Chương 42 (H)
Truyện được đăng tải duy nhất trên watt.pad @asheniee
-
Sáng hôm sau.
Phùng Ninh đang ngủ ngon lành thì cảm giác có người chọc chọc vào má mình, cậu cáu kỉnh gạt ngón tay đang làm loạn kia ra, lại nghe loáng thoáng giống như người nọ đang cười. Phùng Ninh mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Hằng đang mặc âu phục, cổ áo cài nút cao nhất, cà vạt thắt chỉnh tề.
Diệp Hằng chống tay hai bên người cậu, dặn dò. "Ninh Ninh, anh phải đến công ty chi nhánh bên này một xử lí chút việc. Muộn nhất là ba giờ sẽ xong. Dậy sớm một chút, không được bỏ bữa sáng, biết không?"
Không biết là Phùng Ninh có nghe hiểu không, chỉ thấy hai mắt díp vào nhau rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Diệp Hằng biết cái tính tham ngủ của cậu, cũng không gọi dậy nữa. Anh hôn lên trán cậu, dém chăn lại kĩ càng rồi sau đó đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi đến công ty, Diệp Hằng phải chủ trì một hội nghị. Lúc đầu còn tốt, anh tập trung 100% vào công việc, lắng nghe và sửa chữa báo cáo của cấp dưới, nhưng không hiểu sao, càng về sau lòng lại càng không yên. Tim anh đập rất nhanh, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Chịu đựng đến hết hội nghị, Diệp Hằng lập tức đi vào phòng riêng, gọi cho Phùng Ninh. Đầu dây bên kia vang lên rất lâu nhưng không có ai bắt máy, anh lại gọi thêm vài cuộc, vẫn không thấy cậu nghe. Diệp Hằng nhíu mày, gọi vào cho quản gia.
Bình thường người giúp việc sẽ ở tầng trệt, tiện cho việc dọn dẹp và nấu ăn. Diệp Hằng rất ghét có người khác đi vào không gian riêng tư, nên chỉ khi có sự cho phép, quản gia mới có thể lên lầu.
Sau khi nhận lệnh của Diệp Hằng, bác quản gia vội vàng đi tìm Phùng Ninh, nhưng lại không thấy cậu ở bất kì đâu trên lầu. Ông gọi lại cho anh, hoảng hốt nói. "Ông chủ, tôi đã tìm khắp nơi, nhưng lại không tìm thấy phu nhân ở đâu cả. Từ sáng đến giờ cũng không hề thấy cậu ấy xuống lầu."
Diệp Hằng nghe thấy, lo lắng đến siết chặt tay, không kịp gác máy đã vội vàng chạy về. Từ công ty chi nhánh về nhà mất 35 phút chạy xe, anh chỉ dùng 20 phút đã đến nơi. Diệp Hằng không kịp nghe quản gia nói cái gì đã vội vã chạy lên lầu tìm cậu.
Biệt thự là nơi xây dựng để mỗi khi đến kì động dục, Diệp Hằng sẽ trải qua. Kì động dục đối với một alpha trội tương đối khó khăn hơn alpha bình thường. Thuốc ức chế sẽ không có tác dụng nhiều đến họ. Nếu như không cùng bạn tình hoặc bạn đời trải qua thời gian này, họ sẽ vô cùng khó chịu và có xu hướng tự làm tổn thương bản thân để chặn lại sự kích động ngày một tăng cao. Cho nên, cấu trúc mỗi một phòng ở nơi này đều được cách âm, tường được phủ một lớp xốp để ngăn alpha đấm vào tường, và cả hệ thống hút pheromone có gắn cảm biến vô cùng hiệu quả. Người giúp việc đều được trang bị kĩ năng cần thiết để phục vụ cho một alpha trong thời kì động dục.
Nhưng rõ ràng đối với kì phát tình của omega, Diệp Hằng lại trở tay không kịp. Omega luôn có thiên hướng chịu đựng mọi thứ, dù cho có phát tình đến khó chịu thế nào, họ cũng chỉ một mực chịu đựng và dựa dẫm hoàn toàn vào alpha của mình. Diệp Hằng không rõ ràng lắm một omega lúc phát tình sẽ trông như thế nào, cũng không tưởng tượng được nếu phát tình, họ sẽ làm ra hành động gì. Anh vẫn nghĩ nếu Phùng Ninh phát tình, anh cũng sẽ kịp thời kiểm soát được tình hình, lại không nghĩ đến, cậu sẽ phát tình như vậy.
Lúc anh về, hệ thống đã hút sạch pheromone trong không khí, cũng không hề nghe thấy tiếng động nào. Anh chỉ có thể cảm nhận được một chút pheromone ít ỏi còn sót lại phát ra từ trong phòng để quần áo.
Diệp Hằng mở cửa ra, tìm một lượt, cuối cùng tìm thấy cậu chui vào trong tủ quần áo. Phùng Ninh đang mặc chiếc áo sơ mi đen, đó là chiếc hôm qua anh cởi ra bỏ vào sọt đồ, có lẽ là người giúp việc chưa kịp giặt đã bị cậu đoạt lấy. Cậu nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, đôi chân thon dài trắng noãn lộ ra ngoài, dưới người là một đống quần áo chất chồng lên nhau như một cái tổ nhỏ.
Diệp Hằng nhẹ nhàng thở ra, đi đến gần Phùng Ninh. Lúc đến gần mới phát hiện, cậu đang dụi đầu vào một chiếc áo khoác của anh, trong tay lại ôm một cái áo khác. Phùng Ninh khép mắt, lông mi dài như cánh quạt rủ xuống, hai má đỏ hồng, xinh đẹp vô cùng.
Diệp Hằng ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai Phùng Ninh, gọi khẽ. "Ninh Ninh."
Cậu không hề phản ứng, lại theo bản năng mà siết chặt chiếc áo trong tay. Anh vươn tay chạm vào tuyến thể của cậu, nơi đó nóng cháy, sưng phồng hơn bình thường, đang không ngừng tỏa ra pheromone mùi nguyệt quế đậm đặc, thơm ngát.
Bác sĩ dặn ngay lúc pheromone giải phóng mất kiểm soát, phải lập tức đánh dấu omega. Nhưng theo nhiệt độ trên tuyến thể của cậu, pheromone đọng trên đống quần áo và hệ thống đã hút không biết bao nhiêu pheromone vào kia, anh biết mình đã đến trễ một bước rồi.
Phùng Ninh bị chạm vào tuyến thể, cả người run rẩy, mí mắt cử động mà hé mở. Diệp Hằng ôm cậu dậy, để cậu nằm vào lòng mình, nhẹ giọng nói. "Ninh Ninh, xin lỗi đã để em một mình."
Phùng Ninh được ôm lại không có phản ứng gì, vẫn gắt gao níu lấy chiếc áo trong ngực cậu. Đuôi mắt cậu đỏ chót, đôi môi hồng nhuận mấp máy. "Diệp Hằng, anh ấy đâu rồi?"
Diệp Hằng nhíu mày, hôn lên trán cậu. "Anh ở đây."
Phùng Ninh ngẩng đầu nhìn anh, dù không hề khóc nhưng giọng lại nức nở. "Anh, anh dẫn em đi tìm anh ấy đi. Anh ấy đi mất rồi."
Sắc mặt Diệp Hằng u ám, lo lắng nhíu mày càng chặt. "Ninh Ninh, là anh đây. Anh ở ngay trước mặt em này."
Phùng Ninh lại giống như không nhận ra anh, lông mi ngậm nước. "Chính mắt em nhìn thấy ảnh hôn Tô Kỷ dưới trời tuyết. Em còn chưa từng được cùng anh ấy ngắm tuyết đầu mùa đâu, ảnh lại đi hôn người khác, còn là ngay trước nhà của chúng ta."
Tim Diệp Hằng hẫng một nhịp, giờ phút này trong lòng anh tràn ngập tự trách và đau lòng. Chỉ biết ôm siết lấy cậu, dỗ dành. "Ngày đó anh không có hôn Tô Kỷ, anh chỉ là dạy dỗ cậu ta một trận. Bảo bối, anh sai rồi."
Phùng Ninh ngồi dậy, đôi mắt to tròn giờ đây nhìn anh như người xa lạ. "Anh mau giúp em tìm Diệp Hằng về đi. Ảnh phải đeo nhẫn lên cho em chứ. Nhẫn kết hôn phải là đối phương đeo cho mình, tự đeo lên thì còn ý nghĩ gì nữa?"
Phùng Ninh giống như hoàn toàn quên mất anh, tự lẩm bẩm một mình những chuyện không hề liên quan với nhau. "Ngày mà em vứt nhẫn, anh ấy nhất định trong lòng đang trách em. Nhưng ảnh làm sao biết, em còn đau lòng hơn ảnh gấp trăm lần."
Diệp Hằng tiếp tục ôm chặt lấy cậu, đồng thời giải phóng pheromone của mình. "Ninh Ninh, đừng nói nữa. Anh vẫn luôn ở đây, không hề rời bỏ em."
Phùng Ninh ngửi được pheromone mùi bạc hà quen thuộc, cậu vứt chiếc áo trên tay đi, liên tục hỏi. "Diệp Hằng, là anh sao?"
Anh kiên nhẫn đáp lời. "Đúng vậy, là anh."
Phùng Ninh vươn tay ôm lấy cổ anh, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, thút thít. "Diệp Hằng, đừng rời khỏi em. Đừng bao giờ rời khỏi em nữa."
Anh hôn lên môi cậu. "Được, vĩnh viễn cũng không rời khỏi em." Sau đó bế cậu đứng lên, muốn ra khỏi phòng, nào ngờ Phùng Ninh vừa bị nhấc ra khỏi tủ liền giãy giụa. "Không được, Diệp Hằng của em!"
Diệp Hằng không tài nào hiểu nỗi. "Diệp Hằng của em ngay đây mà?"
Cậu vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực người nọ, vội vàng ngồi xuống ôm lấy cái "tổ" quần áo nhỏ mà mình dày công xây dựng. "Kia là Diệp Hằng, nhưng đây cũng là Diệp Hằng."
Diệp Hằng day ấn mi tâm, có chút đau đầu không biết xử lí thế nào. Nhắm chừng là cậu rơi vào trạng thái phát tình thụ động, hoàn toàn không nhận ra anh là ai, chỗ nào có pheromone của anh, cậu sẽ nhận định đó là Diệp Hằng. Hiện tượng omega "xây tổ" không phải là anh không không biết, nhưng lại là lần đầu tiên được chứng kiến.
Diệp Hằng nhân lúc Phùng Ninh loay hoay "đơm" tổ, liền rút điện thoại trong túi áo ra dặn dò bác quản gia nấu cháo tổ yến hạt thông, phải được ủ ấm 24/24, lại bảo ông tắt đi hệ thống hút pheromone của tầng 2.
Ra lệnh xong xuôi, Diệp Hằng quay trở lại, phát hiện cái tổ của Phùng Ninh lại đầy hơn một chút. Cơ hồ cậu đã đem tất cả quần áo của anh gom lại. Dáng vẻ omega cặm cụi xếp chồng quần áo lên nhau giống như một chú chim sẻ nhỏ đang nhặt nhạnh từng cọng rơm xây tổ, anh bất đắc dĩ choàng tay qua eo, kéo cậu dậy.
Cậu như chú chim bị động ổ, vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay rắn chắc của alpha, hai tay vẫy đạp như muốn bơi về chiếc tổ của mình, miệng kêu ca. "Diệp Hằng của em! Thả em ra!"
Diệp Hằng hít sâu một hơi, vội vội vàng vàng bế cậu về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Sau khi được đặt lên giường, Phùng Ninh ngay lập tức đứng dậy, nhanh như sóc con muốn chuồn ra ngoài. Diệp Hằng ôm lấy eo cậu, kéo vào lòng, tích cực giải phóng thật nhiều pheromone. "Không được chạy, Diệp Hằng của em ở đây."
Phùng Ninh ngửi được pheromone của alpha liền quay đầu lại, mê luyến mà dụi đầu vào sau gáy Diệp Hằng, nỉ non. "Diệp Hằng, Diệp Hằng.."
"Anh đây, bảo bối." Nói rồi anh liền hôn lên môi cậu, luồng vào khoang miệng cậu trêu đùa. Tay đặt lên chiếc mông trần béo ụ của omega mà xoa nắn. Phùng Ninh phát ra tiếng than nhẹ trong cổ họng. Hai người áp sát vào nhau qua một tầng vải mỏng, đùi anh chen vào bắp đùi cậu, ngón tay ở phía sau mon men đi vào lỗ nhỏ mềm mại.
Phùng Ninh "ưm" nhẹ một tiếng, cả người nhũn ra dựa vào lòng anh, pheromone hai người quấn quít, bao phủ khắp cả phòng.
Diệp Hằng bế Phùng Ninh đặt lên giường. Cả cơ thể cậu được bao bọc bởi chiếc áo sơ mi của anh. Chất vải thượng hạng làm nổi bật làn da trắng không tì vết. Cổ áo xộc xệch mở đến cúc thứ ba, xương quai xanh cùng chiếc cổ thiên nga lộ ra ngoài. Diệp Hằng nhìn cậu không chớp mắt, sâu trong ánh mắt là dục vọng chiếm hữu cùng khát khao chinh phục cơ thể người nọ không hề che giấu.
Diệp Hằng lại cúi xuống, lần nữa hôn lên môi Phùng Ninh, lần này cậu vô cùng phối hợp ôm lấy vai anh, ngửa cổ tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt. Diệp Hằng nhân cơ hội gấp rút cởi quần áo. Cơ thể của một alpha cấp cao dưới lớp quần áo là cơ bắp cường đại, rắn chắc, từng khối cơ đều mạnh mẽ, hữu lực. Đường nhân ngư khuyết vào rõ ràng, vai rộng, eo thon, chân vô cùng dài. Nhìn chỗ nào cũng đặc mùi hormone của giống đực. Omega chỉ cần nhìn vào sẽ nổi lên ham muốn được chinh phục một cách sâu sắc, đó là ưu điểm vượt trội của alpha.
Sau khi khuếch trương xong xuôi, Diệp Hằng chậm rãi đẩy con quái vật của mình vào bên trong huyệt nhỏ của Phùng Ninh. Mặc dù Diệp Hằng làm công tác chuẩn bị rất khá, hậu huyệt cũng đã vô cùng ẩm ướt nhưng do là phát tình thụ động nên khi có vật lạ xâm nhập, omega chẳng những không hề hối hợp mà còn có xu hướng bày xích dương vật của anh ra ngoài.
Phía sau vừa đau vừa trướng, Phùng Ninh khóc nấc lên. "Diệp Hằng, t-to quá, em đau.."
Diệp Hằng bị cậu siết chặt đến mức không thể nào cử động nổi, trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh hôn rải rác khắp người cậu như an ủi, tay cũng không rảnh rỗi dùng ngón cái trêu chọc đầu khấc của Tiểu Phùng Ninh. "Ninh Ninh, thả lỏng một chút, em muốn cắn đứt anh sao?"
Đợi Diệp Hằng đút vào cả cây, người dưới thân anh đã sắp nhũn thành một vũng nước. Anh chậm rãi triển khai một đợt tấn công, bắt đầu đâm vào rút ra có quy luật. Lúc đầu Phùng Ninh chỉ khóc nức nở, nhưng sau khi dương vật đâm vào một điểm nào đó trong vách ruột, cậu liền run rẩy sau đó tiếng rên rỉ càng ngày càng ngọt nị.
Diệp Hằng biết đã chạm trúng điểm G của cậu, liền chỉ tập trung đâm sâu vào chỗ kia. Chỗ giao hợp mỗi lần dương vật của anh đi ra đều kéo theo một ít dịch nhờn. Tiểu huyệt của omega bây giờ đã ướt át không chịu nổi, mềm mại mặc alpha chi phối. Ga giường cũng bị dâm dịch chảy ra làm ướt cả một mảng lớn.
Càng về sau động tác anh càng nhanh, huyệt nhỏ đỏ bừng một mảng, mỗi lần côn thịt rút ra vách ruột đều bị kéo theo. Phùng Ninh nhấc đầu Diệp Hằng đang ngậm lấy một bên vú mình lên, quấn lấy anh hôn lưỡi. Hai người quấn quýt lấy nhau trao đổi nước bọt, chốc lát liền bị tính khí của alpha đâm đến hé miệng rên rỉ, Diệp Hằng nhân cơ hội vói lưỡi vào hôn sâu hơn, nước bọt không kịp nuốt cứ thế mà chảy xuống cằm Phùng Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top