Chương 64: Lời thật lòng?
Phải đồng thời đối mặt với ánh mắt mơ hồ của hai cậu học sinh ưu tú trường Nhất Trung, thầy giáo Hứa cảm thấy hơi khẩn trương. Ông cầm lấy tờ bài thi của Lạc Tri Dư lên: “Đề chắc hẳn là không sai đâu nhỉ, chẳng lẽ do in sai?”
Bốn ánh mắt chột dạ chợt thầm kín nhìn về nơi xa xăm trên trần nhà.
Đề thì không có vấn đề, nhưng Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn thì lại rất có vấn đề đó.
Thầy giáo Hứa dù sao cũng có chút tự tin với đề bài mình soạn ra.
“Ai da.” Thầy giáo Hứa nhìn tờ giấy thi trong tay, nhíu mày, “Đứa nhỏ này sao lại thế chứ, chẳng trách các em cảm thấy kỳ quái, em ấy cả bốn câu sao đều chọn D hết vậy.”
Lạc Tri Dư: “Hả?”
Tiêu Ngạn: “?”
Hai người vừa nãy chỉ lo chột dạ vì đề bài, còn chưa kịp nhìn xem học sinh kia chọn đáp án gì.
“Không sao.” Thầy Hứa đặt bài thi này sang một bên, “Thứ này đã thành cái lệ luôn rồi, mỗi năm học đều sẽ có khoảng chừng một hai em như thế, những em khác thì cơ bản không thành vấn đề, các em lúc chấm bài thi thấy em nào tương tự thì cứ để riêng sang một bên giúp này, cái này thầy sẽ tự giải quyết.”
Thầy giáo Hứa: “?”
Bốn ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm thầy giáo Hứa, thầy Hứa lại chẳng biết vì sao hơi chột dạ, nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện này không có gì sai hết.
Thầy giáo Hứa: “Không còn vấn đề gì khác đúng không.”
Năm hai vẫn còn theo lệ muốn mở miệng nói gì đó, lại bị năm ba theo lệ ấn đầu xuống không cho nói.
“Hai người các em cứ chia nhau ra làm, lượng công việc hẳn sẽ không nhiều đâu.” Thầy giáo Hứa xoay người đi ra ngoài, “Các em chấm đi, thầy đi tìm chủ nhiệm cậu học sinh này để nói chuyện chút.”
Cửa văn phòng chậm rãi khép lại, bên trong chỉ còn lại hai người Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư.
“Anh Ngạn, anh nói xem có phải khi nãy trong đầu óc anh toàn là D không hả.” Lạc Tri Dư ném cây bút đỏ lên trên bàn: “Trùng hợp thế, em cũng thấy hai ta mới là người đáng bị nói chuyện với thầy ấy.”
Tiêu Ngạn: “……”
“Em be bé cái mồm thôi.” Thầy Hứa vẫn còn chưa đi xa, “Cũng không thể nói như vậy, ít nhất hai ta luôn được điểm cao trong các bài kiểm tra.”
“Đúng vậy, chúng ta trong ngoài không giống nhau.” Lạc Tri Dư tìm được một biện pháp chấm thi nhanh chóng. Những gì cậu từng trải qua hoặc cậu nghĩ là đúng đều sẽ sai hết, nếu đáp án của học sinh không được trùng lặp với cậu, thì có thể cho điểm được rồi, “Lần sau không làm nữa, em không muốn đọc mấy bài này nữa đâu, càng đọc càng cảm thấy lương tâm bị cắn rứt.”
“Đại học vẫn còn đấy, hệ thống giáo dục bây giờ cũng đã hoàn thiện lắm rồi, trước khi tốt nghiệp đại học đêu sẽ phải học những khóa như thế này.” Tiêu Ngạn viết vài thứ lên bài thi, “Chẳng qua khác nhau về giáo trình học thôi. Bọn Phàn Việt có vài cuốn sách giáo khoa và mấy bài tập mẫu của đại học, mấy thứ đó so với những gì chúng ta đang học thì thú vị hơn nhiều, giáo án cũng không giống nhau, những thứ mình học bây giờ toàn là kiến thức phổ thông, không được tính là kiến thức sinh lý ABO gì quá khó.”
“Học tới đại học rồi nói sau.” Lạc Tri Dư tưởng niệm lại hai bạn tiểu Hồng và tiểu Lam của năm ngoái. Dù sao thì cuốn sách luyện tập kia, vẫn còn tên họ và lớp do Tiêu Ngạn viết giúp cậu, lần đó hắn viết "Lớp ba năm hai", vừa đúng với lớp hiện tại cậu đang học.
“Không sao.” Tiêu Ngạn buông bút, bắt lấy bả vai Lạc Tri Dư, lắc lắc cậu vài cái, “Đến lúc đó em không học được, anh sẽ tự mình đến dạy em.”
“Được luôn.” Lạc Tri Dư bị lắc tới nỗi đầu óc quay cuồng, xoay người lại viết con điểm 90 lên trên bài thi, không hề cảm thấy lời nói của Tiêu Ngạn có gì sai hết.
“Ve sầu, cuối tuần này có phải em định về nhà hay không?” Tiêu Ngạn hỏi cậu, “Cuối tuần này hình như hầu hết mọi người đều sẽ trở về trường.”
“Đúng vậy.” Lạc Tri Dư chấm bài thi rất nhanh, mấy câu hỏi ngắn chỉ cần có từ là đã được điểm rồi, “Lần trước em đã nói rồi mà, em phải về khen bạn trai em trước mặt bố mẹ, đến lúc đó em sẽ gọi điện livestream đầy đủ hết để cho anh xem nha.”
“Không trông cậy được, em không mắng anh là anh đã cảm kích lắm rồi.” Tiêu Ngạn chẳng ôm hy vọng gì quá lớn lao, “Cuối tuần này anh với bố mẹ có việc phải ra ngoài, bố mẹ hình như có hạng mục, thằng em trai anh không có ai quản cả, bố mẹ bảo anh gởi đi nuôi, nếu không anh thả nó sang nhà em cho em nuôi hai ngày nhé? Thấy em cũng thích nó phết đấy, để nó chơi với em qua hết cuối tuần đi.”
“Được không? Đúng lúc chị em dạo này xách hết mấy bé mèo đi rồi.” Lạc Tri Dư chỉ thiếu điều hai mắt sáng lên, “Anh xác định chưa, cho em mượn con vẹt có văn hóa chơi hai ngày nhá?"
“Không phải chơi, là chiếu cố. Đêm mai sang nhà anh nhận vẹt, nuôi cho tốt đấy, không được dạy hư nó.” Tiêu Ngạn đang giúp chú vẹt nhà mình tìm một nơi cư trú, “Nó sẽ đọc thật nhiều thơ, nói không chừng bố mẹ em cũng sẽ thích nó.”
Cậu không thông báo với người nhà là mình muốn về nhà, mà đợi đến chiều thứ sáu trực tiếp ngồi lên xe Tiêu Ngạn về, trước khi đến nhà khoảng 300 mét thì xuống xe, tới nhà Tiêu Ngạn, nhận lấy nhóc vẹt có văn hóa mình đã gặp trước kia.
“Hello” Nhóc vẹt rất rhích Lạc Tri Dư, nó cũng trở nên rất dính người.
Vì thế đến lúc Lạc Tri Dư về tới nhà, nhóc vẹt có văn hóa ấy đã bay đến đậu lên mu bàn tay cậu.
“Vẹt ở đâu ra đấy?” Lạc Tri Dư vừa về đến nhà đã gặp chị gái đang lấy đồ.
“Từ nhà bạn tr…… Bạn học nam ạ, nhờ em nuôi hai ngày.” Thực ra là từ nhà bạn trai.
Lạc Tư Tuyết cảm thấy cái từ “Bạn học nam” được phát ra từ miệng Lạc Tri Dư này nghe có hơi kỳ quái, nhưng cô lại chọn không đào quá sâu vào vấn đề.
“Gió xuân sang thổi xanh Giang Nam ấy, nào trăng lên soi bóng lối ta về.”
Lạc Tri Dư: “……” Đây là đang nhớ nhà hay gì?
“Con vẹt này sao nghe cứ chua lòm ấy nhỉ, y như phong cách nhà mấy người Tiêu Tự ấy?” Lạc Tư Tuyết biểu đạt thẳng cảm nhận của chính mình.
“Có văn hóa không phải tốt sao?” Yêu ai yêu cả đường đi lối về, Lạc Tri Dư lúc này nhìn con vẹt nhà Tiêu Ngạn rất thuận mắt.
Lạc Tư Tuyết chỉ trở về lấy quần áo thôi, rất nhanh lại ra ngoài, Lạc Tri Dư chui vào phòng mình, bấm gọi voice chat với Tiêu Ngạn.
Cuộc trò chuyện thất bại.
[ Quả quýt ]: Em đừng làm gì hết, để anh gọi cho em.
[ Ve sầu ]: Ò ò, được.
Bên phía Tiêu Ngạn rất ồn ào, vừa nghe đã biết là không phải đang ở nhà, mà là đang chuẩn bị cho bữa tiệc tối về các hạng mục làm ăn.
“Ồn ào nhốn nháo muốn chết.” Lạc Tri Dư đặt điện thoại lên khung cửa sổ, chơi với chú vẹt đang đậu trên đó.
"Chuyện anh bận việc phải ra ngoài đối với em mà nói.” Tiêu Ngạn không chút lưu luyến mà xoay người ra khỏi yến hội, “Không phải trường hợp gì quan trọng lắm nhỉ.”
“Tiêu Ngạn……” Vài Beta và Omega bên các nhà đầu tư đang định sang đây trò chuyện với hắn, thì lại nghe thấy những lời này.
Tiêu Tự chỉ có độc nhất một đứa con trai này, về sau Tiêu Ngạn chắc chắn sẽ tiếp nhận hơn phân nửa công ty. Hắn ngay từ năm lớp 10 đã được tiếp xúc với các loại công việc của công ty, mấy cái hoạt động xã giao trong nghề này hắn cũng rất ít khi vắng mặt. Dù sao Tiêu Ngạn cũng sắp 18 tuổi rồi, trong nghề đã có người bắt đầu đánh chủ ý muốn liên hôn thương nghiệp với nhà hắn.
“Có phải sắp tới sinh nhật cậu hay không vậy, bọn tôi tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu nhé?” Có người hỏi Tiêu Ngạn.
“Xin lỗi, đang có điện thoại của bạn trai tôi.” Tiêu Ngạn lễ phép cự tuyệt, xoay người ra sân thượng, đóng cánh cửa phía sau mình lại, chắn đi những người đứng đằng sau khung cửa, “Không cần quan tâm bọn họ, ve sầu em cứ tiếp tục nói đi.”
“Bố mẹ em về rồi.” Lạc Tri Dư tắt video, “Nào, phát sóng trực tiếp khen anh đây, giúp anh tăng độ hảo cảm.”
“Cứ làm gì em muốn đi.” Tiêu Ngạn mang tai nghe vào, dựa lên lan can sân thượng, “Để anh tìm trợ lực cho em.”
Lạc Tri Dư: “?” Có ý gì.
Lạc Tri Dư có thể bé lái sang thứ khác, lựa lời để chuyển chủ đề trên bàn ăn gia đình thành chủ đề về kinh doanh, quả nhiên tên bố Tiêu Ngạn bắt đầu xuất hiện nhiều dần trong cuộc trò chuyện.
“Con của ông ấy và đào đào nhà chúng ta có phải học chung trường hay không nhỉ, hình như hồi trước còn đánh nhau hay sao ấy.” Rốt cuộc cũng có người rơi vào bẫy nhỏ mà Lạc Tri Dư đã đào sẵn, “Lạc Tri Dư lúc còn nhỏ rất hay về nhà mắng thằng bé ấy, còn đổi kiểu mắng đa dạng khác nhau nữa chứ.”
“Đào đào?” Người bên kia cuộc trò chuyện bắt được một cái tên thú vị, “Là em à.”
Tiếng cười nhẹ của Tiêu Ngạn truyền thẳng đến bên tai Lạc Tri Dư.
[ Ve sầu ]: Biến đi biến đi.
[ Quả quýt ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg.
“Bố có ấn tượng này.” Lạc Dịch nói, “Lúc Lạc Tri Dư còn ở trung học 19, hai đứa chúng nó một hai tháng thấy nhau một lần là đánh nhau một lần, mấy câu từ Lạc Tri Dư dùng để mắng người thậm chí còn không hề trùng lặp nhau nữa chứ.”
“Em dùng nhiều kiểu để mắng anh, thậm chí còn không trùng lặp nữa.” Trong tai nghe truyền đến một thanh âm cực kỳ bất mãn, “Thứ hai anh có được cọ thêm nhiều lần để tăng độ hảo cảm không?”
[ Ve sầu ]: Không cho đâu, chẳng phải bây giờ em mới đang bắt đầu tẩy trắng sao?
[ Ve sầu ]: Anh nghe là được rồi.
[ Quả quýt ]: Chờ một chút……
“Vẫn ổn mà, ở chung lâu rồi con mới thấy anh ấy thực sự không khiến người ta chán ghét như vậy đâu, cũng có vài ưu điểm đó chứ.” Lạc Tri Dư như thể đang lơ đãng gắp đồ ăn, “Tiêu Ngạn anh ấy……”
Một con vẹt hoa hòe loè loẹt bay ra từ trong phòng Lạc Tri Dư, đậu lại trên đỉnh đầu cậu: “Tiêu Ngạn anh ấy rất tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đoan chính, cực kỳ xuất sắc, bình dị gần gũi, học một biết mười, quá ưu tú.”
Lạc Tri Dư: “……”
Bố mẹ Lạc Tri Dư: “……”
Tiêu Ngạn: “……”
Cả một buổi tối đó Tiêu Ngạn đều phải ngồi nghe Lạc Tri Dư khiển trách.
“Gọi điện thoại với ai mà nói suốt cả buổi luôn thế?” Tiệc tối kết thúc, bố Tiêu Ngạn hỏi hắn.
“Với bạn trai ạ.” Tiêu Ngạn nói thẳng.
“Vẫn là thằng bé lần trước à?” Tiêu Tự đối với cái đề tài yêu sớm này, không có chút ngoài ý muốn nào, “Thằng bé nam sinh Omega có tin tức tố mùi đào, lần trước con có trộm mang mùi về nhà mấy lần ấy hả.”
“Đương nhiên rồi.” Tiêu Ngạn từ trước đến nay đều chẳng phải tra A, “Con chỉ có một mình em ấy thôi.”
“Con thích là được rồi, đã thích thì phải đối xử tốt với người ta.” Bố mẹ Tiêu Ngạn căn bản cho phép tự do yêu đương, đối với mấy thứ như liên hôn thương nghiệp đang thịnh hành trong ngành lại chẳng hề có chút hứng thú gì, “Những chuyện này bố mẹ không quản, quãng thời gian học cấp ba thực sự rất đáng trân quý, có rất nhiều thứ tốt đẹp đáng dùng cả đời để nhớ về, học tập cũng đừng quá mệt nhọc, đừng để học tập làm chậm trễ việc yêu đương của con.”
Tiêu Ngạn: “?”
Tiêu Ngạn: “……”
Vào sinh nhật 18 tuổi của Tiêu Ngạn, hắn không để quá nhiều người biết đến, cũng không tổ chức yến tiệc hoành tráng, đám Phàn Việt thì tìm cái KTV mà bọn họ thường hay tới, mời hơn phân nửa thành viên của hội học sinh trong trường, còn mời một số người bạn đang học đại học thành phố tới, làm một bữa tụ tập nhỏ.
Có người mua bia, người lại mang theo boardgame, Lạc Tri Dư thì xì tiền mua cho Tiêu Ngạn một cái bánh kem. Trên mặt bánh kem có dùng bơ và màu thực phẩm để vẽ hai quả quýt một xanh một vàng, còn dùng chocolate làm lá cây.
“Quả quýt thì để cho em, còn những thứ khác mọi người chia đi.” Lạc Tri Dư ôm đĩa của mình, ngồi xuống một góc phòng. Tiêu Ngạn chia bánh kem xong, cũng qua ngồi với cậu.
“Muốn chơi lời thật lòng hay mạo hiểm không (truth or dare)?” Có người đề nghị, “Cảm thấy trò này cũng khá thú vị đó.”
“Được chứ được chứ.” Nghiêm Tử Hàm giơ hai tay tán thành, "Để tôi nghe bí mật của mọi người chút nào, không nói thì phải chọn mạo hiểm thôi.”
“Bốc bài poker đi.” Thang Nguyên xáo trộn thứ tự bộ bài, “Rút thuận chiều kim đồng hồ, ai rút được ba cơ thì người đó đứng dậy, chọn lời thật lòng hay mạo hiểm, chọn mạo hiểm thì lấy ngẫu nhiên một cái trên app, được không?”
“Được được.” Tỉnh Hi Minh vỗ tay, “Chơi cho nó kích thích chút, để không phải tiếc nuối những năm tháng cấp ba.”
“Tuy rằng em mới học năm hai, nhưng em vẫn muốn nói, rằng điều tiếc nuối duy nhất trong thời học sinh cấp ba của em, đó là không thể có được thông báo phê bình về việc yêu sớm của hai chúng ta.” Lạc Tri Dư thì thầm vào bên tai Tiêu Ngạn.
Vòng thứ nhất là tự Thang Nguyên bốc trúng bài, câu hỏi chính là cậu ta đã thích ai chưa.
“Rồi.” Thang Nguyên có chút thẹn thùng mà cười cười, “Lần trước Lạc Tri Dư giới thiệu cho tui một bạn Omega có mùi thức ăn cho chó, hiện tại tụi tui đang yêu nhau qua mạng rồi, còn định sẵn ràng sẽ thi vào chung một đại học nữa."
“Lạc Tri Dư giới thiệu cho tụi tui đây một người với.” Lập tức liền có người trở nên ồn ào.
“Không làm đâu không làm đâu.” Lạc Tri Dư cầm một mảnh lá cây bằng chocolate được đặt trên bánh kem lên, đút cho Tiêu Ngạn ăn, “Tui nói cho mọi người biết, đây là cơ hội ngàn năm có một đó.”
Đến lượt rút bài thứ hai, lá ba cơ rơi vào tay Tỉnh Hi Minh. Cậu ta chọn lời thật lòng, khai ra bí mật lớn nhất mà mình biết gần đây.
“Tao nói nhé?” Tỉnh Hi Minh hỏi Lạc Tri Dư.
“Mày nói đi.” Lạc Tri Dư gật đầu.
Bí mật gần đây nhất, là Lạc Tri Dư đang “yêu xa” chứ gì. Lạc Tri Dư chỉ mong Tường Đầu Thảo hãy mau phanh phui chuyện này ra thôi.
Tỉnh Hi Minh nhìn về phía Tiêu Ngạn đang ngồi bên cạnh Lạc Tri Dư, ánh mắt của Lạc Tri Dư chứa đầy sự cổ vũ, hòng tiếp thêm dũng khí cho cậu ta.
"Tui và Lạc Tri Dư lại mua một cái nồi mới rồi.” Tỉnh Hi Minh như trút được gánh nặng.
Lạc Tri Dư: “?”
Sao lại là nồi hả?
“Em lại mua à?” Việc này Tiêu Ngạn đúng thật là không biết.
“Hừ.” Lạc Tri Dư uống chút rượu, lá gan đặc biệt phình to mới dám học theo bộ dáng Tiêu Ngạn, nhéo nhéo sau cổ bạn trai cậu.
Vòng thứ ba bắt đầu, Thang Nguyên thu lại các lá bài trên tay mọi người, xáo bài rồi lại một lần nữa bốc. Lúc này đây lá bài nằm trong tay Lạc Tri Dư, lại chính là lá ba cơ kia.
“Câu hỏi.” Nghiêm Tử Hàm chọn một câu hỏi, đưa mic tới tay Lạc Tri Dư, “Bạn trai lý tưởng của cậu là người thế nào, cho 5 giây trả lời, phải là lời nói thật lòng mới được.”
“Là người như ảnh đó.” Nhóc lưu manh rút đôi tay đang đặt trên cổ áo Tiêu Ngạn về, vỗ vỗ mặt hắn, “Em rất thích anh, đúng không, anh bạn trai ơi?”
Mượn rượu tăng thêm dũng khí, đây là lần đầu tiên cậu tuyên bố với người khác rằng bản thân mình yêu sớm, để cho người khác biết, Tiêu Ngạn đã là người của cậu.
“Xí, cậu gọi cái này là lời nói thật lòng à, dùng cái độ xứng đôi không phần trăm để lừa gạt tụi tui chứ gì.” Một trận cười vang nổ ra trong KTV, “Lạc Tri Dư đi làm nhiệm vụ mạo hiểm đi.”
“Không tin không tin, nhanh lên, tụi này muốn xem mạo hiểm!”
“Xem cậu quyết đoán chưa kìa, vừa thấy là đã biết có vấn đề rồi. Phải úp úp mở mở như Tỉnh Hi Minh mới là lời thật lòng!”
Lạc Tri Dư: “???”
Thật sự mà, thật đến nỗi không thể thật hơn luôn á.
“Mọi người rốt cuộc là muốn nghe lời nói thật hay là lời nói mọi người muốn nghe đây?” Lạc Tri Dư cuộn tay áo lên, đứng dậy từ trên sô pha, muốn đánh nhau cùng với đám người này.
Tiêu Ngạn cũng bị phản ứng của cậu chọc cho bật cười, bèn ôm lấy eo cậu từ phía sau, kéo cậu ngồi trở về trên đùi mình, còn vò đầu cậu, định an ủi cậu chút.
“Để tui xem cho.” Nghiêm Tử Hàm bốc ra một lựa chọn, đọc nó lên, “Nếu bạn là một Omega, thì hãy cho Alpha gần bạn nhất……”
Alpha gần Lạc Tri Dư nhất, chính là Tiêu Ngạn chứ còn ai nữa, tay Tiêu Ngạn còn đang đặt bên hông cậu đây nè.
Lạc Tri Dư xoa tay hầm hè bắt đầu chờ mong thử thách mạo hiểm, dù sao cũng là làm với Tiêu Ngạn, muốn chơi, thế nào, cậu cũng có thể chơi tất.
“Cho Alpha gần ông nhất một cái ôm, nói cho tui biết tin tức tố của ảnh có mùi gì." Nghiêm Tử Hàm ngẩng đầu, “Được không?”
“Chỉ thế thôi hả?” Quanh quẩn trong phòng toàn là tiếng chất vấn của Lạc Tri Dư, “Hả?”
- ------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top