Chap 6

Hôm nay vui nên sẽ cho hai đứa về lại bên nhau sớm hơn ! Hihi ?!!!! Mà mấy cậu nghĩ sao về việc Hynn viết H nhỉ? Mấy bạn chờ vài chap nữa thôi sẽ có H cho mấy bạn thoả mãn haha !

- Em nói sao hả Đan Đan? - Phong Tùng giật mình

- Chỉ là em về Bắc Kinh tìm anh thì tình cờ thấy trò đê tiện của cô ta! Và quay lại tất cả! Thanh Thanh ở bên đó theo dõi rồi anh yên tâm
Trần Ổn giật mình như nhớ lại điều gì đó và bỗng sợ sệt run lên... Mặt tái xanh và hỏi Đan Đan..
- Em em! .... Cô gái tên gì?

- Hoàng Tiểu Linh - Phong Tùng nhanh nhẹn trả lời

- Điện thoại của tôi ! Điện thoại tôi đâu rồi! Mau mau! - Trần Ổn hối hả ... Lâm Phong Tùng tìm kiếm điện thoại cho cậu ta ... Cậu ta đã bỏ điện thoại trong tủ và Tùng đã tìm ra ... Và Tùng rưng rưng khi thấy đoạn clip mà cô gái gửi cho Trần Ổn.... Cùng dòng tin nhắn mà Trần Ổn soạn lại để chuẩn bị gửi cho cậu ta có nội dung như sau :
- Đại Thụ à ! Tôi đã chấp nhận cậu tức là tôi yêu cậu rất nhiều? Cậu vẫn là mối tình đầu của tôi! Tôi xin lỗi vì không phải con gái... Nên chẳng thoả được dục vọng của một thằng con trai! Đúng... Bao nhiêu cô gái ân ái bên cậu tôi vẫn chấp nhận... Nhưng cậu hứa bên tôi mà đúng không... Chỉ cần cậu về và nói sự thật rõ ràng... Thì tôi sẽ không ràng buộc cậu bên tôi nữa... Hoặc tôi sẽ chấp nhận một người như cậu mãi mãi... Về với tôi đi Đại Thụ à !

Đọc xong dòng tin nhắn. Dường như có thứ cảm giác gì đó. Nó như cái búa bổ vào tim của Lâm Phong Tùng! Nát vụn ra... Anh kìm nén nước mắt... Đưa điện thoại lại cho Trần Ổn bật lại đoạn ghi âm mà cậu ghi lại được hôm bị bắt giữ ...

- Ok! Em hiểu mọi chuyện rồi! Bây giờ em đến đồn cảnh sát đây! Ép cô ta vào tù! - Đan Đan nhanh nhẹn

- Ép? Bằng cách nào! - Trần Ổn ngạc nhiên hỏi

- Bằng tư cách chủ tịch Tập Đoàn Lâm Thị anh ạ! - Thanh Thanh từ cửa bước vào

- Thôi em đi nha! - Đan Đan và Thanh Thanh tạm biệt và đi tới đồn cảnh sát
.
.
.
- Ổn Ổn à? Anh đáng chết! Anh tồi lắm phải không ? Anh xin lỗi em mà... Anh xin lỗi em Ổn Ổn! - Phong Tùng oà khóc

- Không sao? Đại Thụ về là tốt rồi! Tốt cả rồi! - Trần Ổn nức nở..

- Không phải anh không bên cạnh em bởi vì emm là con trai nhưng anh bị thuốc! Anh không cố ý ! Tin anh lần này lần này thôi nha em! Em có là dì thì vẫn là người anh thương nhất đó! - Phong Tùng ôm Trần Ổn vào lòng

- Đại Thụ à! Em chưa bao giờ ngừng tin tưởng anh cả! Chưa bao giờ oán hận anh cả! Vì em yêu anh... Em bị người ta rạch cả người đau lắm... Nhưng vẫn cầu cứu anh! Nhưng vô vọng! Khi thoát ra vẫn gọi tên anh! Hy vọng anh sẽ đến nhưng vô vọng! Và bây giờ anh cũng đến! Em nhớ anh lắm! - Trần Ổn bật khóc nức nở

- Nín nào! Ngoan ngoan nào! Anh hiểu rồi! Anh xin lỗi em! Xin lỗi em! - Lâm Phong Tùng đưa tay lau nước mắt cho Trần Ổn

- Đại Thụ à! Anh biết không ... Em sợ lúc mà em bị như vậy không ai bên cạnh lắm... Em sợ nhất là lúc bị bọn chúng đuổi theo đến nơi mà vẫn không ai xuất hiện nhưng thật may là có Du Ca và Châu Ca! Nhưng em nhớ anh lắm!

Cả hai cùng ôm nhau mà khóc oà lên! Nhưng dường như thời gian trôi chậm lại ! Họ dường như nghe được trái tim của nhau! Họ dường như hiểu nhau hơn bất cứ lúc nào... Họ cảm nhận được nhau... Họ là của nhau... !

- Trời ơi! Chị đây tưởng hai đứa cạch mặt nhau luôn chứ haha! - Chị Sài bước vào nói làm cả đoàn phim cười ầm ầm lên
Cả đám ngồi tụ trong phòng bệnh thăm Trần Ổn và báo về việc Hoàng Tiểu Linh bị bắt về đồn... Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu về lấy lời khai nên không có mặt.... Hôm ấy thật ấm áp
*Đồn Cảnh Sát *

- Đan Đan à! Thanh Thanh à! Em làm ơn tha cho Tiểu Linh đi nó còn non nớt mà trời ơi! - Hoàng Cảnh Du tha thiết cầu xin

Thì ra là con Tiểu Linh là em họ của Hoàng Cảnh Du...

- Chuyện này anh chỉ việc khai! Còn lại em giải quyết... - Đan Đan trừng trừng nhìn rồi dắt tay Thanh Thanh vào phòng lấy lời khai cùng Tiểu Linh

- Chết anh rồi Châu Châu ơi! Cái con nhỏ này trời ơi! - Cảnh Du dựa vào vai Châu Châu

- Thôi làm đúng pháp luật đi anh yêu! Ngoan em thương! - Ngụy Châu ôm Cảnh Du rồi cả hai vào phòng lấy lời khai

*Phòng lấy lời khai*

- Hoàng Tiểu Linh cô đã thực hiện hành vi chuốc thuốc cậu Lâm Phong Tùng như thế nào?- Ông cảnh sát hỏi

- Anh ta tự nguyện! - Tiểu Linh nhanh nhẹn trả lời

- Cô Dương Linh Đan đưa bằng chứng cho tôi! - Ông cảnh sát nói

Linh Đan móc túi ra cái điện thoại nhưng Tiểu Linh vẫn dửng dưng mặt vẫn xem thường và cười đểu

- Chết tiệt! Nó đâu!? Đoạn clip đâu - Linh Đan mặt đỏ ngầu

- Cô nghĩ tôi cho cô đưa cho cảnh sát dễ vậy à? - Tiểu Linh nói nhỏ vào tai Linh Đan

*Chụt* Lâm Minh Thanh quay qua hôn má Linh Đan một cái rồi nói với cảnh sát

- Dạ đây ạ! - Cô rút điện thoại trong túi ra và đưa cho cảnh sát

Lần này mặt Tiểu Linh chẳng còn tí máu

- Cô nghĩ chỉ chồng tôi quay thôi sao! Lầm to nha! - Lâm Minh Thanh nheo mắt

- Vợ anh là nhất! Thương em vcl - Linh Đan nói nhỏ với Minh Thanh

- Cô Tiểu Linh đã bị buộc một tội! Tiếp theo tội thứ hai là đoạn ghi âm do chính nạn nhân Trần Ổn ghi lại và tôi đã sao chép! Và cô bắt buộc phải ngồi nhiều nhất 5 năm tù đấy! Cô có ý kiến gì không? - Ông cảnh sát nói

- Tôi... Tôi.... Dạ không ạ! - Tiểu Linh rơi lệ

- Như thế này đi! Tôi xin tha tội cho cô ấy! Hình phạt của cô ấy sẽ do chúng tôi quyết định! Được không chú cảnh sát! - Linh Đan nói

- Được thôi! Nhưng phải cam kết không được đánh người hay xâm hại cô ta! - Ông cảnh sát đồng ý

- Tôi sẽ viết cam kết! Vậy giờ tôi đưa cô ta về nhé! - Minh Thanh cười cười

- Cảm ơn đã hợp tác! Tạm biệt! - Ông cảnh sát giơ tay chào

Ngồi trên taxi đi đến bệnh viện mà Tiểu Linh khóc không thành tiếng....

- Hình phạt của cô là phải chuộc lỗi rõ chưa? - Lâm Minh Thanh nhìn Tiểu Linh

- Tôi hiểu! - Tiểu Linh nhẹ giọng nói

*Bệnh Viện 6:30 sáng*

- Anh hai ơi! Có người đến thăm này... - Thanh Thanh chạy vào phòng bệnh dẫn theo Tiểu Linh

- Cô đến đây làm gì? - Phong Tùng xanh mặt

- Tôi xin lỗi Phong Tùng! Xin lỗi Ổn Ổn tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Cho tôi cơ hội nhé! Xin lỗi hai người! - Tiểu Linh quỳ xuống bên giường Trần Ổn

- Tại sao cô làm vậy ? - Trần Ổn cười ẩn ý

- Tôi phút chốc thấy anh ấy đẹp nên thích nhưng bây giờ chẳng còn cảm giác! - Tiểu Linh nước mắt ngắn dài nói

- Tôi hiểu mà! Cơ hội cô còn nhiều! Tiếp tục làm người tốt nha! Tôi tin cô đấy - Trần Ổn lại cười

- Tôi cảm ơn ! Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm! - Tiểu Linh lại khóc

- Thôi hôm nay Ổn Ổn hơi mệt! Về trước đi để tôi ở đây chăm sóc cậu ấy! Về đi! - Phong Tùng cười cười ...

Khi cả bọn đã về Trần Ổn quay qua Phong Tùng nói :

- Bao nhiêu cô gái ? Họ cũng thích nhan sắc anh thôi Đại Thụ à ? Em phải cảm ơn cô ấy hihi

- Cô ta hại em như vậy ? Cảm ơn sao ? - Phong Tùng gãi đầu khó hiểu

- Phải cảm ơn ? Vì có cô ta em mới xác định tình cảm của chúng ta là đúng !

- Anh đã hiểu ! Thôi em ngủ tí đi anh sẽ ra mua ít cháo ! - Tùng xoa đầu Ổn

- Anh lại gần đây ! Khom sát mặt lại - Phong Tùng nghe theo khom lại và Trần Ổn rướn người đặt nụ hôn nhẹ lên môi cậu ta sau đó ngã người ra chìm vào giấc ngủ....

- Chào ! Tui nhá hàng vài nụ hôn thôi ! Byeee nha mấy moá ><

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top