Tập 2 - Bệnh viện
Hàn Soái vừa bước vào nhà thì bắt gặp anh trai đang pha sữa trong bếp, hai anh em nhà cậu đều cao lớn như nhau. Anh trai cậu vốn là chủ tịch tập đoàn, giàu có, đẹp trai, lạnh lùng, đúng chuẩn hình tượng tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.
"Ngày nào cũng về muộn. Không lo học bài đi?"
"Em vẫn đứng đầu mà. Anh, anh sắp kết hôn rồi...không thể buông tha anh Diệu được à?"
Hàn Soái mệt mỏi lên tiếng, Hàn Bắc nhíu mày đầy khó hiểu trước câu hỏi của em trai mình.
"Cưới vợ là việc thường tình, còn em ấy sao phải buông tha?"
"Anh định trói buộc anh ấy cả đời à?"
"Ừ, đằng nào lấy vợ về cũng chỉ là cái cớ kết giao hợp tác. Nghe nói em tỏ tình gần một năm vẫn chưa đổ, anh cho em phương pháp rồi đấy nhé?"
Hàn Soái bực tức, đi thẳng lên phòng của anh mình. Nhìn người con trai đang bó gối ngồi trên giường, vóc dáng hơi nhỏ bé, khuôn mặt toát lên vẻ hiền dịu. Hàn Soái nâng dây xích ở cổ chân y lên, nghiến răng.
"Tiểu Soái đi học thêm về rồi à?"
Giọng y cũng rất nhẹ nhàng, tính cách lại hiền lành, chỉ có y mới chịu được tính cố chấp chiếm hữu của anh trai cậu.
"Em đưa anh chìa khóa rồi cơ mà? Em nói anh trai em sắp lấy vợ...anh thích bị trói buộc thế à?"
"Tiểu Soái, anh đã chạy đi rồi." - Tần Diệu như vừa khóc xong: "Chỉ là chưa đầy một tiếng đã bị tìm thấy. Thôi bỏ đi, chờ anh em chán rồi sẽ tự buông thôi."
Hàn Bắc đã mang sữa lên, Tần Diệu ra hiệu cho Hàn Soái ra ngoài, y có thể tự lo liệu được.
"Chán em? Tần Diệu, em bỏ cái ý nghĩ ấy đi. Tôi có con...cũng không thả em đâu. Em cũng đâu bỏ được tôi?"
"Hàn Bắc, anh bình tĩnh đã. Không, em không làm được nữa..."
Hàn Soái đứng ngoài nghe âm thanh làm tình trong ép buộc mà thở dài chán nản, cậu sẽ không trói buộc người mình yêu như vậy, sẽ chứng minh cho anh trai thấy việc anh làm là sai trái.
---
"Thật đấy à Hạ Chương? Mày yêu thằng Hàm thật á?"
Hạ Chương hẹn bạn cũ ra quán bar ngồi, trong lòng anh đầy ngổn ngang khi vừa gặp lại y. Nhấp thêm ngụm rượu, anh cau mày đầy suy tư.
"Hồi ấy tao nhớ một tháng mày chịch đến vài em, mấy năm ở Anh đã làm gì mày rồi vậy?"
"Từ năm hai đại học, tao đã nhớ cậu ấy không thôi, tao nghĩ chỉ là...nhớ đơn thuần mà thôi. Chỉ tới khi đi làm rồi mới biết đã đem lòng yêu cậu ấy mất rồi."
Gã không thể hiểu nổi bạn mình. Vạn vật bóng dần theo thời gian là có thật sao?
"Nhưng mà công nhận dạo này bé Hàm đẹp ra nhiều thật. À mà quên, bây giờ nó là người của thằng Dã rồi. Thằng chó đấy cục tính là đánh bé Hàm bầm dập luôn, nhưng mà ai động vào đồ của nó, nó không tha đâu!"
"Không thể nào? Dịch Hàm làm sao lại qua lại với thằng đấy được?"
Gã nhún vai, lắc ly rượu rồi uống cái ực. Dù gì cũng đã nhiều năm trôi qua, người bỏ đi nước ngoài sớm như Hạ Chương làm sao mà biết được ngọn ngành?
---
Hậu quả của việc đi làm ca tối rồi phải đi học sớm vào buổi sáng, Hàn Soái không thể nào mở nổi mắt được. Ngày nào đến cũng vật vờ mà vẫn đứng được hạng nhất là sao chứ?
"Soái ca, tỉnh tỉnh, vợ nhỏ tìm cậu kìa!"
Cô gái cao chưa tới 1m50, mặc đồng phục mà tay áo còn dài thườn thượt, đôi mắt to tròn, má hơi phúng phính. Chuẩn em gái lolita trong lòng các anh giai, đã vậy còn nhiều tin đồn cô và Hàn Soái đang hẹn hò nữa.
Hàn Soái dụi mắt rồi ra ngoài lớp, gật gù đi theo cô tới phòng y tế. Tới đây rồi mới giở ra bộ mặt thật, cất đi đôi mắt long lanh buồn nôn ấy đi, nhếch môi bực tức.
"Mẹ nó chứ, bao giờ mới hết cấp 3 đây?"
"Bạch Liên, ngoài kia mà thấy dáng vẻ này của cậu...chắc chắn đâm đầu mà chết"
Bạch Liên - em gái lolita - thu hút cả phái nam lẫn nữ, ngọt ngào như mối tình đầu: thực chất chính là gei chúa đích thực!
"Sao rồi? Đã được chịch anh chàng làm cùng chưa? Chắc chưa rồi, nhìn mặt cậu tràn đầy sự dục vọng bất mãn kìa!"
Cả hai vô tình phát hiện ra xu hướng giới tính của nhau, trêu chọc chán rồi, quay ra làm huynh đệ tốt.
"Kém quá đi mất, tôi chỉ với hai ngón tay, đã khiến cô Triệu lên đỉnh luôn..."
"Không được, tôi không muốn làm tổn thương anh ấy!"
"Nhỡ đâu anh ta máu M thì sao?"
"Máu M...tôi cũng không làm được."
Bạch Liên lắc đầu ngán ngẩm, chờ cô Triệu quay lại để hôn môi rồi về lớp. Đến cả hôn...cậu còn chưa làm được nữa.
---
Hạ Chương đã hạ quyết tâm ngày nào cũng tới để tìm gặp Dịch Hàm, nhưng y cũng quyết tâm lảng tránh hết mức có thể, hoặc không thì cũng bị cún bự xua đuổi rồi. Chầu chực từ sáu tiếng đồng hồ, mua đến bao nhiêu đồ vẫn không được để ý đến.
Đi làm cũng vật vờ y như Hàn Soái, tranh thủ không có việc gì thì ngủ một chút.
"Dậy đi, hôm nay cũng là chủ nhật. Ở lại cũng chẳng có việc gì đâu."
Anh bạn làm cùng xoay biển đóng cửa rồi ra về, mới hơn 5 giờ chiều thôi mà.
Nhưng mà trời thương anh rồi, Dịch Hàm chủ nhật làm ca sớm hơn mọi ngày, tên bám đuôi cũng không làm cùng nữa!
"Dịch Hàm!"
Hạ Chương vui vẻ chạy đến từ phía sau vỗ vai y, Dịch Hàm giật mình mở to mắt, run rẩy rút từ trong túi ra dao bấm và thiết bị báo động cá nhân. Đồng tử dao động như sắp khóc tới nơi, hơi thở cũng gấp gáp, miệng lập cập không nói thành lời. Hạ Chương nuốt nước bọt, giơ hai tay lên tư thế đầu hàng, nhẹ nhàng trình bày.
"Là tôi, Hạ Chương đây. Đừng sợ, tôi làm cậu giật mình rồi đúng không?"
Hạ Chương từ từ bước đến, lấy dao và thiết bị cất lại cho y. Dịch Hàm có vẻ vẫn chưa bình tĩnh được, anh muốn vỗ lưng y, nhưng lại bị né tránh từ chối.
"Chúng ta nói chuyện đi Dịch Hàm, qua quán cà phê nào gần đây đi."
Dịch Hàm không có ý nói chuyện cùng, vẫn tiếp tục rảo bước muốn đi về. Hạ Chương mặt dày lên, liên tục lải nhải bên cạnh.
"Không ra quán cũng được, hay qua nhà cậu nhé?"
"Dịch Hàm, tôi bây giờ đã thành luật sư rồi."
"Dịch Hàm, cậu muốn qua văn phòng tôi xem thử không?"
Nói suốt một hồi, lúc nhận ra mình đã vào nhà của y, Hạ Chương bắt đầu hơi sốt ruột, Dịch Hàm cả quãng đường không hề để lời anh nói vào đầu chút nào.
"Ha...ha...chung cư của cậu cũng thật đẹp quá, căn này có đắt không vậy?"
Đm, rõ ràng bạn anh đã nói căn này là Tinh Dã mua cho Dịch Hàm, hết chuyện để nói rồi hay sao?
"Cậu theo tôi về là muốn gì? Nếu muốn làm tình thì nhanh lên!"
Trong lúc anh còn đang tự trách bản thân, Dịch Hàm đã cởi xong áo rồi. Lộ ra đầy mảng xanh tím, vết cắn, dây thừng trói. Hạ Chương vội vàng cởi áo khoác của mình chạy tới khoác cho y.
"Dịch Hàm, mấy năm qua...đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
Ọt ~~~
Giữa bầu không khí căng thẳng như vậy...Hạ Chương lại không ngăn được cơn đói bụng đến. Dịch Hàm hất bả vai ra không muốn nhận áo của anh.
"Ngồi đấy chờ, tôi tắm xong sẽ làm cơm."
Dịch Hàm tháo xong khuyên tai rồi lau sạch để sang một bên, lấy đồ vào rồi đi tắm rửa. Hạ Chương đếm được có đến 16 cái khuyên, còn ở lông mày, môi nữa. Trước đây anh đã từng mua thừa mấy đôi khuyên, nhưng Dịch Hàm né như né tà, nói có chết cũng không bấm khuyên...
"Không đau đâu mà, tạch một cái là xong rồi!"
"Khôngggggg, tôi thà bị ăn đấm gãy răng chứ không bấm đâuuuu!"
Hạ Chương nhớ lại lúc anh muốn kéo y tới tiệm bấm lỗ, cuối cùng lại bị y bế ngang người chạy đi mất.
"Đừng tùy tiện đụng vào!"
Dịch Hàm ho khẽ, lấy chỗ khuyên đó rồi cất lại vào hộp. Đầu tóc mới gội cũng chưa lau vội, mở tủ lạnh ra xem còn gì nấu được không.
"Dịch Hàm, cậu sụt bao nhiêu kí rồi?" - Hạ Chương giật mình hỏi.
Không chờ y trả lời, Hạ Chương nắm lấy cổ tay khi y vừa bê thức ăn ra bàn, nhìn thấy cánh tay khẳng khiu như que củi ấy làm sao có thể không đau lòng được?
"Cậu, bỏ tay ra!" Dịch Hàm giãy lên.
"Cậu còn không giãy ra được?"
Dịch Hàm cựa cựa mấy lần đều không được, trong khi Hạ Chương còn chưa dùng đến nhiều sức. Tìm thấy cân điện tử, anh cưỡng chế bế Dịch Hàm lên ra chỗ ấy.
"Hồ Hạ Chương cậu thả tôi ra!"
Hạ Chương lẩm nhẩm tính, sau đó mới cho y xuống.
"60.5kg, 1m82... Dịch Hàm, cậu bị chứng chán ăn đúng không? Cân nặng thế này không tốt cho cơ thể đâu!"
"Không liên quan tới cậu, ăn xong rồi về đi", Y lạnh nhạt đáp.
Dịch Hàm nấu đồ ăn rất ngon, nhưng cơm lại nhão như cháo vậy, có vẻ nấu như vậy mới khiến y dễ nuốt được.
"Ăn thêm bát nữa đi, tôi thấy cậu mới được nửa bát thôi."
Dịch Hàm nhíu mày, nhìn anh tự tiện lấy thêm bát đầy nữa cho mình.
"Cậu không ăn, tôi không về, đằng nào cậu cũng không bế tôi được như trước đâu"
"Đừng được nước lấn tới, cậu qua đây có chuyện gì muốn...ưm"
Hạ Chương cười tươi, tự tay xúc cơm cho y ăn. Nhưng nhìn y ấm ức thế kia, nụ cười cũng trở nên méo mó hơn.
"Tôi trước hết muốn xin lỗi cậu về việc ở trên sân thượng lúc đó"
"Chỉ có ở sân thượng? Bỏ đi, cậu xin lỗi nhầm rồi."
Dịch Hàm kéo Hạ Chương đứng dậy rồi đẩy anh ra ngoài, ném cả giày, áo ra luôn. Không lưu tình mà đóng cửa cái rầm.
"Dịch Hàm, tôi xin lỗi vì tất cả mà. Ây, đừng, cậu nhớ ăn xong đồ đi đấy!"
Hạ Chương nhặt đồ rồi rời đi, Dịch Hàm ôm miệng vội chạy vào nhà vệ sinh nôn hết đồ ăn ra. Lập tức đem đổ hết đồ ăn đi, ôm lấy bụng ho quặn ruột.
---
Thời gian hạnh phúc nhất với Hàn Soái đã tới, cậu vui vẻ khi thấy Dịch Hàm đến làm, y cất quần áo vào tủ rồi thay đồng phục ra. Dù cậu đã nhìn thấy những vết thương này nhiều rồi, nhưng vẫn không thể chấp nhận được.
"Khụ..khụ..."
Dịch Hàm vừa thay xong đồ đã ôm miệng ho, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Từ sáng tới giờ đã không ăn được gì rồi, nôn thế này mất sức quá.
"Anh Dịch Hàm, anh bị sốt rồi! Hôm qua tắm xong anh lại không sấy tóc luôn đúng không?"
Hàn Soái một tay nhắn tin, một tay vỗ vỗ lưng cho y. Mười phút sau, Bạch Liên và một nhân viên ca sáng đã xuất hiện, mặc đồng phục nhân viên mà không hiểu lí do tại sao.
"Hàn Soái, cậu..." - Bạch Liên gằn giọng, nhíu mày.
"Bạch Liên, cậu cũng từng làm ở đây được một tháng rồi. Tôi còn đặc biệt gọi thêm nhân viên ca sáng tới giúp đấy!"
Bạch Liên quay sang nhìn chị gái bên cạnh, thôi cũng không sao...lập tức chuyển sang trạng thái bé cưng, nắm nắm lấy gấu áo chị gái kia.
"Chị...em sẽ cố gắng giúp hết sức. Mong chị không tức giận với
Bạch Liên a~"
"Không sao, cậu Đổng cũng..." - Nhân viên ngập ngừng, cười tươi không nói nữa. Cậu đã trả cô gấp 3 tiền lương rồi, dại gì không nhận chứ.
Hàn Soái bế Dịch Hàm lên, ngay lúc ra khỏi cửa thì bắt gặp Hạ Chương mang cháo tới.
"Dịch Hàm, Dịch Hàm cậu sao vậy?"
"Làm ơn tránh đường giùm!"
Cậu bắt taxi rồi nhanh chóng tới bệnh viện, Hạ Chương ngẩn ngơ một lúc, anh đã định ngày nào cũng ép y ăn một chút rồi.
---
Dịch Hàm đã quá quen mặt với các bác sĩ ở đây, thể trạng yếu đến mức báo động đỏ rồi, một tháng ít cũng vào đôi ba lần, nhiều thì không đếm nổi. Lần trước y cũng không lau khô tóc đã ngủ quên nên phải nhập viện một lần.
"Tiêm mũi hạ sốt rồi truyền nước xong có thể về nhà nghỉ ngơi. Cậu nhóc nhớ cho anh trai ăn nhiều lên còn lấy sức."
Tầm nhìn của y nhòe đi vì cơn sốt, hơi thở nóng hừng hực, vừa thấy mũi tiêm liền sợ hãi đến rơi nước mắt. Trước mặt lại nhớ tới kí ức đầy đáng sợ .
"Nào, cho mày sướng thêm một chút"
"Không...van cầu mấy người thả tôi ra..."
Cẳng tay lại bị tiêm thêm một liều nữa, đám người xung quanh cười hả hê không ngừng, ám ảnh sâu trong tâm trí của y không thể quên được.
"Không, Hàn Soái...tôi, hụ..không tiêm đâu...hức...không!!"
Dịch Hàm yếu ớt tóm lấy Hàn Soái khóc nức nở, mồ hôi chảy ướt sũng cả áo. Cậu cũng suýt khóc theo y rồi, lần trước y từ chối điều trị rồi gào khóc đến bất tỉnh mới tiêm được.
"Anh, đừng sợ, em vẫn ôm anh đây mà."
"Không! Hức, Tôi...không muốn đâu!"
Cửa phòng bệnh mở ra phá vỡ bầu không khí khó xử hiện tại, nam nhân mặc quần âu, trên diện sơ mi trắng, ngoài một lớp áo len mỏng và thêm áo khoác măng tô dáng dài. Đôi mắt không có lấy một chút thiện cảm, sống mũi cao, gương mặt vô cùng đẹp trai nhưng khiến người bên cạnh cảm thấy không thoải mái khi đến gần.
"Cậu Đới mới tới!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top