Chương 26
Tác giả: Nguyệt Hỉ Thố
Edit: Uất Lạc (wattpad - UatLac)
🍓🥜🥜🍓
Chương 26: Có thể đừng ngắt điện thoại không?
Phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách, mặt kính trên bồn rửa tay phủ một tầng hơi nước ấm áp.
Sợ sẽ làm mất đi một phần pheromone trên vòng tay lúc tắm, Lạc Uẩn tháo vòng tay xuống đặt trên thành bồn rửa mặt.
Lúc làm bài, vì còn chưa quen trên tay có đeo vòng nên cậu luôn tò mò mà niết nó.
Đột nhiên cảm nhận trên mặt vòng tay có hơi cộm nhẹ, Lạc Uẩn đưa nó ra ánh đèn thì thấy là chữ đầu tiên trong tên của Phong Dã* được viết hoa.
*Phong Dã – 封野 (Fēng yě). Chữ đầu tiên chắc là “F”.
Bởi vì nguyên lý chiếu sáng nên khi trong phòng còn bật đèn, vòng tay chưa thả chất dẫn dụ, bây giờ nó chỉ là một vật trang trí bình thường.
Gần 12 giờ rưỡi, Lạc Uẩn từ từ thu dọn tập vở rồi tắt đèn, nằm lên giường.
...
Lúc này, từng luồng từng luồng pheromone Alpha được thả ra trong không khí, vờn quanh người Lạc Uẩn. Nó như có ý thức mà lại gần thiếu niên đang ngủ say. Từ đầu đến chân, từng tấc từng tấc bao vây thiếu niên, chui vào từng lỗ chân lông, khiến thiếu niên nhiễm phải hương cỏ cây lạnh giá.
Đột nhiên Lạc Uẩn cảm thấy rất nóng.
Cậu vô thức đá văng chăn ra để hạ bớt nhiệt. Khi giãy giụa xoay người, vạt áo ngủ xốc lên trên lộ ra làn da trắng gầy, cơ bụng không được rõ ràng như các Alpha.
Bụng Lạc Uẩn bóng loáng bằng phẳng, vòng eo rõ ràng. Đường nhân ngư lõm xuống tạo thành hai đường cong mượt mà kéo dài đến lưng quần rồi trốn chạy vào dưới lớp quần ngủ đầy bí ẩn.
Ý thức cậu mơ hồ, muốn tỉnh dậy nhưng lại không thể mở mắt. Cậu như lạc vào trong mơ.
Cậu nghe thấy tiếng chuông tan học quen thuộc vang lên, bọn học sinh dọn cặp sách rồi túm tụm nhau ra về.
Lạc Uẩn như thường ngày, một vai đeo cặp, vừa đứng dậy đã bị Phong Dã ấn xuống ghế.
“Không phải đã nói dạy tôi học hả? Sao lại tự đi trước rồi?”
Phong Dã nắm tay cậu, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ vuốt ve cổ tay trắng trẻo. Lòng bàn tay nam sinh có vết chai mỏng, lướt qua làn da trắng kéo theo cảm giác ngứa ngáy.
Lạc Uẩn còn chưa kịp phản ứng, hậu tri hậu giác phát hiện trên bàn học trước mặt đặt bài thi của Phong Dã. Trên đó là dòng chữ “bài thi môn Vật lý cuối kỳ 1 lớp 11”. Điểm tối đa là 110, hắn được 42 điểm.
“Chúng ta bắt đầu giảng từ đề này hả? Kiến thức của đề này là bước sóng* với....” Lạc Uẩn đang chuẩn bị giảng bài cho nam sinh thì bỗng nhiên giây tiếp theo, tất cả lời nói của cậu lại bị nuốt ngược vào.
*Bước sóng: là khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm dao động cùng pha hay khoảng cách giữa hai đỉnh sóng (điểm mà sóng đạt giá trị lớn nhất).
Bởi vì cậu phát hiện không biết Phong Dã đã đứng dậy và ra phía sau cậu từ khi nào. Hắn cong lưng, một tay chống lên mặt bàn, cúi đầu hỏi cậu: “Lớp trưởng, cậu biết mà, tôi bài xích việc học. Bây giờ cậu giảng cho tôi, tôi căn bản không nghe vào.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lạc Uẩn chớp chớp mắt. Lúc này, cậu hơi nghiêng đầu, khi nói chuyện dựa rất gần Phong Dã. Tự dưng cậu cảm thấy tai mình đang nóng dần lên.
“Trước tiên cậu phải giúp tôi không bài xích việc học đã, tôi có cách này.”
Giọng nam sinh rất êm tai, trầm trầm gợi cảm mang theo ý lười biếng.
Lạc Uẩn bị hắn từng bước dụ dỗ, ngơ ngác hỏi: “Biện pháp gì?”
“Tôi muốn ôm cậu học.” Đôi mắt Phong Dã thâm trầm đen như mực: “Vậy thì tôi mới nghe vào.”
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Lạc Uẩn phát hiện mình với Phong Dã đang cùng ngồi trên một cái ghế.
Phong Dã ngồi phía sau cậu. Thân hình nam sinh cao lớn, tứ chi thon dài, chỉ cần một cánh tay đã có thể nhẹ nhàng ôm chặt cậu. Như còn chưa đủ, Phong Dã giống như một con cún lớn, cằm để trên vai cậu không ngừng cọ cọ, ngửi ngửi cậu.
Tay hắn rất có lực, Lạc Uẩn bị nhốt ở trong ngực hắn, eo còn bị hắn siết chặt, không giãy ra được.
Lạc Uẩn cảm thấy khoảng cách thế này hơi quá gần rồi.
Gần đến mức lưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể Phong Dã, người cậu hơi cong lên và tiếng tim đập kịch liệt.
“Trên người cậu thơm quá, là vị bơ.”
Một tay Phong Dã niết tai, một tay vuốt eo cậu.
Lạc Uẩn chỉ cảm thấy chỗ nào trên người cậu cũng nóng. Mấu chốt là lúc nam sinh nói, hơi thở nóng bỏng lập tức phả vào tuyến thể yếu ớt của cậu.
“Cậu đừng.....”
Lông mi Lạc Uẩn run rẩy, lời nói cũng run run theo. Chất giọng lành lạnh chợt trở nên mềm mại dính dính như bị ăn hiếp.
“Đừng gì? Tôi làm sao, hửm?”
Nam sinh càng thêm nhiệt tình và say mê, càng quấn người hơn. Vành tai Lạc Uẩn bị hắn hôn, như một con mèo bị doạ, cơ thể Lạc Uẩn run nhẹ.
Cậu giãy giụa muốn thoát khỏi cảnh tượng bối rối này, lại bị nam sinh ôm chặt trong ngực, bả vai thon gầy không so được với bờ vai rộng lớn của Alpha.
Alpha trong mơ càng ác liệt hơn. Không chỉ không xót cậu, còn tiến thêm một bước mà ép người, hàm răng sắc bén đặt trên tuyến thể của cậu, nhẹ nhàng ma sát, tựa như giây tiếp theo sẽ hé miệng cắn xuống.
Đại não Lạc Uẩn trống rỗng, tuyến thể mềm mại sau cổ bị pheromone của Alpha làm cho xao động, không nhịn được ngứa ngáy, bắt đầu thả ra nhiều hương hoa sơn chi cùng mùi bơ thơm ngọt hơn.
Cậu muốn tránh, lặng lẽ dịch lên trước một chút. Thật vất vả mới cách ra một khoảng cách nho nhỏ, còn chưa kịp thở ra đã bị Alpha phát hiện. Một cánh tay nam sinh ôm trọn cậu, cậu lại rơi vào cái ôm của hắn lần nữa.
“Sợ tôi như thế à?”
Giọng điệu nam sinh có chút nhụt chí và khó chịu. Hắn muốn Omega chịu chút trừng phạt, một tay hắn kéo vạt áo Lạc Uẩn lên, thử dò xét vào.
Đốt ngón tay thon dài xẹt qua đường sống lưng, cuối cùng như phát tiết mà dùng sức véo thịt mềm bên hông Lạc Uẩn.
Bị véo mà không kịp phòng như vậy, xương cùng Lạc Uẩn như có điện chạy qua, chân với eo bỗng chốc mềm nhũn. Cậu ngẩng mặt, đôi môi hồng nhạt hơi hé, tiếng từ khoé môi nhẹ thoát ra khiến người nghe cảm thấy xấu hổ.
Đây là cảm giác Lạc Uẩn chưa bao giờ trải qua, đôi mắt hổ phách mở lớn. Cậu tựa như không thể tin được, âm thanh ngọt dính vừa nãy là thoát ra từ miệng mình.
Âm thanh này kích thích Alpha càng thêm phấn khích, tựa như muốn Lạc Uẩn phát ra nhiều âm thanh như vậy hơn nữa, đôi tay Phong Dã lưu luyến vuốt ve không ngừng, thăm dò càng nhiều hơn.
Sắc mặt Lạc Uẩn trong lúc ngủ mơ đỏ lên như một con tôm chín.
Không chỉ vậy, cổ, xương quai xanh và da thịt bị áo ngủ che phủ đều đỏ hết.
Lông mi đen nhánh cong vút run rẩy, cậu vươn lưỡi liếm đôi môi mình. Phần trán trắng nõn, chóp mũi nhỏ thấm một tầng mồ hôi mỏng, chân dài kẹp chặt chăn, không biết đang cọ xát cái gì.
Cảnh trong mơ còn tiếp tục, cả người Lạc Uẩn đều hồng.
Omega động tình, xinh đẹp và mềm mại khiến Alpha thích cậu càng thêm hưng phấn. Cuối cùng, Phong Dã ở phía sau phát ra một tiếng cười trầm thấp: “Ở trong lớp mà như vậy hả? Cậu lớn mật lắm đó.”
Lạc Uẩn cúi đầu, phát hiện mình dựng đứng. Cảm giác xấu hổ dâng lên khắp người, cậu xấu hổ đến mức suýt khóc, đáy mắt màu hổ phách xuất hiện hơi nước mờ mịt, đuôi mắt phiếm hồng.
“Xấu hổ cái gì? Ngoan, tôi giúp cậu.” Phong Dã hôn lông mi cậu, ngón tay từ từ dời xuống.
“Đừng...... Không cần!”
Trong phòng, Lạc Uẩn mở choàng mắt.
Nhìn một mảng trần nhà tối đen, đại não như máy móc cũ nát, chậm chạp dịch chuyển. Cậu thở phì phò từng hơi từng hơi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cổ áo cũng ướt nhẹp.
Cậu nâng tay trái lên, lòng bàn tay đặt trên mí mắt, hô hấp mỗi lúc một dồn dập, đại não một mảnh hỗn độn, hương tuyết mát lạnh tràn đầy. Hơn nửa ngày mới hồi thần được một chút, cậu vươn người bật đèn đầu giường.
Đầu ngón tay mới chạm vào nút, cùng lúc ấn mở, cậu cảm nhận được rõ ràng dưới thân ướt nóng nhớp nháp.
Không, không thể nào?!
Khuôn mặt Lạc Uẩn đỏ bừng, cậu không dám cử động chút nào, tựa như không thể tin được mình không chỉ mơ thấy Phong Dã mà còn như vậy... Hốc mắt cậu phiếm hồng, cảm thấy xấu hổ như muốn tìm khe đất chui vào.
Cứ mãi như vậy cũng không được, Lạc Uẩn cố nén tâm trạng xấu hổ mà xốc chăn lên, lấy từ trong tủ quần áo ra một cái quần lót sạch rồi vào nhà vệ sinh.
Đầu ngón tay cậu trắng bệch cầm cái quần lót đầy xấu hổ kia, không dám nhìn kỹ mà vội vàng mở vòi nước cố sức rửa. Cậu như muốn thông qua cách này để khiến mình quên đi giấc mơ đó.
Mới giặt sạch quần lót, Lạc Uẩn còn chưa kịp mặc quần ngủ, tận sâu trong cơ thể đột nhiên toát ra một luồng hơi nóng. Xương cùng bỗng chốc nóng lên, làn da tuyến thể sau cổ cũng nóng lên theo, mùi hoa thơm ngọt cuốn theo hương bơ khuếch tán trong nhà vệ sinh khép chặt.
Lạc Uẩn dựa vào bồn rửa mặt, đầu ngón tay nóng lên theo. Cậu không thể tin được mà nhìn mặt mày xinh đẹp trong gương, khuôn mặt hồng không giống bình thường. Lúc này, Lạc Uẩn mới nhận ra, lần phát tình thứ hai trong tháng này của mình tới rồi.
Rõ ràng cậu đã tính thời gian, còn phải chờ thêm ba ngày nữa...
Vòng tay cao su trên cổ tay thả ra pheromone đậm đặc, hai mùi hương hoà vào với nhau. Trong đầu Lạc Uẩn chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu nhanh chóng nhận thấy được điều gì đó không đúng.
Cậu bước nhanh đến bên giường, cầm điện thoại nhập vào một dãy ký tự, một loạt đáp án nhảy ra.
Câu trả lời được nhiều lượt thích nhất giải thích rõ ràng vấn đề này.
“Omega nhất định phải tránh không đeo vòng tay chứa pheromone của Alpha trong kỳ phát tình. Nếu không, xác suất rất lớn là Omega sẽ phát tình sớm.”
Bên trên cũng nói, lượng pheromone trong vòng tay lớn hơn số lượng cần thiết.
Cần có một thời gian vận động dài để hấp thu đầy mồ hôi và pheromone của Alpha. Trong tình huống đó mới có thể khiến Omega phát tình sớm.
Lạc Uẩn đột nhiên nhớ ra.
Hôm nay hình như Phong Dã đã đánh bóng rất lâu, không chỉ thời gian tan học buổi chiều, còn cả tiết tự học buổi tối.
Cơ thể cậu bỗng bốc lên một trận khô nóng, cùng với đó là cảm giác ngứa ngáy khắp người.
Kỳ phát tình chính là không nói lý như vậy, Omega sẽ vô cùng thèm khát trấn an từ Alpha, đặc biệt là kiểu người mới trải qua việc bị Alpha đánh dấu không lâu như Lạc Uẩn.
Đầu óc Lạc Uẩn như một cuộn chỉ rối. Lúc này đã là 1 giờ rưỡi rạng sáng nhưng cậu quyết định gọi cho Phong Dã.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã được kết nối, đầu kia là giọng nói khàn khàn mang theo cảm giác mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn: “Alo?”
Cảm giác khô nóng trong cơ thể càng trở nên mãnh liệt, Lạc Uẩn chậm chạp kể chuyện này cho hắn.
Lúc này, nhu cầu của cậu với Phong Dã đã lên tới đỉnh.
Cậu muốn Phong Dã.
Muốn pheromone của hắn.
Muốn hắn đánh dấu cậu.
Một cảm giác khác lạ phát ra từ tuyến thể sau cổ, dọc theo xương quai xanh tinh xảo lan xuống toàn thân.
Nhưng một tia lý trí cuối cùng đã kiềm cậu lại.
Lạc Uẩn biết muộn vậy rồi còn gọi Phong Dã đến thật sự giống như vô cớ gây sự. Ham muốn tột độ bị dập tắt vào giây cuối cùng, cậu lắp bắp lên tiếng: “Sáng hôm nay cậu có thể, có thể tới nhà tôi một chuyến không? Tôi sợ tôi không đến trường được.”
Trong chớp mắt khi nói ra lời này, Lạc Uẩn lại bắt đầu nghĩ rồi sợ, sợ Phong Dã thật sự cảm thấy phiền, đồng ý yêu cầu của cậu, rồi phải chờ đến sáng mới tới đây.
Cậu không rõ việc bỏ mặc Omega trong kỳ phát tình cả đêm có tạo thành hậu quả nghiêm trọng hay không, dù sao bây giờ vì bảo vệ Omega, trên đường lớn đều trang bị rất nhiều thuốc ức chế. Trước nay cậu chưa bao giờ nghe qua tin tức Omega không tiêm thuốc ức chế trong vài giờ.
Càng nghĩ càng hoảng loạn, Lạc Uẩn bất giác run rẩy. Kỳ mẫn cảm khiến cậu bộc lộ ra sự yếu ớt nhất của mình.
Giọng cậu mềm nhẹ: “Có phải cậu cố ý hại tôi phát tình sớm không? Cậu biết không, hôm nay cậu vận động lâu như vậy, vòng tay chứa rất nhiều pheromone, khiến tôi phát tình sớm...”
“Tôi cảm thấy mình thật ngốc, vì sao lại muốn, muốn gạt mẹ, cũng không mượn tiền cậu. Cảm thấy tháng sau hẵng mua thuốc ức chế đặc hiệu còn kịp, ôm tâm lý may mắn mà xem nhẹ kiểu ngoài ý muốn này.”
“Bây giờ mẹ tôi còn tăng ca ở công ty, tôi, hay là tôi gọi 120 nhỉ, mất mặt thì mất mặt. Ngày mai sẽ có thể thấy trên tin tức học sinh nào đó ở lớp 11 trường Số I ngoài ý muốn phát tình trong nhà, sau đó cả trường đều biết là tôi....”
Âm thanh nói chuyện đứt quãng, cậu nói năng lộn xộn phát tiết cảm xúc của mình. Từng luồng khí nóng quét qua toàn thân khiến cả người cậu đều run rẩy.
“Ngoan, đừng sợ, tôi đến ngay đây!” Nghe một chuỗi âm thanh run rẩy này, Phong Dã đột nhiên tỉnh táo. Hắn luống cuống tay chân mặc quần áo, kéo cửa phòng ngủ vọt ra sân, chân dài sải bước lên xe rồi nổ máy.
Động tĩnh đánh thức ông nội Phong ở phòng cách vách, ông ở trong phòng gọi một tiếng, Phong Dã không kịp giải thích, đành nói: “Ông ơi, con có việc gấp, lát nữa gọi điện thoại nói cho ông sau, ông đừng lo cho con!”
Nghe thấy âm thanh ở đầu kia, Lạc Uẩn có chút áy náy: “Xin lỗi, muộn như vậy còn làm phiền cậu.”
“Sao lại phiền chứ, là tôi sai. Tôi cho rằng tôi vận động nhiều, pheromone nhiều một chút có thể khiến cơ thể cậu khoẻ nhanh hơn.” Phong Dã dùng bả vai kẹp điện thoại nói chuyện, vô cùng hối hận về chuyện ngu xuẩn hôm nay mình làm.
“Cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, tôi tới ngay thôi.” Hắn nói.
Lạc Uẩn hít mũi, nghe thấy giọng nam sinh và tiếng xe mô tô gầm rú, tâm trạng dần thả lỏng.
Cậu chưa phát hiện ra bây giờ giọng của mình mềm mại bao nhiêu: “Vậy, tôi ở nhà đợi cậu, cậu có thể đừng ngắt điện thoại không?”
Phong Dã bỏ điện thoại vào túi: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top