🍓[GIÁO CHỦ YÊU NGHIỆT].1

Chương 1

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Lam Thành cuối xuân.

Cuối mùa xuân mưa nhiều, lúc này bên ngoài đang mưa phùn, Lan Thành đẹp như tranh vẽ ướt đẫm trong từng sợi mưa mỏng tang, một quán trọ trong thành chật ních người đủ mọi tầng lớp, phần lớn đều ăn mặc sang trọng, đao kiếm và các loại vũ khí kề sát bên người.

Sảnh đường nhộn nhịp với những tiếng gọi tiểu nhị liên tục, mùi thịt nướng và thịt bò hầm tràn ngập quán, những hiệp khách giang hồ này hào sảng thân mật, ha ha cười nói trò chuyện.

"Ta nói cho ngươi biết," trong sảnh có rất nhiều người đến từ khắp nơi trên giang hồ, uống hết một ly rượu, người đàn ông hào hiệp không khỏi thở dài cảm thán.

"Hai người mạnh nhất trong giới võ lâm ngày nay không ai khác chính là chính đạo Long Uyên Kiếm - Quân Ly và Phật tử Tịch Trần của chùa Khô Thiền. Người nổi tiếng nhất có lẽ là vị Cốc chủ Thần Y Cốc sợ thi phi - Ôn Khanh Ẩn."

Giọng anh ta cũng không nhỏ, trong phòng mọi người nghe anh ta nói, ai cũng gật đầu tán thành, đương nhiên cũng có người cảm thấy không hài lòng, bỏ ly xuống tranh luận với anh ta: "... Các hạ nói không phải là không có lý, nhưng ta cũng cảm thấy Ninh Tinh Vũ, con trai của Minh chủ Võ Lâm cũng xứng đáng có một vị trí trong đó."

Người đàn ông không hoàn toàn đồng ý, anh ta thẳng thừng nói rằng mặc dù Ninh Tinh Vũ là thiên chi kiêu tử, ghét ác như thù nhưng so với Long Uyên Kiếm Quân Ly và Phật tử Tịch Trần của chùa Khô Thiền thì quá mức chênh lệch.

Hiệp khách trẻ tuổi vừa nãy nói chuyện rõ ràng là người ủng hộ Ninh Tinh Vũ, hai bên bắt đầu căng. Hầu hết giang hồ đều là những kẻ lỗ mãng, giong ai cũng lớn, tranh cãi thì đỏ mặt tía tai, âm lượng như muốn lật tung cả quán.

Ngay lúc họ chuẩn bị đánh nhau, một hiệp khách đơn độc ở một trong những chiếc bàn trong sảnh đã say rượu, đặt bát rượu rỗng xuống đánh chát một phát. Anh ta trông khoảng ngoài ba mươi, mạnh dạn ngồi xuống lau miệng, cao giọng nói: "Bàn về võ công, Giáo chủ Ma đầu kia chắc chắn phải cùng một hàng!"

Những người đang tranh cãi trong quán dần dần im lặng, người đàn ông say khướt, lớn tiếng khoa trương: "Nghe nói giáo chủ yêu ma có khuôn mặt đẹp như yêu quái, giết người không chớp mắt, quanh năm mặc y phục đỏ rực... Không biết có phải đẫm trong máu người thật hay không! Còn thích móc mắt cắt lưỡi, đi đâu cũng thấy máu."

"... Thậm chí nghe giang hồ đồn, nếu như đại ma đầu này tâm tình không tốt, dù đầu hàng Ma Giáo, hắn cũng sẽ không buông tha!"

Mọi người trong giang hồ lần lượt hít hà.

Giáo chủ Ma giáo, đáng sợ như vậy sao!

Người đàn ông càng tỏ ra tự mãn, càng nói càng phóng đại và khoa trương, như thể Giáo chủ Ma giáo kia phải là một đại ma đầu ba đầu sáu tay, hấp thụ tinh khí vậy.

Quán trọ lầu hai không có bao nhiêu người, trong phòng tối đen có một cái cửa sổ mở toang, Lâm Bất Văn nghe được tiếng nói phía dưới, trên trán gân xanh kịch liệt giật giật, nhịn mấy lần, cuối cùng không nén được nữa, đặt đũa xuống, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông lười nhác mặc y phục đỏ tươi bên cạnh.

"Ngài thật sự móc mắt người ta sao?"

Yêu quái ba đầu sáu tay hút tinh khí của con người, giết người không chớp mắt, ngày ngâm quần áo trong máu người trong truyền thuyết ngồi lười nhác, bàn tay thon dài nhàn nhã cầm ly rượu trên bàn, trầm ngâm "hưm" một tiếng: "Hình như là ta làm đấy."

"..." Lâm Bất Văn nháy mắt cạn lời, một lúc sau đưa tay vỗ vỗ trán của hắn, tự lẩm bẩm: "Thảo nào cứ thấy dạo gần đây không chỉ có chính đạo, mà tà đạo nào nghe nhắc đến Ma giáo đều khiếp sợ, chỉ ước gì có thể ngất đi ngay lập tức."

"Giáo chủ à, thanh danh, thanh danh!! Danh tiếng của Ma Giáo chúng ta thực sự chẳng còn lại gì."

Đôi mắt phượng của Đường Đường khẽ rũ, cậu đặt ly rượu trong tay xuống, nhàn nhã chống cằm, cười trầm ngâm một lát, thanh âm uể oải, hơi thở phảng phất mùi rượu: "Thanh danh, chúng ta có thứ này sao?"

Lâm Bất Vấn nãy giờ vẫn im lặng ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt rất giống Lâm Bất Văn, vẻ mặt nghiêm túc thành thật trả lời: "Không có."

Lâm Bất Văn trừng hắn.

Đúng lúc này, dưới sảnh đột nhiên ồn ào huyên náo, một nhóm giang hồ võ công cao cường từ bên ngoài đi vào, bọn họ tướng mạo cao lớn, ăn mặc đồng dạng, giống như hiệp khách của một đại môn.

"Tránh đường, Câu Trần thị đang truy lùng đệ tử của Ma giáo, kẻ nào không liên quan tránh đường!" Hai đệ tử tiến lên dọn đường, ngạo nghễ đuổi người đi. Nhân sĩ giang hồ đa phần nóng tính, bị đối đãi vô lý như vậy định nổi cơn tam bành nhưng được đồng nghiệp can ngăn.

Câu Trần Thị này mặc dù không phải cái gì ghê gớm lắm, nhưng lại nổi tiếng ở Lam Thành, người đàn ông trung niên đi ở phía trước chính là gia chủ hiện tại của Câu Trần Thị, xếp hạng trên giang hồ tương đối cao, đối địch với họ không có bất kỳ lợi ích gì, chỉ có thể một sự nhịn chín sự lành.

Có thể là nhóm người này chuyến đi có mục đích khác, dưới lầu không có tìm được người cần tìm, họ đi thẳng lên lầu hai, cũng không làm khó bọn họ quá nhiều.

Trên lầu hai chỉ có mấy gian phòng riêng, người cũng không nhiều, phần lớn đều là thương nhân từ nơi khác đến, giang hồ trong sảnh quá ồn ào, cho nên họ bỏ tiền lên lầu hai thưởng ngoạn phong cảnh thanh tĩnh. Nhóm người Câu Trần Thị chỉ cần đảo mắt qua đã phát hiện ba người chủ tớ Đường Đường.

Hồng y yêu nghiệt khẽ nâng đôi mắt phượng lên, có chút hứng thú nhìn bọn họ, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Lâm Bất Văn vẫn yên lặng ăn cơm, như thể trời sập cũng không làm anh ta ngừng ăn được. Lâm Bất Vấn đảo mắt nhìn mấy người đối diện một vòng, cười nói: "Chà, đâu ra kẻ thù thế này?"

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, mặc áo gấm, đầu đội phát quan ngọc, nhìn Đường Đường chăm chú, trong lòng lửa giận hừng hực, rút ​​kiếm ra giận dữ hét.

"Ma đầu, ngươi móc mắt nhi tử của ta, còn cắt lưỡi nó, ngươi thật là ác độc, hôm nay ta nhất định bắt ngươi đền mạng cho nó!"

Mấy người phía sau hắn cũng không nhàn rỗi, thi nhau rút kiếm rút đao, ánh mắt lại cảnh giác nhìn gương mặt quá mức dụ hoặc của đại ma đầu.Nhưng nhìn một hồi.... Lại nhịn không được hoảng hốt trong lòng.

Bộ quần áo đỏ thẫm của ma đầu giống như ngâm trong máu, mái tóc đen dài với chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trong suốt, vài sợi tóc xõa xuống rải rác trên vai, cậu cầm một ly rượu nhỏ làm bằng bạch ngọc bằng đôi bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn và lạnh giá của mình, tự rót cho mình một ngụm rượu.

Tư thế này khiến người ngứa ngáy trong tim, càng miễn bàn đến dung nhan xinh đẹp như ma đầu, giống như đóa hoa anh túc nở to đến cực điểm, tỏa ra hương thơm ngát.

Cách nhìn của những nhân sĩ chính đạo thay đổi, trở nên nhớp nhúa, ghê tởm, bắt đầu phác họa điều gì đó trong đầu, hoặc bắt đầu ảo tưởng về những "lợi ích" mà họ sẽ nhận được nếu người này bị bắt.

... Sau một khắc, tiếng rót rượu đột ngột dừng lại, cặp mắt phượng của ma đầu nhàn nhạt nhìn qua, trên mặt mang theo nụ cười nửa miệng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như đang nhìn mấy cái xác.

"Bất Văn, Bất Vấn." Cậu cười thật đẹp mắt: "Giết hết đi."

Lâm Bất Văn đặt đũa xuống, đột nhiên đứng dậy, rút ​​trường kiếm bên hông ra. Lâm Bất Vấn cười lớn: "Được thôi!" Hắn rút ra hai con dao ngắn sắc bén, bước lên ghế đẩu nhảy lên, xông tới một hiệp khách của Câu Trần thị.

Bàn ghế ngã đầy đất, Lâm Bất Văn đọ kiếm với gia chủ Câu Trần thị, kiếm va chạm khiến hổ khẩu đau đớn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Loan đao nhanh chóng chém ngang cổ một người, người đó trợn to hai mắt, ôm cổ gục xuống đất, máu phun ra nhuộm đỏ cả tấm ván gỗ, thương nhân giàu có sợ hãi tái mặt, lết xuống lầu hai.

Trên lầu đánh nhau, những người ở tầng dưới sợ bị dính thị phi đã sớm bỏ chạy, còn những kẻ dám ở lại thì gan dạ, nhìn thấy máu chảy xuống bậc thang, họ thầm hít vào trong lòng, càng khắc sâu nhận thức "Giáo chủ ma đầu đi đến đâu, máu chảy thành sông đến đó."

Thật đáng sợ, thật đáng sợ!

Trên lầu hai chỉ có một cái bàn còn nguyên vẹn, mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn với mùi rượu, Đường Đường cau mày chán ghét, đứng dậy bưng rượu đi tới sau bàn, bàn tay trắng lạnh vươn ra khỏi ống tay áo, đẩy cửa sổ ra.

Ngoài trời mưa phùn mù mịt, một trận gió mỏng thổi vào trong nhà, xen lẫn một làn hương nhàn nhạt của đàn hương, thổi bay mùi máu tanh trong phòng.

Hồng Y Ma đầu đứng ở trước cửa sổ, lọn tóc bay theo gió, cậu cầm một ly bạch ngọc rượu, hơi cụp mắt xuống.

Mưa phùn thấm ướt đường phố Lam Thành, sương mù tựa như tiên cảnh nơi hạ giới, bá tánh đội mưa về nhà, trong khi các hòa thượng mặc tăng y trắng như tuyết đội nón trúc, như thể đã siêu thoát rồi cùng sát vai với hồng trần.

Nhà sư như nhận ra ánh mắt của cậu, bước chân dừng lại, khẽ nâng chiếc nón trúc ướt sũng lên, trong đôi mắt lãnh đạm hiện lên một vệt đỏ thắm.

Người nhìn lén bị bắt quả tang, nhưng không hề tỏ ra ngượng ngùng, vẫn biếng nhác đứng đó, không chút trốn tránh tăng nhân dưới mưa, phía sau lưng là tiếng kêu đánh giết, cậu thoải mái nhấp một ngụm rượu đã lạnh.

Phật tử Chùa Khô Thiền, Tịch Trần.

Người cậu đợi... đã đến.

Nam mô a di phò phò, tiện tay tiện tay.

Chốt đơn sang tg mới nha~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cao-h#caoh