Chương 4. Chấp niệm ngọt ngào
Ừm thì mình xin lược một chút đoạn "chấm ba chấm" kia nha! À thực ra thì một chút đấy là gần hết ý hiuhiu:(( Mấy chap sau này còn nhiều và còn dài lắm nên các bạn yên tâm!
______________
Sáng hôm sau, Kim Minji mệt mỏi mở mắt nhìn xung quanh, khung cảnh có lẽ đôi phần quen thuộc. Nhìn lại bản thân, trên người cô hiện đang là chiếc áo sơ mi của anh, khắp người đau nhức tựa như vừa mới bị xe cán quá vậy. Tên điên này quả là cầm thú mà! Khẽ đưa mắt sang bên cạnh, cô giật mình lùi ra sau, người bên cạnh dường như đã tỉnh được một lúc, anh nằm nghiêng tựa đầu lên tay, ánh mắt dịu dàng ấm áp khác hẳn hôm qua đã dán lên cô một lúc lâu. Tên biến thái này thì ra còn có cái sở thích cuồng như vậy ư!
- "Đồ bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sỉ, nếu xong chuyện rồi thì anh phải thả tôi về!" Kim Minji thẹn quá hóa giận quát một tràng dài
- "Bé yêu, tôi có bảo em xong việc rồi đâu! Đáng lẽ định thả em ra trong hôm nay... nhưng mà tiến độ làm việc cũng như biểu hiện của em đêm qua vẫn chưa thỏa mãn tôi cho lắm. Vậy nên tôi mới đành ra quyết định là cho em ở đây học tập thêm chút ngày nữa. Tôi sẽ từ từ dạy em thật tốt nên cứ yên tâm đi! Với cả tôi cũng đang trong kì nghỉ phép, sẽ thường xuyên hi sinh bản thân để tận lực cho em thực hành sao cho chân thực nhất" Kim SeokJin tỉnh dậy đã lâu, nhìn sang tiểu khả ái bên cạnh vẫn còn đang say ngủ, mái tóc đen rơi loạn trên giường trắng, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi của anh, cúc áo còn chưa cài hết, cổ áo rộng lộ ra cảnh xuân bên trong trông thập phần quyến rũ! Cứ vậy một người nổi danh không gần nữ sắc như anh lại thẳng tắp dễ dàng rơi vào hố đen si mê của Kim Minji, cô là ngoại lệ, là chấp niệm, là người phụ nữ của anh, mãi mãi!
- "Kim SeokJin, mấy năm không gặp mà sao anh vẫn vô sỉ như vậy! Tránh ra cho tôi đi tắm!" Biết là đôi co cũng chẳng có ích gì, người đàn ông này một khi quyết thì có trời sập cũng vẫn không đổi ý!
Kim SeokJin nghe xong lời cô nói liền vui vẻ dang tay bế bổng cô lên:
- "Hôm qua mạnh bạo thế, bây giờ em không thể đi nổi đâu!"
- "Anh còn biết thế mà vẫn làm?" Kim Minji quay ra dành cho người vô liêm sỉ bên cạnh trọn vẹn một cái lườm
- "Anh đã nhịn đủ nâm năm rồi đấy! Năm năm qua, em sống thế nào? Hửm?" Kim SeokJin đặt cô lên bồn rửa mặt, cho cô ngồi đối diện với anh, khẽ nâng gương mặt cô lên, giọng nói có phần tà mị phát ra
- "Tôi sống rất tốt... với chồng của tôi! Anh ấy rất cưng chiều và yêu thương tôi!" lời nói phát ra mang chút bi thương mà chính cô cũng không ngờ tới
- "Hừ, xem ra tôi đã cho em tự do quá mức rồi nhỉ! Nhưng mà em nên nhớ, đến lúc này đây! Em đã hoàn toàn thuộc về tôi rồi, còn hắn ta? Chắc sẽ không gặp lại em được nữa đâu!" đôi mắt anh hướng thẳng vào cô mang theo hơi lạnh, giọng nói được bao trùm bởi một màu đen đáng sợ khiến Kim Minji rùng mình một cái, mồ hôi lạnh lại bắt đầu úa ra
Cô gái này, giỏi làm tâm trạng anh thay đổi thật đấy!
- "Anh... ai thuộc về anh chứ! Anh ở đấy mà mơ?" cô đơ người một lát rồi mới bừng tỉnh trả lời
- "Vậy thì em thuộc về ai đây? Park Jimin? Hay Kim Taehyung? À còn người chồng yêu thương em vô bờ kia nữa chứ?" nói đến đây dường như không khí đã bắt đầu xuống đến âm độ, hơi lạnh bao trùm khắp cơ thể Kim Minji.
Người đàn ông này ngàn lần không nên chọc!
- "Không phải! Anh đừng nhìn tôi như vậy! Tôi lạnh!" Kim Minji sợ đến đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi lảng sang chuyện khác
- "Vậy thì đừng chọc vào tôi. Người em hiện tại có chút nóng! Uống thuốc này đi!" Kim SeokJin đưa khuôn mặt lại gần Kim Minji, hai trán chạm nhẹ vào nhau
- "Thuốc này?" cô ngước mắt nhìn anh. Đây không phải là thuốc tránh thai đấy chứ?
- "Đừng nghĩ lung tung! Đây là thuốc cảm, tôi đây cũng rất muốn lấy một đứa bé để trói buộc em lắm nên em cứ yên tâm! Hay chúng ta làm thêm một hiệp nữa nhỉ? Tôi thấy hình như em cũng rất muốn?" lời vừa dứt, còn chẳng để Kim Minji kịp tiêu hóa lời nói thì một nụ hôn đã rơi xuống nơi cổ trắng nõn của cô! Môi anh dán chặt vào chiếc cổ trắng nõn tinh xảo mà cắn mút. Dây dưa một lúc lâu, thành công để lại trên cổ Kim Minji một dấu hôn đỏ chói đánh dấu chủ quyền.
- "Anh đừng có mà động dục buổi sáng! Làm người một tí đi" đưa hai tay che lại phần cổ nơi dấu hôn chói mắt, Kim Minji đỏ mặt nói
- "Nào, cho em đúng 10 phút để tắm! Đừng để tôi phải vào tắm cho em đấy" Kim SeokJin nói xong hôn nhẹ một cái trên trán cô một cái rồi mới ra ngoài.
Kim Minji được thả ra tự do liền tức tốc bước vào bồn tắm đã được anh chuẩn bị từ trước. Ngâm mình trong dòng nước ấm cũng tinh dầu hương hoa nhài thơm ngát, cô thoải mái dựa vào rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Bên ngoài, Kim SeokJin lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong lòng rối loạn khôn nguôi, trong mắt tựa như có ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội!
Được lắm Kim Minji, nếu em đã vậy thì tôi đây sẽ chơi với em đến cùng!
...
Thiếp đi một giấc nặng nề tỉnh lại, Kim Minji giật mình đảo mắt nhìn quanh. Trong chút trí nhớ còn xót lại, cô đang ngâm mình trong bồn tắm, hương hoa cùng dòng nước ấm hòa quyện khiến cô thiếp đi lúc nào không hay! Lúc này, cửa phòng chợt mở, Kim SeokJin đi vào trên tay là một khay nước:
- "Em làm gì mà để mệt mỏi quá độ đến thiếu máu như vậy hả? Ngâm nước còn ngất đi được?" trong giọng nói tràn đầy lo lắng, anh không tự chủ mà cao giọng
- "Thì chẳng phải vừa về nước, vẫn còn đang say máy bay mà anh đã bắt tôi đến đây ngay sao, lại còn hành hạ tôi cả đêm." cô hậm hực, tên đàn ông này dám lên tiếng chất vấn cô, là tại ai chứ!
- "Đừng nói dối. Min Yoongi vừa đến khám cho em rồi, là mệt mỏi quá độ, ăn ngủ không đầy đủ trong thời gian dài, còn từng bị viêm phế quản và dị ứng đường hô hấp. Người em hiện giờ toàn là bệnh thôi. Cuộc sống hạnh phúc như trong truyện cổ tích với em và người chồng hết mực yêu thương em khiến em như này sao?" Kim SeokJin nói một hơi dài, sau đó lại nhìn cô chằm chằm đầy đau lòng và xót xa. Chính anh cũng không nghĩ cuộc sống năm năm qua của cô lại khiến cô trở nên thế này!
- "Anh... cuộc sống của tôi vẫn rất hạnh phúc. Mấy bệnh này là của một thời gian lâu trước đây rồi. Về chuyện mệt mỏi quá độ chẳng qua gần đây tôi còn có công việc phải làm thôi! Anh đừng có đa nghi."
- "Được, em nên nhớ. Tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra là em đang nói dối. Nếu không thì em sẽ không xong với tôi đâu. Uống đi" buông ra lời cảnh cáo muôn phần "nhẹ nhàng" rồi anh mới đưa cô ly thuốc mới pha còn rất ấm
Vừa tỉnh dậy lại chưa được uống nước trong thời gian dài, Kim Minji đưa một hơi cạn sạch, tựa như thứ nước trong cốc kia là nước lọc tinh khiết chứ chẳng phải thuốc nữa:
- "Em có xuống dưới ăn được không?"
- "Được được"
Ngồi xuống bàn ăn, bên trên là la liệt toàn món cô yêu thích nhưng đều thuộc nhóm đồ ăn nhạt tốt cho sức khỏe. Nhìn bàn ăn lại nhớ đến quá khứ trước đây, anh cũng từng mấy lần nấu cho cô ăn. Nhưng từ cái lần định mệnh đó, bánh xe vận mệnh dường như đã lệch hướng... kéo theo số phận của mấy người các cô sang một lộ trình mới rồi.
- "Kim SeokJin, anh nấu ngon thật đấy!" cô vừa nhai vừa tấm tắc khen, tay nghề của anh vẫn ngon như trước
- "Em thích hả?!" anh vẫn không ngẩng lên, nhàn nhạt hỏi
- "Ừm"
- "Vậy em có thể nhân tiện thích luôn người nấu được không"
- "..."
- "Vì người nấu không những thích mà còn yêu em nữa cơ!"
Tác giả: Nghiên Họa Tâm Nghi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top