Chương 4: Cười thật đáng yêu



Ngày hôm sau, Mộ Lãng Thanh ôm rất nhiều quần áo ra sông.

Tiểu yêu quái tụ tập xung quanh, nghị luận sôi nổi.

Không hổ là người công tử coi trọng, thực sự chăm chỉ và đức độ, chưa xuất giá mà đã tranh việc giặt đồ, cản không nổi!

... Ta rất muốn khóc, được không! Mộ Lãng Thanh tức giận xoa quần áo.

Giặt quần áo xong phải quét phía sau núi. Mộ Lãng Thanh hung hăng vung cây chổi lớn.

Hoa cỏ trên mặt đất nhảy lên nhường chỗ cho hắn, không khí phía sau núi vui vẻ hẳn lên.

Một lúc sau, Mộ Lãng Thanh rốt cục ủ rũ, hữu khí vô lực vẫy chổi, lầm bầm: "Khi nào mới đến giờ ăn đây?"

Vì vậy, hoa cỏ trên mặt đất bắt đầu thảo luận ăn cơm là gì, tiếng huyên náo ngày càng lớn hơn, bắt đầu có xu hướng đánh nhau.

Mộ Lãng Thanh mím môi, vung mạnh cái chổi, cuối cùng ném đi, tìm cây rồi đi ngủ.

Ánh mặt trời cực kỳ đẹp, lá cây rậm rạp che phần lớn ánh sáng, chỉ để lại vài đốm sáng điểm nhẹ trên mặt đất.

Mộ Lãng Thanh nhàn nhã nằm trên tảng đá lớn mà ngủ gật.

Bỗng nhiên cảm thấy có bóng người, Mộ Lãng Thanh mở mắt.

Một con rắn toàn thân đầy hoa văn bị treo ngược trên cây, hướng hắn thè lưỡi.

Mộ Lãng Thanh sững sờ hai giây, liền vươn tay nắm chặt, ném xuống đất.

Tiểu hoa xà bị ném đến trợn tròn mắt.

Mộ Lãng Thanh kinh ngạc sờ sờ ngực, buông câu "Dọa chết ta rồi", rồi lại ngủ thiếp đi.

Nắng chiều ấm áp như thôi miên, hoa cỏ trên mặt đất nhất thời lặng đi, gió thoảng qua, cuộn sóng nhấp nhô.

Mộ Lãng Thanh vươn vai, cầm chổi cam chịu tiếp tục quét đất.

Một lúc sau, Mộ Lãng Thanh nhìn về phía sau núi bao la, tức giận ném cây chổi rồi bỏ đi.

Ngọn núi phía sau quá lớn, vốn là làm khó dễ hắn mà. Cố Trường Huyền chắc chắn là trả thù! Mộ Lãng Thanh thở phì phò nghĩ.

Nhưng thành thật mà nói, phong cảnh núi sau là khá tốt. Mộ Lãng Thanh nhàn nhã quay người lại, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cách đó không xa có một thác nước lớn, nước bắn tung tóe khắp nơi, trên không trung còn có vô số giọt nước nhỏ lơ lửng.

Mộ Lãng Thanh nhặt một hòn đá nhỏ, cánh tay vung một cái, tạo ra một đợt sóng xinh đẹp.

Nghĩ đến Cố Trường Huyền là lại thấy phiền muộn, Mộ Lãng Thanh rống lên: "Cố Trường Huyền!"

Âm thanh không tự chủ được có chút lớn, mơ hồ nghe được tiếng vang.

Có ngày ta sẽ bắt nạt khiến ngươi phải khóc, tin không? Mộ Lãng Thanh lại ném một viên đá khác.

Sau khi trút được cục tức cảm thấy sảng khoái hẳn, mọi u ám đều được quét sạch, cả người rạng rỡ tràn đầy năng lượng.

Đầu óc còn đang gợn sóng, một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Ngươi kêu ta?"

... Vẻ mặt của Mộ Thanh Thanh cứng đờ, cả người như hóa đá.

Mộ Lăng quay đầu chậm rãi cố nặn ra một nụ cười: "Trùng hợp quá."

Cố Trường Huyền ngơ ngác nhìn người đối diện.

Mộ Lãng Thanh khẽ rũ mắt xuống, liền nhìn thấy hai viên đá bị kẹp chặt trong tay.

... Mộ Lãng Thanh ngây ngô nhìn trời, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cố Trường Huyền liếc hắn một cái, sau đó nhàn nhạt buông câu: "Theo ta."

Mộ Lãng Thanh lo lắng nhìn theo người kia, không biết y sẽ đưa mình đi đâu.

Bên trong thác nước là một hang động nhỏ, ánh sáng hơi mờ, có thể nghe rõ tiếng nước chảy róc rách trên đá, tí tách. Không khí có chút ẩm ướt, nhiệt độ xuống rất thấp, lạnh đến ghê người.

Mộ Lãng Thanh đi theo phía sau, trong lòng hoang mang nghĩ, chẳng lẽ muốn giam mình ở cái địa phương không ai biết này rồi ngược đãi?

Cố Trường Huyền đột nhiên quay lại.

Mộ Lãng Thanh cảnh giác đứng thẳng người, hung hăng xắn tay áo lên, tư thế sẵn sàng tự vệ.

"Làm sao vậy?" Cố Trường Huyền thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn đá, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

"..." Mộ Lãng Thanh yếu ớt bỏ ống tay áo xuống, "Không có gì, có chút nóng."

Cố Trường Huyền nhìn nhìn, nhàn nhạt nói: "Không có gì để nói?"

Mộ Lãng Thanh nhìn quanh hang, tò mò nói: "Ngươi ở đây——?"

Cố Trường Huyền ra hiệu hắn nhìn ra phía ngoài.

Mộ Lãng Thanh dõi theo tầm nhìn của hắn, qua bức màn của thác nước, có thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài.

Mộ Lãng Thanh mở miệng: "Ngắm phong cảnh?"

Cố Trường Huyền vô cảm: "Nhìn ngươi."

Trầm mặc một lát, Mộ Lãng Thanh mới cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Có phải nhanh quá rồi không... Chúng ta còn chưa hiểu nhau ... Ta cũng chưa chuẩn bị tâm lý..."

Cố Trường Huyền cắt ngang, mặt lạnh nói: "Ngươi hầu hết thời gian đều là ngủ, thời gian còn lại ngươi thưởng thức phong cảnh. Tổng cộng có mười lăm nhát chổi."

Mộ Lãng Thanh có chút kinh ngạc: "Ngươi nhìn ta cả buổi sáng?"

Cố Trường Huyền liếc nhìn hắn, phát ra một tiếng "ừm" từ cổ họng.

Mộ Lãng Thanh ánh mắt lập tức trở nên trìu mến: "Ngươi không thấy mệt sao?"

Cố Trường Huyền: "......"

Hang nhỏ vắng lặng lạnh lẽo, tiếng nước chảy róc rách trên đá vui tai. Mộ Lãng Thanh tò mò nhìn cái hang nhỏ, tự giác ngồi xuống.

Cố Trường Huyền bất động thanh sắc di chuyển chân.

Mộ Lãng Thanh chân cũng vội vàng đi theo, chống cằm, cười xấu xa: "Này, Cố công tử."

Cố Trường Huyền vừa nghe hắn gọi mình là Cố công tử liền cảm thấy đau đầu, tiếp tục di chuyển chân một cách không tự nhiên.

"Nơi này đẹp nha." Mộ Lãng Thanh linh hoạt ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn đá nhỏ.

Cố Trường Huyền: "Ừ."

"Nhưng" Mộ Lãng Thanh nghiêm túc giáo dục: "Ta nghĩ việc này nên làm từng bước một. Ngươi không nên yêu cầu ta ở một mình trong hang động nhỏ như vậy."

Cố Trường Huyền: "Không phải—"

Mộ Lãng Thanh không cho bất luận kẻ nào cơ hội phản bác, thẳng thắn hỏi: "Không ngờ ngươi lại thích hang động nhỏ. Yêu quái các ngươi là như vậy sao?"

... Cố Trường Huyền mặt không đổi sắc tiếp tục di chuyển chân.

"Ta sẽ không để cho ngươi đắc thủ!" Mộ Lãng Thanh đi qua thì thào nói: "Dù sao thì ở đây quá lạnh, không tiện."

Cố Trường Huyền nghe thấy vậy, phất tay, những hạt châu ở trong góc chợt tỏa ra ánh sáng vàng nhạt nhu hòa

"Ấm hơn chưa?" Cố Trường Huyền nghiêm mặt.

Mộ Lãng Thanh không đáp, nhìn chằm chằm vào mấy hạt châu, cảm thấy rất quen thuộc, nghi hoặc hỏi: "Đó là?"

Cố Trường Huyền: "Dực minh châu."

Mộ Lãng Thanh sau đó nhận ra ý nghĩa bức thư của lão già "Đến Minh Cảnh sơn trang tìm một viên châu".

Tong một góc khuất nào đó của trang sách "Vạn Yêu Chí" cũng đề cập rằng Dực minh châu là thượng cổ thần vật, có thể nuôi hồn dưỡng phách.

Mộ Lãng Thanh nhìn chằm chằm hạt châu không chớp mắt: "Nó để làm gì?"

Cố Trường Huyền lạnh lùng phun ra hai chữ: "Trang trí."

"Cố công tử" Mộ Lãng Thanh cười dễ thương: "Bây giờ ta xin lỗi ngươi vì sự đường đột khi nãy còn kịp không?"

Cố Trường Huyền: "......"

Mộ Lãng Thanh nói một cách chân thành: "Dù có lạnh nữa ta cũng nguyện ý phối hợp chơi cùng ngươi."

"Câm miệng." Cố Trường Huyền quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi thích hạt châu đó?"

Mộ Lãng Thanh ngượng ngùng gật đầu ôm một chút tâm lý may mắn.

Sau đó ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi đã bị Cố Trường Huyền dập tắt.

"Ba trăm lượng."

Mộ Lãng Thanh đập bàn: "Cố Trường Huyền!"

Cố Trường Huyền: "Hả?"

Mộ Lãng Thanh trịnh trọng nói: "Ngươi nhất định phải để cho mối quan hệ của chúng ta trở nên thế tục vậy à!"

Cố Trường Huyền nhàn nhạt liếc nhìn người kia.

Mộ Lăng yếu ớt nói: "Ý của ta là, ngươi có thể cho ta nợ không?"

Cố Trường Huyền từ chối không thương tiếc, đứng dậy đi ra ngoài. Thật lâu không cảm thấy có người theo sau, quay đầu lại nhìn.

Mộ Lãng Thanh dựa vào trên ghế đá, ánh mắt kiên định, chính là không chịu rời đi.

Cố Trường Huyền nghiêm mặt: "Lại đây."

Mộ Lãng Thanh dùng sức lắc đầu, cúi người nằm sấp trên bàn đá, triệt để vô lại.

Cố Trường Huyền xoa xoa thái dương.

"Cố Trường Huyền." Mộ Lãng Thanh chống cằm, vô cùng đáng thương nhìn người kia.

Cố Trường Huyền bình tĩnh dời mắt đi chỗ khác, không để ý đến hắn.

Mộ Lăng nhẹ giọng nói: "Cố công tử..."

Nét mặt của Cố Trường Huyền có chút mất tự nhiên, cố gắng nghiêm mặt: "Đừng gọi ta như vậy."

"Aizz" Mộ Lãng Thanh khẽ thở dài, giả bộ đáng thương: "Ngươi không muốn cho, ta có thể hiểu được, dù sao chúng ta cũng mới quen không được bao lâu."

Cố Trường Huyền nghe vậy, mặt trầm xuống vài phần, ngữ khí giận dỗi: "Ừm."

Mộ Lãng Thanh không nản lòng nói: "Nhưng phía sau núi lớn như vậy, ngươi thật sự nhẫn tâm để ta quét sao?"

Cố Trường Huyền cau có: "Tại sao ta lại không đành lòng?"

... Mộ Lãng Thanh có thể cảm thấy rõ ràng rằng Cố Trường Huyền là đang không vui, cố gắng nhớ lại những gì mình đã nói sai.

Thực ra, Cố Trường Huyền sau khi nói xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn thấy người nọ đang cúi đầu, bất lực nhẹ giọng nói: "Lại đây."

Mộ Lãng Thanh ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh: "Có thể không cần quét phía sau núi sao?"

Cố Trường Huyền liếc ngang: "Ừm" một tiếng.

"Thật tốt quá!" Mộ Lãng Thanh lấy lại sức sống, đi theo hắn.

... Cố Trường Huyền bình tĩnh bước ra ngoài, liều mạng loại bỏ những suy nghĩ người kia dễ thương ra khỏi đầu.

Mộ Lãng Thanh vội vàng đuổi kịp, quay đầu nhìn hắn, cong mắt cười.

Khuôn mặt của Cố Trường Huyền nghiêm nghị, không hề bị lay chuyển.

Mộ Lãng Thanh đột nhiên cười xấu xa, đùa dai bắt được góc quần áo của người kia, vụng trộm theo dõi phản ứng của hắn.

Vành tai của Cố Trường Huyền đỏ lên, mất tự nhiên kéo góc áo của mình ra.

Mộ Lãng Thanh lại nhẹ nhàng kéo tay áo.

Ngón tay mảnh khảnh cử động, Cố Trường Huyền kéo tay áo lại, mặt không đổi sắc giáo huấn: "Đừng kéo ta."

"Được rồi" Mộ Lãng Thanh ngoan ngoãn đáp lại, chạm khuỷu tay vào Cố Trường Huyền: "Xin hỏi sau này ta làm cái gì?"

Cố Trường Huyền đi về phía trước, hỏi: "Ngươi giỏi cái gì?"

Mộ Lãng Thanh vọt tới trước người, nhếch môi: "Thổi sáo có được tính không?"

Cố Trường Huyền suy nghĩ một lúc và nói: "Được."

Sau đó có người bị điều lên sau núi chặt củi, rảnh rỗi thì phát huy sở trường, dạy bảo hoa cỏ, huấn luyện dế thổi sáo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top