Tửu mị

Tác giả: Bạc Mộ Băng Luân

Thể loại: Đam mỹ, linh dị thần quái, cung đình, quyền quý, thiên tác chi hòa (chả hiểu), đoản văn, ái tình

Tình trạng: Hoàn

Translator: QT ca ca

Editor: yue (aka Huyễn Dạ)

Tình trạng edit: Hoàn

Thượng

Gần đây rượu trong phủ Thụy vương gia liên tục biến mất.

Nhất là hầm Tang lạc tửu, đến một vò cũng không còn. Nhưng cửa nẻo đều được đóng cực kì chặt chẽ, có điều rượu… Vẫn cứ như vậy từng vò từng vò biến mất.

Ban đêm trong phủ bọn hạ nhân giăng lưới bắt tặc, liên tiếp mấy ngày liền nhưng đến cái bóng của thằng trộm cũng chẳng thấy, vậy mà rượu vẫn cứ bị uống, ai ai cũng lắc đầu thở dài, kỳ quái kỳ quái a.

Nhất •

Khi Thụy Vương gia Đường Đàm Duệ bước ra khỏi thư phòng chuẩn bị trở về phòng ngủ thì trăng đã lên cao, đêm nay ánh trăng chính hảo, thanh huy (ánh sáng trong trẻo) phủ lên mặt đất, trong viện liễu rủ bóng xuống mặt ao, đung đưa theo gió.

Trong đêm trăng, hoa thụy hương bừng nở ngát hương, nồng đậm khiến cho người ta nhất thời phải nín thở.

Khi đi ngang qua hiên tròn, Đường Đàm Duệ bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người, một thân y phục xanh nhạt, tựa lưng vào cột trụ uống rượu, còn ngửa mặt ngắm trăng tròn trên không trung, hoàn toàn không phát giác có người đến gần.

“Ngươi là người phương nào?” Đường Đàm Duệ bất giác nhíu mày hỏi, người này không phải hạ nhân trong phủ, như thế nào trà trộn vào Thụy Vương phủ, còn thanh nhàn ngồi uống rượu ngắm trăng như vậy?

Người nọ quay đầu lại nhìn hắn, thiếu niên chưa tới nhược quan (khoảng 20 tuổi), tóc dài rối tung, đôi mắt dưới ánh trăng như có thể nhìn xuyên thấu tâm can con người.

“Người qua đường.” Thiếu niên giơ vò rượu, lại ừng ực uống thêm vài ngụm, thỏa mãn thở dài.

Đường Đàm Duệ nhíu mày, bên trong phủ được canh gác sâm nghiêm, y cứ thế này đi qua đi lại như qua đường sao?

“Tang lạc tửu của nhà ngươi thật sự là nhất tuyệt a.” Thiếu niên cười nói, “Đáng tiếc không còn nhiều lắm, không biết năm sau có may mắn được nếm lại nhất phẩm nữa không.”

“Nguyên lai ngươi là tiểu tặc khiến cho hầm rượu trong phủ liên tục mất trộm?” Đường Đàm Duệ giật mình.

“Tiểu tặc?” Thiếu niên cười ha hả, lắc đầu, “Ta là A Cửu, không sai biệt lắm là tiểu tặc đi, bất quá ta chỉ trộm rượu, vương phủ sẽ không keo kiệt vài vò rượu như vậy chứ.”

Nói xong, thiếu niên buông vò rượu đã rỗng không xuống, hướng Đường Đàm Duệ cười: “Năm sau ta lại tới, sau này còn gặp.”

Trong nháy mắt, thiếu niên biến mất không còn tăm hơi.

Đường Đàm Duệ sửng sốt, hắn tập võ từ nhỏ, nhìn ra được trên người thiếu niên này cũng không có cái gì gọi là căn cơ võ học, nhưng chỉ trong chớp mắt y đã biến mất không còn thân ảnh. Nhãn lực Đường Đàm Duệ cũng không kém, hắn xác thực người ta không bay cũng không chạy, cứ như vậy mà tiêu thất.

Trên hiên chỉ còn lại một vò rượu không, không thừa một giọt, uống đến sạch bong.

Nhị •

Nhật thăng nguyệt hạ bốn mùa thay đổi liên tục, nháy mắt đã một năm.

Hầm rượu Thụy vương phủ không còn liên tục mất rượu, an ổn vượt qua hết năm.

Có lúc buổi tối ngẫu nhiên đi ngang qua hiên tròn, Đường Đàm Duệ lại nhớ tới thiếu niên ngồi đó uống rượu, nhưng qua một thời gian dài, hắn cảm thấy có lẽ đó là ảo giác, hoặc chỉ là một giấc mộng.

Hiên lãnh lãnh thanh thanh nào có người ngồi? Chỉ có ánh trăng băng lương. (lạnh lẽo)

Đột nhiên một đạo hắc ảnh vụt qua trong bụi cây, Đường Đàm Duệ lập tức đề phòng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một con mèo da hổ nho nhỏ đang ngồi trên hành lang, mở thật to đôi mắt mèo hướng hắn kêu meo meo, sau đó từ từ bỏ đi.

Đường Đàm Duệ cười thầm chính mình đa tâm, gần đây Nam Phiên hành động không ngừng, khách không mời đến dò hỏi tin tức cũng không ít, Hoàng thượng tuy muốn tước (đoạt) phiên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thực sự cũng không có biện pháp.

Trở lại thư phòng tiếp tục xem tấu chương, đêm đã khuya, Đường Đàm Duệ ít nhiều cũng có chút mệt mỏi.

Cửa sổ vẫn rộng mở, chẳng biết từ lúc nào tiểu miêu da hổ kia đã nằm trên bệ cửa, cuộn mình như đang ngủ, rồi như bỗng nhiên cảm nhận được điều gì, nhổm phắt dậy cảnh giác nhìn ra phía ngoài, kêu lên meo meo meo meo.

Đường Đàm Duệ nổi máu trêu đùa, tiến lên sờ sờ bé con không biết từ đâu chui ra.

Thế nhưng mèo con không hề lĩnh tình, quay đầu lại cào ngay vào lòng bàn tay của hắn, đầy hung dữ, một giọt máu lập tức theo miệng vết thương nhỏ xuống. Đúng là tiểu đông tây không biết tốt xấu, Đường Đàm Duệ thầm nghĩ.

Bỗng nhiên, giữa bóng cây ngoài thư phòng tựa hồ có chút động tĩnh, từ trong bóng tối có tiếng hít thở được nỗ lực trấn áp, cơ hồ bé đến không thể nghe thấy được, Đường Đàm Duệ ánh mắt trở nên nghiêm túc, có người!

Hắn không chút do dự rút trường kiếm bên hông, cả người vút lên lao qua cửa sổ bay ra ngoài, kiếm phong trực ngắm thẳng bóng cây, tiếng binh khí đụng nhau như hòa vào màn đêm, Đường Đàm Duệ thối lui nửa bước quát: “Người đâu, có thích khách ——!”

Thích khách thấy tình thế không ổn, gập người, nhảy vào trong đầm nước. Đường Đàm Duệ giật mình, thủy trì này tương thông với hà đạo (đường sông), một khi để hắn thoát chỉ e khó có thể bắt lại.

“Truyền lệnh xuống, đóng đập sông Huyền Vũ, những người còn lại tìm hai bên bờ, không được để thích khách đào thoát.” Đường Đàm Duệ mị mị phượng mâu hẹp dài, toát ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi, đương triều Thụy Vương gia uy danh hiển hách há lại có thể chỉ là hạng người lương thiện ôn hòa.

“Dạ!”

Vương phủ lục đục thắp đèn, đêm nay sợ không thể yên tĩnh rồi.

Mèo con ngồi trên bệ cửa sổ nghiêng đầu nhìn hắn, mờ mịt kêu to: “Meo meo?”

Tam •

Từ địa lao bước ra, tâm tình Đường Đàm Duệ không thể coi là tốt, đã bắt được thích khách, độc trong miệng cũng được lấy ra, dùng hình tra khảo, cuối cùng lại bị hắn lừa giả vờ cung khai, vải vừa gỡ xuống được một khắc liền cắn lưỡi tự sát.

Cho dù không nói Đường Đàm Duệ cũng không phải là không đoán được lai lịch của hắn, chỉ e, vẫn là do Nam Phiên phái tới a.

Thánh thượng sớm có ý thu hồi Nam Phiên, chính là khổ nỗi vẫn chưa có thời cơ viện được cái cớ nào mà thôi, lại thêm hai năm trước thiên tai liên tiếp khiến cho quốc khố trống rỗng, Thánh thượng không thể không tạm hoãn ý niệm tước phiên. Nam minh vương cũng không phải hạng người đần độn, sớm biết Thiên tử hữu tâm, nơi nơi đều cực kì cẩn trọng. Ngọa tháp chi bang (bên cạnh) há lại để cho người hãn thụy (ngủ ngáy), hắn dù có cẩn trọng cũng khó tránh bị nắm được nhược điểm. Hơn nữa qua hai năm quốc khố nay ngày càng sung túc, Hoàng Thượng chỉnh đốn hàng loạt bộ binh, sẵn sàng ra trận, chỉ e trận này đã không thể tránh né, xem hành động của Nam minh vương, thật giống như muốn tiên hạ thủ vi cường.

Đường Đàm Duệ thở dài, hắn với hoàng huynh là cùng một mẹ sinh ra, xưa nay thân cận, đến giờ vừa là quân vừa là thần, phần thân tình cũng không bởi vậy mà bất hòa, ngược lại quốc sự còn dựa nhiều vào hắn. Dù sao cũng là huynh đệ ruột a, hắn cũng chỉ nhỏ hơn hoàng huynh năm tuổi thôi.

Khi trở lại thư phòng, mèo con từ bệ cửa sổ đã nhảy sang nằm trên bàn sách như đang đợi hắn, nhìn thấy hắn tới còn kêu to meo meo, hoàn toàn không có vẻ sợ người lạ.

Đường Đàm Duệ vuốt nhẹ vết thương trên tay, lông mày nhếch lên, tiểu đông tây này thật nhanh quên, miệng vết thương của hắn còn chưa có kết vảy đâu.

Như cảm thấy được hắn bất mãn, bé con nịnh nọt liếm láp vết thương trong lòng bàn tay hắn, bộ dáng thực ôn thuận khả ái. Đường Đàm Duệ chú ý lỗ tai bé con khác với lỗ tai mèo bình thường, tựa hồ lông xù lên, dài hơn, còn rủ xuống cụp vào tai.

Đường Đàm Duệ bất giác bị điệu bộ ôn thuận kia làm cho rung động, ngón trỏ chạm vào chiếc mũi nho nhỏ, bé con lập tức vươn lưỡi liếm liếm ngón tay hắn, tinh tế mút vào, còn lấy răng nanh mài mài, nhưng lại như không dám cắn xuống. (đoạn này pink:”>)

Tiểu đông tây này thật cũng không sợ người đi.

Thụy vương gia xưa nay không hứng thú với tiểu miêu tiểu cẩu lần đầu tiên bị khí tức “siểm nịnh” của bé con lay động, tiểu gia hỏa này ánh mắt thực trong trẻo… Khiến hắn nhớ tới thiếu niên mình gặp ở hiên tròn năm trước.

Hắn tên gì nhỉ? A Cửu?

“Tiểu đông tây, chỉ cần ngươi nghe lời, muốn xin ta ba bữa cơm cũng không khó.” Đường Đàm Duệ xoa xoa lỗ tai xù lông của mèo con nói, “Từ nay gọi ngươi là A Cửu đi.”

Miêu nhi hốt nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhãn tình mở thật to như xuyên thấu con người. Đường Đàm Duệ bị bé con nhìn đến không được tự nhiên, gõ gõ đầu nhỏ nói, “Ánh mắt này, thật đúng là rất giống.”

Miêu nhi bị đau, meo meo một tiếng quay lưng lại vểnh mông không thèm để ý tới hắn. (đùa, kute thế~~:”>)

Tứ •

Rượu trong phủ Thụy Vương gia lại bắt đầu mất trộm, Thụy Vương biết được cũng không hiểu tâm tư thành cái dạng gì lại ra lệnh không cần truy cứu.

Thiếu niên lai vô ảnh khứ vô tung kia há lại để người bình thường bắt được, vài hũ rượu cũng chẳng đáng mấy đồng, nhưng người trộm rượu lại khiến lòng hắn tò mò vô hạn.

Hắn chờ mong y lại xuất hiện, có đôi khi thậm chí cố tình vô ý đi ngang qua hiên tròn kia, nhưng trong hiên vẫn như trước vắng lặng, trừ bỏ ánh trăng thì không còn gì hết.

Bé mèo của hắn lại càng ngày càng bướng bỉnh, hôm nay ở hoa viên bắt bướm ngày mai lại ở trên nóc nhà chơi đùa, không thể không làm rơi vài miếng ngói.

Cũng không có thấy bé bắt chuột, ngược lại, có lần Đường Đàm Duệ còn tận mắt trông thấy bé con ngậm một miếng thịt để ngay trước hang chuột, còn vươn móng nhỏ đẩy miếng thịt khô vào trong, sau đó khoan thai nện bước đi ra.

Khó trách mấy con chuột trong phủ gần đây càng thêm hung hăng ngang ngược, nguyên lai là cấu kết với bé ta làm việc xấu.

Đường Đàm Duệ trong cơn tức giận bắt lấy miêu nhi chuyên phá hư, bỏ đói nguyên ngày, A Cửu đói bụng lắm a, đợi buổi tối hắn đến xem liền gắt gao ôm giày hắn không buông, vẻ mặt đáng thương vô cùng.

Đường Đàm Duệ một bên gõ đầu bé con một bên mắng: “Còn dám cho chuột ăn thịt khô nữa không?”

A Cửu ôm đầu co rúm trên mặt đất giật giật, meo meo gọi một tiếng, như đang nói không dám.

Thụy Vương gia tâm mãn ý túc lúc này mới phát hiện tiểu gia hỏa kia đã đói lắm rồi, liền uy một chút thức ăn, tiểu gia hỏa vẻ mặt tham lam, ra sức hì hụi ăn.

Ngày hôm sau, thị nữ Thúy Nùng nhịn cười hướng hắn cáo trạng, A Cửu đổi thành ngậm cá khô đi uy lão thử.

A Cửu đáng thương lại bị bỏ đói a.

Tối hôm đó, Thụy Vương gia nơi nơi tìm mèo con của hắn, tìm không thấy khiến hắn có chút thất vọng, vừa vặn đi tới gần hầm rượu, hắn liền thuận tay lấy một vò tính uống một mình.

Tiến vào hầm rượu lại nghe “tủm” một tiếng, hảo giống cái gì đó rơi xuống nước. Đường Đàm Duệ nổi máu tò mò, đặt nến xuống tiến đến gần, rượu sắp hàng lối chỉnh tề, nhưng trong đó có một vò nê phong lại mở, bên trong còn phát ra thanh âm “ùng ục”.

Đường Đàm Duệ tiến sát đến nhìn, nhất thời dở khóc dở cười. Mèo con của hắn cư nhiên lại đang bơi ngay trong vò rượu.

Lúc xách tiểu túy miêu từ trong vò rượu ra, A Cửu đã uống đến mơ mơ màng màng, lông mao cả người đều ướt đẫm, lảo đảo lảo đảo trên mặt đất lắc lắc rũ rượu ở trên người.

Thật chưa từng nghe qua có con mèo nào đi thích uống rượu. Thụy Vương Gia đành lấy khăn tay bao tiểu đông tây cả người toàn mùi rượu, giao cho thị nữ Thúy Nùng đem đi tắm rửa sạch sẽ.

A Cửu được tẩy sạch lau khô một lần nữa bị đặt trên bàn sách, Đường Đàm Duệ nhìn tiểu gia hỏa vẫn còn đang say lướt khướt đến đứng còn không vững, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Túy miêu nằm xuống bàn lăn qua lăn lại, lăn một hồi ôm đầu ngồi xổm trên bàn nhìn Vương gia, dáng vẻ mơ mơ màng màng. Đường Đàm Duệ lấy ngón tay gõ vào đầu, mèo con lại lăn lăn hai cái trên bàn rồi nức nở.

Lại dùng ngón tay trêu trọc, bé con liền ôm ngón tay hắn khóc nức nở làm nũng, bộ dáng vô cùng khả ái.

Chẳng nhẽ cho tới nay trộm rượu là nội tặc? Đường Đàm Duệ trăm mối không có cách giải, hay vẫn là thiếu niên A Cửu kia lại đến thăm hầm rượu nhà hắn, sau đó khiến cho mèo con tham ăn thích trộm thịt này có cơ hội chạy vào?

Bé con đã nằm trên tay áo hắn ngủ, lông còn chưa khô hết, dính vào người lại có vài phần đáng thương. Đường Đàm Duệ dùng ngón tay chạm nhẹ vào chiếc mũi nho nhỏ của A Cửu, móng vuốt A Cửu vươn ra gạt gạt, đệm thịt mềm hồng nhạt, lợi trảo (móng sắc) lại không hề vươn ra. Lấy tay vân vê đệm thịt mềm hình hoa mai, A Cửu cuộn mình run rẩy, từ trong cổ họng phát ra chút thanh âm như đang càu nhàu, rồi say sưa ngủ tiếp.

Lòng Đường Đàm Duệ mềm nhũn, tiểu gia hỏa này luôn làm cho hắn giận nhưng lại không thể trách mắng được a.

Trung

Ngũ •

Sai Thúy Nùng đem ổ mèo sang phòng ngủ của hắn, Đường Đàm Duệ cũng đã mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ ngay lập tức.

Nửa đêm hắn tựa hồ cảm giác A Cửu nhảy lên giường, hắn lẩm bẩm một tiếng đừng nháo, rồi trở mình ngủ tiếp.

Đêm khuya, nguyên bản Đường Đàm Duệ đang ngủ say bỗng cảm giác được có hô hấp gần kề liền bừng tỉnh, hơi thở phả vào gáy hắn không thể nghi ngờ là của con người.

Theo bản năng, Đường Đàm Duệ xoay người bắt hai tay người kia kéo lên đỉnh đầu, thân thể đè lên hai chân y. Đang mơ mơ màng màng cảm thấy đau, người nọ nhãn tình mê ly lăng lăng nhìn vẻ mặt túc sát (muốn giết ng) của Đường Đàm Duệ.

“Ai a?” Thiếu niên ngáp một cái, giật giật hay tay đang bị gắt gao giữ chặt. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, Đường Đàm Duệ thấy rõ khuôn mặt người kia, đúng là thiếu niên A Cửu mà hắn đã từng gặp.

“Ngươi sao lại ở trong này? Lại lấy trộm rượu của ta?” Đường Đàm Duệ ngẫm nghĩ.

Trên người thiếu niên vẫn còn vương lại chút mùi rượu, dường như y cảm thấy có chút ủy khuất, đôi môi nhợt nhạt nhẹ nhàng khép mở, nhỏ giọng phủ nhận: “Chính ngươi đòi lưu ta, rượu này tự nhiên cũng là của ta, không phải là đi trộm.”

Đường Đàm Duệ phượng mâu tối sầm, hỏi ngược lại: “Ta lưu ngươi khi nào?”

Thiếu niên cười nhạo: “Ngươi vẫn chưa nhận ra sao, ta chính là tiểu miêu mà ngươi dưỡng a.”

Nghe A Cửu nói hắn dự cảm này là sự thực, nhưng vẫn nhíu nhíu mày hỏi: “Miêu yêu (tinh)? Từ đâu tới?”

Thiếu niên như bị giẫm phải đuôi lên tiếng kháng nghị: “Ta không phải là miêu yêu! Ta là tửu mị, nhà ngươi có vài hũ hảo tửu vẫn chôn dưới đất từ ngày xưa, qua nhiều năm tự nhiên thành tinh, ta vốn chính là yêu tinh ở đây, bản địa, bản địa a!”

Đường Đàm Duệ vẫn híp mắt đánh giá y, ánh mắt đầy nguy hiểm, cảm giác như đã chọc giận chủ nhân của mình tửu mị nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là một tiểu yêu tinh không làm được việc gì, ngươi đừng tìm hoa đạo sĩ bắt ta nha.”

Thấy hắn không trả lời, ngược lại vẻ mặt như đang suy tư điều gì, tửu mị càng luống cuống, nơm nớp lo sợ hỏi: “Kia… Ta đây không ăn trộm rượu của nhà ngươi, đúng không?”

Đường Đàm Duệ vẫn không trả lời, vẻ mặt bí hiểm, tiểu tửu mị chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, lúc này sợ hãi, đôi mắt mèo mở to chớp chớp, dưới ánh trăng nhàn nhạt lộ ra vài phần đáng thương.

Đường Đàm Duệ đột nhiên cảm thấy mình giống như đang khi dễ tiểu động vật, lại nghĩ tới bản thân bị trêu chọc lâu như vậy có chút tức giận.

“Kia… Vậy ngươi muốn thế nào?” Tửu mị tiểu tâm dực dực hỏi.

Tự nhiên bản thân giống như trở thành ác nhân bức lương vi xướng (ép người zô thanh lâu =))), Thụy Vương gia dở khóc dở cười, máu đùa cợt lại lần nữa trỗi dậy: “Ngươi hôn ta một cái, ta liền không truy cứu, thế nào?”

Tửu mị ánh mắt long lanh đóa đóa (trốn), có vẻ như không muốn, nhưng nghĩ tới vẻ mặt âm trầm của Thụy Vương gia ban nãy lại cảm thấy sợ hãi, đành phải lão đại bất nhạc nhắm mặt lại, dẩu môi hôn hắn một cái, thái độ có lệ đến cực điểm.

Hơi rượu nhàn nhạt theo hơi thở tỏa ra, trong đêm càng thêm vài phần ám muội. Bộ mặt thanh tú bị y làm cho nhăn nhó, Thụy Vương gia thấy vẻ mặt y không cam lòng ngược lại không biết nên làm thế nào, đành phải thả người.

Tửu mị vừa được tự do liền biến thành miêu nhi, cọ cọ vào chân hắn, nhảy khỏi giường quay trở về cái ổ nho nhỏ của mình, không quên quay đầu cảnh giác nhìn hắn.

Mắt thấy người biến thành mèo Đường Đàm Duệ cũng không thể không tin, nguyên lai hắn không phải dưỡng mèo mà là tửu mị a. Bất quá tửu mị này bộ dáng lại giống một con mèo.

Thụy Vương gia bất đắc dĩ thở dài, đêm nay thật lắm thứ hoang đường.

Lục •

Từ lúc bị phát hiện chân thân (thân phận thật), A Cửu thật ra cũng chẳng thêm được mấy phần kiêng nể, vài lần Đường Đàm Duệ vừa mở cửa sổ đã nhìn thấy A Cửu vắt chân ngồi trên cây ngoài viện tử, lắc lắc bình rượu trong tay hướng hắn cười hì hì. Cây hoa đào đáng thương nhỏ bé, yếu ớt chịu sao nổi mấy trò đu cây vịn cành, bị thiếu niên thô lỗ bò lên bò xuống, cành đào vốn mãn hoa giờ xơ xác, rơi rụng mất phân nửa.

Hộ vệ trong Vương phủ đang vô cùng khẩn trương, gần đây thường có nha hoàn tôi tớ nói gặp một thiếu niên chạy khắp nơi, có khi say khướt, có khi trong tay cầm một vò rượu, còn có khi…. Y đi ra từ phòng của Vương gia.

Không ai dám hỏi Vương gia, có điều Thụy Vương vẫn im lặng, thái độ như ngầm chấp nhận, mọi người cũng chỉ biết đoán già đoán non có lẽ Vương gia kim ốc tàng kiều (nạp thiếp). Phỏng đoán này được chứng minh sau khi thiếp thân thị nữ Thúy Nùng nhìn thấy Vương gia cùng thiếu niên không biết tên kia thưởng rượu đánh đàn.

Thụy Vương gia cũng không biết nguyên lai mình bị người ta mặc nhận là đoạn tụ (đồng tính), hắn xưa nay lãnh tình, bất kể với việc gì cũng đều rất lãnh đạm, cho dù biết chỉ e cũng chẳng thèm để ý.

Khiến cho hắn quan tâm có lẽ chính là A Cửu, thì ra tiểu tứu quỷ này trừ bỏ biết thiên hạ danh tửu ra còn là một tay tối hảo cầm.

Hôm nay hai người ở trong đình ngoài hoa viên hóng gió uống rượu, trong đình bày một chiếc đàn cổ, A Cửu ngứa nghề liền tiến đến gảy một bài, thanh âm “tranh tranh” tuôn chảy cuồn cuộn, tiếng đàn du dương, tựa như sơn gian thiển khê (dòng suối nhỏ chảy róc rách giữa núi rừng) đang cất lên tiếng hát, lại như tiếng chim hót lanh lảnh.

Đường Đàm Duệ có vài phần say mê, A Cửu gảy xong một khúc liền đòi phần thưởng, ôm vò rượu sống chết cũng không buông.

Giữa xuân tháng ba, hoa đào nở rộ rực rỡ, giữa một mảnh phi hồng (đỏ tươi) thiếu niên âu yếm ôm lấy vò rượu mà nốc, thần thái ham ăn vô cùng.

Khuôn mặt ửng đỏ vì rượu, làn da trắng như tuyết tựa như được điểm thêm vài cánh đào phi sắc, đôi mắt mèo con giờ đây vì men say mà trở nên mê ly, mang theo dáng vẻ ngây thơ khả cúc.

Cảnh tượng khiến cho lòng người bỗng nhiên sinh ra vài phần ôn nhu, Đường Đàm Duệ lấy khăn tay giúp hắn lau đi vết rượu trên khóe miệng, nói: “Từ từ một chút, không ai cướp của ngươi đâu.”

A Cửu ôm bình rượu oai đầu hỏi: “Ta đánh đàn hay không?”

“Hảo.” Đường Đàm Duệ thành thật.

A Cửu cười đến sáng lạn, đắc ý nói: “Trước kia ta uống rượu ở phố hoa, thiếu tiền đều là làm mại nghệ mới trả hết nợ.”

Đường Đàm Duệ lập tức đen mặt, lạnh lùng nói: “Về sau không được đi mấy chỗ như thế.”

Thiếu niên ôm bình rượu vẻ mặt lộ ra vài phần ủy khuất, cãi lại: “Nơi đó có không ít hảo tửu a.”

“Ngươi thích rượu gì cứ nói, ta liền sai người tới đó mua.”

A Cửu bộ dáng không cam lòng: “Không giống nhau a…”

“Có cái gì không giống nhau, trẻ con nên ngoan ngoãn nghe lời.” Thụy Vương gia lo lắng tiểu gia hỏa học thói xấu, nhất quyết không nhượng bộ.

A Cửu càu nhàu, nhỏ giọng nói: ” Đừng giận mà, nơi đó mặc dù có không ít nam nhân đáng ghét, bất quá các tỷ tỷ tốt lắm, còn mời ta uống rượu.”

Đường Đàm Duệ khóc không được mà cười cũng chẳng xong, tiểu gia hỏa này luôn có bản lĩnh làm hắn dở khóc dở cười.

“Ta không cho ngươi uống rượu sao?” Đường Đàm Duệ không cam lòng nhìn hầm rượu nhà mình ngày càng vơi mà vẫn không được để ý, không khỏi nhắc nhở A Cửu hắn mới là người cho y uống rượu nhiều nhất a.

“Đúng a.” A Cửu có chút say, khuôn mặt hàm hậu ửng hồng gật gật.

Tửu mị từ nhỏ đã thích rượu, kiêng rượu với chúng mà nói còn thống khổ hơn cả tuyệt thực. Cũng may các chàng uống nhiều nhưng không có hại đến thân a, chỉ là sẽ mệt rã rời. A Cửu uống nhiều bắt đầu ngáp ngáp, sau đó ôm bình rượu tựa luôn vào bàn đá vù vù đại thụy.

Tiểu đông tây bộ dáng say khướt quả thực có vài phần đáng yêu. Đôi khi rõ ràng đang đi trên đường, nhưng vì A Cửu đã uống quá nhiều, lảo đảo, liền hôn cột, chàng đau cũng không thèm lên tiếng, tự mình ôm đầu ngồi chổm hổm bên cạnh cây cột, hết chóng mặt lại tiếp tục màn lảo đảo.

Kết quả không ngoài ba loại, nếu không phải y say lướt khướt rồi ngã luôn lên ghế đá ngủ thẳng cánh, thì cũng là thị nữ hộ vệ phát hiện chàng ngủ ở xó nào đó rồi tha về phòng, hoặc không thì đến lượt Đường Đàm Duệ phát hiện, tận tình lừa tiểu gia hỏa kia quay về phòng ngủ.

Dù sao cũng chưa từng có lần nào A Cửu nhà ta thuận lợi lết về được đến giường của mình.

Thị nữ cùng đám hộ vệ dường như cũng đã quen với bộ dáng tối ngày say lướt khướt của công tử, thiếp thân thị nữ Thúy Nùng còn biết được thói quen vắt vẻo trên cây của chàng ta, vài lần còn suýt nữa thành lọt sông té giếng… Nàng bất đắc dĩ lãnh thêm nhiệm vụ làm thế nào đem công tử an an toàn toàn về đến phòng.

Đường Đàm Duệ cũng biết A Cửu cùng với mấy cây cột vô cùng có duyên, cũng không mong tiểu tử kia đục được một lỗ trên đó, đành sai người lấy vải bao hành lang lại, để người nào đó không thành đầu rơi máu chảy.

Còn lại, cũng đành tuân mệnh giời, chỉ mong người kia đừng say chết trong hũ rượu a.

Thất •

Mùa xuân qua đi thực nhanh, mùa hè kinh thành luôn cực kì oi bức, A Cửu lấy cớ trời quá nóng mà đóng đô luôn trong hầm rượu tối tăm. Ngẫu nhiên Đường Đàm Duệ đi vào hầm rượu tìm người đều có thể thấy tiểu tửu mị nằm trên mặt đất, ngoe nguẩy cái đuôi kêu meo meo, hiển nhiên là đã uống rất nhiều.

Có lần, Đường Đàm Duệ tha người trong hầm rượu ra ngoài cùng nhau du hồ, ao sen Vương phủ cũng không lớn, lá sen thay mới, thoạt nhìn như màu ngọc bích đang tuôn đổ giữa ngày hè.

Diệp tiểu chu (lá thuyền nhỏ), hoa sen thướt tha, lại thêm thanh tửu cầm âm, nguyên bản dệt nên cảnh tưởng tuyệt vời không thể diễn tả.

Ngờ đâu A Cửu uống đến say túy lúy, nhìn thấy một con chuồn chuồn đậu trên ngọn sen, nhất thời thói ham chơi nổi lên, hồn nhiên quên luôn mình không phải đang ở trên mặt đất, thẳng tắp nhảy ra khỏi thuyền.

Bùm một tiếng rơi xuống nước, chớp mắt Vương phủ loạn thành người ngã ngựa đổ, cứu người a cứu người, đại phu a đại phu. May mắn A Cửu thân thể khỏa mạnh, hoàn toàn không nhiễm phong hàn, vừa tỉnh ngủ đã lại sinh long hoạt hổ.

Chớp mắt tiết trời đã muốn phong diệp phiêu hồng. (lá phong chuyển đỏ, ý là sang thu :’>)

Thời tiết vừa chuyển lạnh Đường Đàm Duệ lập tức ra lệnh cưỡng chế cấm A Cửu chui vào hầm rượu uống thả cửa, phải là rượu đã hâm nóng mới bằng lòng cho uống. A Cửu cau mày không thích, bị phượng mâu hẹp dài liếc một cái, lập tức ngoan ngoãn phục tùng.

A Cửu cũng không biết vì sao mình lại sợ Đường Đàm Duệ như vậy, hắn rõ rằng đối xử với y hảo vô cùng, nhưng là nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười tuấn mỹ của hắn thay bằng một mảnh sâm lãnh (lạnh lẽo, âm u), y liền không kìm nổi mà sợ hãi. Rõ ràng là phượng mâu ôn nhu hảo khán, nhưng một khi lạnh như băng thì so với cái gì cũng đều dọa người.

Thế nhưng nếu cả ngày không thấy hắn, không hiểu sao lại cảm thấy bất an, thậm chí đôi khi nửa đêm y còn cố ý chạy tới phòng của hắn, leo lên giường ung dung tìm một chỗ cuộn mình ngủ. Người này đem tới cho y, không chỉ là cảm giác an tâm, mà còn cả ôn nhu.

Y rất thích nơi này, không muốn rời đi.

Tửu mị rất lưu luyến yêu tinh gia, vì chúng là theo rượu chôn dưới đất năm xưa hấp thu được tinh hoa nhật nguyệt mà thành tinh, nơi nào chôn rượu, nơi đó chính là nhà của chúng.

Đó chính là nơi y được sinh ra, ngay bên ngoài thư phòng mãn hoa đào của Thụy Vương gia, nơi chôn ba hũ Tang lạc tửu. Có lẽ là chủ nhân trước đây của Vương phủ này chôn xuống, chắc đã từ rất lâu rất lâu rồi.

Ngày thu ánh mặt trời ấm áp khiến cho con người ta không nhịn được mà muốn nằm xuống nghỉ ngơi, A Cửu vừa hưởng dụng hết một vò rượu trái cây ủ trong vương phủ, hơi rượu mát lạnh vẫn còn quanh quẩn trong miệng, y cảm thấy có chút say, cũng có chút mệt mỏi, cứ thế nằm ngủ luôn trên bãi cỏ.

Thiếu niên say sưa ngủ, y như mơ thấy cái gì đó ăn rất ngon, miệng lảm nhảm tạp ba tạp ba, trở mình lại tiếp tục ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cây lá dừng lại trên khuôn mặt y, bóng nắng theo gió nhẹ nhàng lay động, hết thẩy đều vô cùng tĩnh lặng.

Đường Đàm Duệ bước ra từ thư phòng nhìn thấy một màn như vậy, hắn thở dài, trở về phòng lấy một chiếc áo khoác nhẹ nhàng bước đến bên A Cửu, đắp lên người y.

A Cửu sắc mặt hồng nhuận, vì say mà ửng hồng, chiếc cổ trắng như tuyết, tóc đen tản mát trên khuôn mặt, thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng lại cũng thật đáng yêu.

A Cửu vô ưu vô tư, đó cùng là điều Đường Đàm Duệ ngưỡng mộ nhất ở y. Chỉ cần có rượu để uống, hắn đã cảm thấy rất khoái nhạc. Với những thứ gì gì đó khác, y tới cũng chẳng thèm ngó tới.

Phàm nhân cùng yêu tinh khác nhau có lẽ là ở chỗ này, người so với yêu luôn tham lam hơn.

Thiếu niên bất an nhíu nhíu mày, tay khua khua trong không trung như muốn nắm lấy cái gì đó, Đường Đàm Duệ vươn tay kéo cánh tay đang giãy dụa của y xuống, A Cửu như bắt được thứ khiến cho y cảm thấy an tâm, thỏa mãn hừ hừ một tiếng, cọ mặt vào thảm cỏ tiếp tục ngủ, miệng còn niệm niệm: “Tửu… Hảo tửu, chưa uống xong…”

Bị nhầm thành vò rượu, Thụy Vương gia bất giác nở nụ cười, đưa tay búng nhẹ lên trán thiếu niên, khiến hắn đá đạp lung tung một trận.

Ánh mặt trời ấm áp dừng lại trên khuôn mặt thiếu niên, nguyên bản làn da trắng nõn như tối hảo từ khí (đồ sứ) tỏa ra ánh sáng ôn nhuận,   giờ đây còn vì say rượu mà ửng hồng, càng thêm động lòng người. Đôi môi nhàn nhạt hơi hơi khép mở, như đang nỉ non điều gì.

Đường Đàm Duệ cũng không biết mình bị làm sao, giờ khắc này lại không thể khống chế được bản thân mà cúi xuống hôn lấy đôi môi kia, cánh môi ướt át khép mở, từ trong miệng phả ra hơi rượu trái cây ngọt ngào. Đường Đàm Duệ tham nhập đầu lưỡi, như muốn đòi lấy thóa dịch còn vương chút mùi rượu của y, như trầm mê trong trò chơi ôn nhu nhưng cũng tràn ngập khiêu khích vô hạn.

Thiếu niên mơ màng bất an ngọ nguậy, vô ý thức muốn biết thứ đang không ngừng khuấy động trong miệng mình là cái gì, liền vừa mút lại vừa liếm, khiến Đường Đàm Duệ càng thêm rung động.

Không thể tiếp tục như vậy được nữa, Đường Đàm Duệ miễn cưỡng thối lui, chống một tay lên thảm cỏ chăm chú ngắm nhìn y.

Loại tình cảm này là ưa thích đi, là bắt đầu từ lúc nào nhỉ?

Là từ lần đầu tiên y lộ ra vẻ say rượu nồng đậm trước mặt hắn? Hay là khi y say khướt mà ngã vào lòng hắn? Hay là… Ngay từ lúc ban đầu sâu thẳm trong tâm hồn hắn đã bị rung động bởi thiếu niên ngồi dưới ánh trăng nơi hiên tròn ấy, lắc lắc vò rượu hướng hắn mỉm cười tự tại mà thong dong?

Trái tim bất giác đập thình thịch.

Tâm tình ôn nhu đối đãi với y có lẽ đột nhiên bắt đầu từ ngày đó, lại chưa từng thay đổi.

Mà hắn nhận thức, giờ này khắc này mới chính thức hiểu được.

Nguyên lai, đó là yêu…

Hạ

Bát •

Làm một Vương gia luôn có ít nhiều phiền não, tỷ như, thọ thần của hoàng đế bệ hạ nên tặng cái gì mới tốt đây.

Nếu chỉ là như vậy cũng chẳng có gì đáng nói, gay go nhất chính là thọ yến lần này không  khác gì một Hồng Môn Yến(ai muốn biết thì hỏi anh goo ấy). Hoàng đế bệ hạ lấy danh nghĩa thọ thần tuyên Nam Phiên Nam Minh Vương tiến kinh, hạ quyết tâm bắt giặc phải bắt vua trước, trực tiếp cài người tước phiên. Đường Minh Thụy cũng không tán thành với hành động này, quá đột ngột, một khi bên trong có gì sai sót, khó có thể đảm bảo quân đội của Nam Minh Vương đang đóng ngoài kinh thành sẽ không dựng cờ tiến đánh hoàng cung, mà ngự lâm quân chưa chắc đã chống đỡ được nội ngoại giáp kích. (thế gọng kìm)

Trong triều mây mưa thất thường, Nam Minh Vương căn cơ thâm hậu, thế lực trong triều cũng không thể khinh thường, đây cũng là chuyện mà Thụy Vương gia vẫn lo lắng.

Hoàng đế bệ hạ ngẫu nhiên cũng sẽ đích thân tới Thụy Vương phủ  tán chuyện với bào đệ thân cận, cùng bàn kế lớn của đất nước. Hôm nay Hoàng đế bệ hạ xuất tuần gặp Thụy Vương gia đang ôm một chú mèo con, không khỏi hiếu kì hỏi: “Trẫm thật không biết bào đệ của mình lại thích chơi đùa với tiểu miêu tiểu cẩu nha.”

Đường Đàm Duệ cười nói: “Hồi Hoàng Thượng, thần đệ dưỡng cũng không phải chỉ là một con mèo bình thường a.”

“Nga?”

Đường Đàm Duệ nghiêm trang nói: “Mèo thần đệ dưỡng rất thích uống rượu a.”

Tửu mị lầm bầm vài tiếng, dùng móng vuốt cào cào vào cánh tay hắn, lực đạo cũng không tới mức khiến hắn bị thương.

Hoàng đế cười lớn: “Thú vị vậy sao, mèo mà cũng uống rượu?”

Đường Đàm Duệ sai người đem một vò rượu tới, rượu còn chưa mở ra, A Cửu cũng đã ngửi được hương Tang lạc tửu lâu năm, lập tức từ trên người Đường Đàm Duệ nhảy xuống, chạy quanh vò rượu không ngừng kêu meo meo, còn nhảy lên nê phong như thúc giục người đến mở ra. Nê phong vừa mở A Cửu lập tức cả đầu đều chui vào trong vò rượu, lè lưỡi liếm a liếm, bộ dáng nhanh như khỉ.

Hoàng đế bị dáng vẻ tham ăn của tửu mị chọc cười, không khỏi khen: “Kì diệu, kì diệu, con mèo này thực thông minh, trẫm chưa bao giờ thấy qua có mèo thích uống rượu như thế.”

Đường Đàm Duệ nhìn bộ dạng A Cửu lắc đầu, đây là con mèo tham a, tham lại chính là rượu.

Hoàng đế bệ hạ dạo gần đây tâm tình rất tốt, quay lại sai người đem tặng một rương cá tươi, coi như là lễ vật cho A Cửu. A Cửu từ xa đã ngửi thấy mùi cá, sau khi từ biệt, vẻ mặt hờn giận tức tối nói: “Ta là tửu mị, có phải là miêu yêu đâu, như thế nào lại thích cá, toàn mùi xác thúi, đem đi đem đi! Muốn tặng thì tặng hảo tửu a.”

“Sao thế, không lấy uy huynh đệ lão thử của ngươi nữa?” Đường Đàm Duệ cười nói.

A Cửu xoay mặt thầm nói: “Trước kia muốn mượn thông đạo của chúng nó vào hầm rượu cho nên mới cho chúng nó lộ phí, hiện tại dù sao cũng không cần, ta mới không thèm tiện nghi cho chúng nó, ta toàn phải giấu hảo nhục kiền(thịt khô) cho chúng nó, phi thường chán ghét.”

Có lẽ điều may mắn nhất đối với chàng A Cửu đó là đám chuột không thích rượu a.

Cửu •

Thọ yến của Hoàng đế bệ hạ Thụy Vương gia nhất định phải tham gia, A Cửu đứng ngoài cửa ôm vò rượu nhìn thị nữ Thúy Nùng giúp hắn thay quần áo, sau đó uống một ngụm rượu hỏi: “Tối sẽ trở về khuya sao?”

Đường Đàm Duệ ừ một tiếng, rồi nói: “Không cần chờ ta, có lẽ đêm nay sẽ ở lại trong cung.”

Thúy Nùng đã lui xuống, Đường Đàm Duệ đối với A Cửu vẫy vẫy tay, A Cửu đi tới đôi mắt mở to nhìn hắn, Đường Đàm Duệ thấy vẻ mặt vô tội của y không nhịn được cúi xuống hôn một hơi rồi nói: “Uống ít thôi, đừng say rượu rồi lại đau đầu.”

Mặt A Cửu lập tức hồng lên, như đang say rượu, hắn hơi lảo đảo vỗ vỗ gương mặt mình nói: “Ta gần đây cũng không uống nhiều lắm.”

“Đi ngủ sớm một chút.” Đường Đàm Duệ vỗ vai y dặn dò.

A Cửu ưng thuận, lắc lắc vò rượu đi ra cửa.

Ngoài cửa Thúy Nùng vừa thấy sắc mặt y diễm như hồng hà (đẹp như rặng mây đỏ) liền len lén cười, A Cửu hừ một tiếng bắt chước khẩu khí Thụy Vương gia quát: “Tiểu nha đầu ngày càng không biết lớn nhỏ, còn không đi hâm nóng vò rượu đem lại đây cho gia.”

Thúy Nùng cười hì hì thi lễ, sau đó ngòn ngọt nói: “Thưa vâng, gia.”

Đêm đó Đường Đàm Duệ quả nhiên chưa trở về, A Cửu cưu chiêm thước sào (tu hú chiếm tổ chim khách) leo lên ngủ trên giường lớn của hắn, đếm hoa văn trên lan can rồi đi vào giấc ngủ.

Một đêm ác mộng, A Cửu cả đêm ngủ không ngon giấc, vài lần bừng tỉnh, trên mặt giường lớn trống trải, một mình y lăn từ bên nọ sang bên kia, vẫn cảm thấy sợ, cuối cùng cuộn mình thành một cục bọc trong chăn dày rồi mới một lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai Thụy Vương gia vẫn như trước chưa có trở về, A Cửu túm lấy Thúy Nùng hỏi, THúy Nùng lắc đầu nói không rõ, có thể là vẫn ở trong cung. A Cửu có chút bất an, nhưng lại không biết phải làm sao, hưng trí uống rượu cũng chẳng còn, cả ngày ngơ ngác ngồi trong đình hóng gió, ngắm cổ cầm đến ngẩn người.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, âm u như sắp có tuyết rơi.

Tâm tình nặng nề đến khó hiểu làm cho A Cửu đứng ngồi không yên, y cảm giác dường như Đường Đàm Duệ đã xảy ra chuyện, nhưng hắn có thể xảy ra chuyện gì đây…

Sáng hôm sau một trận đại tuyết bắt đầu buông rơi, thời điểm A Cửu tỉnh lại có chút ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, y nghĩ trời đã sáng, ngờ đâu vừa đẩy cửa sổ ra đã thấy bên ngoài một mảnh ngân trang tố khỏa. (trắng xóa)

Nếu là ngày thường, y chỉ sợ đã sớm vô cùng cao hứng chạy tới nghịch tuyết đi, hôm naycó điều y một chút hưng trí đều không có.

Bỗng tiếng người vội vàng đập cửa truyền tới, thanh âm Thúy Nùng hốt hoảng: “Công tử, người tỉnh chưa?”

A Cửu mở cửa, hai mắt Thúy Nùng đều sưng đỏ, nàng nghẹn ngào nói: “Trong cung truyền ra tin tức, thọ yến Bệ hạ gặp chuyện, Vương gia vì bảo hộ Bệ hạ mà bản thân bị trọng thương, đã hôn mê bất tỉnh hai ngày, ngự y nói chỉ sợ… Chỉ sợ là…”

A Cửu ngơ ngác đứng ở đầu gió, đả kích trong nháy mắt đã khiến y quên cả suy nghĩ, trong đầu y lúc này chỉ có vài chữ Thụy Vương gia, trọng thương, hôn mê…

“Công tử, công tử, người muốn đi đâu?” Phía sau A Cửu thanh âm Thúy Nùng hét to truyền đến, y hoàn toàn không biết, y chỉ biết mình muốn đi tìm Đường Đàm Duệ, y phải cứu hắn.

Trời còn chưa sáng hẳn, nhưng trên đường đã có thưa thớt vài người đi lại, bọn họ nhìn thiếu niên y phục đơn bac, chân trần chạy băng băng trên đống tuyết như nhìn một kẻ điên, y vẻ mặt đờ đẫn, thế nhưng trên khuôn mặt lại tựa như vẫn còn dấu tích của hai hàng nước mắt.

A Cửu dường như không hề có cảm giác đối với làn tuyết băng lãnh, đại tuyết vẫn đang rơi, vương trên tóc y, lốm đốm bạch sắc.

Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ngày bọn họ mới quen, thuở ban đầu ngồi dưới ánh trăng nơi hiên tròn gặp nhau, người trẻ tuổi cẩm y tuấn mỹ có chút đề phòng hỏi y là ai, A Cửu vẫn nhớ rõ y đã trả lời: Người qua đường.

Y vốn tưởng rằng bọn họ thật sự chỉ là người qua đường thoáng nhìn thấy nhau, thế nhưng… Thế nhưng bây giờ loại cảm giác khiến người ta đau đớn đến không muốn sống này là gì?

Y sống trong vương phủ đã thành thói quen vốn cũng không có nhiều sự tình xảy ra, một nơi có gia đình bình thường ấm áp,  nơi có rượu ngon có mỹ thực, nơi … Có Đường Đàm Duệ.

Y không muốn dứt bỏ nhất chính là con người bất động thanh sắc mà ôn nhu kia, cho dù hắn là con người, y cũng nguyện ý bồi hắn cùng nhau chậm rãi mà già đi.

Tu vi không quan trọng, mỹ tửu cũng có thể vứt bỏ, duy chỉ có chấp nhất, chính là Đường Đàm Duệ mà thôi.

Y không thể tưởng tượng người kia sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình, thật giống như y không thể tưởng tượng cuộc đời y sẽ thành cái dạng gì nếu không có tiệc rượu.

Cả đời này, rốt cục có cái gì là không thể mất.

Đường Đàm Duệ.

A Cửu như một cơn gió nhẹ nhàng bay qua tường cung cao lớn, yêu tinh đều kiêng dè nơi này, bởi long khí nồng đậm quá mức sẽ trở ngại tu vi, nhưng giờ phút này y cũng bất chấp. Y kéo vài thị nữ qua đường hỏi chỗ của Thụy Vương gia, rồi đánh ngất xỉu, giấu sau giả sơn khuất gió.

Lúc tiến vào phòng Thụy Vương gia, y cực kỳ khẩn trương, thật cẩn thận mê đi thị nữ đang ở một bên chiếu cố.

Đường Đàm Duệ nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn chút huyết sắc. A Cửu thậm chí cảm nhận được sinh khí trên người hắn rất mỏng, tử khí đã bắt đầu lờ mờ ngưng tụ trên đầu, đây là tín hiệu cực kì nguy hiểm.

A Cửu sợ hãi, tiểu tâm dực dực dò tìm hơi thở của hắn, tuy mỏng manh nhưng vẫn còn, y yên lòng được một chút.

Y đã quyết định, chẳng sợ phải dùng tu vi để đánh đổi, chỉ cần người này có thể sống sót.

Tách môi Đường Đàm Duệ ra, A Cửu cúi người hôn lên, cánh môi đụng chạm nhưng giờ phút này y cũng vô tâm cảm thụ, y thôi thúc tinh khí trong cơ thể mình lên miệng, chậm rãi truyền cho Đường Đàm Duệ.

Tinh khí nồng đậm dần tiến vào miệng Đường Đàm Duệ, nhanh chóng làm cho thân thể hắn khôi phục sức sống, nhịp tim đang chầm chập dần dần nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên mạnh mẽ hơn, A Cửu lúc này mới ngừng truyền khí, ngồi bên cạnh yên lặng nhìn hắn.

Lông mi Đường Đàm Duệ khẽ động, sau đó đôi mắt phượng mở ra, hắn tựa hồ vẫn còn có chút mê mang, cho đến khi bắt gặp ánh mắt A Cửu.

“A Cửu?” Thanh âm của hắn thực suy yếu, còn có chút khô khốc khàn khàn.

A Cửu lấy chút nước uy cho hắn, lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

A Cửu ngồi bên giường nhìn hắn, vẻ mặt vui mừng tươi cười, nhưng là sắc mặt lúc này của y còn trắng hơn so với Đường Đàm Duệ đang thương hoạn, tay chân lạnh như băng.

Tuyết trên người dần bị chậu than ấm áp đặt trong phòng hòa tan, thấm ướt tóc cùng y phục của y, lại càng khiến cho y cảm thấy lạnh hơn.

“Ngươi nguyện ý chờ ta chứ?” A Cửu lần đầu tiên nghiêm túc hỏi một vấn đề như vậy.

Đường Đàm Duệ trực giác cảm nhận được sự dị thường của y, nắm chặt lấy tay y hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? Vì sao lại mặc ít như vậy? A Cửu?”

A Cửu lắc đầu không nói, cả người lạnh đến độ run rẩy. Đường Đàm Duệ muốn chống dậy giúp y khoác chăn nhưng lại bị A Cửu đè xuống.

Y không còn thời gian, hắn phải nhanh tìm một chỗ an tĩnh hảo hảo tĩnh tâm tu hành, đem tinh khí chuyền cho người khác đối với yêu tinh mà nói là việc tự tổn thương quá lớn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ y cũng không phải làm như vậy.

A Cửu cười lớn nói: “Đường Đàm Duệ, ta thích ngươi.”

Đường Đàm Duệ sửng sốt, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười: “Ta cũng vậy.”

“Vậy là đủ rồi, ngươi phải hảo hảo giữ gìn đó, hảo hảo mà sống, chờ ta quay trở lại.” A Cửu dùng sức nắm lấy tay hắn, mỉm cười.

Ngay sau đó, thiếu niên chỉ mặc đơn y cả người vẫn còn ướt sũng cứ như vậy biến mất ngay trước mắt Đường Đàm Duệ, giống như lần đầu gặp nhau, trong nháy mắt vô tung vô ảnh. Thân nhiệt lạnh như băng đang gắt gao nắm trong tay cứ như vậy tán đi trong phút chốc.

“A Cửu ——!”

Thập •

Xuân đi thu tới, năm tháng như thoi đưa, đảo mắt đã hết ba năm.

Ba năm có thể phát sinh rất nhiều sự tình, tỷ như năm đó Nam Phiên Nam Minh Vương mưu đồ ám sát Hoàng đế bị bắt, nhi tử Nam Minh Vương khởi binh phản loạn. Thụy Vương gia vết thương cũ vẫn chưa lành thỉnh cầu dẫn binh xuất chinh, Bệ hạ lo lắng cho thân thể hắn nên cự tuyệt, hắn lại vẫn khăng khăng nói thương thế của mình đã khỏi, nhất định phải xuất chinh.

Bệ hạ khuyên bảo không được, đành phải đồng ý cho hắn làm phó tướng. Vương quân một đường nam hạ thế như chẻ tre, loạn Nam Phiên nháy mắt đã bình ổn, Thụy Vương liên tiếp đạt kỳ công nhất thời thanh danh vô nhị. (kiểu nổi vô cùng, có 1 ko 2 ấy)

Đám người muốn lấy đám hỏi mượn sức vị vương gia trước mặt Bệ hạ chạm tay có thể bỏng cũng không ít, nhưng Thụy Vương vẫn nhất nhất khéo léo từ chối.

Trong lòng hắn, thủy chung chỉ có một người mà thôi.

Hắn đang chờ y trở về.

Thụy Vương phủ không có Thụy Vương phi, hầm rượu mỗi năm lại so với năm trước càng thêm to, rượu tồn cũng mỗi năm một nhiều, Vương gia còn yêu thích tìm kiếm rượu ngon ở khắp nơi, giấu trong hầm rượu, còn chưa có đụng.

Chẳng lẽ Vương gia muốn mở tửu phường (phố)? Trong vương phủ, bọn hạ nhân đoán vậy.

Xuân tháng ba, xuân ý dạt dào.

Thụy Vương gia lâm triều trở về, cưỡi ngựa chậm rãi đi theo phố Bình An, bọn hộ vệ xa xa đi theo phía sau hắn, một đường xuyên qua Bình An phố.

Bình An phố xưa nay náo nhiệt, tối hảo tửu lâu xuân ý tửu phường của kinh thành đều mở tại nơi này, Đường Đàm Duệ bỗng nhiên có chút thương cảm, hắn từng nghĩ muốn dẫn A Cửu tới nơi bán nhất phẩm tửu nhưỡng, đáng tiếc…

Đường Đàm Duệ ngẩng đầu, bóng người tựa vào lan can trên nhị lâu tửu phường trong nháy mắt khiến hắn thất thần.

Thanh y thiếu niên tựa vào lan can hướng ra ngoài, lắc lắc vò rượu hướng hắn cười.

Lúc đó bụi trần, pháo hoa tháng ba, cả hoa đào đẹp nhật đều kém hơn khuôn mặt tươi cười động lòng người của thiếu niên. (ách, so sánh vs bụi trần là sao a)

Bất chợt, y từ trên lan can nhảy xuống như một chú bướm xanh nhào vào lòng Đường Đàm Duệ, sau đó ngửa mặt hướng hắn cười: “Ta đã trở về.”

Độ ấm chân thực của người trong lồng ngực khiến Đường Đàm Duệ nhất thời cảm khái vạn phần, không phải là mộng, cũng không phải hồi ức ba năm nay chưa từng quên, mà chân chân thực thực là A Cửu.

Hắn mỉm cười, đối với thiếu niên trong lòng nói: “Trong nhà đã chuẩn bị sẵn bạc tửu, chỉ đợi ngươi trở về chung ẩm.”

-Hoàn-

【Phiên ngoại】 Yêu tinh mạc vấn xuất xứ. (yêu tinh chớ hỏi xuất xứ)

Hôm nay A Cửu ở dưới tàng cây chơi đùa, Đường Đàm Duệ vừa vặn từ thư phòng bước ra, tò mò tiến đến hỏi: “Ngươi đang làm cái gì thế?”

A Cửu vè mặt thần bí nói với hắn: “Dưới này có chôn thứ tốt nha.”

“Nga?”

A Cửu ra sức đào bùn đất, từ bên trong lôi ra ba vò rượu.

“Đây là…”

“Tang lạc tửu.” A Cửu vỗ vỗ nê phong dày trên vò rượu nói, “Cũng là nơi ta sinh ra.”

A Cửu đem hai vò đặt trở lại, một lần nữa lấp lại, sau đó ôm vò còn lại tới đình hóng gió.

“Bộ tộc chúng ta có một phong tục.” A Cửu vỗ vò rượu nói, “Nếu gặp được ái nhân, liền cùng hắn chung ẩm vò rượu đã sinh ra mình.”

Đường Đàm Duệ trong nháy mắt không thốt nên lời, chỉ có thể nhìn A Cửu, A Cửu nở nụ cười, thuần thục mở nê phong rót ra hai chén, chính mình cầm lấy một chén đối với người kia cười nói: “Chúng ta uống nào, rượu giao bôi?”

Đường Đàm Duệ ừ một tiếng, cũng nâng lên chén rượu nhỏ.

Hai cánh tay giao nhau, sau đó đem rượu đưa tới miệng.

Tang lạc tửu lâu năm hương vị mát lạnh quanh quẩn trong miệng thật lâu, như nhạt lại như nồng. A Cửu uống một hơi cạn sạch, sau đó hai tay chống trên bàn đá sát bên cạnh Đường Đàm Duệ, hôn nhanh một cái lên mặt hắn.

Thanh âm thiếu niên mát lạnh tựa như Tang lạc tửu ghé vào tai hắn thì thầm, mang theo tình ý nồng đậm:

“Ta có một vò Tang lạc tửu, cùng ngươi chung ẩm, cả đời này tiêu diêu tự tại.”

—END.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: