Chương 67(edit)
☆, chương 67
Mua một đống pháo hoa, Hàn Thần Tâm gọi một cuộc điện thoại cho biểu đệ và Hàn Tử Hinh hai người , kêu các nàng cùng nhau ra chơi.
Vài người ở gò đất trống bên ngoài tiểu khu phóng pháo hoa, rất nhanh liền hấp dẫn không ít tiểu hài tử xung quanh tới xem náo nhiệt.
Tuy nói trong đám người Hàn Thần Tâm lớn nhất, nhưng mấy đệ muội kia kỳ thật đều đã hiểu chuyện, hơn nữa biểu muội đã là sinh viên, là người trưởng thành rồi, cũng không cần cậu ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào.
Hàn Thần Tâm cầm một cây pháo hoa tốt, một người ngồi xổm trong góc bậc lửa .
Qua không đến nửa giờ, Hàn Thần Tâm liền nhận được điện thoại của Tôn Triết Dương , anh đã lái xe đến phụ cận, còn đang dừng xe.
Bởi vì do phải ăn tết , ô tô cùng người qua lại trên đường đều rất ít, cho nên Tôn Triết Dương lái xe một đường thẳng tới không trở ngại, ngày thường thời gian đi dường khả năng gần bốn mươi phút chạy xe, hôm nay hơn hai mươi phút liền chạy đến.
Chỗ trống ven đường để dừng xe cũng rất nhiều, Tôn Triết Dương đem xe đậu xong, mới vừa xuống xe liền nhìn thấy Hàn Thần Tâm đã sớm đi đến trước mặt anh.
Hàn Thần Tâm đưa một thanh pháo hoa tốt cho anh, anh nhận lấy cầm trong tay, nói: "Mọi người liền chơi loại đồ chơi của tiểu hài tử a?"
Hàn Thần Tâm cười cười không nói chuyện.
Tôn Triết Dương dựa vào ô tô bên cạnh, lấy ra bật lửa rồi bậc lên, sau đó nắm trong tay đong đưa thật nhanh.
Lúc này trời đã tối, pháo hoa xẹt qua nền trời lưu lại dấu vết xinh đẹp sáng lạn, Tôn Triết Dương nói đây là đồ chơi của tiểu hài tử, nhưng là chính mình lại vẫn cứ chơi đến dựng thẳng kính.
Hàn Thần Tâm duỗi tay vỗ một cái phía sau xe Tôn Triết Dương , nói: " Anh không ở nhà sao?"
Tôn Triết Dương nhìn chằm chằm pháo hoa trong tay , nói: " Ở tôn gia."
Hàn Thần Tâm đột nhiên đưa tay hướng đến mặt anh .
"Em làm gì?" Tôn Triết Dương không thể hiểu được quay đầu xem hắn.
Hàn Thần Tâm nhìn trời, nói: "Tôn Trọng Đình thực sự có tiền."
Tôn Triết Dương nghe vậy cười, vươn một bàn tay cho Hàn Thần Tâm.
Hàn Thần Tâm giữ chặt tay anh, cảm giác được anh dùng sức đem chính mình kéo lên, sau đó Tôn Triết Dương đối cậu nói: "Có tiền thì có thể thế nào?"
Hàn Thần Tâm vẫn như cũ ngồi ở trên nắp động cơ xe , nói: "Cũng chẳng có gì, chỉ là có điểm hâm mộ mà thôi."
Tôn Triết Dương đem pháo hoa trong tay phóng xong, sau đó đối Hàn Thần Tâm nói: "Đi, cùng anh đi mua."
Anh với Hàn Thần Tâm cùng nhau đi tới điểm bán pháo hoa, lúc này Tôn Triết Dương theo như lời anh nói , không hề mua những cái dành cho tiểu hài tử chơi, mà là mua hai ống đại pháo hoa .
Tôn Triết Dương để Hàn Thần Tâm hỗ trợ đem ống pháo hoa dọn đến gò đất phụ cận, dùng bật lửa châm thuốc lá, sau đó đối Hàn Thần Tâm nói: "Trốn xa một chút."
Anh dùng lữa từ thuốc lá để châm ngòi nổ, rồi mới chạy tới bên người Hàn Thần Tâm . Kíp nổ thực rất nhanh đã cháy xong, pháo hoa phát ra tiếng vang, tụ tập thành một bó hoa lửa bay đến không trung, sau đó tạc vỡ tung ra, biến thành điểm điểm hoa lữa lộng lẫy , ở trong trời đêm nở rộ.
Động tĩnh bên này , lập tức liền đem những tiểu hài tử đang chơi ở cách đó không xa hấp dẫn lại đây.
Khi Hàn Tử Hinh chạy tới , liếc mắt một cái liền thấy được người đứng ở bên cạnh Hàn Thần Tâm là Tôn Triết Dương, nàng thực vui vẻ, thời điểm muốn chạy tới đột nhiên lại do dự, nàng nghĩ tới biểu tỷ cùng biểu đệ bên người , sợ hãi bọn họ gặp được Tôn Triết Dương, sẽ trở về cùng các đại nhân trong nhà nói cái gì đó.
Bất quá may mắn, bọn họ hiển nhiên đều không có chú ý đến phương hướng Hàn Thần Tâm , chỉ là hết sức chuyên chú nhìn pháo hoa trên không trung .
Phụ cận của tiểu khu các hộ gia đình cũng sôi nổi từ nhà lầu nhô đầu ra, nhìn pháo hoa sáng lạn .
Thời điểm hai hộp pháo hoa lớn đều phóng xong , Tôn Triết Dương cùng Hàn Thần Tâm đã yên lặng rời đi.
Tôn Triết Dương ngồi vào ô tô, cùng Hàn Thần Tâm nói: "Anh trở về, em cũng nên trở về đi."
Hàn Thần Tâm một bàn tay chống ở cửa sổ xe bên cạnh, hơi hơi cuối thân mình xuống nhìn Tôn Triết Dương.
Tôn Triết Dương giơ tay, sờ sờ mặt cậu, kỳ thật động tác càng như là chụp lấy, mang theo vài phần ý vị vui đùa .
Hàn Thần Tâm đột nhiên duỗi tay bắt lấy vạt áo anh, sau đó kề sát đầu lại hôn lấy bờ môi của anh.
Tôn Triết Dương đáp lại nụ hôn, sau khi chấm dứt, nâng lên tay vỗ vỗ ngực, nói: "Đừng thô bạo như vậy ."
Hàn Thần Tâm mang ý theo cười nhìn hắn.
Tôn Triết Dương ngón tay lau sạch khóe miệng của cậu , nói: "Ngoan ngoãn về nhà ăn tết, có rảnh lại nghĩ cách để ra ."
Hàn Thần Tâm nói: "Tân niên vui vẻ."
Tôn Triết Dương nói: "Tân niên còn chưa tới đâu."
Hàn Thần Tâm nói: "Em sợ khi 12 giờ không có thời gian rảnh gọi điện thoại cho anh, cho nên nói trước."
"Ân," Tôn Triết Dương trả lời :" Anh nhận được lời chúc phúc của em, cũng chúc em tân niên vui vẻ."
Hàn Thần Tâm gật gật đầu, sau đó duỗi tay ôm Tôn Triết Dương một chút , thực mau liền buông ra tay, từ cửa xe bên cạnh đi ra, đứng thẳng thân thể.
Tôn Triết Dương lại ngẩn ra một chút, vừa rồi lúc Hàn Thần Tâm ôm anh, thực nhẹ mà ở bên tai anh nói với anh một câu: "Em yêu anh."
Lúc này, Hàn Thần Tâm lại không có nói thêm nữa cái gì, xua xua tay xoay người rời đi.
Tôn Triết Dương nhìn bóng dáng cậu, lại là cười một chút, mới khởi động ô tô. Lái xe trở lại tôn gia, mở cửa đi vào, Tôn Triết Dương liền nhìn thấy Tôn Triết Đường cùng mẫu thân hắn đang bồi bên Tôn Trọng Đình nói đùa.
Phụ thân Tôn Triết Đường là ca ca Tôn Trọng Đình ,nhiều năm trước cũng đã qua đời, mẫu thân hắn không có tái giá, một người mang theo hắn lớn lên.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, Tôn Triết Đường trưởng thành rất nhiều đều nhờ cậy Tôn Trọng Đình tiếp tế. Nếu không có lời của Tôn Triết Dương , có lẽ nói không chừng Tôn Trọng Đình thật sự sẽ coi Tôn Triết Đường là thân nhi tử mà đối đãi .
Tôn Triết Đường là ở dưới mí mắt Tôn Trọng Đình lớn lên, khi còn nhỏ Tôn Trọng Đình vẫn là rất thương yêu hắn, nhưng là theo hắn trưởng thành, Tôn Trọng Đình càng thêm quen thuộc bản tính của hắn, ngược lại bắt đầu có chút xa cách hắn, đặc biệt là sau khi Tôn Triết Dương xuất hiện .
Vẫn luôn khiến Tôn Trọng Đình canh cánh trong lòng chính là, khi đó Tôn Trọng Đình vừa mới đem trên tay một bộ phận giao cho Tôn Triết Đường quảng lý, Tôn Triết Đường liền lén lút nuốt trọn khoảng tiền của Tôn Trọng Đình, dùng để đầu tư cho sinh ý của chính mình.
Chuyện này Tôn Trọng Đình không có đi vạch trần hắn, nhưng là về sau vẫn là một cây gai để ở trong lòng .
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Tôn Trọng Đình hiện tại đã biết chính mình còn có đứa con trai.
Tôn Triết Dương sinh ra kỳ thật phải nói là cái ngoài ý muốn, Tôn Trọng Đình tuổi trẻ khi đó chỉ có duy nhất một tình nhân, thẳng đến khi tách ra, hắn còn không biết nữ nhân kia lúc ấy hoài hài tử.
Lúc ban đầu nhìn thấy Tôn Triết Dương , Tôn Trọng Đình cũng không biết thân phận chân thật của đối phương , khi đó Tôn Triết Dương với Đàm Khiếu cùng nhau, Tôn Trọng Đình là càng coi trọng Đàm Khiếu, hắn cảm thấy Đàm Khiếu người này tương đối sẽ giải quyết công việc tốt, cũng tương đối có tiền đồ.
Bất quá Tôn Trọng Đình làm người rất cẩn thận, đối với 2 người Tôn Triết Dương cùng Đàm Khiếu đột nhiên xuất hiện ở bên người mình , hắn đều cho người đi tra xét một chút thân phận bọn họ , chủ yếu là lo lắng hai người thân phận không đơn giản.
Kết quả lại cho hắn biết Tôn Triết Dương có một người mẹ tên gọi là Tôn Văn Song, nga, đúng rồi, lúc ấy Tôn Triết Dương còn chưa được gọi là Tôn Triết Dương, tên gọi là Hàn Thần Thành.
Tôn Trọng Đình cùng Tôn Văn Song vốn không quen biết, nhưng hắn lại đối với cái tên này có ấn tượng. ông khi còn trẻ có một tình nhân xinh đẹp, tên gọi là vương linh tú, cũng không phải người địa phương, nữ nhân kia kỳ thật là từ nông thôn đến làm công, nàng nói mình ở trong thành thị chỉ có duy nhất một người thân thích, chính là biểu tỷ của nàng.
Người biểu tỷ đó tên gọi là Tôn Văn Song, Tôn Trọng Đình lúc ấy còn nhận được thư mà Tôn Văn Song viết cho vương linh tú , khi đó thời kì điện thoại còn chưa phổ biến, Tôn Văn Song gửi thư lại cho Vương Linh Tú, để phong thư ở nhà xưởng mà khi đó Tôn Trọng Đình còn làm bảo vệ coi cửa , lúc ấy Tôn Trọng Đình còn nhớ rõ cái tên ghi trên bức thư chính là Tôn Văn Song.
Này đảo không đến mức liền khiến cho Tôn Trọng Đình hoài nghi Tôn Triết Dương thân phận, mà là hắn lúc ấy nhớ lại vương linh tú, liền kêu người đi vương linh tú quê quán hỏi thăm một chút vương linh tú tình huống, thế mới biết năm đó vương linh tú từ sùng Phong thị rời đi trở lại quê quán, trong bụng đã là hoài hài tử.
Bất quá lúc sau Vương Linh Tú bởi vì rong huyết sau khi sinh chết ở bệnh viện địa phương.
Tôn Trọng Đình thế mới biết, nguyên lai hắn rất có thể còn có một cái hài tử.
Vì thế Tôn Trọng Đình bắt đầu coi trọng chuyện này, gọi người đi hỏi thăm tung tích đứa bé kia, hỏi tất cả người nhà họ Vương đều nhận được câu trả lời là không biết. Sau đó, vẫn là bỏ một ít tiền, gián tiếp từ lão hộ sĩ về hưu ở bệnh viện nơi đó biết được, lúc ấy Vương Linh Tú ở bệnh viện thời điểm sinh hài tử , biểu tỷ của nàng cũng đồng thời sinh hài tử ở bệnh viện đó, kết quả hài tử sinh hạ tới liền đã chết.
Hài tử Vương linh tú vừa sinh ra liền không cha không mẹ là một cô nhi, hắn ở nông thôn ông ngoại bà ngoại cũng không có năng lực dưỡng hắn, vì thế liền đem hắn quá cho biểu tỷ một nhà.
Chuyện này vào lúc ấy đếnTôn Văn Song cũng không biết , nàng hậu sản hư thoát*, hài tử cũng bởi vì cứu giúp bị mang đi, tới khi mang về, đã đổi làm sau lại Tôn Triết Dương. Lại là nàng cha mẹ cùng vương linh tú cha mẹ lén thương lượng tốt, vì thế nàng cha mẹ trả lại cho Vương gia một số tiền.
* hạ đường huyết do mất máu.
Mà khi đó, Hàn Trung còn đang dốc sức lo cho sự nghiệp, thời điểm Tôn Văn Song mang thai chờ sanh, bởi vì ở nội thành không có người chiếu cố, hắn liền đem thê tử đưa về quê ở nông thôn để nhạc phụ nhạc mẫu hỗ trợ chiếu cố.
Sau đó Tôn Văn Song sinh non, Hàn Trung đi công tác bên ngoài, đến lúc đó vội vội vàng vàng mua vé xe lửa trở về gấp, lúc đến nơi của Tôn Văn Song , Tôn Văn Song đã ôm nhi tử xuất viện.
Vương linh tú đã được cha mẹ nàng vội vàng hạ táng, chuyện này chính bản thân Tôn Văn Song cũng không biết, càng không có ai sẽ nói cho Hàn Trung, cho nên từ đầu tới đuôi, hắn đều chẳng hay biết gì.
Tôn Trọng Đình phái người đi điều tra tốn không ít tiền của cùng thời gian, cuối cùng mới biết rõ ràng thân phận chân chính của Tôn Triết Dương.
Sau đó có một lần Tôn Triết Dương bị thương, Tôn Trọng Đình để Viên Chương đi giúp anh xử lý miệng vết thương, đem miếng bông dính đầy máu giữ lại, cùng với máu Tôn Trọng Đình đưa đi giám định ở trung tâm làm xét nghiệm ADN, quả nhiên khi có giám định kết quả , Tôn Triết Dương xác thật là con ruột của ông.
Tôn Trọng Đình vốn dĩ cả đời đối với chuyện có nhi tử đã không ôm hy vọng, chính là Tôn Triết Dương đột nhiên xuất hiện, làm cho ông vui mừng khôn xiết, hơn nữa đối Tôn Triết Đường tâm sinh bất mãn, hắn liền không tự giác đối cái này thân sinh nhi tử càng thêm để bụng, nghĩ muốn đem sản nghiệp của chính mình toàn bộ để lại cho hắn .
Chỉ là đáng tiếc bởi vì Đàm Khiếu chết, thái độ Tôn Triết Dương đối với Tôn Trọng Đình cũng bắt đầu nảy sinh biến hóa, Tôn Trọng Đình không thể không yên lặng cẩn thận suy xét, nên như thế nào xử lý quan hệ cùng Tôn Triết Dương , mới có thể được kết quả như ông muốn.
Thậm chí suy xét đến việc có nên nói cho Tôn Triết Dương biết quan hệ chân chính của mình cùng anh hay không, nhưng Tôn Trọng Đình cũng vẫn luôn do dự.
Tôn Triết Dương đối với Hàn Trung căm hận ông vẫn luôn xem trong mắt, nếu để Tôn Triết Dương biết, chính mình mới là kẻ chân chính vứt bỏ mẹ con bọn họ, thì đứa con đó đối với chính mình có phải hay không cũng sẽ giống đối với Hàn Trung như vậy, dư lại chỉ có cừu hận?
xin lỗi vì đã rất lâu mình ko đăng chương (>.<)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top