Chương 59. Cả đời không thể quên!

Đến chiều tà, khi mặt trời sắp lặn, Kim Minji mới thoát ra khỏi dòng tâm trạng đó nhờ tiếng chuông điện thoại Bae Hae So gọi tới:

- "Tớ đến đón cậu nhé" ở đầu bên kia, Bae Hae So nhỏ giọng nói, là bạn thân nhiều năm nay đương nhiên nàng biết cô đang ở đâu và làm gì!

- "Ừm" Kim Minji ậm ừ vài tiếng rồi cúp máy, cô tiến tới sửa sang lại ngôi mộ lần cuối, đặt trên đó bó hoa vừa mới hái vẫn còn tươi mới

Khi thấy Kim Hae So xuất hiện trước mặt đang dang rộng đôi tay ra chào đón, Kim Minji liền buông bỏ mọi sự kìm nén, mọi cảm xúc ùa ra. Cô ôm chặt lấy Bae Hae So khóc lớn. Tại sao, tại sao chứ! Tại sao mọi chuyện đều ập đến đè nặng lên cô, và rồi cuối cùng lại có người vì cô mà đánh đổi cả mạng sống...

Kim Minji cô không hiểu, rốt cuộc cô đã làm gì sai! Hết người này đến người khác đều tạo nên những vết thương chẳng thể lành lại trong cô, đến nỗi tất cả các loại bệnh trên người dù có đau cỡ mấy cũng chẳng thể bằng một phần của nỗi đau trong tim. Yêu là sai sao? Không, đương nhiên và chắc chắn không sai! Nhưng là bọn người đó cho là cô yêu sai người, vịt đòi hóa thiên nga, ngay từ đầu họ đã phủ định tình yêu của cô rồi. Họ khinh miệt và kinh tởm tình yêu của cô!

Ban đầu là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga khi yêu Kim Taehyung, sau đó lại thành hồ li tinh ngu xuẩn dâm tiện câu dẫn cả Kim SeokJin và Park Jimin. Nhưng tất cả đều do bọn họ rắp tâm muốn hãm hại cô, đầu tiên là dàn xếp vụ bạo lực để rồi cô lại trùng hợp mà gặp được Park Jimin mà dây dưa mãi không dứt, tiếp theo lại là bỏ thuốc rồi mang đi muốn cô thân bại danh liệt mà sống trong dở bẩn và nhục nhã đến hết đời nhưng may mắn vào nhầm phòng Kim SeokJin cùng Kim Taehyung! Cuối cùng lại thành dạng tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc của người khác, người người khinh bỉ rẻ rúng.

Tại sao bọn họ không chịu tin cô? Cô khao khát sống một cuộc sống bình thường, cho dù chẳng cần tình yêu cũng được. Nhưng làm ơn đừng đổ hết mọi thứ lên đầu cô như thế, ba người Kim SeokJin, Kim Taehyung và Park Jimin yêu cô là lỗi của cô sao? Chẳng biết đã bao lần cô cầu mong bọn họ buông bỏ, nhưng cuối cùng chẳng phải kết quả vẫn vậy đấy thôi.

Cô thừa biết chỉ cần ba người họ không ở cạnh ngày nào là ngày đó cô khó sống khỏi sự ghen ghét và đố kị của học sinh toàn trường, cuộc sống trôi qua trong nơm nớp lo sợ. Và rồi chuyện đó cũng đến, một loạt đủ thứ chuyện ập xuống đầu một mình cô gánh chịu. Bắt đầu từ việc bị mẹ của Park Jimin phí báng khinh thường tặng cho hai cái tát cùng những lời mắng chửi ở quán cà phê đông người đến khi gặp mặt Lim Eun Hee và Park Hanie cùng hàng loạt cuộc truy sát bắt cóc muốn hãm hiếp và diệt trừ cô. Mà trong khi đó, ba người Kim SeokJin, Kim Taehyung và Park Jimin cùng lúc biến mất chẳng còn chút tung tích...

Cô mãi mãi chẳng thể quên được những ánh mắt đó, chúng như xuyên thấu cô, có thể làm thân thể của cô bỏng rát, đè lên lưng làm cô muốn suy sụp, sau đó như xẻo thịt cô ra thành nhiều lỗ hổng trong khi cô đang sống sờ sờ ở đó. Từng ấy ánh mắt đủ để giết chết niềm hi vọng của cô, một xã hội không có tình người, một môi trường không phân biệt được đúng sai phải trái. Với họ, đương nhiên tầng lớp thượng lưu như họ là đúng còn con người nghèo khổ ở dưới đáy xã hội như cô luôn sai, luôn đáng khinh và giống như thứ làm ô ếu xã hội cần phải tránh xa và giải trừ vậy

Những câu nói lạnh lùng vô tâm khi đó, cả đời cô không quên. Kim Minji cô chưa từng nghĩ rằng, những con người ngoài cuộc chỉ mới nghe được mấy phần của câu chuyện lại có thể cùng phe mà chỉ trích, lăng mạ và nói cô bằng những câu từ kinh tởm như thế!

Bae Hae So ôm lấy rồi nhẹ nhàng vỗ về cô, sau khi Kim Minji giải tỏa mọi áp lực cảm xúc, cả hai cùng đi dạo ra bờ sông gần đó hít thở một chút:

- "Minji à, em đang ở đâu?" là Kim SeokJin gọi tới, anh đang ở trước cửa nhà cô

- "Cô ấy đang ở với tôi, không tiện nói chuyện" Bae Hae So đang cầm điện thoại Kim Minji trên tay, thấy cô vẫn đang giữ trạng thái im lặng liền nghe máy

Kim SeokJin bên kia nghe loáng thoáng thấy tiếng nấc của Kim Minji cũng không hỏi thêm nữa, kiên trì đứng đợi tiếp. Anh vừa điều tra được thêm ẩn khuất sau cái chết của Baek Hyeon- người bạn thân nhất của cô rồi. Cũng đã biết được gần hết những vụ việc năm đó.

Bae Hae So cùng Kim Minji ngồi tâm sự một lúc, khi cô nhẹ lòng hơn liền cùng nhau trở về. Vừa về đến cửa nhà liền thấy Kim SeokJin vẫn đứng đợi ở đó. Anh thấy cô từ xa xa đã tiến tới bên cạnh, gương mặt đầy lo lắng và chất chứa yêu thương. Bae Hae So thấy vậy cũng không tiện làm phiền, liền viện cớ rời đi trước.

Kim SeokJin thấy cô thất thểu vô thức bước đi, hai mắt đỏ hoe vì vừa khóc rất lâu. Anh đi đến kéo cô lại ôm chặt trong lòng, người cô nhỏ bé lại mỏng manh, lung lay như sắp đổ. Kim SeokJin anh đau lòng!

Kim Minji được ôm trọn trong vòng tay ấm áp cùng mùi hương quen thuộc liền cảm thấy an toàn và nhẹ nhõm hơn phần nào. Đã mấy năm qua, trái tim vẫn là luôn thắng lí trí, cô vẫn là không thể phủ nhận được tình yêu của cô với anh, trái tim có lẽ đã bị chiếm cứ từ lâu. Cứ như vậy duy trì im lặng, hai người đứng đó một lúc lâu, cô mệt quá liền ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Kim SeokJin lặng lẽ bế cô lên mang cô vào nhà:

- "Anh xin lỗi" trước khi rời đi còn không quên hôn lên khóe mắt cô, thầm thì một câu rồi mới ra về...

...

Tòa nhà chọc trời rộng lớn như con ác ma xuyên thẳng qua đám mây, hòa hợp giữa màu đen và màu trắng. Ở đó, màu sắc và kết cấu được phát huy tột cùng. Đặt mình vào trong đó, ánh sáng như đến từ nơi tận cùng của thế giới, không cẩn thận sẽ rơi vào con đường đen tối, đây chính là đỉnh cao của nghệ thuật kiến trúc thần bí

Tại tầng cao nhất và sang trọng nhất tòa nhà, trong căn phòng vàng kim rộng lớn xa xỉ có năm người đàn ông ở đó. Nói đúng hơn là chỉ có bốn người họ đang ngồi trên ghế, còn một kẻ cả người luộm thuộm đang quỳ bò dưới đất

Áp lực vô hình, căng thẳng mà không thể phản kháng, Kang Dehyun chỉ cảm thấy mình không còn chỗ nào để trốn, chỉ bằng mấy ánh mắt cũng khiến ông tắt thở mà chết, thật sự không thể kháng cự

Giây tiếp theo đó, một người đàn ông bỗng nhiên cầm lấy một phần văn kiện đặt trên bàn, vung tay thật mạnh ném nó xuống, tất cả tư liệu bị ném ra trước mặt kẻ bên dưới

Trang giấy va chạm với sàn đá cẩm thạch, bởi vì lực của Kim Taehyung mà phát ra tiếng vang thật lớn, nặng nề khiến cho người ta sợ hãi, môi bạc khẽ mở:

- "Tôi là người rất không thích có người nói dối trước mặt mình"

Lời nói làm Kang Dehyun không nhịn được mà run rẩy mạnh mẽ:

- "Các ngài.... tôi... tôi"

- "Đưa mày đến đây là phúc phận của mày rồi, có muốn xuống thử bên dưới không?" Park Jimin chán ghét tột độ gằn giọng

- "Tôi khai tôi khai, cầu xin ngài"

- "Nói"

- "Năm đó có người đến nhờ tôi xuyên tạc một đoạn ghi âm từ giọng nói gốc, bọn họ cho tôi rất nhiều tiền. Sau đó còn sai tôi dùng địa chỉ nặc danh gửi đến cho hai người khác. Cuối cùng, sau khi tôi làm xong họ còn đưa tôi một chiếc điện thoại yêu cầu làm nhiễu sóng và có thể điều khiển từ xa..."

- "Nói rõ ra" Min Yoongi lạnh giọng mất kiên nhẫn, anh muốn xé xác, xẻo thịt và băm vằm kẻ này ra lâu lắm rồi

- "Dạ dạ... đoạn ghi âm ấy là tôi làm, cũng là tôi gửi đến. Chiếc điện thoại và tin nhắn đó cũng là tôi làm ạ. Còn người đứng sau tôi không nhớ rõ gương mặt, chỉ biết đó là hai người con gái. À à tôi có thể nhìn hình để biết" người đàn ông quỳ bò dưới đất sợ hãi, gương mặt xanh trắng méo mó đang thành thật khai hết mọi thứ. Ông đương nhiên biết các loại dụng hình mà ông sẽ chuẩn bị được trải nghiệm nếu có nửa lời giả dối

- "Xem trong đống ảnh kia đi" Park Jimin thẳng tay vứt xuống mấy bức ảnh, trong đó là mấy người hay xích mích và có thâm thù đại hận với Kim Minji

- "Đây, chính xác là họ ạ. Tôi nhớ rất rõ mái tóc và nốt ruồi ở khóe mắt cô ta" Kang Dehyun nhanh chóng bò tới chỗ mấy tấm ảnh, đôi tay thoăn thoắt lục tìm với tốc độc nhanh nhất có thể

Mấy ánh mắt cùng lúc quét qua bức ảnh được chọn. Quả nhiên, Lim Eun Hee và Park Hanie...

Tác giả: Nghiên Họa Tâm Nghi

Cmt nhìu vào nha, mình là mình thích nắmm

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top