chương 66 (edit)


☆ chương 66:

Hàn Thần Tâm trong lòng hơi có chút bất an, trên tay máu không có biện pháp lau sạch, trước sau đều có một loại cảm giác dính nhớp , cảm giác này làm Hàn Thần Tâm cảm thấy rất không thoải mái.

Tôn Triết Dương lái xe, cậu ngồi ghế phụ, phía sau một người đỡ cái người bị thương kia.

Nhưng Tôn Triết Dương cũng không làm theo như lời anh nói đem xe lái đến bệnh viện, mà là đi hướng về phía một con đường rất hẻo lánh trong thành phố , chỗ anh muốn đi là một phòng khám tư nhân .

Thời điểm xuống xe , Hàn Thần Tâm đè lại tay Tôn Triết Dương , hỏi: "Vì cái gì không đi bệnh viện?"

Tôn Triết Dương vỗ một chút vào mu bàn tay của cậu , ý bảo cậu đừng khẩn trương, nói: "Bởi vì gặp chuyện khó giải quyết."

Hàn Thần Tâm truy vấn nói: "Hắn phạm pháp?"

Người ngồi phía sau nghe được lời Hàn Thần Tâm nói, có chút khẩn trương mà hô một tiếng: "Dương thiếu gia."

"Không có việc gì," Tôn Triết Dương nói, " Trước hết cậu đem hắn đỡ xuống đi."

Sau đó Tôn Triết Dương ý bảo Hàn Thần Tâm cùng anh xuống xe, đứng ở xa tiền đối cậu nói: "Cậu ta bị người khác đả thương, không dám đi bệnh viện là bởi vì sợ hãi bị kẻ thù phát hiện, sẽ nghĩ cách muốn mạng cậu ta ."

Hàn Thần Tâm hỏi: "Người nào cùng hắn có mối thù lớn như vậy ?"

Tôn Triết Dương thở dài một hơi, duỗi tay sờ lên đỉnh đầu của Hàn Thần Tâm , "Nhiều người đôi khi làm chuyện xấu thậm chí có thể không cần đến lý do, em hiểu biết nhiều tội phạm như vậy, còn điều gì không rõ?"

Hàn Thần Tâm không nói gì, thực ra cậu cũng không phải không chịu tin tưởng Tôn Triết Dương, cậu bất quá là đang lo lắng cho anh thôi.

Tôn Triết Dương đối Hàn Thần Tâm nói: "Em đừng đi vào, ở chỗ này chờ anh một chút, rất nhanh liền trở ra." Hàn Thần Tâm gật gật đầu, đồng ý.

Tôn Triết Dương và người ngồi phía sau kia cùng nhau đem người bị thương nâng vào, Hàn Thần Tâm một người ở bên ngoài chờ.

Cậu cảm thấy có chút lạnh, vì thế đem đôi tay hợp lại áp sát ở bên trong tay áo, ngồi xổm xuống ven đường, nhưng mà càng nhiều, vẫn là cảm thấy có chút không an tâm. Qua mười mấy phút, Tôn Triết Dương ra tới.

Chỉ có một mình anh quay trở ra, đi đến phía sau Hàn Thần Tâm một phen đem cậu kéo tới, sau đó dùng bàn tay nắm hai tay của cậu. "Đi thôi," Tôn Triết Dương nói với cậu.

Hàn Thần Tâm cảm giác được độ ấm từ bàn tay Tôn Triết Dương, nhìn đường phố chật hẹp chung quanh đến một người đều không có, ngay cả đèn đường cũng nhìn không thấy một ngọn, vì thế ngẩng đầu lên, hôn một cái lên môi Tôn Triết Dương .

Tôn Triết Dương lấy di động ra xem thời gian, sau đó hỏi Hàn Thần Tâm: "Có thể hay không tối nay trở về?"

Hàn Thần Tâm nói: "Có thể."

Tôn Triết Dương cười dắt tay cậu, "Vậy đi thôi."

Hai người đi trở về căn hộ Hàn Thần Tâm thuê.

Kỳ thật trước đó vài ngày Hàn Thần Tâm nhận được điện thoại của chủ nhà , bởi vì qua năm cậu phải trả tiền thuê nhà, mà ý chủ nhà là muốn mỗi tháng gia tăng hai trăm đồng tiền thuê. Cảnh này khiến Hàn Thần Tâm lại một lần nữa sinh ra ý nghĩ muốn mua phòng ở .

Ban đầu cậu cũng muốn thương lượng cùng Tôn Triết Dương , chính là hôm nay nhìn đến Tôn Triết Dương lái xe tới, đột nhiên lại không nghĩ cùng anh thương lượng. Cậu biết bản thân Tôn Triết Dương cũng không có nhiều tiền, cậu sợ hãi một khi nghe được cậu nói muốn mua phòng ở, Tôn Triết Dương sẽ đi tìm Tôn Trọng Đình để mượn tiền.

Buổi tối sau khi trở về, Hàn Thần Tâm lấy ra thẻ ngân hàng, ở trên mạng tra tiền gửi ngân hàng định kì của mình.

Cậu chẳng qua chỉ là một tiểu nhân viên công vụ, mỗi năm tiền lương cộng thêm tiền thưởng bất quá chỉ có mấy vạn, tiền thuê nhà cùng tiền xăng ô tô hao phí rất lớn, hơn nữa người trẻ tuổi thường thường ở bên ngoài cũng sẽ cùng đồng sự, đồng học đi ăn cơm chẳng hạn, cùng Tôn Triết Dương ở bên nhau chi tiêu tuy nói không phân biệt lẫn nhau, nhưng tổng vẫn là Hàn Thần Tâm ra nhiều hơn một ít, ở trong lòng cậu, lão ca cậu đây chỉ là cái kẻ nghèo hèn thôi. Hiện tại số tiền cậu gửi ngân hàng, còn không đến mười vạn.

Ở cái trong cái thành phố này, ba cái phụ cận đại khái miễn cưỡng còn có thể mua được mười mét vuông.

Mười mét vuông...... Hàn Thần Tâm hữu khí vô lực mà ghé vào trước màn hình máy tính , còn mua phòng ở cái gì a.

Chỗ của Hàn Trung cùng Hứa Gia Di đại khái có tiền, nhưng là cậu sẽ không mở miệng đi đòi, không phải là không phải của mình không thể tiếp nhận, mà là cậu sợ Tôn Triết Dương sẽ không tiếp thu.

Hơn nữa nếu Hứa Gia Di cùng Hàn Trung mà biết, đại khái lại sẽ náo loạn một hồi đi. Kế hoạch mua phòng ở đối với Hàn Thần Tâm mà nói thật ra là khó có thể hoàn thành, vì thế đành phải tạm thời gác lại ở một bên.

Trung tuần tháng giêng, Hàn Tử Hinh đã kết thúc kì thi cuối kì, chuẩn bị được về nghỉ đông. Trước khi nghỉ một ngày, Hứa Gia Di gọi điện thoại để Hàn Thần Tâm lái xe đưa đến đón bà .

Lái xe đưa bà đi , đương nhiên muốn phụ trách lái xe đem bà đưa về, Hàn Thần Tâm đến lúc sau liền không rời đi, ở quầy bán quà vặt gần trường học mua một ly trà sữa, ngồi xuống xem di động. Một lát sau, Hàn Tử Hinh hướng Hàn Thần Tâm chạy tới.

Trường học Hàn Tử Hinh kỳ thật cũng ở nội thành, nàng có thể mỗi buổi cuối tuần về nhà, nhưng mà cũng không có thường trở về. Trường học này là một trường trọng điểm nổi danh, chẳng những trường học quản lý nghiêm khắc, cạnh tranh cũng là phi thường lợi hại.

Không giống Hàn Thần Tâm khi còn nhỏ, không muốn đọc sách cũng bị buộc đọc sách, nơi này bọn học sinh, mặc dù không có gia trưởng cùng lão sư nhìn chằm chằm, cũng sẽ tồn tại áp lực cực lớn khiến cho họ nghiêm túc học tập.

Từ lúc chuẩn bị thi cuối kỳ đến giờ, Hàn Tử Hinh cũng chưa có quay về nhà. Lại nói tiếp anh em hai người không sai biệt lắm một tháng chưa thấy mặt nhau, Hàn Thần Tâm cảm thấy mỗi lần cùng Hàn Tử Hinh tách ra một đoạn thời gian, nàng thật giống như lại trưởng thành một ít, càng ngày càng xinh đẹp.

Hàn Tử Hinh nhìn thấy Hàn Thần Tâm thì thật cao hứng. Hàn Thần Tâm hỏi nàng đồ vật thu thập tốt chưa.

Hàn Tử Hinh gật đầu, "Rương hành lý đều đặt ở ký túc xá."

Hàn Thần Tâm vì thế đứng lên, "Anh đi lấy giúp em."

Bởi vì là cuối kỳ thời điểm đặt biệt, phụ huynh học sinh cũng có thể ra vào ký túc xá của nữ sinh , Hàn Thần Tâm cũng có thể tiến vào.

Đi ở trên đường, Hàn Tử Hinh nhịn không được hỏi Hàn Thần Tâm: "Đại ca giờ thế nào ?"

Đối với quan hệ của Hàn Thần Tâm cùng Tôn Triết Dương , nàng ít nhiều cũng biết một ít, nhưng là biết được cũng không phải quá rõ ràng, vì thế chỉ có thể hàm hồ hỏi một câu như vậy .

Hàn Thần Tâm lại nói: "Khá tốt."

Hàn Tử Hinh nghe ngữ khí của cậu nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn cậu.

Hàn Thần Tâm một đường đi vào ký túc xá chỗ Hàn Tử Hinh dưới ánh mắt chăm chú của các nữ sinh , cậu cầm lấy rương hành lý của nàng rồi cùng nhau rời đi.

Vào thời điểm xuống cầu thang, Hàn Tử Hinh lại hỏi một câu: "Anh cùng đại ca, các anh --"

Hàn Thần Tâm nhẹ giọng nói: " Bọn anh cũng không có gì, khá tốt."

"A?" Hàn Tử Hinh có chút kinh ngạc, nàng dừng lại bước chân, nhìn Hàn Thần Tâm hỏi: "Kia còn mẹ làm sao bây giờ?"

Hàn Thần Tâm cũng ngừng lại, "Anh hiện tại không có cách nào trong lúc này ở giữa bọn họ tìm kiếm một điểm tựa cân bằng, nhưng là một ngày nào đó hẳn là sẽ có."

Hàn Tử Hinh có chút rối rắm, nàng cũng không quá tán đồng quan điểm của Hàn Thần Tâm , nhưng là nàng cũng không có thói quen đi phản bác người khác.

Đương nhiên, Hàn Tử Hinh trong lòng vẫn là hy vọng Hàn Thần Tâm thật sự có thể có biện pháp, như vậy trong nhà liền không cần ồn ào nhốn nháo, nàng muốn người một nhà hòa thuận.

Sau khi Hàn Tử Hinh được nghỉ đông, Hứa Gia Di liền mang theo nàng đi đến nhà dì ở mấy ngày, dì ở trong nhà là biểu tỷ đang đọc đại học, cùng Hàn Tử Hinh cảm tình từ trước đến nay không tồi.

Chỉ cần Hứa Gia Di vừa đi, Hàn Thần Tâm liền cảm thấy cả người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu cũng không sợ Hàn Trung, ở trong cái gia đình này , cảm tình của cậu đối với Hàn Trung kỳ thật tương đối đạm mạc, dù sao từ khi còn nhỏ, Hàn Trung cũng không có ở bên người cậu nhìn cậu trưởng thành.

Hàn Thần Tâm hay thất thần, Hàn Trung thậm chí cũng có thể cảm nhận được được.

Rất nhiều thời điểm, ông đều biết Hàn Thần Tâm là đi gặp Tôn Triết Dương, chính là ông đã không có cách nào giống như Hứa Gia Di vừa khóc vừa nháo, lại không có dũng khí chân chính đi ngăn trở bọn họ, chính ông đều có chút sợ, sợ hãi nhìn đến cảnh tượng hai thằng con của mình ở bên nhau . Ông từ trong lòng hy vọng Hàn Thần Tâm nói tăng ca cùng đồng sự gặp gỡ, liền thật sự chỉ là tăng ca cùng đồng sự gặp gỡ thôi.

Trước khi ăn tết , Hứa Gia Di mang theo Hàn Tử Hinh từ nhà dì trở về, bà đột nhiên bắt đầu hỏi Hàn Thần Tâm còn có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng.

Hàn Thần Tâm không rõ sao lại thế này, do dự một chút thẳng thắn nói cho bà.

Hứa Gia Di đối Hàn Thần Tâm nói: " Con đem tiền đưa cho mẹ, mẹ giúp con giữ đi."

Hàn Thần Tâm có chút nghi hoặc, cậu không rõ Hứa Gia Di vì cái gì muốn làm như vậy. Tuy rằng Hứa Gia Di từ trước đến nay đem tiền của Hàn Trung quản rất chặt, nhưng là đối Hàn Thần Tâm lại là rất hào phóng tự do không can thiệp quá nhiều. Hàn Thần Tâm hỏi: "Vì cái gì đột nhiên có ý muốn này ?"

Hứa Gia Di oán giận nói: "Kêu con kết hôn con không kết, kêu con mua phòng ở con cũng không mua, tiền cầm ở trong tay cũng phung phí, không bằng đưa cho mẹ giúp con giữ."

Hàn Thần Tâm nói: " con sẽ không phung phí ."

Cậu tuy rằng không có trực tiếp cự tuyệt, nhưng là hiển nhiên cũng không định dễ dàng đồng ý, Hứa Gia Di vì thế liền không hề nói cái gì, chuyện này đi qua Hàn Thần Tâm cũng không có để ở trong lòng.

Năm nay ăn tết, Hàn Trung không có về quê, vào thời điểm đêm ba mươi, muội muội cùng đệ đệ Hứa Gia Di hai gia đình đến Hàn gia cùng nhau ăn tết.

Ngày ba mươi đó ăn cơm trưa xong, trong nhà bắt đầu chơi mạt chược, hài tử nhỏ nhất kêu Hàn Thần Tâm là cữu cữu, còn học sơ trung, cùng Hàn Tử Hinh hai người ở trong phòng xem phim truyền hình nói chuyện phiếm.

Một đại gia đình càng đông càng náo nhiệt, Hàn Thần Tâm nhịn không được nghĩ đến Tôn Triết Dương, cậu không biết Tôn Triết Dương có phải hay không một người trãi qua năm mới, nếu đúng thật như vậy , không có người cùng anh ăn tết thật sự là quá tịch mịch.

Suy nghĩ này kỳ thật rất kỳ quái, Hàn Thần Tâm tự hỏi lòng mình chính là người không sợ tịch mịch, nếu đổi thành chính cậu một mình trãi qua năm mới, cậu đại khái sẽ cảm thấy không có gì ghê gớm, nhưng là đổi thành Tôn Triết Dương, cậu liền bắt đầu cảm thấy trong lòng không dễ chịu, cậu không nghĩ muốn Tôn Triết Dương tại thời điểm này còn một mình đợi.

Ăn xong cơm chiều, biểu đệ nói muốn phóng pháo hoa, nhất định phải đi ra ngoài mua.

Vì thế Hàn Thần Tâm nhân cơ hội này liền nói mình cùng cậu nhóc đi ra ngoài mua.

Ở bên ngoài tiểu khu có cửa hàng bán pháo hoa , Hàn Thần Tâm cho biểu đệ một trăm đồng để chính nhóc chậm rãi chọn, sau đó chính mình trốn đến một bên gọi điện thoại cho Tôn Triết Dương .

Điện thoại vang trong chốc lát Tôn Triết Dương mới nghe máy. Hàn Thần Tâm nghe được thanh âm TV . "Anh đang ở đâu?" Hàn Thần Tâm hỏi.

Tôn Triết Dương không có trả lời, lại là hỏi ngược lại: " Em đang ở đâu?"

Hàn Thần Tâm nói: "Ở nhà em bên ngoài tiểu khu cùng biểu đệ mua pháo hoa."

Tôn Triết Dương cười cười, hỏi: " Nhớ anh sao?"

Hàn Thần Tâm nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.

Tôn Triết Dương nói với cậu: "Chờ anh nửa giờ,anh tới tìm em, nhớ chừa cho anh một chút pháo hoa."

Hết chương 66

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top