Chương 12:




Mộ Lãng Thanh đứng hình mất 2 giây, phản xạ có điều kiện tính che mặt.

Sao nhanh như vậy !!!!

"Cái đó Lâm trại chủ...tại hạ cáo từ!" Mộ Lãng Thanh nói lời lấy tay áo che khuất mặt, cẩn thận nhẹ nhàng hướng ra cửa, đồng thời trong lòng mặc niệm không thấy ta không thấy ta....

Cố Trường Huyền duỗi cánh tay, cản đường lui của ai đó.

Mộ Lãng Thanh: "..."

Cố Trường Huyền: "Tới đều tới rồi"

"Ta, cái đó..." Mộ Lãng Thanh trộm từ kẽ tay nhìn người kia, sợ hề hề nói "Ta đột nhiên thấy bụng không thoải mái."

Cố Trường Huyền mặt vô biểu tình: "Ngẩng đầu."

Mộ Lãng Thanh dũng cảm ngẩng đầu.

Cố Trường Huyền: "...thả tay xuống."

Mộ Lãng Thanh bưng chặt mặt mình: "Không! Ngươi có bản lĩnh tự mình kéo tay ta xuống!"

Cố Trường Huyền nhìn hắn đem mặt mình che đến biến dạng, bình tĩnh nói: "Âm thanh của vị công tử này có chút quen."

Mộ Lãng Thanh không tự giác đè thấp thanh âm, đem mặt mình che càng chặt: ".......vậy sao?"

Cố Trường Huyền: "Ngươi sợ cái gì?"

Mộ Lãng Thanh dù sao cũng làm việc trái lương tâm, không dám phản bác lại, chỉ có thể trong thâm tâm nói nhỏ: "Ngươi cũng không nhìn xem sắc mặt bản thân xấu tới mức nào!"

Cố Trường Huyền mặt lạnh: "Không từ mà biệt không nghĩ tới ngày hôm nay sao?"

.....Ta rõ ràng còn lưu lại tờ giấy nhỏ, được không hả??? Mộ Lãng Thanh trong lòng lén phản bác.

Lâm đương gia ở bên này đương nhiên không thể trơ mắt nhìn người mình vất vả mời về được lại chạy mất, nên bạo phát rồi.

"Ngươi sao lại muốn rời đi?" Lâm Triệt kích động rút lên tấm cờ lớn, mặt đỏ tía tai "Là coi thường Hắc kỳ trại chúng ta sao!"

Mộ Lãng Thanh thật sự bị dọa sợ, hai tay cũng yếu ớt bỏ ra khỏi mặt.

Lâm trại chủ dõng dạc: "Hắc kỳ trại chúng ta một không trộm hai không cướp, làm người đứng đắn ngay thẳng, có gì lại khiến công tử khinh thường?!"

........Hai tên vừa nói cướp người về chắc không phải người của trại à.

"Các ngươi nếu đã đến đây rồi thì không cần khách sáo, cứ coi đây như nhà mình!" Âm thanh của Lâm đương gia thực rất có sức cuốn hút, khiến nhóm tiểu phỉ bên dưới đồi đều rưng rưng nước mắt.

"..." Mộ Lãng Thanh tự nhéo lòng bàn tay mình, liếc liếc nhìn Cố Trường Huyền, lại phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình.

Mộ Lãng Thanh cong khóe môi đối diện người nào đó cười lộ hai hàm răng trắng.

Cố Trường Huyền lạnh lùng dời tầm mắt.

Mộ Lãng Thanh: "...."

"Hai vị quen biết?" Lâm Triệt rốt cuộc ngừng thao thao bất tuyệt, hỏi Mộ Lãng Thanh.

Mộ Lãng Thanh cười khan: "Gặp một lần, gặp một lần."

Cố Trường Huyền mặt lạnh nhìn hắn.

Mộ Lãng Thanh chỉ có thể sửa lời: "Ừm, khá thân thiết."

"Vậy mấy cái kia quá tốt.....không phải" Lâm trại chủ đổi giọng "Vậy không thể tốt hơn."

......Tốt gì mà tốt? Mộ Lãng Thanh len lén nhìn mặt lạnh Cố Trường Huyền, tâm tình phức tạp.

Sự tình rất đơn giản, trại chủ phu nhân ba ngày trước đột nhiên biến mất. Đang tốt đẹp lại không thấy người đâu cả, Lâm trại chủ cực kỳ tức giận, nói hắn và phu nhân ân ái như mật, chắc chắn có người ghen ghét.

Đây đều là chuyện trong tâm của trưởng bối? Mộ Lăng Thanh mệt tâm vuốt vuốt huyệt thái dương, thật sự không biết tại làm sao mà lão đầu nhà mình lại đẩy mình vào vụ này.

"Đúng rồi, phu nhân của ta......" Lâm Triệt lập tức phân phó các huynh đệ đi chuẩn bị giấy bút nghiên mực, cung kính đem qua.

Cố Trường Huyền bị ép nhận giấy mực, đạm nhiên nói: "Đại khái miêu tả một chút"

Thế là Lâm đương gia thật sự miêu tả đại khái một chút: "Da trắng, mắt không to không nhỏ, nhưng rất sáng. Đại khái cao tầm này, thân hình.....eo đại khái nhỏ như vầy, bộ dạng rất xinh đẹp."

"........" Rất trừu tượng.

Cố Trường Huyền rũ mắt, qua một lúc đem chân dung đã vẽ đưa cho Lâm đương gia

Lâm Triệt sửng sốt một chút, thở dài nói: "Giống y như đúc."

Mộ Lãng Thanh cũng nghiêng người qua, thấy người trong tranh liền trợn tròn mắt không tin: "Là nam?"

"Ừm" Lâm Triệt cười ngốc.

Mộ Lăng Thanh nhìn chân dung người trong tranh. Người này khí chất bất phàm, hai đầu lông mày có chút ngông cuồng...loại người này nhìn thế nào cũng thấy không thể có giao tình với Hắc Kỳ Trại.

......Cho nên đây là cướp được về? Mộ Lãng Thanh trộm nghĩ.

Mộ Lãng Thanh nhìn chân dung, tùy tiện hỏi: "Hắn thường hay đi đâu?"

Lâm Triệt ngẫm nghĩ, trả lời: "Luôn ở lại trong trại vì không nỡ cùng ta tách ra."

Mộ Lãng Thanh: "Vậy hắn có bằng hữu gì không?"

Lâm Triệt: "Hắn chỉ thích ta"

Mộ Lãng Thanh nhức nhức cái đầu: ".......Ngươi có phải đang đùa với ta không?"

Lâm Triệt: "Không có, tuyệt đối là thật."

Mộ Lãng Thanh: "....."

"Tại hạ mạo muội hỏi một vấn đề." Mộ Lãng Thanh nghiêm túc nói "Lâm trại chủ vì sao xác định tôn phu nhân là mất tích, chứ không phải lặng lẽ rời đi"

Lâm trại chủ nghe được lời này thì kích động: "Hắn rời đi khẳng định sẽ nói cho ta biết!"

"Chưa chắc." Cố Trường Huyền đột nhiên lên tiếng, thanh âm bình đạm "Có một số người thích vụng trộm trốn đi."

.........Mộ Lãng Thanh "một số người" trong miệng của Cố Trường Huyền thức thời không nói gì.

Lâm trại chủ: "Vậy y tại sao sớm không đi muộn không đi, hết lần này tới lần khác cùng ta lâu như vậy mới rời đi?"

Cố Trường Huyền lại nhàn nhạt nói: "Cũng có thể là đang tìm vật gì đó."

Mộ Lãng Thanh: "......."

Lâm trại chủ: "Nhưng trong trại chúng ta cũng không có đồ vật gì giá trị, lại càng chẳng thiếu thứ g.ì"

Cố Trường Huyền nhìn Mộ Lãng Thanh dày dặn kinh nghiệm: "Ngươi thấy thế nào?"

"....." Mộ Lãng Thanh mất tự nhiên xoa xoa mũi , ho nhẹ một tiếng: "Có phải các ngươi đắc tội kẻ nào rồi không?"

Lâm Triệt lắc đầu: "Không thể nào, chúng ta đã rất lâu rồi không có cướp bóc, trong trại đã nghèo tới mức đói kém rồi."

Các thổ phỉ khác đều phụ họa theo.

.......Mộ Lãng Thanh thật sự cảm thấy bọn họ đều là người đáng thương.

Mộ Lãng Thanh: "Ngươi từ đâu mà cướp được hắn về?"

Lâm Triệt sửa lại: "Không phải cướp, hắn thích ta."

Mộ Lãng Thanh ngụ ý ngươi tiếp tục.

Lâm Triệt hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó: "Hôm đó nắng rất đẹp, ta đang trên đường nhỏ dưới chân núi cướp bóc đột nhiên đối với y nhất kiến chung tình, liền cầm bao tải chụp lấy y đem về."

Mộ Lãng Thanh đợi cả nửa ngày cũng không thấy hắn tiếp tục mới mở miệng: ".....Cho nên hắn liền thích ngươi?"

"Không" Lâm Triệt trong hồi ức quay lại "Y đầu tiên là ôn nhu cùng ta so chút tài võ nghệ."

Mộ Lãng Thanh cảm thấy hai chữ "ôn nhu" này đáng bàn luận

Lâm Triệt nói: "Sau cùng y đem nửa cái trại đánh sập, đem toàn bộ nhân thủ trong trại chúng ta đánh gục."

.......Ồ, vậy người đó nhất định là tự nguyện lưu lại.

"Mặc dù lúc bắt đầu không được tốt đẹp cho lắm, nhưng sau đó bọn ta là ân ái như mật, như hình với bóng." Lâm Triệt sắc mặt đột biến "Không ngờ rằng Tiểu Đàm ba ngày trước tự dưng mất tích rồi!"

Mộ Lãng Thanh: "......"

Lâm Triệt kích động nhìn Mộ Lãng Thanh: "Ta mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, nhất định là phía trên cảm thấy ta đáng thương mới phái lão thần tiên báo mộng cho ta"

Mộ Lãng Thanh: "Ta....."

"Không cần áp lực" Lâm Triệt mời bọn họ ngồi, rót cho bọn họ đầy ly rượu "Đây là rượu trong trại bọn ta tự nhưỡng, vị ngon lực đủ!"

Nói xong lại cảm thấy vài hũ rượu này không đủ uống, đứng lên hùng hùng hổ hồ tự mình đi chuẩn bị rượu.

Hai người ngồi rất gần, Mộ Lãng Thanh ngẫm nghĩ, hạ giọng hỏi hắn: "Cố Trường Huyền."

Cố Trường Huyền như không nghe thấy, thà tay xuống bên chén ngọc, không phản ứng.

Mộ Lãng Thanh tiến tới, cười xấu xa: "Ngươi lúc nãy không uống, ta đều thấy cả rồi."

....Cố Trường Huyền không thèm để ý đến cái tên đùa bỡn tình cảm hồ ly này.

Mộ Lãng Thanh chỉ đành bắt chuyện: "Bức họa lúc nãy là ngươi làm như thế nào?"

Cố Trường Huyền mặt lạnh: "Chỉ là quen biết bình thường, sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Mộ Lãng Thanh: "....."

Mộ Lãng Thanh chưa từ bỏ ý định, thở dài: "Cố công tử thật đa tài đa nghệ."

Cố Trường Huyền: "Đa tạ khích lệ, không phải là vẽ."

Mộ Lãng Thanh phản ứng thần tốc: "Rảnh rỗi biến cho ta một bức."

Cố Trường Huyền: ".....Rảnh rỗi là khi nào?"

Mộ Lãng Thanh thấp giọng: "Đêm nay."

Cố Trường Huyền: "Không rảnh"

Mộ Lãng Thanh lại hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Cố Trường Huyền: "Ngủ"

"Trùng hợp." Mộ Lãng Thanh cong khóe môi "Ta đêm nay cũng phải ngủ, chúng ta vừa vặn có thể cùng nhau ngủ"

Cố Trường Huyền: "......"

Mộ Lãng Thanh thấp giọng: "Đêm nay ta đền tội với ngươi được hay không?"

Cố Trường Huyền nghiêm mặt: "Không cần, không rảnh."

Mộ Lãng Thanh chậc chậc lắc đầu, thanh âm đột nhiên trở nên vui vẻ: "Cố công tử, ngươi có điều không biết...."

Cố công tử của hắn muốn bịt tai lại.

Mộ Lãng Thanh không đứng đắn nói: "Thực ra ngủ và đền tội có thể làm cùng lúc, một chút cũng không phí thời gian."

Cố Trường Huyền: ".....Cái gì?"

"Không có gì." Mộ Lãng Thanh không đứng đắn nói "Tiện thể cho ngươi coi đại bảo bối."

Cố Trường Huyền động đậy đầu ngón tay, không nói chuyện. Vậy là Mộ Lãng Thanh coi như hắn chấp nhận rồi.

Sắc trời gần tối, Lâm trại chủ sắp xếp phòng cho hai người để bọn họ nghỉ ngơi trước. Đợi sau khi người đi, Mộ Lãng Thanh lặng lẽ đẩy cửa ra dự định đi tìm Cố Trường Huyền.

Hắc kỳ trại không lớn, phòng của bọn họ cách nhau không tới mấy bước chân, Mộ Lãng Thanh nhấc tay gõ gõ cửa phòng Cố Trường Huyền.

Trong phòng truyền ra thanh âm: "Đêm muộn rồi, không tiếp."

Mộ Lãng Thanh: ".........Chúng ta không phải đã nói cùng xem đại bảo bối sao?"

Người trong phòng không quan tâm đến hắn.

"Cố công tử" Mộ Lãng Thanh tùy ý tựa vào tường, lại giơ tay gõ cửa hai cái "Thực ra ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

"Ngày mai nói."

"Chuyện rất gấp." Mộ Lãng Thanh dùng tay ôm lấy cái đuôi hồ ly trơn nhẵn, hờ hững nhìn sắc trời hơi đen "Sợ gì chứ? Trừ khi ngươi là đoạn tụ?"

Người bên trong trầm mặc một lúc, mở cửa nói: "Tất nhiên không phải."

Mộ Lãng Thanh điềm nhiên bước vào, vừa vào tới đột nhiên xoay người đem người áp lên cửa, cười tới không có ý tốt.

"Nhưng ta thì phải."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top