Chương 2: Yêu phẩm quá kém


Mộ Lãng Thanh hồi phục tinh thần, lùi về sau một bước.

Người kia liếc hắn một cái rồi điềm nhiên nói: "Đêm khuya chạy loạn, trừ vào tiền hàng tháng hai mươi lượng."

Mộ Lãng Thanh bối rối: "... tiền hàng tháng?"

Người trước mặt từ đâu biến ra một tờ giấy, nhẹ nhàng mở ra: "Khế ước bán thân của ngươi, có dấu tay."

Mộ Lãng Thanh nghiêng người, cố gắng dùng ánh trăng nhìn mấy chữ bên trên.

Cố Trường Huyền: "Ba mươi năm."

Mộ Lãng Thanh: "......"

Cố Trường Huyền thu hồi khế ước, giọng điệu kể lại đặc biệt bình thản: "Bây giờ là ba mươi lăm năm."

Mộ Lãng Thanh: "......"

"Cho nên trở về phòng." Cố Trường Huyền nắm lấy một chiếc lá, mở miệng nói, "Đi theo."

Chiếc lá dừng lại trên không trung, dần trôi về phía trước, thỉnh thoảng lại dừng lại chờ người.

"Này ..." Mộ Lãng Thanh nhìn chiếc lá dẫn đường, cuối cùng không nhịn được nói: "Chiếc lá này."

"Ừm." Lá cây nghe được lời này, càng nổi lên không tự chủ được.

Mộ Lãng Thanh cố ý nói: "Ta và công tử các ngươi phải chăng là có quan hệ gì?"

Lá cây suy nghĩ một chút, nói: "Công tử chăm sóc ngươi cả đêm, ngươi nghĩ sao?"

Mộ Lãng Thanh: "Rất dịu dàng sao?"

Cái lá uốn ra một độ cong hoàn hảo: "Đó là bởi vì ngươi đã cưỡng ép kéo tay áo của công tử, không cho hắn đi."

Mộ Lãng Thanh: "......"

"Hơn nữa," Giọng nói rung rinh lá cây vang lên: "ngươi cũng nôn ra một thân toàn máu."

Mộ Lãng Thanh: "......"

Cái lá: "Công tử có thói quen sạch sẽ."

... Vì vậy, hắn ta có thể bắt ta ký giấy bán thân trong lúc ta không tỉnh táo à! ! !

Cái lá ưu nhã quay lại, nói một cách đặc biệt giàu kinh nghiệm: "Nhưng công tử cũng không ghét bỏ người, có nghĩa công tử chắc chắn là thích ngươi."

"......" Là bởi vì cái này sao? Đồ yêu quái nông cạn.

"Được rồi" lá cây chỉ vào phía trước: "Phía trước là phòng của ngươi."

Mộ Lãng Thanh: "Đa tạ."

Lá cây lại chỉ sang chỗ khác, mơ hồ nói: "Phòng công tử ở ngay bên cạnh."

Mộ Lãng Thanh bí mật liếc mắt nhìn, căn phòng vốn đang sáng đèn bỗng tối sầm lại.

Mộ Lãng Thanh: "......"

Bóng nến lay động, Mộ Lãng Thanh nằm ở trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Bản thân đã bị lão già lừa đến Minh Cảnh sơn trang. Sở dĩ bị dao động là vì lão già đó luôn nói lung tung.

Nhưng lần nào hắn cũng tin.

Bởi vì không thể không tin.

Mộ Lãng Thanh không biết gì về quá khứ của mình.

Hắn không biết tại sao mình lại sống trong ngôi nhà đó, cũng không biết cây phượng vĩ trong sân bao nhiêu tuổi, càng không biết cái ông già điên khùng và bí ẩn kia từ đâu xuất hiện.

Lão đầu tự xưng là sư phụ của hắn, suốt ngày nằm lười biếng trên tảng đá lớn, trên tay ôm chiếc bình rượu vỡ như bảo bối.

Ngoài việc uống rượu, lão còn đam mê nhất là ép hắn đọc thuộc lòng "Vạn yêu chí".

Trong "Vạn yêu chí", nhiều sự kiện khác nhau trong yêu giới và nhân giới được ghi lại một cách chi tiết.

Sau đó, Mộ Lãng Thanh biết được rằng "Vạn yêu chí" linh thiêng của mình là do chính tay lão đầu kia viết ra, quyết đoán lấy sách kê chân bàn.

Mấy hôm trước, lão đầu trong cơn say rượu bắt hắn phải nghe tuổi thơ đầy bi kịch của lão, sư phụ không thương yêu ra sao, sư huynh mất trí thế nào, là một quá khứ nghĩ lại mà kinh ...

Nói xong lão rống to hát một bài, còn tự cho là giọng cao và nồng nàn.

Sau khi tỉnh dậy, lão đầu cảm thấy xấu hổ, bỏ lại một phong thư rồi bỏ đi. Dựa vào một vài từ chính xác ít ỏi trong thư, Mộ Lãng Thanh suy đoán rằng là để cho mình đến Minh Cảnh sơn trang ... Cũng không biết để làm gì.

Trên bàn còn để lại cho hắn một khối ngọc. Nghe đâu có thể nhìn thấy nguyên hình của bất kỳ yêu quái nào từ cái lỗ ở giữa.

Mộ Lãng Thanh dở khóc dở cười, lấy ​​"Vạn yêu chí" dưới chân bàn ra, vỗ nhẹ một cái phủi bụi.

Quá khứ Mộ Lãng Thanh trống rỗng, vì vậy không có gì phải lo lắng. Hai lĩnh vực của nhân và yêu được xác định rõ ràng, không xâm phạm lẫn nhau. Minh Cảnh sơn trang là một tồn tại rất thần kỳ trong yêu giới, tuy là mạnh nhất nhưng lại vô dục vô cầu, không can thiệp vào bất cứ việc gì.

Mộ Lãng Thanh bị tấn công bởi một sinh vật lạ trên đường đến Minh Cảnh sơn trang, rồi quên mất những gì đã xảy ra sau đó.

Không ngờ mình lại tình cờ xuất hiện ở Minh Cảnh sơn trang sau khi tỉnh dậy. Mộ Lãng Thanh ngáp một cái, nghĩ rằng nơi này... quả thực là tuyệt vời.

Đám tiểu yêu không có ác ý, nhưng trí tưởng tượng quá phong phú.

"Công tử của bọn chúng?" Mộ Lãng Thanh chán nản đem mình bọc kín trong chăn bông "Chỉ sợ vị công tử lạnh lùng kia là khó sống chung nhất".

Nhưng ít ra thì hắn đẹp.

Sáng hôm sau, Mộ Lãng Thanh mở cửa sổ, ngồi ở bàn ngẩn người.

Đột nhiên nghe thấy huýt gió, Mộ Lãng Thanh ngẩng đầu.

Chỉ thấy một nam tử mặc đồ đen đang dựa vào cửa, trên mặt đính kèm nụ cười vô lại, không thèm che giấu mà đánh giá hắn.

Mộ Lãng Thanh bị nhìn đến nổi gai ốc.

Hắc y nam tử cong môi đang định nói chuyện, lại bị người phía sau đá một cước: "Tránh sang một bên!"

Người kia mặc một thân hồng y, trên người tỏa ra một mùi thơm nồng. Tướng mạo yêu diễm, nhưng biểu tình hơi hung ác.

... Mộ Lãng Thanh bị hương thơm kia hun cho choáng váng.

Hồng y nam tử lãnh diễm phủi bụi không tồn tại trên quần áo, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết: "Quấy rầy nhân loại, giảm lương mười lượng."

"Đừng có quá đáng!" Hắc y nam tử nhảy lên tức giận, hung ác nhìn người kia.

Hồng y nam tử cười nhẹ, sau đó tung một đấm, không chút lưu tình viết tiếp: "Xúc phạm ta, yêu phẩm quá kém, lương giảm 20 lượng."

Hắc y nam tử mặt mũi sưng đen, trừng hai mắt: "Dựa vào cái gì?"

Hồng y nam tử lộ ra vẻ khinh thường, cúi đầu nhớ lại: "Quần áo không chỉnh tề, ảnh hưởng đến hình tượng của Minh Cảnh sơn trang, giảm lương ... Mười lượng."

Thừa dịp bọn họ tranh cãi, Mộ Lãng Thanh bí mật lấy mặt dây chuyền bằng ngọc đeo quanh thắt lưng ra rồi nhìn qua lỗ tròn ở giữa.

Một con trăn đỏ và một con sói đen cao bằng nửa người.

Mặc dù không sợ yêu nhưng Mộ Lãng Thanh vẫn nhéo mạnh đùi mình một cái: Bình tĩnh! Không thể ngất!

 Hồng y nam tử xoa nhẹ nắm đấm, nhìn Mộ Lãng Thanh, ôn nhu nói: "Vừa rồi không có hù ngươi chứ?"

Mộ Lãng Thanh: "Không có, không có."

"Vậy thì tốt." Hồng y nam tử cười dịu dàng, "Ta là Liễu Hàn Yên , trưởng phòng thu chi của Minh Cảnh sơn trang." (đại loại là kế toán)

Mộ Lãng Thanh: "Liễu công tử."

"Ta là đến để chuyển lời, Cố Trường Huyền--," Liễu Hàn Yên dừng lại, "Cũng chính là công tử chúng ta, nói ngươi đừng chạy lung tung, giữ gìn thân thể cho tốt."

Mộ Lãng Thanh gật đầu.

"Ta còn có việc, đi trước." Liễu Hàn Yên gật đầu, đi ngang qua hắc y nam tử, lạnh lùng liếc hắn một cái, phất tay áo rời đi.

Trong phòng im lặng lạ thường. Hắc y nam tử vừa rồi vẫn còn đẹp trai, lúc này mặt mũi sưng vù. Một lúc sau, hắn ta nhếch khóe môi, cố làm cho mình đẹp trai trở lại.

"..." Kỳ thực ngươi cũng không cần miễn cưỡng như vậy đâu.

Hắc y nam tử nhẹ nhàng dựa vào cửa, như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nở một nụ cười xấu xa: "Tại hạ Phong Lẫm, thị vệ tổng lĩnh của Minh Cảnh sơn trang."

Mộ Lãng Thanh im lặng một lúc, rồi gật đầu như chim gõ kiến: có thể nhìn ra, có thể nhìn ra.

"..." Phong Lẫm tiêu sái hất tóc, ho nhẹ một tiếng, "Kỳ thực ta có thể đánh được hắn, chỉ là ta lười động thủ."

Mộ Lãng Thanh: "Phong thiếu hiệp có đức độ, làm người khâm phục "

Phong Lẫm quan sát trên dưới một hồi, lộ ra vẻ thưởng thức: "Chẳng trách công tử chúng ta lại bị ngươi mê hoặc như vậy."

"..." Chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi.

"Ngươi không biết," Phong Lẫm mắt nhìn phía trước, biểu tình đột nhiên thay đổi, "Công tử lúc ôm ngươi trở về, vẻ mặt đau khổ tựa hồ không thể đứng thẳng."

Mộ Lãng Thanh khóe miệng giật giật: "Ngươi chắc chắn?"

Phong Lẫm thành thật nói: "Mọi người đều nói như vậy."

Mộ Lãng Thanh: "..." Các người đều tùy tiện vậy sao? Vậy chân tướng ném đi đâu!

Phong Lẫm thở dài: "Kỳ thực, công tử tính tình lạnh nhạt, chưa từng quan tâm đến chuyện gì."

... Vì vậy, đêm qua ta có thể đã gặp một Cố Trường Huyền giả. Mộ Lãng Thanh nhớ lại khế ước của mình, cảm thấy rằng mình thực xui xẻo.

"Mối quan hệ của hai người thật đặc biệt," Phong Lẫm thì thào, "Có một số việc, chỉ cần cầu xin lòng thương xót ở một nơi cụ thể."

Mộ Lãng Thanh: "......"

Phong Lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa, hắn nói: "Ta đưa ngươi đi một vòng nhé?"

Nghĩ cũng không có việc gì phải làm, Mộ Lãng Thanh đồng ý.

Bên ngoài nắng chói chang, đám tiểu quái ngồi ngay ngắn trên tường xem náo nhiệt, từng người một nhìn thấy Mộ Lãng Thanh đi ra, tất cả yêu quái trên tường vội vàng chạy đi.

Vì công tử cấm họ không được vây xem Mộ Lãng Thanh.

Nhìn cũng cấm, tính chiếm hữu quả thực quá mạnh.

Từ miệng của Phong Lẫm, Mộ Lãng Thanh biết rằng công việc hàng ngày của vị này là trói đầu và đuôi của mấy tên yêu quái vô danh đột nhập vào Minh Cảnh sơn trang mà không được phép, nhào thành một quả bóng, ném ra bên ngoài tường.

Để dễ hiểu hơn, Phong Lẫm đã đích thân chứng minh điều đó.

Mộ Lãng Thanh sững sờ đứng nhìn một bên.

Phong Lẫm ném xong tên yêu quái cuối cùng, vỗ tay một cái, giải thích: "Mỗi ngày đều có vô số yêu quái đến Minh Cảnh sơn trang, nhưng vì yêu cầu của Minh Cảnh sơn trang quá khắt khe, nhiều yêu quái đã bí mật trèo tường."

Mộ Lãng Thanh tò mò: "Yêu cầu gì?"

Phong Lẫm: "Ví như ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, không có tật xấu, ý thức tuân thủ quy tắc."

Mộ Lãng Thanh: "Cũng được a."

Phong Lôi nhàn nhạt nói: "Trang quy là một cuốn sách dày như này."

Mộ Lãng Thanh: "... Nén bi thương."

"Cho nên công tử có thể yên tâm." Phong Lẫm trấn an: "Mỗi một yêu quái trong Minh Cảnh sơn trang đều là một con yêu quái tốt, chính trực và có đạo đức."

Mộ Lãng Thanh: "......"

"Công tử các ngươi ..." Mộ Lãng Thanh không biết nói thế nào.

Phong Lẫm dường như biết hắn muốn hỏi gì, giải thích: "Công tử là chủ nhân của Minh Cảnh sơn trang. Người đã sống ở đây rất lâu rồi."

Phong Lẫm nói qua một số quy tắc cho hắn, nói về kho báu của trang hắn hơi ngừng lại.

Mộ Lãng Thanh nhướng tai lên, không thể giải thích được sự tò mò.

Phong Lẫm chỉnh lại quần áo, nghiêm mặt nói: "Ta."

Mộ Lãng Thanh: "......"

Phong Lẫm khẽ ho một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói đầy từ tính: "Không giấu gạt công tử, chính là ta."

... Mộ Lãng Thanh thở dài: "Quả nhiên, giống như ta đoán."

Phong Lẫm khiêm tốn mỉm cười, cảm thấy mình đã trở nên thân thiết hơn với hắn, vì vậy Phong Lẫm đã bí mật nói với ai kia một số cách để tồn tại trong Minh Cảnh sơn trang.

Ví dụ, trang quy này nọ chỉ là vật trang trí, đánh nhau và trộm đồ, vui vẻ là được rồi, náo tới nỗi bắt cóc lẫn nhau còn được.

... Mộ Lãng Thanh lại cạn lời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top