những động tác thủ dâm ghê tởm, vẻ mặt dâm đãng, động tác điên cuồng và táo bạo, Keike mặt đỏ bừng.

"Hay là ..." Cơ thể cậu tự động trườn qua, liếm hạ thể phồng lên của Jello qua lớp quần của anh. Keike nhắm mắt trong đau đớn.

"Nhưng đến một ngày nào đó, ngay cả những thứ này cũng không thể khiến tôi hài lòng. Tôi càng ngày càng khao khát anh đến điên cuồng. Cuối cùng, tôi chọn tái sinh Keike ngỗ ngược đó. Để khiến anh yêu tôi, tôi đã chơi vài trò chơi với anh. "

“Cậu đã sắp xếp mọi việc để tôi đến khu quân sự” Keike đau đớn nói, “mọi thứ xung quanh tôi đều là ý muốn của cậu, và cậu cũng đã sắp xếp bệnh tật của tôi, bởi vì cậu có thể dễ dàng điều khiển cơ thể tôi khi trời tối tuyệt đối, cậu đã tước đi tầm nhìn của tôi. Tôi chỉ là đồ chơi của cậu. "

"Điều này mà anh cũng có thể đoán được, anh xứng đáng là Keike thông minh của tôi."

"Tôi chỉ thắc mắc một điều, tại sao không trực tiếp khống chế tôi yêu cậu."

“Anh nghĩ tôi chưa thử nó à?” Jello giận dữ nói, “tôi đã thực hiện những  nghiên cứu chi tiết nhất, và chỉ tìm thấy những xúc động tình dục và cảm xúc khi anh động dục. Không có cơ sở lý thuyết nào để giải thích rằng anh mê đắm tôi. "Jello tức giận quay lại " Anh đi với tôi. "

Keike bình tĩnh lại và đi theo Jello vào một căn phòng nhỏ ở cuối đường hầm, bên trong chỉ có hai chiếc hộp thủy tinh, một nhóm hình người đã cháy thành than, đầu thì chẻ ra, xác thì tách ra rồi lại ghép lại với nhau.

“Đây là cách anh đền đáp công sức của tôi sao? ” Jello nhìn cái xác một cách đau khổ, tức giận buộc tội Keike.

Keike bối rối nhìn lại anh ta.

Jello nói, "anh không nhớ sao? Không quan trọng, đó là món quà sinh nhật lần thứ 30 của anh, cũng có thể coi là kỷ niệm của anh. Anh có thể khôi phục lại tất cả ký ức của mình!"

Giống như đáp lại mệnh lệnh của Jello, Keike đột nhiên cảm thấy đau đầu, bao nhiêu thứ vùi sâu dâng trào và nhấn chìm anh.

Hôm đó mặt trời rất tốt, đó là lần gặp đầu tiên của họ, Jello hếch cằm lên, và cậu ta nói, em muốn anh. Anh đẩy cậu thật mạnh

Sau đó, cậu bị đánh ngất và bị bắt cóc ngay trong đêm đó.

Sau khi Keike tỉnh dậy, cậu đã ở trong một căn phòng có vẻ cao cấp, với một chiếc giường và ghế sofa lớn thoải mái, và những tấm thảm mềm tuyệt đẹp trên sàn. Keike như đang trong giấc mơ và thất thần nhảy ra khỏi giường, cơ thể trần truồng và cơn đau nhói ở thắt lưng khiến cậu nhớ đến nỗi nhục nhã vừa trải qua.

"Chết tiệt ..." Thiếu tá Keike chống lại cơn đau toàn thân và từ từ bò trở lại giường.

Không có ai đến, cửa cũng không mở được, ngoài cửa sổ đóng đinh một thanh sắt kiên cố, trong phòng không có cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài.

“Mình bị giam lỏng ” Trong nhận thức mơ hồ này, Keike tràn ngập sợ hãi, và cơ thể quá mệt mỏi của cậu không thể chịu nổi dưới áp lực này, cậu quyết định nghĩ ngơi .

Một bàn tay to lớn vuốt ve ngực, nhẹ nhàng nhào nặn đầu vú của Keike.

"Hừm ..." Thiếu tá Keike cau lại, đôi mắt mảnh mai của cậu khẽ mở ra, và đôi mắt đen sâu như làn nước mùa thu đang dần tĩnh táo lại.

Nhận ra tay Jello đang làm gì, Keike trở nên khó chịu và gạt bàn tay to lớn sang một bên.

Keike, bây giờ anh là của em, anh hãy có ý thức một chút.” Jello vứt bỏ hoàn toàn chiếc mặt nạ lịch sự, bóng bẩy và gớm ghiếc.

"Đùa cái gì vậy, sao cậu có thể đối xử với cấp trên như thế này."

"Nhưng Keike tội nghiệp, anh bị căn dây thần kinh do căng thẳng quá mức. Anh đã bị loại khỏi vị trí và trở thành bệnh nhân mà tôi chịu trách nhiệm. Tôi đặc biệt bố trí anh ở khu cao cấp trên tầng cao nhất với cơ sở vật chất đầy đủ. Anh nên biết ơn tôi vì đều này … "

Keike đã bị  giam cầm một cách vô lý, và dù rất ghét anh ta nhưng Keike đang dần chìm nghỉm giữa vô vàn chiêu trò của kẻ đó và sự thỏa mãn mà hắn mà mang lại cho cậu. Nếu bạn yêu người này chỉ vì ham muốn xác thịt của bạn, điều đó sẽ quá là tồi tệ, và Keike không bao giờ để Jello cảm nhận được tâm trạng thay đổi của mình.

Jello chiều chuộng anh ta từng ngày, và Keike được chuyển đến viện nghiên cứu và được tự do nhất định.

Một ngày.

Anh nghe thấy tiếng thì thầm của hai người.

"Thật là khủng khiếp, đó là một cuộc khám phá thực sự!"

"Đúng vậy, dây thần kinh chính và thân não của người đàn ông đó không bị tổn thương, tuần hoàn máu được kiểm soát và không bao giờ chết. Cứ như vậy, não của anh ta dần bị rỗng. Tôi nghĩ mình sắp phát điên rồi. Tôi thực sự không biết nữa. Tên đó hắn tính làm gì tiếp theo? "

"Hắn nói là muốn tìm ra phản ứng thần kinh và khống chế nó để điều khiển tình yêu, khiến người đó yêu mình! Đúng là tên điên!"

"Anh ta là một kẻ mất trí!"

"Đừng nói về anh ta nữa..."

"Được"

Đêm đó, Keike đã cố gắng tự tử nhưng không thành công và cậu bị nhốt trong căn phòng tối rộng 5 mét vuông suốt một tuần.

Tuần thứ hai sau khi Keike được thả, anh ta đã tự thiêu.

Những sự kiện trong quá khứ thật đáng sợ và không thể giải thích được.

"Anh nghĩ rằng đã tự thiêu hoàn toàn? Tôi đã lưu trữ mẫu tế bào và thông tin ý thức của anh lại từ lâu. Đây là phôi thai đã thất bại vài lần ngay từ đầu."

Keike nhìn những mẫu vật xác chết giống con sâu ghê tởm, và rất khó để kết nối với chính mình. Keike lùi ra khỏi phòng.

“Tôi đã thất bại hết lần này đến lần khác, lần nào tôi cũng gọi tên anh trong tuyệt vọng, nhưng anh không bao giờ đáp lại.” Jello buồn bã buộc tội anh ta.

Keike đã thua.

Đến lúc này, nó như một cơn ác mộng không thể tỉnh lại, Keike hoàn toàn quên đi cảm giác sợ hãi. Mọi thứ đều xuất phát từ sự mê đắm vô cớ. Điều đáng sợ nhất là trong những trò chơi quá khứ và hiện tại do Jello điều khiển, Keike đã dần dần yêu người đàn ông có tâm lý méo mó nghiêm trọng này, rồi cậu phát hiện ra sự thật khủng khiếp khiến cậu không thể cưỡng lại được.

"Tại sao lại nói với tôi điều này, nếu cậu không nói, có lẽ tôi đã ... yêu cậu mất rồi."

“Tất nhiên tôi muốn nói với anh!” Jello nói như đều hiển nhiên “Điều mà tôi ám ảnh bởi anh. Nếu thiếu đi thứ gì đó, anh sẽ không còn là anh."

"Hơn nữa, ngay cả khi anh biết tất cả mọi thứ, thì cũng không thể thay đổi. Dù anh có từ chối, dù có trốn thoát hay thậm chí là chết lần nữa, trò chơi rượt đuổi này sẽ không bao giờ kết thúc dưới sự kiểm soát của tôi."

Đồng tử của thiếu tá Keike mở to vì sợ hãi, đối diện với cặp mắt hoàn toàn không tập trung vào cơ thể đang quỳ gối khác kia của anh, Keike dường như nhìn thấy sự giễu cợt từ sâu trong tâm hồn.

Jello cúi đầu xuống và đặt một nụ hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Keike, và nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

"Anh yêu, linh hồn của anh đang ở trong tay em."

──End

                         

                       

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top