Chương 27. Không đẹp chút nào

- "Min Yoongi, bé con đâu rồi?"

Min Yoongi đen mặt, bọn người phá đám kia kéo đến rồi! Chọn giờ cũng thật tài tình đi, hít một ngụm khí lạnh, Min Yoongi thầm chửi thề một tiếng.

Thật chẳng giống anh chút nào!

Bên ngoài, Kim Taehyung, Kim SeokJin và Park Jimin đều đã có mặt, vừa nhận được tin Kim Minji chủ động tìm đến Min Yoongi, mấy người này đều mang tâm trạng chung. Chính thất lâu năm cô không tìm, lại đi tìm hắn ta đầu tiên! Vậy là ngay lập tức, cả ba chẳng ai bảo ai nhanh chóng phi xe đến bệnh viện của Min Yoongi.

Min Yoongi đành phải ra ngoài, giọng nói vừa rồi là của Kim Taehyung. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt anh là ba bản mặt điển trai của ba người bạn thân. Chưa cần anh nói thêm gì, Kim Taehyung đã đẩy "vật cản đường" ra và đi vào trong. Trước mắt anh là bức tranh mỹ nhân đang say ngủ tựa như một nàng công chúa nhỏ tuyệt sắc. Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh chỉ trong một tích tắc. Kim SeokJin và Park Jimin cũng bước vào theo, tầm mắt lại rơi trên khung ảnh mỹ lệ ấy. Chẳng ai bảo ai cả bốn cùng đi tới ngồi bên giường lặng ngắm người con gái đang say ngủ.

Trong giấc ngủ, Kim Minji mơ thấy đoạn kí ức khi tận mắt chứng kiến cảnh Baek Hyeon vì cô mà chết trong sự bất lực của cô, máu chảy rất nhiều, thấm đẫm lên khắp quần áo cô, bàn tay cô nhuốm đầy máu của cậu. Nhưng dù là đang lúc đau đớn nhất, sợ hãi và tuyệt vọng nhất, cậu vẫn luôn nở nụ cười trấn an cô, thều thào vài tiếng khuyên cô bình tĩnh, có ra sao thì hãy cố gắng sống tiếp thay cả phần cậu nữa. Bẫng đi một lát rồi lại chuyển sang cảnh tượng cô đang bị nhốt trong căn phòng tối đen như mực, có cố gắng đế mấy cũng không thể thoát ra được. Ngay sau đó, một đống những người đàn ông kinh tởm tiến đến, chúng bao vây cô, hành hạ cô, tra tấn cô bằng mấy hình thức kinh khủng. Dù có hét to đến mấy cũng không ai nghe, chẳng ai đến cứu cô cả. Cô gọi tên từng người một cũng chẳng có ai. Bọn họ thi nhau chà đạp cô mặc cô có cầu xin đến thế nào! Xa xa đó còn có Lim Eun Hee và Park Hanie đang đứng cười, vẻ mặt mãn nguyện vì đã hoàn thành mục tiêu. Cô thoi thóp nằm đó, chẳng có ai cạnh bên...

- "Baek Hyeon đừng mà... các người mau dừng lại... đừng lại gần tôi... cứu, cứu với. Cầu xin... A!" Kim Minji thở dốc, gương mặt trắng bệch, mày nhíu chặt, răng cắn vào môi kiềm chế sự sợ hãi. Cô nắm chặt lấy gối ôm, bàn tay trắng lên rõ rệt, từng giọt lệ lăn dài trên má. Sau đó liền bật dậy hét lên.

Min Yoongi, Kim SeokJin, Kim Taehyung, Park Jimin ngồi quanh trông thấy mà giật mình. Kim SeokJin vội vã tiến tới ôm trọn thân hình run rẩy của cô vào lòng trấn an:

- "Em sao vậy, bình tĩnh lại chút. Không sao không sao đâu!"

Park Jimin cũng tiến tới vỗ nhẹ lưng cô, Min Yoongi bao bọc lấy đôi tay nhỏ muốn cô thấy yên tâm phần nào. Kim Minji đổ mồ hôi ướt một mảng lưng, vẫn chưa thể ngừng run.

- "Lại là cảnh tượng đó..." Kim Minji trong cơn vô thức cứ lẩm nhẩm thều thào lặp đi lặp lại một câu

- "Minji à, không sao không sao đâu. Anh ở đây rồi" Kim Taehyung chọn lấy chỗ mềm nhất trên áo sơ mi, nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt vương vãi trên mặt cô, miệng liên tục dỗ dành

Cứ như vậy cho đến một lúc sau, Kim Minji mới bình tĩnh lại được, chỉ là mơ thôi! Cô sắp trả thù được rồi, cô sắp làm cho bọn họ phải nhận lấy cái giá đắt rồi...

- "Không sao... khụ khụ" Kim Minji định nói gì lại không thành, giọng nói khản đặc, cổ họng khô khốc đau rát khiến cô ho sặc sụa mãi không dừng lại được

- "Em mau uống chút nước đi" Min Yoongi nhanh tay giúp cô uống gần nửa già ly nước ấm

Kim Minji mãi mới ngừng được cơn ho. Cổ họng khó chịu mới dịu đi được chút ít. Thấy cô không muốn nói rõ, bốn người cũng ngầm ăn ý mà chưa hỏi rõ cô lúc này, im lặng mang theo mục đích nhất định sẽ điều tra cho rõ ràng. Vì dù có hỏi tiếp thì bọn họ nhận lại câu trả lời vẫn chỉ thế mà thôi, lại còn khiến tâm tình cô đi xuống.

- "Em thay đồ đi rồi chúng ta đi ăn" Park Jimin đưa cô bộ đồ mới phá tan không khí tĩnh lặng của căn phòng

Cả người vì mồ hôi mà dinh dính khó chịu, đương nhiên Kim Minji sẽ thoải mái thuận theo. Bước vào phòng tắm cô mới hoàn toàn hoàn hồn lại, cũng may lúc mơ không để lộ ra chút gì kế hoạch của cô. Tắm qua một chút rồi mặc bộ đồ mới của Park Jimin đưa ban nãy.

- "Đi thôi" Âm thanh mềm mại phát ra trong nháy mắt hấp dẫn tất cả sự chú ý của mấy nam nhân trong phòng

Màu xanh ngọc của tơ lụa bao bọc lấy làn da trắng nõn của giai nhân khuynh thành, phác hoạ rõ nét từng đường cong mềm mại đáng yêu của Kim Minji, có lồi có lõm. Bên cạnh eo được xẻ tà tinh tế toát ra dáng vẻ quyến rũ mị hoặc, tựa một đóa hoa yêu diễm nở rộ. Mái tóc đen dài óng mượt được tô điểm bằng chiếc cặp tóc đính đá lấp lánh, mấy lọn tóc như có như không vô tình rủ trên gương mặt càng làm tăng thêm sắc đẹp chim sa của cô. Cánh tay trắng trẻo đưa lên chỉnh lại mấy cái, môi anh đào nhấp nhẹ khiến mấy nam nhân kia chỉ có hướng thần hồn điên đảo. Trong thời kì sắc xuân lại càng làm mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn!

Bốn luồng ánh mắt trong chốc lát trở nên cực nóng, trông có khác là bao một con mãnh thú đã ngắm được mục tiêu con mồi ngon của mình. Ai nấy đều khóa chặt tầm mắt lên người nữ nhân trước mặt với bộ dáng vũ mị dụ hoặc, làm cho người ta tâm động bất biến.

- "Khụ, cái này không đẹp, bé con thay bộ khác đi. Park Jimin cậu ta chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả" Kim Taehyung đi tới nói

- "À anh... cũng tại trợ lí Ha. Cậu ta bảo nữ nhân các em hiện nay đều thích kiểu váy này. Chứ anh cũng đâu có muốn em mặc thế này ra ngoài" Park Jimin cũng đâu có muốn bảo bối của anh mặc bộ này ra đường rồi trở thành tầm ngắm của bao giống đực ngoài kia đâu. Cô chỉ được mặc cho bọn anh ngắm thôi!

- "Thôi không đổi nữa đâu, em thấy thế này đẹp mà" Kim Minji ngại ngùng vì toàn bộ ánh mắt đều hướng lên cô.

- "Không phải đẹp mà do quá đẹp nên anh không muốn em mặc ra ngoài" Kim SeokJin nói

- "Lại bị mấy bọn giống đực ngoài kia trông thấy"

- "Thế đừng đi ăn nữa là được!" Kim Minji buông một câu chấn động

- "Thôi không có gì nữa, đi thôi nào bảo bối đói rồi nha!" Park Jimin đi tới ôm eo cô toan muốn rời đi

- "Này Park Jimin, cậu đừng được nước lấn tới. Lăn ra kia" Kim Taehyung đi tới giằng tay Park Jimin đang ôm lấy eo cô ra đòi chủ quyền

- "Đừng quên còn có tôi ở đây" Kim SeokJin cất tiếng đe dọa

- "Tôi cũng chưa có tàng hình được" đương nhiên Min Yoongi cũng đâu thể ngồi yên được mà giương mắt nhìn màn cung đấu này, anh cũng muốn ôm cô đi cùng chứ!

Cả căn phòng lại nhao nhao lên ồn ào, Kim Minji day day trán, lại phải chỉnh đốn lại hàng ngũ rồi:

- "Không ai đi cùng nữa là được! Một là đi nhanh còn không thì đừng đi nữa"

Câu nói lập tức có hiệu lực, cuối cùng là cảnh một tuyệt sắc giai nhân đi trước, theo sau "hộ tống" là bốn nam nhân cao lớn với nhan sắc đỉnh cao, khôi ngô tuấn tú, trên người ai cũng toát ra khí thế cao quý mà lạnh lùng làm thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Đến chỗ để xe, không để sự việc như trước phát sinh, Kim Minji chủ động lên xe của Min Yoongi, một phần cô thấy người này sẽ ít có khả năng động chân động tay với cô, một phần là cô vừa nhờ anh một việc lớn.

Min Yoongi thấy vậy, khóe miệng tự khắc giương lên một nụ cười đắc thắng. Anh nhanh nhẹn đi tới mở cửa cho cô vào ngồi. Lại nhanh chóng chạy sang bên kia mở cửa tự mình ngồi vào, tay lại phối hợp thoăn thoắt cài dây an toàn cho cô. Không quên lợi dụng hít hà hương thơm ngọt mê người thoang thoảng từ người cô, cuối cùng còn đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt. Kim Minji choáng ngợp trước một loạt chuỗi hành động đầy ăn ý và "gian xảo" của Min Yoongi. Còn chưa kịp để cô kịp tiêu hóa, hình như cô vừa có suy nghĩ vô cùng sai lầm rồi thì phải.

Đám nam nhân này, không có ai bình thường cả. Toàn là đám người nguy hiểm có thể vô sỉ bất cứ lúc nào!

Kim Minji đang đỏ mặt trầm lắng thì có tiếng mở cửa xe từ đằng sau. Quay lại liền thấy Kim Taehyung dẫn đầu đã tự tiện mở cửa xe ngồi vào, sau đó là hai đại nam nhân Kim SeokJin và Park Jimin:

- "Các cậu ngồi nhầm xe?" Min Yoongi lại mang nét mặt đen thui quay lại khó chịu lên tiếng

- "Em quên chìa khóa xe rồi" Park Jimin thản nhiên nói

- "Tôi nhớ ban nãy Kim SeokJin có lái con Lamborgini màu đen mới"

- "Hỏng rồi" hai từ nhẹ nhàng được thốt ra, Kim SeokJin chốt hạ một câu hời hợt rồi đóng sầm cửa xe.

Hai câu trả lời liên tiếp làm Min Yoongi nghẹn họng. Anh quay sang thơm má Kim Minji một cái thật kêu để trọc tức mấy người kia rồi vui vẻ quay lên lái xe. Kim Minji cười, đám người này đều đã trong độ tuổi tam tuần, đều là những nhân vật lớn khiến người ta phải run sợ và kính nể mà giờ lại cư xử trẻ con như vậy!

Tác giả: Nghiên Họa Tâm Nghi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top