Phần 14
Dụ Ngôn nhìn qua đồng hồ, Đới Manh cũng chưa gọi cho nàng, nếu bản thân chủ động gọi điện cho chị ấy, thì có phải là đang quấy rối chị ấy không? Cầm điện thoại do dự một lúc, cuối cùng vẫn bỏ lại vào trong túi, hình như gần bệnh viện có một siêu thị nhỏ, nàng nghĩ một chút xem đêm nay muốn ăn gì sau đó đi vào.
Đẩy xe hàng, Dụ Ngôn cố gắng lựa rất nhiều đồ ăn vì không biết Đới Manh thích ăn cái gì, hai tay lểnh khểnh mấy túi đồ đạc, có cảm giác của một người vợ hiền đi chợ cơm nước, lại nghĩ tới thật muốn cùng Đới Manh sống chung. Tuy rằng chị ấy đối xử với mình rất ấm áp nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, chuyện đó là không có khả năng, cũng đừng nên suy nghĩ bậy bạ.
Mang theo mấy túi đồ, Dụ Ngôn đứng tại cửa đợi đến 10h Đới Manh mới đến tìm, xem qua mấy túi trong tay nàng, kia thịt đông lạnh cũng đã chảy nước.
"Đứng chờ rất lâu? Sao không gọi điện cho chị." - Nói xong cô tiếp nhận mấy cái túi trên tay Dụ Ngôn, rất nặng a, nàng này một mình mang theo mấy cái túi đi ra?
"Sợ quấy rối chị, em biết chị làm xong việc sẽ liên hệ với em." - Dụ Ngôn đúng sự thực nói.
Kỳ thực Đới Manh chẳng có chuyện gì bận bịu cả, tới trễ như vậy, là bởi vì được mấy cô bạn thân rủ đi bơi, sau đó nhìn thời gian vẫn còn sớm, lại đến quán bar tìm người uống rượu thư giãn gân cốt, bây giờ mới về.
"Em ngốc a! Sau này có chuyện gì gấp thì cứ gọi." - Đới Manh đem đồ đạc bỏ vào trong cốp xe.
"Mua nhiều đồ thế này, sao không kêu chị đến tính tiền?" - Xem nàng mua tôm cùng thịt, hẳn là tốn không ít tiền.
Cái thẻ bản thân đưa cho nàng bên trong cũng không có bao nhiêu tiền, dù sao hai người mới bắt đầu quan hệ, cũng chỉ lên giường có một lần, ai mà biết cùng một nàng sống chung, sinh hoạt hàng ngày có được hài hoà vui vẻ như mình nghĩ không, cho nên Đới Manh cũng không dự định ngay từ đầu cho nàng quá nhiều.
Dụ Ngôn lại không giống như cô lo lắng nhiều chuyện, chỉ là nghĩ đến lúc nàng đang khó khăn, cô sẵn sàng cho nàng mượn tiền, mặc dù tiền ấy cũng có kèm theo điều kiện, nhưng Dụ Ngôn thấy điều kiện cũng không coi là hà khắc, không những thế chị ấy đối với nàng cũng tốt, dáng vẻ lại xinh đẹp có khí chất, thế nào cũng không thấy giống như chị ấy đang lợi dụng mình.
Tuy rằng bản thân có một bà mẹ ôm tiền của người ta rồi trốn mất, nhưng Dụ Ngôn thời thời khắc khắc đều giữ nguyên tư tưởng có ân phải tìm cách báo đáp, cho nên Đới Manh đối với nàng mà nói, vừa là kim chủ vừa là ân nhân.
Đới Manh nói như vậy, Dụ Ngôn lại cho rằng do bản thân mình tự tiện, hoặc là mình mua gì đó không đúng ý cô.
"Xin lỗi, kia... lần sau em sẽ chờ chị cùng đi mua."
Đới Manh cười khúc khích, nàng này có làm sai cái gì đâu, đưa tay nhéo má của nàng.
"Ha, từ nay chị có một bà bảo mẫu rồi!"
Xe chạy chở về biệt thự của Đới Manh, "Chị... Đã ăn cơm chưa?" - Dụ Ngôn hỏi.
"Buổi chiều có ăn một chút, nhưng hiện tại rất đói bụng, em mua nhiều đồ ăn như vậy có phải là tối nay muốn nấu cho chị không?"
"Chị thích ăn cái gì?" - Dụ Ngôn nghe xong lời của cô, có chút hài lòng, mỉm cười hỏi.
"Ờ...." - Đới Manh suy nghĩ một chút, gần đây đặc biệt thèm ăn tôm, nhưng mấy cô bạn đều bị dị ứng hải sản, thành ra đã lâu rồi chưa ăn. "Em làm được món tôm?"
"Không rõ... Để em lên mạng tra thử." - Dụ Ngôn cầm điện thoại di động, ở trên xe bắt đầu tìm kiếm, xem ra cũng không phải quá khó làm.
Đới Manh thấy nàng đang tập trung, cũng không quấy rối nàng, có chút chờ mong được ăn đồ nàng nấu, tâm tình cũng vì thế mà trở nên phi thường tốt đẹp, vừa lái xe vừa ngân nga hát.
Cả tủ lạnh bị nhét đầy đồ ăn, tại phòng bếp các loại gia vị cũng được sắp xếp nghiêm chỉnh. Trong nhà có nhiều thêm một người tự nhiên cũng có thêm rất nhiều nhân khí, thoạt nhìn giống như sinh hoạt của một đôi vợ chồng, Đới Manh tưởng tượng về ngôi nhà hạnh phúc, hai người các cô cứ sống như vậy, cũng không tệ.
Dụ Ngôn đeo tạp dề chăm chú chuẩn bị, điện thoại di động để ở một bên, nàng dựa theo hướng dẫn tỉ mỉ xử lý vỏ tôm, sau đó dùng dao đem phần lưng tôm loại bỏ.
nàng cúi đầu, tóc được buôc kiểu đuôi ngựa, theo động tác của nàng nhẹ nhàng lung lay, Đới Manh dựa ở cửa, điếu thuốc kẹp trên ngón tay cũng quên hút, góc nghiêng của Dụ Ngôn rất đẹp, nhất là dáng dấp nàng lúc đang chăm chú, làm cho cô mê muội.
Nhẹ nhàng đi đến, từ phía sau ôm lấy nàng, Đới Manh cười sủng nịch nói rằng.
"Sau này chị đầu tư tiền cho em mở nhà hàng nha, mướn thêm mấy tay đầu bếp có tiếng về nấu nữa."
Dụ Ngôn lấy lưng tay cọ cọ vành tai.
"Em vì thích nấu mới muốn mở nhà hàng."
"Thì cứ nấu thôi, nhưng em chỉ được nấu cho mình chị ăn." - Mấy chữ cuối cùng cô nói không rõ lắm, bởi vì đầu lưỡi đang liếm ở trên vành tai Dụ Ngôn.
Khí nóng phảng phất bên tai, thân thể Dụ Ngôn thoáng cái mềm nhũn, vội vàng buông dao, tay tựa vào mặt bàn, trên mặt đỏ ửng.
"Hiện tại không phải đang nấu cho chị ăn a..."
Đới Manh vốn đang ôm nàng, tay trên lưng chậm rãi trượt xuống dưới, cởi ra đai lưng của nàng, tiếp tục đi xuống phía dưới, cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, nhịn không được ưm một tiếng.
Người phía sau chăm chú dán lên lưng mình, đầu ngón tay có chút hơi lạnh chậm rãi thâm nhập vào bên trong, lướt qua bên hông nàng. Cánh tay còn lại ôm chặt thân thể nàng, không cho nàng động đậy. Chị ta chỉ nhẹ nhàng xoa xoa vậy thôi mà đã làm cả người mình nóng như vậy, Dụ Ngôn cảm thấy thật đáng hổ thẹn, cũng mang máng cảm nhận được chất dịch ẩm ướt kia đang theo khe hở trên đùi chảy xuống dưới.
"Em thật sự rất mẫn cảm, mới vậy đã đứng không nổi nữa rồi kìa." - Đới Manh còn đang ở bên tai nàng thấp giọng nói, môi thỉnh thoảng đi lên cắn vành tai nàng, tại phía cái cổ trắng nộn kia hết liếm liếm rồi lại hôn.
"Vâng..." - Dụ Ngôn cắn môi, vô lực chỉ biết chống tay vào bàn, mông không tự giác cong lên cọ vào thân thể Đới Manh, nàng tựa hồ cảm thấy mình sắp chết rồi, cả người đều không còn thuộc về nàng, mà bị một ai đó ở bên trong kiểm soát.
Đại khái là bị phản ứng của Dụ Ngôn kích thích, Đới Manh cũng ý loạn tình mê, thân thể thèm khát được lấp đầy nhưng hiện tại lại trống rỗng, làm cho cô phi thường khó chịu.
Đem Dụ Ngôn túm lên, làm cho nàng xoay người đối mặt với bản thân, lôi kéo tay nàng đặt vào phía dưới thân mình, kéo tay nàng cố sức xoa, lại ở trên thân thể nàng cuồng nhiệt hôn môi.
Từng làm qua một lần, Dụ Ngôn đã hiểu rõ cách thức thực hiện, đưa tay đem váy Đới Manh kéo xuống, nhớ lần trước cô làm thế nào thì làm theo như vậy, ngón tay cẩn thận không có đi vào ngay, ở bên ngoài xoa xoa một hồi cho thật ẩm ướt, sau đó mới tiến vào.
"Dùng ba ngón đi..." - Đới Manh mở hai chân ra, ôm cổ Dụ Ngôn, nhịn không được tựa đầu vào vai nàng mà cắn, mang theo giọng mũi khàn khàn yêu cầu.
"Mạnh nữa lên..." - Đầu lưỡi cô còn đang ở trên vai nàng, liếm láp lung tung.
"Ba...ba ngón sao? Sẽ rất đau." - Dụ Ngôn ôm cơ thể đang giãy dụa trong lòng, cảm giác thân thể cô đang ngày càng nóng hơn, chỗ đó gắt gao muốn nuốt chặt ngón tay nàng, thật sợ bản thân lỡ làm chị ấy đau.
Đới Manh đang gấp muốn cạn lời.
"Chị cũng không phải tiểu cô nương trinh trắng~ Nhanh lên một chút, sâu thêm một chút... a..." - Hai tay ở trên cố sức ôm lấy cổ Dụ Ngôn, đem thân thể nàng ép chặt vào ngực bản thân.
---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top