Chương 8

Tạ Trí ra khỏi sân thể dục, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho đầu óc nóng lên cũng tỉnh táo hơn hẳn, anh nghĩ lại lời vừa nói với Chu Bùi Cảnh liền hơi hối hận. Vốn dĩ anh cũng không muốn hất một gáo nước lạnh vào Chu Bùi Cảnh như vậy, Chu Bùi Cảnh diễn rất có tâm, ngữ điệu lại tốt, dáng vẻ cũng đẹp, đáng lẽ anh nên nói với Chu Bùi Cảnh là cũng khá hay.

Nhưng mà lời nói của Diệp Gia Hứa cứ như một khối đá đè vào lòng anh, cảm giác như báu vật của mình bị người khác để ý tới khiến cho anh cảm thấy khó chịu. Tạ Trí còn trẻ, tính tình lại cáu gắt nên nhìn Chu Bùi Cảnh vẫn cứ ngây thơ, vui vẻ như vậy khiến anh đột nhiên thấy rất tức giận, buột miệng thốt ra lời nói hơi khó nghe một chút.

Đúng lúc này, Triệu Mậu gọi tới, nói rằng cậu ta và Lý Hạo Nhiên vừa mới xuống máy bay, hỏi Tạ Trí có rảnh không, mấy anh em tụ tập ăn khuya một chút, anh liền đồng ý. Lúc đến cổng trường còn bị bảo vệ ngăn lại, Tạ Trí trực tiếp gọi cho trợ lí của Hiệu trưởng cũng trợ lí ban đầu của bố anh, nói mình có việc phải ra ngoài trường. Trợ lý Hiệu trưởng nhanh chóng gọi cho bảo vệ, bảo mở cửa còn hỏi Tạ Trí có muốn tìm tài xế tới đón không.

Ngoài cổng trường vừa vặn có người vừa xuống taxi, Tạ Trí liền ngồi lên.

Năm người chơi với nhau từ nhỏ liền tìm một quán lẩu vừa uống vừa nói chuyện. Tạ Trí im lặng ngồi đó, Triệu Mẫn liền trêu, anh Tạ đang khốn khổ vì tình sao?

Tạ Trí cầm lấy điếu thuốc Lý Hạo Nhiên đưa cho, châm thuốc, mắng một câu.

" Tạ Trí, mày thử nói xem trước giờ mày cũng ra hình ra dáng, tính tình lại tệ." Lý Hạo Nhiên cảm khái " Bọn mày biết không lần trước tự nhiên nó gọi điện mắng tao tận nửa tiếng, đến giờ tao cũng không biết sao nó lại chửi tao cơ."

Triệu Mẫn phụ họa: " Nó từ nhỏ đã vậy rồi, với người lạ thì đoan chính, nghiêm túc, còn với người thân thì chính là loại mặt người dạ thú."

Nhậm Nguyên Khải học cùng trường với Tạ Trí lại dưới anh một lớp, mấy ngày nay bố mẹ cậu ta không ở nhà nên cậu ta liền giả vờ ốm trốn trong nhà chơi game, ba ngày đều gọi đồ về ăn, bây giờ cũng được ăn tử tế nên luôn mải mê ăn nghe bọn họ xúm nhau nói Tạ Trí cũng ngừng đũa, hùa vào: " Bọn mày còn chưa thấy Tạ Trí lúc ở trường đâu. Nó luôn kiểu lạnh lùng, cao ngạo khiến cho mấy nhóm fans đàn em lớp dưới còn tưởng nó là kiểu chính nhân quân tử chứ. Chắc hẳn cái người bạn cùng phòng mà trông như nữ sinh kia của mày cũng biết bộ mặt thật của mày nhỉ."

" Đang yên mày nói tới cậu ta làm gì?" Tạ Trí nhíu mày.

" Mẹ nó, trông rất được đấy chứ." Nhậm Nguyên Khải tự cầm di động đưa cho mấy người khác xem " Tối hôm nay trên diễn đàn của trường giống như bị điên hết vậy, mày nói đi, có phải làm rồi không?"

" Mày điên à?" Tạ Trí dùng sức ném đũa lên bàn.

Nhưng đám Lý Hạo Nhiên lại không phải bạn học của Tạ Trí nên cũng không dễ dàng buông tha anh: " Thế là có hay không, mày nói chứ, thật ra cũng khá xinh đẹp mà."

" Mày có hứng với nam thì tự mày mà làm, gầy đến ngực đều dán vào lưng, tao cứng được thì cũng sẽ mềm luôn, được chưa?" Tạ Trí muộn thanh nói.

" Được rồi, được rồi." Lâm Chi Đình luôn biết nhìn sắc mặt người khác liền hòa giải " Bọn mày đừng nói nữa, Tạ Trí sắp muốn hóa thành thú rồi."

Tạ Trí âm trầm nhìn quét một vòng, vài người thấy vậy liền thu liễm lại, khách khí mà nói " Mày ăn đi!" " Mày cũng ăn đi!'

Chu Bùi Cảnh ở trong phòng chờ Tạ Trí mãi mà vẫn không thấy anh về, mọi vui vẻ vì buổi biểu diễn hôm nay đều biến mất hết sạch, chỉ còn lại thấp thỏm, bất an. Ngủ cũng không yên, trong lúc mơ màng luôn cảm thấy sẽ có người đẩy cửa vào, muốn bò dậy khóa cửa nhưng hơi động ngón tay rồi lại thiếp đi. Sáng dậy đầu đau như búa bổ, cả người thì rét run, sau khi rửa mặt rồi uống cốc sữa nóng mới cảm thấy tốt hơn chút.

Trong tiết buổi sáng, Chu Bùi Cảnh đến phòng giáo viên hỏi một đề toán, vừa hỏi xong muốn rời đi thì bị chủ nhiệm gọi lại: " Chu Bùi Cảnh, em chờ chút, bên Hành chính tổng hợp hôm qua nói cho thầy biết, học kỳ sau có mấy học sinh xin dọn ra nên đang có phòng, em điền một bản xin đổi ký túc xá đi, trước ngày mai giao cho thầy."

Thầy giáo tìm trên máy tính một lát rồi đóng dấu xét đổi phòng ký túc rồi đưa cho cậu: " Cuối bảng biểu thì phải có chữ ký của cả em và bạn cùng phòng đấy."

Chu Bùi Cảnh nắm chặt bảng biểu về chỗ ngồi, tâm phiền ý loạn.

" Bùi Cảnh, cậu muốn đổi phòng ngủ à?" Hạ Phỉ Phỉ thấy cậu nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay liền xem, liền thấy trên bảng biểu có mấy chữ, lắp bắp kinh hãi, hỏi: " Vì sao thế?"

Chu Bùi Cảnh lắc đầu đặt bảng biểu lên.

Hôm nay trong lòng cậu có chuyện nên luôn thất thần, hết tiết giữa trưa cũng không đi ăn cơm, cứ ở lì trong phòng học không biết nghĩ gì.

Cậu và Tạ Trí... Đây là do Tạ Trí làm sao?

Mỗi khi cậu cảm thấy mình hiểu Tạ Trí một chút thì sự thật lại nói cho cậu biết cậu thực ra không hiểu anh một chút nào cả. Trong đầu một hồi lại là lúc Tạ Trí ôn nhu bảo mình cùng anh ăn sinh nhật rồi lại là khi ác ý nói bên tai mình. Cậu cũng không phải kiểu người mặt nóng dán mông lạnh, người khác không tốt với mình mà còn dính lấy. Chu Bùi Cảnh chịu đựng Tạ Trí là bởi vì trong lòng cậu nghĩ Tạ Trí kỳ thật cũng không giống như anh thể hiện.

Nhưng mà bảng biểu này đã tới tay cậu rồi, Chu Bùi Cảnh nghĩ vẫn nên điền vào thôi.

Bảng biểu xin đổi ký túc xá rất ngắn gọn chỉ cần điền thông tin người xin đổi, rồi lý do và ký tên của hai người, sau đó xin ý kiến và dấu của trường là xong, như vậy bọn họ chẳng còn liên quan đến nhau nữa.

Chu Bùi Cảnh nhìn mục lý do xin đổi, cậu cầm bút chì chạm vào mặt, vẻ mặt đau khổ tự hỏi nên điền gì đây, đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu. Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy, Tạ Trí đứng ở cửa phòng học cầm một túi đồ nhìn cậu.

Bây giờ là lúc ăn trưa nên trong phòng ngoại trừ Chu Bùi Cảnh còn có thêm hai bạn nữ nữa đang giảm béo nên không ăn còn đang nhỏ tiếng thảo luận bài tập, thấy Tạ Trí tới liền không hẹn mà cùng im lặng.

Chu Bùi Cảnh sửng sốt một lúc, đứng lên, chậm rãi đi tới.

" Có chuyện tìm tôi à?" Cậu hỏi Tạ Trí, cảm giác đang có ánh mắt của hai bạn nữ đang dính trên lưng cậu, liền kéo Tạ Trí đến hành lang.

Tạ Trí cúi đầu nhìn cậu vài lần, nói: " Có phải gần đây cậu cao lên không?"

Chu Bùi Cảnh không nói gì cả, nghĩ thầm tôi mới mười một tuổi, cao lên không phải là chuyện tất nhiên à.

" Cho cậu." Tạ Trí đưa túi cho cậu, biểu tình dịu dàng hơn so với hôm qua, " Tôi có chút việc gấp phải đi Hương Đảo một tuần, mấy ngày nay chỉ có mình cậu ở đừng bị dọa sợ mà khóc đấy."

" Thứ gì thế?" Chu Bùi Cảnh nhìn quanh cái túi " Bây giờ anh đi luôn à?"

" Về rồi xem." Tạ Trí đưa đồ cho Chu Bùi Cảnh xong liền nhấc chân muốn đi, Chu Bùi Cảnh nghĩ bảng biểu kia ngày mai phải nộp rồi, liền gọi Tạ Trí lại bảo anh chờ tý.

Cậu chạy về bàn học, cầm bút và bảng biểu ra, đưa cho Tạ Trí: " Bảng này, cần chữ ký của anh."

Tạ Trí nhận bảng vừa nhìn thì ý cười ở khóe mắt lập tức biến mất, anh lạnh lùng nhìn về phía Chu Bùi Cảnh: " Ý gì?"

" Không phải anh bảo tôi xin đổi sao?" Chu Bùi Cảnh nỗ lực nhớ lại lời của Tạ Trí lúc đấy, " Anh bảo học kỳ sau không muốn thấy tôi trong phòng nữa còn gì."

Tạ Trí trầm mặc, anh cũng nhớ hình như lúc đấy mình còn uy hiếp Chu Bùi Cảnh, dừng một chút, anh nói: " Nên bây giờ cậu đang trách tôi?"

Chu Bùi Cảnh cũng nhìn ra Tạ Trí hình như không biết chuyện bảng biểu, liền nhẹ giọng giải thích: " Không phải, là bên Hành chính tổng hợp bảo chủ nhiệm lớp đưa cho tôi bảng biểu này, tôi còn tưởng là anh làm."

" Cậu sao lại nghĩ vậy?" Tạ Trí không kiên nhẫn mà ngắt lời cậu.

Chu Bùi Cảnh ngẩn ngơ: " Tôi...tôi không biết."

Tạ Trí xé tờ giấy trên tay làm hai: " Vậy thì đừng nói tới việc này nữa."

"..." Chu Bùi Cảnh còn đang ngây ngốc nhìn anh.

Tạ Trí cầm giấy đã xé, ném vào thùng rác, lại giơ tay nhìn đồng hồ: " Được rồi, tôi phải lên máy bay bây giờ, cậu ngoan ngoãn chờ tôi về."

Chu Bùi Cảnh nhìn bóng anh rời đi, mới nhớ tới quên mất chưa hỏi chuyện hôm qua. Nhưng mà Tạ Trí còn tới đây tìm cậu, đưa đồ cho cậu, thì chắc hẳn chuyện đấy cũng chỉ là tùy tiện nói thôi nhỉ.

~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top