Chương 9: Trêu đùa ngươi
Mộ Lãng Thanh thở hổn hển mà ôm cái ván giặt bằng gỗ lê kia, gõ cửa, sau khi nhận được hồi âm mới đi vào.
Đường nhìn của Cố Trường Huyền dừng trên cái ván giặt, một lúc lâu sau hỏi: "Ngươi lấy cái ván đó làm gì?"
"Đương nhiên là tẩy đuôi cho ngươi rồi." Mộ Lãng Thanh nhe răng.
Cố Trường Huyền ghét bỏ nhìn cái ván giặt, nói không hề khách khí: "Ném đi, dùng tay của ngươi."
Mộ Lãng Thanh đang kiểm tra nhiệt độ nước, nghe nói thế liền dừng lại: "Ngươi chắc chứ?"
Cố Trường Huyền: "Tất nhiên."
Mộ Lãng Thanh cười nghiền ngẫm: "Trực tiếp dùng tay, đủ sắc tình a."
Cố Trường Huyền trầm mặt, hung ác nói: "Ta vẫn còn tức giận, đừng cợt nhả với ta."
"Ân, không dám." Mộ Lãng Thanh không chút thành ý mà phối hợp: "Lúc ngươi giận thật là đáng sợ a."
Cố Trường Huyền mặt tối sầm lại, không nói lời nào.
Khi đám lông trắng lướt qua đầu ngón tay, mang đến một trận ngứa ngáy, Mộ Lãng Thanh cong mắt, không nhịn được cười: "Thật mềm mại."
... Kiểu mô tả này truyền vào tai Cố Trường Huyền biến thành chế giễu. Khuôn mặt của Cố Trường Huyền co quắp, nói rõ với người kia rằng hắn không thích nghe từ đó.
Mộ Lãng Thanh không thể làm gì khác hơn là đổi giọng: "Cứng nhắc."
Cố Trường Huyền rất khiêm tốn từ chối trả lời.
Bởi vì bộ lông trên tay có cảm giác rất tốt, Mộ Lãng Thanh không kìm được một lúc, không kiêng kị chà đạp một phen.
Lớp lông tơ trắng sau một hồi hưởng thụ biến thành màu hồng nhạt.
"Mộ Lãng Thanh." Cố Trường Huyền cau có, rũ mắt xuống nhìn.
Mộ Lãng Thanh dũng cảm đón nhận ánh mắt của người nào đó.
Bốn mắt chạm nhau, Cố Trường Huyền giật giật khóe miệng, dời tầm mắt đi, nhìn thùng nước tắm, thái dương nổi gân xanh: "Thay nước."
Mộ Lãng Thanh rất thành thục mà dỗ người: "Đừng quan tâm đến những chi tiết này."
Cố Trường Huyền nhìn hắn.
Mộ Lãng Thanh không thể không dừng việc rắc hoa lung tung, thức thời nói: "Lần sau nhất định chú ý."
Cố Trường Huyền lạnh lùng nói: "Không có lần sau."
"Đoán xem tại sao ta lại muốn rải hoa?" Mộ Lãng Thanh dùng ngón tay gõ nhẹ vào mép thùng, cảm thấy sung sướng tột độ.
Cố Trường Huyền: "Không biết."
Mộ Lãng Thanh bất đắc dĩ thở dài: "Chủ yếu là do thân thể người nào đó chua quá, cho nên ta dùng cánh hoa che lại."
Cố Trường Huyền giả vờ không hiểu.
Mộ Lãng Thanh nhìn vào mắt người, nói đùa: "Lòng dạ hẹp hòi, cái gì là giấm chua ngươi đều ăn."
Cố Trường Huyền giả bộ bình tĩnh, xem xét cũng không biết đang nói về ai, tuyệt đối không thừa nhận đang nói về mình.
Mộ Lãng Thanh không có nói thẳng, nhẹ nhàng gãi gãi cái đuôi lông xù ướt nhẹp, khóe miệng nhếch lên: "Có thoải mái không?"
Vừa nói, đôi tai hồ ly đầy lông đột nhiên xuất hiện.
Mộ Lãng Thanh chống tay lên cằm, nhiệt tình đề nghị: "Không bằng ta giúp ngươi rửa tai?"
Cố Trường Huyền bình tĩnh thu lại lỗ tai: "Không cần."
Mộ Lãng Thanh vẫn nhiệt tình: "Vậy giúp ngươi tẩy rửa chỗ khác?"
Cố Trường Huyền như dự liệu lại từ chối.
Mộ Lãng Thanh tiếp tục dụ dỗ: "Không tính tiền."
Cố Trường Huyền: "Không cần."
Mộ Lãng Thanh đành phải đổi giọng: "Vậy tính tiền."
"..." Cố Trường Huyền nhìn người hồi lâu, nói: "Nhàm chán."
Mộ Lãng Thanh khóe mắt nhuộm chút ý cười, thản nhiên đặt tay lên vai người ta, dùng giọng nói mà chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy: "Cố công tử, đoán xem ta giúp ngươi rửa chỗ nào?"
Cố Trường Huyền cau có: "Yên lặng, rửa sạch đuôi đi."
"Được rồi." Mộ Lãng Thanh nhìn vành tai đỏ bừng, thật đáng tiếc vì không thể thỏa thích đùa giỡn.
Mộ Lãng Thanh: "Đuôi ngươi thật đáng yêu."
Cố Trường Huyền nghiêm mặt.
Mộ Lãng Thanh: "Những nơi khác nhất định cũng dễ thương."
"Yên lặng." Cố Trường Huyền không thể nghe được nữa.
Mộ Lãng Thanh vô tội chớp mắt: "Ý ta là lỗ tai."
Cố Trường Huyền: "... Nha."
Mộ Lãng Thanh cố nén cười, hoàn toàn không biết rằng những ngày tốt đẹp của mình sẽ sớm kết thúc.
Sau một lúc.
Mộ Lãng Thanh chịu đựng nhẫn nhịn, cơ hồ là gằn từng chữ: "Ngươi có thể kiềm chế một chút hay không."
Vì cái đuôi của Cố Trường Huyền luôn vẫy loạn, đem quần áo của Mộ Lăng Thanh cũng bị ướt một nửa rồi.
"Này!" Mộ Lãng Thanh chật vật giữ lấy bộ lông, ngăn không cho nó chui vào cổ mình.
Lông xù bất động, lặng lẽ chuyển sang màu hồng, thân mật cọ cọ vào mặt hắn.
Mộ Lãng Thanh không tự chủ bị bán manh, nhẹ nhàng gãi gãi.
Sau đó những cái đuôi khác nổi điên, tranh nhau dụi mặt gãi ngứa.
Mộ Lãng Thanh sợ hãi một trận, giãy dụa muốn trốn, trong miệng kêu cứu: "Cố Trường Huyền..."
Cố Trường Huyền nhắm mắt dưỡng thần.
Mộ Lãng Thanh cảm giác mình bị trói gô, y phục gần như ướt đẫm, liền lớn tiếng lên án: "Ngươi xem! Thật không nhìn nổi!"
Cố Trường Huyền mở mắt, khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của người kia, đôi mắt trở nên tối sầm.
"Này!" Mộ Lãng Thanh trợn to hai mắt, có thể cảm giác rõ ràng bộ lông xù cùng vải vóc ẩm ướt cọ xát trên da thịt, sinh ra cảm giác khó diễn tả.
Mộ Lãng Thanh cúi đầu, nhúc nhích ngón chân, cảm giác thân thể có chút nóng.
Hắn không nói, Cố Trường Huyền cũng không nói khiến cho căn phòng rơi vào im lặng lạ thường.
Cố Trường Huyền cuối cùng cũng chủ động buông lỏng, bình tĩnh nói: "Được rồi, lần sau lại rửa."
Mộ Lãng Thanh vẫn ở nguyên chỗ cũ, trên mặt biểu tình có chút kỳ quái, mất tự nhiên mà khom người, che dấu sự lúng túng của bản thân.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, tự nhiên sẽ bỏ qua một vài chi tiết nhỏ.
Ví dụ như quần áo ướt sũng dính sát vào người, trên người cái gì nên che đều thấp thoáng như ẩn như hiện, cả người đều chọc cho lòng người ngứa ngáy, đặc biệt ngon miệng.
Cố Trường Huyền dời mắt, giọng nói bình tĩnh: "Cởi quần áo."
"Thị tẩm sao?" Mộ Lãng Thanh chưa kịp nói xong, đầu liền bị quần áo từ trên trời rơi xuống.
"Đổi." Cố Trường Huyền nói.
Mộ Lãng Thanh lần này thật sự không dám cởi ra ... Bí mật liếc mắt nhìn Cố Trường Huyền, nhưng phát hiện người ta không có ý nhìn trộm chút nào ...
Mộ Lãng Thanh kiên trì đem ý phục trên người cởi ra, nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ, khịt mũi nói: "Là lần trước ta giặt, không vứt đi sao?"
"Ta tại sao phải ném quần áo của mình?" Tay áo hơi dài ra, Cố Trường Huyền cảm thấy không thoải mái, "Tay áo."
Mộ Lãng Thanh cúi đầu, tùy tiện xắn tay áo lên.
Cố Trường Huyền không còn cách nào khác là bước tới, kéo ống tay áo của người đó xuống, cúi đầu kéo lên lần nữa.
Mộ Lãng Thanh không không biết để đường nhìn vào đâu. Hắn dừng lại một lúc trên những ngón tay mảnh mai, sau đó di chuyển đến sống mũi thẳng, rồi đến đôi mắt nghiêm túc, cuối cùng mất tự nhiên nhìn chằm chằm vào xà nhà.
... Miệng khô lưỡi khô, khuôn mặt đỏ chót.
"Được rồi," Cố Trường Huyền ngẩng đầu lên, đột nhiên xoa má, cau mày, "Mặt bị sao vậy?"
"Ôi... lạnh." Mộ Lăng vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm ống tay áo được xắn chỉnh tề.
Cố Trường Huyền lấy khăn lông lớn bao lấy đầu hắn rồi xoa nhẹ, cảm giác dễ chịu hơn bao giờ hết.
Mộ Lãng Thanh để mặc cho người ta lau tóc, có chút mông lung: "... Cái này coi như là trả lễ sao?"
Cố Trường Huyền: "Không phải ngươi kêu lạnh sao?"
Mộ Lãng Thanh: "... Nha."
Cố Trường Huyền nói nhẹ: "Lần sau giúp ta rửa tai."
Mộ Lãng Thanh suýt nữa đứng không vững, ngẩng mặt lên hỏi: "Không phải không có lần sau sao?"
Cố Trường Huyền bất mãn ấn đầu hắn: "Ai nói vậy?"
"..." chó con nói.
Sau đó lại nghe được Cố Trường Huyền nói: "Nhân tiện rửa những nơi khác mà ngươi đã đề cập."
Mộ Lãng Thanh: "Khụ khụ!"
"Sao vậy?" Cố Trường Huyền dừng động tác trên tay.
Mộ Lãng Thanh lắc đầu nguầy nguậy, lần này thật sự là mặt đỏ tới mang tai.
Không có gì, ngươi nghĩ nhiều rồi.
"Được." Mộ Lãng Thanh lắc lắc đầu, vươn tay cầm lấy khăn tắm lớn: "Để ta tự mình lau."
Cố Trường Huyền không cho.
... Mộ Lãng Thanh tức giận rút tay về, thừa dịp người kia không chú ý dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt có phần nóng rực của mình.
Cố Trường Huyền đặc biệt thích thú với quá trình lau tóc, giữ đầu người nào đó giữ không cho di chuyển.
"Mộ Lãng Thanh."
Mộ Lãng Thanh đầu quấn khăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò nói: "Hả?"
Cố Trường Huyền nhẹ nói: "Từ nay về sau là thiếp thân hầu hạ ta."
Mộ Lãng Thanh: "Ồ."
Cố Trường Huyền thấy phản ứng của Mộ Lãng Thanh quá đơn giản, trong lòng không khỏi không vui, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh hỏi: "Không vui?"
Mộ Lãng Thanh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta chỉ có một vấn đề không hiểu."
Cố Trường Huyền ra hiệu người nói.
"Cái kia ..." Mộ Lãng Thanh cúi đầu, cân nhắc nói: "Vậy ta thực sự hỏi đó?"
Cố Trường Huyền chịu không được dáng vẻ chăm chú của Mộ Lãng Thanh, môi hơi chu nhìn đặc biệt ngoan, nhịn không được giơ tay sửa lại mái tóc ướt trên trán cho hắn.
Sau đó tên nhóc nào đó rất ngoan ngoãn đột nhiên tiến đến, dán vào trong ngực y, xấu xa nhướng mày: "Là loại thiếp thân này sao?"
Cố Trường Huyền giật giật khóe miệng, dứt khoát gõ lên trán người nọ: "Chú ý hình tượng."
"Này," Mộ Lãng Thanh ôm trán tức giận lên án: "Đừng gõ đầu ta."
Cố Trường Huyền bất đắc dĩ giơ tay, định sờ trán hắn.
Sau đó Mộ Lãng Thanh lạnh lùng: "Biến đần rồi thì sao mà câu dẫn được tiểu bạch kiểm?!"
Cố Trường Huyền thu tay lại, khuôn mặt lạnh lùng trong vài phần.
Mộ Lãng Thanh nín cười, nghiêng người: "Này, tiểu bạch kiểm, ngươi sao vậy?"
Vành tai Cố Trường Huyền đỏ lên, hồi lâu mới nghẹn ra vài từ: "Ngươi thật vô vị."
"Có sao?" Mộ Lãng Thanh mỉm cười cúi người lại gần.
Cố Trường Huyền mặt không đổi sắc lùi hai bước.
Mộ Lãng Thanh cảm thấy thích thú trước vẻ câu nệ kia, không khỏi lo lắng cho tương lai của Cố Trường Huyền, sắc lang cũng nghiêm túc mấy phần: "Cố công tử, ngươi như vậy rất dễ dàng bị đùa giỡn."
Cố Trường Huyền vô cảm: "Thật sao?"
"Ta chỉ xuất phát từ ý tốt." Mộ Lãng Thanh thật tâm nói: "Lần sau có người đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn phải trêu chọc lại hắn nhiều hơn. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông."
Cố Trường Huyền liếc nhìn, không nói gì.
Mộ Lãng Thanh vẫn còn đang líu ríu không ngừng, mặt vẫn chưa hết đỏ, nhưng trông đáng yêu, trông rất không đứng đắn.
Vì vậy, Cố Trường Huyền phải áp chế bản thân mạnh mẽ mới không tạo ra án mạng ngay tại trận.
Cố Trường Huyền đột nhiên đưa tay lên bóp bóp quai hàm hắn.
Mộ Thanh Thanh đột nhiên yên tĩnh lại, giật mình nói: "... ngươi làm gì vậy?"
Cố Trường Huyền mặt không chút biểu cảm: "Đùa giỡn ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top