Chương 64. Lấy mạng đền mạng
Bữa tiệc lần này lại chỉ có sự xuất hiện của Park Hanie, thiếu đi Lim Eun Hee đứng sau điều khiển thì lại có trò hay để xem rồi đây...
Kim Minji trông thấy Hwang Min Hyuk đang vô cùng sởi lởi tiếp đón quan khách cấp cao, trên môi luôn treo nụ cười giả tạo mà thầm khinh. Park Hanie vốn dĩ sẽ đi cùng Park Jimin để đại diện Park gia nhưng lúc này thì có mơ cũng chẳng được, đành phải đi cùng anh họ Park Ha Joon.
- "Park thiếu, lâu rồi không gặp cậu" Hwang Min Hyuk cầm theo ly rượu tiến đến hồ hởi bắt chuyện với Park Jimin đang đứng cạnh cô
Vờ như đến gần mới trông thấy thêm mấy vị cao quý khác nữa liền cười tươi bồi thêm mấy câu thứ lỗi:
- "Kim thiếu, Min thiếu, Jeon thiếu các ngài cũng ở đây nha! Đúng là tôi có mắt như mù, bây giờ mới tới đây chào hỏi."
- "Đúng là mù thật. Không những đần còn mù, Hwang gia từ bao giờ có trẻ khuyết tật vậy, trở về nhớ nhắc tôi tài trợ thêm nhé. Vất vả rồi" Jeon Jung Kook thẳng thừng đáp lại, giọng điệu khinh thường thấy rõ trong lời vừa nói
- "Mong ngài rộng lượng bỏ qua cho. Đây là... Kim tiểu thư sao?" Hwang Min Hyuk cũng đâu ngờ đối phương lại thẳng thắn mỉa mai trào phúng như vậy liền sứng người, ấp úng mấy câu rồi phải chuyển vội chủ đề
- "..." không một ai trả lời lại. Kim Minji tiếp tục thưởng thức ly kem trên tay, mấy người bên cạnh mỗi người một việc, duy chỉ có để ý tới hắn ta là không một ai...
Hwang Min Hyuk không nghĩ tới rằng mình sẽ bị khinh thường thẳng thừng như thế nên không kịp chuẩn bị sẵn tâm lí, hắn ta cứng người ngại ngùng, gương mặt nỗ lực cất giấu độc ác cùng căm hận, cố gắng duy trì nụ cười trên môi. Ai ngờ được là mấy người này một chút cũng không hề nể mặt Hwang gia...
Mà nụ cười ấy gượng không diễn tả nổi, lẽ ra Hwang Min Hyuk nên bám váy Park Hanie đi học diễn xuất sao cho miễn cưỡng đạt một chút chứ để thế này người ta lại đánh giá!
- "Kim tiểu thư vẫn là ngựa quen đường cũ sao? Nếu tôi không nhầm thì mấy vị này đã có hôn thê rồi mà nhỉ?"
- "Hơi hôi, phiền đại thiếu gia về vệ sinh lại rồi có gì nói sau nhé!" tự nhiên trong đầu Kim Minji lại hiện về hình ảnh kinh tởm vừa được chứng kiến chiều nay của hắn ta với Park Hanie. Chẳng ngần ngại mà dứt khoát ngắn gọn đáp lại ngay. Một giây một phút cô cũng không chịu nổi loại người này. Đáng ghê tởm!
Nói xong liền che mũi lại lùi ra sau, Kim Minji còn tiện thể tặng thêm mấy cái phủi tay tỏ vẻ như cô vừa ngửi thấy một mùi gì đó quả thật vô cùng kinh tởm
Âm điệu giọng nói cũng vô tình được nâng cao!
Cả hội trường đúng lúc im ắng lại có một giọng nói trong trẻo cất lên đương nhiên thu hút được vô số người quay lại bàn tán chỉ trỏ:
- "Ôi bà ơi, tôi không ngờ đại thiếu gia cả người sang trọng kia lại bị có vấn đề về mùi hương răng miệng."
- "Không ngờ luôn, thấy bảo cậu ấy hay đi ngoại giao lắm mà, để miệng như vậy ư?"
- "Khổ thân cô gái kia, hôi miệng tôi từng ngửi rồi, quả thật vô cùng khó ngửi luôn."
- "Vẫn nên đề xuất với Hwang chủ tịch lấn sân sang nước súc miệng cùng kem đánh răng thì hơn"
...
- "Đừng làm ô nhiễm bảo bối của tôi, hôi thối quá" Park Jimin chốt lại một câu sau đó chẳng ai bảo ai tất cả cùng sang quầy bánh ngọt khác. Chính thức bỏ lại một tên thiểu năng trí tuệ với danh hôi miệng truyền xa khắp cả giới!
_______________________
Kim Minji cố tình đi rửa tay ở phòng vệ sinh cách xa hội trường. Đúng như dự đoán, lúc ngẩng lên đã thấy Park Hanie đằng sau đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc lạnh tràn đầy thù địch
- "Park tiểu thư cũng muốn rửa tay sao?"
Kim Minji thản nhiên hỏi, bàn tay vẫn tiếp tục đùa nghịch dưới làn nước, sau đó mới từ từ hong khô. Toàn bộ hành động đều vô cùng từ tốn mà có phần chậm chạp, dần dần châm ngòi cơn tức đang bén lửa ở trong lòng đối phương.
Park Hanie trông thấy bộ dạng mỹ lệ tuyệt trần của Kim Minji mà ghen ghét, cư nhiên Kim Minji lần nào cũng trở thành tâm điểm của đám đông, lấn át hết hào quang của bọn cô. Không tức lại chẳng phải Park Hanie, từ bé ả ta đã quen làm công chúa được mọi người cưng chiều, cha mẹ yêu thương, anh trai quan tâm. Từ khi Kim Minji xuất hiện, mọi ánh dương soi chiếu trên người cô ta đều mang hết lên người cô, mà còn nhiều gấp bội và tỏa sáng vô cùng.
Chưa cần đặt lên bàn cân so sánh cũng đoán được trước kết quả!
Đố kị, ghen ghét, căm hận dần lên đến đỉnh điểm. Park Hanie nghĩ từng ấy hành động của cô ta đối với Kim Minji đều là lẽ thường và hậu quả của kẻ dám đối nghịch với cô ta mà thôi. Ai bảo Kim Minji ngu ngốc, dám cướp đi thứ mà cô ta trân trọng?
- "Một con đàn bà ti tiện, vẫn nghĩ mình cao sang danh giá lắm ư? Mấy người họ đều là vì thân thể mày thôi"
- "Ồ, vậy hả? Cũng đúng, mắt của họ vẫn còn tinh tường" Kim Minji nghe nhiều thành quen, ngoài mấy lời này ra, cô ta không còn câu gì để nói được sao? Nhàm chán!
- "Hạng người như mày rồi sẽ chịu kết quả như thằng bạn rẻ rách kia của mày thôi, đều là thứ rác rưởi thấp kém" Park Hanie trông thấy vẻ mặt không biến sắc của Kim Minji lại càng tức, liền chạm đúng vào vết thương chưa lành của cô mà ấn mạnh
Một nụ cười đắc thắng xuất hiện trên khuôn mặt, có lẽ vì Park Hanie cảm thấy lời nói của mình đã hoàn toàn thành công trong việc chọc tức và làm Kim Minji nhớ lại nỗi ám ảnh.
Nhưng một giây tiếp theo, Kim Minji đột nhiên tiến lên trước một bước, nụ cười trên môi đã biến mất từ bao giờ, cô một đòn dứt khoát túm ngay lấy mái tóc xoăn của Park Hanie, trực tiếp mở vòi nước bên cạnh lên rồi ấn đầu cô ta xuống bồn rửa.
- "Cô thì là cái thá gì, dơ bẩn!"
Kim Minji vừa đè mạnh Park Hanie xuống vừa lạnh lùng nói.
Park Hanie trước khi đến đây đã dự liệu được đêm nay bọn họ sẽ có lời qua tiếng lại, sau đó cô ta sẽ chọn đúng chỗ hiểm nhất của Kim Minji mà đá xoáy rồi chọc thủng lớp màng bảo vệ, khiến Kim Minji đau khổ nhớ lại mà ám ảnh khôn nguôi, rồi sau đó sẽ phải quỳ xuống cầu xin cô ta trong bất lực thôi. Nhưng mà cô ta lại chẳng bao giờ nghĩ đến rằng Kim Minji lại có lá gan lớn thế này, một con nhỏ ngu đần, yếu kém, luôn mang mặt nạ tiểu bạch thỏ lại có thể động tay động chân tại đây với cô ta.
Kim Minji không muốn đấu đá với Park Hanie chút nào, đôi co với thể loại này chỉ tốn thời gian và sức lực thôi. Dù sao đã là rác rưởi thì chẳng thể nào bớt hôi thối được. Mà nếu có thắng thì đã làm sao, tối nay, cô chỉ muốn cho Park Hanie biết thế nào là đẹp mặt.
Cô sẽ trả lại hết sạch từng thứ từng thứ một, cho cô ta nếm thử cảm giác của cô trong những năm tháng ấy, không những y nguyên mà còn gấp trăm gấp nghìn lần!
Park Hanie hét lên một tiếng, nước từ vòi ào ào xối xả lên đầu cô ta, mắt thì bị nước tràn vào cay xè. Cô ta định vùng vẫy ngẩng đầu lên, nhưng Kim Minji lại không chút cảm xúc vẫn nắm chặt tóc cô ta, khiên cô ta càng giãy dụa da đầu càng thêm đau.
Giờ phút này chính Kim Minji cũng chẳng biết cô sao lại có nhiều sức lực đến vậy. Chỉ biết là hận thù dâng cao, cô căm hận, cô muốn dìm Park Hanie xuống tận đáy, muốn cho ả ta hiểu cảm giác ứ nghẹn không thở nổi mà lại không thể làm được gì, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng.
Cứ vậy tiếng hét thất thanh vang lên khắp căn phòng hòa cùng tiếng nước chảy dữ dội
Kim Minji càng lúc càng trở nên dần mất kiểm soát, lúc này có muốn ngừng cũng chẳng thể, cô điên cuồng dìm ả ta xuống nước, lấy mạng đền mạng!
Lúc này tầm mắt chẳng biết tại sao lại chuyển lên gương, đèn điện sáng trưng phản chiếu lên gương mặt cô. Đột nhiên cả người Kim Minji khựng lại, từ bao giờ cô lại trở thành như thế này... Độc ác, tâm cơ, cũng thật giống với lời bọn họ đã phán xét cô ngày trước.
Tại bọn họ ép cô! Ép cô phải ác, phải đấu tranh, nếu không sẽ lại bị chà đạp, bị rẻ rúng mà thôi...
Cũng tại nhà vệ sinh, chỉ khác là nơi đây sạch đẹp khang trang đầy ánh sáng, nơi cô bị nhốt suốt đêm là nơi bẩn thỉu ẩm mốc đầy gián chuột. Trên người Park Hanie vẫn là bộ váy xinh đẹp, còn trên người cô khi ấy là bộ đồng phục bị cắt xé tả tơi. Khi ấy Kim Minji cũng nhìn bản thân mình trong gương, tàn tạ, bẩn thỉu và đáng thương đến nhường nào. Chính cô cũng không thể ngửi nổi mùi bốc ra từ cơ thể, nhem nhuốc chẳng cách nào chịu nổi. Vậy mà khi ấy có Baek Hyeon ôm chặt cô vào lòng đấy, sau đó còn lấy tay lau đi vết bẩn trên gương mặt cô, cõng cô về nhà! Chỉ có cậu ấy cạnh bên, cậu ấy che chở cho cô bằng cả sinh mạng mình!
Kim Minji buông thõng hai tay, cả người Park Hanie được thả ra liền xụi lơ gục xuống góc tường thở hổn hển, suýt chút nữa chết ngạt. Lúc này, một bàn tay lớn ấm áp đưa lên che khuất tầm mắt cô.
Tư thế ôn nhu, khiến tầm mắt cô lâm vào tăm tối.
Ánh mắt đó vô cùng thuần khiết, bên trong tràn đầy vết thương chưa lành, đủ để khiến lòng người ta tan nát, chính Kim Taehyung cũng chưa đủ dũng khí để nhìn nó.
Anh ôm chặt lấy Kim Minji từ phía sau, một tay gần như nắm lấy cả eo nhỏ của cô, tay kia che đi đôi mắt sáng, cứ vậy tiếp thêm cho cô bình tĩnh:
- "Không sao, xả giận chưa đủ thì anh giúp em"
Lời nói trầm thấp ấm nóng mang theo hơi thở vờn quanh tai, Kim Minji cảm thấy ấm lòng đến lạ. Mọi cảm xúc ban nãy đều tan biến, tâm trí cũng dần ổn định trở lại.
Liều thuốc tốt nhất...
Thì ra anh cũng biết cô ở đây và làm gì! Cũng chẳng ngăn cản...
- "Lần này đủ rồi" Kim Minji vừa gật đầu vừa nói xong thì Kim Taehyung mới bỏ tay che mắt cô xuống, xoay người cô lại đối diện với mình, giam giữ trong vòng tay
- "Lần sau đừng trực tiếp dùng sức của mình, sẽ mệt cho em đấy"
- "Cứ để hai ba người khác dìm hộ cho, vừa mạnh lại vừa vui" câu trên vừa dứt lại thêm một câu bá đạo nữa phát ra
Bảo bối của anh, anh trân trọng. Cô muốn đánh người, anh ủng hộ. Cô thích gì cứ làm, đằng sau dẫu sao vẫn luôn có anh. Dù gì cũng đều xứng đáng. Chỉ có điều là sợ cô mệt với bẩn tay thôi!
- "Em nhớ rồi" Kim Minji bật cười trả lời , ngọt ngào như vậy! Chỉ cần mấy câu nói ngắn ngủi đã đủ để kéo cô lên
Nói xong cả hai cùng ra ngoài, lúc này phòng vệ sinh mà Kim Minji cố tình chọn nơi xa nhất lại có đông đủ cả Kim SeokJin, Min Yoongi, Park Jimin và Jeon Jung Kook, dường như đều đã chờ cô được một lúc rồi.
Quả nhiên, không gì qua mắt được mấy người này mà!
Park Jimin thấy cô bước ra liền tiến tới nhìn một lượt, sau đó lấy chiếc khăn tay màu trắng trong túi ra nhẹ nhàng đưa lên lau tóc cho cô.
Lúc này Kim Minji cúi xuống mới phát hiện ban nãy nước đã bắn lên tóc lúc nào không hay. Park Hanie trong kia chẳng ai quan tâm, cả sáu người cùng trở về....
Tác giả: Nghiên Họa Tâm Nghi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top